Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 3




“Anh có nghe tôi nói không thế?”

Lý Khánh Vân thản nhiên liếc mắt nhìn người trước mắt một cái, không nói lời nào. Anh hiện tại đang không có việc để làm nên rất rảnh rỗi, kể từ lúc tham gia trở thành đồng sự trong sở sự vụ thì những vụ kiện anh phải tiếp nhận càng lúc càng ít dần, ngẫu nhiên có đôi lúc còn nhận việc dùm Tào Trọng Dung bởi vì quá bận rộn mà không thể không nhờ vả anh.

Tỷ như vụ kiện vừa mới chấm dứt cách đây vài ngày.

Vụ án rất đơn giản, chẳng qua chỉ là một đôi bạn thân nhiều năm trở mặt thành thù, một trong hai người sau khi ẩu đả do không kịp thời cấp cứu, ngay đêm đó bị xuất huyết nội quá nhiều dẫn đến sốc mà chết.

Bị cáo tên là Lưu Dụ Tông, cùng người chết Nghiêm Ung Thành là bạn học nhiều năm. Hai người vào cùng một trường đại học, chuyện khi ấy xảy ra lúc chạng vạng, hiện trường vụ án ngoại trừ hai người Lưu Dụ Tông và Nghiêm Ung Thành, còn có bạn gái mà Lưu Dụ Tông đã quen hai năm Trương Ỷ Đình cũng có mặt ở đó.

Căn cứ vào khẩu cung của cô, lúc ấy bị cáo và người chết là do cãi nhau mà động thủ, cô có khuyên nhủ vài câu, sau đó vì sợ hãi mà rời hiện trường. Nhưng lại không ngờ là đêm đó Nghiêm Ung Thành lên cơn sốc mà chết.

Kỳ thực vụ kiện này là do Tào Trọng Dung nhận.

Cha của Lưu Dụ Tông là một nhân vật có máu mặt ở nơi này. Tào Trọng Dung vốn cũng có giao tế với ông ta. Mặc dù đích thân tiếp nhận vụ kiện, xoay lưng liền vứt cho Lý Khánh Vân, nhưng cũng không nghĩ là sẽ khiến anh gặp nguy hiểm.

“Cha của Nghiêm Ung Thành, anh biết không? Ông ấy bất mãn với kết quả của thẩm phán, hôm qua tìm đến giới truyền thông, đại để là muốn đem sự tình làm rầm rộ lên, để pháp viện bác bỏ kết quả phúc thẩm” Tào Trọng Dung vừa nói vừa lắc đầu, trên mặt tràn đầy tiếu dung mỉa mai “Lưu đổng lần này thực sự rất tức giận a.”

“Vậy nên?” Lý Khánh Vân cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng nét mặt vẫn là vô biểu tình.

“Không chỉ phía truyền thông, công chúng dạo này cũng bàn tán xôn xao lắm. Gần đây mấy cô trong sở lúc tan tầm thường nhìn thấy mấy kẻ khả nghi xuất đầu lộ diện ở xung quanh building, cũng có nhận được điện thoại nữa, nhưng là hỏi về chuyện của anh, tất nhiên là không có nói cái gì.” Tào Trọng Dung cẩn thận nói.

Lý Khánh Vân trầm mặc, một lúc lâu mới nói “Là người kia sao?”

“Có thể” Tào Trọng Dung nghiêng đầu “Lúc này anh cũng nên tự mình cẩn thận một chút, vụ kiện này bốn phía bị báo chí chĩa mũi dùi vào, bất kể là đối với sở sự vụ hay là tôi và anh đều không có lợi gì.”

Tào Trọng Dung nhìn anh như thế, thở dài, nói “Anh thì sướng rồi. . . số một thân một mình. . . tôi mới là không có biện pháp, nếu vợ tôi mà có bề gì thì biết làm sao a. . .”

Lý Khánh Vân không đáp, chỉ liếc nhìn một cái.

Tào Trọng Dung đang định nói gì, phía sau lại truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Thiệt là nhìn không ra luật sư Tào vậy mà yêu vợ ghê nha” Dương Văn hải trêu tức nói “Sao như với lời đồn tôi nghe được không giống a, mới mấy hôm trước không biết là ai, gọi điện về nhà báo là phải tăng ca, kết quả mới buổi chiều liền chuồn mất không thấy bóng dáng đâu?”

