Em Cứ Lạnh Lùng Đi, Bổn Thiếu Gia Sẽ Chống Mắt Xem Em Lạnh Lùng Được Bao Lâu

Chương 43: Cho em nụ hôn dịu dàng




Bất quá đây cũng chỉ là suy đoán a. Đến cùng có phải hay không thì cũng không có quan hệ gì đến cọng lông của Đường Phong cả.

Lại qua thời gian nửa nén nhang, cuối cùng cũng đến được Phi Tuyết lâu, đây là lần đầu tiên Đường Phong được tới gần Phi Tuyết lâu, Phi Tuyết lâu tuy cũng dùng loại hình kiến trúc cung điện làm chủ, nhưng có thể nhìn ra được, kiến trúc ở đây lại càng có khuynh hướng bố cục khéo léo đẹp đẽ của phương Nam, càng thêm ưu nhã.

Trong Phi Tuyết lâu cũng không có nhiều người, tất cả đệ tử của Phi Tuyết lâu, chỉ chừng trăm người, thế lực này cùng Đại Tuyết lâu không khác nhau lắm, đều là căn cứ của sát thủ, chỉ có điều Đại Tuyết lâu lại sở hữu mười hai vị sát thủ đỉnh cấp của Đại Tuyết Cung, mà Phi Tuyết lâu lại không thể thắng ở chất lượng, nên chỉ có thể chọn con đường số lượng thôi.

Chừng trăm đệ tử, có hơn phân nửa chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, trong khu kiến trúc khổng lồ này, Đường Phong đi thật lâu mới gặp phải một tốp nữ nhân, những nữ nhân này không có ngoại lệ, trên người đều chứa một chút sát sơ âm lãnh, xem ra người chết trên tay các nàng cũng không ít, lúc thoáng chạm mặt Đường Phong ngay cả mắt cũng không liếc hắn đến một cái.

Xuyên qua mấy lối đi, cảnh sắc trước mắt bắt đầu trở nên thoáng đãng, cảnh sắc khắc sâu vào tầm mắt khiến Đường Phong có chút ngạc nhiên. Tại đây dĩ nhiên là một rừng cây, hơn nữa là rừng đào.

Hoa đào màu phấn hồng khẽ hé mở, trong không khí chảy xuôi mùi hương nhàn nhạt, thơm ngát, trong rừng cây tọa lạc vài hòn non bộ, cạnh chúng còn có khe suối khẽ róc rách chảy ra.

Cách Đường Phong chừng mười trượng, có một cái bàn đá, bên cạnh có hai nữ nhân xinh đẹp đang ngồi, trong đó một người thì một thân y phục như tuyết trắng, mà ngươi kia lại hoàn toàn trái ngược, thân mang bộ áo đen tuyền. Bất quá hai người đều xinh đẹp không gì sánh được, không giống với vẻ đẹp hơi chút non nớt của Phi Tiểu Nhã, vẻ đẹp của hai người này nếu tùy ý tách ra, cứ như là một cây đào mật thành thục vậy.

Đường Phong mắt co rụt lại, vì hắn đã nhận ra hai nữ nhân này, đúng là hai vị lâu chủ của Phi Tuyết lâu, Hoa Bất Ngữ cùng Phong Phiêu Nhứ

Mang đồ trắng là Phong Phiêu Nhứ, còn đen chính là Hoa Bất Ngữ, hai người là thân tỷ muội, thực lực cũng đã đến Thiên giai thượng phẩm, chỉ có điều mới tấn chức không được mấy năm, cho nên không cách nào sánh được với Tiếu Nhất Diệp cùng với hai đại Sát Thần. Hơn nữa đừng nhìn bộ dáng của hai người bọn họ giống như cô nương trẻ tuổi, kỳ thật đã chừng bốn mươi, chỉ có điều người tu luyện vì được năng lượng trong cơ thể rèn luyện, nên dung mạo lão hóa rất chậm rãi, vì thế mới trông giống như tiểu cô nương hai mươi vậy.

