Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 342: Làm Sao Phân Rõ Thật Giả?




Sáng hôm sau, khi Tô Nhạc vừa mời từ trên giường ngồi dậy, điện thoại lập tức vang lên, cô vừa gãi cái đầu như tổ quạ, vừa mơ màng nghe điện thoại: “A lô, xin chào.”

Ngụy Sở nghe giọng người ta mơ màng, còn khách sáo nói xin chào, đã biết người ta còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cười nhẹ nói: “Ừ, là anh đây, còn chưa dậy sao?”

“Vâng?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Nhạc bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn đồng hồ trên tường, vội ho một tiếng: “Ngụy Sở ạ, chờ em một lát, em lập tức xuống ngay.”

Nếu phải đi nướng thịt, mặc váy và giày cao gót rất không thích hợp, Tô Nhạc thay quần áo rất nhanh, đi giày thể thao xuống lầu.

Ngụy Sở nhìn Tô Nhạc không trang điểm, không đi giày cao gót, cũng không cầm túi xách xinh xắn đang chạy về phía mình, vẻ mặt anh có chút lo lắng, cho tới khi Tô Nhạc đã đứng trước mặt, anh mới lấy lại tinh thần giúp Tô Nhạc mở cửa xe: “Đi ăn sáng trước rồi hẵn tới chỗ hẹn.”

“Không thành vấn đề.” Tô Nhạc ngáp một cái, dựa lưng vào ghế rồi lại ngáp.

“Ngủ không ngon à?” Ngụy Sở cười hỏi.

“Em bị chứng mất ngủ trước khi đi xa.” Tô Nhạc hơi lơ mơ nghĩ: “Mỗi lần ra ngoài chơi em đều tỉnh lại vào nửa đêm, sau đó liên tục tưởng tượng xem ngày hôm sau sẽ xảy ra những chuyện gì, thói quen xấu này sửa mãi không được.”

Ngụy Sở nhíu mày: “Vậy nếu đi xa thì sao?”

“Cũng thế.” Tô Nhạc cố gắng nâng mí mắt lên, cuối cũng vẫn phải hạ xuống.

Ngụy Sở nhớ tới hôn lễ của Tiểu Diêu, chiều hôm đó dường như Tô Nhạc cũng rất mệt mỏi, đến giờ anh mới biết thì ra Tô Nhạc có chứng bệnh như thế: “Hay là nhanh đến bác sĩ tâm lý thử xem sao?”

“Đây chỉ là một chứng bệnh vớ vẩn thôi, không cần phiền phức như vậy.” Tô Nhạc mở mắt ra, day day trán: “Loại bệnh này mà cũng cần đi bác sĩ tâm lý thì toàn quốc không biết bao nhiêu bệnh nhân, con người bây giờ bệnh gì cũng có.”

Ngụy Sở thấy cô còn đang ngáp, lại nhịn không được mà nói: “Hay là anh đưa em về, hôm nay không đi nữa.” Tuy muốn sáng tạo không gian ở chung cho hai người, nhưng nhìn Tô Nhạc thế này, anh cũng không đành lòng dày vò cô.

“Không sao, một lát nữa là sẽ ổn thôi.” Tô Nhạc lắc đầu: “Thỉnh thoảng phải đuổi kịp bản thảo, thức đến quá nửa đêm, hôm sau vẫn phải đi làm như thường.”

Thấy Tô Nhạc nói vậy, Ngụy Sở cũng không cố chấp nữa, anh dừng xe trước một nhà hàng, gọi hai phần đồ ăn sáng, sau đó thấy Tô Nhạc chậm rãi hoạt bát trở lại mới yên lòng.

Tới nơi tập trung nướng thịt, Tô Nhạc phát hiện thì ra đây là một bãi cỏ rất rộng, thậm chí còn có cây cối, một vài nơi đặt mấy chiếc bếp nướng, bên cạnh đặt những chiếc bàn tròn, bên trên bày các loại gia vị và đủ loại thịt, rau quả, làm cho người ta nhìn vào cảm giác đặc biệt thoải mái, Tô Nhạc cảm khái nói: “Tới những nơi thế này để nướng thịt làm người ta cảm giác rất tội lỗi.”

Kẻ có tiền, ngay cả ăn thịt nướng cũng phải khổ sở như thế, Tô Nhạc nhớ khi còn bé, cô và bạn học chạy tới khe núi nướng cua, gia vị duy nhất chỉ có muối, là lấy trộm từ trong nhà ra, cô nhất thời cảm thán, cuộc sống thay đổi nhanh như tên lửa, chênh lệch giữa giàu và nghèo thật là lớn.

“Tới rồi.” Trần Húc ngồi bên cạnh một chiếc bàn uống trà, nhìn thấy hai người đang chậm rãi tiến lại đây, mở miệng nói: “Mọi người nói chúng ta nên tự giác đi đánh bóng bàn hoặc đánh golf, hay ở lại đây làm bóng đèn?”

