Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 2




“Xin phép?” Tào Trọng Dung nhăn mày “Nhưng mà xế chiều ngày mai có cuộc họp thường kỳ.”

“Anh chủ trì.” Lý Khánh Vân đưa mắt nhìn sang, nhất phái đạm mạc.

Cấp dưới Dương Văn Hải ngồi một bên dùng cơm trưa lắc lắc đầu, hàm hồ mở miệng bảo “Như vậy không được đâu a sư huynh, cuộc họp thường kỳ mấy lần đều bị luật sư Tào biến thành loạn thất bát tao, mọi người đều cảm thấy rất phiền nha.”

“Dương Văn Hải, không lẽ cậu quên tôi cũng là sư huynh của cậu?” Tào Trọng Dung trừng mắt nhìn qua.

“Nhưng mà thế hệ của anh cách tôi xa lắc, tôi chưa vào học anh đã tốt nghiệp mất tiêu rồi— hữu danh vô thực cũng tính sao?” gương mặt thanh tú của Dương Văn Hải tràn đầy vô tội “Hơn nữa tôi chỉ là nói ra sự thực thôi, lần trước lúc vừa mở màn cuộc họp anh đã đề nghị phải tổ chức giải thi đấu mạt chược sở nội lần thứ nhất còn gì.”

“Người thứ nhất giơ tay tán thành không phải là cậu sao?” Tào Trọng Dung cười lạnh.

“Đó là hai việc khác nhau nha luật sư Tào.” Dương Văn Hải cười dến dị thường trong sáng, xoay đầu nói “Đúng rồi sư huynh, anh xin phép nghỉ làm gì thế?”

“Phải tham dự họp mặt tọa đàm phụ huynh.” Lý Khánh Vân tiện tay khép lại tập văn kiện trong tay.

“Nga… là họp mặt tọa đàm phụ huynh cho nhóc kia sao?” Dương Văn Hải như nhớ ra cái gì đó, trên mặt xuất hiện thần tình ngưỡng mộ “Sư huynh, anh quả thật thích hợp làm ông bố tốt nha.”

Tào Trọng Dung nhịn không dược bật cười “Ông bố tốt… ha ha ha, nghe cậu ta nói chưa?” nói xong dùng ngón tay chọt chọt bả vai Lý Khánh Vân.

Lý Khánh Vân bất động thanh sắc, lạnh lùng ném cho Tào Trọng Dung cái liếc mắt.

Dương Văn Hải nghiêng nghiêng đầu, không hiểu cho lắm nói “Tôi nói sai gì sao?”

“Không có không có, cậu nói chính xác cực kỳ!” Tào Trọng Dung vừa nói vừa cười nhạo, cười đến hai mắt híp lại.

Đợi cho Dương Văn Hải một bụng đầy nghi hoặc rời đi rồi, Lý Khánh Vân mới thản nhiên nói “Anh muốn cười đến khi nào.”

“Ai, thật có lỗi, thật có lỗi, nhất thời không nhịn được.” Tào Trọng Dung chấp tay chữ thập, trên mặt bày ra thần tình nhận lỗi, nhưng ý cười ở khóe mắt đuôi mày vẫn chẳng giảm đi chút nào.

Lý Khánh Vân không nói gì.

Tào Trọng Dung vội vàng nói “Thiếu chút nữa quên mất, vụ kiện của Lưu Dụ Tông kia sao rồi?”

“Không đủ khép tử tội, ngồi tù năm năm.”

“Kết quả vậy cũng khớp như dự đoán của tôi. Dù gì cũng là tội mưu sát, bất quá tội danh…” Tào Trọng Dung cười cười ái muội “Lúc nãy thư ký Lưu đổng có gọi đến, hỏi anh buổi tối có thời giờ không, muốn mời chúng ta dùng cơm, coi bộ bên đó cũng đã nhận được tin tức này.”

