Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao?

Chương 48: 47: Chính Thức Chiến Tranh




Trên đời có hàng trăm nước, kẻ mạnh nhất tất nhiên là Đại Ninh, hàng trăm nước có hàng trăm đô thành, nơi lớn nhất đương nhiên là Trường An.

Đầu tiên ngồi thuyền rồi cưỡi ngựa, mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ rồi lập tức khởi hành lên đường, đồ ăn trên cơ bản đều là lương khô, ngay cả thời gian dừng lại ăn miếng cơm cũng không muốn lãng phí, Trà gia mới biết Thẩm Lãnh gấp gáp cỡ nào.

Đỗ Uy Danh cảm thấy mình có thể gục ngã bất cứ lúc nào nhưng cũng không nói một lời, đối với Thẩm Lãnh thì tất nhiên gã ta không nói đến trung thành gì, có phần kính sợ nhiều hơn, mà nỗi kính sợ lớn hơn lại là đến từ Trang Ung.

Lý do đầu tiên gã ta cắn răng chống đỡ là bởi vì hiện tại thân bất do kỷ, lý do thứ hai là bởi vì gã ta không muốn thua nữ hài tử kia, suốt dọc đường đi nàng đều không cảm thấy cực khổ, mình có tư cách gì mà thấy cực khổ?

Mà sự tự ràng buộc của Thẩm Lãnh đã cho Đỗ Uy Danh đòn tấn công cực lớn, hai canh giờ nghỉ ngơi mỗi ngày đối với gã ta mà nói là vô cùng quý giá, ngã xuống giường là không muốn dậy, nhưng chỉ cần đến hai canh giờ là Thẩm Lãnh tất nhiên sẽ tinh thần sung mãn mà gọi gã ta xuất phát.

Thẩm tiên sinh nói sẽ không đi theo bọn họ, đây là lần kiểm nghiệm thật sự đầu tiên đối với năng lực của hai người bọn họ, nhưng sau khi Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan xuất phát, Thẩm tiên sinh liền đi tìm Trang Ung, mượn một chiếc khoái thuyền một con khoái mã, tốc độ cũng nhanh hơn Thẩm Lãnh bọn họ một chút. Lúc Thẩm Lãnh bọn họ đến bên ngoài thành Trường Anh ngước nhìn tường cao, Thẩm tiên sinh đã ở trong thành rồi.

Lúc xuất phát Trang Ung hỏi Thẩm tiên sinh tại sao không nói cho Thẩm Lãnh bọn họ biết, Thẩm tiên sinh nói, dưới tình huống không có chi viện, bọn chúng mới làm việc đến mức tốt nhất.

Trang Ung nghe xong câu này như hiểu được gì đó.

"Cao quá đi."

Trà gia giơ tay lên cản ánh nắng mặt trời hơi chói mắt, ngửa đầu nhìn, phát hiện như thế này không thể nhìn hết toàn bộ tường thành, buông tay xuống. Hóa ra thứ làm chói mắt không chỉ là ánh nắng mặt trời, còn có lá cờ lớn chữ Ninh màu vàng đang tung bay theo gió ở trên tường thành.

Ba người đều là lần đầu tiên đến Trường An, còn chưa vào thành đã bị bức tường cao này làm kinh ngạc. Thẩm Lãnh vốn cảm thấy quận thành An Dương đã rất lớn rồi, lúc này mới hiểu được kiến thức của mình ít cỡ nào.

Đứng trên tường thành quận An Dương nhìn ra bốn phía là một vùng, đứng trên tường thành Trường An nhìn ra bốn phía, chính là thiên hạ.

Thẩm Lãnh đưa lộ dẫn cho binh sĩ ở cổng thành, người kia xem cẩn thận rồi giao trả lại cho hắn: "Đến thành Trường An làm gì?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Thăm một bằng hữu, ở trong thư viện Nhạn Tháp đã 10 năm, ta cũng là lần đầu tiên đến."

Binh sĩ kia nghe nói bằng hữu của hắn ở trong thư viện Nhạn Tháp đã 10 năm, ngẫm nghĩ người đến nơi đó học không phú cũng quý, thái độ đối với Thẩm Lãnh cũng có thêm một chút khách khí: "Sau khi vào thành men theo đường lớn đi thẳng, đi năm dặm rồi quẹo phải vào Học Phủ nhai, nhìn thấy nơi có tòa tháp đá chính là thư viện Nhạn Tháp."

