Em Có Tình Tôi Có Ý

Chương 1: Công Tử Thể Gia Rời Gia Thế




"Tiêu Viêm ca ca."

Thiếu nữ đứng trước mặt Tiêu Viêm, đôi tay mềm mại trắng nõn để ra sau lưng, thân hình hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt to tròn linh hoạt mỹ lệ, thân hình uốn cong như hình trăng khuyết, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên má lúm đồng tiền, thật là đáng yêu.

Ánh mắt rời đi quyển trục, Tiêu Viêm cười nhìn thiếu nữ trước mặt, sau đó ánh mắt quét qua đại đường, nhìn những ánh mắt nóng cháy hướng về phía mình, không khỏi có chút bất đắc dĩ nói: "Ny tử, ta biết mị lực của ngươi không nhỏ, nhưng cũng không nên đem ta ra làm bia đỡ đạn chứ?"

"Hì hì."

Chẩu môi lên cười khẽ một tiếng, Huân Nhi ngồi xuống dựa vào một bên của Tiêu Viêm, vẻ lười nhác vươn vai một cái, trong bộ quần áo bó sát người, vẻ mê người lập tức lộ ra, tiện tay lấy ở giá sách sau lưng ra một quyển trục, ánh mắt của Huân Nhi dừng trên người Tiêu Viêm một lát, vẻ lười nhác cười nói: "Tiêu Viêm ca ca đã tiến nhập tứ đoạn đấu khí rồi?"

Nghe câu hỏi này, Tiêu Viêm đang vùi đầu vào trong quyển trục đôi mày hơi nhướng lên, thập đoạn đấu khí, đều là thuộc về sơ giai giai đoạn, ba động của đấu khí trong giai đoạn này vừa mờ nhạt vừa yếu ớt, rất khó bị người phát hiện, cho nên nếu không dùng đấu khí hoặc đá trắc nghiệm để dò xét, thì rất khó để phân biệt chính xác chủ nhân của đấu khí rốt cuộc đã đạt đến đoạn mấy rồi, mà hiện tại, chỉ là tùy tiện nhìn mấy cái, Huân Nhi lại có thể một lời mà nói ra chi tiết, điều này thực sự làm cho Tiêu Viêm cảm thấy có chút kinh ngạc.

"Ny tử này, rốt cuộc là có thân phận như thế nào đây? Xem đấu kỹ mà nàng dùng khi chiến đấu với Tiêu Ninh lúc trước, rõ ràng là cao cấp đấu kĩ, loại kim quang đấu kĩ này, không phải là thứ Tiêu gia có thể có được…" Trong đầu thoáng qua một vài ý niệm, Tiêu Viêm nghiêng đầu nhìn kỹ thiếu nữ bên cạnh, khẽ nhún vai, đầu gật khẽ: "Đệ tứ đoạn rồi."

Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Huân Nhi lập tức nồng đậm thêm vài phần, cười khẽ nói: "Xem ra là có liên quan đến việc Tiêu Viêm ca ca đóng cửa tu luyện nửa tháng nay rồi?"

"Ừm."

Nhè nhẹ gật đầu, Tiêu Viêm cũng không phủ nhận, ánh mắt lại quay về quyển trục, tùy tiện hỏi một câu: "Hôm nay ngươi rỗi hơi hay sao lại đi tỷ thí cùng bọn họ thế?"

Học Tiêu Viêm nhún vai mấy cái, Huân Nhi cười khẽ nói: "Nhàm chán quá mà." Ánh mắt chuyển hướng thiếu niên, ẩn ước có chút u oán: "Từ sau lần đó, Tiêu Viêm ca ca cả nửa tháng không đến tìm Huân Nhi rồi, chẳng lẽ là sợ Huân Nhi đòi tiền ngươi sao?"

Tiêu Viên rùng mình, có chút xấu hổ, cười khổ nói: "Năm sau là cử hành nghi thức thành niên rồi, ta có thể không gấp rút tu luyện sao?" Ngẩng đầu lên, nhìn thiếu nữ khẽ nhăn mũi, chỉ đành đưa tay ra thân mật vỗ vỗ lên đầu của Huân Nhi, ôn nhu an ủi nói: "Về sau nhất định để dành thời gian cho Huân Nhi."