“Cậu bớt lắm miệng.” Tào Trọng Dung trừng mắt nhìn qua.

“Đây là thẹn quá hóa giận?” Dương Văn Hải mỉm cười.

Trong lúc hai kẻ kia hăng say đấu võ mồm không biết đến khi nào dừng, Lý Khánh Vân chợt nghe di động phát ra âm thanh nhận tin nhắn, nhìn thấy dãy số hiện lên là của Đổng Kỳ Minh, trong lòng bỗng dưng cảm thấy khẩn trương, vội vàng mở tin nhắn ra, mới đọc vài chữ, sắc mặt bỗng chốc sa sầm.

Anh không nghĩ tới ngay lúc này, ở nơi này, dùng phương thức này mà nhận được câu trả lời của đối phương.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ đúng hai dòng ngắn ngủi trên màn hình : Thật xin lỗi, tôi không thể quen với anh.

Lý Khánh Vân đóng di động lại, đột nhiên nổi lên cảm giác muốn ngay lập tức rời khỏi nơi này, đến trường học để chất vất đối phương. Nhưng lý trí khiến anh biết mình không thể cứ vì xúc cảm mà hành động nông nổi như vậy, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ suy nghĩ đến việc bức bánh Đổng Kỳ Minh, đừng nói là làm.

Mặc dù đối phương dùng phương thức có hơi hèn nhát như vậy để cự tuyệt làm anh phát giận, mặc dù có mấy chứ ngắn ngủi như vậy nhưng lại gạt phăng đi hết thảy mọi thứ bọn họ từng trải qua trong ba tháng. . .

Có thể kia bất quá chỉ là một giống mộng, mà hiện tại, thời điểm tỉnh mộng đã đến rồi.

Anh thật muốn cười, nhưng cả người nhũn ra, thậm chí vô lực mà cong khóe môi.

Bên tai truyền đến thanh âm Tào Trọng Dung, người kia khẩn trương hỏi “Anh làm sao vậy?”

Lý Khánh Vân nhắm mắt lại, xoa xoa mi tâm. Cả người dựa hẳn vào ghế ngồi.

Anh đột nhiên cảm thấy hai mắt một trận chua xót, nhưng rồi bỗng trở nên khô rát, anh không khóc được. . . Từ mười mấy năm trước vốn đã như thế rồi, nhưng vì bị cự tuyệt mà sinh ra cảm giác không cam tâm, vừa nan kham vừa oán giận, thậm chí là lưu luyến không muốn, đủ mọi loại cảm xúc khiến cho khóe mắt đỏ lên, nhưng lại không thể nào phát tiết ra.

“Sư huynh, sắc mặt anh khó coi vậy, có phải bị bênh không?” Dương Vân Hải quan tâm hỏi han “Có cần tôi lái xe đưa anh đi bệnh viện không?”

“Không cần, tôi không bị bệnh.” Lý Khánh Vân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở mắt ra, mệt mõi miễn cưỡng kéo khóe môi, nâng mắt nhìn Tào Trọng Dung “Thật ứng với câu nói kia của anh.”

“Cái gì?” Tào Trọng Dung không hiểu chuyện gì, mặt đầy nghi hoặc.

Lý Khánh Vân không đáp, chỉ tự trào mà nhớ lại. .

— số anh một thân một mình.

Đổng Kỳ minh cầm di động, màn hình lạnh như băng hiện lên biểu tượng đã gửi đi tin nhắn.

Cậu đưa tay gãi gãi đầu, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn. . .

Mặc dù cách ngày giao hẹn còn hai ngày, nhưng tóm lại sự tình phải nói cho rõ ràng. Lý Khánh Vân hiện tại có lẽ là đang làm việc, cậu biết bản thân không nên dùng phương thức này để trả lời, nhưng mà cậu không thể không làm như vậy.

Cậu thật sự sợ hãi phải mặt đối mặt với Lý Khánh Vân, đừng nói tới chuyện nói ra lời cự tuyệt đối phương.

Tin nhắn gửi đi rồi, Đổng Kỳ Minh không nhận được tin trả lời lại ngay lập tức.

Cậu một bên đoán, có lẽ Lỹ Khánh Vân đang làm việc không thấy được tin nhắn, hoặc là thấy được nhưng không muốn trả lời cậu. . . Hai khả năng này đều có thể.

