Em Cười Gió Khẽ Thổi

Chương 80: Ngoại truyện 5: Lý Dương Kiêu đạt giải Ảnh đế




Nếu ngẫu nhiên gặp, còn không bằng chung một bàn, nhưng Lục thiếu gia khăng khăng không, nhất định phải ngồi ở bàn bên cạnh bọn họ, chứng minh mình thật sự có chính sự. Khoảng cách giữa hai bàn không xa, dựng thẳng lỗ tai nín thở tập trung tư tưởng có thể nghe được người khác nói gì, nhưng hơi nhỏ tiếng một chút lại không nghe được.

Hà Diệu không ngờ vội vàng chạy đến còn uổng phí một bữa cơm, nhưng Lục thiếu gia ngoại trừ công việc không hề cẩu thả, ngầm xưa nay không nói bất kỳ đạo lý gì, nói là anh mời, thì anh phải mời.

“Đêm hôm khuya khoắt cậu nhìn không rõ còn chạy ra ngoài, chính là để giám thị người ta ăn cơm?”

Lục Minh Tiêu bất mãn: “Đừng nói tôi như kẻ cuồng kiểm soát.”

Hà tổng nói: “Không phải cũng như nhau.”

Lục Minh Tiêu hừ một tiếng, vểnh tai nghe một lát bàn bên cạnh nói gì, đều là vài tin đồn không dinh dưỡng chút nào, xem ra không chọn đi cùng là đúng đắn.

Hà tổng quan sát hắn một hồi, hỏi một vấn đề thực tế, “Cậu dự định lúc nào cầu hôn?”

Cầu hôn? Lục thiếu gia ngẩn người, rơi vào trầm tư.

Tỏ tình còn phải che tai người ta mới nói ra được, khỏi phải nói cầu hôn ở trước mặt.

Nhưng việc này lại không thể không nói, Lục Minh Tiêu nghĩ tới nghĩ lui, thừa dịp thứ hai đi làm, bắt đầu làm việc riêng.

Hắn lấy khủng long nhỏ phai màu giấu trong phòng treo quần áo ra để trên bàn làm việc, bên cạnh còn Diệp Bàn Thu đã ố vàng từ lâu, hai vật nhỏ lớn tuổi ngồi sóng đôi, Diệp Bàn Thu già đến độ sắp tan thành từng mảnh, còn phải cưỡng ép đóng phim*, trong lòng thật sự rất mệt mỏi.

*gốc là xuất kính (出镜): tiếng lóng nghĩa là xuất hiện trên màn ảnh, lên tivi

Lục thiếu gia bảo thư ký Nhạc ở ngoài cửa trông coi, không có lệnh của hắn, bất kỳ ai cũng không cho vào. Thật ra ngày thường cũng như thế, thư ký Nhạc không hiểu, tại sao hôm nay phải cố ý lặp lại.

Đến trưa, Diệp Hàm Tranh xách theo cơm trưa đã nấu xong đi vào Lục thị, muốn tạo bất ngờ cho Lục Minh Tiêu. Trước đó đưa canh, Lục thiếu gia phê duyệt đặc biệt, muốn đưa thì tự đưa đến văn phòng, không cần gửi ở quầy lễ tân. Diệp Hàm Tranh nghe lời, lần này trực tiếp lên lầu, lúc đi tới cửa, lên tiếng chào thư ký Nhạc trong khung làm việc.

Thư ký Nhạc đứng lên nói: “Diệp tiên sinh, xin chào.” Cô cũng nhận được tin nhắn Lục thiếu gia gửi vào nhóm, xác nhận quan hệ giữa bọn họ.

“Xin chào.” Diệp Hàm Tranh nói: “Xin hỏi Lục tổng đang bận à?”

Thư ký Nhạc nói: “Hôm nay cũng không bận lắm.”

Diệp Hàm Tranh nói: “Vậy tôi có thể đi vào, đưa cơm trưa cho anh ấy không?”

Thứ ký Nhạc nghĩ ngợi, tất cả mọi người trong miệng Lục tổng, cũng không bao gồm Diệp Hàm Tranh, gật đầu một cái nói: “Cửa không khóa, ngài đi thẳng vào là được.”

Diệp Hàm Tranh nói tiếng cảm ơn với cô, xách theo hộp giữ nhiệt nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc, chỉ đẩy ra một chút liền dừng tay.

