Em Còn Nhớ Tôi Không?

Chương 34: Lai lịch của quỷ mặt đỏ




Edit: Thùy Linh

Beta: Gấu

An Sơ Hạ đầu óc "bịch" một tiếng ngây dại, mở to hai mắt không dám tin vào lời của bác sĩ.

Đại Hổ đang túm áo bác sĩ đột nhiên rú lên một tiếng, một tay đem bác sĩ quăng phất sang một bên. Bác sĩ xui xẻo lập tức đứng không vững té ngã trên đất. Về sau một nhóm người thét chói tai, đánh bảo vệ khoa, lập tức rối thành một mớ.

Từ trong phòng bệnh đẩy bang ca ra, người nằm trên giường phủ khăng trắn toàn thân, Đại Hổ vừa nhìn thấy liền lao vào: " Lão đại, Lão đại anh không thể chết được! Lão đại! Anh không thể....!!

"Sao lại.......không thể?" An Sơ Hạ lắc đầu, nhìn chằm chằm khăn trắng đang che cả thân thể kia, há miệng thở dốc muốn nói gì đó. Nhưng là một chữ không ra.

Ba người sửng sốt trong khi Hàn Thất Lục kia binh tĩnh nheo mắt lại, cũng là một bộ dạng không tin. Lão đại của Hắc Quỷ vang danh khắp nước Mỹ lại vì khinh địch mà chết?

Chân khẽ nâng, anh đi tới trước giường, lúc mọi người còn không có phản ứng kịp khăn trắng được bỏ lên. Khăn mở ra, là một người già nua, xa lạ, sắc mặt tái nhợt, nhưng là cực kỳ thanh thản.

"Anh... Anh như thế nào có thể đem khăn bỏ ra? Đây là thất lễ với người khuất!" Bác sĩ lớn tuổi kia đứng dậy hốt hoảng lấy khăn trùm lại lên người kia.

"Này... Không phải là lão Đại!" Đại Hổ đứng lên.

"Chúng tôi là bảo vệ khoa, đã xảy ra chuyện gì?" Đúng lúc này, người của bảo vệ khoa tới.

Cũng trùng hợp đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu lại bị mở ra.

"Tôi ở bên trong liền nghe thấy cậu như quỷ kêu, tôi còn chưa có chết!" Nam Cung Tử Phi nằm trên giường bệnh, bị người khác đẩy ra. Trong tay lại vẫn cầm một cái MP4, xem ra cực kì nhàn nhã. Biểu tình lại đang nhìn đến An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục trong nháy mắt ngưng động: "Hai người như thế nào đến đây?"

Đại Hổ hoàn toàn sửng sốt, nhìn hết Nam Cung Tử Phi lại nhìn người bị che khăn kia.

"Đại ca! Chúng em đã tới muộn!" Một người bổ nhào vào cái khăn trắng kia tưởng rằng Nam Cung Tử Phi mà oà khóc lớn bên giường.

"Đều là hiểu lầm." Hàn Thất Lục không để ý Nam Cung Tử Phi, từ trong túi áo lấy ra một gói thuốc lá đưa cho bác sĩ vừa bị Đại Hổ túm như chết đi sống lại, cúi người bên tai bác sĩ kia nói gì đó.

Bác sĩ kia sắc mặt kích động nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái. Ngay sau đó vẫy vẫy tay, những bảo vệ khoa thức thời đều đã lui xuống.

"Người chết phải đưa đến nhà xác, các vị xin nhường đường."

Mấy phút đồng hồ sau, tại phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.... "Thực xin lỗi, lão Đại, là em đem chị dâu tới." Đại Hổ là bộ ta dạng biết sai lầm rồi biểu tình, ngược lại, thanh âm có vẻ than thở: "Nhưng người kia cũng không phải là em gọi tới."

Hàn Thất Lục thần sắc có chút mất tự nhiên, hiển nhiên là nhẫn nhịn.

"Nếu không có việc gì, chúng tôi trước hết đi đã." An Sơ Hạ xấu hổ cười cười, cô thật sự là ứng phó không đến trường hợp như vậy.

An Sơ Hạ mới vừa đứng lên, Nam Cung Tử Phi liền thân thiết kéo cổ tay An Sơ Hạ:" Nói chuyện một hồi đi."

"Này! Buông tay anh ra!" Hàn Thất Lục vài bước tiến lên, nhất định ngăn lại Nam Cung Tử Phi.

"Anh đừng như vậy!" An Sơ Hạ nhìn sắc mặt Hàn Thất Lục.

Hàn Thất Lục cắn chặt hàm răng, hít sâu một hơi xoay người đi ra ngoài: "Anh đợi em ở cửa bệnh viện, nhanh lên."

Cửa tự động đóng, An Sơ Hạ đành phải ngồi xuống: "Anh bảo tôi ở lại là có cái gì muốn nói với tôi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.