Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 1




Chỉ trong chớp mắt, ba cô gái nối đuôi nhau tới phòng "Công tác sinh viên" tự kiểm điểm hành vi của mình. Từ trước đến nay Băng Thanh không hứng thú với việc bon chen thành tích cho nên rất trung thực viết qua quýt đơn trình bày nộp lại rồi ra về.

Trên đời này thật lắm chuyện trớ trêu,người mình không hề quen biết lại đi gây sự với mình. Thật ấu trĩ!

Băng Thanh nở nụ cười nhạt, cố thu mình trong chiếc áo len ấm áp tránh những luồng khí lạnh lẽo đang ẩn nấp trong từng cơn gió thổi vù vù bên tai. Mùa đông thực sự đã về! Về lúc nào chính cô cũng không biết nữa,chỉ là tuân theo bản năng lạnh thì khoác thêm áo,nóng thì cởi bỏ, thế thôi.

Đã rất lâu cô không còn cảm nhận được những điều đẹp đẽ của tự nhiên, cũng không cảm nhận được cuộc sống này nó còn những màu sắc nào nữa rồi...

Ngước mắt nhìn bầu trời đầy mây đen giăng phủ, Băng Thanh thoáng giật mình khi nghe tiếng còi lại văng vẳng bên tai. Ở một khoảnh khắc nào đó, chiễc xe vụt qua, người tài xế không quên nghển cổ ra lẩm bẩm một câu chửi thề, ánh mắt nhìn cô như một kẻ điên.

Băng Thanh nhất thời kinh hãi, không biết trong vô thức mình đã bước xuống lòng đường từ lúc nào!

Còn chưa kịp định thần lại để bước lên vỉa hè thì lúc này một chiếc xe khác lao tới, Băng Thanh hoá đá ngay tại chỗ,lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cô nhắm chặt mắt, cố liên tưởng đến những điều tồi tệ nhất, chiếc xe này dường như không có ý định bóp phanh cứ lao nhanh về phía cô như một tên lửa.

Bỗng, thời khắc nào đó Băng Thanh chợt thấy Băng Nghi ở trên cao nở một nụ cười, đưa cánh tay xinh xắn về phía cô, từ từ chạm gần từng chút một...

“Két”

Một tiếng động phát ra, chiếc xe đột nhiên thắng gấp, rồi bẻ lái bỏ đi nhanh chóng. Băng Thanh kinh sợ, thần trí từ từ khôi phục, cô mở mắt nhìn theo chiếc xe màu đen hiệu Camry đến ngây người. Người này có ý gì!? Rõ ràng muốn đâm vào cô nhưng ngay sau đó lại bẻ lái. Không lẽ...hắn muốn cảnh cáo!?

“Băng Thanh à Băng Thanh cô đứng ngây người giữa lòng đường làm gì đấy? Chán sống rồi à?”

Một giọng nói truyền tới, cũng là lúc chiếc BMW đi sát cạnh cô, Băng Thanh mơ hồ quan sát người vừa mắng mình. Chỉ trong nháy mắt, cô nhìn hắn như muốn phanh thây ngũ mã.

Mỹ nam sâu bọ, vì hắn mà cô bị tụt hạng. Tên khốn nhà hắn hại cô bị trừ điểm thành tích, dù không bon chen từng điểm một nhưng vô duyên vô cớ bị tụt hạng thật là uất ức hết nói.

Băng Thanh chỉ nhìn mà không đáp khiến mỹ nam hơi lạnh người, ánh mắt kia thật là khủng bố,may thay hắn không bước xuống xe nếu không chắc chắn hắn chỉ còn lại nắm xương thôi!

Đình Luân ho khan một tiếng, hất chiếc cằm kiêu ngạo về phía Băng Thanh, tầm mắt hướng về chiếc áo đang nằm gọn trong vòng tay mềm mại.