Đổng Kỳ Minh không thể nói rõ, rốt cuộc bản thân hi vọng hay là không hi vọng đối phương trả lời lại, mặc dù là không hối hận đã làm như vậy, rồi lại bởi vì như thế mà cảm thấy một trận bất an mơ hồ.

. . . Cậu cơ hồ như tin chắc mình sẽ xúc phạm đến Lý Khánh Vân, nhưng đồng thời đối với chuyện lại không có cách nào.

“Làm gì mà nhìn cái di động tới phát ngốc vậy?” Thiếu niên bên cạnh nghiêng qua đẩy đẩy cậu.

Đổng Kỳ Minh hồi thần, miễn cưỡng nở nụ cười “Không có việc gì. A, cho tớ mượn vở ghi toán một chút, có nhiều chỗ tớ ghi không kịp.”

Trầm Dự đưa vở của mình qua, mỉm cười “Đúng rồi, tối qua cha tớ bảo, muốn mời cậu cùng Lý tiên sinh đến nhà dùng cơm, không biết chú ấy có thời gian hay không.” cậu khẽ mím môi, có chút áy náy “Ngại ghê, tớ vẫn cứ nghĩ chú ấy với cậu là. . . lúc sau về nhà, nghe cha tớ nói mới biết là không phải.”

“Không có gì, không cần phải xin lỗi. . .” Đổng Kỳ Minh có chút do dự, theo quán tính nói “Anh ấy gần đây khá bận rộn, có thể là không rảnh.”

“Ân, vậy lần sau có rảnh mới nói tiếp.” Trầm Dự không để ý lắm.

Hai người lại tán gẫu một lúc lâu, mãi đến khi chuông vào học vang lên mới tự trở lại chỗ ngồi.

Đổng Kỳ Minh bất ngờ nhìn vào di dộng, thật lâu mới nhận được tin trả lời của đối phương, cậu cảm thấy khẩn trương hẳn lên, vội vàng trộm mở ra.

Màn hình hiển thị tin nhắn hoàn toàn trống rỗng, Lý Khánh Vân không viết bất cứ cái gì, chỉ dùng tin nhắn như biểu lộ anh đã nhận được lời kia.

Đổng Kỳ Minh kinh ngạc nhìm chằm chằm vào màn hình, nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một trận chua xót rất vô lý . . . mạc dah kỳ diệu đến mức buồn cười.

Mặc dù đây là ván cược do tự cậu đưa ra, cũng là do tự cậu một mình quyết định, người kia không có ý kiến nào, thản nhiên nhận lấy, mặc kệ là đáp lại với lời chia tay, cũng chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi.

Đổng Kỳ Minh không biết Lý Khánh Vân rốt cuộc là trong tâm tình nào mà nhắn tin trả lời này cho cậu, nhưng tự dưng trong lòng cậu lại nảy sinh một cảm giác sợ hãi vô danh.

——nếu như Lý Khánh Vân, từ nay về sau không bao giờ để ý tới cậu nữa, vậy cậu phải làm sao đây?

Mặc dù trên lý trí rất rõ ràng đối phương là người giữ lời hứa, cậu vẫn cảm thấy thực sự lúng túng.

□■□

Sau khi tan học, trên đường trở về nhà, lộ trình tuy không xa nhưng Đổng Kỳ Minh lại chậm chạp từ từ mà đi, tốn gấp hai lần thời gian mới về đến nhà.

Cậu không phủ nhận việc bản thân đang sợ hãi, sợ hãi đẩy cửa ra không thấy một bóng người, sợ hãi người kia từ rày về sau sẽ coi như không thấy cậu, sợ hãi cái thoáng nhìn của cặp mắt sâu thẳm lạnh lùng như băng kia.

Nhưng mà, hết thảy mọi khả năng có thể phát sinh mà Đổng Kỳ Minh tưởng tượng đều không xảy ra.

Lý Khánh Vân vẫn hệt như cũ, đứng trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, áo sơ-mi xắn đến khuỷu tay, trên người đeo tạp dề, nghe thấy tiếng mở cửa trở về của cậu, cũng chỉ lên tiếng bảo cậu thay đồng phục ra trước. Nhất cử nhất động, mỗi lời nói mỗi cử chỉ của đối phương hoàn toàn giống hệt như trong trí nhớ của cậu.

Đổng Kỳ Minh cơ hồ như nghĩ là cái tin nhắn kia của mình trên thực tế chưa từng gửi đi, cho nên Lý Khánh Vân vẫn bình thản an nhiên như thế, thậm chí còn có một chút ôn nhu.

