Giữa trưa, một chiến Mercedes Benz đen bóng loáng xuất hiện ở cửa đại sảnh của một tiệm cơm lớn ở Thiết Môn.
Lần này, Tiêu trưởng phòng đi đơn độc một mình, không có dẫn theo "nữ vệ sĩ kề cận" của mình. Đến đây để dự tiệc, còn là tiệc của Hoàng Đại Bằng mời, Tiêu trưởng phòng không muốn phô trương quá.
Phó bí thư tỉnh ủy của Yến Bắc, Hoàng Đại Bằng, Tiêu Phàm cũng đã nghe danh tới. Đây chủ yếu là vì vị trí địa lý đặc thù của Yến Bắc, cảnh vệ kinh sư, Hoàng Đại Bằng thân là một đồng chí lão thành trong ban tỉnh ủy, nên ngay cả Tiêu trưởng phòng của cục tôn giáo cũng biết tới ông ta . Nếu đổi lại là một người khác ở những tỉnh xa xôi, chưa chắc Tiêu trưởng phòng đã nghe nói tới.
Hoàng Đại Bằng là một người rất cổ hủ, tuổi đã ngoài sáu mươi, đã là người quá tuổi giữ chức phó cán bộ cấp tỉnh chờ nghĩ hưu. Tất nhiên là những người như Hoàng Đại Bằng nhân vật lão thành giống như vậy của tỉnh ủy, thông thường khi rời bỏ chức vụ thực quyền, sẽ được đưa về làm ở vị trí cấp bộ trưởng để dưỡng già chờ nghĩ hưu. Nhưng nếu công việc thích hợp, cấp trên cũng đồng ý đề bạt, đưa lên làm ở một chức vụ có thực quyền nhất định cũng không phải là không có.
Đêm qua Phương Lê nói sẽ dẫn hắn đi gặp mấy vị đồng chí, Tiêu Phàm biết thế nào cũng là sẽ đi gặp Hoàng Đại Bằng. Đã nhúng tay vào thế cục của Yến Bắc, như vậy đại diện cho Tiêu gia, gặp mặt Hoàng Đại Bằng, thể hiện thái độ của Tiêu gia, cũng là đều cần thiếc. Do Phương Lê làm người giới thiệu trong lần gặp mặt này, thật ra cũng đã nói lên hết mọi vấn đề.
Chí ít thì khoảng thời gian này làm việc ở Yến Bắc, Phương Lê đã sớm nhận định sẽ liên thủ với Tiêu gia. Sau này chỉ cần không xảy ra việc ngoài ý muốn quá lớn, Phương gia nhất định sẽ tiếp tục trở thành bạn đồng minh của Tiêu gia. Theo góc độ chính trị mà phân tích, thêm vài năm nữa, đợi Phương Do Mỹ trưởng thành, đạt tới tuổi kết hôn theo pháp lý, nếu thực sự được gả cho Tiêu Phàm, như vậy hai nhà sẽ trở thành thông gia, đây so với quan hệ đồng minh chính trị còn đáng tin cậy hơn nhiều.
Việc như vậy, trong thế cục chính trị lớn như vậy là việc thường xuyên xảy ra.
Sau khi Phương Do Mỹ "công khai chủ quyền", Phương Lê và Nhiêu Vũ Đình cũng chưa từng cấm cô và Tiêu Phàm qua lại, cũng đã nói rõ mọi thứ. Tiêu Phàm của một năm trước, đương nhiên sẽ không phải là người thích hợp để chọn làm chàng rể đông sàng của Phương gia, tuy nhiên sự việc vẫn luôn trong đà biến hóa. Theo như biểu hiện mấy tháng nay của Tiêu Phàm, đứa cháu đích tôn này của Tiêu gia, quả thật là không giống như lời đồn của thiên hạ là không màng thế sự, chỉ lo theo đuổi "trường sinh đại đạo". Xử lý những chuyện thế tục này, không ngờ lại lại khéo léo, lợi hại như vậy, còn trở thành một nhân vật lớn nữa, ngay cả thái độ của Tiêu Trạm đối với hắn cũng có sự thay đổi rất lớn.