Lý Khánh Vân trầm mặc một lúc, hồi lâu mới mở miệng bảo “Tôi biết rồi.”

Lúc đến trường của Đổng Kỳ Minh thì cũng đã sắp đến giờ bắt đầu họp phụ huynh.

Lý Khánh Vân vẫn một thân âu phục giày da như khi đi làm. Khi anh đi ngang qua cổng trường thì có thoáng thấy rất nhiều nhóm học sinh đang tụ tập náo nhiệt trên sân thể dục, vì hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường nên có tổ chức một buổi Garden Party, tham gia rất đông, cũng không nhịn được mà liếc xem vài lần.

—nhưng lại không thấy Đổng Kỳ Minh, nói vậy đại khái nhóc kia là đang ở góc nào trong sân trường đi?

Lý Khánh Vân đi về phía phòng học, ngồi xuống chỗ ngồi có dán tên Đổng Kỳ Minh. Bàn của nhóc con dọn dẹp rất sạch sẽ, ngăn kéo để mấy quyển sách giáo khoa, cốc nước cùng hộp đựng bút, trong góc còn đặt một mô hình cô nàng tai mèo1, có lẽ là nhân vật nào đó trong AGG2.

Thuận tay rút ra một quyển sách giáo khoa, vừa mở ra đã thấy ở trên những vấn đề trọng điểm đều có đánh dấu, có điều là đủ mọi màu sắc làm người ta thấy lộn xộn hoa mắt cả lên. Chân dung thi nhân triều Đường nào đó còn bị tô vẽ lên mặt chòm râu dê cùng một cặp kính gọng dày.

Lý Khánh Vân cong môi cười cười, cất sách giáo khoa vào cẩn thận, chợt nghe thấy người ngồi bên cạnh mở miệng cất lời.

“Cho hỏi… ngài là phụ huynh của Đổng Kỳ Minh?”

Lý Khánh Vân lễ phép gật đầu, trả lời “Ngài là?”

“Tôi họ Trầm, là phụ huynh của Trầm Dự. Cháu Đổng với tiểu Dự khá thân với nhau, cũng đã tới nhà tôi nhiều lần.” Trên mặt đối phương tràn đầy nét cười, có vẻ như là một ông bố rất mực sủng nịch con mình.

Lý Khánh Vân từng nghe Đổng Kỳ Minh nhắc đến cái tên này mấy lần, cũng ít nhiều biết được hai tên nhóc này cùng lớp với nhau từ sơ trung, thế là cũng mỉm cười “Cũng nhờ Trầm Dự chiếu cố Kỳ Minh.”

“Đừng nói vậy, kỳ thật đều là cháu Đổng chiếu cố tiểu Dự, thường xuyên chỉ nó làm bài tập đấy chứ.”

Hai người hàn huyên một lát, Trầm tiên sinh mới vừa cười vừa bảo “Lúc nãy tôi không chắc lắm, thật không nghĩ là cha của cháu Đổng lại trẻ như vậy.”

Lý Khánh Vân hơi giật mình, có chút tự trào nói “Tôi không phải cha ruột.”

Trầm tiên sinh kia cũng hiểu hiểu ra, vội vàng nói “Thật có lỗi, tôi lỡ lời…”

“Không sao, nhà Kỳ Minh đã xảy ra một ít biến cố, thế nên mới đổi sang tôi làm người giám hộ của cậu ấy.” Lý Khánh Vân ngừng một lát, bình tĩnh nói “Lúc nãy chưa tự giới thiệu, tôi họ Lý.”

Nói xong, bỗng dưng trong lòng nảy sinh cảm giác thẫn thờ kỳ lạ.

Đối phương áy náy nói “Lý tiên sinh, tôi quả thực… thất lễ rồi, đáng lý không nên lắm miệng.”

“Không sao, bảo tôi là phụ huynh của cậu ấy kỳ thật cũng không có gì sai. Mấy năm qua tôi với cậu ấy cũng xem như là sống nương tựa lẫn nhau” anh thản nhiên nói.