Nhưng suy nghĩ này không phải sự thật, cậu thật sự đã nhận được tin trả lời của Lý Khánh Vân.

Lúc ăn cơm tối, hai người ngồi ở hai bên bàn ăn, anh mở lời nói “Hôm nay cha của Trầm Dự có gọi điện thoại, bảo chúng ta hôm nào đến làm khách.”

Đổng Kỳ Minh ngẩn ra, vội hỏi “Anh, anh còn phải làm việc. . .”

Lý Khánh Vân thần sắc bình thàn, nói “Không sao, tôi đã đồng ý với Trầm tiên sinh, đúng lúc cũng có thể nói đến chuyện liên quan đến công việc, công ty bọn họ đang muốn tìm một óố vấn pháp luật mới.”

Anh trầm ngâm, một lúc lâu sau mới hỏi lại “Cuối tuần này được không? Hay là cậu có kế hoạch riêng rồi?”

Đổng Kỳ Minh mím môi, chỉ cảm thấy khó xử, nhưng không thể nói rõ vì sao mà khó xử. Thái độ Lý Khánh Vân bình thản như thế, trên căn bản tựa như không có cảm xúc nào không thích hợp, ngược lại bản thân cậu lại trở nên kỳ lạ. Người nói chia tay rõ ràng là cậu, người lo sợ không đâu cũng là cậu. . .

Đổng Kỳ Minh càng nghĩ càng cảm thấy giận, rồi lại biết tức giận của mình thực chẳng có lý do nào, đành phải nói “Cuối tuần tôi có thời gian trống.”

Lý Khánh Vân đáp lời, rồi vẫn chậm rãi mà ăn cơm.

Đổng Kỳ Minh nhìn đối phương, nhất thời giật mình ngốc lăng. Kỳ thật vẻ ngoài của Lý Khánh Vân rất được, anh khí nhưng lại không thô kệch, là loại tuấn tú vừa tỉ mỉ vừa ôn nhu. . . Mi mục sơ lãng, mũi thẳng lại cao, môi thì nhàn nhạt lại mỏng. . . Có lẽ là vì diện vô biểu tình đã nhiều năm, cho nên tạo ra vẻ đạm nhiên lãnh mạc, nhưng kỳ thật cậu biết rất rõ, đối phương lúc ôn nhu sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào, vẻ mặt ấy thật sự là khiến kẻ khác phải lóa mắt mê mẩn.

Mồi hồi lâu sau, cuối cùng cậu cũng thanh tỉnh lại, ý thức được bản thân cứ chằm chằm nhìn người ta một lúc lâu như vậy, bất giác xấu hổ mà cúi úuống cắm đầu cắm cổ ăn cơm.

Trong bàn thức ăn có một đĩa cua hấp. Đổng Kỳ Minh gắp một con ngồi gặm gặm, lúc mút chân cua bị dính nước sốt vào tay tự dưng lại cảm thấy mất hứng, qua loa dùng thìa moi gạch cua ra ăn mấy miếng rồi không ăn nữa.

Lý Khánh Vân liếc mắt nhìn, hỏi “Sao không ăn hết?”

“Không muốn ăn.” Đổng Kỳ Minh buồn rầu nói.

Anh không nói thêm lời nào, nhưng sau khi hai người dùng cơm xong, lúc thu dọn bàn ăn, cầm nửa con cua Đổng Kỳ Minh chưa ăn xong ném thẳng vào thùng rác không chút do dự.

Đổng Kỳ Minh ngửi thấy mùi vị trên tay mình rửa không sạch được, bỗng cảm thấy thật phiền muộn, lại cố gắng chà rửa tay vài lần, dùng luôn cả xà phòng rửa tay cũng không có tác dụng, đành trở về phòng chơi game, mãi đến tận nửa đêm mới tắt đèn đi ngủ.

□□■

Rồi cũng đến cuối tuần, y như đã hẹn, Lý Khánh Vân cùng Đổng Kỳ Minh đến Trầm gia viếng thăm. Đổng Kỳ Minh cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Cậu cùng Lý Khánh Vân hiện tại có thể miêu tả bằng bốn chữ, tương kính như tân1. Giống hệt như hình thức sống chung với nhau trước khi cậu biết tình cảm của đối phương. Đổng Kỳ Minh cho rằng bản thân hẳn là nên cảm thấy vui mừng tiếp nhận cách sống này mới đúng, nhưng lại không ngờ trong lòng lại có chút không thích ứng.