Cậu nhìn thấy Lục Minh Tiêu đi tới đi lui trước bàn làm việc, hình như đang nói chuyện với ai đó.

“Khụ.”

“Diệp Hàm Tranh.”

Với mình? Diệp Hàm Tranh chớp chớp mắt, chẳng lẽ cậu chủ phát hiện cậu tới rồi? Vừa định vào cửa, đã nghe Lục thiếu gia nói tiếp: “Anh biết em nghe thấy anh thổ lộ, đã như vậy, vậy chúng ta kết hôn thôi.”

Tim Diệp Hàm Tranh bỗng nhiên nhảy lên, vẫn chưa lên tiếng, lại nghe Lục thiếu gia nói: “Không được, không thể nói như thế.”

Lục Minh Tiêu không phát hiện có người ngoài cửa, xoa cằm nghĩ một lát, lại nghiêm túc nói với tiểu ác long và Diệp Bàn Thu: “Diệp Hàm Tranh, kết hôn với anh đi. Dù sao bắt đầu từ khoảnh khắc em bước vào nhà anh, đã định trước là người của anh, anh yêu em, muốn sống hết đời cùng em, cũng muốn bù đắp toàn bộ… mười năm xa cách… anh muốn sau này em sẽ ở bên cạnh anh… sống với anh cả đời…”

Hai vật nhỏ trên bàn trợn đôi mắt tròn vo không chớp mắt nhìn hắn, Lục thiếu gia bị nhìn chằm chằm đến nỗi lỗ tai hồng hồng, xụ mặt xoay đầu bọn chúng sang bên, sầu đến độ nhéo ấn đường.

Một lát sau, Diệp Hàm Tranh lại trở lại khung làm việc của thư ký Nhạc, thư ký Nhạc hỏi: “Sao ngài không đi vào?”

Diệp Hàm Tranh cười ngọt ngào: “Trước tiên không vào nữa.” Lại nháy mắt nói: “Xin cô giúp tôi giữ bí mật, đừng nói cho Lục tổng, hôm nay tôi đã tới.”

Cậu rời khỏi Lục thị lái xe đến trung tâm thành phố, mua một món đồ. Nhìn thời gian còn sớm, gọi điện thoại cho quản gia, đi đến nhà họ Lục.

Nhà họ Lục vẫn như cũ, bất kể bố cục hay là đồ trang trí trong nhà, đều không có bất kỳ thay đổi nào, quản gia đi ra ngoài đón cậu, hỏi: “Sao lại đến vào giờ này?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Lục tiên sinh có ở đây không? Cháu muốn gặp ông ấy.”

Quản gia nói có, dẫn cậu đến phòng sách lầu ba.

Lục tiên sinh đang bận, đợi một lát mới để cậu đi vào. Đây hình như là lần đầu tiên hai người giao lưu chính diện, Lục Hạo Đông bảo cậu ngồi xuống, hỏi: “Cậu đến tìm tôi, có chuyện gì?”

Diệp Hàm Tranh ở trước mặt ông ta vô cùng căng thẳng, nghĩ một lát, lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi.

Lục tiên sinh không lên tiếng, đợi cậu tự nói.

“Ở đây… có gần bảy triệu… tôi biết, năm đó cậu chủ rời đi, là gì giúp tôi, người mẫu kia trống rất giống mẹ tôi, chắc là được sắp đặt theo ý của ngài.”

“Tôi muốn trả số tiền đó là cho ngài, mặc dù còn thiếu một chút, nhưng về sau tiền lương và tiền thưởng của tôi, đều sẽ gửi vào.”

Lục Hạo Đông lạnh nhạt nói: “Cậu không cần làm như vậy, tôi không ngăn cản các cậu ở bên nhau.”

Diệp Hàm Tranh lắc đầu: “Tôi biết ngài không thiếu số tiền này, nhưng tôi vẫn muốn trả lại cho ngài, có thể dùng số tiền đó, mua lại những năm cậu chủ đã rời đi, mặc dù ý nghĩ này có chút nực cười, nhưng tôi thực sự nghĩ như vậy.”

Lại cười nói: “Ngài coi như số tiền đó là một phần sính lễ đi. Tôi… tôi muốn kết hôn với cậu chủ, hy vọng ngài có thể đồng ý.”

Lục Hạo Đông quan sát cậu chốc lát, một lúc sau, mới nhận chi phiếu, coi như chấp nhận thỉnh cầu của cậu.