□■□

Họp phụ huynh chấm dứt rất đúng giờ, Lý Khánh Vân cùng Trầm tiên sinh kia mặc dù không đến mức nhất kiến như cố, nhưng trò chuyện với nhau cũng sôi nổi, sau còn trao đổi số di động với nhau.

Lúc anh đang đắn đo suy nghĩ có nên vào Garden Party tìm Đổng Kỳ Minh hay không thì di động bỗng phát ra chuông âm nhận tin nhắn.

Anh mở ra xem một lượt, rồi lập tức bước về phía cửa sau của trường.

So với cửa chính, vị trí cửa sau tương đối hẻo lánh, cơ hồ như không có ai. Lý Khánh Vân trông thấy bóng dáng quen thuộc thì dừng bước chân lại.

Đối phương không phát hiện ra anh, vẫn ngồi ở cạnh bồn hoa, sau lưng là một bụi hoa sơn trà bạch sắc đang nở ộ, cạnh bồn còn có một đóa hoa rơi xuống.

Nhóc con trên người mặc đồng phục, quần soóc ngắn, bên dưới mang vớ dài cùng đôi giày màu xám đậm, đang hơi cúi đầu, bày ra bộ dạng chán muốn chết mà le lưỡi liếm kẹo bông đường, vừa vô tội vừa đáng yêu.

“—Minh Minh” anh cất tiếng gọi.

Đối phương ngay lập tức quay đầu lại, nhìn thấy anh thì trên mặt lộ ra nét tươi cười, ai oán nói “Chậm quá.”

Lý Khánh Vân chỉ nhìn nhìn, không nói lời nào.

Bị nhìn thẳng như thế, kẻ trì độn như Đổng Kỳ Minh cũng cảm giác được hình như có hơi bất thường, vội vàng đưa thứ trong tay ra hỏi “Anh cũng muốn ăn kẹo bông đường sao?”

Lý Khánh Vân nhìn cây kẹo bông đường màu hồng phấn trong tay nhóc con đã bị khuyết đi một góc rõ rệt, cúi đầu cắn một ngụm nhỏ. Nhúm tơ đường hình sợi bông mau chóng tan dần, lưu lại trên đầu lưỡi vị ngọt nồng đậm.

Lý Khánh Vân đưa tay xé một nhúm bông đường, bỏ vào miệng Đổng Kỳ Minh.

Đối phương rõ ràng có chút mơ hồ, nhưng liền sau đó lập tức hiểu ra, hoảng hốt nhìn xung quanh trái phải một phen, xác nhận không có ai mới há miệng mặc anh đút cho.

Nhưng Lý Khánh Vân lại không vội thu tay về, hơn nữa còn vờ như do dự mà lấy ngón tay xoa xoa chùi chùi cánh môi mềm mại non nớt, như có như không mà trêu ghẹo một phen.

Đổng Kỳ Minh ngẩng đầu, nét mặt mê hoặc, buồn bực nói “Môi tôi dính cái gì sao?”

Lý Khánh Vân không đáp, chỉ bảo “Rất ngọt.”

Đổng Kỳ Minh liền ném nghi hoặc lúc nãy ra khỏi đầu, sau đó bật cười “Cái này là lúc nãy ở Garden Party mua a, còn có màu trắng với nhiều màu khác nữa, nhưng mà lúc mua chỉ còn lại có màu phấn hồng này. Mấy đứa bạn học bảo đã ăn kẹo bông đường còn mua màu phấn hồng này, thực ẻo lả…” cậu càng nói về sau bỗng dưng lộ ra thần sắc không được tự nhiên loáng thoáng, nhưng tựa như không thực sự tức giận, trên mặt vẫn tươi cười.

“Anh không phải nói kẹo bông đường.”