Băng Thanh dẫu rất tức tối nhưng cũng cố gắng tiến tới ném mạnh cái áo vào trong rồi xoay người đi mất. Kì thực cô đang cố kìm nén bản thân không tới bóp cổ tên kia ngay lập tức. Có trời mới biết ở bên hắn cô xui xẻo biết nhường nào.

“Này này ...” Đình Luân gọi theo với vẻ mặt kinh ngạc.

Cách đó rất xa, cuối con đường nhỏ ngoằn nghèo, người đàn ông ngồi trong xe nhếch môi nở nụ cười cuồng ngạo, bộ trang phục trên người toả ra mùi chết chóc câu dẫn mọi linh hồn. Hắn nhấc điện thoại lên,“Nhiệm vụ đã hoàn thành”

Rất nhanh sau đó, chiếc xe biến mất chỉ còn lại lớp khói bụi mờ mờ rồi tan biến hẳn...

“Cậu đi theo tôi làm gì?”

Băng Thanh thật sự không còn nhẫn nại để đấu với tên này nữa rồi. Bao nhiêu tinh lực sau lần ấy đã bị rút sạch không còn một mống!

“Lên đi, tôi đưa cô về” mỹ nam mở lời, trong đôi mắt cà phê sâu thẳm kia không ai đoán được hắn đang nghĩ gì. Chính hắn cũng bất ngờ với đề nghị của mình. Nhưng đến khi tỉnh lại thì hắn lại không thấy hối hận chút nào!

Khoé môi cô nàng nào đó run rẩy,hình như cô vừa nghe chuyện lạ Việt Nam thì phải, hay là ảo giác nhỉ? Băng Thanh nhíu mày, ánh mắt ghim thẳng vào người kia như muốn xác thực lời nói.

“Nhìn tôi làm gì? Cô thật sự không muốn đi cùng một mỹ nam như tôi sao?”

Chưa lúc nào Băng Thanh cảm thấy buồn nôn như hiện giờ, cô hơi dừng lại, đưa ánh mắt quyét hắn một lượt như muốn xuyên thủng hai lỗ. Mỹ nam? Tạm cho là thế đi. Nhưng lời kia nói chẳng phải hơi quá lố rồi sao? Tự tin như thế người ta gọi là mặt dày thì đúng hơn...

Nhưng được mặt dày cho quá giang cũng là điều may mắn, giờ này cũng chưa chắc bắt được chiếc xe buýt này đi qua đây, huống hồ giữa cái lạnh thấu xương thế này nên chấm dứt tự đày đoạ bản thân mình đi thì hơn...

Nghĩ đến đó, bản thân cô cũng không thiệt thòi gì, vậy nên chỉ trong chớp mắt Băng Thanh đã án ngữ tại ghế phụ của chiếc xe, đầu gục vào cửa ngủ ngon lành.

Người nào đó còn đang kinh ngạc với hành động của cô nàng, lại thấy cô ta đã ngủ say như một chú mèo con liền lắc đầu, nhấn ga rời đi. Hắn thề, đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải loại người này, nhưng cũng không phủ nhận rằng loại người này rất có sức hút đối với hắn, càng nguy hiểm càng hứng thú. Hắn cũng biết cô nàng này không hề đơn giản như bên ngoài, qua lần gây sự với đám nữ sinh hắn cũng phần dám chắc điều đó, trong khi mấy cô kia bị đánh đến tơi tả, ít nhất cũng mất mấy tháng để đi chỉnh chu nhan sắc thì cô nàng này lại bình an vô sự, bây giờ lại vô tư lăn ra ngủ. Hơn nữa, trong quá khứ con người này cũng là người có tâm địa độc ác. Trò chơi này thật là thú vị! Càng thú vị hơn hắn là người nắm tất thảy mọi việc... Nghĩ đến đó hắn chợt nở nụ cười bâng quơ, ánh mắt dừng lại trên nàng ta một lúc rồi quay đi ...

