Em Cứ Việc Trốn. Tôi Sẽ Tìm!

Chương 66




muốn than phiền nhiều... Mặc dù hiện tại cả tôi và anh đều nghĩ, làm thế nào để diệt trừ đối phương, nhưng chúng ta không thể không cùng chung một thân thể. Vì vậy, việc bảo vệ thân thể này là trách nhiệm của chúng ta. Nếu thân thế này bị bất kỳ thương tổn nào, những nguy hiểm trong đó chúng ta đều phải cùng nhau gánh chịu. Nếu anh may mắn thấy được quyển sách này, vậy mời anh đọc cẩn thận nội dung bên trong, hơn nữa nhất định phải ghi nhớ kỹ, những hành động khác của anh tôi tạm thời không xen vào, nhưng anh không thể làm những hành động vi phạm pháp luật, bởi vì dù sao anh cũng không muốn lần sau khi tỉnh2dậy, lại phát hiện mình đang bị nhốt ở trong tù, đúng không?”

Viết xong đoạn này, trong lòng tôi có cảm giác không thoải mái, rõ ràng thân thể này là của mình, nhưng ông đây vẫn phải thương lượng với tên kia, cái chuyện quái gì thế này không biết?!

Sau đó tôi cất quyển hiến pháp này vào trong người, tuy không hi vọng tên kia sẽ ra ngoài một lần nữa, nhưng có làm vẫn hơn.

Làm xong những chuyện này, tôi phát hiện mình chẳng còn chuyện gì để làm nữa, cả ngày chỉ có thể dõi mắt ra ngoài cửa sổ... Tôi thầm nghĩ, dù bây giờ mình chưa bị giam vào tù, nhưng cái cảm giác mất đi tự do như thế này cũng không khác biệt bao nhiêu.

Dù6bây giờ tôi rất thảm, nhưng vẫn còn nhớ tới mấy đứa trẻ được giải cứu kia, còn cả đứa trẻ bị chôn ở vườn rau nữa... Không biết những đứa trẻ đáng thương đó có cơ hội tìm được cha mẹ ruột của mình không.

Hai ngày sau, tôi được đón hai người khách không ngờ tới thăm, đó chính là hai bé trai đã làm chứng cho tôi! Bọn chúng tới cùng với cảnh sát, tuy trong mắt chúng có sự sợ hãi, nhưng tôi lại thấy có nhiều sùng bái hơn.

Hiện nay ở trong mắt cảnh sát, tôi là một “nghi phạm cực kỳ nguy hiểm”, nếu không phải hai đứa trẻ này tha thiết yêu cầu, bọn họ sẽ không mang chúng tới đây thăm tôi.

Lúc ấy, vì muốn khích0lệ bọn nhóc, tôi dùng bàn tay trái có thể cử động của mình sờ đầu bọn nhóc, rồi nói: “Mấy ngày qua sao rồi?”

Một trong hai đứa trẻ hưng phấn nói: “Mấy ngày qua chúng cháu được ăn rất ngon.” Lòng tôi cảm thấy đau xót, hai đứa trẻ mới chỉ tám, chín tuổi, nếu như ở bên cha mẹ ruột thì đang ở tuổi được yêu chiều, nhưng bọn chúng bây giờ lại vì được ăn ngon mà vui vẻ đến vậy... Thật không biết rốt cuộc chúng đã phải trải qua những ngày tháng thế nào.

“Hôm đó chú thật lợi hại... Khi nào trưởng thành cháu cũng sẽ lợi hại chư chú vậy!” Một bé trai khác đột nhiên nói rất quyết tâm.

Nghe nó nói vậy mà tôi cảm thấy5lúng túng, vội nói: “Chú bị thương ở đầu nên không nhớ ngày đó xảy ra chuyện gì... Lúc ấy các cháu không sợ ư?”

Đứa trẻ mới vừa rồi đắc chí vì được ăn ngon lắc đầu thật mạnh: “Không sợ, nếu chúng cháu có vóc dáng cao lớn như chú, cũng sẽ đi đánh người xấu.”

Trong đầu tôi nghĩ hỏng rồi, thế này chẳng phải là làm gương xấu “lấy bạo lực để chống bạo lực” cho trẻ con sao? Tôi vội vàng giải thích: “Hôm đó chú chỉ hành động bất đắc dĩ thôi, tuy cứu được các cháu, nhưng cũng phạm phải sai lầm lớn, các cháu còn nhỏ, phải học tập thật giỏi, dùng kiến thức trang bị cho mình, như vậy mới có thể trở thành kẻ mạnh9chân chính, biết chưa?” Hai đứa bé cái hiểu cái không mà gật đầu, sau đó chúng được người cảnh sát kia mang ra ngoài. Thấy hai đứa trẻ đã đi, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm... Những đứa trẻ bây giờ học tập thật vất vả, còn học cái xấu thì chỉ mất vài phút! May mà cuối cùng tôi còn mặt dày nói được mấy lời buồn nôn để đền bù lại, xem ra giáo dục trẻ em không phải chuyện dễ dàng nhỉ?

Khi tôi đang nằm trên giường bệnh thầm xúc động bùi ngùi thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra một lần nữa, có bốn người đàn ông trẻ tuổi mặt bị thương đi vào. Khi thấy mấy người này, lòng tôi trầm xuống, có thể tùy tiện vào căn phòng này thì hoặc là nhân viên y tế, hoặc là cảnh sát...

Nhìn sắc mặt mấy người này, chắc họ là mấy tay cảnh sát 110 đã bị tôi đánh. Tôi thầm kêu khổ, mấy anh em này muốn gì? Chẳng lẽ muốn tìm tới tính sổ? Tôi chỉ có thể kiên trì giả ngốc: “Mấy cậu tìm ai?” Bốn cảnh sát đều rất tức giận nhìn xuống tôi, làm người tôi run lên, tôi thầm nghĩ họ cứ nhìn tôi như vậy thì chẳng thà đánh tôi một trận coi như huề đi? Cuối cùng, người cầm đầu to con trầm giọng nói: “Anh là Trương Tiến Bảo?” Tôi tỏ vẻ vô tội, gật đầu: “Vâng, các cậu muốn tìm tôi?”

Lúc này, một cậu cảnh sát có dáng người dong dỏng cao, gương mặt ưa nhìn đứng bẻ đốt ngón tay và nói: “Thân thủ không tệ, trước kia từng luyện tập qua?” Tôi nghiêm túc lắc đầu: “Không, từ tiểu học đến đại học tôi chỉ đánh nhau ba lần và lần nào cũng bị người ta đánh...”

Mấy cậu cảnh sát xanh mặt, chắc họ cho là tối nhạo báng họ, thế là mấy anh em này không nói lời nào liền bao vây trước giường tôi, sau đó ghì tôi xuống giường.

May mà tâm lý tội vững vàng, quyết làm bộ không nhận ra họ, tôi hoảng sợ nói: “Các cậu rốt cuộc là ai? Tôi nói cho các cậu biết nhé, bên ngoài phòng còn có cảnh sát trông chừng, các cậu dám làm bậy tôi sẽ gọi người đấy!” Bốn cậu cảnh sát cười nhạt, một trong bốn người hừ lạnh: “Kêu đi, kêu to lên, thử kêu rát cổ xem có ai vào cứu không.” Tôi nghe mà lạnh cả người, sao mấy lời này nghe quen thể? Không phải tôi đang ở trong bệnh viên à? Sao giống như gặp phải sơn tặc vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.