Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

Chương 27: Chương 27:




Edior: thu thảo

Nói xong này lời này, Lạc Vân Hi quan sát phản ứng của Quân Lan Phong.

Chỉ thấy hắn nhướn mày kiếm, buồn cười nói: "Hi nhi, ngươi ngược lại thật là tốt, ném cái y phục rách rưới, viết mấy chữ to, liền trốn trốn đi rồi hả?"

Lòng Lạc Vân Hi đột nhiên căng thẳng, vẻ mặt vui đùa lập tức bị thu liễm, hỏi hắn: "Vừa rồi, người nhìn thấy sao?"

Nếu như nhìn thấy, sao không hề có phản ứng chứ?

Quân Lan Phong lắc đầu: "Trông thấy cái gì chứ? Mặt của ngươi sao? Không có, lúc vừa từ trong nước ra thì ta đã quan sát thấy Ngự Lâm Quân trên bờ, cũng không chú ý tới chuyện này. Nhưng, ta biết ngươi đã dùng Dịch Nhan Đan."

Ba chữ "Dịch Nhan Đan" vừa vang lên, Lạc Vân Hi ngạc nhiên, kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết sao?"

Trong giọng nói tràn đầy sự không tin.

"Ừm, Dịch Nhan Đan, là một loại bí phương trong cung đình Hòa Nguyệt, chẳng qua, gần đây ta mới phát hiện, ta hôn ngươi nhiều lần như vậy, sao có thể không biết chứ?"

Quân Lan Phong nói vậy khiến mặt Lạc Vân Hi hơi đỏ lên, chữ "hôn" hắn luôn nói bình thản như vậy.

"Vậy sao ngươi không nói ra?" Nàng không khỏi trách móc.

Quân Lan Phong hơi yên lặng, không hề trả lời nàng, mà là đưa tay chậm rãi ôm lấy khuôn mặt sạch sẽ như ngọc của nàng, nhìn gương mặt sáng rực rỡ xa lạ kia, nhưng tiếng nói cùng thần sắc rồi lại vô cùng quen thuộc, quả thực làm hắn cảm thấy không quen.

"Trước đây ngươi mang mặt nạ da người, khuôn mặt hiện tại mặc dù hoàn mỹ hơn so với trước đây, nhưng ta luôn cảm thấy giống như là một người lạ." Hắn bất đắc dĩ thở dài.

Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ: "Đừng nói ngươi, ta nhìn cũng thấy giống người lạ. Chỉ là mặt nạ da người đó, không biết đến đời nào mới có thể biến mất nữa."

"Vậy nước ao trong hoàng cung, bên trong nước thêm vào mấy loại bí dược, có thể hòa tan mặt nạ da người." Quân Lan Phong cũng không hề cảm thấy là nói.

Lạc Vân Hi nghe hắn nói xong, kinh ngạc trong một lát, lẩm bẩm hỏi: "Mật đạo của Đỗ phủ sao thông tời hướng hoàng cung vậy?"

"U Mai viện trước đây cũng chẳng phải viện Nhan Quốc Công ở, mà là nơi ở của đại tiểu thư Nhan gia, Nhan Dung Khuynh." Quân Lan Phong từ từ nói, tầm mắt nhìn vê phía Lạc Vân Hi bỗng nhiên trầm tối xuống.

"Nhan Dung Khuynh ư?" Hai mắt Lạc Vân Hi sáng ngời, chẳng lẽ, mật đạo này là nàng ấy đào?

"Tuổi Nhan Dung Khuynh và hoàng đế không chênh lệch nhiều, tính ra, nếu như là vẫn còn sống, cũng khoảng 34-35 tuổi." Quân Lan Phong chậm rãi nói, cặp mắt kia u ám sâu thẳm, ngưng mắt nhìn mặt nữ tử.

Nàng đến cùng có biết hay không, khuôn mặt của nàng và người kia quả thực là giống nhau như đúc?

"Nhan Dung Khuynh và hoàng thượng à?" Lòng Lạc Vân Hi nhiều tâm sự vừa sửa sang một chút liền tràn ra: "Vậy mà lại đào một đường mật đạo dài như vậy!"

