Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh

Chương 11: Trốn học




Editor: á bì

Một tuần, đã một tuần rồi chưa thấy Thành Trạm Vũ.

Mạnh Tĩnh Nghiên thừa nhận cô rất hưởng thụ cảm giác khi có Thành Trạm Vũ ở bên cạnh, luôn cẩn thận chăm sóc và cưng chiều cô, chỉ cần người kia ở bên cạnh, cô đặc biệt cảm thấy an tâm hơn.

Nhưng nếu đã biết không thể ở cùng một chỗ, cũng không nên cho anh nhiều hi vọng, cần chi phải nói dối mấy chuyện như chúng ta có thể làm bạn chứ. Anh cố tình tránh mình, muốn sau này không gặp lại nhau nữa sao? Cũng tốt, cắt đứt quan hệ sạch sẽ và dứt khoát…

Cô cũng nên tập làm quen với những ngày tháng không có Thành Trạm Vũ ở bên cạnh đi thôi, một mình đi học, một mình làm bài tập, gặp phải bài toán khó không giải được thì tới trường tìm cô giáo hỏi.

Một tuần này Thành Trạm Vũ vẫn chưa tới trường, cô không muốn cố ý đi dò hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong lớp lại có rất nhiều cái loa nhỏ, thông tin cô nghe được từ dưới lầu tới giờ vẫn không thể nào chui vào tai cô.

Bình thường trong thế giới giang hồ nhẹ nhàng, có ai mà không trúng đao. Sợ chính anh có ngày trúng đao, nên cô không cho anh cha truyền con nối, làm đại ca không phải là công việc lâu dài. Cho nên Thành Trạm Vũ đã đồng ý với cô rằng sẽ đi học đại học đàng hoàng, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm công việc đứng đắn.

Nhưng đã nhiều ngày rồi anh không có đi học, chẳng lẽ anh từ bỏ sao?

Mạnh Tĩnh Nghiên không biết, những suy nghĩ này vẫn luôn tra tấn cô. Muốn gọi điện cho Thành Trạm Vũ, lại sợ cho anh thêm hi vọng, làm cho anh hiểu lầm, vương vấn không dứt. Mỗi lần cầm điện thoại không đợi bên kia thông thì đã tắt, mẹ vẫn luôn hỏi sao lâu rồi Thành Trạm Vũ không tới nhà ăn cơm thì cô không nói lại được.

Thỉnh thoảng đang đi trên đường cô lại cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm mình, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy bóng người đó. Trong lòng lại thấy trống vắng, Mạnh Tĩnh Nghiên tự nói với bản thân mình, cô chỉ là chưa kịp thích ứng mà thôi. Thời gian luôn là liều thuốc hay chữa khỏi hết tất cả.

Nhưng khi vết thương ở trong lòng chưa khỏi, thì cô lại đón tiếp một vị bác sĩ chân chính.

Khi chuông tan học vang lên, mọi người chậm chạp đi ra khỏi trường học, cô liền thấy rõ bóng người đứng đối diện cổng trường, đó chính là bác sĩ Mạc.

“Tiểu Nghiên, cháu có chút thời gian không?”

“Bác sĩ Mạc, sao bác lại tới đây?” Trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy có dự cảm không tốt, “Có phải Thành Trạm Vũ đã xảy ra chuyện gì hay không? Anh ấy làm sao vậy? Có nguy hiểm lắm không? Vì sao vẫn chưa đi học lại?”

Trong lòng lo lắng làm cho não cô cũng muốn hôn mê, quên mất chuyện mấy ngày trước, cô còn đang nhẫn tâm vạch rõ ranh giới với anh ấy. Nhưng ngày đó sau khi biết anh xảy ra chuyện, so với ai khác cô là người lo lắng cho anh nhiều nhất, hỏi bác sĩ Mạc cả đống câu hỏi.

“Nó không có chuyện gì. Hai người nhỏ các cháu, đúng là làm người ta không bớt lo mà. Rõ ràng là quan tâm lo lắng cho nhau thế mà vẫn còn lề mề.”

