Em Chính Là Người Tôi Yêu

Chương 2: Vận hành




"Hắt xì!"

Nữ kiếm sĩ tộc Sylph Lyfa vội đưa hai bàn tay lên che miệng trước khi tiếng hắt hơi kêu to một cách rất thiếu nữ tính. Cô nhìn về phía lối vào của điện thờ, lòng lo lắng không biết liệu có con tà thần nào nghe thấy tiếng cô và thò bộ mặt vĩ đại của nò vào trong này hay không.

May mắn là vẫn chỉ có những bông tuyết lặng lẽ rơi ở ngoài đó. Khi tuyết tiến tới gần đống lửa đang cháy bập bùng ở trên nền điện thờ, chúng tan ra thành một làn hơi và biến mất.

Lyfa vừa nép người vào bức tường phía sau lưng vừa cọ cọ vào cái cổ áo bằng lông dày trên áo choàng của mình.

"Hààà..."

Cô thở dài và sưởi ấm bằng đống lửa ở bên cạnh. Cảm giác dễ chịu khoan khoái khiến Lyfa chẳng mấy chốc đã bắt đầu gật gù như thể sắp ngủ tới nơi.

Ngôi điện thờ bằng đá nơi họ đang trú chân có bề dài, rộng và cao đều là khoảng bốn mét. Bốn bức tường và cả phần trần của nó được trang trí bởi hình chạm khắc nổi của những con quái vật kì dị - dưới ánh lửa bập bùng trông chúng như thể đang cử động vậy; quang cảnh bên trong điện thờ quả thật là không được thoải mái cho lắm. Quay sang nhìn bên cạnh, Lyfa bắt gặp cảnh người bạn đồng hành của mình đang dựa vào tường và bắt đầu ngủ lơ mơ, khuôn mặt thanh thản - hoặc cũng có thể nói là ngốc nghếch - của anh ta cứ gật gà gật gù tựa như một chiếc thuyền đang nhấp nhô trên bến cảng vậy.

"Này, dậy—"

Lyfa vừa kéo cái tai nhọn của anh ta vừa khẽ gọi. Đáp lại cô chỉ là tiếng lầm bầm nghe như là "mưnya mưnya". Ở trên lòng anh ta là một người bạn đồng hành khác, một tiểu tiên, đang lặng im cuộn tròn người vào mà ngủ.

"Này, nếu anh mà lăn ra ngủ là sẽ bị đăng xuất đấy!"

Cô lại kéo tai anh ta một lần nữa. Hành động ấy khiến đầu anh ta gục xuống đùi cô. Anh ta hơi xoay xoay đầu như để tìm tư thế thoải mái nhất có thể.

Toàn thân Lyfa căng cứng lại vì xấu hổ, hai bàn tay cô nắm chặt lại đầy bất lực trong khi suy nghĩ xem nên thử phương pháp gì tiếp theo để đánh thức anh ta dậy.

Mà chuyện anh ta ngủ thiếp đi cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên, cô nhận ra điều đó khi nhìn xuống phía góc dưới bên phải tầm nhìn của mình. Dù sao thì giờ cũng đã là hơn hai giờ sáng ở thế giới thực. Thường thì tầm giờ này Lyfa đã đăng xuất và ngủ say ở trên giường rồi.

Đúng vậy, thế giới Jotunheimr và ALfheim đều là những sản phẩm của một công ty sản xuất game. Có một máy chủ nằm ở đâu đó tại thủ đô Tokyo của Nhật Bản trong thế giới thực, và nơi này là thế giới ảo ở bên trong nó. Lyfa và người bạn đồng hành của mình xuất hiện ở đây với tư cách là những người sử dụng cỗ máy giao tiếp công nghệ FullDive có tên gọi là «AmuSphere».

Việc rời khỏi thế giới ảo thực ra khá dễ dàng. Ta chỉ việc duỗi ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái ra, vẫy một cái để mở menu của game rồi nhấn nút «Log out». Hoặc ta cũng có thể nằm xuống rồi ngủ thiếp đi, AmuSphere sẽ tự cảm nhận được hoạt động sóng não của người dùng giảm xuống và tự động ngắt kết nối. Sáng ngày hôm sau, người dùng sẽ tỉnh dậy một cách đầy sảng khoái trên chiếc giường của mình.

Thế nhưng, có một nguyên nhân đặc biệt khiến Lyfa và người bạn đồng hành với cô không thể ngủ ở đây được. Cuối cùng Lyfa cũng quyết định sử dụng một hành động rất tinh nghịch: cô nắm đấm bàn tay trái lại và gõ một phát gọn ghẽ lên cái đầu đầy tóc đen mọc lổng chổng của anh chàng kia.

Vúút! Một âm thanh vang lên, cùng với đó là ánh sáng màu vàng thể hiện một đòn đánh dạng đường đạn tự tìm mục tiêu đã được kích hoạt. Người bạn đồng hành của Lyfa kêu lên một tiếng hoảng hốt kì quặc và giật nảy người ngồi thẳng dậy. Anh ta ngay lập tức đưa hai bàn tay lên ôm lấy cái đầu đau ê ẩm của mình, rồi nhìn xung quanh trước khi thấy khuôn mặt đang tươi cười của Lyfa.

"Chào buổi sáng, Kirito-kun."

"...Ờ, chào buổi sáng."

Người bạn đồng hành của cô là một kiếm sĩ người Spriggan. Anh ta có nước da hơi ngăm ngăm, mái tóc màu đen, và nếu không phải vì vẻ mặt buồn bã đó thì hẳn anh ta sẽ bị nhầm với nhân vật người hùng trong một bộ manga shounen nào đấy.

"...Tôi, tôi đã thiếp đi à?"

"Anh lại còn gối đầu lên đùi tôi nữa cơ; anh nên cảm thấy may mắn vì chỉ phải ăn một cú đấm nho nhỏ như vậy thôi đấy."

"...Vậy thì đúng là tôi đã quá thất lễ rồi. Để xin lỗi thì, Lyfa cũng có thể gối đầu lên đùi tôi nếu muốn."

"Không thèm!"

Lyfa quay ngoắt đi và lườm nguýt Kirito.

"Đừng có nói mấy chuyện dở hơi ấy nữa— Thế trong mơ anh có tìm được ý tưởng nào hay để thoát ra khỏi đây không?"

"À, lại nói đến mơ, trong giấc mơ vừa nãy tôi đang chuẩn bị ăn một cái bánh pudding trông rất ngon cùng với một suất kem to tướng nữa."

Lyfa thầm nghĩ mình đúng là đứa ngốc nên mới đi hỏi anh ta, đôi vai cô xìu xuống, sau đó cô quay về phía lối vào của điện thờ. Chỉ có những bông tuyết nhảy múa trên cơn gió đang thổi xuyên qua bóng tối mịt mù, mọi thứ còn lại đều bất động.

Nó đang ở ngoài đó - thứ khiến cho họ không thể đăng xuất được. Kirito, Lyfa và cô bé Yui đang nằm ngủ trong lòng Kirito, đang bị mắc kẹt tại Jotunheimr mà chẳng thể trốn thoát được lên mặt đất.

Dĩ nhiên, nếu như họ chỉ muốn thoát ra khỏi game thì việc đó có thể được thực hiện một cách dễ dàng. Thế nhưng, ngôi điện thờ này lại không phải vùng an toàn hay là quán trọ. Do đó, nếu lúc này họ mà quay lại thế giới thực thì cơ thể ảo của họ sẽ rơi vào trạng thái một cái xác không hồn trong một khoảng thời gian. Cơ thể ảo bị bỏ mặc lại như vậy thường sẽ thu hút bọn quái vật, bị cắn xé tới lúc chẳng còn gì và nhanh chóng dẫn tới «Tử vong». Sau đó họ sẽ bị dịch chuyển về «Sylvain». Nếu chuyện đó xảy ra thì việc họ cất công đi từ lãnh địa tộc Sylph tới tận đây còn có nghĩa lí gì chứ? Mục đích của cuộc hành trình này đã được Lyfa và Kirito quyết định từ đầu là phải tới được thành phố trung tâm của ALfheim: «Aarun».

Họ rời khỏi Sylvain từ sáng sớm ngày hôm nay - nói chính xác hơn là từ tối hôm qua. Sau khi vượt qua một cánh rừng rộng lớn, rồi tiếp đó là một loạt những đường hầm mỏ, họ đã bị một nhóm người Salamander bao vây. Sau khi đẩy lùi được đợt tấn công đó, họ gặp Lãnh chúa tộc Sylph Sakuya và được cô ấy cảm ơn, rồi lại tiếp tục hành trình - những chuyện vừa kể trên kết thúc vào khoảng một giờ sáng gì đó.

Tới khi ấy, cả Lyfa và Kirito đều đã ở trong trạng thái FullDive được tám tiếng liền, nếu trừ đi khoảng thời gian tắm rửa vệ sinh. Khi mà Aarun vẫn còn chưa thấy đâu, còn quãng đường mà cả hai người đã đi qua thì cũng rất dài rồi, họ quyết định là sẽ dừng lại ở ngôi làng tiếp theo mình đi qua và đăng xuất ở đó. Ngay lúc ấy, hai người trông thấy một ngôi làng ở giữa rừng. Hồ hởi trước sự may mắn của mình, Kirito và Lyfa đã hạ xuống nơi đó.

Đáng ra vào lúc ấy, dù có hơi mất công một chút thì họ cũng nên kiểm tra lại tên của ngôi làng và vị trí của nhà trọ trên bản đồ. Ai mà ngờ được rằng...

"...Ai mà ngờ được rằng cái ngôi làng đó lại là một con quái vật giả dạng chứ."

Kirito dường như đang nhớ lại chuyện đó và thở dài. Lyfa cũng thở dài và gật đầu.

"Đúng vậy... Ai đã nói rằng không có quái vật gì xuất hiện ở Cao nguyên Aarun thế không biết?"

"Hình như chính là cô mà."

"Tôi đâu có nhớ là mình đã từng nói vậy bao giờ đâu."

Sau khi nói vài câu châm chọc nhau, họ lại thở dài cùng một lúc.

Lúc hạ xuống ngôi làng bí ẩn đó, họ nhìn quanh và chẳng hề thấy bóng dáng bất kì người dân NPC nào cả. Cả hai vẫn nghĩ rằng ít nhất cũng phải có người chủ nhà trọ ở đây, và họ đi vào trong tòa nhà lớn nhất ở trong làng, ngay khi đó... Cả ba tòa nhà trong ngôi làng đều sụp xuống. Một tảng thịt hiện ra ở nơi mà vừa nãy vẫn còn là nhà trọ. Tuy nhiên, cả hai người đều không có thời gian để mà ngạc nhiên về việc đó, vì mặt đất dưới chân họ bị nứt ra, để lộ một cái hố cũng làm bằng xương thịt như vậy. Đó là một con quái vật loại sâu đất khổng lồ nằm ẩn mình dưới mặt đất, chỉ để lộ phần nếp gấp của nó ở bên trên để dụ con mồi.

Kirito, cùng với Yui ở trong túi áo, và Lyfa bị lôi vào miệng của con sâu đất bởi một lực hút mạnh kinh hồn. Trong lúc trôi tuột xuống cổ họng của con sâu, Lyfa đã tin chắc rằng bị phân hủy trong dịch tiêu hóa của một con sâu đất hẳn là cách tử vong tồi tệ nhất mà cô từng trải qua trong suốt một năm trời chơi ALO. Tuy vậy, có vẻ như họ vẫn còn may mắn chán, vì con sâu đất đó dường như không có dạ dày. Chuyến đi dọc theo đường tiêu hóa của con sâu kéo dài độ ba phút, rồi sau đó cả hai người bị tống ra ở đầu bên kia của con sâu một cách thô bạo. Cái lớp chất nhầy bám ở bên ngoài người Lyfa khiến cô nổi da gà và có một cảm giác tởm lợm vô cùng. Khi cô cố gắng dùng đôi cánh của mình để làm giảm tốc độ rơi lại, thì có một chuyện khác xảy ra khiến cô bắt đầu hoảng lên. Cô không bay được. Cho dù cô có dồn bao nhiêu sức lên chỗ xương đòn của mình đi nữa thì cô vẫn không thể vỗ cánh được. Lyfa và cả Kirito ở ngay sát phía sau đều rơi thẳng xuống bóng tối mịt mù bên dưới, rồi ngã cái rầm xuống một ụ tuyết cao ngất.

Lyfa là người đầu tiên tỉnh lại và lồm cồm bò ra khỏi đống tuyết. Khi ngẩng mặt nhìn lên trên, cô chẳng hề thấy trăng sao đâu, thay vào đó là một mái vòm bằng đá trải dài ngút tầm mắt. 'Chẳng trách sao mình lại không thể bay được, hóa ra đây là một cái hang', Lyfa vừa nghĩ vừa quan sát quang cảnh xung quanh.

Khi mà cô vẫn đang tiếp tục nhìn quanh, thì có một hình thù kì quái xuất hiện gần chỗ đống tuyết mà cô vừa rơi xuống. Đó là một con «Quái vật loại tà thần» mà Lyfa trước đây mới chỉ nhìn thấy qua các bức ảnh.

Ở ngay bên cạnh cô, Kirito vừa thò đầu ra khỏi đống tuyết. Khi anh ta còn chưa kịp nói năng gì thì cô đã bịt mồm anh ta vào, trong lòng dần hiểu ra thảm cảnh mà họ đang lâm vào. Cả hai đang ở dưới thế giới ngầm bất tận «Jotunheimr», khu vực khó nhất trong ALO. Nói cách khác, con sâu đất khổng lồ đó không bẫy người chơi để ăn, mà là để chuyển họ xuống dưới vùng đất băng giá này.

Con tà thần cao gần bằng tòa nhà năm tầng và có nhiều chân ấy rốt cục cũng bỏ đi. Sau đó cả nhóm tìm được ngôi điện thờ này để làm nơi ẩn náu, và xem xét xem nên làm gì tiếp theo. Không may là chẳng có cách nào nhanh gọn và đơn giản để rời khỏi nơi đây cả, vì họ không thể bay được. Hai người ngồi tựa lưng vào tường mà nhìn đống lửa suốt cả tiếng đồng hồ, thế rồi tình hình hiện tại trở thành như thế này đây.

"Mà... trước khi có thể nghĩ ra kế hoạch để thoát khỏi đây, tôi cần biết một chút thông tin về Jotunheimr đã, vì tôi chẳng biết gì về nơi này cả..."

Kirito cuối cùng cũng gạt được cơn ngái ngủ của mình đi, đôi mắt màu đen sắc sảo của anh ta nhìn ra màn đêm bên ngoài và lên tiếng.

"Mà đúng là trước khi chúng ta tới đây, lãnh chúa tộc Sylph có nói mấy câu đại loại là 'Để kiếm được ngần này tiền, chắc anh đã phải đi săn ở Jotunheimr à' lúc tôi đưa tiền cho cô ấy."

"À, ừ, cô ấy có nói như vậy."

Lyfa nhớ lại, rồi gật đầu.

Trước khi bị con sâu nuốt, Kirito và Lyfa đã gặp lãnh chúa tộc Sylph và tộc Cait Sith tại cuộc hội đàm của họ, sau đó hai người đã đánh lui một đám quân thù địch do tộc Salamander cử tới để tập kích hai vị lãnh chúa. Khi nghe họ nói rằng họ đang cần bổ sung tiền quỹ, Kirito đã đưa cho họ một số tiền lớn. Khi nhận chỗ tiền ấy, Lãnh chúa tộc Sylph Sakuya quả là có nói một câu như vậy thật.

"...Lại nói đến chuyện đó, Kirito-kun, anh kiếm ở đâu ra chỗ tiền đó vậy?"

Câu hỏi bất ngờ ấy cắt ngang dòng suy nghĩ của Kirito và khiến anh ta bắt đầu nói năng ngắc ngứ.

"Cái đó, à, có mấy người quen cho tôi ấy mà. Hồi trước họ hay chơi game này lắm, nhưng giờ thì bỏ rồi..."

"Ừm, nếu anh đã nói vậy thì..."

Đúng là một câu chuyện rất quen thuộc. Một người chơi khi bỏ game đã để lại toàn bộ tiền bạc và trang bị cho bạn bè hay người quen của mình. Lyfa quyết định tin lời Kirito và quay về với chủ đề ban đầu.

"Vậy thì sao nào? Sakuya nói vậy thì sao?"

"À, nếu lãnh chúa đã nói như vậy thì hẳn là có những người đi săn ở đây, đúng không?"

"Chắc là cũng có vài người."