Chỉ cần Tiêu Phàm một lần nữa được trưởng bối của Tiêu gia công nhận, thân phận hào môn thế gia của Tiêu Phàm tai Kinh Sư lập tức sẽ phát sinh sự biến hóa kinh thiên đông địa. Thân là một đại hào môn nhất nhì của nước cộng hòa, đứa cháu đích tôn được trưởng bối trong nhà coi trọng, thật sự là không phải nhỏ. Phương gia kết thân với Tiêu gia, đúng ra là có chút với cao nữa.
Giống như Uông gia đại thiếu gia Uông Thuật Đô, không biết có bao nhiêu tiểu thư thiên kim thế gia muốn gả cho anh ta.
Phương Lê ra quyết định như vậy, cũng không ngoài dự đoán, huống hồ gì Tiêu Phàm và Tiêu gia còn đích thân ra mặt, giải quyết khó khăn cho ông ta. Chỉ cần vấn đề này được giải quyết, không cần bao lâu, một khi Phương Lê đứng vững ở Yến Bắc, sẽ không còn ai dám giở thủ đoạn tương tự với ông ta nữa.
Tuy nhiên việc Hoàng Đại Bằng đích thân mời khách ở nhà hàng lớn của Thiết Môn, vẫn là có chút ngoài dự đoán của Tiêu Phàm.
Vốn dĩ cứ tưởng rằng Đông Đạo chủ ở đây sẽ do Phương Lê làm, chọn một nơi thanh tịnh tương đối khiêm tốn như vậy để gặp mặt, cũng đã đạt được mục đích. Ai ngờ Đông Đạo chủ lại là Hoàng Đại Bằng, địa điểm đãi tiệc vẫn là nhà hàng lớn của Thiết Môn.
Nhà hàng này có lẽ không phải là nhà hàng hào hoa nhất ở Thiết Môn, nhưng tuyệt đối là nhà hàng nổi tiếng nhất.
Lịch sử của nhà hàng này thật sự rất lâu đời, từ thời tiền triều đã có tiếng tăm lừng lẫy, được xem là nhà hàng lớn có tiếng nhất trong khu vực Bắc Trực Lệ. Sau khi lập quốc, đã xây dựng mở rộng thêm gây tại vị trí này, vẫn lấy tên là nhà hàng Thiết Môn, bấy lâu nay vẫn là nơi được dùng để chiêu đãi đơn vị của chính phủ tỉnh ủy tỉnh Yến Bắc.
Những năm tháng đó, cán bộ các nơi đến đây để dự hội nghị và khảo sát, đều lấy làm vinh dự khi được mời đến đây dùng cơm. Nhất là những người có chức vụ tương đối khiêm tốn, nếu có cơ duyên được dùng cơm ở đây một lần, lúc quay về chắc chắn sẽ không bao giờ quên.
Đây được xem như là bằng chứng chứng tỏ đã từng trải qua thế sự đây!
Mercedes Benz vừa mới ngừng lại ở cửa đại sảnh cổ kính của tiệm cơm, lập tức đã có phục vụ mặc đồng phục làm việc tiến lại mở cửa xe, một vị phu nhân ba mươi mấy tuổi cùng một người đàn ông trung niên cũng chạc tuổi đứng cách đó không xa, mắt nhìn Tiêu Phàm, mỉm cười.
Tiêu Phàm vừa xuống xe, người đàn ông trung niên mặc đồ Tây đó lập tức bước tới, cười nói: - Tiêu trưởng phòng?
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
Gương mặt của người đàn ông trung niên đó sáng lên, liền bắt tay với Tiêu Phàm, cười chân thành nói: - Tiêu trưởng phòng, chào ngài, chào ngài, tôi là Lý Văn Đạo, nhân viên làm việc trong văn phòng của Phó bí thư Hoàng
Tiêu Phàm liên giật mình.
Không ngờ đây là thư kí của Hoàng Đại Bằng.
Không biết vị phụ nhân trang điểm tinh tế kia là thân phận gì, vừa lúc nãy hình như Lý Văn Đạo không đứng ngang với bà ta, có chút hơi lùi về nửa người. Trên quan trường, những chi tiết này phải rất chú ý tới, từ đó cho thấy, vị nữ đồng chí tuổi có vẻ còn nhỏ hơn Lý Văn Đạo một hai tuổi này, thân phận địa vị nhất định cao hơn so với Lý Văn Đạo.
