Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Chương 11




Ngũ Y Y mở to hai mắt, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hoắc Phi Đoạt như vậy khiến cô bị dọa sợ hãi.

"Còn nữa!, Tại sao em phải hắt hơi, nhất định là có người nhớ em, em còn không nói cho anh biết. Muốn gạt anh à, có phải không? Nói, rốt cuộc là ai?"

Hoắc Phi Đoạt nói xong trên mặt đã vui vẻ, gương mặt vùi vào cổ của Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y bị ngứa không thể chịu được.

Lập tức mở miệng cầu xin tha thứ!

... ...... ...... ...... ...... ...

Ngũ Học Phong ngồi ăn cơm cùng hai cô con gái, trong nhà đột nhiên thiếu nhiều người như vậy.

Ba người đều không nói lời nào, nhưng trong lòng đều rất rõ.

Ngũ Học Phong mở miệng nói: "Nhân Tâm, Nhân Lệ. Ba nghĩ lần trước lúc Y Y đến đây, có thể các con phát hiện ra nó không giống trước đây."

Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ nghe lời ông ta nói, nhẹ nhàng gật đầu.

"Lúc trước, là ba có lỗi vì đã đối xử hơi khắc khe với nó." Ngũ Học Phong than thở.

"Ba, đó cũng là lỗi của chúng con."

Ngũ Nhân Tâm vẫn không thể chấp nhận Ngũ Y Y.

Chỉ cần vừa nghĩ đến tên tiểu tử Hàn Giang Đình kia suốt ngày đều đi với cô, là cô ta lại tức giận.

"Chị hai, nhưng chúng ta cũng có lỗi!"

Dường như Ngũ Nhân Lệ đã đồng ý mở lòng với Ngũ Y Y rồi.

Từ lần trước, sau khi được Ngũ Nhân Lệ được Ngũ Y Y cứu vì suýt chút nữa đã bị chậu hoa rơi vào người.

Ngũ Nhân Lệ liền có sự thay đổi, mặc dù cô ta không muốn thừa nhận.

"Bây giờ, Y Y bị mất trí. Những chuyện trước kia, chúng ta không nhớ rõ, đối với chúng ta, đây không phải là chuyện tốt." Ngũ Học Phong trầm tư một lát, cuối cùng nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Nhân Tâm, Nhân Lệ, ba vẫn muốn nói cho các con biết. Ba biết các con vẫn không thích Y Y, là vì mẹ của nó. Ở trong mắt các con, ba và mẹ là bị bà ấy chia rẻ. Cho nên các con hận nó, có đúng hay không?"

Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ gật gật đầu.

Đúng vậy, khi đó bọn họ còn nhỏ. Chỉ thấy mẹ thường xuyên khóc trong đêm khuya.

Chỉ biết là ba bị một dì xinh đẹp mê hoặc.

Vì vậy bọn họ đều ghét dì kia, thì ra là mẹ của Ngũ Y Y.

Ngũ Học Phong nói tiếp: "Nhưng đối với Ngũ Y Y, ba lại là đầu sỏ vứt bỏ mẹ con nó! Chuyện này, từ đầu đến cuối đều là lỗi của ba! đều tại ba!"

"Ba......người đừng nói như vậy!"

Mắt của Ngũ Nhân Tâm cũng bắt đầu đỏ ửng.

Ngũ Nhân Lệ là người đã khóc trước rồi.

Tuy tiểu thư nhà họ Ngũ các cô được cưng chiều như vậy. Cũng trải qua thời thơ ấu khiến lòng người chua xót như vậy.

"Vì vậy ba hy vọng các con có thể tha thứ cho ba, tất nhiên, hy vọng nhất là các con có thể chấp nhận Y Y! Nó thật sự rất đáng thương!"

Cuối cùng Ngũ Học Phong cũng nói ra những lời chôn giấu tận đáy lòng đã nhiều năm qua.

Có lẽ tất cả đều bị lay động từ việc Ngũ Y Y bị mất trí.

"Ba, ba đừng lo. Chị cả không ở bên cạnh chúng con, dì Mai cũng chẳng biết đi đâu. Trong nhà không thể tiếp tục như vậy nữa."

Ngũ Nhân Tâm đưa tay nắm chặt tay Ngũ Học Phong.

"Chúng ta sẽ đối xử tốt với Y Y."

Ngũ Học Phong nghe được câu này, cuối cùng đã giải quyết xong việc cất giấu trong lòng.

"Này! Ngũ Y Y, rốt cuộc cậu đã nói gì với sự phụ của mình? Vì sao sáng nay mình chào hỏi ngài ấy mà ngài ấy lại không để ý đến mình vậy?"

Hàn Giang Đình đã đi theo Ngũ Y Y cả một buổi sáng.

Vẫn đi theo sau cô mà không ngừng cằn nhằn.

"Y Y, cậu là người điếc sao? Thế nào, trở thành sư mẫu của mình, không phải mất đi một người bạn thân là mình chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.