Thời gian ba tháng đã qua, tuy không lâu, nhưng quãng thời gian này Lý Khánh Vân đối xử với cậu quả thực rất thân mật, mặc dù chính cậu có thể tự mình làm những việc lặt vặt nhưng anh vì cậu mà làm hết mọi thứ, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống mang giày cho cậu thôi.

Lúc ấy Đổng Kỳ Minh chỉ cảm thấy luống cuống thiếu tự nhiên, bây giờ nhớ lại, kia chẳng phải là phương thức đối phương biểu đạt tình cảm với cậu sao. . .

Mà chuyện đã đến nước này rồi, giữa hai người bọn họ cũng không có khả năng trở về trạng thái sống chung với nhau như trước đó được. Ngoại trừ một ít việc vặt hàng ngày thì giữa hai người hầu như không nói chuyện với nhau. Dù cho cậu không nói, Lý Khánh Vân cũng không bận tâm hỏi nhiều.

Ngẫu nhiên cậu cũng có trộm quan sát Lý Khánh Vân. Đối phương lại hệt như không hề có gì thay đổi, theo lẽ thường đi làm rồi tan sở, làm cơm giặt quần áo cho cậu, ký tên cho cậu vào mọi đơn thông báo mà trường gửi về.

Anh chưa từng tránh né cậu. vẫn quang phong tễ nguyệt2 mà bình thản trôi qua như thế, giống như giữa hai người họ chưa từng có gì, những âu yếm kia tựa như không hề xảy ra.

Đổng Kỳ Minh cảm thấy trong lòng có ít nhiều tư vị không thông, thậm chí có chút mất mát mơ hồ. Trong lòng cậu tự hiểu sống chung như vậy là bình thường, rồi lại không thể lấy đó làm lý do an ủi cảm xúc bất an phiền muộn của chính mình.

Cậu chỉ có thể tự nhủ với chính mình, ít nhất bên ngoài phải làm ra vẻ bình tĩnh an nhiên, bởi vì khoảng cách giữa hai người không xa cũng không gần hiện tại là do chính cậu mong muốn lúc ban đầu.

“Đến rồi.” anh nhạt giọng nói.

Cho xe dừng lại, hai người cùng xuống xe bước lại trước cửa. Đổng Kỳ Minh nhấn chuông. Không bao lâu, cửa liền mở ra, giọng nói cười quen thuộc của thiếu niên “Hai người đến rồi.”

Đổng Kỳ Minh bị Trầm Dự giữ lấy, chờ đến khi Trầm Dự chào hỏi Lý Khánh Vân xong, hai người liền kéo nhau cùng vào nhà, Lý Khánh Vân cũng theo sau.

Trong phòng khách, một đôi nam nữ đang ngồi nói chuyện, nghe thấy tiếng nói của bọn họ mới quay đầu lại, mời bọn họ ngồi xuống. Đổng Kỳ Minh vội vàng chào hỏi đối phương.

Lúc trước cũng đã từng đến Trầm gia vài lần, nhưng có điều đây là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ của Trầm Dự, lúc nhìn thấy cậu cũng có chút kinh ngạc. Tuy là biết Trầm Dự với cha diện mạo đều có nét tuấn tú khá giống nhau, nhưng lại không nghĩ đến mẹ Trầm Dự chỉ hơi hơi thanh tú mà thôi.

Cậu nhìn Trầm Dự ngồi cạnh mẹ mình, không biết là nhỏ giọng nói cái gì mà bị mẹ đưa tay véo lỗ tai giống như đang trừng phạt vậy. Trầm Dự đau đến rên thành tiếng, hiển nhiên là giả vờ, sau đó ngoan ngoãn ngồi cạnh, cả người dựa hẳn vào mẹ mình.

Kể cả Đổng Kỳ Minh cũng nhìn ra được tình cảm của mẹ con họ vô cùng tốt, trong nhất thời không biết là ước ao hay đố kị, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói mang theo tia sủng nịch vô cùng của Trầm tiên sinh “Tiểu Dự lúc nào cũng nháo như thế, thật sự là bị chiều đến hư. . .”

Trầm Dự ai oán liếc mắt nhìn cha mình, cười rộ lên chứ không phản bác lại. Trầm tiên sinh đành phải nói “Hai đứa đi chỗ khác chơi đi, để cha cùng Lý tiên sinh nói chuyện công việc.”