Gương mặt của vị phu nhân này tròn như trăng, ngũ quan đoan chính, dáng người đầy đặn, tướng người đầy phúc khí. Ánh mắt của Tiêu Phàm nhìn sơ qua bà ta, liên đoán được bảy tám phần.
Lý Văn Đào rất nhanh đã dẫn Tiêu Phàm đến trước mặt quý phu nhân đó, tươi cười giới thiệu nói: - Tiêu trưởng phòng, đây là Chủ nhiệm Chu, vợ của Phó bí thư Hoàng!
Quả nhiên là vậy.
Vị Chu chủ nhiệm này hiện rất rõ dáng vẻ của một "Cáo mệnh phu nhân", theo cách nói của người xưa, phu quân của người này ít nhất cũng là quan nhị phẩm. Chỉ là tuổi tác của vị phu nhân này, hẳn là vẫn chưa tới bốn mươi, so với Hoàng Đại Bằng cách tới hai mươi tuổi, theo suy đoán có lẽ không phải là vợ cả, mà là vợ kế.
Về việc cô ta là chủ nhiệm của đơn vị nào, Lý Văn Đạo không có đề cập tới, Tiêu Phàm cũng càng không "truy hỏi đến cùng", theo thường lệ, phu nhân của lãnh đạo tỉnh ủy, thông thường sẽ có một chức vụ tương đối thanh nhàn, để tiện cho việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho chồng làm lãnh đạo của mình.
Tuy nhiên Chu chủ nhiệm thì vẫn còn khá trẻ, tràn đầy dục vọng quyền lực, đang giữ chức vụ trọng yếu ở bộ cũng không biết chừng.
Tiêu Phàm không quan tâm đến chuyện này.
Vợ của Hoàng Đại Bằng đích thân đến trước sảnh để nghênh tiếp hắn, có thể nói là rất chu đáo, mười phần là rất nể mặt hắn. với uy danh hiển hách của Tiêu gia, cho dù là ở thành phố thủ đô, những người có gan chậm trễ với Tiêu nhất thiếu gia cũng không nhiều, càng không cần nó ở địa phương, tấm chiêu bài chữ vàng đó thật sự là rất sáng chói.
- Chu chủ nhiêm, chào cô.
Tiêu Phàm lễ độ bắt tay với quý phu nhân, chào hỏi rất khách sáo. Nếu là vợ cả của Hoàng Đại Bằng, tuổi ngoài sáu mươi, Tiêu Phàm gọi một tiếng "Cô" cùng không có gì là quá, nhưng nếu đã là vợ kế rồi thì, qua loa một chút cũng không sao.
Hai mắt của Chu chủ nhiệm sáng rực lên, sớm đã nhìn mặt đánh giá Tiêu Phàm rất lâu, gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên được che dấu rất khéo. Thân là vợ của quan chức tỉnh ủy tỉnh Yến Bắc, con cháu hào môn quý tộc cũng đã gặp không ít, nhưng đứa cháu đích tôn này của Tiêu gia, một siêu cấp đại hào môn như vậy, tất nhiên là sẽ rất khác. Những người có xuất thân giống Tiêu Phàm ví dụ như Uông Thuật Đô chẳng hạng, được xưng là những đứa cháu ba đời kiệt xuất nhất, tiền đồ tương lai không thể lường được. Chỉ cần không xảy ra chuyện lớn ngoài ý muốn, trong thương lai cả một nước Cộng hòa nhất định cũng sẽ do những con người này nắm giữ.
Chỉ là nghe nói vị trưởng tôn của Tiêu gia này, lại không muốn phát triển về mặt này cho lắm, quả thật là đáng tiếc.
- Tiêu trưởng phòng, chào ngài.
Loại ngạc nhiên và đáng tiếc này, tất nhiên là không biểu lộ trên mặt, Chu chủ nhiệm chủ động đưa bàn tay nhỏ trăng trắng mềm mại đầy đặn của mình ra, tươi cười đáp lễ.
Chu chủ nhiệm quả nhiên không phải là một người có tính ít nói trầm tính, những câu nói khách sáo thốt ra từ miệng rất lưu loát, nói được một trận, sau đó mới mỉm cười quay sang Lý Văn Đạo nói: - Lý chủ nhiệm, phiền anh dẫn Tiêu trưởng phòng vào bên trong.
