Em Chờ Anh

Chương 52: Thi đại học




- Bing bong...!!. – Tiếng chuông đồng hồ vừa điểm mười hai giờ cũng là lúc Tín và Lan bước vào ngôi nhà.

Không hiểu từ đâu những vết loang của máu đã gỉ khắp sàn nhà, nhìn xung quanh thấy những khoảnh máu vương vãi trên tường đoán biết được rằng đã xảy ra chuyện gì đó, đến khi nhìn thấy chiếc sọ người nằm trên nền đất Tín không khỏi rùng mình.

- Trời ơi...! Có chuyện gì vậy?!. – Tín lắp bắp không nói nên lời.

Điều này không chỉ Tín lo lắng mà ngay đến cả Lan cũng bất thần chấn động, cô thoáng nghĩ đến điều tệ hại nhất đã xảy ra với Dung.

- Chẳng lẽ chúng đã đến trễ rồi sao?.

- Tôi không biết? Bây giờ phải làm sao đây?. – Tín thoảng thốt.

Bất chợt từ đâu đó trong căn nhà có tiếng kêu cứu.

- Có ai không?!!! Cứu tôi với....!!!!.

Cả Lan và Tín khẽ giật mình, họ cùng hướng ánh mắt về phía cửa sau nơi mà tiếng kêu cứu vang lên.

- Là phía cửa sau!! Mau lên!. – Tín hối thúc chạy vụt đi

"Thịch" – Tiếng trái tim đập mạnh phát ra từ bờ ngực Tín, nơi ánh mắt mở to có gì đó khẽ lay động. Trước mắt chàng một hình bóng mảnh mai như run rẩy trong gió khuya, đôi mi lóng lánh nhưng không hồn, khuôn mặt choáng kinh hoàng và tràn đầy sợi huyết trên tóc và mang tai, ngay cả quần áo của nàng cũng vương vãi máu tươi. Giây phút này khiến tâm hồn Tín chùn lại, vạn lời muốn nói nhưng biết phải nói gì đây, dường như chàng đã quên đi hết và chỉ muốn chạy đến bên nàng mà thôi.

- Duu..ung !!!. – Tín thét lớn và lao đến bên Dung trong khi Lan vẫn còn ngỡ ngàng.

Hơn mười năm rồi, chỉ chừng có thế, trong lòng Tín chưa bao giờ quên được Dung và giờ đây vòng tay của chàng đã ôm thật chặt nàng vào lòng, tha thiết và ấm áp biết dường nào. Nhưng niềm vui ấy trọn vẹn được bao lâu khi ta nhận ra rằng mười năm đã quá dài khi để một người con gái phải chờ đợi mình. Người con gái đó, ngay trong lòng chàng đã không còn như xưa. Dung đã đập tan niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của Tín bằng cách đẩy mạnh gã ra, hành động không gây đau đớn nhưng đã làm tim gã xuất hiện vết loang sâu thẳm.

Tín ngã bật ra thoảng thốt nhìn Dung, nhận ra ánh mắt cô không hề có gã, giờ đây gã chỉ là người ngoài cuộc. Chỉ thấy Dung xoay mình nhìn xa xăm về nơi khác, cô đang tìm một hình bóng của ai đó đã mờ nhạt trong bóng tối.

- Xin hãy cứu chồng tôi... anh ấy sẽ chết mất...!. – Dung lầm bầm trong miệng, đăm đăm nhìn về phía cánh rừng.

- Chuyện gì đã xảy ra vậy chị Dung?. – Lan chợt hỏi khẽ. – Làm ơn hãy cho bọn em biết!.

- Lúc ấy... tôi đã thấy... anh ấy...!! – Dung khẽ lắp bắp, cô vẫn không ngừng nhìn về phía cánh rừng.

- Ai...! Chị đã thấy gì?! – Lan giục.

- Là Dũng.... Dũng đã bắn anh ấy... tôi đã thấy...!

