Em Chờ Anh

Chương 12: Nghỉ đông




Nhận ca trực lúc nửa đêm, nhưng suốt hơn một tiếng đồng hồ mà không có ca cấp cứu nào.

Cả ê-kíp trực đều ngạc nhiên, quay sang chàng bác sĩ trưởng kíp trực, một cô y tá trêu chọc:

- Con bệnh sợ bác sĩ Tuấn quá nên chẳng dám vô!

Bấy giờ bác sĩ Tuấn mới ngẩng đầu khỏi tờ báo đang đọc, nhẹ cười rồi bước vô phòng riêng. Y tá Liên là người quan tâm đặc biệt tới chàng bác sĩ trẻ tài hoa này, nên khi cô vừa đứng lên liền bị các đồng nghiệp nói liền:

- Pha cho chàng một ly cà phê nóng đi!

Liên đang có ý định ấy, nhưng sợ bị trêu chọc, nên giả bộ:

- Biết ảnh có uống không mà pha...

Ngọc nheo mắt:

- Dẫu pha cà phê không đường mà do Liên mang vào chàng cũng uống nữa là...

Liên bước tới chỗ đặt phích nước, thì cũng vừa lúc có chiếc xe cấp cứu ngừng gấp ở ngay cửa phòng cấp cứu. Tiếng huyên náo vang lên và tiếng chân người chạy rầm rập như thường lệ. Một ca cấp cứu có vẻ khẩn cấp.

Người ta đẩy vào một bệnh nhân máu me đầy người và bác sĩ Tuấn đã có mặt kịp thời. Anh giục các y tá:

- Cho lau sạch các chỗ chảy máu, nhanh lên!

Nạn nhân nữ mặc nguyên bộ áo dài màu vàng nhạt, mà máu thì hầu như loang khắp người, đặc biệt là khuôn mặt hầu như khó thể nhận ra, bởi vết thương nơi đó là nặng nhất.

Trong lúc Tuấn đo mạch, xem một lượt vết thương trên mặt thì các y tá lấy mẫu máu đi phân tích nhóm máu và vài người khác như thông lệ đã cởi bỏ hết y phục của nạn nhân để tìm thêm thương tích. Còn có một vết thương khá sâu ở bụng và một bên nơi xương sườn bị gãy.

Nạn nhân còn thở rất yếu và hầu như hôn mê, không biết gì. Tuấn giục:

- Lấy ngay kết quả phân tích nhóm máu và truyền máu ngay, kẻo không kịp!

Tất cả ê-kíp trực đều làm việc khẩn trương với tinh thần trách nhiệm cao. Nhưng Tuấn vẫn chưa hài lòng, anh lại giục:

- Tôi đã chích thuốc cầm máu rồi, hãy chuẩn bị tiếp máu ngay, nạn nhân mất máu quá nhiều.

Bỗng đôi mắt Tuấn như muốn nổ tung khi anh lướt qua ngực bệnh nhân! Từ nụ hoa bên này chạy thẳng sang nụ hoa bên kia rải đều ba nốt ruồi màu đen tuyền! Hình ảnh này...

Quên sự hiện diện của cả kíp trực, Tuấn chụp lấy miếng gạc và lau nhanh những vết máu còn lại trên vùng ngực căng tròn của nạn nhân. Liên hồi hộp theo dõi hành động của Tuấn, chợt thấy anh khựng lại, rồi thảng thốt kêu lên:

- Tuyết Ngân!

Hai tay của Tuấn run lên, có lẽ anh đang xúc động mạnh. Liên nhận ra điều bất thường đó trước tiên, cô bước lại gần, hỏi khẽ:

- Gì vậy bác sĩ?

Tuấn như kẻ mộng du:

- Đúng là cô ấy đúng là...

Tuấn đã từng nhiều lần nhìn vùng ngực căng tròn đó và anh đã từng gọi ba nốt ruồi giăng ngang độc đáo ấy là ba giọt nước mắt của thiên thần! Và anh đam mê, thương yêu ba giọt lệ ấy vô cùng... Bởi người có ba giọt lệ rơi trên ngực ấy chính là Tuyết Ngân, là người yêu đã xa cách anh ngót ba năm rồi!

Giờ đây...

- Bác sĩ sao vậy?

Nghe Liên hỏi mà Tuấn ngỡ như trong cơn mơ, anh lẩm bẩm:

- Tuyết Ngân... sao lại thế này?

- Có kết quả phân tích máu rồi đây, nhóm máu O, mình đang có sẵn loại máu này.

Các nhân viên kíp trực đã quá quen thuộc với công việc nên chỉ nửa phút sau thì cuộc cấp cứu đã diễn ra suông sẻ. Tuy nhiên, sau mười lăm phút, thì vị trợ lý theo dõi mạch đã buồn bã báo tin:

- Không xong rồi, tim đã ngừng đập.

Đích thân Tuấn dùng tay ấn mạnh lồng ngực bệnh nhân mà không đợi mấy người y tá nam như lệ thường. Nhưng sau cả chục lần làm hô hấp không hiệu quả, một y tá lấy máy kích động tim, can thiệp tiếp. Cũng vô vọng.

- Cô ấy đã chết do vết thương trên đầu quá nặng.

Tuấn đứng buông thõng hai tay, hồn phách như bay mất đi đâu... Tuyết Ngân của anh đã vĩnh viễn rời xa anh rồi! Điều mà ngót ba năm nay lúc nào Tuấn cũng nghĩ thế nào rồi nàng cũng quay trở về...

- Chỉ còn mấy ca cấp cứu nhỏ, anh tranh thủ ngủ một chút đi, coi bộ bác sĩ đã quá mệt rồi!

Y tá Liên bưng tách cà phê bốc khói đứng ngay cửa phòng, nhìn Tuấn trìu mến. Nhưng tâm trí của Tuấn đâu còn để ý đến ai. Kể từ lúc người ta chuyển xác của Tuyết Ngân xuống nhà xác thì Tuấn hầu như suy sụp hoàn toàn.

Tiếp tách cà phê, Tuấn nốc một hơi hết sạch, rồi đột ngột hỏi:

- Xác cô ấy đâu rồi?

Liên nhìn anh, ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép đáp:

- Dạ, đã đưa xuống nhà xác rồi.

- Cô dặn khi có người nhà vào nhận xác thì phải báo cho tôi ngay!

- Dạ. Nhưng để làm gì ạ?

Tuấn đứng bật dậy:

- Mà thôi, để tôi lo.

Anh dặn lại Liên:

- Nếu có ca nào nữa thì nhờ bác sĩ Thuần lo giùm. Tôi ra ngoài một chút.

Tuấn đi thẳng xuống khu nhà xác. Anh dặn thật kỹ người phụ trách phòng lưu xác:

- Xác của một nạn nhân nữ mới chuyển xuống, anh làm ơn bảo quản cẩn thận giùm. Khi nào có thân nhân tới nhận thì liên lạc với tôi ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.