Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao?

Chương 24: 24: Thiên Sứ Tộc Bảo Khố Hư Không




Lúc qua sông Nam Bình, Thẩm tiên sinh bỗng nhớ đến một chuyện, sau đó không tự chủ được mà bật cười. Thẩm Trà Nhan đang trông chừng Thẩm Lãnh vụng về đứng tấn, nghe thấy tiếng cười, liếc mắt nhìn Thẩm tiên sinh: "Cười gì vậy?"

"Ba chúng ta đều họ Thẩm."

Lúc Thẩm tiên sinh nói ra câu này, có một sự đắc ý mà người khác không hiểu được.

Thẩm tiên sinh nhìn về phía Trà Nhan: "Giống một nhà ba người không?"

Trà Nhan: "Ha ha."

Thẩm tiên sinh là một người phong độ ngời ngời, trước đây lúc mặc đạo bào, ở trong thành Vân Tiêu cũng có không biết bao nhiêu phụ nhân nhìn thấy ông là không đi nổi. Lúc này mặc dù đã thay đạo bào bằng trường sam, nhưng đã tăng thêm mấy phần tiêu sái bớt đi mấy phần cứng ngắc, nhìn càng có phong thái hơn lúc còn trẻ.

Trà Nhan là một mỹ nhân, mười hai tuổi đã có bảy phần quốc sắc thiên hương.

Thẩm Lãnh thì bình thường, tuy rằng mi thanh tú mục nhưng vì quanh năm làm việc cực khổ nên da hơi thô ráp, da mặt cũng đen, chỉ có đôi mắt là có vẻ sáng lạ thường.

Trà Nhan nhìn thấy Thẩm Lãnh ngây ngô cười: "Ngươi cười cái gì?"

"Một nhà ba người." Thẩm Lãnh ngây ngô cười trả lời.

"Ngươi xấu nhất."

Thẩm Trà Nhan đi qua đá vào bắp chân hắn một cái: "Ngươi đây cũng gọi là đứng tấn à? Yếu xìu giống như hai sợi mì vậy, đứng tấn phải vững, đừng nói gió táp mưa sa, ngay cả núi sập đất nứt cũng không thể động chút nào."

Thẩm Lãnh bị một cước này đá gần như ngã quỵ, vội vàng đứng trở lại: "Biết rồi sư tỷ."

Thẩm Trà Nhan nhíu mày: "Ai là sư tỷ ngươi?"

"Cũng không thể là thân tỷ."

"Còn tuổi nhỏ, miệng lưỡi trơn tru."

Thẩm Trà Nhan nhặt trên boong thuyền một sợi dây thừng to bằng cổ tay nàng, nắm chặt sợi dây, ngón tay cái búng một cái, bộp một tiếng, sợi dây kia đứt đoạn, trong tay nàng còn lại một đoạn dài khoảng một mét vung lên đánh một cái vào lưng Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh đau đến mức lập tức rên lên một tiếng, lưng lập tức sưng lên một đường lằn.

Thế mà Thẩm tiên sinh lại không nói một câu nào, chỉ gật gật đầu với Thẩm Lãnh, ý là cố lên, ngươi là giỏi nhất ư?

Đây cũng không hề kém Mạnh lão bản đánh chút nào, hơn nữa lực độ trên tay Mạnh lão bản dường như còn yếu hơn tiểu nha đầu này. Bộ dạng lạnh lùng trừng mắt của nàng, Thẩm Lãnh nghĩ nàng giống như là cha nuôi mình vậy…

"Đứng vững!"

Thẩm Trà Nhan xách dây thừng đứng đó, Thẩm Lãnh lại đứng tấn vững vàng lần nữa. Ngang qua sông lớn, thuyền này vốn đã lắc lư, dừng nói một đứa trẻ mười hai tuổi, cho dù là các hán tử thường xuyên làm việc kiếm sống trên sông, có mấy người có thể đứng tấn trên thuyền sóng gió chao đảo? Họ có thể bước đi như bay trên boong thuyền trong sóng gió như vậy, nhưng đứng tấn thì lại là chuyện khác.

"Cũng chỉ như vậy?" Thẩm Lãnh hỏi.

Ý của hắn là cứ đứng tấn như vậy thôi sao?

Thẩm Trà Nhan: "Ngươi vẫn còn cuồng à."