Thẩm Lãnh cảm ơn, binh sĩ kia lại nói thêm hai câu: "Thời gian các ngươi đến vừa khéo, ngày kia là đại lễ kết nghiệp của học sinh 10 năm thư viện Nhạn Tháp, cũng là một đại sự trong thành Trường An."

Thẩm Lãnh cười gật đầu, dẫn Trà gia và Đỗ Uy Danh vào thành, đi theo đường lớn về phía trước theo chỉ điểm của binh sĩ kia rồi quẹo phải ở Học Phủ nhai, chỗ góc rẽ là một tửu lầu quy mô rất lớn, tên là Đăng Đệ Lâu, cực kỳ nổi tiếng trong thành Trường An.

Vị trí của Đăng Đệ Lâu cách thư viện Nhạn Tháp đã không còn bao xa, đứng ở lầu ba Đăng Đệ Lâu là có thể nhìn thấy gần nửa thư viện.

Trong thành Trường An không thể đi ngựa, ba người dắt ngựa định đến gần thư viện tìm khách sạn để ở.

Vị trí sát cửa sổ lầu ba Đăng Đệ Lâu, Mạnh Trường An mặc viện phục màu xanh lam hai tay chống cửa sổ, sắc mặt đăm chiêu, dường như có chút không vui. Gã đột nhiên nhìn thấy bên dưới có ba người dắt ngựa đi qua, một người trong số đó nhìn hơi quen mắt, nhưng lại không để ý.

"Mạnh huynh."

Một người cũng mặc viện phục ngồi bên cạnh bàn nhìn có vẻ lớn hơn Mạnh Trường An một chút, có vẻ trưởng thành, giữa hai đầu lông mày có chút u ám, mặc dù miệng nói khách khí nhưng trong ánh mắt đã đầy vẻ chán ghét.

"Ta chỉ là một người làm thuyết khách, nếu không phải đều có quan hệ tốt với huynh và hắn, ta cũng sẽ không đến lắm lời… Mạnh huynh cũng biết ý nghĩa của tam giáp lớn cỡ nào, người trúng tam giáp theo văn có thể làm viên ngoại lang, theo võ có thể làm giáo úy, trực tiếp đã là chính lục phẩm, bao nhiêu người đỏ mắt trông theo."

"Phụ thân của Trần Tử Thiện chính là phó ti tọa của Bắc Khố võ phủ, nói vị cao quyền trọng cũng không quá, huynh nên suy nghĩ cho mình một chút… Trần Tử Thiện bị huynh chèn ép đã nhiều năm như vậy chỉ trông mong có thể trúng tam giáp, huynh cứ nhường một chút thì có sao? Hắn đồng ý rồi, chỉ cần huynh nhường một chút, hắn sẽ xin phụ thân hắn giúp huynh một chức nào đó ở trong võ phủ."

Mạnh Trường An quay đầu lại: "Ngươi đã nói xong rồi?"

Người nói tên là Trương Bách Hạc, phụ thân y chính là một quan viên trong Bắc Khố võ phủ, phụ thân của Trần Tử Thiện là quan viên cấp trên của phụ thân y, tất nhiên y phải nịnh bợ hơn rồi.

Trương Bách Hạc nén cơn giận, nói: "Ta tận tình khuyên nhủ huynh nhiều như vậy, huynh nên biết ta là vì tốt cho huynh, ngày kia thi đấu lớn, hai người Vu Điển, Bạch Tiểu Ca thực lực cũng không thua kém huynh, ba người các huynh ai thắng ai thua đều chưa biết chắc, Trần Tử Thiện đã tìm hai người đó, hắn không cầu trạng nguyên không cầu bảng nhãn, chỉ cầu một thám hoa, huynh nhường, huynh cũng không tính là mất mát cái gì, chỉ sợ lợi ích có được còn nhiều hơn nữa."

"Tốt cho ta?" Mạnh Trường An cười lạnh một tiếng: "Ta cần sao?"

Cuối cùng Trương Bách Hạc cũng không nhịn được nữa, vỗ bàn "bộp" một tiếng: "Mạnh Trường An! Ngươi đừng có không biết tốt xấu, ngươi là thân phận gì lẽ nào còn không tự biết rõ? Nghe đồn phụ thân ngươi chính là một thủy phỉ, mặc dù không có bằng chứng chứng thực, nhưng ngươi cũng biết triều đình tuyệt không thể nào trọng dụng loại người như ngươi, ngươi chưa rời khỏi thư viện đã đắc tội với đại nhân vật, ngươi không sợ mình xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện rồi, trong nhà ngươi có người có thể chống đỡ cho ngươi?"