Nghe lời cam đoan của Tiêu Viêm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Huân Nhi mới hơi thả lỏng một chút, không ngừng nói cười vào tai Tiêu Viêm, tình cảnh thân mật đó, làm cho tất cả thiếu niên trong đại đường vì đố kỵ mà hai mắt đỏ hồng lên. Từ xa xa nhìn hai người cười cười nói nói, Tiêu Ninh khóe miệng hơi giật giật, khuôn mặt có chút khó coi, hai nắm tay, hết nắm vào rồi lại thả ra…

Là cháu của đại trưởng lão trong gia tộc, cảm giác ưu việt của Tiêu Ninh luôn luôn rất mạnh, đối với thiếu nữ không giống người thường Huân Nhi này, trong nội tâm của Tiêu Ninh, đã vô cùng kiên quyết ngầm coi nàng là vợ của mình, cho dù đây chỉ là hy vọng đơn phương của hắn mà thôi…

Bây giờ nhìn thấy "vợ tương lai" của mình cùng người khác có cười có nói, thân mật không có khoảng cách, làm cho ngọn lửa đố kỵ trong lòng Tiêu Ninh bùng lên, hơn nữa, quan trọng nhất là, người cùng Huân Nhi thân mật nói chuyện, lại là tên phế vật vô dụng nhất trong gia tộc.

Nộ khí trong đôi tròng mắt không ngừng toát ra, một lát sau, Tiêu Ninh chậm rãi thở ra một hơi, trên khuôn mặt lại đeo một nụ cười ấm áp, chỉnh sửa quần áo có chút lộn xộn, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hướng về hai người ngồi bên giá sách mà bước nhanh tới.

Trong đại đường, mọi người nhìn Tiêu Ninh đang đi về phía hai người kia, đều vì vui sướng trên tai họa của người khác mà cười ra tiếng, đương nhiên, tiếng cười này không phải nhắm vào Tiêu Ninh, mà là nhắm vào tên Tiêu Viêm tựa hồ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra kia.

Ánh mắt quét qua hình dạng kinh mạch trong cơ thể người trên quyển trục, Tiêu Viêm lẳng lặng ghi nhớ kỹ càng các huyệt vị cần thôi động cùng vị trí và phương hướng của kinh mạch.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Tiêu Viêm lông mày đột nhiên nhăn lại, linh hồn cảm tri lực linh mẫn giúp anh ta biết rõ cử động của từng người trong đại đường, trong đó có cả tên Tiêu Ninh đang đi về phía Tiêu Viêm.

"Ny tử này, đúng là một "cây" gây phiền phức mà." Thở dài một hơi, Tiêu Viêm chậm rãi thu quyển trục trong tay lại.

"Ha ha, Tiêu Viêm biểu đệ, ngươi đến học tập đấu kỹ đấy ư? Có cần biểu ca ta giúp người chọn ra mấy thứ cao cấp không? Có một vài thứ, có lẽ ngươi chưa có đủ quyền hạn." Vẻ mặt cười cợt đứng trước mặt Tiêu Viêm, Tiêu Ninh cười nói.

Tiêu Viêm thu lại quyển trục trong tay, nhẹ nhàng đặt lại lên giá sách, khe khẽ lắc đầu, không hứng thú nói: "Đa tạ đã quan tâm, ta tạm thời không cần."

"Nga, a a, ta suýt nữa quên mất. Đấu khí của Tiêu Viêm biểu đệ mới có ba đoạn, thứ quá cao cấp, thì cũng đích xác là rất khó học." Lấy tay xoa xoa trán, Tiêu Ninh tựa hồ giật mình cười nói, chỉ có điều ý trào phúng trên khuôn mặt kia, cũng không che dấu quá kỹ.

Tiêu Viêm nhẹ thở dài một hơi, là người tự tìm đến cửa mời ta mắng đấy nhé…

Khóe miệng ác ý cong lên (như kiểu cười đểu ấy mà), Tiêu Viêm có chút bất đắc dĩ nói: "Ta biết ngươi nói những thứ vô vị này là muốn thu hút sự chú ý của Huân Nhi, có điều, ta vẫn không thể không nói, ngươi thật là trẻ con đó…"

Bị Tiêu Viêm hoàn toàn không lưu tình châm chích thẳng vào mặt, vẻ cười trên mặt Tiêu Ninh từ từ thu lại, hắn không nghĩ tới, tên Tiêu Viêm ngày thường trầm mặc ít nói này, lại đột nhiên có được dũng khí cùng hắn đấu khẩu, vẻ mặt lập tức trở nên âm trầm, cười lạnh nói: "Xem ra Tiêu Viêm biểu đệ đối với biểu ca này có vài phần thành kiến rồi? Không bằng, chúng ta tỷ thí võ nghệ đi? Cho ta xem mấy năm nay biểu đệ đã tiến bộ được bao nhiêu rồi?"

