Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm

Chương 30: Tấn bá 2




Mọi người vây xem thổn thức một trận, ngay cả hài tử đều đã có a, Cẩm Nguyệt vương gia này thật đúng là tên phụ lòng mà! Chung quanh dần dần vang lên bàn luận xôn xao, cho đến khi Nguyệt Vô Thương ưu nhã dạo bước ra ngoài.

"Đông Ly!" Như cũ là thanh âm mềm mại dễ nghe đến tận xương, vẻ biếng nhác trong giọng nói không chút để ý này, nghe thấy làm Dạ Nguyệt Sắc có loại cảm giác muốn chạy trốn.

"Chủ nhân!" Đông Ly cung kính hô một tiếng, mắt quét một vòng nhìn Dạ Nguyệt Sắc đang muốn nhân cơ hội chạy trốn, lắc mình đến trước mặt của Dạ Nguyệt Sắc, chặn lại đường đi của nàng.

"Dạ tiểu thư, mời!" Cung kính bày ra một bộ tư thế mời vào, Đông Ly ôn hòa nói, không thấy chút nào cạn tình tuyệt nghĩa như mới vừa rồi

Dạ Nguyệt Sắc thấy 36 Kế thất bại, cười khan một tiếng, "Ta thấy hay là thôi đi, người xa lạ như ta, vào đó thì không được tốt lắm!"

Vừa nói xong định cất bước rời đi, nào ngờ Nguyệt Vô Thương trong nháy mắt bay tới trước mặt của nàng, cánh tay dài chụp tới, ngay sau đó lắc mình một cái, liền đem Dạ Nguyệt Sắc mang vào Tô Mạc Già.

"Đi gấp gáp như vậy làm gì!" Nguyệt Vô Thương sâu kín nói: "Chúng ta còn có việc vẫn chưa làm xong!"

Nguyệt Vô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc dồn đến bên cạnh bàn, Dạ Nguyệt Sắc hồ nghi trong lòng, ngay sau đó phản ứng chính là chợt nhớ đến tờ giấy nợ kia, Dạ Nguyệt Sắc lui về phía sau liền ngã xuống, Nguyệt Vô Thương thuận thế đem nàng kéo vào trong ngực, thuận tiện đè ép trên mặt bàn.

"Nguyệt Nguyệt, có lời gì cứ từ từ nói!" Dạ Nguyệt Sắc chống tay lên ngực của Nguyệt Vô Thương , cười lấy lòng, "Nguyệt Nguyệt, ngươi tránh ra trước đi, chúng ta có gì cứ từ từ nói!"

"Đứng lên thì làm sao làm việc?" Nguyệt Vô Thương đem trọn thân thể toàn bộ đặt ở trên người của Dạ Nguyệt Sắc, ánh mắt mị hoặc nhìn Dạ Nguyệt Sắc.

"Cái đó, Nguyệt Nguyệt ta sai lầm rồi, ta không nên đem hoa của ngươi ném vào trong nước!" Dạ Nguyệt Sắc bày ra một bộ dáng lã chã chực khóc, chớp chớp mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, “Cái đó ngươi có thể giảm giá được không?"

Khóe miệng Nguyệt Vô Thương kéo ra một cách khả nghi, trên mặt yêu nghiệt vạn phần ngay sau đó là nở nụ cười mị hoặc, thanh âm khàn khàn trầm thấp, cố ý tà ác nói với nàng

"Sắc Sắc, chúng ta không làm thì chắc là sẽ không có hài tử!"

Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe, trên mặt nhất thời thẹn thùng, thanh âm mang theo ba phần phàn nàn, ba phần lấy lòng nói: "Ta nói đùa thôi mà!"

Nhưng nào ngờ Nguyệt Vô Thương vẻ mặt thành thật nói: "Nói đùa cũng sẽ không có hài tử!"

Dạ Nguyệt Sắc rất muốn khóc, nàng không muốn làm người mẹ chưa lập gia đình, , vì vậy đáng thương nói: "Nguyệt Nguyệt ngươi phải bình tĩnh đừng kích động, chớ làm loạn. . . . ,. ."

"Sắc Sắc, hôn là nhận như thế này đấy!" Nguyệt Vô Thương nhìn cái miệng nhỏ nhắn ba hoa không nghỉ của Dạ Nguyệt Sắc rốt cuộc đem môi nhẹ như lông vũ chạm vào bên tai Dạ Nguyệt Sắc, sau đó ôn nhu bao trùm đến đôi môi đỏ mọng của nàng.

Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy môi của Nguyệt Vô Thương ôn nhu mút nhẹ nhàng lên môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt nghịch ngợm lượt quanh bờ môi của nàng, sau đó từ từ mút khẽ, hàm răng nhẹ nhàng khẽ cắn, Dạ Nguyệt Sắc bị đau, khẽ há miệng ra, đầu lưỡi linh xảo như thám hiểm trong miệng Dạ Nguyệt Sắc , ôn nhu muốn mời cái lưỡi thơm kia cùng quấn quýt, cuối cùng đem cái lưỡi ngọt ngào kia cuốn vào trong miệng mình, dùng sức mút vào.

Nguyệt Vô Thương vốn chỉ định trêu cợt Dạ Nguyệt Sắc một chút, ai ngờ mùi vị thế nhưng lại cực hảo, làm cho hắn không nhịn được muốn thâm nhập vào thăm dò sâu hơn.

Mà Dạ Nguyệt Sắc đã chóng mặt rồi, trong đầu vẫn cứ quya vòng câu nói của Nguyệt Vô Thương Hôn là nhận như thế này " , sau đó nhất định bảo trì trạng thái thụ động mơ màng đó, sau đó cả người như nhũn ra mặc cho người nọ muốn làm gì thì làm.