Sau đó lại một roi quất xuống, Thẩm Lãnh thầm nói mình đã phạm luật trời gì chứ…

Đứng tấn qua sông, xuống thuyền ngồi xe, Thẩm tiên sinh và Thẩm Trà Nhan ngồi, Thẩm Lãnh đứng tấn trong khoang xe. Xe ngựa đi trên đường, Thẩm Lãnh không biết đích đến là chỗ nào, hai canh giờ trôi qua như vậy, Thẩm Lãnh trán đẫm mồ hôi, người cũng bắt đầu lắc lư.

Xa phu quay đầu lại liếc nhìn một cái, thở dài một hơi: "Trước đó không động đậy chút nào, ta còn tưởng các người đến từ Tương Tây chứ."

Thẩm Trà Nhan nhíu mày: "Sao nhiều lời vậy!"

Xa phu liếc nhìn cái roi trong tay Thẩm Trà Nhan, lựa chọn ngậm miệng, trong lòng nghĩ ngày tháng của tên nhóc giống như vật trang trí kia thật sự không dễ dàng gì mà.

Thấy Thẩm Lãnh đứng không vững, Thẩm Trà Nhan còn định đánh nữa, cuối cùng Thẩm tiên sinh cũng mở miệng: "Đã cực hạn rồi, so với ngươi lúc đó còn mạnh hơn một chút."

Thẩm Trà Nhan hơi ngẩn ra, hừ một tiếng, tiện tay ném roi đi, lúc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt có chút vui mừng và an ủi lóe lên.

Đúng vậy, tên ngốc này cũng mạnh hơn mình lúc đầu một chút.

Không có chút nền tảng võ thuật nào, trước đó ở trên thuyền rồi lại đứng tấn hai canh giờ trên xe, đây đã là chuyện khiến người ta kinh ngạc rồi, nếu để cho mấy trạch hùng giáo úy đã trải nghiệm khắp các nơi trên Đại Ninh quốc ở tứ khố võ phủ nhìn thấy, sợ là có liều mạng cũng phải giành Thẩm Lãnh về.

Đã đứng tấn lâu như vậy, có thể chứng tỏ Thẩm Lãnh tuyệt không chỉ có tố chất cơ thể tốt, còn có nghị lực cường hãn, đây chính là nhân tài mà tứ khố võ phủ cần nhất.

Nhìn thấy Thẩm Trà Nhan ném roi ra ngoài cửa sổ, Thẩm Lãnh thở phào một hơi thật dài, đặt mông ngồi xuống, còn chưa ngồi vững, Thẩm Trà Nhân lập tức túm lấy cổ áo của hắn, trực tiếp ném hắn ra ngoài cửa sổ.

"Chạy theo."

Chỉ hai chữ này, đơn giản không có tình người.

Thẩm Lãnh vừa mới đứng tấn hai canh giờ, cơ bắp ở chân đau nhức cỡ nào chứ? Nàng cũng không thông cảm chút nào, dáng vẻ đó còn nhẫn tâm hơn Mạnh lão bản nhiều.

Thế nhưng Thẩm Lãnh lại không nói gì, lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, bắt đầu chạy theo xe ngựa. Chạy bộ đối với Thẩm Lãnh mà nói thật sự chẳng là gì cả, bắt đầu từ mười tuổi đã vác ít nhất 75 cân hàng chạy qua chạy lại giữa cửa hàng và bến thuyền, quãng đường chạy suốt hai năm nay gần như có thể vòng quanh Đại Ninh rồi, không phải Đại Ninh nhỏ, mà là hắn chạy quả thực quá nhiều.

"Chạy nhanh chút."

Thẩm Trà Nhan nói với xa phu một tiếng, nhưng xa phu lại không quất roi xuống, ngược lại còn ghìm cương dừng lại, móc tiền phí đi xe đã nhận từ trước đó ra, ném xuống chân Thẩm tiên sinh: "Ta không làm vụ làm ăn này nữa, chưa từng thấy ai ức hiếp người khác như vậy, đứa trẻ đó không phải người sao? Chà đạp như vậy, các ngươi không sợ trời phạt à?"

Thẩm tiên sinh hơi lúng túng: "Con bé là vì tốt cho nó."

"Tốt cho nó? Con mẹ nó đây là tốt cho nó? Đều là con của ngươi, khuê nữ nuôi thành bộ dạng ngang ngược, nhi tử bị nuôi thành bộ dạng cực khổ, nếu ức hiếp người như vậy mà là tốt cho nó, có phải hoàng đế của Nam Việt quốc bây giờ còn phải cảm ơn mang ơn Đại Ninh không?"

Ví dụ này cũng không tốt, nếu như hoàng đế vong quốc Dương Ngọc của Nam Việt ở trong Bát Bộ Hạng mà nghe thấy sẽ muốn đánh người.