"Ừm, trong nước sở dĩ có thêm bí dược, là để tránh việc người khác ngụy trang thành Nhan Dung Khuynh hẹn hò với thánh thượng." Quân Lan Phong cũng không giấu, nói ra chuyện mình biết thực.

"Hả? Bọn hắn cũng có mặt nạ da người à?" Lạc Vân Hi thuận miệng nói.

"Có chứ, tại sao không có? Cửu Khúc Chỉ biết chế mặt nạ da người thiên hạ đều biết, kỳ thực dân gian cũng có vài nghệ nhân biết chế. Mợ ta, tức là Nhan Dung Kiều, trước đây thích tướng mạo của Nhan Dung Khuynh, đã tìm người chế ra mặt nạ khá giống Nhan Dung Khuynh để mang theo chơi. Tình cảm của tỷ muội các nàng tốt lắm." Quân Lan Phong thản nhiên nói.

"Còn có chuyện này sao?" Lạc Vân Hi có cảm giác kinh sợ.

Nếu có người muốn dùng mặt mình để tạo ra mặt nạ da người có dáng vẻ giống mình, đánh chết nàng cũng sẽ không đồng ý! Nhìn mặt mình luôn lúc lúc ẩn lúc hiện bên cạnh, rất đáng ghét!

Quân Lan Phong "ừ" một tiếng, không hề tiếp tục nói.

"Trước đây ngươi liền không kỳ vọng gì vào dung mạo chân thật của ta sao? Vậy vì sao ngươi yêu thích ta?" Lạc Vân Hi hỏi một lần nữa: "Đừng đánh trống lảng với ta!"

Quân Lan Phong khẽ mỉm cười, đưa tay nắm lấy nàng, muốn cho nàng một cái hôn, nhưng nhìn gương mặt xa lạ kia, cuối cùng cũng không hạ miệng được, thấp giọng nói: "Tất cả thì chỉ có người bị hủy dung mới dùng Dịch Nhan Đan. Ngươi đã dùng Dịch Nhan Đan, lại không chủ động nói cho ta biết, ta sợ lúc hỏi, sẽ làm tổn thương đến khuôn mặt và lòng tự ái của ngươi."

"Nếu ta là người xấu xí, thì sao?" Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn hắn.

Quân Lan Phong khẽ cười một tiếng, giả vờ bất đắc dĩ nói: "Vậy lại còn có biện pháp gì chứ? Ta đã lên nhầm thuyền giặc, xuống không nổi nữa rồi."

Trán Lạc Vân Hi đen lại, động môi: "Sao có thể nói như vậy, ngươi rõ ràng còn có Đỗ Tình Yên, tuy hiện tại nàng ấy có bệnh, rất tiều tụy, nhưng đến cùng cũng là một mỹ nhân bệnh tật."

Quân Lan Phong hơi cau mày, có chút không vui nói: "Hi nhi, đừng lèo bèo, so với nàng ấy làm gì! Ta thích ngươi, cả ngày trong đầu đều là ngươi, cả lòng hoàn toàn bị ngươi chiếm cứ! Ngươi chính là ngươi, mỗi tiếng nói hay cử động đều ảnh hưởng tới suy nghĩ của ta, khiến ta hài lòng, làm ta khó chịu, không liên quan đến dung mạo, không có người nào có thể thay thế ngươi, hiểu không?"

Lạc Vân Hi không phải nữ hài chưa hiểu chuyện đời, nhưng Quân Lan Phong nói vậy vẫn khiến nàng cảm động không thôi.

Khóe miệng nhếch lên một độ cong, nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía hắn, nói: "Đổi lại thành ta, cũng giống như vậy. Nếu như trên mặt ngươi cũng mang mặt nạ da người, nếu như mặt của ngươi vì ở trên chiến trường mà bị thương không muốn để người khác thấy, vậy cũng không thay đổi địa vị của ngươi trong lòng ta."

Nàng nhìn dung mạo nam nhân có chút thâm trầm, trong lòng mềm nhũn, nếu như hắn thích cô độc, như vậy, nàng đồng ý bỏ qua tất cả phồn hoa, cùng hắn tiếp tục đi tiếp.

Bởi vì, ở cùng với hắn, đã là nắm giữ cả thế giới.