Không biết qua bao lâu, hơi thở của Nguyệt Vô Thương có chút không ổn buông Dạ Nguyệt Sắc ra, đôi mắt hoa đào vốn là phong lưu đầy tình tứ , lúc này tối giăng giăng một mảnh, tựa hồ đang vô cùng khắc chế gì đó.

Nhìn lại Dạ Nguyệt Sắc, chỉ cảm thấy phổi cực độ thiếu dưỡng khí, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí, phản ứng như thế, làm Nguyệt Vô Thương vui vẻ , khuôn mặt như hoa đào dần dần nổi lên nụ cười, thanh âm ám ách trầm thấp vẫn ngọt ngào như mật nghe cảm động, "Sắc Sắc, quên dạy nàng rồi, phải nhớ thở !"

Dạ Nguyệt Sắc rốt cuộc phục hồi hơi thở bình thường, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng , đôi môi cánh hoa bởi vì mới vừa bị giày xéo, hơi có chút sưng đỏ. Dạ Nguyệt trong lòng thầm mắng một tiếng, , yêu nghiệt khốn kiếp mà!

"Cái đó, ta còn có chuyện, ta muốn đi trước." Dạ Nguyệt Sắc cười giả lả, từ trên bàn giãy dụa muốn đứng dậy, kết quả đụng phải lồng ngực của Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc vỗ trán thở dài.

"Nguyệt Nguyệt à, ngươi có thể để cho ta đứng dậy hay không!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương, dùng ngón tay trỏ chà xát lồng ngực hắn, ừm, cảm giác không tệ.

Nguyệt Vô Thương biếng nhác cúi đầu nhìn Dạ Nguyệt Sắc, tóc dài quét qua cổ Dạ Nguyệt Sắc như có như không, tà ác nói: " Chuyện của chúng ta vẫn chưa giải quyết xong mà!"

Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe, kích động, nàng không muốn làm mẹ khi chưa lập gia đình, hu hu hu

"Nguyệt Nguyệt, ta thật sự là nói đùa thôi!"

"Ta thì nghiêm túc!" Nụ cười nơi khóe miệng của Nguyệt Vô Thương càng ngày càng sâu, thấy thế Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy cả người lạnh run .

"Nguyệt Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc tội nghiệp nhìn Nguyệt Vô Thương, kéo dài thanh âm, dáng vẻ vô cùng đáng thương"Loại chuyện như thế này phải là ngươi tình ta nguyện, mới được. . . . . ."

Dạ Nguyệt Sắc thận trọng quan sát phản ứng của Nguyệt Vô Thương , chỉ thấy nụ cười của người nọ vẫn không thay đổi như cũ, bộ dạng không nhúc nhích chút nào, cuối cùng rốt cuộc mở ra tôn khẩu quý giá

"Ngươi tình ta nguyện? Không biết Dạ tiểu thư phá hủy cực phẩm Mẫu Đan, hoa Lan trong phủ ta . . . . . . Dọa cá chép trân quý ta nuôi sợ hãi. . . . . . Cũng là nói đùa sao, hơn nữa. . . . . ."

Nguyệt Vô Thương lại gần Dạ Nguyệt Sắc, cười đến yêu nghiệt và tà ác, môi mỏng khẽ mở: "Loại chuyện như vậy cần ngươi tình ta nguyện?"

"Ta không phải cố ý đâu. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc liếc Nguyệt Vô Thương một cái, phát hiện tròng mắt mỹ nam hơi híp, tiểu nữ tử co được dãn được, ngay sau đó nói: "Nguyệt Nguyệt, ngươi xem có thể giảm giá hay không."

Nguyệt Vô Thương mỉm cười, trong mắt sóng mắt lưu chuyển, sau đó khóe miệng nhếch lên, chậm rãi nói: "Vốn là thiếu ta 2800 75 vạn lượng bạc!"

Dạ Nguyệt Sắc nghe thấy thế, hận không thể đụng đầu chết lập tức, xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ a!

"Nhưng. . . . . ."

Dạ Nguyệt Sắc trong nội tâm vui vẻ, thanh âm yêu nghiệt vang lên lần nữa, "Nếu người ta đã là người của Sắc Sắc, vậy tất nhiên sẽ giảm giá!"

Dạ Nguyệt Sắc đang chuẩn bị chân chó phụ họa một tiếng, nào ngờ yêu nghiệt kia lại tiếp tục nói: "Vậy đem số lẽ bỏ đi, vậy nàng còn thiếu ta 20 triệu lượng!"

"Có thể ít hơn chút nữa không?" Dạ Nguyệt Sắc vẻ mặt đưa đám hỏi, nhưng Nguyệt yêu nghiệt lắc đầu một cái, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời xúc động phẫn nộ, lớn tiếng nói: "Nhưng ngươi mới vừa hôn ta, ít nhất cũng phải ít hơn mười triệu lượng nữa!"

"Phải không?" Nguyệt Vô Thương mắt phượng nhướng lên, cất cao giọng, tiếp theo cười đến càng thêm tà ác, "Ta nhớ rằng, Sắc Sắc cường hôn người ta hai lần, như thế tính ra, nàng nên thiếu người ta ba mươi triệu lượng!"

Dạ Nguyệt Sắc thầm nghĩ, biết vậy chẳng làm a, trong lòng thầm mắng, thật không phải là đối thủ của tên xấu xa này mà, ngay sau đó quỷ thần xui khiến nói: "Vậy ngươi có muốn ở đây hôn ta ba lượt có được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.