- Cái gì!!!. – Cả Tín và Lan cùng đồng thanh.

- Thôi chết!! Phải ngăn cản cậu ấy lại....

Tín chưa dứt câu thì đã thấy Lan phóng thẳng lên không và bay vụt đi. Gã vội vàng chạy theo sau nhưng được một quãng thì bất chợt dừng lại, ngoái đầu nhìn Dung, trao nàng nụ cười trìu mến nhưng buồn bã. Cuối cùng gã quay đầu chạy đi, bên tai vẫn thoang thoảng lời buồn "xin hãy cứu chồng tôi...".

Dung nhìn hình bóng của Tín khuất sau cánh rừng mà khẽ chột dạ, ánh mắt vẫn đăm chiêu, cô bắt đầu nhớ lại lúc ấy.....

***

Thời gian trước khi Tín và Lan đến.

- A a a a a a a....!!! – Trí thét lên một tràng dài rồi đâm mạnh cây kéo xuống.

Dung nhắm nghiền đôi mắt chờ cái chết đấn gần.

- Phập...!!! – A a a a a a a....!!!.

Tiếng thét của Dung chăng?. Không, không phải, là Trí. Tại sao hắn lại thét lên điên cuồng như vậy?. Mọi chuyện vẫn chưa ngừng lại ở đó...

- Đoàang...!!!. – Tiếng súng vang lên chói tai.

- Hự...!!. – Trí dường như đã trúng đạn nhưng hắn không ngã nhào xuống đất mà cố quay đầu nhìn người vừa tặng hắn viên kẹo đồng.

Là Dũng, hai tay run rẩy cầm khẩu súng, khuôn mặt tràn đầy vẻ căm hờn.

Như tỉnh cơn mê, Dung mở to đôi mắt. Thấy cả thân thể mình đầy máu tươi nhưng không hiểu sao chẳng thấy đau đớn gì. Bất chợt như hiểu ra vấn đề, cô ngước nhìn Trí, chỉ thấy cây kéo ban nãy như muốn giết mình đã cắm vào đùi hắn. Cô nhận ra tình yêu của Trí vẫn không thay đổi, trong lòng cảm thấy đau đớn vô bì.

Bất chợt Trí cười lớn.

- Ha ha ha ha ha....!!!. Rốt cuộc mày đã về rồi sao?!. Tốt tốt!! Đã vậy anh em mình cùng giải quyết mọi chuyện với nhau thôi.

Dũng nhận ra rằng nụ cười ấy, con người ấy đã không còn như ngày xưa. Những kỷ niệm, hình ảnh mà anh tôn trọng một đời đã bị phá vỡ hoàn toàn chỉ còn lại là lòng thù hận dâng trào.

- Mọi chuyện... là do anh làm đúng không?.

Lần đầu tiên, lời nói lạnh lùng, ánh mắt hoang dại phát ra từ con người hiền lành như Dũng, có phải đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến một con người thay đổi. Không, là định mệnh, anh chỉ là con cờ của định mệnh mà thôi.

- Đã biết rồi sao?!. – Trí cười lạnh lùng.

- Tôi đã biết, nhưng tôi muốn chính miệng anh nói ra!

- Vậy thì không cần phải hỏi! Là tao!.

Dũng lặng nhìn Trí không nói gì cũng không hề ngạc nhiên hay quá đau đớn, chỉ thấy nơi khóe mắt đã sớm đỏ hoe khiến người ta nghĩ rằng Dũng sẽ khóc nhưng chẳng thấy một giọt nước mắt nào rơi xuống sau đó.

- Như vậy anh sẽ không còn gì hối tiếc nếu tôi giết anh phải không?!.

- Hà hà!! Em tôi đây sao?! Mày đã thay đổi rồi!. – Ánh mắt của Trí vẫn lạnh lùng, hắn không hề tỏ ra đau đớn khi bị thương ở đùi và viên đạn trên vai.

- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!. – Dũng nhấn mạnh.

- Được! Nếu như mày muốn vậy thì tao sẽ cho toại nguyện nhưng không phải ở đây mà là một nơi khác.

Không biết Trí đang suy tính điều gì nhưng Dũng cũng không còn gì để mất, dường như trong anh đã mất dần cảm xúc của con người.

- Đi theo tao!!. – Nói xong Trí xoay người khệnh khạng bước đi.

Dũng cũng theo gót nhưng không quên xoay đầu lại nhìn Dung.

- Chị cứ yên tâm ở đây! Sẽ có người đến giúp.

- Xin đừng làm hại anh ấy, hãy cho anh ấy cơ hội. – Dung nhìn Dũng khẩn cầu.

Dũng lặng nhìn Dung và quay lưng bước đi lạnh lùng, có lẽ đã quá muộn rồi....

Kết thúc hồi tưởng là hai dòng nước mắt lăn trên gò má nóng hổi, tóc mai lõa xõa trong gió khuya cô thì thầm.

- Xin hãy rũ lòng cho anh ấy một cơ hội....

***

Đã hai giờ khuya, gió vẫn cứ lồng lộng không ngừng. Bên bờ vực sâu, hai hình bóng lẳng lặng trong đêm. Dường như trăng đêm nay sáng hơn mọi ngày, đã lâu lắm rồi hắn không ngắm ánh trăng nhưng gió cứ xốc vào mặt khiến hắn khó chịu vô cùng. Rồi hắn quay đầu nhìn chàng thanh niên sau lưng.

- Dũng àh!! Có nhớ nơi này không?!. – Hắn cười, nụ cười xa xăm.

Bất chợt có cơn gió nhẹ ấm áp thổi vào tâm hồn Dũng, phải rồi chính nơi đây, nơi mà thắm đậm tình nghĩa anh em một thời....

Nhiều năm về trước, vào một buổi chiều nắng đẹp, có đôi anh em say mê thả diều trên đồi. Cậu bé có nụ cười trong suốt cứ chạy theo một cậu bé lớn hơn vài tuổi và luôn miệng kêu anh hai thật khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.

- Anh hai ơi!! Diều bay cao quá rồi kìa!! Vui quá! Hi hi hi...

- Chưa đâu Dũng! Anh còn muốn nó bay cao hơn kìa.

- Anh hai!! Anh hai ơi!! Cho em thả với...! Đi đi nha... Hi hi hi...

Cậu bé thả diều dừng hẳn lại, chờ cho cậu em tới gần và cười nói.

- Này! Em cầm chắc nha. Không khéo lại dể nó bay mất đấy!.

- Anh hai!! Xem nè!! Nó bay cao quá nè! Hi hi...

Cậu bé ấy quá say mê nắm lấy con diều mà không biết rằng cách đó không xa sau lưng là một bờ vực khá sâu. Người anh đã thấy được điều đó nhưng vẫn cứ mặc nhiên để cho cậu bé ấy chạy, chạy mãi cho đến khi....

- Á á á á á á....!!! Anh hai ơi!!! Cứu em...cứu em với!!!. – Cậu bé kêu lên thất thanh, chỉ thấy con diều bay thẳng lên cao.

Cũng may cậu bé đã bám được vào một phiến đá nhưng không biết sẽ trụ được bao lâu. Thấy anh hai thình lình xuất hiện phía trên, cậu bé mừng rỡ kêu lên.

- Anh hai!! Kéo em lên đi! Em sắp chịu không nổi rồi.

Người anh vẫn cứ lạnh lùng nhìn cậu bé mà không có hành động gì. Đầu óc non nớt của cậu bé làm sao hiểu được thái độ lãnh đạm đó. Cậu bé cứ gọi mãi đến khi tuyệt vọng, phiến đá đã không chịu nổi sức nặng nên rơi ra, phút giây đó cậu bé đã ngỡ rằng mình sẽ chết. Nhưng không, một bàn tay quen thuộc cuối cùng cũng giang ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé...