Lúc này, hai nữ nhân này đang đánh cờ, hai màu cờ đen trắng phủ kín cả bàn đá, cử chỉ mặc dù nhìn ưu nhã nhưng lại ẩn chứa một tia sát cơ, mỗi khi đặt xuống một quân cờ, khí thế trên người hai người đều sẽ phát sinh một ít biến hóa vi diệu, cuối cùng cũng được nhìn thấy chính chủ rồi, lần này Đường Phong tới Đại Tuyết Cung chính là muốn tìm hai nữ nhân này, nếu không có sự hỗ trợ của các nàng, Đường Phong căn bản không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ Tiếu Nhất Diệp giao cho mình được.

Bất quá làm sao để tiếp xúc với các nàng đây? Hai cái lão yêu bà này tính tình đều không được tốt lắm, xem mạng người như cỏ rác, nhất là tính mạng của nam nhân trong mắt các nàng thì chả khác gì con sâu cái kiến cả, việc này hẳn là có chút quan hệ với Tiếu Nhất Diệp. Đường Phong tự hỏi nếu giờ mình tiến lên chào hỏi, sẽ khiến nữ nhân Phi Tuyết lâu bên người này sinh lòng hoài nghi, nói không chừng còn chưa kịp mở miệng đã bị hai vị lâu chủ này đánh chết rồi.

Đang lúc phân vân tự hỏi, nữ nhân mang Đường Phong vào đây đột nhiên dừng bước, sắc mặt như băng nói:

- Mang thứ đó để xuống đất, ngươi có thể cút được rồi.

Cặp mắt của Đường Phong vẫn đang ngó chừng Phong Phiêu Nhứ cùng Hoa Bất Ngữ, thiếu chút nữa thì đụng vào người nữ nhân này, may là hắn phản ứng nhanh, mạnh mẽ uốn éo hạ thân, mới có thể giữ thăng bằng lại, nhưng trong khoảng chớp mắt đó, Đường Phong đột nhiên nảy ra một chủ ý không tệ. Hắn khoa trương hướng ngược lại, lồng sắt trên tay ném về phía nữ nhân bên cạnh, ngoài miệng lại phát ra một tiếng kêu thảm, trong lúc nữ nhân kia đang hoảng sợ, vội vàng đem khối ngọc bội xà hình của Tiếu Nhất Diệp cho mình lấy ra, cong tay bắn về phía hai người Phong Phiêu Nhứ cùng Hoa Bất Ngữ như viên đạn.

Không gây ra chút phong thanh nào, chiêu đó chính là phóng ám khí, không chút đấu vết, chỉ qua vài giây liền bay đến trước mặt Hoa Bất Ngữ, Hoa Bất Ngữ cũng không ngẩng đầu lên, duỗi cánh tay trắng như ngọc ra chụp một cái, liền đem khối xà hình ngọc bội kia thu vào tay, mở ra xem xét, con ngươi của nàng cùng Phong Phiêu Nhứ nhịn không được khẽ run lên, khí thế vốn đang giằng co lập tức tan thành mây khói, ánh mắt nhìn về phía Đường Phong đang ngã nhào dưới đất có chút biến hóa.

Đường Phong bò trên mặt đất, nữ nhân kia gặp phải kinh hãi liền giận tím mặt, mở miệng mắng chửi nói:

- Đồ vô dụng, còn không mau bắt thứ này lại

Đường Phong vừa rồi cố ý đem lồng xà ném vào người nàng, nàng nào dám tiếp, chỉ có thể mặc cho nó rơi xuống đất, vốn là một lồng sắt bình thường, bên trong đựng một đầu đại xà, bị rơi xuống mặt đất, lồng sắt liền trở nên tơi tả, đại xà bên trong cũng bò ra ngoài.

Có thể thấy được, nữ nhân này thật sự rất sợ xà, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, tuy rằng nổi trận lôi đình, nhưng cũng không dám làm gì đại xà kia, chỉ có thể né tránh, sợ đại xà bò tới chân mình.

Đường Phong ngoài miệng khúm núm đáp lời, tranh thủ đem đại xà chộp vào tay.