Tay Mạnh Trường An rời khỏi cửa sổ, quay người lại: "Về nói với Trần Tử Thiện, cách duy nhất khiến ta thỏa hiệp chính là đánh bại ta."

Nhưng đây còn coi là thỏa hiệp sao?

Trương Bách Hạc chửi một câu rồi quay người đi ngay, lúc đến đầu cầu thang còn nghe thấy Mạnh Trường An lạnh nhạt nói: "Nhớ trả tiền, là ngươi muốn mời ta ăn cơm."

Trương Bách Hạc làu bàu một tiếng hòn đá trong nhà xí vừa thối vừa cứng, đi xuống lầu bịch bịch bịch.

Mạnh Trường An ngồi xuống bắt đầu ăn, ăn ngấu nghiến, từ sau khi rời khỏi trấn Ngư Lân gã chưa từng lấy một đồng tiền nào trong nhà nữa, cuộc sống quả thực bần hàn, một bàn thức ăn thịnh soạn này gã không mua nổi.

Trương Bách Hạc rời khỏi Đăng Đệ Lâu liền trực tiếp lên một cỗ xe ngựa, Trần Tử Thiện đang ngồi trong xe ngựa gấp gáp hỏi một câu: "Sao rồi?"

"Thứ cứng đầu!" Trương Bách Hạc nhìn sang Trần Tử Thiện: "Không nói được."

Sắc mặt Trần Tử Thiện trầm xuống: "Vậy phải làm sao? Vu Điển là con trai của phó tướng cấm quân Vu Quan Ân, Bạch Tiểu Ca là người của Bạch gia Tương Ninh, hai người này ta đều không chọc vào nổi, chỉ có thể tìm cơ hội bên phía Mạnh Trường An."

Trong mắt Trương Bách Hạc lóe lên hung quang: "Thực sự không được… thì khiến hắn có chút tai nạn?"

Trần Tử Thiện sợ đến mức sắc mặt trắng bệch: "Ngươi đang nói bậy cái gì, đây là Trường An đấy!"

Trương Bách Hạc nói: "Đương nhiên ta biết đây là Trường An, nhưng chính bởi vì như vậy mới không có ai tin chúng ta sẽ động thủ với hắn, để ta nghĩ cách là được rồi… Thành Trường An cũng không phải đều là chính đại quang minh, thế giới ngầm có rất nhiều không thể nhìn thấy ánh sáng, những người này chỉ nhận bạc không nhận người, chuyện gì cũng chịu làm, huynh yên tâm, ta sẽ không để người khác tra đến đầu huynh đâu."

Trần Tử Thiện do dự một lúc rồi lập tức gật đầu: "Vậy thì tay chân sạch sẽ một chút."

"Lao Bá còn đây không?" Trương Bách Hạc hỏi một câu.

Lao Bá là gia nô của Trần Tử Thiện, mười năm nay đều là ông ta âm thầm bảo vệ Trần Tử Thiện ở thành Trường An. Người này vốn là một khách giang hồ, vì phạm tội sắp bị xử tử, là người của Trần gia âm thầm bảo vệ, từ đó về sau vẫn luôn là bảo tiêu của Trần Tử Thiện, võ nghệ rất mạnh.

"Lao Bá không thể đích thân động thủ."

"Người Lao Bá cần giết không phải Mạnh Trường An, buổi chiều ta sẽ đi tìm người trong ám đạo, sau khi loại bỏ Mạnh Trường An, hẹn đến một nơi trả tiền cho những người này, để Lao Bá ra tay giết hết những người này, sạch sẽ, ai còn có thể biết đây là do chúng ta sắp xếp?"

Trần Tử Thiện nghe xong, tâm trạng cũng tốt lên không ít: "Nếu đã như vậy thì cứ làm theo lời ngươi nó, nhưng ám đạo trong thành Trường An không dễ tìm đâu."

"Công tử, ta và huynh không giống nhau." Trương Bách Hạc khẽ thở dài: "Vừa mới bắt đầu là huynh đã phải làm người ở trên người khác, còn ta từ đầu đã biết mình là người giúp huynh trở thành người ở trên người khác, cho nên phương diện mà huynh không tiếp xúc được, mấy năm nay ta đều không ngừng đi thăm dò, ta học vấn không tốt, võ nghệ yếu kém, dựa vào bản thân ta thì cả đời cũng chỉ là một kẻ tầm thường, cho nên ta chỉ có thể dựa vào công tử huynh thôi."

