Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Chương 27: Mảnh vỡ ký ức - sắc lang trêu ghẹo huyết tiểu thư




Chương 21: Học sinh mới

Thật trùng hợp!...

========

Kì Hân bị Duy Khánh bế đến cửa lớp...

Cả 2 đứng ngoài hành lang. Duy Khánh bình thản dựa vào lan can tai đeo mp3. Kì Hân thì ngược lại. Cô như kiến bò trong chảo lửa, đi đi lại lại không thôi.

- Hai em vào đi! - Đến lúc cô giáo gọi cả 2, Kì Hân mới sực tỉnh, lóng nga lóng ngóng đi vào. Thấy cô rời đi, anh cũng tháo mp3 ra, hai người một trước một sau bước vào lớp.

Cả lớp như nín thở nhìn cả hai đi vào.

Một người vô cùng cao lớn, tóc đen đánh rối tự nhiên. Quần áo đồng phục vừa vặn tôn lên vẻ điển trai cùng khí chất khác người.  Khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm nhíu lại. Đôi môi mỏng khẽ mím. Đặc biệt là đôi mắt sâu không thấy đáy của người này..

Người còn lại thì trái ngược hoàn toàn, thấp hơn người kia gần 2 cái đầu. Dáng người nhỏ bé. Làn da trắng như sứ, môi đỏ, mắt to, tròn. Nhìn từ đầu đến chân cũng không có điểm nào giống con trai cả..

- Hahahaa - Cả lớp ồ lên

Lớp này phải có đến hơn 30 người, toàn là nam. Nhìn thấy Duy Khánh cùng Kì Hân thì nhao nhao lên:

- Cô à, bao giờ lớp ta mới có bạn nữ chuyển đến?

- Đây là trường nam sinh! Làm sao có thể có nữ chứ? Nào, hai em giới thiệu đi!

Kì Hân nghe cô giáo nói thì giật mình, quay sang lườm lườm Duy Khánh.

- Duy Khánh, cảm ơn! - Anh hờ hững giới thiệu một câu, tay đút túi quần.

- Xin...xin chào, tôi là ... Kỳ Viễn.

Cô giáo mỉm cười thân thiện, chỉ xuống cuối lớp.

- Duy Khánh, em ngồi ở trong góc đó nhé. An Viễn, em ngồi ở bàn cuối cùng dãy giữa. Chỗ đó còn một người nữa nhưng chưa đến.

- Vâng... - Kì Hân thất thểu đi xuống cuối lớp, ngồi xuống chỗ mình. Còn không quên nguýt Duy Khánh một hơi dài~~

Cô chán nản thở dài một tiếng. A~ Còn có một người nữa ở bên cạnh. Cô làm sao bây giờ? Loại máu của cô là thuộc vào nhóm cực hiếm đó! Đồ lợn đực kia muốn gì đây?

- Xin lỗi, em đến muộn.

Kì Hân đang mải chửi bới trong lòng, hoàn toàn không chú ý đến nam nhân đang từ cửa đi vào, bước thẳng đến chỗ cô, đặt cặp xuống.

Thấy có tiếng động, cô hoảng hốt quay mặt sang, lại thấy khuôn mặt ấm áp như mặt trời của ai đó...

Trùng hợp thật...

- Anh Minh, sao anh lại ở đây?

Lý Hàn Minh thấy cô thì ngạc nhiên trợn mắt. Trên mặt viết rõ dòng chữ "Em làm gì ở đây", sau đó lại nhịn xuống, mỉm cười:

- Anh về từ hôm qua, Đang định tối nay gọi điện bảo cho em..

Kì Hân mỉm cười. Như vậy là yên tâm rồi, cô cũng không bị mất máu nữa...

Cô đắc ý cười thầm, lại thấy sống lưng lạnh buốt. Ám khí từ đâu bay ra bao trùm cả người cô. Khóe miệng cô giật giật. Sắp có chuyện không hay rồi...

- Điều 4 hợp đồng.... ~~ - Giọng nói lạnh băng đập vào tai cô. Kì Hân gượng cười lùi ra xa, giữ đúng khoảng cách 1m.

Những tiếp theo đó...

- Cô ơi, có thể để em vào bạn Kì Viễn ngồi cùng nhau không ạ? Tại bạn ấy ngại người ngoài...

Cô giáo cũng rất thoải mái, mỉm cười:

- Ừ.

Sau đó Duy Khánh bá đạo kéo tay Kì Hân sang chỗ ngồi của mình, để lại Lý Hàn Mình khó hiểu nhìn hai người...

==============

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.