Quan hệ của bác sĩ Mạc và Thành Trạm Vũ còn thân hơn cả quan hệ Thành Trạm Vũ và ba của mình, ông vẫn luôn biết rõ mười mấy năm nay Thành Trạm Vũ vẫn rất dụng tâm với chuyện của Mạnh Tĩnh Nghiên. Giờ cô bé nhỏ lại lo lắng như vậy, chắc trái tim nhỏ bé cũng đã giao ra ngoài rồi.

Nhưng vẫn còn cố muốn tra tấn nhau, người ta yêu nhau còn chưa nói ra, thì ông xen vào làm gì?

“Bác sĩ Mạc, quan hệ của chúng cháu không phải như vậy, bác đừng có hiểu lầm.”

Không phải là người đã từng trải qua những chuyện mà Mạnh Tĩnh Nghiên đã chịu thì rất khó lý giải suy nghĩ của cô. Nghe bác sĩ Mạc nói Thành Trạm Vũ không có chuyện gì, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi vì quá lo lắng nên toàn thân đổ đầy mồ hôi. Giờ gió lạnh thổi qua làm cho toàn thân lạnh run.

“Bây giờ thì không có chuyện gì, nhưng nếu giờ cháu không đi, thì lát sau chưa chắc là không có chuyện gì nữa...” Mạc Băng lắc đầu, trầm giọng nói, “Một tuần này nó còn chưa ăn cơm, cả ngày chỉ uống rượu, uống say liền ngủ, tỉnh dậy thì uống tiếp. Nếu giờ mà cháu không đi, không biết chừng phải đưa nó đi rửa ruột vì ngộ độc rượu.”

Nói tới cùng Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn rất lo lắng cho Thành Trạm Vũ, gọi điện báo cho mẹ một tiếng, liền ngồi lên xe của bác sĩ Mạc, đi tới gặp Thành Trạm Vũ. Gặp rồi thì mới biết.

Thành Trạm Vũ là thằng ngốc! Cực ngốc! Cô không đáng để anh phải làm như vậy!

Đã biết nhau mười mấy năm, nhưng đây lại là lần đầu tiên Mạnh Tĩnh Nghiên tới nhà của Thành Trạm Vũ. Mỗi sáng anh đều tới đón cô, mỗi tối lại đưa cô về tận nhà mới rời khỏi, cô chưa từng tới nhà anh, dù là địa chỉ cũng không biết nó nằm ở đâu.

Đưa cô tới dưới lầu ông liền đi, ông nói cởi chuông thì cần người buộc chuông, ông chỉ là ông già, ông không muốn ở đây để làm bóng đèn đâu.

Trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên đang lo lắng, cô cũng chẳng hơi đâu đi sửa lại lời của bác sĩ Mạc. Lấy tốc độ nhanh nhất đi lên lầu năm, nhẹ nhàng gõ lên cửa hai tiếng, nhưng bên trong lại không phát ra tiếng. Lại tăng thêm sức, nhưng cửa chống trộm còn chưa mở xong thì cửa chính chắc chắn cũng không duy chuyển.

Là anh uống say quá không có sức ra mở cửa cho cô, hay là bị ngộ độc rượu được đưa đi rửa ruột rồi?

Tim rung lên, liền lấy chiếc chìa khoá dự phòng mà bác sĩ Mạc đưa cho từ trong túi quần ra, mở từng cánh cửa đi vào tìm Thành Trạm Vũ.

Theo lời nói của bác sĩ Mạc, trên đất để đầy chai rượu rỗng và thùng rượu, hầu như là không có lối đi. Chỉ cần không chú ý là đạp trúng mấy chai liền, vang lên từng loạt âm thanh. Dù là âm thanh lớn như vậy mà Thành Trạm Vũ vẫn chưa tỉnh ngủ để ra nhìn, Mạnh Tĩnh Nghiên sợ anh có chuyện, cô vừa tìm vừa gọi tên anh.

Khi mở cánh cửa của gian phòng cuối cùng, cuối cùng nhìn thấy bóng người của Thành Trạm Vũ. Anh đang ghé đầu vào bồn cầu, hôn mê bất tỉnh.

“Thành Trạm Vũ, Thành Trạm Vũ anh sao vậy? Mau tỉnh lại! Tỉnh! Tỉnh!” Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng chạy tới, không quan tâm bên miệng anh còn có vài chất dơ bẩn, ôm anh vào lòng, chụp lên mặt anh, bấm vào nhân trung của anh.