Một lát sau, chiếc xe phanh gấp, nhưng người kia thì vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Chết tiệt, giờ hắn muốn hỏi địa chỉ cũng khó.

Liếc ánh mắt bừng bừng sát khí nhìn Băng Thanh,mỹ nam chợt nở nụ cười lạnh, gương mặt mê người ghé sát xuống đôi tai nhỏ nhắn, hắn cất tiếng tà mị,“Về đến nhà rồi, hay cô muốn chúng ta tìm chỗ dừng chân nào đó để bồi đắp tình cảm?”

“...” Người kia không phản ứng, dường như ngủ rất ngon lành.

“Hay cô muốn tôi bế vào”- Đình Luân lần này không thể chịu đựng sự phớt lờ của đối phương nữa rồi.

“...” Vẫn là sự im lặng chết chóc.

“Này này...” hắn nhíu mi,không nhịn được khẽ lay bờ vai nhỏ nhắn.

Đáp lại hắn cũng chỉ là sự im lặng. Khoảnh khắc đó, đầu Băng Thanh đột nhiên gục xuống.

Đình Luân sửng sốt, không biết chuyện gì đang xảy ra,hắn lấy can đảm chạm vào Băng Thanh. Chết tiệt, một tên sát gái như hắn từ bao giờ trở nên rụt rè như lần đầu biết yêu vậy trời?

Lần đầu biết yêu? Ý nghĩ này làm hắn muốn cười. Nhưng chưa kịp cười đã thấy thân thể Băng Thanh ngả hẳn ra cánh tay mình, theo phản xạ hắn ôm cô vào lòng. Khốn kiếp, cô ta đang giở trò gì thế?

Hắn tiếp tục quát thoát rồi gào thét rồi lại véo mạnh vậy mà người kia cũng không động đậy dù chỉ một cái.

Hắn thực sự kinh hãi. Không cần nghĩ ngợi nhiều, hắn nhanh chóng đặt Băng Thanh dựa vào ghế rồi lái xe như bay đến bệnh viện...

***

Không gian ngập mùi thuốc khử trùng nhưng sự lạnh lẽo thì không hề vơi bớt.

Đình Luân ngồi ở hàng ghế đợi,thỉnh thoảng đôi mắt lại dõi theo về cánh cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.

Đã một giờ trôi qua, vậy mà bác sĩ vẫn chưa khám xong là thế nào? Hắn hơi lo lắng, nhưng hắn cũng không biết sự lo lắng này xuất phát từ đâu? Có lẽ là từ lòng thương hại, đồng cảm với một người đáng thương!

Chẳng biết trôi qua bao lâu, cửa mở, một người mặc áo blu trắng bước ra.

Đình Luân vẫn tư thế lãnh đạm bước tới,mở lời,“Bác sĩ, tình trạng cô ấy thế nào?”

Vị bác sĩ già hơi do dự nhưng cũng đưa cho hắn xem bệnh án,điềm đạm nói,“Tình hình này đã diễn ra từ lâu, thỉnh thoảng cô ấy sẽ có triệu chứng tương tự,nếu cậu không đem đến kịp thời e rằng khoảng một thời gian nữa thuốc tiên cũng khó lòng cứu chữa cho cô ấy”

“Đã diễn ra từ lâu?” hắn hồ nghi hỏi, vẻ mặt thực sự kinh ngạc.

“Phải, theo tôi phán đoán từ lúc 5 tuổi cô ấy đã mắc chứng bệnh này. Hơn nữa, theo thời gian có nhiều yếu tố tác động lên căn bệnh sẽ phát triển dần”

“Lúc 5 tuổi. Lẽ nào...” Trong đầu hắn bỗng nhiên lướt qua vài chi tiết trong quá khứ, 5 tuổi Băng Nghi chết,có nghĩa là ngay từ thời điểm đó Băng Thanh đã mắc chứng bệnh nghiêm trọng này!

