Em Của Ngày Ấy

Chương 90: Mang Thai Rồi




Chín tháng sau...

-"Bà xã, xem nè" _ Khải Phong từ cửa bước vào, tay ôm một thùng đồ dành cho trẻ em.

Cô đang mải mê loay hoay trong bếp nghe tiếng anh cũng chẳng ngó ngàng gì vì suốt mấy tháng qua hôm nào về nhà anh cũng vác thêm một đống đồ của trẻ em chất đầy trong một căn phòng nhỏ được xây dành riêng cho "Tiểu Bảo Bối".

-"Vợ, vợ chán anh rồi sao? Không thèm ngó ngàng nữa hửm?" _ Anh đặt thùng đồ xuống đất rồi nhẹ nhàng đi đến ôm cô từ sau. Còn đặt cằm lên đỉnh đầu cô nhằm thu hút sự chú ý.

-"A a." _ Cô giật mình lùi lại phía sau nhưng vẫn cố đứng vững:"Chồng à, em đang mang thai, anh đừng nghịch ngợm như thế, không muốn có em bé nữa à?"

Phong thở dài rồi ngoan cố lôi tay cô cho cô ngồi trên ghế.

-"Anh làm gì thế? Em đang chuẩn bị cho anh một bữa ăn bất ngờ đấy" _ Cô xệ môi xuống luống cuống đứng dậy nhưng lại bị anh ngăn cản.

-"Không bất ngờ gì hết, em đang mang em bé của anh, cấm em làm việc nội trợ, mọi thứ cứ để anh lo~ Ngoan ngoãn ngồi im trên ghế đi"_Phong nghiêm giọng "la rầy" cô.

Song, anh chạy xuống bếp mở tủ lạnh ra lấy sữa cẩn thận rót vào ly rồi mang ra cho cô:"Vợ, mau uống hết đi"

-"Sữa?"_ Cô ngạc nhiên.

-"Lâu nay không chăm sóc gì cho em cả, anh cảm thấy rất có lỗi, làm ơn uống đi... nếu không anh sẽ cảm thấy áy náy"

Phong tự mình uống trước một sữa ấm rồi nhìn cô đầy tà ý.

Cô vội lấy tay che mình:"Anh... anh định làm gì?"

-"Cho bà xã uống sữa" _ Nói xong anh liền nâng cằm cô lên lặng lẽ chiếm lấy bờ môi mỏng như anh đào kia.

Nhẹ nhàng dùng lưỡi tách cánh môi thơm ngọt ra, anh từ từ truyền sữa từ miệng mình vào miệng cô.

Hành động không xảy ra trong nháy mắt mà nó như ngưng lại, anh cố níu giữ lấy khoảnh khắc này. Thật chậm rãi cảm nhận môi cô đang chạm môi mình. Ngọt ngào tựa thứ rượu đắt tiền xa xỉ mà kể cả anh cũng chưa từng thử qua.

-"Ưm..." _ Cô suýt sặc sữa vì không thở được. Mi vội đẩy anh ra ho lên vài tiếng. Phải nói anh rất ngọt ngào, tựa hồ vừa rồi nếu như không vì khó thở mà đẩy anh ra thì chắc chắn giờ đây cô vẫn đang chìm đắm trong mị lực của anh. Êm đềm, bình yên.

-"Ngon không?" _ Anh nhẹ liếm môi mình. Vừa rồi môi cô đã đặt vào môi anh, nếu nhanh chóng thưởng thức lại chắc chắn vẫn còn cảm nhận chút luyến lưu của thứ rượu đắt tiền.

Sữa anh "trao" cho nhất định là.... rất ngon. Nó chứa sự nuông chiều, dịu ngọt của anh khiến bất cứ cô gái nào cũng rất khó cưỡng lại.

Biết cô sẽ ngại không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Phong liền khẽ cười, vừa rồi anh biết cô cũng đã mê đắm vào anh. Nếu anh không hung hăng quậy phá khoang miệng cô thì có lẽ bây giờ vẫn có thể khóa chặt môi cô nhẹ nhàng tung hoành trong đấy

-"Khải Phong, từ lúc nào anh lại trở nên trẻ con như thế chứ?" _ Cô lau miệng xong liền nảy sinh ý tò mò.

