Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm

Chương 14: Cạm bẩy




Công ty Hằng Tinh.

Một thiếu nữ thanh khiết như bông sen tay đang cầm bó hoa sải bước vào cửa chính của công ty.

Mọi người nhìn thấy cũng không cản, bởi vì tổng tài đã sớm căn dặn, hắn có đặt hoa, hơn nữa thiếu nữ này giống như hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chắc hẳn không phải đến quấy rầy tổng tài rồi.

“Hoa hồ điệp” thuận lợi đi vào thang máy, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười quyến rũ.

Bề ngoài thuần khiết quả nhiên có thể đánh lừa được ánh mắt của tất cả mọi người nha!

Cô ra khỏi thang máy, cũng không trực tiếp đi đến văn phòng tổng tài, mà là vào toilet.

Cô khóa trái cửa, cởi quần áo bảo hộ rộng thùng thình ra, để lộ áo hai dây cùng chiếc váy khêu gợi mê người. Lấy đồ trang điểm trong túi ra thoáng tô vẽ vài nét, một thiếu nữ thuần khiết bỗng chốc biến thành một mỹ nhân yểu điệu quyến rũ!

Nháy mắt, giống như hồn cũng bị câu đi mất!

Nghiêm Túc đang ngồi bên máy vi tính đánh chữ, đã có chút không yên lòng, bởi vì Đan Thuần nói lát nữa cô sẽ tới, cho nên anh còn cố ý đặt một bó hoa tươi.

Đang lúc nghĩ tới khuôn mặt tươi cười đáng yêu kia của Đan Thuần thì có tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

Chẳng lẽ là Đan Thuần yêu dấu đã đến?

Thế nhưng …. Đẩy cửa vào lại là một khuôn mặt xa lạ. Song …. lại là một mỹ nhân chưa từng gặp qua!

Dáng người hoạt bát, ánh mắt câu hồn, áo hai dây khêu gợi cùng váy mê người, thật sự là đúng giờ!

Nhưng mà, sao lại không phải là Đan Thuần? …. Anh không có hứng thú lại cúi đầu.

Khóe miệng “ Hoa Hồ Điệp” xẹt qua một vệt tươi cười xán lạn, “Hi, cứ như vậy mà không chào hỏi gì sao?”

Má ơi, giọng nói ngọt ngào làm cho người ta nghe xong trong lòng không khỏi mềm đi.

“Cô là ai? Không phải nhân viên công ty tôi chứ?” Nghiêm Túc lạnh lùng mở miệng, mắt cũng chưa liếc nhìn cô một cái.

“Nghiêm Túc, anh làm em đau lòng quá….” “Hoa Hồ Điệp” khổ sở nhíu nhíu mày, dáng vẻ kia dù cho bất kỳ ai nhìn thấy đều phải nhịn không được mà thương tiếc.

Nhưng lại vẫn có trường hợp ngoại lệ, đó chính là Nghiêm Túc.

Có lẽ trước đây, anh sẽ khen ngợi cô xinh đẹp, nhưng bây giờ đã có người trong lòng rồi, anh nào có tâm tư đi quan tâm người khác có đẹp hay không chứ!

“Hoa Hồ Điệp” khẽ cười một tiếng, bước đến gần anh, dừng trước mặt anh 10cm.

Dưới tay Nghiêm Túc đang đánh chữ, Đan Thuần, Đan Thuần ….

Cô vươn bàn tay ngọc ngà thon dài, đặt trên mặt anh: “Chẳng lẽ anh không cho rằng tôi rất đẹp sao?”

Ngiêm Túc hờ hững đẩy tay cô ra: “Mời rời khỏi.”

Thật là, kẻ nào để người phụ nữ này vào được đây vậy chứ? Còn muốn sống không?!

“Hoa Hồ Điệp” chu chu miệng, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, lộ ra một dáng vẻ tươi cười quỷ dị, ôm chầm lấy cổ Nghiêm Túc, nhanh chóng ngồi lên đùi anh.

Tư thế hai người mờ ám đến cực điểm!

Nghiêm Túc vừa định đẩy người phụ nữ này ra —

“A!!! Các người đang làm gì vậy?!” Trữ Đan Thuần vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Nghiêm Túc cùng một mỹ nữ đang trong tư thế mờ ám, sau khi giật mình liền khó tin thốt ra một tiếng kêu to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.