Nói xong chuyện này, Diệp Hàm Tranh lại đi thăm Trình Thư Uẩn và ông nội Lục, cơ thể hai cụ già cũng đều khỏe mạnh, kéo cậu nói hồi lâu, người đã già luôn thích nhớ lại chuyện trước kia, Trình Thư Uẩn nói: “Khi đó Minh Tiêu tùy hứng biết mấy, may mà có Hàm Tranh ở cạnh nó cùng nhau lớn lên, tính cách mới thu lại rất nhiều.”

Ông nội Lục vẫn đang xem báo, nhìn không rõ lắm, chữ viết mờ mờ, bĩu môi nói: “Thu lại cái gì, tôi thấy chẳng thu lại đến đâu.”

Trình Thư Uẩn nói: “Tại sao không có, lúc ấy nó đã trở nên hiểu chuyện, ông có nhớ không, lúc Hàm Tranh vừa đến nhà chúng ta bị sốt, vẫn là Minh Tiêu chăm sóc nó.”

Ông nội Lục nghĩ ngợi, hình như có chuyện này thật, ý tưởng đột phá hỏi: “Tiểu Diệp có thể sinh con không?”

Diệp Hàm Tranh đang uống nước, nghe nói như thế xém tí nữa phun ra ngoài, vội vàng lắc đầu, đỏ mặt nói: “Có lẽ… không sinh được.”

Lúc này, Lục Minh Tiêu đẩy cửa đi vào, trước khi tan làm hắn đã nhận được tin nhắn của Diệp Hàm Tranh, nói là đến nhà họ Lục, Trình Thư Uẩn giữ cậu lại ăn cơm, không trở về được, Lục Minh Tiêu bảo tài xế đổi lại tuyến đường, lúc về đến nhà đã hơi bảy giờ, vừa vặn nghe được đối thoại của hai người, nhướng mày một cái.

Cơm tối ngồi cùng mấy vị trưởng bối, Diệp Hàm Tranh hơi câu nệ, lần đầu tiên cậu ngồi cùng bàn với các chủ nhân, trong lòng bàn tay cũng đang đổ mồ hôi. Mặc dù đã rời khỏi nhà họ Lục từ lâu, nhưng luôn cảm thấy, cậu vẫn phải đứng ở vị trí của quản gia, quản gia giống như biết cậu nghĩ gì, cười híp mắt đi vào phòng bếp, không lộ mặt nữa. Diệp Hàm Tranh cảm kích trong lòng, giúp Lục thiếu gia gắp món hắn thích ăn, nghe Lục thiếu gia nghiêm túc hỏi bên tai cậu: “Thật sự không sinh được?”

“Anh cảm thấy, cần phải thử xem.”

Dây dưa trên cơ thể đã không xa lạ gì, dù sao sau khi xác định quan hệ, ở cùng nhau lâu như vậy, ôm ôm ấp ấp, giúp nhau phát tiết, đều rất bình thường. Nhưng chưa từng một lần thật sự đi vào, Lục Minh Tiêu sợ cậu đau, có khi dùng miệng, có khi dùng chân.

Đêm nay có vẻ như vẫn không giống thường ngày, khoái cảm quen thuộc hết lần này đến lần khác lướt qua toàn thân, Diệp Hàm Tranh không chịu được trêu đùa của cậu chủ, hai tay chống lồng ngực của hắn, đuổi theo đầu lưỡi tùy ý cướp đoạt trong miệng.

Hình như trong nháy mắt chạm đến lẫn nhau, phía dưới đều cứng hết lên, Lục Minh Tiêu đè lên người Diệp Hàm Tranh, mặc cho cái đó thô cứng thuận theo bắp đùi của cậu chống đỡ đi vào, cùng với cây gậy hồng nhạt đang phun chất lỏng của cậu quấn quýt lấy nhau.

Diệp Hàm Tranh phát ra từng tiếng rên rỉ khó nhịn, cậu không chịu được đụng chạm, hình như chỗ nào cũng là điểm mẫn cảm, lúc sắp bắn ra Lục thiếu gia lại dừng lại, tách hai chân cậu ra, nằm sấp xuống.

Diệp Hàm Tranh rũ mắt nhìn xuống, nhận ra được hắn muốn làm gì, vội vàng ngồi dậy nói: “Đừng, cậu chủ, anh…” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Lục thiếu gia đẩy về, bảo cậu nằm đàng hoàng.