Lý Khánh Vân thản nhiên nói, ngón tay ấn lên đôi môi mềm mại, dùng lực xoa xoa.

Đến lúc Đổng Kỳ Minh hiểu ra, lỗ tai cũng nóng cả lên, cấp bách nói “Bây giờ đang ở bên ngoài…”

Anh tựa hồ cũng chú ý đến nơi chốn, cuối cùng đành thu tay về, lại lập tức nắm tay cậu, kéo ra khỏi cổng trường. Đổng Kỳ Minh cũng không ghét bị kéo đi, nhưng mà nhiều ít cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, nên đành cúi đầu vội vội vàng vàng đi theo Lý Khánh Vân.

□□■

Lúc bước lên lối đi bộ ra ngoài, Đổng Kỳ Minh định mở miệng hỏi đối phương hội phụ huynh thế nào thì đột nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.

Cậu cả kinh, vội rút tay về, khẩn trương quay đầu lại.

Lý Khánh Vân rũ mắt nhìn xuống tay mình, bên tai truyền đến tiếng nói xa lạ của tên nhóc nào đó đang liên miên nói đến việc gì đấy, có lẽ là chuyện trong lớp.

Cũng không rõ là nói về việc gì, Đổng Kỳ Minh lại đột nhiên bật cười, tên nhóc bên cạnh hình như cũng bằng tuổi, không chút kiêng kị, khóe môi mỏng cong lên, cười đến cả đáy mắt cũng đọng ý cười.

Lý Khánh Vân nhìn hai thiếu niên nói cười bên cạnh, có chút ngây người. Cả hai đều cùng một dáng người gầy gầy thon dài, dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú, vẻ trẻ con non nớt hệt nhau, vẻ chói mắt rực rỡ cũng hệt nhau…

Cảnh tượng này, loáng thoáng như đã gặp trong trí nhớ của anh… có điều thiếu niên kia là chính anh.

Lúc đó anh cũng là kiểu tùy tiện như vậy, mặc dù không thích nói chuyện, nhưng vẫn bị người khác chú ý đến y hệt như thế…

Nhưng đó đã là chuyện ngày trước, đã qua lâu, thật lâu lắm rồi, lâu đến nỗi tựa như là chuyện của kiếp trước.

Anh vô thanh thở dài, lại tự giễu mà nghĩ đến bản thân quả thực là đã già rồi, tự nhiên lại bắt đầu nghĩ đến những việc không đâu quan như vậy. Nhưng mà ngẫm lại thì cũng không phải không có chút liên quan nào đến tình hình hiện tại.

Lý Khánh Vân có chút buồn bực, thấy hai tên nhóc kia trong một lúc vẫn chưa chấm dứt được câu chuyện, bèn đơn giản lôi bật lửa ra đốt thuốc, tự mình bước qua một bên đứng chờ.

Anh đã hai mươi tám tuổi, mấy tháng nữa là hai mươi chín, tiếp theo là đúng tuổi nhi lập. Lý Khánh Vân không cảm thấy bản thân mình già, nhưng cái tuổi này mà đem đặt trước mặt một nhóc con mười mấy tuổi, làm sao dám tự xưng là vẫn còn trẻ chứ. Anh hơn Đổng Kỳ Minh một giáp3, không hơn không kém. Nếu nhiều hơn vài tuổi nữa thì thậm chí miễn cưỡng cũng có thể làm cha của Đổng Kỳ Minh thật.

Đổng Kỳ Minh tới bây giờ cũng chưa từng nhận xét lời nào về tuổi tác của anh, nhưng Lý Khánh Vân không nghĩ là đối phương không ngại.

Mặc dù trong lòng anh biết rõ ràng, nhưng biết rồi thì làm sao… việc này cũng đâu có ai có khả năng thay đổi, mà mười mấy năm anh sống lâu hơn đối phương cũng không thể nào quay lại.

