Nhiếp Nghiêu kiệt sức trở lại nhà của mình, hôm này, chuyện của công ty quá nhiều làm đầu óc anh choáng váng.
Càng mệt mỏi, anh càng mệt mỏi anh càng muốn đánh người.
Đánh người đã bỏ mặc công ty!
Vừa mở cửa phòng, lập tức thấy bên trong nhà có hơi thở khác thường, lăn
lộn nhiều năm đã hình thành cảm giác nhạy cảm khiến Nhiếp Nghiêu lập
tức giật mình.
Trong phòng có người!
"Ba" một tiếng đèn điện sáng lên, thân thể lập tức nhào về hướng mục
tiêu, động tác nhanh nhẹn giống như loài báo săn mồi, không cho đối
phương bất kỳ cơ hội ra tay.
Lập tức giữ lấy cổ đối phương, sau đó.... Nhiếp Nghiêu ngây ngẩn cả người.
"Mẹ nó! Muốn doạ chết người à? Sao không bật đèn?" Nhiếp Nghiêu nhịn không được mà mắng, buông lỏng tay ra.
Tuỳ ý cởi áo khoác ra, ném sang bên cạnh, từ trong tủ lấy ra một chai
nước, vặn mở nắp, uống một hớp, động tác đột nhiên dừng lại.
Tình huống giường như không được đúng lắm.
"Duệ Trạch, cậu không sao chứ?" Nhiếp Nghiêu vèo một cái vọt đến bên
cạnh Chu Duệ Trạch, giơ tay quơ quơ trước mặt anh, lại phát hiện Chu Duệ
Trạch đang trong trạng thái đờ đẫn, một chút phản ứng cĩng không có.
Lần này thực sự là Nhiếp Nghiêu bị doạ sợ không nhẹ, anh nhớ, ban đầu
Chu Duệ Trạch cũng từng trải qua tình huống này, một màn máu tanh kinh
khủng kia làm anh không bao giờ muốn nhớ lại.
"Duệ Trạch! Cậu tỉnh tỉnh! Rốt cuộc có chuyện gì? Nói chuyện! Nói
chuyện!" Chai nước trong tay Nhiếp Nghiêu bộp một cái rơi xuống trên mặt
đất, nước từ trong miệng chai tràn ra thành một vũng nước đọng, thấm
ướt chiếc thảm tinh khiết cao cấp trước sô pha.
Nhiếp Nghiêu khẩn trương, làm sao còn có thời gian chú ý đến chiếc thảm, toàn bộ lực chú ý đều đặt tren người Chu Duệ Trạch.
"Nhiếp Nghiêu..." Cuối cùng Chu Duệ Trạch cũng có chút phản ứng, há mồm, nhẹ nhàng nỉ non hai chữ đơn giản.
"Ừ, là tớ, là tớ!" Nhiếp Nghiêu bị doạ sợ đến nỗi tay chân lạnh lẽo, chỉ sợ Chu Duệ Trạch sẽ xuất hiện tình trạng khủng hoảng.
Anh thật không biết là chuyện gì đã kích thích Chu Duệ Trạch, nhưng mà
lần kích thích này, tuyệt đối đã vượt qua giới hạn của Chu Duệ Trạch.
Nếu không anh tuyệt đối sẽ không có loại phản ứng này.
Chu Duệ Trạch giương mắt mê man, trong mắt tán loạn cuối cùng cũng có tiêu cự, rơi vào trên mặt Nhiếp Nghiêu: "Tớ..."
"Ừ, cậu làm sao vậy?" Ngón tay Nhiếp Nghiêu không tự chủ được mà dùng sức, nắm thật chặt cánh tay Chu Duệ Trạch.
Ngoại trừ bề ngoài anh qua khẩn trương, quan trọng hơn là sợ Chu Duệ
Trạch đột nhiên bạo động, giống như lần cuồng bạo trước, anh sợ tình
huống đó lại xuất hiện.
Cho nên, Nhiếp Nghiêu đã bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, tất cả
trạng thái đều được điều chỉnh tốt nhất, phòng ngừa Chu Duệ Trạch xuất
hiện bạo động.
Thậm trí anh đã nghĩ kĩ, chỉ cần Chu Duệ Trạch có chút dấu hiệu, anh sẽ không chút do dự mà đánh cậu ta ngất xỉu.
Anh hiện tại muốn nghe xem Chu Duệ Trạch muốn nói cái gì.
Khi thần kinh Nhiếp Nghiêu đang căng thẳng, rốt cuộc anh cũng chờ được
đáp án trong miệng Chu Duệ Trạch, đáp án hoàn toàn nằm ngoài dự đoán,
làm Nhiếp Nghiêu hoá đá tại chỗ.
"Tớ kết hôn!"
Ầm ầm, đột nhiên một tiếng sét đánh không biết xuất hiện từ đâu, bổ
thẳng lên người Nhiếp Nghiêu, nổ cho ann ngoài khét trong sống, toả ra
khói đen.
Lần này người rơi vào tình trạng đờ đẫn lập tức thay đổi, vẻ mặt Nhiếp
Nghiêu cứng ngắc, cặp mắt phát ngốc, ngay cả con ngươi cũng không chuyển
động.
Hiển nhiên Chu Duệ Trạch còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính anh,
sau khi vừa nói câu nói kia, giống như dòng sông tràn đầy xuất hiện một
vết nứt, cảm xúc tăng vọt tuôn ào ào ra bên ngoài.
"Nhiếp Nghiêu, tớ kết hôn! Tớ kết hôn rồi! Hôm nay tớ đã đi đăng ký kết hôn rồi!"
