Em Cứ Việc Trốn. Tôi Sẽ Tìm!

Chương 72




To con nghĩ một lúc nói: “Vậy để tôi xin phép Cục phó...”

Chẳng bao lâu, Phó Cục trưởng Đới gửi đến toàn bộ các bản ghi âm điện thoại báo cháy mấy ngày gần đây, cậu to con nhận được xong lập tức nhấn mở cho tôi nghe. Bản ghi âm điện thoại ngày đầu tiên có một giọng đàn ông trẻ tuổi nói với vẻ lo lắng: “Chỗ này của tôi bị cháy rồi, mau tới cứu hỏa... Địa chỉ là... Địa chỉ là khu Kim Đế, á... Tòa nhà số 54 khu tháp ba ấy, tầng mười một... 1103,mau lại đây cứu tôi nhanh lên!” Sau đó điện thoại bị cúp máy.

Tôi xoay người bảo với Viên Mục Dã: “Cậu nghe2ra vấn đề gì không?” Viên Mục Dã yên lặng một lúc rồi trả lời: “Người này lúc nói ra số nhà của mình không được trôi chảy, giống như không thuộc địa chỉ cửa chính nhà mình...” Tôi gật đầu: “Tôi cũng thấy điểm này rất kỳ lạ, nếu như báo địa chỉ nhà của mình, cho dù có bị hoảng loạn thì cũng không thể ngắc ngứ như thể được chứ?” Nói rồi, tôi lại ra hiệu cho cậu to con tiếp tục bật các đoạn sau. Trong vài đoạn ghi âm sau đó, nội dung gần như không khác mấy, vẫn giọng nói lo lắng đó, vẫn là cố hết sức mới đọc được ra địa chỉ... Đương nhiên, trong6đó có một đoạn ghi âm chị gái trực điện thoại hỏi rất kỹ tình hình đám cháy và vị trí chỗ người đấy ở.

Người đó vừa ho khan vừa trả lời: “Trong phòng khách toàn là lửa, tôi không thể chạy tới cửa, tôi đang ở... Khục khục... căn phòng góc Tây Bắc... Các người nhanh tới cứu tôi, ở đây xung quanh toàn là khói...”

Nghe đến đó, ánh mắt tôi nhìn vào căn phòng góc Tây Bắc, rồi tôi bước qua mà không suy nghĩ gì, gian phòng này vừa rồi chưa được kiểm tra, vì cánh cửa bị lửa thiêu xong đã biến hình nghiêm trọng, cho nên kể cả Đinh Nhất cũng không thể mở nó.

Tôi nhẹ nhàng đặt0tay lên cửa, cẩn thận cảm giác tình huống bên trong, dường như có một bầu không khí rất khác thường thoáng hiện ở trong đó... Tôi bèn quay đầu hỏi hai người bọn to con: “Trong căn phòng này lúc trước có phát hiện nạn nhân nào không?”

To con lắc đầu: “Khẳng định là không, nghe nói căn phòng này lúc ấy vừa mới được cải tạo xong, bởi vậy chủ nhà định một năm sau mới vào ở, nói cách khác, lúc phát sinh hỏa hoạn ở đây không có ai cả.” Nhưng tôi lại không cho là như vậy, ai nói phòng trống thì trăm phần trăm không có người gặp nạn? Xem ra lúc đó nhân viên tìm kiếm5lười biếng, nghe chủ nhà nói phòng mình trống không liền sơ sót, nhỡ đầu ngay cả chủ nhà cũng không biết lúc đó bên trong có người thì sao?

Nghĩ tới đây, tôi quay ra bảo Viên Mục Dã: “Tìm người đến phá cửa đi!”

Cậu ta nghe thể thì giật mình: “Không phải anh nghi ngờ bên trong có gì chứ? Trước đó tôi đã để Tiểu Lỗi xem qua, bên trong rất sạch sẽ.”

Tôi nói với cậu ta: “Tôi cũng không chắc lắm, nhưng trong đó xác thực có một loại không khí không giống bình thường, phải đi vào mới xác định được. Còn nữa, gọi cả chủ nhà tới, tôi còn muốn hỏi ông ta vài vấn đề...”

Viên Mục Dã9dặn dò to con cùng cậu người Đông Bắc vài câu, sau đó để bọn họ mau chóng đi làm. Còn tôi thì lại tập trung cảm giác thứ đồ vật ở trong phòng, mặc dù loại không khí đó vô cùng yếu ớt, nhưng tôi có thể khẳng định chắc chắn bên trong có một thi thể đàn ông!

