Em Còn Nhớ Tôi Không?

Chương 577: Mộ Gia Mộ Gia




Lúc Vân Thi Thi trở về, thì thấy Tiểu Dịch Thần quấn lấy Mộ Nhã Triết, hỏi không ngừng: "Cha ơi cha ơi, vậy làm sao cha trồng con và em trai vào trong người mẹ?!"

"..." Vân Thi Thi nghe xong thì hóa đá tại chỗ.

Mặt lần thứ hai ửng đỏ!

Cô vừa thẹn vừa cáu, thở phì phì trừng Mộ Nhã Triết, cũng không biết trong lúc cô không có mặt, hai cha con đã trai đổi đề tài gì!

Cái gì là "trồng vào trong người mẹ?!"

Sao câu nói này càng nghe càng cảm giác vô cùng thôi bỉ, vô cùng háo sắc!?

Hai cha con hiển nhiên không ý thức được Vân Thi Thi đã đẩy cửa đi tới, vẫn tiến hành thảo luận về lĩnh vực thần thánh nào đấy.

Mộ Nhã Triết vừa gọt táo cho cậu, vừa thần bí nói: "Con từng tiêm thuốc, hẳn là biết tiêm thuốc thế nào!"

"Dạ! Con biết!" Tiểu Dịch Thần gật gật đầu như giã tỏi, trên mặt tràn ngập tò mò.

Mộ Nhã Triết lập tức trầm giọng nói: "Cứ đi vào như thế!"

Vân Thi Thi: "..."

Tiểu Dịch Thần mở to hai mắt nhìn, cảm thấy vô cùng khó tin, lại vẫn cái hiểu cái không như cũ.

"Cha ơi, không hiểu lắm nha! Tiêm thuốc thì dùng ống tiêm, chẳng lẽ cha cũng dùng ống tiêm tiêm hạt giống vào sao?!"

Mộ Nhã Triết không kiên nhẫn nói: "Tự con nghiên cứu."

"A...! Con hiểu rồi, cha, bản thân cha chính là ống kim đó hả?"

Mộ Nhã Triết: "..."

Vân Thi Thi: "..."

Cô thật sự có đã ngổn ngang trong gió rồi!

"Vậy, con và em trai làm mà đi ra khỏi người mẹ được?" Tiểu Dịch Thần lại quấn quýt lấy anh, lại một lần nữa biểu hiện ra sự tò mò mạnh mẽ, đứa nhóc này đã quyết tâm tìm hiểu đến cùng!

Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn cậu: "Con trai, con có thể hỏi vấn đề có ích cho sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần hay không?"

"Chẳng lẽ đây không phải vấn đề có ích cho sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần sao?" Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần hiếu kì hỏi lại, khiến Mộ Nhã Triết á khẩu không trả lời được.

"Khụ khụ..."

Mặt Vân Thi Thi đỏ hồng, tay cầm thành quyền, làm bộ ho khan một phen, lập tức khiến hai cha con chú ý.

Cô cảm thấy nếu cô không cắt ngang đúng lúc, không biết người đàn ông này sẽ tuyên truyền cho con trai tư tưởng nguy hiểm gì!

Trời ạ!

Thật xấu hổ...

Cái gì ống kim, tiêm...

Có trả lời như vậy à?

Tiểu Dịch Thần nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa thấy Vân Thi Thi mang hai bình nước ấm về phòng bệnh, lập tức nhiệt tình nói: "Mẹ, mẹ đã về rồi!"

Vẻ mặt Vân Thi Thi dịu dàng hiện lên lúm đồng tiền: "Ừ! Mẹ đã về!"

Nói xong, cô nghiêng người, khóe mắt tức giận liếc Mộ Nhã Triết một cái.

Người ta vẻ mặt ung dung ngồi một bên, không có chút ăn năn nào!

Trong lòng Vân Thi Thi thấy tức giận.

Cô mới vừa ngồi xuống, Tiểu Dịch Thần đã dính lên, tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi bị cắt ngang: "Mẹ, mẹ nói cho con biết, con và Hữu Hữu tới từ đâu?"

Vân Thi Thi mỉm cười quay đầu, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu: "Sao đột nhiên hỏi vấn đề này?"

"Vấn đề này, con đã suy nghĩ thật lâu, cũng không hiểu rõ, vì sao cha và mẹ ở cùng nhau, thì có con." Trên mặt Tiểu Dịch Thần hiện ra vẻ xoắn xuýt, nhíu mày, xem ra đúng là bị vấn đề thâm thúy huyền ảo này quấy nhiễu rất lâu!

Mộ Nhã Triết nhìn Vân Thi Thi, có chế nhạo và bỡn cợt, môi mỏng hơi hơi cong lên lộng, từ từ trầm tư.

Anh cũng muốn xem, cô trả lời vấn đề này thế nào!

Vân Thi Thi không khỏi hoảng hốt.

Trước kia, cô cũng từng hỏi mẹ cô câu hỏi này.

"Con tới từ đâu vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.