Nhưng dù cô có cố gắng thế nào, anh vẫn như cổ thi thể lạnh, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

Sợ tới mức Mạnh Tĩnh Nghiên lấy điện thoại ra gọi 120 kêu xe cấp cứu, lúc nói thời gian với nhân viên cứu hộ, giọng nói của cô run rẩy. Trước kia từng nghe người ta nói, uống rượu quá chén cũng có thể chết, trên đất lại đầy chai rỗng, cô rất sợ, sợ Thành Trạm Vũ sẽ không tỉnh dậy.

Lấy khăn mặt lạnh lau mặt cho Thành Trạm Vũ, nước mắt lại không kiềm chế được mà rơi xuống, miệng lại không ngừng cầu nguyện, “Mau tỉnh dậy đi, em xin anh, ngàn lần đừng bỏ lại em, hu hu hu...Thành Trạm Vũ, mau tỉnh lại đi.”

Khăn mặt lau mặt anh rất lạnh, nhưng nước mắt cô rơi xuống lại rất nóng, làm nóng anh. Nhíu mi một cái, liền rên ra tiếng.

Mạnh Tĩnh Nghiên nghe như là tiếng nói từ trên trời, dùng sức lắc Thành Trạm Vũ, “Thành Trạm Vũ, anh tỉnh dậy sao? Nhanh mở mắt ra, đừng làm em sợ! Xin anh đó, đừng có doạ em.”

Khó có khi ông trời nghe thấy lời thỉnh cầu của cô, Thành Trạm Vũ rên lên một tiếng, chậm rãi mở mắt ra. Ánh sáng lại rất chói, anh chỉ có thể nhìn thấy trước mặt có một người phụ nữ, lại nhắm mắt lại để thích ứng với ánh sáng.

Nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên lại vì cái trợn mắt ngắn ngủi của anh mà vui mừng tới mức thiếu chút nữa là nhảy lên, “Anh không sao rồi, không sao rồi! Thật tốt quá!”

Giờ vẫn còn sợ anh sẽ không tỉnh dậy!

Giọng nói không thể quen thuộc hơn nữa, Thành Trạm Vũ tham lam mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Mạnh Tĩnh Nghiên. Rất muốn đưa tay lên sờ mặt cô, muốn xem thử có độ ấm của thân thể hay không. “Em, sao em lại tới đây? Không phải anh đang nằm mơ đấy chứ?”

Bạn thân trong lớp của anh có nói, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, xử lý tốt mọi chuyện cho cô, giống như đó đều là chuyện tự nhiên, gọi là gấp gáp thì không phải buôn bán, tự đưa đến trước mặt thì con gái người ta sẽ không biết quý trọng.

Nên anh có ý thờ ơ cô, trốn cô một khoảng thời gian, chờ cô hiểu rõ rằng anh tốt, tự bản thân cô sẽ tới cửa tìm anh.

Từ trước tới nay Thành Trạm Vũ luôn không có biện pháp nào với Mạnh Tĩnh Nghiên, chuyện lần này thật sự làm anh tổn thương, thật sự không biết làm sao cho tốt, bên cạnh lại có người bày mưu tính kế, còn thề son sắt, đầu nóng lên liền nghe theo chủ ý của cậu ấy.

Không tới nhà tìm cô, cũng không tới trường, tuyệt luôn con đường mà cô có thể gặp anh.

Nhưng mà anh rất muốn gặp cô, làm sao bây giờ, đành phải im lặng đi theo ở phía sau của Mạnh Tĩnh Nghiên. Có mấy lần thiếu chút nữa là bị cô phát hiện, nhưng Thành Trạm Vũ nhanh nhẹn, đều tránh kịp. Chỉ có thể nhìn cô từ xa, rất khó hoá giải nỗi tương tư.

Mỗi đêm anh đều đặt điện thoại ở chỗ mà anh vươn tay có thể lấy được, chỉ sợ lúc cô gọi anh lại không nghe hoặc lấy không kịp. Không dám tắt máy, chờ điện thoại của cô 24/24.

Nhưng mà điện thoại lại chưa từng kêu lên.