"Với lại, nếu tính tới việc con sâu đất khổng lồ đó chỉ đóng vai trò như một lối đi một chiều, vậy thì hẳn là phải có một cách khác để ra vào nơi này chứ."

Lyfa cuối cùng cũng hiểu ý của Kirito, và gật đầu khẳng định.

"Có vẻ là như vậy đấy... nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi tới nơi này giống như anh thôi. Ở thành phố Aarun, có những dungeon nằm tại các phía Đông, Tây, Nam, Bắc, và các tầng dưới cùng của chúng được cho là có cầu thang dẫn tới Jotunheimr. Vị trí chắc là..."

Lyfa vẫy bàn tay trái gọi menu ra và mở bản đồ lên. Cô có thể thấy rằng Jotunheimr gần như là có dạng hình tròn, và mọi thứ ở xung quanh họ - trừ vị trí hiện tại - đều bị bao phủ bởi màu xám, do đây là lần đầu tiên cô tới đây. Cô đưa ngón trỏ phải lên chỉ vào các điểm ở bên trên, dưới, trái và phải của bản đồ.

"Chúng hẳn là ở đây, đây, đây và đây. Chúng ta đang ở trong một điện thờ nằm giữa khu trung tâm và vách đá phía Tây Nam, nơi cầu thang gần nhất sẽ là ở hướng Nam hoặc hướng Tây. Nhưng mà...."

Lyfa thõng vai xuống trước khi nói tiếp.

"Tất cả những cầu thang dẫn lên dungeon đều có những con tà thần trấn giữ."

"Mấy con tà thần đó mạnh đến cỡ nào vậy?"

Lyfa nhìn Kirito với vẻ nghi hoặc, rồi trả lời.

"Dù anh có mạnh đến cỡ nào thì lần này cũng không ăn thua đâu. Nghe đồn là lúc khu vực này mới được mở, tộc Salamander đã điều một party lớn tới đây. Họ bị con tà thần đầu tiên mình gặp quét sạch. Tướng quân Eugene mà anh từng đụng độ cũng không chịu nổi quá 10 giây."

"...Đúng là ghê quá nhỉ..."

"Để đi săn ở đây, phải có vài người chơi trang bị giáp hạng nặng đi làm tường người đỡ đòn, những người chơi khác có khả năng gây sát thương mạnh, và ít nhất là tám người chơi tập trung vào việc hỗ trợ và hồi máu. Chúng ta ở đây chỉ có hai kiếm sĩ trang bị giáp nhẹ; chưa kịp làm gì thì đã bị chúng dẫm bẹp rồi."

"Tránh được chuyện đó thì hơn."

Kirito gật gật đầu, nhưng việc nghe nói đến một thứ có tính thách thức cao như vậy dường như khiến anh ta hưng phấn tới độ cánh mũi cứ phập phồng lên. Thấy thế, Lyfa liền phải cảnh báo thêm một câu.

"Mà trước đó, có tới 99% là chúng ta sẽ chẳng thể tới nổi chỗ cầu thang đâu. Di chuyển một quãng đường xa như vậy chắc chắn sẽ thu hút những con tà thần, và chúng ta sẽ tiêu đời trước khi kịp nhắm vào chúng."

"Hiểu rồi... và ta cũng không thể bay ở khu vực này được."

"Đúng thế. Để hồi phục khả năng bay lượn thì cần phải có ánh mặt trời hay mặt trăng. Nhưng anh thấy đấy, cả hai thứ đó đều không có ở đây... Ngoại lệ duy nhất là những người thuộc tộc Imp, họ có thể bay được một chút ở dưới lòng đất."

Lời nói của Lyfa ngưng lại tại đây, và cả hai người đều nhìn đôi cánh của nhau. Đôi cánh tộc Sylph màu xanh lá thẫm của Lyfa và đôi cánh tộc Spriggan màu xám của Kirito đều không còn tỏa ra những tia lân quang nữa mà rũ xuống. Khi mà họ chẳng thể bay lượn được thì thứ duy nhất chỉ ra rằng họ là tinh linh chỉ là đôi tai nhọn mà thôi.

"Vậy, hi vọng cuối cùng của chúng ta là gặp được một trong những nhóm săn tà thần quy mô lớn mà Lyfa vừa nhắc tới ban nãy, đi chung với họ rồi tìm đường quay lên mặt đất."

"Nghe có vẻ đúng đấy."

Lyfa gật đầu và nhìn ra bên ngoài ngôi điện thờ nhỏ xíu.

Xuyên qua bóng tối mịt mù ám chút sắc xanh lam, ở phía xa của những cánh rừng băng tuyết trải dài kia, có một kiến trúc trông như pháo đài đang sừng sững đứng đó. Dĩ nhiên là nó bị kiểm soát bởi một con boss tà thần cùng đám thủ hạ của mình; tới gần nơi đó đồng nghĩa với một cái chết rất không được dễ chịu. Theo lẽ tự nhiên, hoàn toàn chẳng có người chơi nào bén mảng tới khu vực đó cả.

"Jotunheimr trở thành khu vực có độ khó cao nhất thay cho các dungeon trên mặt đất. Nó mới được thêm vào gần đây thôi. Thế nên số lần có nhóm đi săn xuống đây chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Khả năng họ tình cờ tới gần điện thờ này có khi còn thấp hơn khả năng chúng ta hạ được một con tà thần."

"Chắc đây thật sự là một phen thử thách vận may của chúng ta rồi."

Kirito nở một nụ cười yếu ớt, rồi dùng ngón tay trỏ gõ lên đầu cô bé cao cỡ mười centimet đang ngủ trên lòng mình.

"Này Yui... dậy đi nào."

Đôi mi dài của cô bé chớp chớp hai ba cái, rồi cơ thể bé xíu được ôm lấy bởi bộ váy màu hồng của cô đột nhiên bay vọt lên. Cô bé đặt bàn tay phải lên má, tay trái duỗi thẳng lên trời rồi ngáp một cái rõ to. Cử chỉ ấy đáng yêu tới độ Lyfa chỉ biết nhìn chằm chằm vào đó một cách say mê.

"Phưoaaa... Chào buổi sáng, Papa, Lyfa-san."

Cô bé tiểu tiên cất giọng lanh lảnh như chuông chào họ. Kirito nói với cô bé một cách rất dịu dàng.

"Chào buổi sáng, Yui. Mà không may là giờ vẫn đang là ban đêm, và chúng ta đang ở dưới lòng đất. Xin lỗi đã làm phiền con, nhưng con có thể tìm hộ xem có người chơi nào ở gần chúng ta không?"

"Vâng, con hiểu rồi. Papa đợi con chút."

Yui gật đầu và nhắm mắt lại.

Tên gọi chính thức của tiểu tinh linh Yui mà Kirito vẫn đưa đi cùng này là «Tiểu tiên chỉ đường». Chỉ cần người chơi trả thêm một khoản phụ phí là họ có thể triệu gọi ra một tiểu tiên từ cửa sổ menu. Mặc dù vậy, Lyfa nghe nói rằng chúng chỉ có thể cung cấp những thông tin cơ bản mà hệ thống cho là có liên quan. Chúng đáng ra chỉ có thể nói bừng chất giọng tổng hợp và không hề có cảm xúc mới phải. Cô chưa từng nghe nói có tiểu tiên nào lại có tính cách và thậm chí là tên riêng.

Vừa đợi Yui trả lời, cô vừa nghĩ thầm 'Hay là nếu ta liên tục gọi ra cùng một tiểu tiên trong một thời gian dài, nó sẽ trở nên thân thiện như thế này chăng?'

Khi Yui mở mắt ra, đôi tai cô bé rũ xuống đầy vẻ thất vọng, và cô khẽ lúc lắc mái tóc dài đen huyền bóng mượt của mình.

"Xin lỗi, con không nhận được phản hồi nào báo hiệu có người chơi khác trong phạm vi thu thập dữ liệu của con. Nếu như lúc trước con để ý rằng ngôi làng đó không có trên bản đồ thì..."

Nhìn cô bé ngồi cúi đầu ủ rũ trên đầu gối Kirito, Lyfa đưa đầu ngón tay của mình lên xoa nhẹ đầu Yui.

"Không, đó không phải là lỗi của em đâu, Yui-chan. Lúc đó chị có dặn em là phải ưu tiên hàng đầu cho việc cảnh báo nếu có người chơi khác xuất hiện ở xung quanh. Em không cần phải buồn rầu như vậy đâu."

"Cảm ơn chị, Lyfa-san."

Nhìn vào đôi mắt ươn ướt của Yui, Lyfa cảm thấy khó mà tin được rằng cô bé tiểu tiên này chỉ là một tập hợp các câu lệnh đơn giản. Cô nở một nụ cuời chân thành, khẽ chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của Yui, rồi lại quay sang Kirito.

"Mà, nếu chuyện đã tới nước này thì chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức thôi."

"Cố... cố cái gì cơ?"

Kirito chớp chớp mắt đầy bối rối. Lyfa mỉm cười đầy vẻ kiên định với anh ta.

"Tôi chỉ muốn thử xem - liệu hai ta có thể tới được cầu thang dẫn lên mặt đất hay không. Cứ ngồi mãi ở đây thì chỉ lãng phí thời gian mà thôi."

"Nhưng, nhưng cô vừa mới nói là việc đó tuyệt đối là bất khả thi mà..."

"Tôi nói rằng có 99% là bất khả thi. Nhưng tôi muốn đánh liều thử cái 1% khả thi còn lại xem sao. Chỉ cần chúng ta biết được cách thức di chuyển của những con tà thần và tránh tầm mắt của chúng thì việc tiến lên một cách thận trọng vẫn có thể thực hiện được."

"Lyfa-san, chị tuyệt thật đấy!"

Yui vỗ hai bàn tay vào nhau, Lyfa nháy mắt đáp lại cô bé rồi đứng dậy.

Thế nhưng, Kirito lại nắm lấy tay áo Lyfa và kéo cô lại.

"Sao-sao vậy?"

Lyfa ngồi sụp về chỗ cũ. Cô bắt đầu lên tiếng phàn nàn, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn chằm chằm từ phía bên kia đã khiến cô phải im lặng. Kirito, vốn nãy giờ vẫn rất thảnh thơi, nhìn thẳng vào mắt Lyfa và nói bằng giọng đầy kiên quyết.

"Không, giờ cô nên đăng xuất đi. Tôi sẽ bảo vệ nhân vật của cô cho tới khi nó biến mất hẳn."

"Ế!? T-tại sao?"

"Giờ đã là hai rưỡi sáng rồi. Chẳng phải cô nói là mình vẫn còn là học sinh sao? Hôm nay cô đã ở trong trạng thái FullDive cùng với tôi tám tiếng liền rồi. Tôi không thể để cô tiếp tục đi với tôi thêm nữa được."

"..."

Bị bất ngờ trước những lời nói đột ngột của Kirito, Lyfa không biết nên nói sao cho phải, nhưng Kirito vẫn chỉ nhìn cô và bình tĩnh nói tiếp.

"Cho dù là đi đường thẳng một mạch đi nữa thì chúng ta cũng không biết là sẽ phải tốn thêm bao nhiêu thời gian nữa. Nếu lại phải né tránh sự phát hiện của những con quái vật cỡ lớn thì quãng đường đi sẽ càng dài thêm ra. Dù chúng ta có tới được cầu thang thì lúc đó trời cũng sáng rồi. Tôi thì có lí do buộc phải đến Aarun, nhưng hôm nay vẫn là ngày thường, nên tôi nghĩ tốt hơn hết là cô nên thoát game đi."

"Không, tôi ổn mà. Chỉ là thức trắng một đêm thôi..."

Lyfa cố gượng cười và lắc đầu.

Kirito buông tay áo cô ra, rồi cúi đầu và nói nốt câu cuối.

"Cảm ơn vì đã đi cùng tôi tới tận đây, Lyfa. Nếu không có cô thì tôi đã phải tốn thêm nhiều ngày nữa chỉ để thu thập tin tức rồi. Nhưng nhờ cô, tôi chỉ mất có nửa ngày để đến được đây. Dù tôi có cảm ơn cô bao nhiêu đi nữa thì cũng là không đủ."

"..."

Không thể đè nén nổi cơn đau quặn lên trong lồng ngực mình khi nghe thấy những lời nói đầy bất ngờ ấy, Lyfa chỉ biết nắm chặt tay lại một cách bất lực.

Cô không biết tại sao những lời đó lại khiến cô đau đớn đến vậy, nhưng miệng cô lại cử động theo bản năng và nói một cách khô khốc.

"...Tôi làm chuyện này không phải vì anh đâu."

"Ơ?"

Kirito ngẩng mặt lên. Lyfa lảng tránh ánh nhìn của Kirito và tiếp tục nói bằng giọng điệu cứng ngắc.

"Tôi... Tôi muốn đi, thế nên giờ tôi mới đang ở đây. Hi vọng là ít ra anh cũng hiểu việc đó. Chuyện bị ép buộc phải đi theo này là sao hả? Anh nghĩ là tôi ghét phải đi cùng với anh như vậy sao?"

Những cảm xúc đang dâng trào trong lòng Lyfa được AmuSphere nhận biết, và nó tự động tạo nên một lớp nước mắt phủ ngoài đôi mắt cô. Lyfa phải chớp chớp mắt liên tục để xóa nhòa chúng đi. Để tránh ánh mắt thảng thốt đang liên tục nhìn qua lại giữa cô và Kirito của Yui, Lyfa quay về phía cửa điện thờ và đứng lên.

Sword_Art_Online_4_-_027

"Tôi... nghĩ rằng chuyến phiêu lưu ngày hôm nay chính là cuộc phiêu lưu tuyệt vời nhất mà tôi từng trải qua trong ALO. Có rất nhiều việc rất kì thú đã xảy ra. Cuối cùng tôi cũng đã bắt đầu nghĩ rằng thế giới này là một thực tại khác, tôi đã bắt đầu tin là như vậy."

Lyfa đưa bàn tay phải lên gạt đi nước mắt và đang định bước ra ngoài thì đột nhiên, ngay lúc đó—

Một âm thanh kì quái đinh tai, chẳng phải tiếng sấm hay tiếng động đất, vang lên từ phía gần đó.

"BORUBORU!" Tiếng gầm đó, không nghi ngờ gì nữa, vang lên từ miệng của một con quái vật khổng lồ. Liền đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển, và những tiếng bước chân dậm ầm ầm vọng tới.

'Ôi không! Tiếng hét khi nãy của mình đã thu hút một con tà thần! Mình đúng là ngốc, ngốc mà!' Vừa thầm trách móc bản thân, Lyfa vừa nhanh chóng quyết định chạy đi để dụ con quái vật ra chỗ khác.

Nhưng Kirito đã nắm lấy cổ tay cô và ngăn cô lại - Lyfa còn chẳng biết anh ta đã tới sau lưng mình từ lúc nào. Bàn tay anh ấy nắm chặt khiến cô không thể chạy ra ngoài được.

"Buông tôi ra! Tôi sẽ kéo kẻ địch đi nơi khác, nhân cơ hội đó anh có thể trốn ra khỏi chỗ này..."

Lyfa thấp giọng thúc giục Kirito, nhưng anh ta đã phát hiện ra chuyện gì đó và bảo Lyfa.

"Không, đợi đã. Chuyện này có chút kì quái."

"Kì quái ư, cái gì kì..."

"Không phải chỉ có một con đâu."

Nghe thấy vậy, Lyfa cẩn thận lắng nghe; quả đúng là có tiếng gầm của hai con tà thần thật. Một tiếng thì trầm thấp như thể phát ra từ một cái đầu máy cỡ bự vậy, nhưng lẫn vào trong đó là một âm thanh khác nghe như tiếng gió của một cây sáo flute bằng gỗ vậy. Lyfa nín thở, và vùng tay ra khỏi Kirito.

"Nếu có đến hai con thì tình hình càng tệ hơn! Nếu cả hai con đều nhắm vào anh thì sẽ là quá muộn mất rồi! Sau khi chết, anh sẽ lại phải khởi đầu lại từ Sylvain."

"Không, không phải thế, Lyfa-san!"

Tiếng kêu nho nhỏ vừa vang lên ấy là của Yui, vốn đang ngồi trên vai Kirito.

"Hai con quái vật tà thần ở gần đây... Chúng đang đánh nhau."

"Ế?!"

Lyfa vội nhắm mắt lại và tập trung nghe ngóng. Quả thật, những tiếng bước chân ồn ã ấy nghe không có vẻ gì là đang phóng thẳng về phía này, mà giống như đang bước một cách thất thường loanh quanh một chỗ hơn.

