Em Chỉ Nhìn Về Phía Anh

Chương 8




Billy đã rất vui vẻ. Nhưng nụ cười tắt ngấm khi cậu bước ra ngoài đứng trên lối đi lót ván ngay trước quán Phương Đông để chờ Colt. Vừa bước ra khỏi cửa, Colt đã nhanh nhẹn lách qua một bên rồi mới thả lỏng bàn tay đang cầm súng. Bây giờ cậu cảm giác khó chịu trong người như buồn nôn vậy. Colt Thunder đang ở đây sao? Cậu thậm chí chẳng hy vọng gì đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên cả.

“Ngựa của mày đâu?” Colt hỏi cộc lốc.

Billy nhăn mặt, để ý đến con Appaloosa cao lớn đang đứng dưới đường ngay trước một quán rượu khác. “Em đi bộ từ khách sạn Noble, em đang ở đó.”

“Vậy thì đi thôi.”

Họ gần như có cùng chiều cao, nhưng Billy lại cảm thấy chân mình như tréo đi khi cố đuổi kịp Colt lúc anh bước xuống khỏi lối đi có lót ván. “Em không nghĩ bà ấy nhờ anh đuổi theo em đấy anh Colt, em thề là em không biết.”

“Mày nghĩ chính bà ấy sẽ đi lùng bắt mày chứ gì?”

“Tất nhiên là không rồi! Em biết bà ấy sẽ viết thư cho Jessie, và em đoán bà ấy sẽ nhờ anh Chase đi tìm em. Bà ấy vẫn luôn dựa dẫm vào anh ấy như vậy.”

“Cái đó là trước khi anh ta cưới Jessie kìa. Nhưng anh ta có lẽ sẽ được cử đi nếu anh ta có ở nhà vào lúc đó, nhưng anh ta không có. Và cũng không phải mẹ mày nhờ tao đi, mà là Jessie đấy. Chị ấy có ý nghĩ thật ngớ ngẩn rằng tao có thể tìm ra mày mà không vấn đề gì cả.”

“Em xin lỗi,” Billy nói lí nhí trong miệng.

“Chờ cho đến lúc tao quyết định có nên đập cho mày một trận tơi bời không đã nhóc, trước khi mày xin lỗi.”

Billy chùn bước lại. Cậu ước gì mình có thể thấy được nét mặt của Colt khi anh nói ra câu đó, nhưng anh vẫn soải bước nhanh về phía trước và không ngoái lại phía sau khi nói. Tuy nhiên, cậu gần như chắc chắn là anh đang nói thật và nó tùy thuộc anh giận đến cỡ nào thôi. Nếu vậy thì có lẽ việc thấy được nét mặt của anh cũng không làm Billy biết được câu trả lời. Chẳng ai có cách gì nhìn ra Colt được cả, nhất là với khả năng che giấu cảm xúc của anh khi anh muốn.

Những năm vừa qua đem lại sự bất ngờ từ lần này đến lần khác cho Billy. Cậu lớn lên ở Chicago với mẹ mình, Rachel, và người cha dượng, mặc dù cậu đã không biết Jonathon Ewing chỉ là cha dượng của mình. Cậu cũng chẳng hề biết mình có một người chị, cho đến lúc cha của Jessie qua đời và Rachel đã đến Wyoming để trở thành người giám hộ cho chị ấy. Lúc ấy cậu mới được chín tuổi và việc gặp một người như Jessie thì quả là một ấn tượng khó phai. Cha chị ấy đã nuôi lớn chị ấy như một đứa con trai, và chị ấy điều hành trang trại mà ông ấy để lại cho chị cũng như bao người đàn ông khác. Chị ấy mặc quần dài, mang súng, và biết tất cả mọi thứ cần cho việc chăn nuôi gia súc. Billy thần tượng chị ấy và rất vui mừng khi cậu biết được chị ấy không phải là chị cùng cha khác mẹ của mình mà là chị ruột thật sự, còn Thomas Blair cũng chính là cha đẻ của cậu.

Nhưng Rachel đã quay lại Chicago, dẫn Billy theo cùng, rồi phải một vài năm sau Billy mới có dịp trở lại thăm trại chăn nuôi Thung Lũng Đá lần nữa. Thật ra, cậu đã ở đó vào cái ngày Colt xuất hiện, tuy nhiên hồi ấy anh được gọi là Tia Sét Bạc.

Billy đã nghe kể về anh, tất nhiên rồi. Một chiến binh Cheyenne quả cảm là bạn thân của Jessie trong nhiều năm, mặc dù anh chưa bao giờ đến trang trại của chị ấy trước đó. Nhưng Billy không hề biết anh là ai trong lần gặp đầu tiên, và sau khi nghe kể về những rắc rối mà người Sioux và người Cheyenne đã gây ra vào thời gian đó, thì thật sợ hãi khi nhìn thấy một người da đỏ hiên ngang cưỡi ngựa đi vào, nhất là khi anh ấy rõ ràng không phải là một loại người được thuần hóa.