Anh hoài nghi có phải điện thoại hư rồi không, lấy thẻ điện thoại xuống bỏ vào một cái điện thoại khác, nhưng cái điện thoại này lại chưa từng kêu lên như cũ. Anh lại bắt đầu hoài nghi có phải trong một phút tháo thẻ điện thoại xuống Mạnh Tĩnh Nghiên từng gọi điện tới, sáng vừa tỉnh liền kiểm tra nhưng một cuộc cũng không có.

Vẫn chưa có một cuộc nào hết, tâm của phụ nữ thật sự quá độc ác.

Vì thế anh bắt đầu uống rượu, uống một lượng lớn, dùng rượu để làm tê dại bản thân. Rút đao đoạn thuỷ nhưng nước vẫn chảy, nâng chén lên để giải sầu nhưng vẫn sầu. Rượu không thể nào an ủi anh, nhưng lại làm cho anh say, chỉ có ở trong mộng thì anh mới có thể thấy được bóng dáng của Mạnh Tĩnh Nghiên.

Bây giờ thì sao?

Vươn tay, đụng vào làn da ấm áp của cô, là người thật, không phải mộng. Trong phút chốc, Thành Trạm Vũ cảm động đến phát khóc, rốt cuộc cô cũng tới tìm anh, cuối cùng...

Bên ngoài có người gõ cửa, Mạnh Tĩnh Nghiên đột nhiên nhớ tới cô vừa gọi cho 120, hẳn là xe cấp cứu tới. Dời đầu của Thành Trạm Vũ qua một bên, “Chờ em một lát, em đi mở cửa, sẽ quay lại.”

Thành Trạm Vũ không nói chuyện, nhưng tay lại nắm lấy góc áo của cô, không để cho cô đi. Rất giống như đứa bẻ ba bốn tuổi chưa lớn, dường như đang sợ mẹ bỏ lại mình.

Mũi Mạnh Tĩnh Nghiên chua xót, quay đầu đi chỗ khác để Thành Trạm Vũ không nhìn thấy hốc mắt ẩm ướt của cô, dịu dàng nói, “Chỉ là đi mở cửa thôi, không tới nửa phút, em sẽ quay lại rất nhanh, trước tiên bỏ tay ra đi, có được hay không?”

Bạn nhỏ Thành Trạm Vũ không trả lời, chỉ dùng ánh mắt đáng thương nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên, càng nắm chặt góc áo của cô hơn, có chết cũng không buông.

Không chờ cô lừa Thành Trạm Vũ thêm lần nữa, một tiếng nổ mạnh vang lên "bùm", cửa bị đụng mở ra. Lo lắng bệnh nhân hôn mê không thể ra mở cửa, nhân viên cứu hộ từ bệnh viện xông cửa mà vào cứu bệnh nhân.

“Bác sĩ, bên này!”

Không thể dứt ra, nên cô đành kêu to cứu hộ ở bên này. Vài nhân viên mặc áo blouse trắng nhìn thấy hai người trong nhà vệ sinh, người nữ thì nửa quỳ trên đất, mặt đỏ bừng, nhìn thấy rất khoẻ mạnh. Còn nam thì nằm ở trên đất, sắc mặt và màu sắc của vách tường rất giống nhau.

“Bác sĩ, anh ấy uống quá nhiều rượu, mấy ngày rồi chưa ăn cơm, cũng đã từng hôn mê, có phải bị ngộ độc rượu hay không?” Mạnh Tĩnh Nghiên khẩn trương dò hỏi.

Nhân viên cứu hộ làm một vài kiểm tra đơn giản cho Thành Trạm Vũ, “Không phải do ngộ độc rượu, nhưng nếu trong nhà có nhiều chai rỗng như vậy là do anh ấy uống, thì đề nghị nên đưa anh ấy đi bệnh viện tẩy dạ dày một phen.”

Mạnh Tĩnh Nghiên bày tỏ quan điểm giờ đưa anh ấy đi liền, những nhân viên liền đưa anh lên xe cấp cứu. Mặc dù tay chân đều vô lực, nhưng vẫn còn liều mạng giãy dụa, vươn tay về phía của Mạnh Tĩnh Nghiên.

“Được rồi, anh yên tâm. Em đi với anh.”

Vội vàng nắm lấy tay anh, người đàn ông này liền thoả mãn híp cả mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.