"Nhưng... nhưng sao bọn quái vật lại đánh nhau chứ..."

"Ta cứ đi xem sao đã. Ngôi điện thờ này cũng chẳng phải là nơi trú ẩn an toàn đâu."

"Cũng phải."

Lyfa gật đầu và đặt tay lên chuôi thanh kiếm đeo bên hông rồi theo sau Kirito bước ra ngoài màn đêm ngập tràn những bông tuyết bay bay.

Sau khi họ chạy thêm vài bước, tiếng kêu long trời kia tách ra thành tiếng của hai con quái vật tà thần. Chúng chậm rãi tiến tới từ phía đông của điện thờ, mỗi cử động của chúng đều khiến cảnh vật rung chuyển tựa như hai quả núi va chạm vào nhau vậy. Cả hai con quái vật đều cao khoảng gần hai mươi mét, và mang màu xanh xám đặc trưng của những con tà thần. Nhìn kĩ hơn một chút thì kích cỡ của hai con tà thần có sự khác biệt. Con đang gầm lên "BORUBORU!" là con to hơn, nó cao khoảng gấp đôi con quái vật nhỏ hơn đang kêu líu ríu "Hyuruhyuru!" kia.

Con to hơn có hình dạng hao hao giống con người, nhưng lại có đến ba gương mặt nằm dọc cạnh nhau và bốn cánh tay - có thể gọi nó là một người khổng lồ cũng được. Mỗi gương mặt góc cạnh của nó đều gợi cho nguời ta ấn tượng về một vị thần không được người đời kính ngưỡng. Cả ba gương mặt đều gầm lên, tiếng kêu của chúng hòa lần với nhau tạo nên âm thanh "BORUBORU!" nghe như tiếng đầu máy xe lửa kéo dài không ngớt. Bốn bàn tay của con quái vật đều đang cầm những thanh kiếm trông như thanh xà nhà bằng thép; bốn lưỡi kiếm to lớn và nặng nề ấy bị nó vung vẩy như thể không có trọng lượng vậy. Trái ngược lại với gã khổng lồ, rất khó để có thể hiểu được con quái vật cỡ nhỏ hơn kia được tạo hình mô phỏng theo thứ gì. Đôi tai lớn, cái vòi giống như vòi voi, phần thân phẳng lì trông như một chiếc bánh ngọt loại hình tròn được chống đỡ ở bên dưới bằng hai mươi cái chân với những móng vuốt uốn cong lại như cái móc. Về tổng thể thì nó khiến người ta có ấn tượng rằng đây là một con sứa đầu voi.

Nó chìa những cái vuốt cong của mình ra và cố gắng tạo sức ép lên gã khổng lồ ba mặt, nhưng bốn lưỡi kiếm kia vẫn vung tới với tốc độ như vũ bão và dễ dàng chặn lại được những đòn công kích ấy. Những móng vuốt vẫn cố gắng một cách yếu ớt tìm cách cào tới ba khuôn mặt của gã khổng lồ nhưng chẳng hề có tác dụng. Ngược lại, những lưỡi kiếm của tên khổng lồ lại dễ dàng chém bị thương cơ thể của con quái vật trông giống sứa kia; dịch thể màu đen từ người nó bắn văng ra tựa như một màn sương.

"Chuyện.... Chuyện gì đang xảy ra đây..."

Lyfa khẽ thì thầm với vẻ ngạc nhiên, cô bất ngờ tới mức hoàn toàn quên béng mất việc ẩn nấp.

Trong ALO, những trận chiến giữa quái vật với nhau chỉ có thể xảy ra vì ba nguyên nhân. Thứ nhất là nếu một con quái bị thuần hóa bởi một người chơi thuộc tộc Cait Sith với kĩ năng thu phục đủ cao. Thứ hai là nếu một người chơi tộc Puca chơi một bản nhạc khiến bọn quái vật bị rối trí hoặc làm chúng nóng máu lên. Và thứ ba là khi một con quái vật bị thôi miên bởi phép thuật loại ảo giác và buộc phải chiến đấu.

Nhưng trận chiến đang diễn ra trước mặt họ lại không có vẻ gì là thuộc một trong ba loại trên. Nếu một trong hai con là thú nuôi thì con trỏ của nó phải có màu xanh lá - vàng mới đúng; nhưng con trỏ của cả hai con quái vật đều có màu vàng. Giữa những tiếng ầm ầm rung chuyển của mặt đất và tiếng kêu vang vọng khắp không gian, họ không hề nghe thấy có tiếng nhạc nào cả, và cũng không có hiệu ứng ánh sáng của phép thuật ảo giác ở đây nốt.

Hai con tà thần dường như chẳng có vẻ gì là chú ý tới nhóm của Lyfa mà vẫn tiếp tục đánh nhau một cách ác liệt. Tuy vậy, có vẻ như gã khổng lồ ba mặt đang thắng thế, trong khi cử động của con sứa - voi thì chậm chạp hẳn đi. Cuối cùng, sau một cú vung kiếm, gã khổng lồ đã chặt đứt được một cái chân có vuốt của con sứa - cái chân rơi xuống ngay gần chỗ Lyfa đứng khiến mặt đất rung lên.

"Này, hình như đứng ở đây có chút hơi nguy hiểm thì phải..."

Ở phía sau lưng cô, Kirito khẽ nói. Lyfa gật đầu nhưng lại chẳng bước chân lên nổi. Máu chảy ra từ vết thương của con tà thần đầu voi văng lên mặt tuyết, nhuộm một màu đen lên đó. Lyfa chẳng thể nào rời mắt khỏi nó được.

Những vết thương trên mình con sứa khiến nó kêu lên lanh lảnh và cố tìm cách bỏ chạy. Nhưng tên khổng lồ vẫn không buông ta cho nó, và chém càng mạnh thêm bốn thanh kiếm của nó vào người con sứa. Nó không chịu nổi áp lực và ngã khuỵu xuống rồi kêu lên, tiếng kêu càng lúc càng yếu dần đi. Gã khổng lồ tiếp tục vung kiếm một cách tàn nhẫn, khắc thêm những vết thương đáng sợ lên lớp da màu xám của con sứa.

"...Giúp nó đi, Kirito-kun."

Bản thân Lyfa cũng cảm thấy kinh ngạc trước những lời mình vừa nói ra. Vẻ mặt của Kirito có vẻ như còn ngạc nhiên hơn gấp vài ba lần so với cô. Anh ta cứ nhìn qua nhìn lại giữa cô và hai con tà thần, rồi hỏi với giọng bối rối.

"Giúp con nào cơ?"

Đúng là nếu đem so với gã khổng lồ ba mặt kia thì hình thù của con sứa kì quặc hơn hẳn. Nhưng trong tình cảnh hiện giờ thì không cần ngần ngại gì nữa.

"Dĩ nhiên là con đang bị bắt nạt."

Lyfa ngay lập tức trả lời, nhưng Kirito lại đáp lại bằng một câu hỏi rất tự nhiên.

"Bằng cách nào?"

"À..."

Lyfa không thể đáp lời ngay được, chủ yếu là do cô cũng không biết nên làm gì cho phải. Trong khi Lyfa vẫn đang lưỡng lự, thì có thêm nhiều vết thương nữa xuất hiện trên lưng của con tà thần đầu voi màu xanh - xám kia.

"....Kirito-kun, làm gì đó đi chứ!"

Lyfa nắm chặt hai tay lại đưa lên ngực mình và hét lên. Anh chàng người Spriggan chỉ biết gãi gãi đầu.

"Dù cô có nói vậy thì...."

Đột nhiên, bàn tay của Kirito khựng lại, và anh ta lại quay ra nhìn hai con tà thần. Đôi mắt Kirito hơi nheo lại, những tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen của anh ta thể hiện rằng vô vàn ý nghĩ đang chạy qua rất nhanh trong đầu anh.

"...Hình dạng đó, liệu có ý gì không đây..."

Kirito lẩm bẩm. Thế rồi anh ta nhìn quanh, và thì thầm với cô bé Yui ngồi trên vai mình.

"Yui này, ở gần đây có nước không? Sông hồ gì cũng được!"

Nghe thấy vậy, cô bé tiểu tiên chẳng hề hỏi lại mà nhắm nghiền mắt, và gần như gật đầu ngay lập tức.

"Có đấy, Papa! Có một hồ nước đóng băng nằm cách đây 200 mét về hướng Bắc!"

"Tốt lắm... Lyfa, mau chạy thục mạng về phía đó đi."

"Ừ... hử?"

Có vẻ như lúc nãy Kirito đang nói gì đó về hình thù ba mặt bốn tay của gã khổng lồ thì phải, nhưng việc đấy thì liên quan gì tới nước chứ?

Lyfa cảm thấy rất thắc mắc, nhưng Kirito chẳng nói gì thêm và cúi người rồi rút một cái đinh dài, dày cộp từ thắt lưng mình ra. 'Chắc là một món đồ để xạ kích', Lyfa thầm nghĩ dù cô chưa từng thấy ai lại dùng một thứ như vậy bao giờ. Trong ALO có những ma pháp công kích tầm xa cực mạnh, nên việc luyện những kĩ năng đánh xa bằng vũ khí đơn giản như vậy chẳng có tác dụng gì cả.

Nhưng Kirito lại đang làm thế thật. Anh ta xoay xoay món vũ khí dài độ 12 centimet ấy ở tầm ngay phía trên vai, và chỉ cầm nó bằng phần đầu ngón tay.

"...Ở đó!"

Kirito hét lên một tiếng, liền đó cánh tay phải của anh ta vung nhanh tới độ Lyfa cũng không nhìn thấy rõ nổi, và cây kim sắt bay vọt đi, tạo nên một tia sáng màu xanh lam thẳng tắp...

Nó đâm thẳng vào ngay giữa con mắt đỏ sậm sáng loáng trên gương mặt nằm ở vị trí trên cùng của gã khổng lồ ba mặt. Lyfa cẩn thận quan sát thanh HP của gã khổng lồ và rất ngạc nhiên khi thấy nó sụt giảm chút xíu. Một món vũ khí bé nhỏ như vậy không thể nào xuyên phá được qua lớp giáp dày cộp của một con quái vật loại tà thần được, trừ khi người dùng có kĩ năng xạ kích đạt cấp độ cực cao.

Mặc dù lượng sát thương gây ra chẳng đáng kể gì nếu đem so với thanh HP của con tà thần, nhưng điều quan trọng là nó đã tạo ra được sát thương, vì—

"BOBOBORURURU!"

Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phía gã khổng lồ ba mặt, sáu con mắt của nó tập trung về phía Lyfa và Kirito, báo hiệu việc nó đã chuyển mục tiêu từ con sứa sang hai người họ.

"...Mau chạy thôi!"

Kirito hét lên và lao về hướng bắc với tốc độ tối đa, khiến tuyết văng tung tóe khắp nơi.

"Đợi..."

Lyfa vừa mở miệng vừa vội vã đuổi theo anh chàng người Spriggan đang chạy ở phía trước. Thế rồi, từ ngay phía đằng sau lưng cô, một tiếng gầm như sấm nổ cùng với âm thanh của thứ gì đó nặng nề đang đạp lên mặt đất vọng tới. Gã khổng lồ đang đuổi theo hai người.

"Đợi đã... Khônggggg!"

Lyfa vừa thét lên vừa lao đi hết tốc lực. Tuy nhiên, Kirito ở phía trước cô thì lại đang chạy với một tư thế mà đến cả những vận động viên điền kinh tham dự Olympic cũng phải ghen tị, và càng lúc càng kéo dài khoảng cách so với Lyfa. Cô đã từng thấy qua tốc độ chạy của Kirito lúc họ chạy thoát khỏi Ruger Corridor, nhưng bị bỏ rơi lại đằng sau lại là một chuyện khác.

"Xấu tính quá điiiiiiiiiiiii!"

Trong lúc Lyfa đang luống cuống kêu lên, thì âm thanh rung chuyển ở phía sau cô càng lúc càng tiến lại gần. Con tà thần cao gấp khoảng mười ba lần cô, nên mỗi bước chân của nó cũng dài gấp mười ba lần sải bước của Lyfa. Nỗi lo sợ rằng cái thanh kiếm to bằng xà nhà kia có thể sẽ chém vào người mình bất cứ lúc nào khiến Lyfa phải ép cơ thể mình đạt tới cực hạn — tức là, những tín hiệu vận động do não cô truyền đi đang hoạt động nhanh hơn để cố bắt kịp được Kirito. Đột nhiên, ở phía trước mặt cô, anh chàng mặc đồ đen dừng lại bên một đống tuyết. Anh ta quay lại và đưa tay ra ôm lấy Lyfa. Mặc dù họ đang ở trong một tình cảnh khá là thê thảm, Lyfa vẫn cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên khi cô quay lại nhìn về đằng sau.

Gã khổng lồ ba mặt ở gần tới mức khiến cô lạnh gáy. Chỉ vài giây nữa là nó sẽ đuổi kịp họ. Nếu hai người họ bị những thanh kiếm bằng sắt đó đánh trúng thì cả Lyfa lẫn Kirito - vốn chỉ trang bị giáp nhẹ - sẽ mất sạch HP chỉ sau một đòn.

'....Anh muốn làm cái quái gì vậy hả!!?'

Lyfa muốn hỏi Kirito, lúc này đang ôm sát cô vào người mình, như vậy. Đúng lúc đó...

Rắc rắc rắc... Mặt đất phát ra những tiếng lạo xạo và nổ tung lên.

Đôi chân to như thân cây của gã khổng lồ đạp xuyên qua lớp băng nằm dưới mặt tuyết. Kirito đã dừng lại ở ngay chính giữa cái hồ đóng băng rộng lớn bị bao phủ bởi tuyết ấy.

Lớp băng ở phạm vi 15 mét xung quanh con tà thần chìm xuống, để lộ ra làn nước tối om. Gã khổng lồ ba mặt chìm nghỉm xuống cái hồ do chính nó tạo ra, tạo nên một cột nước to tướng bắn văng lên không trung.

"Cứ chìm như vậy đi..."

Lyfa cầu nguyện một cách tuyệt vọng, nhưng giải pháp đơn giản ấy lại chẳng thể trở thành hiện thực được. Một khuôn mặt và nửa khuôn mặt nữa của con tà thần thò lên khỏi mặt nước, và từ từ tiến lại gần chỗ họ. Có vẻ như là ở phía dưới mặt nước, hai cánh tay bên dưới của nó đang hoạt động như hai cái mái chèo; mặc dù cơ thể của con tà thần trông như làm bằng đá, nhưng nó quả thật vẫn bơi được khá tốt. Nếu như Kirito định đánh cuộc vào việc làm cho gã khổng lồ chết đuối, thì anh ta đã thất bại rồi.

Lyfa định chạy tiếp, nhưng khi quay lại, cô thấy Kirito vẫn đứng đó với vẻ mặt không chút biểu cảm. Anh ấy giữ chặt cô đến mức khiến cảnh báo quấy rối của hệ thống hiện lên, ấy vậy nhưng Kirito vẫn đứng nhìn chằm chằm về phía tên khổng lồ.

"...A, anh, lẽ nào anh định..."

'Anh ấy muốn chết tại đây.'

Ý nghĩ ấy lóe lên trong tâm trí Lyfa.

Anh ta không thể nào lại làm chuyện mà Lyfa đã định làm lúc nãy được - tức là hi sinh bản thân mình để cô đăng xuất, còn mình thì chết tại đây và phải quay về điểm lưu ở thủ phủ Sylvain của tộc Sylph.

Lyfa không thể cho phép chuyện đó xảy ra được. Kirito có một lí do rất quan trọng phải đến Aarun, hay nói cụ thể hơn là «Cây thần thế giới» - đó là điều mà cô đã biết được từ suốt một ngày trời đi cùng nhau. Nguyên nhân duy nhất anh chàng người Spriggan này chơi ALO là để gặp một ai đó tại nơi ấy, và đã vượt qua rất nhiều trở ngại mới tới được đây.

"Không, anh phải chạy đi..."

Lyfa vừa kêu lên một cách yếu ớt vừa cố vùng ra khỏi vòng tay của Kirito, nhưng cô lại đột ngột dừng lại khi nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe.

Cô giật mình quay đầu lại và trông thấy có một cột nước khác xuất hiện ở đằng sau lưng tên khổng lồ ba mặt.

"Yururururu!" Tiếng gầm đó chắc chắn là của con tà thần đầu voi mà lúc nãy bị gã khổng lồ hành hạ. Mặc dù hai người bọn Lyfa đã dụ tên khổng lồ ba mặt đi, nhưng nó vẫn không bỏ chạy mà lại đuổi theo.

