Em Có Thể Theo Anh Về Nhà Được Không?

Chương 293




Theo Đường Uyển vội vàng đi đến nơi ở riêng biệt của Đường lão gia, thuận tiện Dương Thần đã tìm hiểu được tính hình tổng thể của Đường gia.

Đường Triết Sâm lão gia có ba đứa con trai, hai con gái, ngoài ra còn vài anh chị em khác, đều đã có con cháu của riêng mình, cho nên, có thể nói Đường gia là gia tộc đông con nhiều cháu.

Đường Uyển là cháu gái đích tôn của Đường lão gia, và kẻ miệng rộng Đường Giác là chị em ruột, còn cô gái còn rất trẻ Đường Tâm, là con một của chú tư trong nhà, tuổi nhỏ nhất.

Theo sau Đường lão gia rút lui từ chính trường, Đường gia trở thành tứ đại trong gia tộc, một gia tộc phát triển xí nghiệp nhanh nhất, với vai trò là cháu gái đích tôn, tiếp nhận miếng bánh lớn nhất từ trong tay Đường lão gia, đó là tập đoàn Phong Lâm và những công ty con phụ thuộc.

Nhưng, Đường lão gia cũng không trao toàn quyền cho đứa cháu gái đáng tin, đồng thời còn đem một số sản nghiệp ở Yến Kinh và phương bắc trao cho đứa cháu trai lớn nhất, là Đường Hoàng do lão nhị sinh.

Cách làm như vậy, chắc chắn đối với Đường Uyển và Đường Hoàng hai đứa cháu đích tôn có tiềm lực, nhất là một sự thử thách, ai có thể phát triển tốt hơn việc thương mại mà gia tộc vốn rất coi trọng, thì ai trở thành chủ nhân tương lai của Đường gia.

Nhưng, chính vì có hai ứng cử được đề cử, nội bộ gia tộc không còn vững vàng, có người đứng về phía Đường Uyển, người khác thì đứng về phía Đường Hoàng, ngoài ra còn một số người không cam lòng sự sắp xếp như vậy của Đường lão gia, mà giấu mặt trong bóng tối, đâm sau lưng hai người, hoặc gài bẫy.

Sự hục hặc với nhau trong nội bộ gia tộc, sau khi Đường lão gia ngày càng già nua, càng rõ rệt hơn.

Chẳng qua, Đường lão gia đối với cục diện như vậy cũng bất lực, cũng giống như thời xưa sự chuyển giao quyền lực của những hoàng đế, cho dù người trấn an như thế nào đi nữa, lòng người là lòng tham không đáy, không ai muốn từ bỏ sự lôi cuốn làm chủ nhân Đường gia.

- Mấy năm nay tôi rất ít khi về Yến Kinh, chính là không thích nhìn thấy những người trong nhà với vẻ mặt cười giả dối, không muốn nghe họ châm chọc khiêu khích, cũng không muốn tranh giành gì với bọn họ, tôi chỉ ở tại tập đoàn Phong Lâm của phương nam là được, tôi tin là ông nội sẽ quyết định sáng suốt nhưng không ngờ, đột nhiên ông nội trong mấy tháng nay, trở nên như vậy, bởi thế ông nội người có thể áp chế mọi mâu thuẫn trong nhà vừa ngã xuống, rất nhiều vấn đề đều trở nên châm chọc đau đầu.

Đường Uyển vừa đi vừa nói với Dương Thần.

Dương Thần cũng không bất ngờ lắm, trong đại gia tộc như thế này, nếu không có sự tranh giành mới là lạ, hỏi:

- Đường Hoàng kia, là người thế nào?

Trong đôi mắt đẹp của Đường Uyển hiện lên một chút tức giận nói:

- Anh ta là người quản lý rất có năng lực, nhưng tôi không thích anh ta, không phải vì ông nội để cho anh ta với tôi tranh giành cái gì, chỉ là không thích thái độ tùy tiện của anh ta, chút nữa gặp anh sẽ biết…

Đường Tâm đi theo một bên tức giận nói:

- Chị Hai, em cảm thấy ông nội đột nhiên ngã bệnh, chính là Đường Hoàng giở trò, rõ ràng là anh ta cảm thấy ông nội thiên vị chị, cho nên mới hạ độc thủ với ông nội, anh ta chính là người chỉ biết quyền lực và tiền mà không nhận biết người thân thuộc như vậy đó.