Một vị nam giám đốc nào đó dốc hết cốc trà vào miệng, đứng lên nói: “Đã lâu không đánh bi-a rồi, tôi đi chơi một lát.”

Một vị nữ giám đốc nào đó đứng lên, nói với một đồng nghiệp nữ: “Tôi nghe nói khu nghỉ dưỡng này có dịch vụ chăm sóc sắc đẹp, chúng ta đi SPA đi, ngồi uống trà thật nhàm chán.”

Trần Húc nhìn một đám đồng nghiệp rủ nhau bỏ đi, lại nhìn hai người đang tới gần, anh nhíu mày: “Chi bằng mình cũng đi đánh bi-a đi?” Làm bóng đèn của sếp thật áp lực.

Tô Nhạc cho rằng nướng thịt chỉ đơn thuần là nướng thịt, sau khi đi bộ ở đây vài vòng mới biết, chỗ này thú vui tiêu khiển gì cũng có: “Đúng rồi, vì sao em không nhìn thấy nhân viên công ty anh?”

Ngụy Sở đưa cô đến một bàn uống trà lộ thiên kiểu dáng Châu Âu, rất nhanh đã có bồi bàn đi đến, anh gọi hai tách hồng trà rồi mới đáp: “Có lẽ bọn họ đều tự đi chơi rồi, em muốn chơi cái gì?”

Những nơi càng cao cấp chi phí lại càng cao, Tô Nhạc nhất thời có chút áp lực, nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: “Vừa ăn sáng xong, ngồi một lát rồi tính.”

“Phúc lợi cho nhân viên công ty anh đúng là tốt.” Tô Nhạc nhìn bốn phía, thở dài nói: “Công ty trước đây em làm được nghỉ phép cũng chỉ cùng nhau đi dạo công viên, cùng đi liên hoan hay ăn tiệc đứng tiện lợi, người với người đúng là lắm thứ khác biệt.”

“Có cho mới có nhận.” Ngụy Sở nhìn vẻ mặt hậm hực của Tô Nhạc, cười nói: “Những người này đều là nhân tài của công ty, anh phải đối xử tốt với bọn họ thì bọn họ mới dốc sức làm việc cho anh. Công ty của anh phúc lợi tốt hơn những công ty khác sẽ không sợ không giữ được nhân tài.”

“Thưa anh chị, đây là hồng trà của hai người, cảm ơn.” Cô gái bồi bàn ngắt lời đặt hồng trà xuống, còn kết hợp với hai chiếc bánh ngọt tinh xảo, Tô Nhạc nói một câu cảm ơn với bồi bàn.

“Đây là chiêu phải biết tiêu tiền mới kiếm được tiền trong truyền thuyết.” Tô Nhạc nhướng mày, cầm tách hồng trà lên nhìn Ngụy Sở: “Chẳng trách anh có thể trở thành thanh niên kiệt xuất, còn loại người chẳng có tài cán gì như em chỉ có thể làm công ăn lương.”

“Anh không ngại để em tới công ty bọn anh làm bà chủ.” Ngụy Sở vui miệng nửa đùa nửa thật: “Nếu em tới công ty bọn anh làm bà chủ, quyền hành tài chính thuộc về em, xử lý công việc là phần của anh.”

Sắc mặt Tô Nhạc không thay đổi, bình tĩnh đặt tách trà xuống, cẩn thận quan sát Ngụy Sở từ trên xuống dưới vài lần: “Công ty các anh không phải thiếu nợ vài khoản đấy chứ? Còn nữa, rất nhiều kẻ định giở trò lưu manh với em sau đó cả đời không còn cơ hội làm lưu manh nữa.”

Nụ cười trên mặt Ngụy Sở cứng đờ, anh nghĩ nếu anh còn muốn theo đuổi Tô Nhạc, trái tim cần phải gia cố thêm mới được.

Uống trà xong, Tô Nhạc và Ngụy Sở cùng đi đánh golf, tương đối đau thương là Tô Nhạc có đánh thế nào cũng không thể khiến quả bóng nho nhỏ kia lăn vào trong lỗ, nhìn quả bóng mỗi lần đều tự ý giúp cô chọn một con đường cách xa vạn dặm, cô cảm giác mặt cũng nóng lên.

Tự trọng bị tổn thương, Tô Nhạc không chơi golf nữa, kéo Ngụy Sở tới khu vui chơi, sau đó bắt đầu chơi… ném bóng rổ, những trò chơi uyên thâm khác cô đều không biết chơi, chỉ biết duy nhất một trò ném bóng vào rổ này, nếu trong hai mươi quả có thể ném trúng mười tám quả, ít nhất cũng có thể đổi được một con thú bông.

Vô cùng đáng tiếc, sau hai mươi quả, cô chỉ ném vào rổ được bốn quả, cô nghĩ mình tới đây là một sai lầm, hôm nay không phải cô đến để nướng thịt mà đến để đả kích lòng tự tin của cô, làm tan nát trái tim cô.