Lyfa ngay lập tực quên đi mất tình cảnh hiện tại của mình và mở to mắt ra đầy kinh ngạc nhìn cảnh—

Hai mươi cái chân rẽ nước và nổi lên, cuộn tròn xung quanh mặt và những cánh tay của gã khổng lồ.

"BORUBORU!" Tên khổng lồ gào lên giận dữ, cố tìm cách vung mấy thanh kiếm sắt của mình. Tuy nhiên, chúng lại di chuyển rất chậm chạp ở dưới nước và chẳng thể nào chém rách được lớp da của con sứa.

"Ra, ra là vậy..."

Lyfa thì thầm với giọng khàn khàn.

Con tà thần đầu voi mình sứa ấy vốn ban đầu là một loại quái vật dưới nước. Khi lên trên cạn, phần lớn những cái chân của nó đều phải dùng vào việc chống đỡ cái thân thể to bự có hình thù như cái bát tô của nó. Nhưng lúc này, khi đang ở dưới hồ nước, cơ thể nó có thể tự nổi được và nó có thể dùng tất cả các chi của mình để công kích. Ngược lại, gã khổng lồ lại phải dùng hai cánh tay để bơi, khiến sức tấn công của nó giảm đi một nửa.

Vậy ra «hình dạng» mà Kirito nói tới ban nãy là ám chỉ con tà thần mình sứa. Khi nhận ra rằng việc một con sứa phải ở dưới nước là lẽ đương nhiên, Lyfa nắm chặt hai bàn tay lại và tự trách sao mình lại không để ý tới chi tiết đó. Con tà thần đầu voi như cá gặp nước, nó dùng sức nhấn đầu gã khổng lồ xuống dưới nước. Trận chiến dữ dội giữa hai con quái vật ngoại cỡ tạo ra những đợt sóng cao, làm văng ra rất nhiều mảnh băng tuyết về khắp mọi hướng.

Con sứa đầu voi gầm lên một tiếng dữ dội, toàn thân nó tỏa ra một ánh sáng màu xanh lam - trắng. Luống ánh sáng đó chuyển thành những tia chớp lóe lên chảy dọc theo hai mươi cái chân của nó.

"A..."

"Được rồi!"

Kirito và Lyfa kêu lên cùng một lúc. Thanh HP của gã khổng lồ bắt đầu sụt giảm với tốc độ chóng mặt. Bằng cách sử dụng kĩ năng nhận diện, cả hai người có thể thấy được mỗi khi tia lửa điện lóe lên là nó lại sụt đi vài trăm ngàn HP. Có lẽ là do máu của gã khổng lồ sôi lên, khiến rất nhiều tia sáng màu đỏ lóe lên ở bên dưới mặt nước, tạo nên những cột hơi nước bốc lên nghi ngút; tuy vậy, nó lại chẳng gây ra chút ảnh hưởng nào đối với thanh HP của con sứa. Dần dần, những tiếng "BORUBORU!" trở nên ngắt quãng và cuối cùng là tắt ngấm - tiếp đó là một vụ nổ khiến những khối đa giác to lớn bắn văng ra và chắn mất tầm nhìn của Lyfa.

Lyfa quay mặt ra chỗ khác một lát, đến khi cô nhìn lại thì chỉ còn có một con trỏ đang hiện diện ở đó.

"Yurururururururururu..." Kêu lên một tiếng khải hoàn, con sứa - voi giơ mấy cái chân của mình lên, rồi lại hạ chúng xuống nước và bơi một cách uyển chuyển trên mặt hồ.

Nó bò lên bờ và tiến về phía họ, những dòng nước chảy ào ào như thác đổ trên cái cơ thể đồ sộ của nó. Lyfa vừa nhìn cảnh đó vừa nín thở.

Con tà thần tiến từng bước nghiêng ngả tạo nên tiếng "Đông đông", rồi dừng lại ngay phía trước mặt họ - Lyfa lại một lần nữa đờ người ra trước kích cỡ khổng lồ của nó. Lúc đánh nhau với tên khổng lồ, mấy cái xúc tu trông có vẻ rất mỏng manh, nhưng khi nhìn gần cô mới thấy chúng to tới mức cô ôm một vòng tay cũng không xuể. Phía bên trên mấy cái chi to tướng như thân cây ấy là phần thân hình tròn, nhưng Lyfa chỉ nhìn thấy được phần viền của nó.

Còn cái đầu thì nhìn kiểu gì cũng thấy nó giống đầu voi. Thay vì hai cái tai rủ xuống ở hai bên mặt, nó lại có mấy bộ phận phụ gì đó trông giống như chi, bên trên đó có mấy cái riềm chắc hẳn đóng vai trò là mang.

Bên dưới bộ mặt tròn bầu là một cái mũi dài ngang với mấy xúc tu. Ba con mắt của nó trông khá là kì quái, với ba con ngươi màu đen kịt nằm sát cạnh nhau theo hàng ngang. Chúng xếp thẳng tăm tắp trông giống như những nắm cơm vậy, và khiến cho vẻ mặt của con quái trông khá là hài hước.

"...Vậy, giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Kirito thì thầm.

Lyfa đúng là có nói rằng hãy giúp con quái vật trông giống voi ấy, nhưng cô lại chưa tính tới việc sẽ làm gì sau đó. Con tà thần đáng sợ trước mắt cô có con trỏ màu vàng, báo hiệu rằng nó là kẻ địch và hẳn là sẽ tiêu diệt được cả hai người chỉ với một cú dẫm bằng cái chân có móng vuốt của nó.

Tuy nhiên, việc nó vẫn chưa tấn công họ có thể nói là rất bất thường. Ở những dungeon cấp cao như Jotunheimr, chuyện quái vật công kích người chơi ngay khi vừa trông thấy họ là rất bình thường. Nhưng con sứa - voi này lại không làm vậy, nên có thể nếu họ cứ đứng đợi ở đó thì nó sẽ tự bỏ đi...

Suy nghĩ đó của Lyfa chỉ một giây sau đã bị phản bác lại. Kêu lên một tiếng "Yurururu", con tà thần vươn cái mũi dài của nó về phía hai người họ.

"Ặc..."

Khi Kirito đang lùi lại về phía sau thì Yui, vốn nãy giờ vẫn giữ im lặng, đưa tay nắm lấy tai Kirito và cố trấn an anh chàng người Spriggan.

"Không sao đâu, Papa. Đứa nhóc này không có giận đâu."

'Đứa nhóc á?', Lyfa thầm nghĩ, nhưng cô lại không kịp có thời gian để mà suy nghĩ tiếp về việc đó nữa.

Cái mũi dài kia nhẹ nhàng cuộn vòng quanh hai người và từ từ nâng họ lên khỏi mặt đất.

"Hiếếế!"

Kirito kêu lên, còn Lyfa thì lại không nói được nên lời. Con voi - tà thần chậm rãi đưa họ lên cao vài chục mét như thể sắp ném cả hai người vào trong mồm mình vậy - may mắn là chuyện đó đã không xảy ra; con quái chỉ đơn giản là thả họ xuống lưng của nó.

Họ ngồi phịch xuống đó, rồi nảy lên thêm một cái nữa trước khi yên vị trên lưng con tà thần. Nhìn từ xa, cơ thể con sứa trông có vẻ trơn láng, nhưng khi ngồi gần lại như hiện giờ, họ mới thấy là nó được bao phủ bởi lớp lông màu xám. Sau khi thấy Lyfa và Kirito đã ở trên lưng mình, con sứa - voi có vẻ hài lòng. Nó kêu lên một tiếng khoan khoái trước khi đi tiếp như thể chẳng có gì xảy ra.

"..."

Lyfa và Kirito nhìn nhau, sau đó cô gái người Sylph quyêt định thôi không tìm cách phân tích tình hình hiện tại nữa mà cứ thảnh thơi ngồi ngắm quanh cảnh xung quanh.

Vương quốc bóng tối Jotunheimr thực ra cũng không hoàn toàn tối đen như mực. Trần hang được bao phủ bởi những những nhũ băng tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt. Ánh sáng màu xanh lam yếu ớt ấy chiếu rọi xuống cảnh vật được che phủ bởi lớp tuyết bên dưới, và mặc dù khu vực này là một nơi rất hung hiểm, nhưng nó quả thật trông rất đẹp. Một tòa lâu đài cổ xưa nằm tại khu trung tâm của cánh rừng đen, với những vách đã dốc đứng và một ngọn tháp được xây nên để nối thế giới này với thế giới trên mặt đất. Lyfa có thể thấy rõ ràng khung cảnh đó từ cái chỗ ngồi cao vài chục mét so với mặt đất của mình. Con sứa voi bươc đi bằng hai mươi chi của mình. Sau khoảng một phút du hành trên cái lưng cứ lắc lư qua lại của nó, Kirito thì thầm hỏi Lyfa.

"Vậy ra đây là... điểm khởi đầu của một nhiệm vụ?"

"Ừm..."

Lyfa trông có chút bối rối, rồi khẽ giải thích.

"Nếu như đây là một nhiệm vụ thì khi nó bắt đầu, phải có một đoạn nhật kí ghi lại quá trình làm nhiệm vụ ở khu vực này được hiển thị chứ..."

Cô vẫy bàn tay trái của mình ở quanh khu vực góc dưới bên trái tầm nhìn của cô.

"Nhưng nó lại không hiển thị ở đây, nên việc này không thể là một dạng nhiệm vụ được. Nếu đã như thế thì, hẳn đây là một kiểu event nào đó rồi... Chuyện này có thể sẽ hơi phiền phức đây."

"Sao lại thế?"

"Nếu đây mà là nhiệm vụ thì khi hoàn thành xong, ta sẽ luôn nhận được một dạng phần thưởng nào đó. Nhưng với event thì lai khác, nó giống như kiểu người chơi tham gia vào một vở kịch vậy - không phải lúc nào cũng có kết thúc tốt đẹp đâu."

"...Ý cô là chúng ta có khi lại rời vào một trong những cái kết bi thảm ư?"

"Có thể lắm. Trước kia tôi có lựa chọn sai trong một event dạng kinh dị và cuối cùng chết do bị mụ phù thủy luộc trong vạc."

"Đúng là một trò chơi thú vị."

Kirito bật cười, trên gương mặt nở một nụ cười thân thiết, rồi anh ta bắt đầu vuốt ve lớp lông dày ở phía bên dưới chỗ mình ngồi.

"...Mà, nếu chuyện đã xảy ra như thế này rồi thì ta cứ dong thuyền theo gió thôi - à không, phải là dong con sứa chứ nhỉ. Dẫu sao thì, nếu nhảy từ độ cao này xuống thì ta sẽ mất khá nhiều máu đấy, nên cứ đi đến cùng thì hơn...Ừm, chuyện này, có lẽ là hơi muộn nhưng..."

"S,sao hả?"

Lyfa nhìn một cách lúng túng về phía anh chàng người Spriggan. Kirito cúi đầu và nói.

"...Tôi xin lỗi về việc ban nãy, Lyfa. Tôi đã quá coi nhẹ cảm xúc của cô... Mà, có khi là tôi đã quá coi thường thế giới này và chưa tiếp cận nó một cách hoàn toàn nghiệm túc. Đây chỉ là một trò chơi... Nhưng dù là thế giới thật hay ảo, thì những gì ta cảm thấy và suy nghĩ đều vẫn là thực, tôi đáng ra phải biết điều đó rồi mới phải..." Kirito vẫn cúi thấp đầu xuống, khuôn mặt anh ta hiện lên một vẻ buồn bã. Lyfa ngồi ở một bên nhìn anh ấy và không khỏi có cảm giác ngờ ngợ, cô nghĩ rằng mình đã từng thấy nét mặt đó ở đâu rồi thì phải. Cô cố quên cảm giác ấy đi và lắc đầu vài cái.

"V,vâng... Tôi cũng rất xin lỗi... Anh đã phải tốn nhiều công sức để cứu cả tôi lẫn chủng tộc của tôi. Tôi đáng ra phải là người hiểu rõ nhất rằng, anh không bao giờ có những suy nghĩ kiểu như 'ALO chỉ là một trò chơi'..."

Game «VRMMORPG», trong đó có cả ALfheim Online, là một thể loại game hoàn toàn mới — có lẽ ở đâu đó nó lại đang khảo nghiệm người chơi của chính nó. Dạo gần đây, Lyfa có một cảm giác rất mãnh liệt như vậy.

Khảo nghiệm, hay nói một cách phóng đại hơn, tức là thử thách. Vì đây là một trò chơi, nên ta không thể lúc nào cũng chiến thắng được. Đôi khi những cạm bẫy từ các chủng tộc đối địch sẽ ngăn cản bước tiến của bạn, hoặc họ có thể tấn công trực diện và hạ gục bạn.

Khi đó, việc bạn có thể chiến đấu nghiêm túc tới cỡ nào, hay liệu bạn có thể bại trận trong tư thế ngẩng cao đầu được hay không - trò chơi này đang khảo nghiệm ta qua những việc đó. Ở những game thế hệ cũ chơi trên màn hình phẳng (game MMORPG trên máy tính), ngoại trừ khi ra những lệnh hành động, còn bình thường thì nhân vật của bạn chẳng hề thay đổi chút nào; khi thua trận, ta có thể gõ mấy câu chat biện minh về việc đó kiểu gì cũng được. Nhưng giờ đây, bằng công nghệ FullDive, nhân vật ảo có thể mô phỏng lại một cách chân thực cảm giác của người chơi. Ta thậm chí có thể rơi lệ, hay cảm thấy nhục nhã.

Rất nhiều người ghét việc bị lộ ra cảm xúc thật của mình; khi lâm vào tình thế bất lợi, nhiều người chơi cố tìm cách cười trừ rồi đăng xuất ngay khi vừa bị đánh bại. Ngay cả Lyfa cũng không muốn có ai khác trông thấy bộ mặt khóc lóc của mình nếu có thể.

Nhưng anh chàng người Spriggan bí ẩn ở trước mặt cô lại chẳng hề tỏ ra liên quan gì tới cái lối suy nghĩ nói trên. Ngay cả khi bị mắc bẫy trong đợt tấn công một chiều của phe Salamander tại Ruger Corridor, hay trong trận đấu với Tướng quân Eugene, khi anh ấy bị thanh quỷ kiếm đánh lui, chưa bao giờ Kirito ngần ngại bộc lộ sự giận dữ hay hối tiếc của mình. Anh ấy chỉ làm những việc mình phải làm, vượt qua mọi trở ngại và giành lấy thắng lợi sau cùng. Một người coi nhẹ thế giới này «chỉ là một trò chơi» không thể nào lại làm được như thế.

"...Này, anh..."

'Anh đã chơi game gì trước khi tới thế giới này vậy? Ở đời thực anh là con người như thế nào?'

Lyfa muốn hỏi như vậy, nhưng vẫn mím chặt môi lại. Ở trong các game VRMMO, đến cả bạn bè thân thiết cũng cố tránh không hỏi nhau những câu liên quan tới đời thực.

Kirito nghiêng đầu về phía cô, nhưng Lyfa chỉ lắc đầu cười rồi khẽ nói 'Không có gì'.

"...Vậy, giờ ta cứ quyết định như vậy đi. Tôi có thể ở lại đây bao lâu cũng được. Hiện giờ tôi cũng không bắt buộc phải đi học đầy đủ nữa rồi."

Nói xong, Lyfa chìa bàn tay phải ra. Kirito dường như bật cười và nói 'Tôi hiểu rồi', sau đó bắt tay cô. Lyfa ngay lập tức vội lắc đầu để cố che giấu việc bờ má cô đang đỏ bừng lên. Cô để ý thấy cô bé Yui ngồi trên vai Kirito cũng đang cười vui vẻ, và càng cảm thấy ngượng hơn. Khi Lyfa buông tay ra, đến cả chóp vành tai của cô cũng nóng rực lên, vì thế cô quay mặt đi.

Con tà thần chẳng hề để tâm tới cuộc trò chuyện của ba người ở trên lưng mình và vẫn tiếp tục bước nhanh về phía trước. Nhìn về phía xa, Lyfa ngay lập tức quên đi cái cảm giác nóng bừng trên mặt mình và nhíu mày lại.

"Chuyện gì thế?"

Nghe thấy tiếng Kirito hỏi, Lyfa đưa bàn tay phải ra chỉ về đằng xa.

"Anh có nhớ chuyện tôi bảo rằng cầu thang gần nhất nằm ở hướng Tây hoặc hướng Nam không? Đứa nhóc này có vẻ là đang đi về phía ngược lại... Nhìn kìa."