Không có cái gì bôi trơn, Lục thiêu gia xoa nhẹ quy đầu đang rỉ nước, suýt nữa xoa cho cậu bắn ra, nhướng mày nói: “Thế này không chịu làm?”

Diệp Hàm Tranh oan ức: “Cậu chủ biết em không chịu được… anh hôn em một cái em cũng muốn bắn ra…”

Ở trên giường cậu luôn luôn thẳng thắn, thoải mái thì nói, chưa từng keo kiệt, Lục thiếu gia cong miệng cười, đưa ngón tay dính chất lỏng tiến vào huyệt sau chật hẹp của cậu. Khớp xương thô cứng được thịt mềm bao lấy, đi vào một chút, không cách nào hành động, vẻ mặt Diệp Hàm Tranh hơi đau đớn, mặc dù cố nén đau, nhưng trán vẫn toát một lớp mồ hôi mỏng.

Lục Minh Tiêu lấy ngón tay ra, nhẹ nhàng hôn nơi đó.

Diệp Hàm Tranh muốn đẩy hắn ra sốt ruột nói: “Đừng, đừng cậu chủ…”

Nơi đó bẩn, cậu không muốn để cậu chủ của cậu, vì cậu làm đến mức này, Lục thiếu gia không để ý tới, chỉ duỗi ra đầu lưỡi, liếm một chút, đầu lưỡi xẹt qua nếp uốn, cắn bóng nhỏ tròn tròn, Diệp Hàm Tranh im lặng, toàn thân tê dại, sảng khoái đến độ ngay cả ngón chân cũng cuộn lại.

Đầu lưỡi kia giống như một con rắn, bám thân cột không ngừng đi lên, dừng ở đỉnh hình nấm, thỉnh thoảng hút một cái, giống như muốn hút ra ra cả linh hồn của Diệp Hàm Tranh. Khoái cảm kéo dài không ngừng, huyệt sau dần dần mềm nhũn, ngón tay Lục thiếu gia thừa dịp khoảng trống chui vào, bên trong ẩm ướt hình như đẩy ra một khe nhỏ, có thể chảy ra chất lỏng, nhỏ giọt xuống ga giường.

Đầu lưỡi vẫn đang mút, huyệt sau mơ hồ thích ứng sự tồn tại của ngón tay, mỗi khi đụng chạm một cái sẽ hút một cái, cũng làm cho Diệp Hàm Tranh không thể chịu đựng được, giống như khoải cảm sắp phá tan lồng giam, chiếm cứ lấy toàn thân, mất đi lý trí.

Cuối cùng, đầu lưỡi để ở lỗ sáo, ngón tay cũng tăng nhanh tần suất, Diệp Hàm Tranh không kìm chế được hét to một tiếng, chất lỏng màu trắng cứ như vậy phun ra, toàn bộ bắn vào trong miệng Lục thiếu gia. Cậu không kịp hưởng thụ dư vị, muốn đẩy cậu chủ ra. Lục thiếu gia lại thừa dịp cậu đang ở trên đỉnh, cầm vật cứng nóng rực, cắm vào trong cơ thể cậu, tiếp đó, trong miệng bị rót vào một ngụm tinh dịch ngọt tanh, tập kích khoang miệng của hắn.

Quá nhanh rồi, quá nhanh rồi.

Mỗi một góc trong cơ thể giống như cất giấu dòng điện, vật cứng như gang to lớn dường như có thể đẩy đến dạ dày, huyệt sau giống như miệng giếng khô cạn, chỉ liều mạng quấn lấy thứ kia, mới có thể tiếp tục không ngừng mà tràn nước ra.

Cây gậy cô đơn kia của Diệp Hàm Tranh như thể  một người đứng xem, nó trơ mắt nhìn màn tình sự này bộc phát, trốn ở bên cạnh kích động đê hèn mà dòm ngó, cuối cùng không chống đỡ được mê hoặc của khoái cảm, theo dung nham phun trào trong cơ thể, bắn ra lần nữa. Cùng nhau đạt tới đỉnh.

Trước khi ngủ, Lục thiếu gia cũng không lui ra ngoài, mà ở lại trong cơ thể cậu, hôn đôi mắt thất thần của cậu một cái, hỏi: “Ngày mai có thể sinh không?”

Diệp Hàm Tranh trốn vào gối đầu, cổ họng khàn khàn, nhỏ giọng nói: “Chắc là… có thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.