Em Cười Gió Khẽ Thổi

Chương 7: Chặn




Edit: Sahara

"Kỳ Tô!" Giản Phỉ Phỉ thấy sắc mặt Kỳ Chính khó coi, vội vàng đứng dậy, vô cùng đau lòng mà nói: "Con hiểu lầm cha con rồi! Chuyện này không phải là lỗi của cha con! Là ta! Là ta cam tâm tình nguyện phòng không gối chiếc nhiều năm, cũng là ta tự nguyện từ bỏ Mặc nhi, chỉ vì muốn thanh toàn cho tâm nguyện sinh con đẻ cái của mẫu thân con. Con muốn trách thì cứ trách ta! Cha con không có lỗi gì cả!"

Lời này chẳng những giải vây cho Kỳ Chính, mà còn chứng minh Giản Phỉ Phỉ vô tội.

Ngược lại làm người ta cảm thấy Lâm Tình quá tàn nhẫn, cướp con của người ta, còn khiến người ta phòng không gối chiếc nhiều năm.

"Phỉ Phỉ, chuyện này không thể trách nàng, là lỗi của Lâm Tình! Nàng đừng ôm hết trách nhiệm vào người mình." Lúc đầu, sắc mặt Kỳ Chính còn đang khó coi, nhưng sau khi nghe thấy lời nói tự trách của Giản Phỉ Phỉ, sắc mặt lập tức tốt lên rất nhiều, vô cùng cảm động nhìn bà ta.

Đời này ông ta có tài đức gì, mà lại may mắn có được một người phụ nữ hết lòng suy nghĩ cho ông ta như thế?

Cùng so sánh, Lâm Tình kia đúng là không ra gì!

"Kỳ Tô!"

Mắt thấy Kỳ Tô định nói thêm gì đó, sắc mặt Vân Lạc Phong lập tức trầm xuống, âm trầm mỉm cười, nói: "Ngươi cảm thấy tranh luận cùng loại người vô sỉ này, rất thú vị phải không?"

Kỳ Tô ngẩn ra, khó hiểu nhìn về phía Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt lại: "Để ta dạy ngươi một chiêu, nếu gặp những kẻ thích giả vờ ủy khuất, thì việc ngươi cần làm là phải càng hung hãn hơn! Cho nên, hiện tại ngươi còn đợi chờ cái gì hả? Đánh cho ta! Đánh chết lão nương chịu trách nhiệm!"

Giọng nói Vân Lạc Phong cuồng vọng, khí phách ngút trời, cũng không kém phần ngạo mạn, nghiễm nhiên không hề đặt Kỳ gia vào mắt.

Thực ra Vân Lạc Phong không hề muốn nhanh như vậy đã để lộ bản thân, chỉ trách thế sự vô thường, nếu không dạy dỗ đám người này một trận, chỉ sợ.... Lương tâm nàng khó mà vượt qua cửa ải này.

"Tiện nhân, ngươi đừng quá đáng! Đây là Kỳ gia, ta muốn bóp chết ngươi cũng đơn giản như bóp chết một con kiến!"

Kỳ Nhạc tức đến dậm chân, cũng ngay lúc này, sau lưng Vân Lạc Phong chợt lóe lên một đạo hồng quang, ngay sau đó là một tiểu cô nương xinh xắn người mặc hồng y đột ngột xuất hiện trước mặt Kỳ Nhạc.

"Chát!"

Tiểu cô nương hồng y tát một cái vào mặt Kỳ Nhạc, tức khắc, trên mặt ả liền xuất hiện dấu tay năm ngón đỏ ửng.

"Miệng ngươi tốt nhất nên sạch sẽ một chút cho ta! Dám mắng chủ nhân ta, tự tìm đường chết!"

Ngay khi bốn chữ tự tìm đường chết vừa dứt, quanh người Hỏa Hỏa bỗng bừng cháy lửa giận, ngay cả mái tóc đỏ cũng bay lên cao như ngọn lửa.

Kỳ Chính luôn nhìn Kỳ Tô, nên không chú ý đến Hỏa Hỏa đột ngột xuất hiện, chờ khi ông ta kịp nhận ra, muốn ngăn Hỏa Hỏa thì đã muộn....

"Kỳ Tô, xem ra các ngươi không còn muốn sống nữa rồi! Vậy được! Ta thanh toàn cho các ngươi!"

Uỳnh!

Kỳ Chính tức giận đứng phắt dậy, mà đối tượng ông ta nhắm tới trước tiên lại chính là người vừa tát Kỳ Nhạc, cũng chính là.... Hỏa Hỏa!

Có điều....

Kỳ Chính còn chưa lao đến trước mặt Hỏa Hỏa thì đã bị một thân hình cường tráng cản đường.

Đây là một nam nhân với khuôn mặt vô cảm, diện mạo bình thường, nhưng cực kỳ cường tráng, hai cánh tay hữu lực của hắn đột ngột duỗi tới, tấn công chớp nhoáng về phía Kỳ Chính.

Rầm!

Kỳ Chính vội nghênh đón đòn tấn công của đối phương, sau đó bị bức lui về sau mấy bước, trong cổ họng bỗng dâng lên mùi vị tanh ngọt, mặt mày ông ta nháy mắt biến thành màu gan lợn.

"Thần Linh Giả?"

Cái gì?

Nam nhân này là Thần Linh Giả? Hắn ta có lai lịch gì? Xuất hiện từ lúc nào?

Thời điểm tất cả mọi người nghĩ nát óc cũng không ra, thì giọng nói thanh lãnh của Vân Lạc Phong chợt vang lên: "Vân Dực, chỉ cần không chết, còn lại cứ tùy tiện đánh!"

Ý chính là, đánh đến bán thân bất toại* cũng được!

(*liệt nửa người.)

Bởi vì Vân Lạc Phong tạm thời chưa muốn giết Kỳ Chính, dựa vào những chuyện ông ta đã làm, thì phải khiến ông ta chịu đủ tuyệt vọng xong mới được chết.

"Hừ! Cho rằng đánh lén thì có thể đánh thắng ta? Đúng là nực cười vô cùng! Ta tốt xấu gì cũng là người vô địch ở cảnh giới Thần Linh, chỉ bằng ngươi, căn bản không phải là đối thủ của ta!" Kỳ Chính không cho đó là đúng, ông ta cười lạnh rồi dậm chân lấy đà phóng tới, triển khai công kích với Vân Dực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.