Giờ này phút này, nhìn một đôi thiếu niên tươi cười rạng rỡ, Lý Khánh Vân cảm thấy trong ngực dâng lên một trận xót xa.

Anh không phải là ghen tị tuổi tác, mà là…

Phát hiện ý nghĩ của chính mình, không khỏi buông thõng tay, tầm mắt không có tiêu cự mà nhìn xuống mặt đất, trong lòng tự trào nở nụ cười.

“Vị này là…” tên nhóc xa lạ lúc này mới chú ý đến Lý Khánh Vân, vẻ mặt có chút e ngại, nhưng vẫn cười nói “Chào chú.”

Anh nhìn thấy Đổng Kỳ Minh có chút bối rối thoáng qua, nhưng cũng không muốn biện bạch nhìu, chỉ ngầm cam chịu. Cổ họng Lý Khánh Vân có chút khô đắng, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật gật đầu, nói với Đổng Kỳ Minh “Nếu còn có việc, vậy tôi về trước.”

Đổng Kỳ Minh vội vã kéo bạn học, nói thêm vài câu rồi tạm biệt.

Hai người lên xe, không khí bỗng trì trệ xuống đến mức khó chịu. Đổng Kỳ Minh làm ra vẻ vô sự, lôi di động ra chơi game, thi thoảng lại liếc mắt trộm nhìn đối phương một cái, liền thấy đối phương không có gì khác lạ, vẫn hệt như cũ.

Đổng Kỳ Minh rất muốn nói gì đó, tỷ như mấy chuyện lý thú lúc tham dự Garden Party, không thì… mở miệng giải thích rõ cho bản thân… Cả hai người bọn họ đều biết, một tiếng chú của người bạn học ngập ngừng mới nãy kia.. cũng như mặc nhiên mà coi Lý Khánh Vân là cha của Đổng Kỳ Minh, nhưng Đổng Kỳ Minh lại không mở miệng phản bác.

Cậu không phản bác, thật ra chỉ là không muốn cho bạn bè biết sự thật là cha mẹ ruột của mình đã mất, hiện tại đang sống nhờ ở nhà Lý Khánh Vân, nhưng thái độ bảo trì trầm mặc của Lý Khánh Vân với cậu là vì cảm nghĩ gì? Người ta cảm thấy bị thái độ của cậu mạo phạm sao?

Đổng Kỳ Minh càng nghĩ càng sốt ruột, game trên di dộng nhiều lần vừa bắt đầu chơi đã game over do mắc một đống sai lầm. Cậu dùng lực ấn phím, trong lòng toàn là ảo não bối rối.

Chính lúc này Lý Khánh Vân lại lên tiếng.

“Bạn học vừa rồi tên là gì?” nói nhưng ngay cả tầm mắt cũng không nhìn sang.

Đổng Kỳ Minh ngẩn ra, đáp “Tên là Trầm Dự, vẫn học cùng lớp từ hồi học sơ trung đến giờ.”

“Ra là cậu ta.” Lý Khánh Vân dừng xe lại “Hôm nay tôi có gặp cha cậu ta.”

Đổng Kỳ Minh không biết nên nói gì, bèn rầu rĩ trả lời.

“Cha cậu ta rất lễ độ, lúc đầu nghĩ sai, sau biết tôi không phải là cha ruột của cậu, liền nhiều lần tỏ ra áy náy.” Giọng nói Lý Khánh Vân rất bình tĩnh, nhưng lại lộ ra một chút ẩn ý “Tính ra cũng không cần anh ta phải giải thích, cũng không nghĩ là mấy chuyện như vậy lại cần phải nói xin lỗi. Tôi so với cậu lớn hơn nhiều tuổi, thành ra cũng phải có chút khí lượng4. Sẽ không vì cậu làm hoặc là không làm việc gì đó mà tức giận.”

“Nhưng mà…” Đổng Kỳ Minh cúi đầu, do dự muốn nói gì đó.

