Em Chờ Anh

Chương 18: Chạy cự li dài mùa xuân




Không hổ danh là thủ lĩnh, tứ nương cũng rót đầy một ly, hưởng ứng ngay:

- Tiếp đại huynh!

Sau ly đó, đến lượt hai cô chị, họ uống xong và tấm tắc khen Thuần:

- Quả xứng danh đại huynh của bọn này, bội phục, bội phục!

Trước sau Thuần uống đã chục ly, tuy chưa say, nhưng người đã bắt đầu lâng lâng. Uống thêm ly nữa, anh chàng hứng chí đứng lên, như muốn nói gì đó, nhưng vừa định nói thì lảo đảo và suýt nữa đã đổ nhào vào người bên cạnh, ba cô gái cũng trong tình trạng như vậy, họ đồng thanh nói:

- Đừng để huynh ấy té!

Tuy miệng nói vậy, nhưng cuối cùng cả ba người họ lại cùng ngã nhào lên người của Thuần lúc ấy đã nằm sóng soài trên bàn tiệc!

° ° °

Trời tối dần...

Bà giúp việc lúc ban ngày hầu như không thấy bóng từ lâu. Cả bốn người họ vừa tỉnh giấc. Thuần bật dậy đầu tiên, anh chàng sửng sốt khi nhìn thấy ba cô nàng đều trong tình trạng trang phục xốc xếch như vừa bị ai đó cưỡng bức! Khi nhìn lại mình, Thuần hốt hoảng kêu lên:

- Sao thế này?

Anh thấy mình cũng trong tình trạng như vậy. Thậm chí còn lạc mất chiếc quần dài!

- Trời ơi! Chị...

Một cô kêu lên, rồi cả ba đều thảng thốt kêu và đều bật dậy, tay chụp lấy ngực và giương mắt nhìn Thuần đang ngơ ngác.

- Anh... anh đã...

Lúc này Thuần hoàn toàn không nhận ra ai là chị ai là em, nhưng ghe một cô lớn tiếng hỏi, anh đoán đó là cô chị lớn:

- Anh đã làm gì chị em chúng tôi?

- Tôi không... tôi cũng...

Cả ba cô gái đồng loạt khóc nức nở, khiến Thuần càng hoảng hốt hơn:

- Các cô hiểu lầm rồi, tôi cũng vừa mới tỉnh lại, tôi đâu có biết gì, tôi không hề...

Mặc cho lời biện bạch của Thuần, ba cô cứ khóc và quên hẳn việc phải xốc lại xiêm y. Cũng may lúc ấy chung quanh họ là màn đêm và không có một ai khác.

Thuần đưa mắt nhìn quanh và bất chợt nhìn thấy chiếc quần dài của mình máng trên cành cây gần đó. Anh rón rén đứng dậy, định lấy quần mặc vào thì đã nghe một tiếng quát:

- Anh tính chạy làng phải không!

Vừa kêu họ vừa đồng loạt kéo Thuần trở lại. Thuần bị té sấp lên họ và chẳng biết tại sao anh lại như mê đi... Bên tai Thuần nghe văng vẳng tiếng nói của họ. Một người bảo:

- Xử anh ta sao đây?

- Gây ra cái gì thì phải lấy cái đó mà trả!

- Anh ta đã làm nhục em chưa?

Không nghe câu trả lời. Lại giọng nói ấy lên tiếng:

- Mấy chị thế nào cũng được, chỉ sợ em tư thôi.

Một giọng nũng nịu:

- Sao cứ gọi là tư này tư nọ, người ta được gọi là tứ nương, quên rồi sao?

- Ờ thì Tứ Nương. Hạnh tứ nương!

- Như vậy có phải nghe hay hơn không!

- Thôi được rồi. Giờ nhường cho em xử lý hắn ta.

- Nhớ phải mạnh tay đấy nhé!

Một tràng cười khoái trá:

- Muội muội sẽ không làm các tỷ thất vọng đâu!

Dường như có hai bóng người đứng lên, rời nơi ấy. Chỉ còn Thuần và cô út. Tuy đầu óc vẫn còn nhận biết, nhưng hầu như cơ thể Thuần đã bất động. Anh cảm thấy nhột từ bàn chân trở lên và rồi như bị cù vào chỗ nhạy cảm, anh gồng mình lên để chịu đựng, nhưng càng lúc cảm giác nhột, khó chịu càng tăng thêm. Đến một lúc không còn chịu nổi nữa, Thuần cố thét thật to. Tuy nhiên mọi phản ứng lúc đó đều vô hiệu. Anh chàng mềm như bún, lã đi, nhưng vẫn còn cảm giác, đi từ chỗ nhột đến không thể chịu được, chuyển sang một cảm giác lạ lùng, khó tả...

