Em Dám Quên Tôi

Chương 14: Cậu Tốt Nhất Đừng Trở Thành Người Thứ 200




Viên Cổn Cổn tự nhiên ngồi vào trên đùi anh, meo meo "Thư ký không phải chỉ có một sao?"

"Em quy định ?" Hắc Viêm Triệt nâng cằm của cô lên, xem kỹ gò má bị thương của cô.

"Trên tivi đều là diễn như vậy."

Hắc Viêm Triệt không muốn thảo luận vấn đề nhàm chán này nửa, đưa tay chạm nhẹ lên gò má hơi sưng đỏ của cô, nhàn nhạt nói "Đau không?"

"Đau." Viên Cổn Cổn nhăn mày lại.

"Đáng đời." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.

"Anh lại nói những lời này." Viên Cổn Cổn ai oán nhìn anh.

"Đi xuống." Hắc Viêm Triệt vỗ vỗ mông nhỏ của cô, nhàn nhạt nói.

"Vì sao?" Viên Cổn Cổn ôm eo của anh, vẻ mặt tôi muốn ngồi ở đây.

Hắc Viêm Triệt nhìn cô, im lặng không hé răng.

Viên Cổn Cổn nhìn nhìn ánh mắt của anh, chép chép miệng, từ trên chân anh tuột xuống.

"Nghe điện thoại, sắp xếp hẹn trước, nhập hồ sơ, đưa tài liệu, em đã học qua những thứ này, làm tốt những thứ này, liền có bánh ngọt ăn." Hắc Viêm Triệt nhìn cô, giọng điệu bình thản.

"Ừm." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.

"Chỗ ngồi của em." Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bàn làm việc cách đó không xa.

Viên Cổn Cổn đi qua, ngồi ở trên ghế xoay, bắt đầu nhớ lại những gì mà Thẩm Thấm đã dạy cô, xem lịch trình sắp xếp ngày hôm nay trước, sửa sang lại tài liệu, nhập vào hồ sơ, làm rất có dáng.

Hắc Viêm Triệt nhìn cô, lơ đãng kéo kéo khóe môi, xem như là không quá ngốc. . . . . .

Năm giờ chiều.

"Thiếu gia, bánh ngọt!" Viên Cổn Cổn cắn cán bút, đáng thương tội nghiệp nhìn Hắc Viêm Triệt cách đó không xa.

"Trong tủ lạnh." Hắc Viêm Triệt nói cũng không ngẩng đầu lên.

Viên Cổn Cổn bỏ bút xuống, rất hứng thú tìm tủ lạnh.

Á Tư chỉ chỉ một xó xỉnh hẻo lánh, lộ ra cười khẽ với cô.

"Cám ơn anh Á." Viên Cổn Cổn nói ngọt ngào, đi thẳng đến tủ lạnh.

Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu nhìn Á Tư, không nói gì.

"Kem pudding!" Viên Cổn Cổn vui vẻ kêu lên tiếng, một lần cầm ra 4 cái, vừa định đi trở về chỗ ngồi, lại thấy đôi mắt tím lạnh lẽo nhìn cô không chớp mắt.

Viên Cổn Cổn nhìn nhau với anh nửa ngày, không tình nguyện mở tủ lạnh ra, bỏ lại một cái.

Hắc Viêm Triệt vẫn nhìn cô, không nói gì.

Viên Cổn Cổn đành phải bỏ lại thêm một cái.

"Một cái." Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, lạnh giọng nói.

Viên Cổn Cổn thở dài, lại bỏ lại một cái, đóng tủ lạnh lại, cầm bảo bối duy nhất trong tay, ngồi xuống trên sô pha, bắt đầu ăn.

Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.

****************************

Viên Cổn Cổn rất được hoan nghênh, cả trai lẫn gái đều rất thích cô, biết cô thích ăn đồ ăn vặt, lúc cô đưa tài liệu đến luôn nhét mấy viên chocolate cho cô, tóm lại, Viên Cổn Cổn nhanh chóng cuốn sạch Hắc thị, trong phòng trà nước thường xuyên có đề tài về cô, thậm chí, còn có nhân viên nam trẻ tuổi hợp thành một đội ủng hộ 'Viên Cổn Cổn' ở trong bóng tối, vô cùng thích cô, nhưng lại không ai dám chính thức theo đuổi cô, bởi vì cô là người phụ nữ đầu tiên mà tổng giám đốc mặt lạnh dẫn theo bên người, nhưng mà. . . . . . Dũng sĩ không chỗ nào là không có, Ninh Trí Viễn chính là người yêu con bé ú này, 'hoàng đế’ không yêu 'đất nước'.

"Anh Viễn, đây là của anh" Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào đưa tài liệu ở trong tay cho người đàn ông ở trước mắt.

"Cám ơn Cổn Cổn, vất vả rồi." Ninh Trí Viễn cười cười, tiếp nhận tài liệu rồi để trên bàn.

"Không vất vả, em đi đây." Viên Cổn Cổn cười nói.

"Đợi chút, đây là cho em." Ninh Trí Viễn không biết đâu lấy ra bó hoa bách hợp.

"Cho em?" Viên Cổn Cổn nhận hoa, không xác định nhìn anh.

"Ừ, thích không?" Ninh Trí Viễn cười gật gật đầu. đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g

"Thích, thơm quá." Viên Cổn Cổn kề sát vào bó hoa, hít vào một hơi thật sâu.

"Không thể ngửi như vậy, không tốt với cơ thể."

"À, ha ha, em không biết." Viên Cổn Cổn thật thà gãi gãi đầu.

"Vậy em biết cái gì?" Ninh Trí Viễn cười nhìn cô.

"Về ăn thì em đều biết." Đôi mắt của Viên Cổn Cổn sáng lên, vẻ mặt sáng láng.

"Ha ha, em thật đáng yêu." Ninh Trí Viễn nhìn nét mặt của cô, cười lên tiếng.

"Cám ơn hoa của anh Viễn, em trở về đây." Viên Cổn Cổn cười nói.

"Ừ, đi đi." Ninh Trí Viễn gật gật đầu.

"Bái bái anh Viễn." Viên Cổn Cổn vẫy vẫy tay, ôm hoa xoay người đi.

Ninh Trí Viễn nhìn bóng lưng của cô, kéo khóe miệng lên, thật sự là cô rất đáng yêu.

Văn phòng tầng cao nhất.

"Thiếu gia, anh ngửi xem, có phải rất thơm không?" Viên Cổn Cổn vừa đi vào văn phòng liền vui vẻ chạy tới chỗ Hắc Viêm Triệt.

Hắc Viêm Triệt nhìn cô, nhàn nhạt "Ở đâu ra?"

"Anh Viễn cho." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào trả lời, bắt đầu tìm kiếm bình hoa.

Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cô , "Em đưa tài liệu đi đến bây giờ, chính là vì này bó hoa?"

"Không phải, là vì nửa đường đụng vào anh Lục, cho nên nhặt tài liệu giúp anh ấy, sau đó tôi thấy anh ấy cầm nhiều thứ như vậy, liền giúp anh ấy đem tới phòng nhân sự." Viên Cổn Cổn không tự giác meo meo, còn đang tìm bình hoa ở xung quanh.

"Vứt bỏ!" Hai chữ không độ ấm phun ra từ miệng của người nào đó.

Viên Cổn Cổn ngẩn người, không hiểu nhìn anh "Vì sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.