Cuối cùng cậu bé cũng thoát khỏi bờ vực sâu, ôm lấy anh hai mà khóc tức tưởi, quên hẳn đi thái độ lạnh lùng lúc nãy.

- Anh hai!! Em sợ quá!! Hu hu hu....

- Nín đi Dũng!! Không sao đâu, mọi chuyện qua rồi!.

Ánh nắng cuối cùng cũng kết thúc nhường chỗ cho màn đêm và ánh trăng. Hai anh em cứ ngồi mãi bên bờ vực sâu thả hồn theo gió.

- Sao buồn vậy Dũng?!. – Trí khẽ hỏi.

- Hic! Anh hai! Con diều bay mất rồi!.

- Ha ha! Không sao, để ngày mai anh làm con khác cho em.

- Hi hi! Cám ơn anh hai!! – Dũng cười thật tươi, cảm thấy chỉ có ở bên anh hai là vui nhất thôi.

Trí tiếp tục ngắm ánh trăng, đến khi phát hiện ra điều gì đó bỗng quay lại nhìn Dũng. Chỉ thấy Dũng nhìn mình mãi thôi.

- Mặt anh dính lọ nghẹ hay sao mà nhìn dữ vậy?!.

- Anh hai!! Hứa với em một chuyện được không?!.

Trí lặng nhìn Dũng vài giây rồi đáp.

- Uhm! Được rồi! Em nói đi! Chuyện gì?!.

- Anh hứa là sẽ bảo vệ em suốt đời nhé!!. – Dũng cười híp mắt, nụ cười trong sáng đến bất ngờ....

- Dũng àh!. – Trí lên tiếng phá vỡ hồi ức của Dũng. – Em có biết lúc đó anh cảm động đến dường nào không?!. Anh tưởng chừng như sẽ quên đi tất cả nhưng định mệnh đã khiến anh phải thay đổi. Em đã có tất cả, còn anh, anh chẳng có gì ngoài sự khinh miệt của cha mẹ và mọi người. Anh đã từng muốn chết đi nhưng vẫn sống ra đó và lòng thù hận đã nuôi dưỡng anh từng ngày, cho đến hôm nay phải đối diện với em bằng một con người khác....

- Anh hai!! – Dũng cắt ngang. – Tại sao lúc đó anh lại cứu tôi?! Chẳng phải anh muốn tôi chết sao?.

- Đúng! Lúc đó ý anh là để em chết như vậy cho xong, nhưng nghĩ lại em chết như vậy thì quá dễ dàng!!. Anh muốn đích thân tước đoạt hết mọi thứ của em, khiến em phải đau đớn hơn nhiều.

- Anh đã không thực hiện được lời hứa đó với tôi!! Tại sao anh vẫn hứa?!.

Không thấy Trí trả lời chỉ thấy hắn im lặng ngắm nhìn ánh trăng, Dũng tiếp.

- Có một điều anh cần phải biết! Anh hai!!.

Trí vẫn không nói gì cũng không quay mặt lại nhìn Dũng.

- Anh không phải là anh ruột của tôi!

- Ầm ầm...!!!!. – Tiếng sét dài đánh ngang tâm hồn vỡ nát.

- Cái gì....!!!! – Trí quay lại trợn mắt nhìn Dũng, khuôn mặt cực kỳ khó hiểu, tay hắn nắm chặt lấy bờ vai cảm thấy đau đớn vì vết thương đã ứ máu.

Gió gào thét vang dội từ nơi xa xăm vọng về ùa vào mặt Trí và Dũng từng đợt lạnh buốt. Cùng thời gian này có hai bóng đen đang vội vã tiến về phía họ. Còn một bí mật nào khác chăng? Rồi đây mọi chuyện sẽ đi về đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.