Đến khi Thuần có cảm giác như có ai đó lay gọi mình. Anh từ từ mở mắt ra...

- Anh ta tỉnh lại rồi!

Ai đó reo lên, cùng lúc Thuần mở mắt và ngơ ngác khi thấy trước mặt mình có khá đông người!

- Sao... thế này?

Một người lớn tuổi đứng cạnh lên tiếng:

- Chú em chắc tối qua xỉn quá nên quên trời đất, hả!

Thuần ngước lên nhìn, khi thấy có nhiều người nhìn chăm chú vào mình, anh vội bật dậy và phát hiện chỗ mình nằm là một bãi cỏ ven đường!

- Sao tôi...

Ông lão bên cạnh lại lên tiếng:

- Vừa rồi chính tôi đi tập thể dục sớm ngang qua đây, phát hiện cậu nằm ngủ say chỗ này nên hoảng hốt, tưởng cậu bị tai nạn, đến khi lay cậu mới biết cậu còn sống. Sao cậu liều quá xe cộ cứ bỏ mặc đó, nằm ngủ ngon lành ở đây.

Lúc này Thuần mới nhớ lại chiếc xe gắn máy của mình, anh kêu lên:

- Xe của tôi!

Cụ già chỉ tay phía gần đó, bảo:

- Sợ kẻ xấu lấy, nên tôi cho dẫn tới để chỗ kia. Cậu xem lại coi có mất cái gì nữa không?

Thuần sờ vào túi quần, áo, thấy mọi thứ vẫn còn nguyên. Anh hỏi:

- Đây là đâu vậy bác?

Chỉ tay về phía trước mặt, ông cụ đáp:

- Đây là nghĩa địa là chỗ ban đêm không ai dám vào nên cậu mới may mắn không bị mất xe. Nhưng sao cậu lại vào chốn này?

Nhớ lại mọi việc, Thuần kêu lên:

- Chị em họ!

Ông cụ ngạc nhiên:

- Ngoài cậu ra còn có ai đi cùng nữa sao?

- Dạ không... Nhưng mà...

Anh nhìn quanh thấy toàn là mồ mả, hoảng hốt:

- Thế nhà họ đâu?

- Nhà ai?

- Họ có ba chị em. Họ...

Thấy mọi người không hiểu, Thuần sau một phút lưỡng lự, đã đột ngột hỏi:

- Cư xá Hồng Hà ở đâu?

Ai cũng ngơ ngác:

- Ở đây làm gì có cư xá đó.

Thuần nhớ như in mọi chuyện đêm qua, kể cả cái cảm giác lâng lâng vẫn còn trong người. Anh chẳng nói thêm lời nào, chạy thẳng tới chỗ chiếc xe của mình, rồ ga chạy một mạch. Mấy người đứng đó lắc đầu ngao ngán:

- Thằng này chắc là tâm thần rồi!

Thuần chạy quanh đó nhiều vòng, anh cố tìm lại cư xá và số nhà... Nhưng chẳng hề có nơi nào như anh đã gặp hôm qua. Hỏi thăm thì có người bảo:

- Ở đây gần nghĩa địa, coi chừng gặp ma đó!

Thuần thẩn thờ đứng ở góc đường như một kẻ tâm thần thật sự...

° ° °

Rời khỏi sân bay Phú Bài trong tâm trạng nôn nóng, nên Thuần gọi ngay chiếc xe ôm đi về Gia Hội. Vừa tới trước cổng nhà Phú anh đã cất tiếng gọi to:

- Có nhà không Phú ơi!

Phải gọi lần thứ hai thì mới có người ra mở cổng. Đó là bà Lụa, mẹ Phú. Nhác trông thấy Thuần bà đã oà lên khóc! Thuần ngơ ngác:

- Kìa bác! Bác sao vậy?

Bà Lụa không trả lời càng khóc lớn hơn. Thuần phải tự đẩy cổng vào, anh cầm tay người mà xưa nay anh vẫn coi là mẹ thứ hai của mình:

- Có chuyện gì vậy bác Tư? Còn thằng Phú đâu?

Lúc này bà mới nói được mấy tiếng:

- Thằng Phú... bỏ đi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.