Ở phía Lyfa đang chỉ, một cái bóng khổng lồ dần hiện ra từ trong bóng tối. Một cấu trúc hình nón to lớn đang treo ở phía trên trần hang của Jotunheimr, tạo thành một mái vòm hình cung. Những cái nhánh chìa ra đan lại, bện chặt vào nhau để giữ cho một nhũ băng khổng lồ không bị rơi xuống.

Nếu xét theo hiệu ứng tầm nhìn xa thì có lẽ nó nằm cách họ ít nhất là 10 kilomet, nhưng kích cỡ khổng lồ của nó khiến người ta mất cảm giác về khoảng cách. Ở bên trong nhũ băng ấy có rất nhiều những điểm sáng đang nháy lên, tạo cho ta ảo giác rằng đó là một con mắt lớn đang chớp chớp với vẻ đầy uy nghiêm.

"...Cái thứ nằm cuộn tròn bên trong nhũ băng đó là gì vậy..."

"Tôi mới chỉ nhìn thấy nó trước đây qua các tấm ảnh thôi... Đó chắc hẳn là rễ của Cây thần thế giới."

"Gì cơ...?"

Đôi mắt Lyfa nheo lại, rồi cô ném một cái nhìn sắc lạnh về phía Kirito ở bên cạnh, sau đó tiếp tục nói.

"Những cái rễ cây đó đâm xuyên qua lòng đất của ALfheim và rủ xuống từ trên trần của Jotunheimr. Vậy tức là thay vì đưa chúng ta ra phần rìa, con tà thần này lại đang đưa chúng ta thẳng tới khu trung tâm của Jotunheimr."

"Hmmm... Cây thần thế giới, đó chẳng phải là đích đến của chúng ta sao... Vậy nếu ta trèo lên theo những cái rễ đó thì sẽ thoát được khỏi đây ư?"

"Tôi chưa từng nghe nói tới việc đó bao giờ. Với lại, anh nhìn xem — những cái rễ đó treo lơ lửng ở khoảng giữa trần hang và mặt đất. Tức là nó ở trên cao hơn 200 mét. Chúng ta lại không thể bay ở đây, nên không có cách nào để lên được tới độ cao đó đâu."

"Hiểu rồi..."

Kirito thở thắt ra, rồi cười một cách bất lực.

"Vậy, giờ chúng ta chỉ đành phó mặc số phận cho cái con rầy, hay cũng có thể là bathynomous giganteus, này thôi. Chúng ta hoặc là sẽ được xuống Long Cung, hoặc sẽ trở thành bữa điểm tâm sáng của chúng."

"Này, đợi chút đã. Anh nói bathy cái gì gì đó là sao hả? Đây phải là con voi hay con sứa mới đúng chứ."

Lyfa chu môi lại và bắt bẻ, nhưng Kirito thì lại nhướn mày lên khi vừa nghe cô nói.

"Ơ, cô không biết sao? Nó còn có tên khác là động vật đẳng túc khổng lồ... Loại sinh vật này sống ở dưới vùng biển sâu, trông nó giống như kiểu một con Armadillidium vulgare to cỡ này..."

Kirito khum hai cánh tay vào như thể đang ôm thứ gì đó trong không khí. Lyfa run người lên và vội đổi chủ đề.

"Tôi biết rồi, giờ hãy đặt cho nó một cái tên đi! Tên gì mà thật dễ thương ấy!"

Lyfa tập trung suy nghĩ về việc đó. Cái đầu tròn, phần thân dưới có xúc tu, tên giống như voi, giống như voi à... 'Yuuzou'... à không, hay là "Zooringen'... cũng không được...

"Vậy gọi nó là Tonkii nhé."

Kirito đột nhiên nói, khiến Lyfa ngơ ngác nhìn anh ta. Cái tên đó đúng là rất dễ thương thật, nhưng thế quái nào mà anh ta lại nghĩ ra nó được chứ? Chú voi Tonkii, cái tên đó nghe thật quen thuộc. Cô bắt đầu lục lọi trong trí nhớ của mình, và chỉ sau hai giây ngắn ngủi đã tìm ra được câu trả lời. Khi cô còn bé, cô có một quyển sách ảnh, và Tonkii là tên của một chú voi trong cuốn sách đó. Theo như chuyện trong sách thì, khi một cuộc chiến xảy ra từ rất lâu về trước kết thúc, người ta đã hạ lệnh xử lí những con thú dữ ở trong vườn thú. Người trông vườn thú phải bỏ thuốc độc vào đồ ăn cho mấy con thú mà nước mắt cứ lã chã tuôn rơi. Ấy thế nhưng chú voi thông minh Tonkii lại không chịu ăn; nó đã chết vì đói dù vẫn liên tục được dỗ dành - câu chuyện là như vậy đấy. Mỗi lần mẹ cô đọc cho cô nghe tới đoạn đó, Lyfa lại không cầm được nước mắt.

"...Tôi có cảm giác là cái tên đó sẽ không đem tới vận may cho chúng ta đâu." Lyfa thì thầm. Kirito cũng gật đầu với vẻ mặt áy náy.

"Có lẽ vậy, nhưng đó là cái tên đầu tiên hiện ra trong đầu tôi."

"Ồ, vậy ra anh cũng biết quyển sách ảnh đó à. Mà thôi, cũng được. Cứ dùng cái tên đó đi."

Lyfa vỗ hai tay, rồi vỗ vỗ lên đám lông ngắn tủn ở gần bàn chân mình.

"Này, tà-thần-kun, từ giờ trở đi chúng tớ sẽ gọi cậu là Tonkii nhé."

Tất nhiên là con quái vật chẳng phản ứng lại gì cả, nhưng vì nó không tỏ vẻ phản đối nên cả hai người cứ coi như là nó đã chấp nhận cái tên đó. Nếu dùng kĩ năng thuần phục lên con tà thần này và biến nó trở thành thú nuôi của mình, ta có thể đặt tên cho nó thông qua hệ thống. Tuy vậy, Lyfa chưa từng nghe nói có người Cait Sith nào có kĩ năng thuần hóa thú đủ cao để khiến một con tà thần phải phục tùng. Cô bé Yui ngồi trên vai Kirito cũng vẫy vẫy hai bàn tay nhỏ nhắn của mình sau khi nghe Lyfa nói, và cất giọng gọi con quái thú to hơn mình tời vài trăm lần.

"Tonkii-san, rất vui được gặp cậu! Nhờ cậu giúp đỡ chúng tôi nhé!"

Lần này, không biết là vì tình cờ hay là do nó hiểu thật, con tà thần vỗ vỗ mấy cái mang ở hai bên đầu mình.

Con sứa - voi, nay đã có tên là Tonkii, tiếp tục đi về phía Bắc dọc theo con sông băng. Hơn một hai lần gì đó, họ đã tránh được đụng độ với những con tà thần khác đang thơ thẩn bước đi ở những vùng gần đấy trong gang tấc. Nhưng không biết vì lí do gì mà những con tà thần khác ở trong lùm cây hay ở trên đồi khi thấy họ đều bỏ đi. Có lẽ chúng nghĩ Kirito và Lyfa thuộc về Tonkii, nhưng nếu vậy thì sao lúc đầu gã tà thần ba mặt đó lại tấn công Tonkii? Có lẽ có một hai con tà thần gì đấy cùng loại như Tonkii, nhưng đa phần những con khác lại có hình dạng khác với Tonkii hay tên khổng lồ kia. Lyfa quay sang bên cạnh định hỏi ý kiến của Kirito, nhưng đôi mắt của anh chàng người Spriggan đã nhắm lại và lại bắt đầu có vẻ gà gật. Lyfa giơ sẵn nắm đấm lên định đánh anh ta một cái, nhưng đúng lúc đó cô lại nảy ra một ý khác, và ôm đầy lòng bàn tay một nhúm tuyết rơi ở trên lưng Tonkii. Vì những vật thể dạng như quả bóng tuyết có thể sẽ tan đi mất, nên cô vội vàng nhét nó xuống cổ áo của Kirito và để nó trôi xuống lưng anh ta.

"Lạnh quá!"

Cảm giác lạnh toát lan tỏa khiến Kirito nhảy bật dậy mà kêu ré lên. Lyfa nói 'Xin chào" với anh ta, rồi hỏi về vấn đề mà cô đang suy nghĩ ban nãy. Anh chàng người Spriggan nhìn cô với vẻ ai oán trong giây lát, nhưng sau đó liền suy nghĩ và trả lời.

"...Nói cách khác là, ngay giữa những con tà thần với nhau thì những con có hình thù giống người và những con thuộc dạng quái thú vẫn thường đánh nhau..."

"Có thể lắm... Nhưng có thể là những con tà thần hình người chỉ tấn công những tà thần khác thuộc loại giống như Tonkii..."

Vùng Jotunheimr nằm trong một bản cập nhật lớn vừa mới được thêm vào khoảng một tháng trước thôi, tuy vậy phần lớn khu vực ở đây đều chưa từng được khám phá do độ khó cực cao của chúng. Nếu đầy là một dạng event thì hai người họ hẳn là những người chơi đầu tiên biết về sự tồn tại của nó. Nếu là một nhóm đi săn bình thường mà bắt gặp phải trận đấu giữa Tonkii và gã khổng lồ, thì họ sẽ chỉ đứng yên quan sát, rồi sau khi Tonkii bị giết, cả nhóm sẽ xông lên đấu với tên khổng lồ - kết quả hẳn sẽ là như vậy.

"Mà, cũng chỉ có người thiết kế game và Tonkii là biết được kết cục của event này thôi, thế nên ta cứ để mọi chuyện diễn ra theo cách tự nhiên đi."

Nói xong, Kirito nằm ngả phịch người ra đằng sau rồi gối đầu lên hai tay mình, hai chân thì bắt chéo nhau. Yui bay từ vai Kirito lên rồi hạ xuống chỗ ngực anh ta, rồi nằm xuống với tư thế giống y như vậy. Lyfa thở dài khi thấy vẻ thảnh thơi của hai người bọn họ, và quyết định sẽ dùng một phép thuật đóng băng nếu như lần này hai người họ lại lăn ra ngủ. Cô nhìn xuống chiếc đồng hồ ở rìa tầm nhìn của mình, những con số màu xanh lá nhợt nhạt ở trên đó hiển thị rằng bây giờ đã là hơn ba giờ sáng. Từ trước tới giờ, Lyfa chưa từng thức để chơi game tới quá hai giờ sáng lần nào cả, và thứ đang chờ đợi họ ở phía trước lại là một vùng lãnh địa chưa được biết tới. Cô dịu dàng xoa đám lông ngắn ở phía bên dưới bàn chân mình, với những cảm xúc lẫn lộn trong lòng khi lần đâu tiên chơi game cả đêm như vậy. Con tà thần kì quái vẫn chẳng hề hay biết gì về chuyện đang xảy ra trên lưng mình, và vẫn đi tới với nhịp bước đều đều... Nó đột ngột dừng lại tại một ngọn đồi thoai thoải phủ đầy băng tuyết.

"Ưoaaa..."

Lyfa trèo lên đầu của Tonkii và nhìn về phía trước, thế rồi cô không tự chủ được mà há hốc mồm đầy kinh ngạc. Đó là một cái hố. Kích cỡ của nó không bình thường chút nào cả. Đó là một cái hố nằm thẳng đứng, với bề rộng lớn tới nỗi nhìn về bờ bên kia ta chỉ thấy một màn sương mờ mờ màu xanh lam. Những vách đá dốc đứng bị phủ bởi một lớp tuyết dày, lớp băng sâu hoắm ở trên miệng hố thì trông còn trong suốt, nhưng càng xuống sâu thì nó lại dần chuyển thành màu xanh lam nhạt, rồi xanh lam, lam chàm và cuối cùng là một màu tối đen bóng. Nhưng dù ta có căng mắt ra nhìn tới cỡ nào đi nữa thì trông xuống bên dưới cũng chỉ thấy một màn đêm tối mịt, khiến nó trông như thể không có đáy vậy.

"...Không biết nếu có ai rơi xuống đó thì sẽ như thế nào nhỉ..."

Kirito nói với giọng căng thẳng. Cô bé Yui ở phía sau vai anh ta đáp lời với vẻ nghiêm túc.

"Phần đáy của cấu trúc này không được ghi nhận ở trong phần dữ liệu bản đồ mà con có thể truy xuất được."

"Oa, đây đúng là một cái động không đáy."

Kirito và Lyfa từ từ lùi về phía sau, rồi quay lại ngồi trên chỗ lưng của Tonkii. Nhưng con tà thần lại bắt đầu cử động.

'—Không thể nào, nó định ném chúng ta xuống cái hố đó sao?'

Lyfa thầm hét lên trong lòng, nhưng may mắn là con tà thần xem ra không phải là loại vô ơn như vậy. Nó gập hai mươi cái chân của mình lại rồi quỳ xuống, trong khi vẫn giữ cho phần lưng mình nằm ngang. Sau vài giây, Tonkii nằm cái phịch xuống nền tuyết. Nó thấp giọng kêu lên "Yururu", rồi kéo cái mũi dài của mình vào và nằm bất động.

"..."

Kirito và Lyfa liếc nhìn nhau, rồi nhanh chóng leo xuống khỏi lưng nó. Sau khi bước đi thêm vài bước, họ quay người lại nhìn con sứa, nhưng thứ đang nằm lù lù ở đó trông không còn giống như con voi hay con sứa gì nữa. Lúc này nó đã thu hết các chi và cả cái đầu của mình vào bên dưới thân, và trông giống như thể một cái bánh ngọt nướng phồng cỡ bự được đặt ở trên tuyết vậy.

"...Nó đang làm gì thế không biết..."

Kirito nói với vẻ kinh ngạc. Lyfa bước tới trước và đứng bên cạnh anh ta. Cô vỗ vỗ lên lớp lông dày màu xám.

"Này Tonkii, chúng ta nên làm gì bây giờ đây?"

Không có tiếng trả lời. Lyfa dùng tay phải đập mạnh hơn một chút lên bên hông của con tà thần, và cảm thấy có chút gì đó thay đổi. Lúc Tonkii chở họ đi, phần da của nó giống như một cái đệm urethan mềm vậy, nhưng lúc này nó lại cứng lại. Lẽ nào khi đã đạt được mục đích của mình, nó sẽ chết ư? Nghĩ vậy, Lyfa vội lao tới bên thân Tonkii và áp tai vào bên dưới lớp lông của nó. Một âm thanh trầm trầm mờ nhạt 'bum bum bum' vang lên đều đặn. Lyfa thở phào và ngẩng đầu lên. Nó vẫn còn sống. Lyfa quay sang nhìn thanh HP của Tonkii và thấy nó đã hồi đầy lại sau trận chiến với tên khổng lồ ba mặt.

"Vậy có nghĩa là... nó đang ngủ thôi à? Chúng ta cố gắng cật lực cả đêm như vây là để làm gì hả?"

Lyfa bĩu môi, trèo lên người Tonkii và định nhéo lông của nó để trả đũa. Đúng lúc đó, giọng Kirito cất lên từ phía sau lưng cô.

"Này Lyfa, nhìn lên phía trên kìa, thật đáng kinh ngạc!"

"Sao cơ...?"

Lyfa ngẩng đầu lên nhìn, và quả thật, đó là một khung cảnh rất khó tin. Rễ của Cây thần thế giới và cái vật hình chóp ngược mà nó bao quanh, thứ ban nãy họ đã trông thấy từ phía xa, nay đang ở ngay trên đỉnh đầu hai người. Mặc dù vẫn rất khó ước tính, nhưng đường kính của cái nhũ băng ở phía trên kia hẳn là bằng với cái hố ở dưới. Nhìn kĩ hơn thì, ta có thể thấy được có một dạng kiến trúc nào đó nằm ở trong cái nhũ băng. Những đại sảnh và hành lang trong suốt được chiếu sáng bởi ánh lửa, tạo nên một ánh sáng màu xanh lam chiếu le lói xuyên qua lớp băng.

"Thật là đáng kinh ngạc... Nếu đây mà là một phần của một dungeon thì tôi dám chắc rằng đó phải là dungeon lớn nhất trong ALO rồi."

Lyfa thở dài và bất giác đưa tay lên về phía đó. Thế nhưng khoảng cách giữa cô và phần chóp của nhũ băng là hơn 200 mét. Đến cả một người chơi tộc Imp vốn có thể bay được dưới lòng đất cũng không thể nào bay lên tới đó được.

"Làm sao mà anh lên trên đó được đây..."