Với tấm lưng trần, tóc xõa dài đến nửa lưng, thì không, không có nét gì thuần hóa ở Tia Sét Bạc cả- cho đến khi người ta nhìn thấy anh với Jessie và nghe anh nói tiếng Anh. Và không phải là thứ tiếng Anh rõ ràng, chính xác như bạn cho rằng một người da đỏ sẽ được dạy như vậy, mà là thứ tiếng Anh lè nhè của anh chàng người miền Tây, giống hệt của Jessie, mà xét cho cùng thì cũng không ngạc nhiên mấy, vì anh đã học tiếng Anh từ chị ấy.

Billy, năm ấy mười một tuổi, đã bị Thunder mê hoặc như với Jessie vậy. Cậu không ở lại để thấy được sự thay đổi thành “người da trắng” của anh, vì thế cậu hầu như không nhận ra anh khi gần một năm sau, Colt đến miền đông với Jessie và Chase để tham dự lễ cưới của Rachel với cha của Chase, Carlos Silvela. Nhưng vẫn có một cái gì đó ở anh làm Billy không thể thoải mái hoàn toàn khi ở cùng anh, mặc dù anh đã cởi mở và dễ gần hơn sau đó. Và Billy không nghĩ điều đó sẽ thay đổi, vì Colt không còn dễ chịu nữa, đặc biệt là từ cái rắc rối xảy ra năm 1978 khiến anh suýt mất mạng.

Đó cũng là lúc Billy phát hiện ra Colt không chỉ là bạn thân của Jessie, mà còn là em trai cùng cha khác mẹ với chị ấy, và của cả Billy nữa chứ; rằng Thomas Blair đều là cha đẻ của cả ba người. Thật không may, điều đó lại không làm cậu cảm giác có thể gần gũi được với Colt, không như cái cách của Jessie. Cho dù là anh trai, thì Colt vẫn có thể làm cậu sợ hãi còn hơn cả mười tên Bill Clantons, mà thậm chí không cần cố gắng.

Y như thể đọc được suy nghĩ của cậu, Colt hỏi, “Người bạn nhỏ nóng tính của mày là ai vậy?” Billy trả lời mà không hề suy nghĩ và rồi nhận ra mình đang bị ép vào tường của cửa hàng bán yên ngựa mà họ đang đi ngang qua, còn Colt thì đang túm chặt lấy áo của cậu. “Mày để quên mắt mũi của mày ở miền Đông rồi hả, nhóc? Nửa đường tới đây, tao đã nghe đồn về cái bọn đó, đủ biết là phải tránh xa bọn chúng.”

“Nhưng mà em có biết gì đâu,” Billy chống chế. “Ít nhất không phải cho đến lúc quá trễ.” Cậu không dám chạm vào ánh mắt của Colt khi nói thêm, “Em đại loại là muốn có việc làm, và nghĩ là mình sẽ làm công ở trang trại.”

“Mày đúng là thằng đần đ –“

“Vì Chúa, anh Colt, em đã không biết mình dính vào chuyện gì! Lúc đó em đang thiếu tiền.”

“Thì tất cả những gì mày phải làm là đánh điện báo về nhà chứ.”

“Nếu thế thì em sẽ phải về nhà, và em không tin là mẹ em sẽ sẵn lòng chấp nhận chuyện của em.”

“Dù có hay không – khỉ thật, thì cũng chẳng sao.” Anh thả Billy xuống, liếc nhìn lại quán Phương Đông, nhưng không có ai khác ra khỏi quán từ lúc họ bỏ đi. Anh tiếp tục đi đến bên con ngựa của mình, quăng dây cương qua vai, anh hỏi, “ Mày đã nghỉ việc?”

“Em đã cố, nhưng chính miệng anh còn nói thằng nhóc Clanton nóng tính mà. Nó không muốn bị từ chối.”

“Được rồi, bỏ đi. Nếu có ai muốn phản đối mày rời khỏi thị trấn, thì bọn chúng phải bước qua tao. Tụi mình sẽ trả phòng ở khách sạn Noble, và ...”

Colt quên hết những gì mình định nói khi anh nhìn thấy chiếc xe ngựa màu xanh-két với cả tá người ngựa được trang bị kĩ, đang đi dọc con đường về phía họ. Một chiếc xe khác không lớn bằng nối đuôi phía sau, rồi thêm một chiếc nữa. Sau cùng là ba chiếc xe lớn chất cao với đống hành lý và đồ dùng dự trữ, và bốn chú ngựa đang rảo bước bên cạnh là trong số những con ngựa thuần chủng đẹp nhất từng xuất hiện ở miền tây Mississippi.

“Lạy Chúa, cái quái gì đây …?”

Colt chỉ loáng thoáng nghe được câu hỏi của Billy. Đó cũng là câu hỏi mà mọi người đang tự hỏi, ngoại trừ anh. Dọc theo con đường, người ta đứng lại trố mắt nhìn, hoặc nhào ra khỏi cửa hàng hay chồm người ra ngoài cửa sổ để nhìn rõ hơn. Và phải đến một nửa số trẻ con trong thị trấn đang chạy theo đoàn người, cứ y như đó là gánh xiếc tới thị trấn và chúng không muốn bỏ lỡ giây phút náo nhiệt nào.

