Em Còn Nhớ Tôi Không?

Chương 19: Căn phòng chết




“Nhược Nhi, từ khi ngươi gả cho Nhị đệ, chúng ta chưa từng gặp lại nhau.” Tát Phong nói chuyện không chút kiêng dè, lời lẽ đầy ẩn tình.

Lăng Nhược Nhược sợ tới mức vội vàng giãy khỏi vòng tay hắn, vừa vội vàng lui về phía sau, vừa khẩn trương nói: “Ngươi, ngươi đừng lại đây, ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta không biết ngươi.” Lá gan nàng có lớn đến mức đi nữa, gặp phải loại tình huống này, cũng không biết phải xử lý thế nào.

Tát Phong nghe nàng nói, cực kỳ giật mình. Hắn vẫn nghĩ nàng rời Tát Hoàn là vì hắn, nhưng chờ mãi vẫn không thấy nàng đến tìm mình, ngược lại mất tích, mà hắn vốn không để tâm cho lắm.

“Nhược Nhi, ngươi nói gì vậy? Ngươi sao lại không biết Phong ca ca đâu, trước kia ngươi thích Phong ca ca nhất, muốn ở cùng một chỗ với Phong ca ca nhất a.” Tát Phong xúc động đến trước mặt nàng, vội vàng nói.

Cái gì? Này Lăng Nhược Nhược cư nhiên chân đạp ba thuyền, ăn sạch cả ba anh em hoàng gia? Này cũng quá…… Lợi hại. Trong lòng nàng khiếp sợ vô cùng, trong chốc lát nói không ra lời.

Tát Phong tắc nhân cơ hội này, lẻn đến cạnh thân thể của nàng, ôm chặt nàng trong lòng. “Nhược Nhi, ngươi đã trốn hơn ba năm, trẫm thật sự rất nhớ ngươi.”

Dứt lời, đầu cúi xuống môi nàng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hôn nàng, hai tay gắt gao ôm mềm mại thân mình, ép sát nàng về phía mình.

Đến khi Lăng Nhược Nhược kinh sợ hoàn hồn thì đã quá muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân hôn lên mình, toàn bộ thân thể không thể không dán chặt vào người hắn.

Đường cong linh lung, lửa nóng lớn mật khiêu khích, hai thân thể gắt gao sát bên nhau, không chút khe hở, giống như sinh ra từ một thể.

“A……” Tát Phong thỏa mãn phát ra một tiếng thở dài, nàng thật sự quá tốt đẹp, đến mức khiến hắn phải say mê, chỉ muốn vĩnh viễn mơ mơ màng màng bên trong nàng, không bao giờ nguyện ý đi ra.

Lăng Nhược Nhược tức giận, sắc mặt đỏ lên, hai tay ra sức giãy dụa, nhưng khí lực nàng lại nhỏ, căn bản không thể làm ra phản kháng quá lớn, ngược lại càng đốt thêm lửa nóng.

“Nhược Nhi, đừng nhúc nhích, ngươi không phải lại muốn khiêu khích trẫm đi.” Miệng hắn rốt cục dời đi chỗ kia, vành tai, tóc mai chạm vào nhau, nỉ non nói bên tai nàng, ẩn hàm tình dục.

“Ngươi buông, mau thả ta ra, ta không biết ngươi, sắc lang, mau thả ta ra.” Nàng liều mạng giãy dụa, không ngừng rống to kêu lên, sợ bản thân sẽ bị người ta cường bạo.

Tát Phong cứ nghĩ nàng hẳn là vẫn còn giận mình, bằng không nàng sao có thể cự tuyệt mình. “Nhược Nhi, trước kia đều là trẫm không tốt, trẫm không nên hạ chỉ cho ngươi và Nhị đệ thành thân, tha thứ trẫm đi, trẫm về sau sẽ đối xử tốt với ngươi, được không?” Hắn phát hiện hiện tại chính mình tuyệt không tưởng buông tay.

Nàng tức, tức đến chết rồi, nguyên lai chủ tử của khối thân thể trùng tên trùng họ Lăng Nhược Nhược với nàng thật sự cùng ba nam nhân dây dưa không rõ, hơn nữa phỏng chừng không chỉ có lão Nhị, lão Tam, mà cả tên lão đại này cũng có phân. Trời ạ, nàng đâu phải cái loại nữ nhân duyệt nam vô số, thích dùng một lần mấy nam nhân?

“Ngươi buông, có nghe hay không, ta đã nói rồi, ta không phải Lăng Nhược Nhược, không phải Lăng Nhược Nhược mà ngươi biết, ngươi mau thả ta ra.” Nàng vừa tức vừa giận vừa vội, chỉ sợ mình sẽ bị ăn ở trong này mà không ai hay biết.

Hắn không những không buông, còn kéo nàng ra sau mành. Phía sau rèm là long sàng cực kì rộng rãi, cho dù là mười người cùng ngủ cũng không có vấn đề.

“Nhược Nhi, Nhược Nhi, tha thứ trẫm.” Hắn cư nhiên kéo đến bên giường, ỷ vào mình sức lực lớn, đẩy nàng ngã lên long sàng, nhanh chóng áp lên trên thân thể của nàng.

Lần này nàng không còn cách phản kháng, quyền đấm cước đá cùng lôi ra sử dụng vẫn như cũ đánh không lại sức lực nam nhân. “Ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta nhất định nói cho Tát Hoàn.” Nàng uy hiếp nói, nàng không thể để mặc mình bị hắn ăn như vậy.

Tát Phong vừa nghe tên Tát Hoàn, nhất thời dừng lại, nghiêng đầu như có chút đăm chiêu nhìn nàng, nhìn đến mức tim nàng đập bùm bụp sợ hãi, cuối cùng hắn mới từng chữ từng chữ nói: “Ngươi không phải đã yêu Nhị đệ? Nói cho trẫm? Nói cho trẫm?”

Yêu Tát Hoàn? Nàng đâu có bệnh! Ba anh em nhà này, người nào nàng cũng không yêu. Bất quá, ba anh em người người đều có thích ép buộc, tên này so với tên kia càng ưa bắt buộc người khác.

Nhìn biểu tình khinh thường của nàng, Tát Phong sửng sốt hồi lâu, bởi vì từ lúc hắn quen biết nàng tới nay, chưa bao giờ thấy nàng lộ ra biểu tình như vậy: lạnh lùng, giống như chưa bao giờ để ý cái gì, thậm chí có một loại cảm giác làm cho người ta bắt không được, hư vô phiêu miểu. Loại cảm giác này làm cho hắn phát điên, làm cho hắn không biết làm sao, hắn là một đế vương, sao có thể để cho nàng ảnh hưởng!

“Cục cưng hẳn là con của trẫm đi.” Hắn đột nhiên nở nụ cười, không chút để ý nói.

Cái gì? Cục cưng là con hắn? Nàng bị dọa giật mình, ngây ngốc nhìn hắn, hơn nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.