"Ngươi nói, ngươi giống như ta, ngươi cũng thích ta như ta thích ngươi sao?" Quân Lan Phong bỗng nhiên nắm chặt eo của nàng, giọng nói khẽ run.

Trước đây, hắn thích nàng, cho rằng, hắn thích, nàng sẽ tiếp thu. Nhưng dần dần, hắn biết được, mình thích cũng không thể áp đặt lên người khác, nhất là nữ tử quật cường như Lạc Vân Hi.

Từ trong miệng nàng nghe được lời nói tương tự như vậy, so với trực tiếp nói "thích" càng làm hắn vui mừng hơn!

"Ừm." Lạc Vân Hi không tiếp tục tránh né tình cảm của nàng, ánh mắt như nước nhìn hắn: "Không được sao?"

Quân Lan Phong kích động cúi thấp đầu, che lại môi đỏ kia, trong mắt xẹt qua gương mặt xa lạ của nàng, hắn có chút chần chờ, nhưng vừa nghĩ tới đó là Hi nhi, nữ nhân kiếp này hắn thương yêu nhất, cũng là nữ nhân duy nhất, liền không lo gì khác, trực tiếp hôn xuống.

"Nhưng, Hi nhi . . . " Trong kịch liệt tìm kiếm, hắn thì thào nói: "Cho phép ngươi thích ta, so với ta thích ngươi ít hơn một chút."

Thân thể Lạc Vân Hi chấn động một cái, cả người đã bị nam nhân hôn tới mềm nhũn như say như mê.

"Lan Phong." Nàng ôm thắt lưng của hắn, ngửa mặt lên, cùng hắn kề sát không một kẽ hở.

"Hi nhi." Quân Lan Phong chạm khẽ mấy lần trên môi nàng, trong mắt chỉ thấy được đôi mắt thu thủy của nữ tử, đôi mắt này cũng không thay đổi, vẫn nhu trước đây, càng khiến hắn cảm thấy thân thiết hơn.

"Vương gia, Ngự Lâm Quân đến rồi!" Một ám vệ lặng yên không tạo tiếng động xuất hiện ngoài cửa sổ, tiếng nói vọng vào.

"Ngăn lại!" Quân Lan Phong cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là giọng nói vừa rồi còn mềm mại bỗng nhiên trở lên trầm thấp.

"Vâng!" Ám vệ đáp một tiếng.

Thế mà chẳng bao lâu, hắn đã vội vàng kêu lên: "Vương gia, sợ là không ngăn được, bọn hắn cầm thánh chỉ, phải lục soát từng góc của hoàng cung!" Ánh mắt Quân Lan Phong "xoạt" một cái tối sầm, liếc nhìn Lạc Vân Hi, ôm chặt eo nàng, lắc người, đã đến trước giường.

"Hi nhi, đồng ý diễn một vở kịch với ta không?" Khóe miệng hắn ngưng tụ nụ cười dịu dàng.

Tim Lạc Vân Hi căng thẳng, biết hắn muốn làm cái gì, gật đầu.

Bàn tay lớn của Quân Lan Phong nâng lên một chút, liền nâng thể nhỏ xinh của Lạc Vân Hi lên theo, thả vào giường, cởi giầy của nàng ra, lộ ra hai cái chân ngọc khéo léo, sạch sẽ trắng như tuyết, dễ nhìn làm cho hắn động tâm.

Hắn không nhịn được giơ chân nàng lên, môi tiến đến khẽ hôn.

"Đừng!" Lạc Vân Hi trợn mắt nhìn hắn, nhanh chóng thu chân.

"Ta thích." Quân Lan Phong nói, có chút không muốn thả chân ngọc của nàng xuống, tay dời về phía đầu gối của nàng, "rầm" một tiếng, vày dài cùng với quần trong bị hắn xé một đoạn dài, hai đoạn chân nhỏ trắng như ngó sen hiện ra trước mặt.

Lạc Vân Hi cảm thấy một tia gió lạnh thổi qua, rét căm căm.

Nhưng mà ngay sau đó, nàng liền cảm thấy cả người nóng lên.

Quân Lan Phong ngồi trước giường, đang thâm tình chân thành ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt là tình ý nhuộm say lòng người.