“Cậu nên thông báo với người nhà nên để ý cô ấy nhiều hơn, tránh tạo áp lực hay nhắc đến những chuyện buồn trong quá khứ trước mặt cô ấy. Nếu tôi đoán không nhầm, lúc nhỏ cô ấy đã từng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng gì đấy cho nên về sau tâm lý hoảng loạn,hậu quả như trong bệnh án này đã chuẩn đoán”

Vị bác sĩ già buông tiếng thở dài, vỗ vai Đình Luân một cái rồi rời đi.

Người nào đó kinh ngạc đến nỗi giống như vừa nghe chuyện người sao Hoả bay xuống Trái Đất vậy, hắn nở nụ cười yếu ớt,che dấu đi khoảng lặng trong đôi mắt.

Đẩy cánh cửa bước vào, hắn nhìn về cô gái đang nằm trên giường bệnh, cũng khuôn mặt ấy ít giờ trước còn trắng hồng, phồng mang trợn má đánh nhau với đám nữ sinh bây giờ lại tái nhợt đến thảm thương. Đôi môi không chút huyết sắc khiến người khác nhìn vào mà đau lòng. Cả gương mặt thanh tú chỉ còn lại sự yếu ớt,mong manh như chiếc lá cuối thu.

Đình Luân ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, mắt dõi theo nhất cử nhất động của người kia một phút không rời. Tâm trạng hiện giờ của hắn đúng là không diễn tả thành lời. Bỗng nhiên hắn phát hiện những điều rất lạ, sau cái ngày lần đầu tiên cô ta đưa cơm cho hắn, ít phút sau hắn có quay lại tìm nhưng bạn học lại nói rằng Băng Thanh đã ra về lúc đó hắn cũng không để tâm lắm. Cách đó vài ngày lại thấy Băng Thanh nghỉ phép hắn cứ nghĩ cô ta đang trốn tránh mình, hoá ra...tất cả chỉ một mình hắn tự áp đặt suy nghĩ thôi sao? Những thời gian vắng mặt đó là cô nàng đang chịu nỗi đau một mình sao? Bỗng nhiên trong lòng hắn nổi lên một tia thương cảm.

“Cạch”

Cửa mở, một thân hình cao lớn bước vào, sự tập trung chú ý của hắn đặt hẳn lên người đang nằm trên giường thở từng hơi yếu ớt.

“Cậu là...” Đình Luân thoáng giật mình, đáy mắt khẽ chấn động quan sát người đang đứng trước mặt, con ngươi màu cà phê hiện lên một tia ngẫm nghĩ.

“Thiên Ân”

Chỉ một câu đã khiến Đình Luân ngây như phỗng. Thiên Ân nào? Trong đầu hắn bỗng nhiên loé sáng, tên này rõ ràng rất giống một người nhưng là ai thì hắn không thể nhớ nổi.

Thiên Ân đương nhiên cũng biết người kia đang nghi ngờ mình, hắn lãnh đạm bước đến, cánh tay dài hạ xuống xoa nhẹ gò má Băng Thanh,hờ hững nói,“Cô ấy làm sao?”

Hành động ấy trong mắt người nào đó như bừng lên hàng ngàn ngọn lửa căm tức, cô ta mỗi ngày đi theo hắn như hình với bóng đến cầm tay hắn còn chưa dám sao tên này dám cả gan vuốt má cô ta. Nhưng hắn không ngốc mà truy vấn chuyện này, vẫn thái độ kiêu ngạo hắn khoanh hai tay trước ngực,nhả ra từng chữ dường như không liên quan đến mình,“Ngất xỉu thôi”

“Vì sao?”

Vì sao à? Đến hắn còn chưa hiểu hết nguyên do làm sao giải thích cho tên này hiểu đây?

“Không biết!” một câu phủi bỏ mọi trách nhiệm.