“Sao vậy?” Ngụy Sở ra ngoài nhận điện thoại, quay lại thấy Tô Nhạc đang ôm vai đứng bên cạnh, cơ bản cũng đã đoán ra chuyện gì. Anh lại nhìn những con búp bê bằng vải đủ mọi biểu cảm to bằng nắm tay trên giá trưng bày: “Muốn cái đó à?”

Tô Nhạc gật đầu, sau đó thấy Ngụy Sở chạy đi ném rổ, cô yên lặng nghĩ, vì sao màn này lại giống tình tiết nam chính đánh thắng phần thưởng để dỗ nữ chính vui vẻ trong phim thần tượng như vậy? Tô Nhạc không thích phim thần tượng ngớ ngẩn, không biết mình nên vui vì cũng được coi như một nữ chính hay nên cảm thán cuộc đời thật sự ngớ ngẩn như vậy.

Cô cho rằng đại thần Ngụy Sở hẳn là ném ra hai mươi quả bóng trong chớp mắt, sau đó đổi lấy một con thú bông, không ngờ cô đoán được phần đầu mà không đoán được phần cuối, hai mươi quả bóng kia có ném ra, nhưng lại không vào rổ được mười tám quả, Ngụy đại thần bất khuất tiếp tục cố gắng.

Hai mươi phút sau, Ngụy Sở vẫn đấu tranh với mấy quả bóng rổ, Tô Nhạc đã bắt đầu ở bên cạnh đập chuột, ai có hứng nhìn người ta ném bóng rổ, còn mình đứng bên cạnh như một con ngốc chứ?

Tuy không ném bóng được, nhưng trình độ đập chuột của tô nhạc cũng đáng khích lệ, sau khi đánh mấy ván, cuối cùng cô cũng lấy được một con sao biển bằng bông. Vừa mới cầm trên tay, cô chợt nghe phía sau truyền tới giọng nói của Ngụy Sở: “Tô Nhạc, anh đổi được một con thú bông sao biển, cho em.”

Tô Nhạc yên lặng quay đầu, nhìn con sao biển còn nhỏ hơn con trong tay mình, nhất thời không biết nên nói gì.

Khi Ngụy Sở nhìn đến con thú bông trong tay Tô Nhạc, tâm tình rào rào đổ nát, xoay người thương lượng với nhân viên phục vụ đổi lấy một con thú bông hình xương rồng, rồi mới cảm thấy tìm lại được một ít lòng tự trọng chẳng còn bao nhiêu của mình.

“Đây thật sự là bi kịch đời người.” Trần Húc vừa mới chơi đua xe về vừa đúng lúc gặp được hai người liền len lén trốn bên cạnh nhìn trộm, anh lắc đầu thở dài. Tuy sếp nhà bọn anh xử lý công việc rất nhanh gọn, nhưng trên con đường theo đuổi bạn gái thì may mắn lại quá ít, đặc biệt là với kiểu bạn gái mạnh mẽ như Tô Nhạc.

Ngay cả tự tay làm cơm cũng đã làm rồi mà còn không thể làm con gái nhà người ta rung động, sếp à, rốt cuộc anh vô tích sự đến mức độ nào vậy, quá không có tiền đồ.

Tô Nhạc ôm hai con thú bông ra khỏi khu vui chơi, cười nói: “Cây xương rồng này thật đáng yêu.”

Ngụy Sở nhìn đôi mắt tối đen như mực trên cây xương rồng: “Ừ.”

“Cậu chơi một lần đã lấy được cho tớ, thật lợi hại!” Một cô bé cầm trong tay một con thú bông xương rồng, vẻ mặt cười thỏa mãn, bên cạnh cô bé là một bé trai hơn mười tuổi, vẻ mặt bé trai rất đắc ý.

Tô Nhạc: …

Cô đã không dám nhìn vẻ mặt của Ngụy Sở nữa.

Một lúc lâu sau, Ngụy Sở mở miệng nói: “Giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi nướng thịt đi.”

Nghĩ đến tài nghệ nấu ăn của Ngụy Sở, Tô Nhạc gật đầu: “Được, những người khác giờ đến đó cả rồi chứ?” Cuối cùng cũng có thể tìm được lòng tự trọng đang bay lượn trên mây gió của Ngụy Sở trở về.

“Hẳn là đã đến rồi.” Ngụy Sở cười nói, khi khóe mắt liếc đến con thú bông xương rồng kia, nụ cười lại cứng đờ ra.

Mấy vị giám đốc đang chơi vui vẻ đột nhiên nhận được tin nhắn của sếp nhà mình, trong đó chỉ có hai chữ và một dấu chấm than: nướng thịt!

Bọn họ lập tức hiểu ra, xem ra quá trình theo đuổi bạn gái của sếp không suôn sẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.