Đổng Kỳ Minh chưa kịp hoàn thần, đã bị Trầm Dự kéo dậy tha đi, hai người rời khỏi phòng khách. Trầm Dự vừa đi vừa cao hứng nói “Phòng nghe nhìn trong nhà mới thay màn hình, vừa lúc cậu đến, chúng ta chơi game đi.”

Cậu không có ý kiến gì, hai người liền mở máy chiếu với màn hình ngồi chơi game, chọn một game Fighting chơi chế độ hai người, đánh nhau được 5 vòng thì mẹ Trầm Dự bưng trà chiều cùng điểm tâm bước vào, vẻ mặt dịu dàng bảo hai người nên nghỉ ngơi một chút, sau đó rời đi.

Đổng Kỳ Minh nhìn những miếng bánh Black Forest, làm từ hỗn hợp kem tươi pha với rượu wine cùng mứt dâu phết lên bánh, bỗng nhiên nghi hoặc hỏi “Cái này nhìn hình như không giống như mua ở ngoài.”

“Là cha tớ làm a.” Trầm Dự không do dự trả lời “Cậu muốn ăn nữa sao? Cho cậu của tớ nè.” Cậu nói xong liền đẩy luôn cả đĩa lam môi3 sang.

“Cậu. . . Cha cậu?”

“Bộ lạ lắm sao? Trong nhà tớ đại bộ phận việc nhà đều là do cha tớ làm hết.” Trầm Dự nhíu mày.

Đổng Kỳ Minh ngẩn ra, chợt nhớ tới tình trạng nhà mình, nhất thời nhẹ nhõm, chỉ nói “Không có gì, chỉ là tớ tưởng do mẹ cậu làm thôi.”

“Bả a?” Trầm Dự cười nhạo “Bả không đốt cháy phòng bếp là vạn hạnh rồi.”

Đổng Kỳ Minh không biết nên trả lời lại như thế nào, đành cười cười phụ họa theo. Chuyện ở chung cùng với người thân, cậu cũng không có nhiều kinh nghiệm lắm, nhưng vẫn có thể hiểu được câu chế nhạo của Trầm Dự, thực tế mà nói thì đó cũng là một loại tượng trưng cho sự thân thiết. Cậu mặc dù hiểu rõ, nhưng cũng vì cách sống chung với nhau của họ mà cảm thấy là lạ.

Nhìn thôi cũng đủ biết, cha mẹ Trầm Dự là người cưng chiều con cái, mà bản thân Trầm Dự cũng đã quen với việc được đối đãi như thế.

Lúc nãy mẹ Trầm Dự trước mặt bọn họ véo tai con mình, tính ra cũng không thể gọi là biểu hiện sủng ái được, nói đúng hơn là bọn họ đã thành thói quen với những hành vi như vậy rồi.

Đối với những việc này Đổng Kỳ Minh tất nhiên khó mà lý giải được.

Cậu chưa bao giờ biết, giữa cha mẹ với con cái lại có thể thân thiết như vậy.

Loại thân mật quá mức đó, mới cách đây không lâu thôi, đã từng có một người cho cậu. . .

——mặc dù hiện tại cậu đã vĩnh viễn mất đi rồi.

Đổng Kỳ Minh bỗng nhiên lại hoài niệm quá khứ.

Lý Khánh Vân sẽ có đôi lúc ngẫu nhiên mà xoa đầu cậu, vuốt ve hai gò má của cậu, thậm chí là chạm vào mi mũi. . . Có lẽ những động tác đó không phải là trêu đùa lúc nhàn hạ, mà bởi vì là thích, cho nên mới muốn tiếp cận, mới dùng những cách gần gũi như thế để thân thiết, chỉ như thế mà thôi. . .

________________

1 Tương kính như tân : tương kính như tân/ tôn trọng nhau/tôn trọng nhau như khách, tức là coi nhau như xa lạ tuy vẫn kính trọng, coi trọng lẫn nhau

2 Quang phong tễ nguyệt : (trời quang trăng sáng) ý là mọi việc không có gì biến đổi, trời vẫn quang trăng vẫn sáng

3 Lam môi : tên tiếng anh là Blueberry, hay còn gọi là quả mâm xôi xanh, dùng để ăn hay làm nguyên liệu làm bánh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.