Chuyện đến bây giờ cậu mới phát hiện, kỳ thật vị trí Lý Khánh Vân trong cuộc sống của cậu vẫn luôn nằm ở chỗ khiến cậu khó xử. Như bậc cha anh, nhưng lại không có quan hệ huyết thống với cậu, có muốn bảo là bạn bè cũng quá gượng ép, nhưng nói là tình nhân… tựa hồ cũng chưa đến mức độ kia.

Cậu từ trước đến giờ ỷ vào Lý Khánh Vân, nhưng cũng không muốn giống mấy kiểu người yêu cả ngày dính vào nhau, nói mấy câu tâm tình buồn nôn cùng Lý Khánh Vân.

Đổng Kỳ Minh gục đầu xuống, mờ mịt nghĩ về tâm sự của chính mình.

Lý Khánh Vân lại thừa dịp cậu xuất thần mà nhích lại gần, hôn nhẹ lên vành tai, lên cổ cậu. Cậu không kháng cự, liền nhanh chóng bị đôi phương ôm vào lòng, không gian xe trong rất chật hẹp, hai người ôm chặt lấy nhau.

Có lẽ như vậy cũng đã đủ lắm rồi.

Cậu im lặng nghĩ ngợi, cảm giác bên mặt truyền đến hơi ấm của anh.

Đổng Kỳ Minh chợt nhớ tới có nghe mấy hôm trước bạn học cùng lớp trong lúc tán phét với nhau, mấy tên bạn học bởi vì xem trên thời sự nên cũng lôi chuyện ‘Vì sao lại phát sinh ngoại tình trong hôn nhân’ ra mà thảo luận với nhau.

Đổng Kỳ Minh lúc ấy không tham dự, mấy tên kia có nói gì đó cậu không nhớ lắm, chỉ nhớ có một tên bảo ngoại tình trong hôn nhân tức là yêu đương vụng trộm, cái loại khoái cảm lén lút không thể trưng ra ngoài công chúng mới là lạc thú số một của yêu đương vụng trộm.

Khi đó nghe được cũng chỉ cười rồi cho qua, về sau ngẫm lại, ngoại tình trong hôn nhân với đồng tính luyến ái, nói không chừng cũng có điểm tương tự ở một mức độ nào đó.

Đồng tính luyến ái hơi giống với ngoại tình trong hôn nhân, đều không thể quang minh chính đại được, hai nam nhân ở cùng nhau không những không thể có con, thậm chí cũng vì vậy mà bị người đời phỉ nhổ

—mà nói cho cùng thì thứ tình yêu đó cũng đâu phải như mong muốn của Đổng Kỳ Minh.

Tất nhiên bọn họ có thể không cần phải giấu diếm chuyện này, nhưng Đổng Kỳ Minh biết rõ bản thân không thể thẳng tháng đối mặt với mấy tình cảnh như vậy.

Mặc dù cậu biết rõ Lý Khánh Vân sẽ vì cậu mà làm bất cứ chuyện gì, nhưng lại chẳng có cách nào xóa đi dù là một phân một hào nghi ngờ trong lòng cậu. Đổng Kỳ Minh năm nay mới mười sáu, với cậu tình yêu vốn là nên ngây ngô khờ khạo pha lẫn một chút ngọt ngào…

—cậu vẫn chưa chín chắn đến mức có thể gánh vác loại tình yêu bí mật mang đến gánh nặng cùng lo âu này.

________________

1 Cô nàng tai mèo : trong QT ghi là “miêu nhĩ thiểu nữ mô hình” mềnh nghĩ là figure hình nekomimi a >D<

2 ACG : Anime Comic Game (or Anime Computer Graphics), cái này không cần hỏi, ám chỉ mấy nhân vật trong anime a

3 Một giáp : = 12 con giáp a, tức là 12 tuổi

4 Khí lượng : rộng rãi, không chấp nhất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.