Sắc mặt của nữ nhân kia giờ mới trở nên tốt đẹp một chút, tuy nhiên vẫn còn chút trắng bệch, trừng mắt cả giận nói với Đường Phong:

- Làm không tốt, coi chừng ta chặt hai tay của ngươi!

- Sư tỷ thứ lỗi, sư tỷ thứ lỗi

Đường Phong sắp buồn cười đến chết mất, nữ nhân này dầu gì cũng là Địa giai, không ngờ lại sợ xà, nếu trong chiến đấu kịch liệt, địch nhân chỉ tùy tiện cầm ra một đầu xa, chẳng phải đã phế được nàng rồi sao?

Nữ nhân này nhìn Phong Phiêu Nhứ cùng Hoa Bất Ngữ, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Làm ta kinh sợ cũng không có sao, nhưng ngươi lại xông tới chỗ của hai vị lâu chủ, hôm nay dù không chết cũng phải lột da!

Đây chính là cáo mượn oai hùm điển hình, Đường Phong cũng không thèm để ý, hắn biết kế hoạch của mình đã thành công, dưới lòng hiếu kì, hai vị lâu chủ kia nhất định sẽ tìm đến mình.

Quả nhiên, nữ nhân này vừa dứt lời, Hoa Bất Ngữ đã mở miệng nói:

- Tiểu Tẩu, ngươi lui xuống trước đi

Thanh âm mềnh mại êm tai, còn thêm một chút vũ mị.

Nữ nhân kia nghe xong cũng không dám chậm trễ, khom người hướng về phía bàn đá nói:

- Vâng

Trước khi đi, nàng còn mang vẻ mặt có chút hả hê nhìn Đường Phong, ánh mắt cứ như nhìn người chết vậy.

Đợi đến khi nữ nhân kia biến mất không thấy bóng dáng, Phong Phiêu Nhứ cùng Hoa Bất Ngữ lúc này mới giương mắt lên, nhìn chằm chằm vào Đường Phong, bộ dáng giống như muốn từ khuôn mặt của hắn nhìn ra một chút gì vậy.

Đường Phong khí định thần nhàn, chỉ đứng ở đó, trên tay có một đầu đại xà quấn quanh, đầu rắn bị hắn dùng tay xiết chặt.

- Tiểu gia hỏa ngươi đến đây.

Hoa Bất Ngữ đột nhiên nhoẻn miệng cười, vẫy vẫy tay đối với Đường Phong. Nhất tiếu khuynh thành, ngay cả hoa đào đang nở rộ cũng phải ảm đạm.

Đường Phong tranh thủ đi tới đó, vững vàng đứng trước mặt hai người, ôm quyền nói:

- Đệ tử La Vân bái kiến hai vị lâu chủ.

Hoa Bất Ngữ che miệng cười duyên, đôi mắt đẹp của Phong Phiêu Nhứ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Phong, tính tình của hai nữ nhân này hoàn toàn không giống nhau, chỉ dựa vào thần thái các nàng bày ra là có thế đoán được.

- Ngươi là đệ tử của tông nào?

Hoa Bất Ngữ vuốt ve khối xà hình ngọc bội trên tay mình, mở miệng hỏi.

- Đệ tử chỉ là đệ tử tầng chót cùng, tạm thời còn chưa được thu nạp vào tam tông.

Đường Phong đáp lại rõ ràng, đệ tử tầng chót, chỉ khi nào vượt qua được khảo nghiệm, lúc này mới được phân chia đến tam tông, về phần lưỡng lâu. . . Trong đó Phi Tuyết lâu chỉ cần nữ nhân, còn Đại Tuyết lâu lại là căn cứ của mười hai sát thủ đỉnh cấp, những đệ tử bình thương đương nhiên không có tư cách đi vào.

- Đưa thứ đó cho ta đi.

Hoa Bất Ngữ chỉ chỉ vào đầu đại xà quấn quanh trên cánh tay của Đường Phong.

Đường Phong theo lời đưa tới, một khắc sau, một chuyện khiến hắn trợn mắt há mồn liền xảy ra, Hoa Bất Ngữ rõ ràng lại há miệng cắn vào người đại xà một cái, đại xà liền lấy một tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng héo rút, mà trong cổ họng của Hoa Bất Ngữ lại truyền ra từng tiếng ừng ực.