Nụ cười mừng như điên nở rộ ở trên mặt không che dấu chút nào, Chu Duệ
Trạch trở tay nắm hai vai Nhiếp Nghiêu lắc không ngừng, thẳng đến khi
đầu váng mắt hoa, trước mắt tối đen, Nhiếp Nghiêu mới từ trong trạng
thái đờ đờ đẫn tỉnh lại.
"Mẹ nó! Cậu kết hôn thì kết hôn, còn phát bệnh thần kinh gì?" liên tục
bị kinh sợ, rốt cuộc Nhiếp Nghiêu cũng hồi phục tinh thần, không nhịn
được nữa, đẩy cái tên đầu sỏ làm anh hoảng loạn ra.
Đêm tối còn muốn diễn tuồng gì?
Sau khi gào xong, Nhiếp Nghiêu ngây ngẩn cả người, chần chờ hỏi: "Cậu vừa nói cái gì?"
Anh không nghe lầm chứ?
Kết hôn?
Chu Duệ Trạch kết hôn?
"Tớ kết hôn, tớ và Quyên Tử kết hôn!" Hiển nhiên Chu Duệ Trạch vẫn cìn
trong trạng thái hưng phấn, còn chưa khôi phục bình thường, căn bản
không chú ý tới vẻ mặt cứng ngắc của Nhiếp Nghiêu.
Bàn tay chụp tới, túm lấy cổ áo của Chu Duệ Trạch một phen, Nhiếp Nghiêu
không tưởng tượng nổi, hỏi: "Cái người này, sao có thể lừa được người
ya nhanh như vậy?"
Vậy có phải, anh có thể nghỉ phép rồi không?
"Buổi chiều, chúng tớ đã đi đăng ký kết hôn." Chu Duệ Trạch nói xong,
tất cả cuồng nhiệt và hưng phấn cũng biến mất, nhanh chóng khôi phục lại
bình tĩnh.
Trạng thái như vậy hình như không đúng lắm?
Nhiếp Nghiêu nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Không phải Chu Duệ Trạch vẫn muốn kết hôn với Hà Quyên sao?
Hiện tại giấy kết hôn đã có, sao lại không vui?
Chu Duệ Trạch thở dài một tiếng, "Quyên Tử bị Thịnh Nhạc Dục làm tổn thương quá nặng."
Nhiếp Nghiêu buông Chu Duệ Trạch ra, dặt mông ngồi vào trên khay trà, một chân giẫm lên ghế sô pha, "Xảy ra chuyện gì?"
"Nhìn Quyên Tử giống như không có chuyện gì, nhưng thật ra bị Thịnh Nhạc
Dục làm tổn thương quá sâu. Nếu không, cô ấy đã không đáp ứng một cuộc
hôn nhân giả." Nói đến đây, giọng nói của Chu Duệ Trạch từ từ nhỏ dần.
"Hôm nay, tớ đi đến đó, không nghĩ sẽ dễ dàng thành công như vậy, lúc
đoa tớ khẩn trương đến nỗi hít thở l không thông, không ao ước cô sẽ
đồng ý. Nào ngờ, nào ngờ...." Chu Duệ Trạch nói được một nửa thì không
nói yiếp được nữa.
Nhiếp Nghiêu yên lặng nhìn người anh em của mình, lúc trước mấy lần đứng
bên bờ sống chết, mặt cũng không đổi sắc, thế nhưng lại có bộ dạng bất
lực như vậy.
Ở trong lòng Chu Duệ Trạch, Hà Quyên có vị trí rất quan trọng.
"Cậu sẽ làm cô ấy hạnh phúc, đúng không?" Nhiếp Nghiêu nhẹ giọng nói,
anh không dám quá lớn tiếng, bởi anh sợ âm thanh lớn một chút sẽ doạ Chu
Duệ Trạch.
Lúc này, cảm xúc của Chu Duệ Trạch quá kích động.
Chu Duệ Trạch chợt ngẩng đầu, nặng nề gật đầu với Nhiếp Nghiê: "Sẽ, cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc."
Anh rất hiểu Hà Quyên, cô tuyệt đối là một người lý trí.
Nhưng, một người lý trí cũng không có nghĩa là sẽ không bị tổn thương.
Cuộc sống của Hà Quyên vẫn như thường là bởi vì cô đã chôn vết thương xuống thật sâu trong lòng.
Không còn tin tưởng tình yêu nữa, không muốn trải qua tình yêu.
Cho nên mới có thể đồng ý kết hôn giả với anh.
Rõ ràng là chuyện phát triển theo đúng hướng anh hy vọng, hết lần này
đến lần khác, lấy cho được đáp án của Hà Quyên, lúc sau, tim của anh lại
càng đau đớn hơn.
Anh thà rằng Hà Quyên điên cuồng phát tiết, còn tốt hơn đem đau đớn chôn sâu trong lòng, làm bộ sống rất kiên cường.
Người kiên cường như vậy, bề ngoài nhìn thì rất lợi hại, nhưng anh biết trong tim Hà Quyên đang đau đớn.
Bi thương có thể không có đường sống, nên mới có thể nuốt nước mắt vào trong.
Không phải không muốn khổ sở mà do không có bờ vai để dự bào, cho nên chỉ có thể ép bản thân kiên cường.
Cuộc sống ép Hà Quyên không thể lui được nữa, cô mới có thể thu hồi tất cả yếu đuối, dũng cảm đối mặt.
Bởi vì cô biết, dù cô có khóc cũng sẽ không có người an ủi, huống chi cô
ấy là người luôn suy nghĩ cho người khác, làm sao chịu để bạn bè thấy
cô khổ sở?
Cho nên, cô chỉ có thể kiên cường, chỉ có thể vui vẻ.