-"Không đáng yêu sao?" _ Anh đặt ly sữa lên bàn rồi áp sát mặt vào cô, đôi mắt sắc bén thâm thúy nhìn thẳng vào đôi mắt đang xấu hổ kia.

Môi anh nhếch lên một đường cong hoàn mỹ khi thấy khuôn mặt cô từ lúc nào đã chuyển sang màu đỏ. Biểu cảm này là lần đầu tiên anh thấy được trong suốt chín tháng qua. Thực sự rất dễ thương!

-"Yahh~ Anh...anh mau đi xem đồ ăn đi kìa, không khéo lại... cháy" _ Cô ngượng ngùng tránh khỏi ánh mắt anh

Phong không chịu buông tha, đã thế còn đè cô xuống rồi chui rúc vào cổ cô nhõng nhẻo:"Cháy thì anh sẽ mua cái khác bồi bổ cho vợ, lo gì chứ..."

-"Em... chỉ sợ anh tốn tiền"

-"Quên anh là ai rồi sao? Tiền anh chất thành đống ấy, sẵn sàng để nuôi em suốt đời"

Mi nghe xong liền mỉm cười. Thanh âm của anh truyền tới như thứ rượu vang hảo hạng, ngọt ngào đến ngạt thở, tim cô bỗng có chút rung động. Lời đường mật của anh từ lúc nào đã rất phát triển, chỉ khiến cô muốn tan chảy thật nhiều trước anh.

-"Em thật là thơm quá..."_ Phong lần mò vào trong áo cô hít hà.

Mi vội vã đẩy anh ra rồi quát:"Này, anh có phải biến thái không đấy? Tại sao lại hành động như vậy?"

Anh thấy dáng vẻ sợ sệt của cô liền khẽ cười. Đoạn, lại tiến gần đến cô thì thầm vào tai:"Bấy nhiêu làm sao đủ chứ? Đợi em sinh con xong anh nhất định sẽ khiến em lãnh đủ, anh đợi không nổi nữa rồi... Thực sự rạo rực trong người mỗi khi chạm vào em, vợ anh thực sự rất có mị lực"

-"Sinh con xong còn phải chăm sóc con nữa, em sẽ rất mệt, anh không được làm đau em"

-"Nhưng anh không chịu được nữa, bù đắp cho anh đi chứ~" _ Phong nói xong liền chu môi ra tỏ ý định muốn được hôn.

Cô hiểu ý anh nhưng lại tỏ ra ngốc nghếch, tinh nghịch chạm vào môi anh đùa vui:"Tại sao lại chu môi ra chứ~ hửm?"

Phong nheo mày rồi giãy dụa:" Vợ ngốc, anh muốn hôn em, hôn em, rất muốn hôn em"

Cô khẽ nhoẻn miệng cười rồi nhanh chóng hôn anh một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Cảm nhận vị ngọt như hoa đào ma mị chạm vào môi mình, anh không kìm chế được liền giữ lấy gáy cô không muốn tách rời.... Một nụ hôn mãnh liệt lâu dài.....

- - - - - -

10 ngày sau........

-"Sắp sinh rồi, sắp sinh rồi!!" _ Cô y tá hốt hoảng chạy ra báo tin cho Khải Phong.

Anh ngồi trên ghế nghe được liền đứng dậy vui mừng:"Thật sao?"

-"Vâng, phụ sản đã có dấu hiệu sắp sinh! Chúc mừng anh"

-"Này, nếu sinh được rồi, các người làm ơn đỡ đẻ cho thật nhẹ tay, đừng làm cô ấy đau..."

-"Vâng ạ!"

Thấy cô y tá tươi cười chạy đi tìm bác sĩ phụ sản mà lòng anh không ngừng bồn chồn.

Hướng ánh mắt vào phòng sinh của Hàn Mi.