Thẩm tiên sinh vẫn rất nghiêm túc đích giải thích: "Ta đối với hai đứa nó đều giống nhau, lúc mới đầu con bé cũng như vậy, những gì thằng bé trải qua bây giờ, nó đều đã trải qua…"

"Ngươi nghĩ ta tin?" Xa phu chỉ vào bên cạnh: "Mau xuống xe, mặc kệ là trọng nam khinh nữ hay hay trọng nữ khinh nam, theo ta thấy đều là khốn khiếp."

Thẩm Lãnh đứng ở đó ngây ngô cười, giơ ngón cái lên với xa phu.

Thẩm tiên sinh còn muốn nói gì đó, Thẩm Trà Nhan nhảy từ trên xe ngựa xuống, lại lấy từ trong túi ra một nắm bạc ném lên xe ngựa: "Đưa xe của ngươi đi, cái này là thưởng cho ngươi."

Sau đó nàng đá một cước vào mông Thẩm Lãnh: "Chạy!"

Thẩm Lãnh đành phải chạy, vừa chạy vừa cười, vô tư lự, Thẩm Trà Nhan thì chạy phía sau hắn.

Đều là chạy bộ, chỉ là cách chạy bộ của hai người lại rất khác nhau, cách hít thở khi chạy bộ của Thẩm Lãnh là thói quen của bản thân, còn cách hít thở của Thẩm Trà Nhan hiển nhiên là hợp lý hơn. Cách hít thở không giống nhau, so sánh Thẩm Trà Nhan và Thẩm Lãnh dưới tình hình thể lực ngang nhau, tố chất ngang nhau, Thẩm Lãnh tuyệt đối không được, còn kém xa.

Xa phu sững sờ: "Khuê nữ nhà ngươi rất khỏe đó…"

Thẩm tiên sinh nhìn số bạc Thẩm Trà Nhan ném trên xe, có chút đau lòng. Nha đầu này cái gì cũng tốt, chỉ là không có khái niệm đối với tiền, ném ra nhiều như vậy… Xa phu nói gì ông cũng không nghe lọt, chỉ nghĩ làm sao có thể lấy lại đây?

Đang suy nghĩ, xa phu thò tay lấy bạc nhét vào ngực: "Ba người nhà các ngươi thật thú vị, chúng ta làm nghề này, hạng người nào mà chưa gặp, nhưng vẫn là lần đầu gặp người như các ngươi."

Thẩm tiên sinh thấy ông ta cất bạc đi rồi, ngồi thẳng người nói với vẻ rất nghiêm túc: "Ta biết tập tục Giang Nam chúng ta, nếu đi thăm thân thích, mang nhiều lễ vật, chủ nhà thường sẽ gửi trả về một ít."

"Đúng vậy, con người chúng ta phúc hậu."

Xa phu trả lời, đánh xe lên đường.

Thẩm tiên sinh thở dài: "Ngươi phúc hậu sao?"

"Ta phúc hậu."

"Nếu ngươi phúc hậu, không chê nhiều sao?"

Xa phu ngây ra một lúc, sau đó bật cười: "Ngươi nói như vậy cũng thật sự hơi ngại, tiền thưởng quả thực là đưa nhiều, nhưng ta sẽ không trả lại cho ngươi."

Mấy từ cuối cùng nói ra có một kiểu quyết tuyệt tiền còn người còn.

Thẩm tiên sinh bất đắc dĩ nói: "Chúng ta cũng không phải là người giàu có gì, sau này không làm buôn bán nữa, mỗi một đồng tiền đều phải tính toán khi tiêu, cho nên… Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không cướp lại, nhưng ta hy vọng ngươi cho ta một cơ hội, hoặc là nói khiến ta từ bỏ. Như vậy đi, ta xòe một bàn tay ra, ngươi đoán ta xòe ra mấy ngón tay?"

Xa phu nhìn Thẩm tiên sinh như nhìn kẻ ngốc: "Xèo tay ra?"

"Xòe tay ra." Thẩm tiên sinh nói chắc như đinh đóng cột.

Thẩm tiên sinh giơ tay trái ra, cười khà khà nói: "Ngươi đoán."

Xa phu đột nhiên lạnh sống lưng, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, nói: "Ngươi xòe năm ngón, đương nhiên là năm ngón tay."

Thẩm tiên sinh nói một câu không đúng, sau đó tay phải lật lên cầm một con dao nhỏ sắc bén, một dao cắt đứt ngón tay út bàn tay trái, máu lập tức phun ra, xa phu lập tức tái mặt.