“Mình nghĩ lẽ ra cô ta phải đến trước lâu rồi chứ,” Colt thốt nhẹ, mắt vẫn dán vào chiếc xe dẫn đầu kia.

Billy nhìn qua phía anh, y như thể anh đang nói mặt trăng thì màu xanh vậy. “ Anh biết mấy người này hả?”

Colt bỗng nhớ ra và bước xuống khỏi lối đi để tháo dây buộc ngựa, anh quay lưng lại với con đường – và nàng nữa. “Tao đã gặp mấy quý cô đang ngồi trong chiếc xe dẫn đầu kia khi băng qua San Pedro. Họ bị tách rời khỏi mọi người trong đoàn mà xe lại bị lật, thế nên họ cần một chút giúp đỡ.”

Billy không hề bỏ sót cái cách Colt cố tình phớt lờ cảnh tượng đang diễn ra trên đường như thế nào. “Ở phía bên kia sông, hả? Anh làm gì ở phía tây xa kia chứ?”

“Tao lúc nào cũng đi dọc theo sông hết, còn hơn là bám theo đường đất. Mày sẽ gặp ít rắc rối hơn bằng cách đó.”

Billy nhăn mặt, hỏi thẳng luôn. “Thế họ là ai vậy?”

“Các quý cô là người Anh. Tao không gặp đội hộ tống của họ, nhưng theo dáng vẻ thì chắc đều là người nước ngoài hết.”

“Em thấy rồi,” Billy chú ý.

Cậu đang nhìn chằm chằm vào một trong những người đánh xe mặc trên người một áo choàng màu trắng rũ xuống ở bên ngoài, và đội trên đầu một thứ đại loại như khăn vuông lớn thay vì mũ. Mười hai người cận vệ cũng ăn mặc thật kỳ lạ, áo khoác màu đỏ bên ngoài kèm thêm áo choàng không tay ngắn cùng màu, quần màu xanh dương đậm với nẹp xa tanh màu đen được viền chỉ nổi ở phía bên ngoài, cùng với chiếc mũ cao, giống như kiểu của quân đội.

“Ơ, họ ngừng lại kìa,” Billy ngạc nhiên kêu lên.

Colt quay phắt người lại và chửi rủa. ”Lạy Chúa, cô ta sẽ không dừng lại … ngay trước cái quán rượu chết tiệt này chứ?” Nàng đã ở đó dừng lại, và một trong số các cận vệ của nàng nhanh nhảu chạy lên mở cửa cho nàng. Anh liếc thoáng qua mái tóc đỏ rực rỡ kia trước khi nhanh chóng trèo lên ngựa. “Người đàn bà đó không khôn ngoan hơn mày mấy đâu, Billy à.”

“Tại sao thế? Cô ta chỉ bước xuống thôi mà và … và em nghĩ là cô ta đang đi tới nói chuyện với anh đó.”

Colt từ chối quay lại nhìn nàng lần nữa. Máu anh đã nóng lên, chỉ bởi anh nhận thức được nàng chỉ cách xa anh vài bước chân thôi.

“Cô ta sẽ không nếu tao không hợp tác. Tao sẽ gặp mày ngay trước khách sạn.”

Mắt Billy mở to hơn. “Anh không định đợi và …”

“Mày biết mấy người này sẽ phản ứng thế nào nếu họ thấy cô ta nói chuyện với người như tao mà.”

Billy bực tức, thấy ghét cái cách Colt tự hạ thấp bản thân mình như thế. “Có lẽ cô ta sẽ dạy cho mấy người ở đây một hay hai điều về cách đánh giá một người bằng giá trị thực sự của anh ta.”

Colt thậm chí không buồn trả lời. Anh thình lình thúc mạnh ngựa qua một bên và phi xuống đường. Billy ở lại, nhìn như dán mắt vào người phụ nữ có mái tóc đỏ đẹp nhất mà cậu từng gặp. Nàng đứng lại giữa đường, và nỗi thất vọng hiện rõ trên mặt nàng lúc nhìn Colt cưỡi ngựa bỏ đi khiến Billy muốn đá gã anh trai cùng cha khác mẹ một cái quá – không dám làm thật, nhưng cậu chắc chắn là rất muốn.

Và dù sao đi nữa thì Colt đã làm chuyện gì chứ, khi mà mọi người đang để ý đến nàng- rồi toàn bộ người dân trên cả con đường đang quan sát nàng- cũng có thể thấy được người nàng đang dõi theo là ai, và người nàng định nói chuyện là ai? Chắc chắn không phải là Billy rồi, bởi vì sau khi Colt cưỡi ngựa đi xa, thì cô gái tóc đỏ cũng quay người đi và sau khi nói vài lời với cận vệ, nàng trở lại xe và tiếp tục cuộc hành trình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.