Thiên Ân thu tay, vội xoay người lại nhìn Đình Luân nghi ngờ,“Chính cậu gây ra phải không?”

Đình Luân thoáng sửng sốt, suy cho cùng cũng chỉ vì hắn kéo cô ta đi xem bóng đá nên xảy ra cơ sự này, nhưng lúc đó chẳng phải vẫn đang an toàn sao? Hắn đột nhiên nhớ tới hình ảnh Băng Thanh đứng như trời trồng giữa lòng đường đầy xe cộ, lại như chớp nhoáng một bóng xe vụt tới rồi lao đi trong tích tắc.

“Đúng rồi” Đình Luân bỗng nhiên đứng bật dậy, hành động thất thố này đương nhiên không thể qua nổi mắt Thiên Ân, bằng các giác quan nhạy bén hắn dám chắc tên Đình Luân này biết điều gì đó...

“Tôi nhớ ra rồi, chính là cô ấy hoảng sợ nên mới...”

“Sự việc là thế nào?” Thiên Ân đi thẳng vào chủ đề chính. Hắn phần nào cảm nhận được, cô ngốc này đang gặp nguy hiểm nhưng ngọn ngành thế nào thì hắn không thể hiểu được.

Ai ngờ, đáp lại vẻ mặt mong đợi của Thiên Ân,mỹ nam tạt ngay một gáo nước lạnh,“Sao tôi phải nói với cậu chứ? Cậu lấy tư cách gì để tò mò về cô ấy?”

Lòng ai đó khẽ nhói đau. Tên đó nói cũng không sai,từ trước đến nay hắn âm thầm bên cạnh cô nhưng cũng không có danh nghĩa chính đáng gì. Nhưng mà... để chấp nhận sự thật này sao lại khó khăn đến thế...

Thiên Ân định mở miệng nói thêm gì đó nhưng đột nhiên hắn nghe tiếng ho khe khẽ nên thôi.

Dĩ nhiên, Đình Luân cũng nghe thấy cho nên phớt lờ cả chàng trai bên cạnh mà đến bên Băng Thanh lên tiếng,“Băng Thanh, Băng Thanh...”

Người trên giường từ từ mở mắt, đôi mắt lưu ly ánh lên tia bất lực khó tả khiến người ta thật sự rất đau lòng. Đã là con người lúc đau ốm là lúc yếu đuối nhất,ngay cả sự chăm sóc cũng không nhận được đúng là bất hạnh khôn cùng. Trái ngược với suy nghĩ đó, vừa mở mắt đã trông thấy hai gương mặt xinh đẹp như thần tiên đóng đinh lên mình khiến Băng Thanh có đôi chút mơ hồ. Cô im lặng giương đôi mắt lưu ly nhìn lại đầy nghi vấn, “Hai người không cần phải nhìn tôi như thế đâu. Tôi ngại lắm”

Nghe cô nói xong cả Thiên Ân và Đình Luân đều rất muốn cười,nhưng mà cười xong đảm bảo cô nàng này sẽ phồng mang trợn má đem ra giáo huấn nửa ngày mất.

“Cô biết cô ngủ bao lâu rồi không?” Đình Luân bực bội lên tiếng, cố gắng chặn ý nghĩ muốn cười ngay lúc này.

“Thôi, quên đi, giờ tôi đã dậy rồi. Cho tôi về nhà được chưa?” Băng Thanh thật sự rất phản cảm với mấy chỗ dày đặc mùi thuốc khử trùng như thế này, ở đây thà ở hầm cầu sướng hơn. ( Chị hai so sánh quả thực rất độc đáo!)

“Không được!” cả hai không hẹn mà cùng nhau đồng thanh rất chính xác.

Băng Thanh suýt nữa thì vỗ tay. Khoan đã hình như cô đang bỏ lỡ điều gì đó, mắt không tự chủ được khẽ liếc về Thiên Ân.