Hiệu suất làm việc của Phó Cục trưởng Đới luôn rất cao, chỉ một lát sau có hai người nhân viên chuyên nghiệp cầm theo công cụ tới phá cửa. Còn chủ nhà này cũng kịp chạy đến hiện trường khi chúng tôi chuẩn bị mở cửa căn phòng.

Chủ nhà là một người họ Triệu, tên là Triệu Sĩ Kiệt, trên người đeo đầy dây chuyền và đồng hồ, trông giống một ống nhà giàu mới nổi. Ông ta có vẻ rất bực bội khi chúng tôi tìm ông ta vào nửa đêm, vừa đến ông ta đã nói với giọng khó chịu: “Ai cho mấy người phá cửa nhà tôi? Thầy phong thủy tôi mời đến đã nói, nơi này phải đóng kín ba năm mới tránh được xui xẻo của vụ cháy! Các người chưa hỏi ý kiến tôi đã vào đây còn chưa tính, lại còn muốn phá cửa nhà tôi nữa à?”

Cậu người Đông Bắc ở bên cạnh giải thích: “Ngài Triệu, phối hợp với cảnh sát là trách nhiệm của mỗi công dân, còn nữa, chúng tôi đây là muốn tốt cho ngài, muốn giải quyết triệt để tai họa ngầm trong phòng, chẳng nhẽ ngài không sợ sẽ lại xảy ra chuyện gì hay sao?”

Triệu Sĩ Kiệt giương cổ lên nói: “Phòng này tôi chưa ở lần nào đã phát sinh chuyện như vậy, chủ đầu tư cuối cùng phải bồi thường cho tôi, nếu lại xuất hiện mấy chuyện tương tự, chủ đầu tư lại phải bồi thường!” Tôi khẽ chau mày, thầm nghĩ ở đâu ra chủ nhà thiếu thông minh đến thế? Niêm phong cửa nhà ba năm? Trong nhà mình có người chết mà không biết, ông có niêm phong mười năm thì xúi quẩy vẫn là xúi quẩy thôi!

Tôi trầm mặt xuống, sau đó giả vờ như thật đi đến cạnh ông ta và nói: “Ông tìm được tên thầy phong thủy lừa đảo ở đâu thế? Trong phòng rõ ràng toàn sát khí, không nghĩ biện pháp nhanh chóng giải quyết còn bảo ông niêm phong cửa ba năm? Thế chẳng phải là lừa gạt ông hay sao? Vậy mà cũng tin? Tôi phục ông thật đó!” Triệu Sĩ Kiệt bị tôi nói đỏ cả mặt, vừa muốn phản bác thì bỗng nhiên như nghĩ ra gì đó, vội nói: “Thật đúng thế. Tôi đã cảm giác cái lão đó là lạ, ngay cả phòng ở cũng chưa thèm nhìn liền trực tiếp bảo tôi niêm phong cửa, hóa ra là lão già lừa đảo! Lão già chết tiệt! Lừa tao mất trắng năm vạn!” Lúc này của căn phòng góc Tây Bắc đã mở, tôi không có thời giờ đứng đây nghe Triệu Sĩ Kiệt phàn nàn, liền kéo ông ta lại hỏi: “Trong phòng của ông có chỗ nào đặc biệt không?” Triệu Sĩ Kiệt lập tức bày ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi và hỏi: “Cậu là cảnh sát à?” Tôi lắc đầu: “Tôi là cố vấn đặc biệt cảnh sát mời tới, nói thật cho ông biết, trong căn phòng của ông có thứ không sạch sẽ, đã gây náo loạn một thời gian, nếu như không giải quyết, sợ sẽ gây họa cho ông...” Triệu Sĩ Kiệt nghe thể thì vội vàng đổi giọng, nịnh nọt cầm tay tôi, nói: “Thật vô ý quá, vừa rồi tôi có mắt không trọng, không biết nhìn người, phiền ngài giúp tôi kiểm tra kỹ một chút trong phòng có vấn đề gì?”

Tôi lạnh giọng: “Trả lời vấn đề của tôi trước.” Triệu Sĩ Kiệt nghĩ một lúc rồi nói: “Ngài nói bố trí đặc biệt? Để tôi nhớ lại... Đúng rồi, trong phòng có một cái ô ngầm đặt két sắt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.