- Đường Tâm, đừng nói lung tung, không có chứng cứ xác thật, cho dù chúng ta không thích anh ta như thế nào chăng nữa, cũng không thể kết luận độc đoán như vậy.

Đường Uyển lắc đầu than vãn nói.

Đường Tâm bĩu bĩu môi, nhưng với bộ mặt khẳng định.

Chẳng mấy chốc, ba người đã đến một nơi yên lặng trong sân, mặt cỏ bằng phẳng sạch sẽ, trồng một số cây bạch quả hoa quế, sân hơi giống tứ hợp viện ngày xưa, nhưng dáng vẻ hiện đại hẳn là cùng loại với nơi phòng bệnh riêng biệt cao cấp.

Vừa mới bước vào sân, Dương Thần chợt nghe thấy tiếng hô to trầm thấp khàn khàn.

- A…Alen Alen đừng đi.

Chỉ thấy một người già mặc đồ bệnh nhân vải bông màu trắng, râu tóc bạc trắng, vẻ hơi gầy còm, đang bị hai nữ y tá có thân hình cao lớn giữ lại, nhưng cụ già lại muốn liên tục điên cuồng nhào tới, bắt lấy thân thể một người đàn ông cách không xa.rất có tính đàn ông..

Người đàn ông nhìn qua cũng khoảng ba mươi, mặc bộ veste màu đen, thân hình cao to, đầu tóc chải chuốc bóng mượt ngay ngắn, đường nét ngũ quan rõ ràng, rất có tính đàn ông, chỉ là khóe miệng người đàn ông đó lộ ra vẻ cười nhạo, mà khiến người ta hơi phản cảm.

Phía sau người đàn ông còn một nam môt nữ, hai người đều áo veste màu đen, áo sơmi trắng, thoạt nhìn là tài xế và trợ lý.

- Đường Hoàng, anh còn cảm thấy tình huống của ông nội chưa đủ xấu phải không?

Đường Uyển bước vào sân, lớn tiếng quát với người đàn ông kia.

Đường Hoàng quay qua, thấy Đường Uyển, cười ha hả:

- Tôi đã nói Đường Tâm con bé chạy đi đâu, hóa ra là kêu viện binh Đường Uyển, tuy chị là chị tôi, nhưng cũng không có quyền xía vào chuyện tôi đến thăm ông nội, thật ra tôi từ Yến Kinh xa xôi đến thăm ông nội bệnh tình ra sao lúc trước không phải chị đã mời chuyên gia đến chữa bệnh cho ông nội sao, tại sao bệnh tình của ông nội không thấy tiến triển mà càng dữ dội hơn…Chị nghe xem, ông nội đang gọi ai chứ.

Trong mắt Đường Uyển lộ lên một chút đau đớn, lạnh lùng nói:

- Ở đây không cần em quan tâm, em đến thăm ông nội, đã thăm qua rồi, bây giờ mời em rời khỏi chỗ này.

- Chậc chậc, chị hai của em à, sao chị có thể đối xử với người em trai đã nhiệt tình đến đây thăm bậc cha chú, phải trái cũng phải mời em ở lại ăn bữa trưa gì đó chứ.

Đường Hoàng lắc lắc ngón tay.

Lúc này, Dương Thần im lặng từ từ bước đến trước mặt Đường lão gia trong trạng thái la hét không ngừng, dưới ánh mắt ngạc nhiên của hai cô nữ y tá, một tay Dương Thần vuốt ve nhẹ nhàng ở phía sau của cụ già.

Không biết sao, vừa mới nháy mắt, cụ già liền dừng kêu gào, mờ mịt ngồi xuống xe lăn, hàm hồ ngủ thiếp đi.