Thật không uổng công đã mấy ngày đợi chờ trong bệnh viện. Cuối cùng cũng sinh rồi, nhất địng là một quý tử anh tuấn như bố của nó.

-"Khải Phong..." _ Thanh âm nỉ non truyền đến tai anh.

Phát ra từ phòng sinh!

Anh lập tức đẩy cửa chạy vào.

Cô vẫn nằm trên giường. Tráng đổ đầy mồ hôi hột. Thấy anh cô liền giương mắt lên nhìn rồi mỉm cười cho anh đỡ lo.

-"Em gọi anh à?" _ Phong lo lắng chạy đến nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô.

Căn phòng im ắng, anh lắng nghe từng nhịp thở của cô. Hình như rất mệt, đã mấy ngày cô phải nằm lì trong căn phòng này, không thưởng thức được chút không khí bên ngoài nào chỉ để sinh quý tử cho anh. Khiến anh không khỏi đau lòng khi nhìn cô cực khổ.

-"Chúng ta... sắp có em bé rồi" _ Cô khẽ mỉm cười siết lấy tay anh nhưng không có chút sức lực.

-"Ừ, em cố lên nhé, nếu đau quá chịu không nổi cứ nói với anh, anh sẽ tìm cách cho em không bị đau nữa"

Cô gật đầu.

Vừa lúc đó bác sĩ sản khoa cũng chạy vào. Phong bắt buộc phải buông tay cô rồi ra ngoài.

Vài phút sau ba mẹ Khải Phong cũng đến. Bà Lan chạy đến kéo kéo tay Khải Phong:"Con dâu, sao rồi?"

-"Đang ở trong phòng sinh mẹ ạ"_ Phong ngồi xuống ghế đưa tay chỉ vào cửa phòng sinh.

-"Mẹ mang đồ sơ sinh cho baby đến này, con thấy có dễ thương không? Cháu mẹ mặc nhất định sẽ vô cùng đáng yêu"

Bà Lan săm soi đống đồ em bé rồi cùng ngồi xuống ghế đợi chờ.

Sau một quãng thời gian dài đằng đẳng, cuối cùng cô y tá vừa nãy cũng chạy ra la lên:"Sinh rồi, sinh rồi"

Cả ông bà Trương và Khải Phong đều đứng phắt dậy tròn mắt nhìn.

Anh vội vã đẩy cửa phòng sinh bước vào nhìn thấy bác sĩ đang bế một em bé đỏ hỏn miệng tươi cười:"Là một bé trai"

-"Gen di truyền nhà họ Trương thật vi diệu, cậu quý tử này sức khỏe rất tốt, bề ngoài thật khôi ngô tuấn tú, quả là giống cha"

Anh nhìn con một chút rồi đến bên cô vuốt nhẹ mái tóc đã ướt một nửa do mồ hôi:"Em không sao chứ?"

-"Không sao... em đã sinh được con rồi, may thật..."

-"Đau lắm không?"

-"Có, nhưng dù gì cũng không đau bằng lúc anh tạo em bé"

-"Haizz.. còn đùa nữa~" _ anh cười rồi hôn nhẹ lên tráng cô. Đợi chờ bác sĩ lau máu cho em bé....

- - - - - -

1 năm sau....

-"Hạo Nguyên, con đã được một tuổi rồi đấy, bé yêu à~" _ Cô nâng niu đứa bé trên tay đã thế còn liên tục hôn lên gò má phúng phính của em bé.

Nhìn sang Khải Phong cô liền thở dài.

Đó có thể là biểu hiện của một người cha sao?

Anh ung dung ngồi trên sofa xem TV. Đôi chân dài như cây tre bắt chéo để bừa luôn lên bàn. Đã thế còn ngâm nga ca khúc gì đó không hề để ý đến cô đang cực nhọc bế con.

-"Anh yêu, sao anh lạnh nhạt thế? Em sinh con xong nên xấu, anh chán rồi à?"

Anh lặng im không nói bất kì lời nào khiến cô lập tức cảm thấy khó chịu.

