Em Còn Nhớ Tôi Không?

Chương 578: Mộ Gia




Mẹ cô trả lời: "Con là kết tinh tình yêu của cha và mẹ. Mẹ và cha yêu nhau, cho nên mới có con!"

Cho đến lúc cô trưởng thành, năm mười hai mười ba tuổi, đối với chuyện nam nữ vẫn còn chưa biết gì, sau này trường học có mở khóa học về sinh lý, nhớ lúc đi học, giáo viên giải thích cho cả lớp về cấu tạo sinh lý khác biệt của nam và nữ, cả lớp đều xấu hổ kêu lên.

Từ khóa học sinh lý đó, trực giác nói cho cô biết, thì ra là sự tồn tại của cô, cũng không phải chỉ đơn giản là do "tình yêu kết tinh" mà có!

Vì vậy, Vân Thi Thi giải thích với Tiểu Dịch Thần: "Bảo bối, con có nhìn thấy con nòng nọc nhỏ chưa?"

Tiểu Dịch Thần gật đầu nói: "Thấy rồi! Con nòng nọc nhỏ đen kịt, có một cái đuôi dài, rất đáng yêu!"

"Lúc đầu, con và Hữu Hữu chính là con nòng nọc nhỏ trong cơ thể cha."

Tiểu Dịch Thần ngạc nhiên trợn trợn to hai mắt: "Hả? Con là con nòng nọc nhỏ trong cơ thể cha sao?"

Vừa nói, cậu vừa không khỏi đưa ánh mắt tò mò sang Mộ Nhã Triết, nhìn từ trên xuống dưới, giống như hận không có năng lực nhìn xuyên thấu, trừng mắt thật lớn, như muốn nhìn xuyên qua.

Mộ Nhã Triết trầm mặc.

Lời giải thích này, rất có trình độ.

Rất trừu tượng!

Vân Thi Thi tiếp tục giải thích: "Sau này, mẹ và cha ở cùng nhau, sau đó, con nòng nọc nhỏ kia trong cơ thể cha, bơi bơi bơi, bơi vào trong cơ thể mẹ!"

Vừa nói xong, Mộ Nhã Triết liền "phụt" một tiếng, không nhịn được mà nhẹ giọng cười ra.

Vân Thi Thi đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh một cái: "Xin hỏi, đối với cách giải thích của em, anh có gì muốn phản bác sao?"

Mộ Nhã Triết khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: "Không có."

Vân Thi Thi ảo não che mặt, bất tri bất giác, cô cũng thấy cách giải thích này thật kỳ quặc!

Nhưng trong mắt Tiểu Dịch Thần, quá trình này cũng thật là kỳ diệu! Mặc dù có cái hiểu cái không, nhưng qua lời của Vân Thi Thi, tưởng tượng của cậu cũng thật sinh động!

Vân Thi Thi lại dùng hình ảnh so sánh giải thích cho cậu, sau khi "nòng nọc nhỏ" bơi vào trong cơ thể cô, sẽ phát triển như thế nào thành em bé, cuối cùng được sinh ra.

Cuối cùng, Tiểu Dịch Thần lại hoang mang như cũ mà nói: "Mẹ nói mấy thứ này, con cũng hiểu được chút ít rồi!"

" Ừ! Tiểu Dịch Thần thật giỏi!"

Tiểu Dịch Thần lại thình lình ném ra một vấn đề khó giải quyết: "Mấu chốt là, không phải con là con nòng nọc nhỏ sao? Con không hiểu là, làm thế nào con từ trong cơ thể cha mà bơi vào cơ thể mẹ đây?"

Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết đồng thời giật mình.

Xem ra, quả thật không thể coi thường sự tò mò của trẻ em.

Xét từ phương diện nào đó mà nói, muốn trả lời hoàn chỉnh mấy câu hỏi vô cùng gây hoang mang của trẻ em, cũng làm cho người lớn thật là khổ não!

"Mẹ cũng không trả lời được sao?" Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Dịch Thần chu lên, có chút mất mác.

Vân Thi Thi toát mồ hôi nói: "Cái này..."

Mộ Nhã Triết búng ngay cái trán của cậu: "Có giải thích con cũng không hiểu, tiểu ngu ngốc!"

Tiểu Dịch Thần bị đau ôm cái trán, gương mặt ủy khuất, hai mắt nhìn chằm chằm Mộ Nhã Triết, dáng vẻ yếu ớt rất đáng thương: "Cha, cha khi dễ con... Khi dễ con ngu ngốc..."

"Phụt"----

Vân Thi Thi xém chút nữa cười phun ra.

Đứa nhỏ này từ khi nào lại trở nên thành thật như vậy, thật là ngây thơ đáng yêu!

"Mẹ, mẹ cũng cười con..." Tiểu Dịch Thần ủy khuất tố cáo.

Mộ Nhã Triết nói: "Tiểu ngu ngốc, vấn đề này, con đi hỏi Hữu Hữu đi, nó sẽ cho con đáp án hài lòng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.