Chỉ qua chừng năm lần hô hấp, huyết dịch toàn thân của đại xà đã bị hút khô, Hoa Bất Ngữ mới nhả ra, lấy một chiếc khăn lụa, dùng một tư thế ưu nhã lau đi vết máu rắn bên khóe miệng, mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.

Mà Phong Phiêu Nhứ ở một bên, lại nhận lấy đại xà mới chết chưa lâu, duỗi một ngón tay ra, nhẹ móc vào bụng nó một cái, lấy ra một túi mật rắn màu xanh lục, ném vào trong miệng, mí mắt cũng không nhảy lấy một cái, trực tiếp nuốt vào.

Một màn phát sinh trước mắt khiến Đường Phong hoa mắt chóng mặt một hồi lâu, ăn sống túi mật rắn tạm thời chưa nói đến, chuyện này cũng rất nhiều thích làm, nhưng uống máu một con rắn còn đang sống nhăn thật là không tưởng nổi, theo Đường Phong biết, con rắn này chỉ là loại rắn bình thường thôi, máu của nó sẽ không gia tăng công lực, cũng không có bất cứ tác dụng nào khác, nhiều lắm chỉ là bổ nhan, hiệu quả thấp kém vô cùng.

Một nữ nhân cứ vậy đem máu rắn hút khô, hơn nữa còn là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp vũ mị, thị giác xung đột mãnh liệt khiến Đường Phong nhất thời lâm vào ngạc nhiên, hắn căn bản không nghĩ tới hai vị lâu chủ Phi Tuyết lâu mỗi tháng cần một con rắn không phải dùng để làm canh, mà là dùng vào chuyện này.

Các nàng muốn làm gì? Hù dọa mình sao? Việc này không cần thiết, hai người bọn họ đều là Thiên giai cao thủ, mình giờ chỉ là Huyền giai hạ phẩm thôi.

Phong Phiêu Nhứ đem Cự Xà ném xuống đất, lúc Đường Phong còn đang suy đoán các nàng muốn làm gì, hai người đã có động tác.

Chỉ trong nháy mắt, Đường Phong liền cảm thấy mình bị nhấc bổng lên, lập tức bị hung hăng ném lên bàn đá, quân cờ đen trắng trên bàn rơi đầy đất. Sau một khắc, cặp mắt mình đã bị hai ngón tay ấn vào, nơi yết hầu lại bị một bàn tay chăm chú khóa lại, sát cơ phô thiên cái địa của hai nữ nhân này cứ như sóng vỗ trùng kích đến Đường Phong.

Trên trán Đường Phong nháy mắt liền xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn, thiếu chút nữa đã nhịn không được bộc lộ ra thực lực bản thân.

Nằm trên bàn đá, khóe mắt Đường Phong khẽ quét về phía hai nữ nhân bên cạnh, cười khổ một hồi, hắn không nghĩ tới chỉ đối phó một Huyền giai đệ tử, hai người này rõ ràng lại cùng động thủ.

- Xú nam nhân!

Hoa Bất Ngữ ngoài miệng cười mắng một tiếng, hai ngón tay dừng ở tròng mắt Đường Phong, tay kia thì bắt đầu dùng sức xoa xoa mặt hắn.

Bàn tay nhỏ bé của đối phương tuy rằng thật ấm áp, cũng rất mềm lại, nhưng gò má được sủng ải của Đường Phong lại bị chà xát đến đau nhức, không khỏi hỏi:

- Hai vị lâu chủ, đây là muốn làm gì?

Hoa Bất Ngữ chỉ xoa bóp trong chốc lát, nét vui vẻ trên mặt dần thu liễm lại, cùng Phong Phiêu Nhứ liếc nhìn nhau, chậm rãi lắc đầu:

- Không phải hắn

- Ta đã nói qua với ngươi, hắn đã chết.

Phong Phiêu Nhứ nhàn nhạt nói.