Lyfa hỏi Kirito, nhưng trước khi anh ấy kịp trả lời thì cô bé tiểu tiên trên vai anh chàng mặc đồ đen đó đã lên tiếng với giọng chói tai.

"Papa, có người chơi khác đang tiến tới từ phía đông! Một... à không, đằng sau đó là... hai mươi ba người nữa!"

"...!!"

Lyfa hít một hơi thật sâu. Hai mươi tư người. Đây hiển nhiên là một party được lập nên để đi săn tà thần. Ban đầu, hai người họ muốn gặp được một nhóm như vậy. Nếu hai người kể cho nhóm đó biết về tình cảnh của mình và được cho nhập đoàn đi cùng, họ có thể sẽ tới được cầu thang dẫn tới dungeon và lên được mặt đất. Thế nhưng lúc này đây... Nói ngắn gọn thì lí do những người chơi đó tiến tới đây trong hoàn cảnh hiện giờ là... Lyfa cắn môi, nhìn về phía đông và chỉ sau vài giây, cô đã nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo trên nền tuyết mơ hồ vọng tới. Nếu không phải là nhờ cô có thính lực cực mạnh của tộc Sylph thì đã không thể nghe thấy âm thanh đó được rồi. Cô không nhìn thấy bóng dáng họ đâu, nên hẳn là những người đó đang dùng ma pháp ẩn mình. Lyfa nhanh chóng đưa hai bàn tay mình lên, chuẩn bị sẵn sàng để thi triển một loại phép thuật cho phép cô nhìn thấy họ. Thế nhưng, vùng không gian ở cách không tới 10 mét phía trước mặt cô bắt đầu biến dạng tựa như một làn nước đang xao động, và một người chơi từ trong đó bước ra. Đó là một người đàn ông với nước da trắng nhợt hơi xanh xao, cùng với mái tóc màu lam nhạt. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một người thuộc tộc Undine. Những chi tiết trang trí trên cái áo giáp bằng da của anh ta khiến nó trông giống như một lớp vảy vậy, và ở phía sau lưng anh ta là một cây cung nhỏ. Người này hẳn là chịu trách nhiệm đi dò đường và xác định vị trí của kẻ địch, nói cách khác là trinh sát. Nhìn từ cung cách hành động linh hoạt và bộ trang bị loại xịn của anh ta, Lyfa có thể thấy ngay được đây là một người chơi cấp cao. Anh chàng trinh sát đó nheo mắt lại nìn với vẻ sắc lạnh, rồi bước tới trước và nói ra điều mà Lyfa lo sợ nhất.

"Này hai người, con tà thần đó, mấy người có định săn nó không vậy?"

Dĩ nhiên là anh ta đang nói đến Tonkii, lúc này đang cuộn tròn người lại nằm ở bên cạnh Lyfa. Khi thấy cô không trả lời, vẻ mặt của anh chàng trinh sát càng lạnh đi và nói tiếp.

"Nếu hai người định giết nó thì làm mau đi. Không thì mau tránh sang một bên, nếu không sẽ bị dính phải những đòn công tấn công tầm xa của chúng tôi đấy."

Anh ta chưa nói xong câu thì đã có thêm nhiều tiếng bước chân khác vọng tới từ phía sau lưng. Có vẻ như lực lượng chủ lực của nhóm đó đã tới được đây. Nếu đó là một party lập nên bởi những người thuộc các chủng tộc khác nhau tới từ vùng trung lập thì còn có chút cơ hội...

Nhưng niềm hi vọng của Lyfa đã không trở thành sự thật, khi hơn hai mươi người chơi kia bước tới trên trên mặt tuyết. Họ đều có nước da màu trắng và mái tóc xanh lam. Nói cách khác, đây là một nhóm săn tà thần gồm những thành viên tinh anh của tộc Undine, có lẽ là họ tới từ «Vịnh Trăng khuyết» ở vùng Viễn Đông. Nếu đây mà là một party bao gồm toàn những «kẻ phản bội» đã rời khỏi lãnh địa của tộc mình thì có lẽ họ sẽ bỏ qua cho một nhóm gồm một người Sylph và một người Spriggan. Nhưng họ lại là những thành viên danh tiếng của tộc Undine, nên những người này sẽ không được tốt tính như vậy đâu.

Thực ra họ còn có thể kiếm thêm "điểm danh vọng" nếu như giết được nhóm của Lyfa và Kirito. Có lẽ những người này sẽ coi việc đó là rất công bằng đối với hai người họ. Vì thế Lyfa và Kirito còn phải nên biết ơn vì họ đã lên tiếng cảnh báo trước mới phải.

'—Nhưng lúc này chúng ta đành phải hành xử một cách không phải phép thôi. Không thể để họ giết Tonkii - người bạn đồng hành của cả nhóm được.'

Từ tận sâu trong trái tim mình, Lyfa thầm nghĩ vậy, rồi tiến lên đứng chắn giữa Tonkii và anh chàng trinh sát tóc xanh kia và thấp giọng nói.

"...Có lẽ là hơi lỗ mãng, nhưng hi vọng các anh có thể để cho chúng tôi giữ con tà thần này."

Nghe thấy thế, cả anh ta lẫn nhóm người ở phía sau đều khẽ cười với vẻ hơi chế giễu

. "Ở những bãi săn cấp thấp hơn thì có thể, nhưng ở Jotunheimr này thì lại là chuyện khác. Mấy câu như 'Chỗ này là của tôi' hay 'Tôi đã chọn con quái này rồi' chẳng có ý nghĩa gì ở đây cả. Nếu đã đến đây rồi thì hẳn hai người cũng phải là dân kì cựu và hiểu rõ việc đó rồi mới phải."

Những điều anh ta vừa nói đều đúng cả. Nếu tình huống đảo ngược lại, và Lyfa gặp ai đó khăng khăng muốn chiếm một khu vực hay một con quái nào đó thì cũng sẽ sửng sốt như vậy thôi. Dĩ nhiên là họ sẽ được ưu tiên nếu như đang đánh nhau dở với con quái vật đó, thế nhưng hiện giờ Tonkii chỉ đang cuộn tròn người nằm đó và nhóm Undine muốn tấn công nó, nên Lyfa chẳng có quyền gì mà xen vào cả.

Thật là đau lòng. Nhưng khi Lyfa đang cắn môi lại, thì một bóng người khác đã tiến lên phía trước. Đó là Kirito.

Lyfa đột nhiên hít một hơi thật sâu. Không thể nào, anh ta lại định làm mấy chuyện điên rồ giống như lúc đối đầu với Tướng quân Eugene và đám người Salamander, hay nói cách khác là - anh ấy định đánh nhau với họ ư? Anh ta dám chĩa kiếm về phía nhiều người như vậy ư? Làm như vậy chỉ tổ vô ích thôi. Nhóm người kia có tới hai mươi tư thành viên, và đã dám tới Jotunheimr thì họ đều phải là những người cực mạnh rồi.Nhóm Undine này nằm ở một đẳng cấp khác hẳn so với đám Salamander ở Ruger Corridor.

Nhìn vào những chiến binh mặc trọng giáp và các pháp sư tay cầm quyền trượng kia là đã thấy khác biệt rõ ràng rồi. Nhưng Kirito lại làm một việc rất đáng kinh ngạc. Anh chàng người Spriggan mặc đồ đen ấy không hề động tới thanh kiếm của mình mà quỳ xuống nền tuyết và cúi đầu xuống.

"Xin mọi người đấy."

Thanh âm của anh ta nghe hết sực nghiêm túc.

"...Mặc dù con trỏ của nó có màu vàng, nhưng con tà thần này là bạn đồng hành của chúng tôi... Không, là bạn bè. Chúng tôi đã tới được đây sau khi nó suýt phải bỏ mạng. Thế nên chúng tôi muốn để nó làm những việc mà nó phải làm, cho tới tận phút cuối cùng."

Nói xong, Kirito lại cúi đầu xuống thấp hơn nữa. Anh chàng trinh sát tóc xanh nhắm mắt lại trong giây lát. Khi mở mắt ra, anh ta cười phá lên. Đám người chơi đang tiến tới từ phía sau lưng anh ta cũng cười vang.

"Này... này, cậu là người chơi thật à? Không phải là NPC chứ?"

Cười nốt tiếng cuối, anh chàng trinh sát giơ hai tay lên và lắc lắc đầu. Anh ta với tay qua vai và lấy cây cung có thiết kế tinh xảo của mình ra. Sau đó, anh ta rút một mũi tên bạc ra rồi lắp nó vào cung.

"...Xin lỗi, nhưng chúng tôi tới đây đâu phải để chơi. Vừa mới ban nãy thôi, chúng tôi đã bị một con tà thần khổng lồ hạ gục sạch. Phải rất khó khăn mới thu thập lại được đủ Remain Light của cả party và hồi sinh lại cho mọi người. Khi tôi nhìn thấy một con mồi dễ săn trước mắt mình thì tôi sẽ phải ra tay thôi. Vì tôi cũng là một người tốt tính, nên tôi sẽ cho hai người mười giây để tránh ra. Hết thời gian đó, chúng tôi sẽ không để tâm tới mấy người nữa đâu. Đội pháp sư, bắt đầu thi triển phép hỗ trợ đi."

Anh ta vẫy tay, và những người chơi đứng ở hàng sau cùng bắt đầu dùng phép. Những hiệu ứng ánh sáng đủ màu nối đuôi nhau xuất hiện, giúp tăng các chỉ số cho nhóm chiến binh.

"Mười... Chín... Tám..."

Tiếng đếm ngược dõng dạc của người trinh sát vang lên, cùng với đó, tiếng động do các phép thuật gây ra cũng tăng lên gấp nhiều lần. Lyfa nắm chặt tay lại tới mức nắm đấm của cô phát ra những tiếng kêu lách cách, toàn thân cô run lên vì giận. Cô nhìn lưng Kirito và kêu lên.

"...Lui lại thôi, Kirito."

"...Ừ."

Kirito thì thầm, đầu cúi xuống rồi quay về hướng tây và đi dọc theo mép của cái hố không đáy. Lyfa đi ở bên cạnh anh ấy. Phía sau lưng họ, anh chàng trinh sát vẫn tiếp tục đếm ngược.

"Ba... Hai... Một... Bắt đầu công kích."

Lyfa chẳng còn lại chút sĩ khí nào khi nghe giọng ra lệnh ấy vang lên. Thế rồi sau đó... Âm thanh của những phép thuật tấn công dữ dội vọng tới, hòa lẫn với tiếng kim loại va chạm lạch cạch của bộ giáp trên người những chiến binh đang lao tới tấn công. Những tiếng nổ cực lớn làm rung chuyển mặt đất vang lên từ ngay sau lưng họ, báo hiệu đợt tấn công đã đánh trúng đích, liền sau đó là một luồng khí nóng thốc tới khiến đuôi tóc của Lyfa bay tung tới trước mặt cô. Sau khi đã đi cách đó khoảng 30 bước, Kirito và Lyfa quay người lại. Lúc ấy, kiếm, rìu, thương và đủ thứ vũ khí khác của đám chiến binh cứ liên tiếp nối đuôi nhau đánh lên cơ thể to lớn của Tonkii. Những hiệu ứng ánh sáng chói lòa cùng với âm thanh va chạm nặng nề xuất hiện ngay sau những đòn đánh đó.

Mặc dù có sức mạnh phòng thủ của tà thần, nhưng Tonkii vẫn phải chịu sát thương từ những đòn tấn công liên tiếp được gây ra bởi trang bị cao cấp của đám người chơi. Thanh HP của nó giảm xuống một cách đều đặn. Tám chiến binh tiếp tục công kích thêm khoảng vài giây nữa, rồi lùi lại giữ khoảng cách. Ngay khi họ vừa lui ra, loạt ma pháp tấn công thứ hai đã được thi triển xong và bay tới cùng với những mũi tên phóng ra từ phía các cung thủ. Những phép thuật ấy tạo ra một vụ nổ khủng khiếp nuốt trọn lấy cả cơ thể đồ sộ cao tới hơn bốn mét của Tonkii. Một cột lửa xuất hiện, và đám lông sáng bóng của nó bị bắt lửa rồi bắt đầu cháy bùng lên.

Thanh HP của Tonkii đã bị sụt đi mất mười phần trăm. Giữa tiếng lửa cháy rừng rực, họ có thể nghe thấy được tiếng kêu "Yururuuu, Yururuuu" nghe như tiếng sáo flute. Đó chắc chắn là tiếng kêu của Tonkii. Nghe nó còn mỏng manh và thê thảm hơn cả khi Tonkii bị gã tà thần ba mặt áp đảo. Không muốn nhìn cảnh đó thêm nữa, Lyfa quay đầu sang bên trái. Liền đó, cô trông thấy một cảnh tượng khiến trái tim mình đau nhói. Kirito đứng đó, hai nắm tay bóp chặt lại, còn ở trên túi áo anh ấy, cô tiểu tiên bé nhỏ Yui đang ngó ra, hai tay cô bé bấu chặt lấy mép túi áo.

Sword_Art_Online_4_-_061

Khuôn mặt xinh xắn của cô bé nhăn lại đầy vẻ đau đớn, từng giọt nước mắt lăn dài xuống từ trên đôi mắt màu đen của cô. Nhìn cảnh cô bé tiểu tiên rơi lệ lã chã, đôi vai run rẩy cố kìm nén không hét lên ấy, Lyfa cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi trào ra trên mắt mình.

'—Giá như nhóm người Undine đó chỉ là một nhóm PK tàn ác!'

Nếu vậy thì cô sẽ có thể căm ghét họ. Và cô có thể thề rằng mình sẽ trả thù cho Tonkii. Nhưng lúc này, họ chỉ đang thực hiện những việc mà người chơi MMO được phép làm. Việc giết quái vật để kiếm tiền và điểm kinh nghiệm là một chuyện rất bình thường khi chơi game nhập vai, nó bắt nguồn từ những trò chơi nhập vai chơi trên bàn (table RPG) vốn đã xuất hiện từ rất lâu về trước, và vẫn chẳng hề thay đổi suốt bao năm qua, ngay cả khi đã phát triển lên thành những game dạng FullDive. Dù nói về mặt đạo đức hay là luật lệ trong ALfheim, thì Lyfa cũng chẳng thể cự nự lại nhóm người Undine đó được.

Thế nhưng, cho dù Tonkii là một con quái vật, nhưng nó đã trở thành một người bạn và là người đồng hành với họ, hà cớ gì họ lại không được phép bảo vệ nó? Nếu ta chẳng thể nói rằng 'Đứa nhóc này là một người bạn, thế nên đừng giết nó', vậy thì luật lệ còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Lyfa tin rằng ngay cả ở trong thế giới này cũng có «sự tự do về mặt tinh thần». Cô tin là ở đây người ta có thể thể hiện những cảm xúc mà mình không thể nào bày tỏ ở thế giới thực. Tuy vậy, khi vị thế của người chơi ngày càng cao hơn, mặc lên người những bộ trang bị quý hiếm và mạnh mẽ hơn, cấp bậc của họ sẽ tăng lên nhưng đồng thời, đôi cánh của họ sẽ bị trói buộc bởi những xiềng xích. Vào một thời điểm nào đó, đến cả những người Undine kia cũng chỉ là những người mới chơi chẳng hề biết thứ gì cả, và khi trông thấy những con quái vật đang nghỉ ngơi ở trên bãi luyện cấp, có vài người có thể sẽ nghĩ là chúng rất dễ thương và không hề muốn giết chúng.

Trước âm thanh phát ra từ những đòn tấn công dồn dập ấy, Lyfa cứ đứng chết lặng ở đó. Những tiếng động kia càng lúc càng lớn hơn, trong khi tiếng kêu của Tonkii thì ngược lại, dần trở nên yếu ớt đi. Thanh HP của Tonkii đã tụt xuống dưới mức năm mươi phần trăm. Chỉ còn lại hai phút - mà không, chỉ còn sáu mươi giây nữa thôi.

"...Kirito-kun."

"Lyfa."

Hai người họ lên tiếng gần như cùng một lúc. Lyfa ngước lên nhìn vào đôi mắt đen tuyền của anh chàng người Spriggan, rồi nói.

"...Tôi sẽ giúp Tonkii."

"Tôi cũng vậy."