Trần Tử Thiện cầm tay Trương Bách Hạc: "Ngươi yên tâm, chỉ cần ta có thành tích, bên cạnh ta sẽ có vị trí của ngươi."

Trương Bách Hạc nhìn có vẻ rất cảm động, cảm ơn rối rít, sau đó ra khỏi xe ngựa đi về một hướng khác trên đường lớn.

Trần Tử Thiện ngồi trong xe ngựa suy nghĩ, nếu sự việc thành công, có giết Trương Bách Hạc không?

Tam giáp kỳ thi lớn 10 năm của thư viện Nhạn Tháp à, theo văn viên ngoại lang, theo võ giáo úy, khởi điểm đã rất cao, có bao nhiêu người tranh giành nửa đời cũng không đến đến quan lục phẩm.

Nói đến phó ti tọa của tứ khố võ phủ là tòng tứ phẩm, nhưng quyền lợi chỉ ở trong võ phủ, ra ngoài võ phủ thì ai biết phụ thân hắn ta? Bản thân tuổi tác còn trẻ, nếu đã có thể khởi đầu từ lục phẩm, tương lai vượt qua phụ thân đương nhiên không được tính là chuyện khó gì.

Hắn ta nắm chặt nắm đấm tự nói với mình: "Mạnh Trường An ngươi đừng trách ta, là ngươi tự muốn tìm chết thôi."

Trong Đăng Đệ Lâu, Mạnh Trường An ăn no rồi vỗ vỗ bụng, gọi tiểu nhị của tiệm đến. Tiểu nhị còn tưởng là khách hàng muốn thưởng, cười ha ha đi qua, kết quả là Mạnh Trường An chỉ vào số thức ăn còn thừa nói một tiếng "gói lại", tiểu nhị kia sắc mặt nhìn cũng không tốt.

"Thức ăn chỉ còn một chút như vậy, cũng gói lại?"

"Đương nhiên, bản thân ta không thể thường xuyên được ăn đồ ăn của Đăng Đệ Lâu các ngươi, cho dù chỉ còn lại một cọng ta cũng phải mang đi."

Tiểu nhị thầm nghĩ sao Đăng Đệ Lâu chúng ta lại có khách hàng keo kiệt như vậy, nhìn trên người gã là viện phục của thư viện Nhạn Tháp, chẳng lẽ là lấy trộm?

Nhưng mà Đăng Đệ Lâu lớn hơn nữa cũng sẽ không ức hiếp khách hàng, yêu cầu của lão bản Đăng Đệ Lâu đối với bọn họ chính là thỏa mãn tất cả yêu cầu hợp lý của khách, còn về yêu cầu không hợp lý thì không cần để ý, bởi vì ở thành Trường An không có ai dám đến Đăng Đệ Lâu gây chuyện.

Đã từng có người gây chuyện, sau này thì không bao giờ xuất hiện nữa.

Mạnh Trường An xách đồ ăn thừa xuống lầu, trong đầu lại chỉ nghĩ cũng không biết tiểu tử thối đó đã từng ăn đồ ngon như thế này chưa, sau này nếu còn có thể gặp nhau, sẽ mời hắn đến Đăng Đệ Lâu ăn một bữa.

Vỗ vỗ cái túi tiền, lép xẹp.

"Phải kiếm tiền thôi…"

Mà lúc này, Thẩm Lãnh bọn họ đã đến bên ngoài thư viện Nhạn Tháp, phía đối diện vừa hay có một khách sạn quy mô rất lớn, lúc ba người bọn Thẩm Lãnh dắt ngựa vào khách sạn, Mạnh Trường An xách đồ ăn thừa thong thả đi về.

Thẩm Lãnh bất giác quay đầu lại nhìn một cái nhưng không nhìn thấy gì.

Tiểu nhị khách sạn vội vàng ra dắt ngựa đi, có người đến tiếp đãi, Thẩm Lãnh nói: "Một gian thượng phòng một gian hạ phòng, ngựa ăn đồ tốt nhất."

Hắn nhìn sang Đỗ Uy Danh: "Ngươi ở cùng với ta."

Trà gia hơi thất vọng một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.