“Thiên Ân, cả tuần nay anh biệt tăm đâu thế?” Băng Thanh định bụng gặp được hắn sẽ đánh ột trận dám để cô ngày nhớ đêm mong nhưng hiện tại thì....thôi, quên đi, sức còn không có mà thở lấy gì đánh nhau.

“Tôi bận”

Chỉ một câu đã giải quyết mọi khúc mắc của mọi người,nhưng vẻ mặt của cô nàng nào đó thì không thể nào vui nổi.

“Hai người quen nhau sao!?” Nói xong câu này hắn thấy mình thật ngốc, không quen sao tên ấy lại có thể đường đường chính chính đến thăm cô ấy chứ...

“Đình Luân cậu không biết, anh ấy là Thiên....”Băng Thanh chưa nói hết câu đột nhiên nhìn ánh mắt như sát thủ của Thiên Ân cũng nuốt hết lời lẽ vào trong chỉ để lại mỗi chữ “Ân...” nghe rất tức cười.

“Được rồi, đồ bướng bỉnh, nghỉ nốt hôm nay tôi đưa em về” Thiên Ân dịu dàng vén từng sợi tóc mềm mại trên trán Băng Thanh, đáy mắt đầy sự yêu chiều.

Hành động này khiến Đình Luân ở cạnh khó chịu như có hàng trăm con kiến cắn mông, mà chuông điện thoại kia cũng đổ thật kịp thời, hắn phớt lờ tất cả mở cửa đi nghe máy.

Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người, tự nhiên không khí gượng gạo thấy rõ, Băng Thanh hơi quay mặt lảng tránh hành động âu yếm của ai đó, cả khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua chín.

Thiên Ân bật cười thành tiếng, đôi môi ghé sát tai cô nở nụ cười mê hoặc khó cưỡng, đồng thời cất giọng cực kì êm tai,“Tôi mua đồ ăn cho em”

Băng Thanh cứng đờ, quên cả hô hấp. Tên kia, bày ra bộ dạng ma quỷ hấp dẫn thế để làm gì chứ, rõ ràng hắn đang câu dẫn cô... Chưa kịp phản ứng thì hắn ta đã đi mất hút, Băng Thanh thở dài một tiếng, xem ra dạo này độ hám trai của cô theo bạn học cũng được tăng cao rồi!

Người nào đó cứ đứng tần ngần ở cửa không dám vào cũng không dám ra. Cuộc gọi chết tiệt tại sao lại là nhầm máy được chứ, tại sao không kéo dài vài giây nữa để hắn khỏi phải trông thấy hành động ám muội kia, may thay hắn kịp thời nấp sau cánh cửa không thì hắn cũng không dám chắc mặt tên Thiên Ân đó sẽ nở hoa mất.

“Cậu đứng đấy làm gì? Nhận điện thoại xong rồi hả?” Băng Thanh lên tiếng kéo hắn về thực tại.

“Ừ” hắn hờ hững trả lời, sau đó nhìn cô một lúc rồi nói ,“Nghỉ ngơi cho tốt, tôi còn có việc” dứt lời hắn xoay người đi.

“Khoan đã...” Băng Thanh đột nhiên gọi theo.

Bước chân hắn khựng lại cũng không quay đầu lấy một lần. Cô tiếp tục lên tiếng, “Bố mẹ tôi... Đừng nói gì với họ hết”

“Ừ” Đình Luân đáp, nếu Băng Thanh được nhìn thấy ngay lúc này nhất định sẽ ngạc nhiên ôm miệng mà thốt lên rằng: Vũ Đình Luân đang dao động! Mà hắn cũng không biết mình còn có loại cảm xúc từ bao giờ đó nữa...

Thấy người kia không hồi đáp nữa, hắn rời đi, bóng dáng cao lớn của hắn ẩn hiện nét cô độc rồi khuất dần theo từng bước chân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.