Lyfa định nói 'Mục tiêu của anh là đến Aarun cơ mà, mau chạy đi', nhưng rồi cô lại nuốt những lời đó lại và gật đầu. Nếu họ can thiệp vào chuyện này thì hai người sẽ chẳng thể sống sót được quá mười giây. Hành động của họ chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng giống như với Kirito, niềm tin của Lyfa cũng khiến cô không thể đứng yên ở một bên mà chẳng làm gì như vậy được. Họ đã cứu Tonkii khỏi tên khổng lồ ba mặt, và Tonkii cũng đã cứu lại họ. Cho dù con tà thần đó chỉ là một nhóm dòng lệnh nằm sâu trong một góc đi nữa, thì họ vẫn là bạn bè của nhau, thậm chí hai người còn đặt cho nó một cái tên. Họ không thể cứ đứng trơ ra đó mà nhìn Tonkii bị giết được, nếu không thì việc chơi game VRMMO còn có ý nghĩa gì chứ?

"...Anh biết đấy, hôm nay tôi sẽ lại giúp anh đi từ Sylvain tới Aarun thêm lần nữa."

Lyfa vội nói, còn Kirito thì gật đầu và đưa bàn tay lên chuôi kiếm của mình.

"Cảm ơn cô... Yui, con nấp kĩ vào đáy nhé."

"Vâng... Papa, Lyfa-san... Chúc may mắn!"

Yui nấp sau vào trong túi áo của Kirito, trên khuôn mặt cô bé tiểu tiên giờ không còn nước mắt nữa. Kirito và Lyfa rút kiếm ra cùng một lúc. Một pháp sư người Undine đứng ở bên hông đội hình nghe thấy tiếng kim loại sắc lạnh vang lên, và quay lại nhìn với vẻ mặt khó hiểu.

'Chúng ta sẽ tấn công những pháp sư có khả năng phòng thủ yếu trước'-

Hai người trao đổi qua ánh mắt rồi lao hết tốc lực về phía trước. Những bông tuyết bắn văng lên cao do bị hất lên bởi áp lực không khí xuất hiện tại nơi họ đi qua. Lyfa di chuyển với tốc độ cực hạn của mình và vung kiếm xuống bằng cả hai tay ngay khi vừa tới chỗ mục tiêu.

"Êyaaa!!"

Thanh katana theo lực li tâm chém xuống một cách dữ dội.Tựa như một tia chớp màu xanh lá, nó cắm ngập xuống vai của một pháp sư đứng ở bên rìa trái phía đằng sau. Cái áo choàng xanh lam nhạt anh ta đang mặc là một loại trang bị khá là quý hiếm, nên thanh HP của tay pháp sư đó chỉ bị sụt đi độ ba mươi phần trăm. Khi anh ta vừa giơ quyền trượng lên thì bị một tia sáng màu đen chém ngang người. Chỉ giây lát sau, tiếng nổ đinh tai do đòn tấn công gây ra vang lên. Thanh HP của tay pháp sư lại giảm tiếp thêm bốn mươi phần trăm sau đòn công kích bằng cự kiếm với tốc độ khủng bố của Kirito. Không hề tỏ ra nương tay chút nào, Lyfa lại tiếp tục tấn công một cách không thương tiếc về phía anh chàng người chơi đang bị đánh văng lên không. Cứ sau mỗi đòn đánh, thanh HP của anh ta lại giảm đi một chút cho tới khi tụt về mức 0. Thế rồi nhân vật của anh ta tan biến trong một cột sáng màu xanh nước biển. Thứ duy nhất còn sót lại là Remain Light của anh ta, Lyfa lờ nó đi và quay sang đối thủ tiếp theo. Lúc này, những pháp sư khác vốn đang tập trung tấn công Tonkii bằng các ma pháp tầm xa cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn. Một người trong số họ ngây mặt ra và kêu lên.

"...Hai người có nghiêm túc thật không đấy?"

"À, thế anh nghĩ sao... hả!"

Lyfa hét lên đáp lại, và đạp xuống nền tuyết. Không hổ danh là nhóm tinh anh của tộc Undine, tốc độ phản ứng của họ rất nhanh. Họ dừng những câu niệm chú dài lại và chuyển qua thi triển những phép tấn công tầm ngắn tốc độ cao. Tuy nhiên, tốc độ của Kirito và Lyfa vẫn cao hơn một chút. Sử dụng tay pháp sư thứ hai làm khiên chắn, hai người họ tiếp tục sử dụng chiến thuật song kiếm hợp bích. Những pháp sư còn lại vẫn tiếp tục tung phép ra, nhưng cũng chỉ có thể bắn sượt qua quần áo của họ, do những ma pháp đó đều là loại bắn theo đường thẳng. Lyfa cau mày lại khi bị đánh trúng bởi một hai phép tấn công gì đó thuộc loại tự tìm mục tiêu lẫn trong đó.

Sau khi hạ xong tay pháp sư thứ hai, cô quay sang nhìn Kirito và thấy anh ấy đã chuyển sang mục tiêu tiếp theo rồi. Đột nhiên, một âm thanh rít lên, và một mũi tên bạc cắm vào vai trái Kirito. Anh quay lại nhìn và thấy tên trinh sát thủ lĩnh đứng ở cách đó khá xa đã giương sắn mũi tên thứ hai với vẻ mặt nghiêm nghị. Gã mở miệng và lớn tiếng ra lệnh.

"Nhóm chiến binh, mau lui lại! Nhóm pháp sư đang bị tấn công!"

Mũi tên thứ hai bắn về phía ngực Lyfa, để lại phía sau đuôi nó một vệt sáng bạc tựa như một thiên thạch. Không thể né nổi mũi tên đó, Lyfa buộc phải đưa tay trái lên đỡ đòn. Phịch! Âm thanh va chạm vang lên, và thanh HP của Lyfa bị sụt đi hơn mười phần trăm. Trong khi cô vẫn đang loạng choạng, thì một luồng nước cao áp giống như thể tia laze bắn xuyên qua chân phải cô. Dĩ nhiên, Lyfa không hề cảm thấy đau đớn chút nào cả, nhưng khuôn mặt cô vẫn méo xệch lại vì cảm thấy khó chịu bởi cảm giác tê liệt đó. Kirito đang chiến đấu dở với kẻ địch thứ ba của mình và đã làm mất hơn nửa lượng HP của kẻ đó, nhưng anh ấy lại bị một cơn lốc băng nuốt trọn lấy. Lyfa tiến sát lại và định dùng phép thuật trị thương, nhưng cô lại thấy những tên pháp sư đang tập hợp lại và chuẩn bị tung ra một đòn tấn công ma pháp quy mô lớn. Hơn thế nữa, đám chiến binh lúc nãy vừa tấn công Tonkii cũng đang lao tới bên này với vẻ hằm hằm như quỷ dữ.

'—Chúng ta chỉ làm được tới thế này thôi sao?'

Đã gần năm mươi giây trôi qua kể từ khi trận chiến bắt đầu, và nếu xét tới sự chênh lệch về lực lượng thì hai người họ đã làm được rất tốt rồi. Như vậy, Tonkii chắc chắn sẽ tha thứ cho họ. Lyfa nhắm mắt lại và ngả đầu vào lồng ngực Kirito, chờ đợi thời khắc một nhát kiếm, một mũi tên hay một phép thuật nào đấy kết liễu lượng HP còn lại của họ. Thế nhưng, trước khi âm thanh của những đòn công kích kịp vang lên, thì một tiếng kêu nghe như tiếng sáo flute với âm lượng lớn hơn hàng vạn lần đã vọng tới.

Bầu không khí lạnh lẽo đậm đặc như rung lên, cái tiếng động vang vọng tới tận chỗ những ngọn núi tuyết ở phía xa đó đích thị là tiếng kêu của Tonkii rồi, nhưng nó nghe khác hoàn toàn so với tiếng kêu yếu ớt khi trước của nó. Không lẽ là, Tonkii cuối cùng cũng đã chết? Lyfa nghĩ vậy và quay gương mặt đầy vẻ đau đớn của mình về phía đỉnh đồi. Cái cơ thể hình oval kia lúc này chi chít những vết thương, nhưng trong số đó có một vết thương cực kì dài và sâu. Trong lúc Lyfa vẫn đang nhìn vào nó, vết rách ấy tiếp tục kéo dài ra cho tới khi hai đầu của nó nối lại với nhau.

"Ồ..."

Lyfa thì thầm. Cô cứ nghĩ rằng từ vết rách ấy sẽ có một dòng máu đen của tà thần chảy ra. Nhưng— Thứ phun ra bên ngoài lại là một luồng ánh sáng màu trắng tinh chói mắt. Ánh sáng màu trắng đó bắn vọt ra, đi kèm với đó là một âm thanh vang dội chói tai, và bao phủ lấy toàn bộ những chiến binh, pháp sư và trinh sát người Undine, không chừa lại một ai. Luồng hào quang của phép thuật hỗ trợ bên ngoài thân họ tan thành một luồng khói rồi tản đi, và cùng với đó là hiệu ứng của đòn tấn công ma pháp cũng bốc hơi theo.

...Khu vực giải trừ phép thuật!

Đó là một kĩ năng đặc biệt mà chỉ có những con boss cấp cao mới có. Một con tà thần cấp thấp không thể nào lại có kĩ năng quá mạnh như vậy được. Cả Lyfa, Kirito và hai mươi hai người Undine kia đều đờ người ra vì chẳng hiểu gì cả. Trước ánh mắt của họ, luồng sáng bao phủ toàn thân Tonkii lặng lẽ tản đi mất. Mà không, không phải thế. Chỉ có lớp vỏ cứng là bị thổi tan đi thôi. Nguồn sáng đang tiếp tục chiếu rọi ấy chìa ra tựa như một tòa tháp xoắn ốc. Phần chóp của luồng ánh sáng xoắn ốc ấy bắt đầu dịch chuyển, và khi đó, Lyfa hiểu ra ngay. Nguồn phát ra ánh sáng đó, những dải dài màu trắng tinh kia, chính là tám chiếc cánh đang tỏa hào quang xòe ra đối xứng nhau, mỗi bên bốn chiếc.

"...Tonkii..."

Như thể nghe thấy tiếng Lyfa, khuôn mặt giống như voi không hề thay đổi của Tonkii ngẩng lên từ giữa những chiếc cánh. Cái mũi dài của nó giơ lên cao, hai cái tay đang phe phẩy xòe rộng ra

—"Yurururuuu".

Âm thanh vang dội ấy lại phát ra từ con tà thần nay đã không còn trông giống sứa ấy nữa. Nó vỗ cả tám chiếc cánh của mình rồi bay vụt lên trời. Cái cơ thể vốn lúc trước tròn ủm nay đã trở nên thuôn dài bóng mượt. Hai mươi cái xúc tu chìa ra ở phía dưới bụng nó trông cũng không còn giống những cái tua có vuốt nữa, mà giống dây leo của thực vật hơn. Thanh HP vừa nãy tụt xuống mức mười phần trăm giờ đã hồi đầy lại. Sau khi bay lên trên cao khoảng mười mét, Tonkii lơ lửng ở đó trong chốc lát, rồi màu của cơ thể nó dần thay đổi và tỏa ra một luồng hào quang màu xanh lam mà chẳng hề có dấu hiệu gì báo trước.

"A... Không ổn rồi..."

Kirito lẩm bẩm, rồi đột nhiên trở mình và kéo Lyfa nằm rạp xuống mặt tuyết. Ngay sau đó, Tonkii liên tiếp phóng ra những tia sét kinh hồn từ chân của mình. Chẳng kịp có thời gian gào thét, nhóm người Undine đã bị đánh trúng và văng đi toán loạn sau những tiếng nổ lớn. Một vài cung thủ và pháp sư bị đánh tan ra thành tro bụi chỉ sau một đòn, nhưng nhóm chiến binh thì có vẻ vẫn cầm cự được.

"Rút lui về phía chân đồi! Chuyển sang đội hình tập trung để trị thương và hỗ trợ!"

Tên trinh sát thủ lĩnh hét lên sau khi thấy không còn cách nào để cứu vãn tình hình nữa. Cả nhóm gồm chưa đầy hai mươi người còn sống sót chạy xuống con dốc cùng nhau. Nhóm chiến binh dùng khiên để cản đòn trong khi ở phía sau, các pháp sư còn lại bắt đầu niệm phép. Thế nhưng, Tonkii từ từ lướt đi trên không trung và bắt kịp được họ, lần này thì toàn thân nó tỏa ra ánh sáng màu trắng tinh. Tiếng

"Kưaaa

" vang vọng lên, cùng với đó là những vòng sáng trút xuống như mữa và vô hiệu hóa mọi năng lượng ma pháp. Đồng thời, các phép niệm chú chưa kịp hoàn tất cũng bị tan ra thành mây khói và biến mất.

"Khốn kiếp!!"

Tên trinh sát thủ lĩnh cuối cùng cũng không còn bình tĩnh nổi nữa, và hét lên. Gã đưa tay lên trời. Những mũi tên khói bắn ra ồ ạt, tạo nên một màn khói che lấy toàn bộ nhóm Undine.

"Rút lui, rút lui!!"

Nghe thấy tiếng gào lên ra lệnh đó, nhóm Undine liền chạy thẳng - từ chỗ Lyfa đang đứng, cô có thể thấy cảnh đó rất rõ ràng. Bọn họ chạy trốn cũng rất nhanh, và chẳng mấy chốc đã biến mất ở phía xa. Dĩ nhiên là với Tonkii - lúc này đã có thể bay - thì việc đuổi theo những người chơi đang chạy trốn ở dưới mặt đất là một việc rất dễ dàng. Nhưng nó chỉ kêu lên một tiếng khải hoàn, rồi vỗ vỗ bốn cái cánh ở một bên người để đổi hướng. Nó bay tới một cách chậm rãi rồi lơ lửng ở ngay phía trên đầu Lyfa và Kirito. Ba cặp mắt ở trên cái đầu voi gần như toàn màu trắng kia nhìn xuống phía họ.

"...Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Kirito lại hỏi Lyfa một câu giống khi trước. Tonkii chỉ đơn giản đáp lại lời Kirito bằng cách kéo dài mũi mình ra. Chiếc mũi của nó chìa ra và ôm lấy cả Kirito lẫn Lyfa, rồi nâng họ lên mà chẳng giải thích gì.

'Mình biết ngay mà!'

Hai người họ thầm nghĩ vậy, sau đó Tonkii thả họ xuống lưng của mình. Cả hai người ngồi phịch xuống cùng một lúc, tạo nên một tiếng

"Đông".

Họ nhìn nhau, rồi tra kiếm vào vỏ. Lyfa bắt đầu vuốt ve đám lông màu trắng của Tonkii. Không biết có phải do cô tưởng tượng hay không, nhưng lớp lông ấy giờ có vẻ dài và mềm hơn.

"...Sau tất cả những chuyện vừa rồi, thật may là cậu vẫn còn sống sót, Tonkii."

Lyfa nói, liền đó Yui cũng thò đầu ra khỏi túi áo Kirito, và vỗ hai tay vào nhau rồi lên tiếng.

"Em cũng rất vui! Còn sống sót cũng nghĩa là sẽ có những điều tốt đẹp xảy ra!"

"Được vậy thì thật tốt biết bao..."

Kirito vừa nói vừa nhìn lên nhìn xuống. Tiếp theo đây, Tonkii hẳn sẽ tới một nơi nào đó. Ở phía trước là cái hố khổng lồ của Jotunheimr - nếu đó là đích đến của nó thì chuyện này sẽ càng trở nên khó hiểu hơn. May thay, sau khi kêu lên một tiếng, Tonkii lại bay hướng lên trên, về phía rễ của Cây thần thế giới. Cứ mỗi khi nó vỗ những cái cánh trông như những làn sóng của mình, lông của nó lại rạp sát xuống thân người nó, và rồi con tà thần to lớn bắt đầu bay lên trên cao. Nó bay vòng lên theo hình xoắn ốc, cho tới khi Lyfa có thể nhìn thấy toàn cảnh Jotunheimr.

"Oa..."

Lyfa không kịp được mà thốt lên. Cô bắt đầu nhìn ngắm toàn bộ thế giới băng giá xinh đẹp mà cũng đầy chết chóc này. Người chơi không thể bay được ở khu vực này, nên chắc mới chỉ có Lyfa và Kirito là được ngắm nhìn quang cảnh từ độ cao như vậy. Lyfa bất giác mở cửa sổ menu và định lấy một item ra để chụp hình, nhưng rồi cô nghĩ lại rồi thôi. Khung cảnh mà cô nhìn thấy có thể được ghi lại bằng một tấm ảnh, nhưng cái cảm xúc lúc này đây thì lại không có gì lưu giữ lại được. Niềm vui và nỗi buồn, sự phiền muộn và cả cảm giác tự do, tất cả hòa lẫn với nhau, tạo nên một cảm xúc tuyệt vời không gì sánh nổi. Không rõ là Tonkii có hiểu được cảm giác của Lyfa hay không, nhưng nó bay chậm lại một chút rồi lượn một quãng nhỏ, sau đó lại đập mạnh cánh thêm một lần nữa.