Đường Hoàng đang cãi nhau với Đường Uyển, cũng nhíu mày, có chút suy nghĩ nhìn qua, lập tức im lặng.

Dương Thần ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:

- Đừng lo, chỉ là mượn huyệt yên giấc của ông cụ, giúp ông ngủ một giấc, chúng ta cũng phải nghỉ ngơi, ăn cơm trưa phải không, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Đường Hoàng nhìn Dương Thần từ trên xuống dưới một hồi lâu, cười quái dị nói:

- Tôi nói, sao bao năm nay, chị hai cũng không có người đàn ông nào, hóa ra…Thích người trai trẻ này, anh học đông y sao, hẳn đó là điểm huyệt?

- Đường Hoàng, em đừng nói bậy, Dương Thần là bạn chị.

Đường Uyển lạnh giọng nói.

Dương Thần buông tay:

- Tuy ngươi nghĩ thế nào, không phải ngươi nói là ở lại đây ăn cơm trưa sao, vậy bây giờ đi.

Đường Hoàng nhếch miệng nói:

- Phải vậy chứ, tuy nhiên bây giờ tôi lại không muốn ở lại đây ăn cơm rồi, ai…Nhìn thấy ông nội kính yêu nhất của tôi trở thành như vậy, tôi đâu còn tâm trạng ăn cơm, cũng là để cho anh cùng ăn với chị hai tôi, an ủi chị hai tôi.

Nói xong, quay qua nói với Đường Uyển:

- Chị hai à, em phát hiện nơi Giang Nam này so với Yến Kinh tốt hơn, không khí cũng mang theo mùi hương, chẳng trách làn da chị tươi mịn vậy, em cũng tính ở lại thêm một thời gian, mà cũng thường xuyên đến thăm ông nội có phải không.

Nói rồi, Đường Hoàng ra hiệu với người nam người nữ cấp dưới ở phía sau bằng mắt, liền dẫn đầu đi ra, cũng không quay đầu lại.

Nhìn Đường Hoàng rời khỏi sân, Đường Tâm vẫn luôn xía vào không được câu nào oán giận dậm châm, nhưng cũng đành chịu.

Đường Uyển cắn môi, không nói gì, chỉ là bước đến nói với Dương Thần:

- Xin lỗi, tên đó chính là người như vậy đó, anh đừng giận.

- Tôi đương nhiên sẽ không giận, xem ra, cậu ta chính là kẻ tiểu nhân, dù sao cũng khiến tôi chấp nhận được hơn là ngụy quân tử.

Dương Thần cười thoải mái nói.

Đường Uyển mỉm cười:

- Con người anh, cũng không có vẻ đứng đắn, anh cũng đã thấy người trong gia đình, giống Đường Hoàng như vậy cũng có, anh nói ngụy quân tử nhiều cho nên tôi không yên tâm, mới dùng sức mạnh đưa ông nội đến Trung Hải để chạy chữa, tôi lo ông nội luôn bị kích động bởi bọn họ, bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng, hơn nữa ở Yến Kinh, quan hệ nhân sự rất phức tạp.

Dương Thần gật gật đầu, cất bước đi một vòng sân, đột nhiên, lúc đi đến cạnh cột trụ của căn nhà, Dương Thần ngừng lại.

Trụ cột này làm bằng cây chương mộc thuần khiết, giá trị không nhỏ, phía trên còn có viết văn thơ từng trang một bằng thư pháp, cũng rất tao nhã.

Dương Thần cũng không đi xem những văn thơ, mà giơ tay, trên cây cột vuốt phẳng một lát, cuối cùng, ngón tay hơi dùng sức bẻ một cái…

Dưới ánh mắt nghi hoặc của đám người Đường Uyển, trên cây cột Dương Thần bẻ ra một miếng gỗ vụn dài…

- Đây là?

Dương Thần mỉm cười, bên cạnh của miếng gỗ vụn, dường như dính lại, có một vật nhỏ màu bạc, chính là cái thiết bị nghe trộm mini tìm thấy được trong phòng của giáo sư Andre đã chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.