Ông ta móc toàn bộ số tiền thưởng Thẩm Trà Nhan đưa trước đó ra, ném cho Thẩm tiên sinh: "Đồ thần kinh!"

Thẩm tiên sinh cũng không vội nhặt tiền lên, đặt ngón tay út bị cắt đứt lên vết thương, lấy một gói bột ra rắc lên trên, ngón út liền dính chặt không rơi xuống. Ông lại lấy một cái túi vải ra, lục tìm kim chỉ ở bên trong ra, nghiêm túc khâu lại cho mình: "Vừa rồi ta đã nói, sau này không làm buôn bán nữa, tiền sẽ trở nên ít đi, hai đứa bọn chúng đều đang tuổi lớn, bữa nào mà không thể thiếu thịt chứ, con bé còn nhỏ không biết độ quan trọng của tiền, ta biết."

Sau khi khâu xong, Thẩm tiên sinh đưa gói thuốc trị thương kia cho xa phu: "Cái này tặng ngươi, giá trị chắc hẳn còn lớn hơn chỗ bạc kia, thuốc trị thương ta tự phối, trước đây khi ở thành Vân Tiêu bán một gói ít nhất cũng hai trăm lượng bạc."

Xa phu sắc mặt trắng bệch, nào dám nhận.

Thẩm tiên sinh nhặt từng miếng bạc trên xe cất đi, sau đó nói tiếng cảm ơn với xa phu.

"Chỉ vì để chúng không ăn thiếu một miếng thịt?" Xa phu không nhịn được hỏi một câu.

"Đúng vậy." Thẩm tiên sinh trả lời.

Xa phu lại hỏi: "Một miếng thịt của chúng, còn quan trọng hơn một ngón tay của ngươi?"

"Đúng vậy." Thẩm tiên sinh gật đầu: "Quan trọng hơn."

Xa phu cảm thấy có thể cả đời mình cũng không hiểu nổi, nhưng ông ta bỗng có thêm mấy phần kính ý đối với Thẩm tiên sinh. Bây giờ ông ta đã rất rõ, võ nghệ của Thẩm tiên sinh nhất định rất mạnh, giết mình cướp lại chỗ bạc kia chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng Thẩm tiên sinh lại dùng cách cắt đứt một ngón tay của mình để đổi về.

Một bữa cơm của con cái, còn quan trọng hơn cả một ngón tay của mình…

Câu nói này vang vọng trong lòng xa phu, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.

"Ngươi không biết bọn chúng là ai, cũng không biết ta đã nợ bao nhiêu." Thẩm tiên sinh vẫn mang bộ dạng thản nhiên như cũ, tốc độ nói không nhanh không chậm: "Bản thân ta nợ, ta phải trả."

Mà hai kẻ kia thì chạy từ giữa trưa đến lúc mặt trời xuống núi, toàn thân Thẩm Lãnh ướt đẫm, mà Thẩm Trà Nhan thì trên trán lấm tấm mồ hôi. Sau khi dừng lại, Thẩm Trà Nhan quay lại xe ngựa lấy nước, liếc nhìn ngón tay Thẩm tiên sinh một cái: "Lại nữa? Lần thứ hai rồi."

Thẩm tiên sinh cười: "Tình huống hai lần không khác nhau mấy."

Thật ra hai lần cắt ngón tay, tình huống vẫn khác nhau không ít.

Thẩm Trà Nhan nhìn mà mặt không biểu cảm, uống một hơi hết nửa bình nước, sau đó ném túi tiền trên người cho Thẩm tiên sinh: "Nặng quá, nếu không có thứ này cản trở, ta có thể bỏ rơi hắn ba con phố."

Thẩm Lãnh đi về liếc mắt đã nhìn thấy máu trên ngón tay Thẩm tiên sinh, trầm mặc một lúc, nhặt túi tiền lên buộc lên eo mình: "Ta đeo, lần sau cũng có thể bỏ rơi tỷ ba con phố."

Thẩm tiên sinh nheo mắt lại, như cảm thấy rất hạnh phúc. Xa phu vẫn là vẻ mặt đần thối như cũ.

Thẩm Lãnh bớt thời giờ hỏi Thẩm Trà Nhan một câu: "Ông ấy cắt ngón tay, hình như tỷ không sợ lắm?"

Thẩm Trà Nhan hừ một tiếng: "Cũng chỉ là hù dọa xa phu, ông ta có thể chấp nhận."

Thẩm Lãnh: "…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.