- Vâng vâng, Tiêu trưởng phòng, mời hướng này!
Lý Văn Đạo dẫn Tiêu Phàm lên lầu hai, Chu chủ nhiệm thì vẫn đứng trước sảnh lớn, nói như vậy là vẫn còn có vị khách khác đến, hơn nữa còn quan trọng không kém gì Tiêu Phàm trong mắt của Đông Đạo chủ (chủ nhân buổi tiệc), cần vợ của Hoàng Đại Bằng đích thân đón tiếp ở đại sảnh.
Tiêu Phàm hơi động tay trái, bấm một quẻ, khóe miệng hơi nhếch lên, thoáng hiện lên một nụ cười, hơi mang chút ý mỉa mai.
Nhà hàngThiết Môn danh tiếng hiển hách, nhưng lại không phải là tòa nhà cao ốc gì, ngược lại chỉ là một tòa nhà năm tầng, không có gắn thang máy. Mặc dù nhà hàng này trước sau đã tiến hành tân trang nhiều lần cũng khá quy mô, vẫn mang vẻ rất cổ kính, đi trên cầu thang luôn thấy đá cẩm thạch đen tuyền sáng lấp lánh, năm tháng không tài nào che lấp được.
Tiêu Phàm ngược lại rất thích như vậy.
Lý Văn Đạo dẫn Tiêu Phàm đến một căn phòng ăn riêng lớn có cửa đóng hờ, vẫn chưa đến cửa, thì đã nghe thấy bên trong phát ra một tràn cười cực kỳ sảng khoái, nghe thì có vẻ khá già nua, chỉ là tiếng cười tuy lớn, nhưng lại có chút hơi gắng sức. Chân mày của Tiêu Phàm trong lúc vô ý đã có chút hơi nhăn lại.
Lý Văn Đại hạ giọng nói: - Là Phó bí thư Hoàng, chắc là đang nói chuyện với Bí thư Phương
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
Nếu đã là Hoàng Đại Bằng mời khách, Phương Lê làm bồi, hai người này tới trước cũng là lẽ đương nhiên.
Nhân viên đứng ở cửa có lẽ cũng rất quen thuộc Lý Văn Đạo, lúc hai người tới, liền mở cửa cho họ ngay.
Phòng ăn riêng này không lớn lắm, cách bày trí cũng giống với cả nhà hàng, bên cạnh cái bàn ăn cổ kính, đã có ba người ngồi sẳn, một vị cán bộ lão thành thân hình cao to, mặt vuông tai to, gương mặt khá đỏ, không nghi ngờ gì nữa chính là Đông Đạo chủ Hoàng Đại Bằng. Ngồi bên cạnh Hoàng Đại Bằng, chính là Phương Lê nét mặt nho nhã. Nhưng điều mà thật sự làm Tiêu Phàm bất ngờ nhất chính là cô bé diễm lệ vô song, răng trắng tinh, đôi mắt sáng long lanh ngồi bên cạnh Phương Lê, đó chính là Phương Do Mỹ. Không ngờ yến hội như vậy, Phương Lê lại dẫn đứa con gái rượu của mình theo.
Chỉ có điều tiểu nha đầu lúc này, lại ngồi rất khép nép lễ phép bên cạnh Phương Lê, hai tay đặt lên đùi, ngồi thẳng người, nét mặt mỉm cười, mắt nhìn hai vị trưởng bối nói chuyện, muốn thục nữ bao nhiêu là thục nữ bấy nhiêu.
Đây mới chính là phong thái của một đại tiểu thư nhà họ Phương.
Tiêu Phàm vừa vào cửa, đôi mắt trong vắt sáng long lanh của Phương Do Mỹ liền nhìn thẳng về phía Tiêu Phàm, sáng rực lên, vẻ rất mừng rở, còn mang một chút gì đó vẻ e thẹn.
Có lẽ tiểu nha đầu nhớ đến lúc đêm qua Tiêu Phàm rờ khỏi biệt thự.
Lúc ấy cô đã lấy hết dũng khí hôn lên má của Tiêu Phàm, lúc quay vào trong, tim của cô thật sự đã nhảy loạn hết cả lên đến nửa đêm mới có thể bình lặng trở lại.