"Có cần ta và ngươi tỷ thí không?" Huân Nhi đặt quyển trục trong tay xuống, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt linh hoạt mỹ lệ, phát ra vài phần lãnh ý.

"Nếu ngươi không muốn đấu cùng Huân Nhi tỷ thì có thể đấu với ta" Lúc này lại có một thanh âm rõ ràng đứng về phía Tiêu Viêm vang lên. Khi mọi người nhìn lại thì đó là một tiểu cô nương vô cùng đáng yêu nhưng trên mặt không có chút hảo ý nào đi tới. Không ai khác đó là Tiêu Liên.

Lúc nãy khi từ xa đi đến, cô nghe được những lời châm chọc của Tiêu Ninh thì rất bất mãn nên cô quyết định mặt.

Lúc Tiêu Liên tới thì tới thì mọi ánh mắt đều chú mục vào đó, nhưng trong số những đôi mắt chú mục đó lại có một đôi mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị. Huân Nhi có thể cảm nhận được tu vi của Tiêu Liên rõ ràng đã đạt đến cửu đoạn, không thua gì cô, mà điều làm cô giật mình là cô nhớ rõ, nửa tháng trước Tiêu Liên rõ ràng chỉ có tu vi ngũ đoạn. Cô thầm than "Tốc độ tu luyện nhanh thật" rồi rất nhanh khôi phục lại tâm tỉnh như cũ.

Khóe mắt giật một cái, nhìn Huân Nhi và Tiêu Liên định thay Tiêu Viêm tỷ thí, ngọn lửa đố kỵ trong lòng Tiêu Viêm càng bốc cao, hung hăng liếc xéo Tiêu Viêm một cái, trào phúng nói: "Ngươi cũng biết trốn sau lưng nữ nhân?"

"Ba năm trước sao ngươi không dám nói với ta câu này?" Tiêu Viêm kiễng chân lên, lấy một bó quyển trục xuống, thổi bụi phía trên đi, hờ hững nói. Không thể không nói, bộ dạng ung dung tự tại này của Tiêu Viêm, rơi vào trong mắt của những người có ác cảm với hắn, quả thực khiến người ta có cảm giác ngực như bị nghẹn lại.

Hung hăng nghiến răng, phát ra âm thanh két két, tuy trong lòng đã sớm tức lồng lộn lên, nhưng Tiêu Ninh lại không dám đường đường chính chính xuất thủ với Tiêu Viêm, bất kể thiên phú tu luyện của Tiêu Viêm thấp như thế nào, hắn cuối cùng vẫn là con trai của tộc trưởng.

Hít sâu một hơi, Tiêu Ninh âm lãnh liếc xéo Tiêu Viêm một cái, đầu hơi cúi, thì thầm vào tai Tiêu Viêm: "Tiêu Viêm, người đã không phải là thiên tài tu luyện của ba năm trước rồi, người hiện nay, chỉ là một phế vật mà thôi, Huân Nhi, không phải là người ngươi có thể với tới được, ngươi hãy thức thời một chút, sớm rời xa nàng ấy, bằng không, hắc hắc, tuy ngày thường không thể xuất thủ với ngươi, có điều trong nghi lễ thành nhân một năm sau, người bắt buộc phải tiếp nhận khiêu chiến của một tộc nhân, nếu ngươi không muốn biến thành người tàn tật, ta khuyên ngươi, mau mau cút đi, sau này trốn ở những nơi cùng sơn tích nhưỡng (là ý khỉ ho cò gáy đấy mà), an ổn mà sống một đời đi!"

Nghe những lời uy hiếp này, Tiêu Viêm khóe miệng khẽ nhếch lên, hơi nghiêng nghiêng đầu, dùng ánh mắt cực kỳ quỷ dị đánh giá Tiêu Ninh một lần, sau đó nhìn hắn một cách khinh thường, cầm lấy quyển trục trong tay, xoay người rời đi.

Nhìn hành động của Tiêu Viêm, Tiêu Ninh còn tưởng rằng hắn đã thỏa hiệp rồi, không ngờ Tiêu Ninh còn chưa kịp vui mừng, lời nói có vẻ như tùy tiện mà nói ra, lại làm cho mặt của Tiêu Ninh đột ngột biến thành xám như tro. "Ừm, được rồi, một năm sau… Ta đợi ngươi đánh ta thành tàn tật."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.