- Không phải ngươi cũng ôm một chút kỳ vọng sao? Bằng không ngươi véo cổ họng của hắn làm gì?

Hoa Bất Ngữ phản bác một câu, Phong Phiêu Nhứ thở dài một tiếng, thu hồi tay của mình.

Đối thoại của hai người truyền vào tai Đường Phong không sót một chữ, hắn rốt cục minh bạch các nàng sao lại động thủ với mình, tưởng mình là do Tiếu Nhất Diệp giả trang, cho nên vừa ra tay đã dùng toàn lực, dù sao Tiếu Nhất Diệp cũng tinh thông thuật dịch dung.

Hoa Bất Ngữ ngồi ở trên ghế, thân thể hơi nghiêng về trước, trong lúc Đường Phong đang há miệng thở dốc, hỏi:

- Tiểu gia hỏa, ta hỏi ngươi cái gì thì tốt nhất là nên trả lời thành thật, nếu ngươi còn muốn cặp mắt mình...

Đường Phong cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, cả người nổi da gà, vội vàng nói:

- Xin tiền bối cứ hỏi.

- Thứ này ngươi lấy được ở đâu?

Hoa Bất Ngữ đem xà hình ngọc bội quơ quơ trước mặt Đường Phong.

Đường Phong nói:

- Có người cho ta, về phần là ai, các ngươi hẳn đã biết

Ngón tay của Hoa Bất Ngữ ấn ấn vào tròng mắt Đường Phong, lạnh giọng nói:

- Bớt nói dối đi, hắn đã chết, đây là do chính miệng mấy vị thành chủ Bạch Đế thành chứng minh!

- Hắn đã đã luyện thành Xà Thân, lần đó bị mấy vị thành chủ Bạch Đế thành vây công, chẳng qua là giả chết thôi.

Đường Phong không nhanh không chậm nói.

Tiếu Nhất Diệp từng nói qua, hai nữ nhân này nhất định sẽ giúp mình, cho nên ở trước mặt các nàng, Đường Phong không có gì phải dấu diếm cả.

Đôi mắt đẹp của Phong Phiêu Nhứ hiện lên một tia kinh hỉ, vội vàng nói:

- Hắn đã luyện thành Xà Thân?

Đường Phong nhẹ gật đầu.

Hoa Bất Ngữ tức giận nói:

- Không chết thì sao? Tỷ muội chúng ta ghét nhất là xà, cũng chán ghét xú nam nhân chơi xà, lần sau mà nhìn thấy hắn nhất định phải băm thây vạn mảnh.

Lời tuy nói như vậy, nhưng khóe miệng Hoa Bất Ngữ lại khẽ cong lên, đôi mắt cũng ẩn ẩn có chút ướt át.

- Về phần tên tiểu tử ngươi, ở cùng một chỗ với hắn, nhất định cũng không phải là nam nhân tốt lành gì, ngày nào đó sẽ gây tai họa cho nữ nhân, ta phế ngươi trước!

Hoa Bất Ngữ vừa nói một bên muốn dùng sức.

Nữ nhân này định làm thật sao? Đường Phong có chút lo sợ bất an, nếu là thật, bị nàng diệt ở đây thì quả thật là bi kịch, xuất sư không được bao lâu đã chết, đây là chuyện bị tráng cỡ nào a?

Tên hỗn đản Tiếu Nhất Diệp ngươi, sao trước đó lại không nói với ta hai nữ nhân này nguy hiểm như vậy? Nội tâm Đường Phong thầm mắng to.

Tâm mắng thì mắng, nhưng Đường Phong vẫn phải tìm cơ hội thoát thân khỏi tay lão yêu bà Hoa Bất Ngữ này. Tùy rằng đối phương chỉ bày ra bộ dáng hù dọa mình như vậy, cũng không thực sự ra tay, nhưng Đường Phong nào dám chủ quan, tranh thủ thời gian nói:

- Đợi một chút, trước khi ta đi Tiếu tiền bối đã ủy thác cho ta truyền đạt đến hai vị một câu ...

- Nói cái gì?

Hoa Bất Ngữ nghiêng đầu một cái, mở miệng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.