-"Ông xã, thực sự chán em sao?" _ Cô đi đến đá đá vào chân anh:"Không quan tâm em một chút được sao?"

Phong ngay lập tức đứng dậy. Thay cô ôm con rồi đặt xuống nôi em bé. Còn anh nhanh chóng đút tay vào túi. Đoạn, nhanh chóng dồn cô vào tường rồi cất giọng lạnh:

-"Nếu anh quan tâm em, em sẽ hôn anh thật nhiều như con chứ?"

Thì ra anh đang ghen tỵ với con vì con được cô hôn sao?

Thật trẻ con.

Cô không đáp lại anh. Mắt dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh trong khi cả cơ thể như bũn rũn trước sức quyến rũ của anh.

Phong nhẹ nhàng nâng niu một lọn tóc lơ hơ trước mặt cô rồi nhếch miệng cười lạnh:

-"Em yêu của anh, nhìn kĩ cũng không thấy chỗ nào đẹp, tại sao trước kia anh lại mê em đến thế chứ?"

Sắc mặt cô thay đổi 360 độ ngay tức thì rồi tức giận đẩy anh ra:"Trương Khải Phong, anh có chán em thì có cần phải nói thẳng ra như thế không? Anh có biết, vì sinh con cho anh nên em mới xuống sắc thế này. Nếu không còn thích em thì anh cứ ra ngoài kia kìa, có vô số phụ nữ quyến rũ có thể khiến anh mê luyến hay là quay lại với Bảo Anh ấy! Tr... anh cũng nghĩ anh đẹp lắm à? Không hiểu sao em lại chấp nhận bao nhiêu biến cố để cưới anh thế không biết? Thật hối hận!"

Phong nheo mày nhéo chóp mũi của cô rồi mắng yêu:"Vợ ngốc, em rất có mị lực khiến anh không thể buông tha được. Đến hờn dỗi thế này còn đáng yêu, tại sao anh không mê cho được?"

Thấy cô mỉm cười nhè nhẹ anh liền giở giọng châm chọc

-"Này, sinh con cũng đã xong, con cũng đã được một tuổi. Có thể dâng hiến em cho anh chưa?"

Cô nào biết được? Một năm qua anh đã nhẫn nhịn bao nhiêu chỉ vì không muốn cô bị tổn thương về thể xác. Anh cũng nhịn luôn cả việc vào nhà vệ sinh dùng tay để tránh làm mất hình tượng trước cô. Cả một năm qua anh đều không biết bao nhiêu lần có ý nghĩ "gạ yêu" cô nhưng nhìn cô vợ nhỏ bé suốt ngàu quần quật chăm sóc con anh đều không nỡ. Nếu lần này cô từ chối, anh nhất định sẽ rất muốn khóc.

-"Được"

Lời nói của cô như gió thoảng qua. Hoàn toàn có ý tích cực hơn so với ý nghĩ tiêu cực của anh. Cô thực sự đồng ý sao? Đồng ý cho anh tùy thích động chạm cô sao? Có phải là nghe nhầm không?

Anh như thờ thẫn ra. Không chút cử động. Anh bất ngờ thế sao? Cô nhìn thấy liền không muốn bỏ lỡ cơ hội mà đem anh ra trêu chọc:

-"Khải Phong, em không ngờ anh lại dê cụ như thế. Sau khi cưới em, mọi bản chất biến thái trong anh đều bộc lộ ra hết. Anh cứ như thế, con chúng ta không khéo sẽ dính cái gen dê cụ đó của anh mất!"

-"Tại sao lại trách anh? Là do em quá quyến rũ không phải sao?"

Phong tựa đầu mình vào đầu cô ân ái. Sau đó liền hung hăng bế cô lên ôm vào phòng. Lúc đi ngang qua nôi em bé không quên để lại một câu:"Hạo Nguyên, con ngoan ngoãn nằm đây ngủ đừng làm phiền để bố mẹ tạo thêm em bé cho con chơi chung nhé!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.