Đột nhiên, ở phía trên đầu Lyfa, có một vật xuất hiện trong tầm mắt cô ở khoảng cách rất gần. Cô không nhận ra ngay được đó là thứ gì. Cái vật thể hình nón lộn ngược làm từ băng màu xanh lam trong suốt ấy được ôm lấy ở phía ngoài bằng một mạng lưới những cái rễ trông giống như ống nước màu đen của Cây thần thế giới.

Theo như hiệu ứng tầm nhìn cự li gần thì độ cao của cái nhũ băng khổng lồ kia phải vào khoảng 200 mét hoặc hơn. Lúc còn ở dưới mặt đất, họ đã suy đoán rằng bên trong nhũ băng đó được chia thành nhiều khu vực, tạo nên một dungeon bằng băng. Lyfa im lặng mở to mắt ra và quan sát kĩ càng hơn.

Đột nhiên, tại đáy của nhũ băng đó - ở phía trong điểm nhọn nhất, có một tia sáng màu vàng kim lóe lên thu hút sự chú ý của cô. Dù có cố tập trung tới cỡ nào thì cô cũng không nhận ra được đó là vật gì. Lyfa bất giác đưa bàn tay phải lên và niệm một câu chú ngắn. Một luồng nước bắt đầu phun ra từ bàn tay cô, rồi ngay lập tức đông tụ lại tạo thành một mặt pha lê phẳng lì. Kirito vội quay mặt sang phía Lyfa và hỏi.

"Đó là cái gì vậy?"

"Một loại phép thuật nhìn xa được tạo ra từ tinh thể băng. Ở đây này, nếu nhìn vào phần chóp của cái nhũ băng khổng lồ đó, anh có thể thấy vật gì đó đang sáng lóe lên..."

Nghe thấy vậy, Kirito cúi sát lại nhìn qua cái thấu kính đó. Thứ ánh sáng màu vàng kim đang rung động kia từ từ ổn định lại, rồi cuối cùng để lộ ra một hình ảnh rõ ràng.

"OAAA!"

Ngay khi thấy được hình dạng thật của vật phát ra ánh sáng đó, Lyfa kêu lên như một đứa trẻ. Bị phong ấn kín bên trong phần chóp của nhũ băng đó là một lưỡi kiếm trong suốt màu vàng kim, trông đầy vẻ đáng sợ nhưng cũng mĩ lệ vô cùng. Từ lớp lân quang bao phủ lấy thanh kiếm và những chi tiết trang trí tinh xảo của nó, thì có thể thấy rõ rằng đây là một thanh kiếm huyền thoại. Mà không, trước cả đó nữa, Lyfa đã biết tên của nó rồi.

"Đó là «Thánh kiếm Excaliber».Tôi đã nhìn thấy nó trong một bức hình ở trên trang chủ của ALO... Đó là thanh kiếm duy nhất có thể vượt qua được «Quỷ kiếm Gram» của Tướng quân Eugene, thanh kiếm mạnh nhất có một không hai... Theo như những gì tôi biết thì chưa từng có ai phát hiện ra vị trí của nó cả."

"M-mạnh nhất ư..."

Trong khi Lyfa giải thích với giọng đầy kinh ngạc, thì Kirito lại nuốt nước bọt cái ực với vẻ lo âu. Thanh kiếm được phong ấn tại đáy của một cầu thang xoắn ốc vốn nối với dungeon nhũ băng kia. Nói vậy tức là, chỉ có ai đã băng qua được cả dungeon thì mới lấy được nó.

Tà thần Tonkii mang hai tinh linh ở trên lưng mình và bay vòng quanh nhũ băng lên phía trên theo hình xoắn ốc. Lyfa rời mắt khỏi thanh thánh kiếm và nhìn lên trên, thế rồi cô phát hiện ra hai thứ. Đầu tiên là cô thấy một ban công trông như cái bục chìa ra ngoài.

Đường bay của Tonkii hẳn sẽ lượn gần qua chỗ đó. Hai người họ hoàn toàn có thể nhảy từ lưng Tonkii xuống đó. Thứ hai là tại đỉnh của Jotunheimr đầy băng tuyết, có một cái rễ đang rủ xuống, trên đó có một cầu thang. Nó tiếp tục đi lên trên qua cả phần trần hang. Đó chắc chắn là lối thoát dẫn lên mặt đất ở phía trên Jotunheimr. Không có lối đi nào thông giữa cầu thang lên mặt đất và ban công dẫn vào dungeon cả. Nếu ta nhảy xuống ban công để thử lấy thanh thánh kiếm, thì sẽ không còn cách nào khác để lên được chỗ cầu thang nữa. Kirito có vẻ cũng đi tới kết luận tương tự.

Ánh mắt anh ta cứ quay qua quay lại giữa cái ban công và cầu thang thoát ra ngoài. Trong khi đó, họ đang càng lúc càng tiến gần tới chỗ ban công. Nếu sau 20 giây... không... 10 giây nữa thôi mà họ không đưa ra quyết định thì...

Tonkii lặng lẽ bay tới chỗ ban công, rồi bay ngang ra như thể muốn cho họ cơ hội. Đối với những người chơi game VRMMO như Kirito và Lyfa thì bản năng của họ mách bảo rằng hãy nhảy xuống, và toàn thân hai người run lên. —Nhưng dĩ nhiên, họ không nhảy xuống. Cả hai nhìn nhau và cười với vẻ hơi xấu hổ. Thế rồi Lyfa nói.

"...Chúng ta sẽ phải trở lại nơi này một lần nữa, nhưng phải đi cùng thật nhiều đồng đội nữa."

"Cô nói phải. Dungeon này có lẽ là nơi khó nhất ở Jotunheimr. Nếu chỉ có hai ta thì không có cách nào vượt qua nổi đâu."

"A, anh đấy, sao mà có vẻ hối tiếc quá vậy!"

Hai người họ bật cười, trong khi đó, Tonkii bay qua chỗ ban công không chút bối rối và tiếp tục hướng lên trên. Nhìn xuống chỗ lối vào hình vuông của dungeon, có bóng dáng của một con tà thần khủng khiếp đang trấn giữ ở phía sau nơi đó. Nó trông hao hao giống với tên khổng lồ ba mặt đã tấn công Tonkii, nhưng xem ra đó có vẻ là một con mạnh hơn có hình dạng giống con người. Có lẽ con quái vật mạnh nhất tại dungeon sâu nhất của Jotunheimr cũng thuộc loại đó.

Con tà thần đó có vẻ là loại mà chủng tộc của Tonkii đối địch, có thể chính vì vậy mà chúng mới chịu trách nhiệm đưa người chơi lên tới đây. Đó cũng là lí do tại sao gã khổng lồ lại tìm cách giết Tonkii trước khi nó kịp tiến hóa. Nếu họ gia nhập một party đi săn tà thần và chiến đấu một cách máy móc, thì hẳn họ sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện chỉ giết con quái vật người khổng lồ và cứu con thuộc loại sứa - voi. Và nếu hai người họ không bị rơi xuống đây thì event này, mà không, tình bạn này sẽ chẳng thể nào xảy ra được.

Trong khi Lyfa vẫn đang tiếp tục suy đoán thì Tonkii đã bay tới chỗ vòm hang. Cái rễ cây có cầu thang chạm khắc ở trên đó lúc này có thể được nhìn thấy rất rõ ràng, và đang rủ xuống từ phía góc của nhũ băng. Tonkii kêu lên một tiếng "Yururu" rồi xòe cánh ra và giảm tốc độ lại. Nó bay lơ lửng ở đó rồi chìa vòi ra, cuốn lấy xung quanh cái rễ cây ở gần cầu thang như thể một sợi dây thừng và dừng lại. Nhìn thấy cái cầu thang gỗ đung đưa, Lyfa đứng dậy. Cô nắm lấy tay Kirito một cách tự nhiên, rồi hai người bước lên bậc cầu thang ở dưới cùng. Người Tonkii hơi rụng nhẹ một chút, và khi cảm thấy sức nặng trên lưng mình đã biến mất, nó buông vòi ra khỏi cái rễ. Nó bay lên trên rồi vòng lại để chuẩn bị lao xuống.

Khi nó quay người lại, Lyfa đưa một tay nắm lấy chóp của cái vòi to bự đang rút ra. "

...Tới sẽ quay trở lại lần nữa, Tonkii. Từ giờ đến khi đó nhớ phải cẩn thận nhé. Đừng để những con tà thần khác bắt nạt cậu đấy."

Thì thầm xong, Lyfa buông nó ra. Kirito cũng ôm lấy cái vòi, Yui thậm chí còn bay ra và đưa hai bàn tay nhỏ nhắn lên ôm lấy một nhúm lông chìa ra ở vòi của Tonkii.

"Lần sau chúng mình sẽ nói chuyện thật nhiều nhé, Tonkii-san."

Cô bé tiểu tiên mỉm cười và nói. Con tà thần đáp lại bằng một tiếng "Furururu" rồi quay người đi và gập cánh lại. Nó lao xuống với một tốc độ khủng khiếp, bóng dáng nó nhỏ dần đi trong nháy mắt. Những chiếc cánh của con tà thần kì bí ấy lóe lên lần cuối, rồi chìm vào màn đêm sâu thẳm của Jotunheimr. Chắc chắn là từ giờ nó sẽ không còn phải chịu hành hạ nữa, và bay lượn một cách tự do trên bầu trời. Và nếu hai người họ có quay trở lại nơi này và gọi Tonkii tới, thì nó hẳn sẽ lại vui vẻ chở Lyfa và Kirito trên lưng mình. Lyfa quệt đi những giọt lệ đang ứa ra nơi khóe mắt mình, rồi quay sang nhìn Kirito và bắt đầu cười vang.

"Đi nào! Aarun chắc hẳn là ở ngay phía trên thôi!"

Nghe thấy những lời đầy hào hứng ấy, Kirito duỗi người ra và đáp lời.

"Ừm, hãy kết thúc cuộc hành trình này thôi...Lyfa này, khi lên trên đó, chúng ta hãy giữ bí mật về thanh thánh kiếm kia nhé."

"Anh thật là, sao tự dưng lại nói một chuyện làm hỏng cả giây phút quan trọng này như vậy chứ..."

Anh chàng Spriggan mặc đồ đen nhún vai, thế rồi hai người họ vừa nắm tay nhau vừa bắt đầu chạy lên cái cầu thang xoắn ốc ở trên rễ cây. Quãng đường vốn chỉ mất ba phút lúc họ rơi xuống miện con sâu đất khổng lồ nay tốn thời gian hơn rất nhiều khi phải đi bộ. Trong khi đi tiếp lên theo con đường được chiếu sáng lờ mờ bởi những cây nấm tỏa hào quang, Lyfa mau chóng quyết định thôi không đếm số bậc thang nữa. Sau hơn mười phút đồng hồ, một dải sáng mỏng manh xuất hiện ở phía trước mặt họ. Kirito và Lyfa nhìn nhau, rồi lao vọt tới chỗ lối ra. Hai người cứ bước hai bậc thang một, rồi thò đầu ra ngoài cái lỗ hổng trổ ra trên thân cây.

Sau khi nhảy ra khỏi chỗ cầu thang, họ thấy mình đang đứng trên một thềm đá phủ rêu. Họ theo đà lao tới xoay người lại, rồi ngồi xuống nền đá. Hai người mở đôi mắt ra sau khi đã nhắm lại lúc đi ra khỏi cầu thang tối om, và nhìn khung cảnh trước mặt mình. Đó là cảnh đêm của một thành phố tuyệt đẹp và đầy vẻ uy nghi.

Sword_Art_Online_4_-_079

Những kiến trúc bằng đá với đủ kích cỡ nằm rải rác khắp nơi tựa như tàn tích còn lại của một nền văn minh cổ. Ánh sáng màu vàng của những ngọn lửa, màu xanh của ma pháp, màu hồng của những vỉa quặng nhấp nháy khắp mọi chỗ như thể có một lớp bụi sao được vẩy lên thành phố này. Những bóng người đi lại dưới ánh sáng đó không thuộc riêng chủng tộc nào, mà phân đều cho cả cả chín chủng tộc tinh linh.

Sau khi nhìn quang cảnh thành phố buổi đêm, Lyfa ngẩng mặt lên. Một cái bóng to lớn hình cái cây chạy nhằng nhịt trên nền trời đêm màu xanh thẫm.

"... Cây thần thế giới..."

Cô thì thầm, rồi nhìn sang Kirito ở bên cạnh mình và nói tiếp.

"... Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là «Aarun», trung tâm của ALfheim, thành phố lớn nhất trong thế giới này."

"Phải rồi.. Chúng ta cuối cùng cũng tới được đây."

Kirito gật đầu. Cô bé Yui thò đầu ra khỏi túi áo anh ấy và nở một nụ cười rạng rỡ.

"Oa! Đây là lần đầu tiên em tới một thành phố có đông người như thế này đấy!"

Với Lyfa cũng vậy. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc có nhiều người rời bỏ lãnh địa tộc mình và tận hưởng cảm giác phiêu lưu tự do như vậy. Hai người họ cứ ngồi ở chỗ mép bậc thềm và cảm nhận bầu không khí của một thành phố náo nhiệt. Nhưng không lâu sau, âm thanh nặng nề của một chiếc đàn organ ấy vang lên và cắt ngang dòn suy tư của Lyfa. Tiếp theo là một giọng nữ vọng xuống từ trên trời.

'Đây là thông báo về việc bảo trì định kì hàng tuần. Vào lúc 4 giờ sáng nay, máy chủ sẽ tạm thời bị đóng lại.' - tiếng thông báo hệ thống vang lên. Lyfa chưa bao giờ ở trong game lâu đến vậy, nên đây là lần đầu tiên cô nghe thấy thông báo này. Thật sự là có rất nhiều cái "lần đầu tiên" đã xảy ra kể từ hôm qua tới giờ. Vừa nghĩ vậy, Lyfa vừa đưa chân tới trước rồi đứng dậy.

"Hôm nay ta nên dừng ở đây thôi. Hãy tìm một quán trọ rồi đăng xuất nào."

Kirito cũng đứng dậy, gật đầu một cái rồi hỏi.

"Bao giờ thì việc bảo trì kết thúc vậy?"

"Tới trưa nay."

"Tôi hiểu rồi."

Kirito hơi cúi nhìn xuống, rồi đột ngột ngẩng lên nhìn bầu trời. Những cành của cây thần thế giới xòe ra, trải về khắp mọi hướng. Đôi mắt đen của Kirito hơi nheo lại, miệng anh ta dường như cử động gì đó. Thấy thế, Lyfa chợt nhớ lại nguyên nhân anh ta tới ALfheim này. Anh ấy muốn gặp «một ai đó» tại đỉnh của Cây thần thế giới. Cô thắc mắc không biết đó là ai. Nếu không phải là NPC giao nhiệm vụ, thì chắc là một người thuộc đội ngũ quản lý, hoặc là... Khi cô chưa kịp nghĩ tiếp thì Kirito đã lại quay về với vẻ mặt như mọi khi và nói.

"Vậy ta tìm một quán trọ thôi nào. Giờ tôi nghèo lắm, nên kiếm chỗ nào không đắt đỏ quá là được."

"...Anh ra vẻ ngầu rồi đưa hết tiền cho hai vị lãnh chúa rồi à? Ít ra cũng phải giữ lấy một ít phòng thân chứ! Thật là..."

Lyfa bật cười trước tình cảnh rỗng túi của anh ta, rồi bảo với cô bé Yui ở trên túi áo Kirito.

"Papa em bảo vậy đấy. Thế có quán trọ nào rẻ ở gần đây không?"

Kì lạ hơn là, cô bé Tiểu tiên chỉ đường ấy nhíu mày lại, nhìn về hướng cây thần thế giới, rồi mau chóng mỉm cười trả lời.

"Có đấy ạ, ở dưới đó hình như có một chỗ siêu rẻ luôn!"

"S-siêu rẻ..."

Chẳng hề để ý tới vẻ ngần ngừ của Lyfa, Kirito bắt đầu bước đi thoăn thoắt về phía đó. Lyfa đành phải đi theo. Mặc dù đáng ra cô phải cảm thấy buồn ngủ do thức quá khuya mới phải, nhưng Lyfa lại cảm thấy có chút không thoải mái và lại nhìn lên cây thần thế giới một lần nữa. Dĩ nhiên là cô chẳng nhìn thấy gì trên cái tán cây khuất bóng giữa nền trời ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.