Tay phải tìm một chút trong tóc mây của nàng, đột nhiên rút trâm bạch ngọc nấp trong tóc ra, mặc cho ba ngàn sợi tóc của nữ tử buông xuống, một khắc kia, tâm ai run rẩy. . .

Quân Lan Phong nghiêng thân đè xuống, thấp giọng lẩm bẩm: "Hi nhi, đẹp quá!"

Đẹp đến nỗi hắn hoa mắt, đẹp đến nỗi hắn không kìm chế được.

"Vương gia, chúng ta có ý chỉ của thánh thượng, phải lục soát từng góc khuất của hoàng cung, mời ngài châm chước một chút cho chúng ta được chứ?" Thống lĩnh Ngự Lâm Quân bên ngoài nhắm mắt cầu xin.

Nếu như không phải hoàng đế nói, tìm thiếu một chỗ liền chu di cửu tộc, hắn có thể dám xông vào nơi ở của Trung Sơn Vương sao?

Màu mắt Quân Lan Phong tối sầm lại, thân mình bỗng nhiên nhảy lên, bàn tay phải đẩy một cái, ánh nến trên bàn theo tiếng đẩy mà mất, trong phòng trở lên tối tăm.

Lạc Vân Hi trừng mắt nhìn, thật lâu mới thích ứng được với ánh sáng u ám, lúc nhìn thấy Quân Lan Phong, không khỏi lấy làm kinh hãi.

Không biết khi nào hắn rút đi hơn phân nửa quần áo, chỉ mặc cái quần, trần truồng đứng ở đầu giường, sắc mặt có chút do dự.

"A!" Lạc Vân Hi thở nhẹ một tiếng, đã thấy rõ thân hình như núi lớn của nam nhân.

Thân thể cường tráng trần trụi khôi ngô, tuy nước da trắng, nhưng bắp thịt lại hết sức hữu lực, vai rộng eo thon, cơ bụng rõ ràng, hai chân lại mạnh mẽ thon dài dị thường.

Thần sắc Quân Lan Phong vốn còn có chút do dự lập tức buông lỏng, nghiêng thân đè lên, thấp giọng nói rằng: "Hi nhi, thân thể ta ngươi nhìn đều nhìn rồi , còn xấu hổ cái gì? Lần trước chẳng phải sờ rất hăng say sao?"

Lạc Vân Hi không nói gì.

Lúc này không phải lúc kia được chứ?

"Ai muốn xem ngươi trắng thế nào chứ?" Lạc Vân Hi trợn mắt nhìn hắn.

Quân Lan Phong ôm chặt nàng, chỉ cảm thấy giờ khắc này trong lòng cực kỳ vui sướng, ủy khuất nói: "Không trắng bằng Hi nhi thì phải?"

Hắn động chân, Lạc Vân Hi thuận theo nhìn sang, chân hai người đặt ở cùng một chỗ, chân nàng trắng trơn hơn hẳn chân hắn. Chỉ là đối với nam nhân mà nói, da thịt Quân Lan Phong đã tính là rất tốt rồi.

"Vương gia chính là Vương gia, dù cho đánh trận ra chiến trường vẫn được nuôi tốt như vậy!" Lạc Vân Hi hừ một tiếng.

Quân Lan Phong bật cười.

Cửa phòng bị gió thổi mở một cái khe, lúc đi vào Quân Lan Phong đã không cài then.

Thống lĩnh Ngự Lâm Quân đang đứng ở ngoài phòng, đánh bạo kêu lên: "Trung Sơn Vương, bọn thuộc hạ thực muốn sống sót, ngài để cho bọn thuộc hạ vào đây lục soát một chút, giả vờ tìm một chút liền . . . "

Thế mà, tiếng nói của hắn chợt bị mắc kẹt, câu nói kế tiếp dường như bị một cây đao lành lặn cắt tới, không còn một tiếng động nào nữa.

Ánh trắng chen vào phòng, chiếu rõ ràng giữa giường gỗ.

Sống lưng trần trụi của Trung Sơn Vương đối diện với cửa phòng, góc chăn che lại eo người, lộ một đôi chân dài cường tráng ở bên ngoài, cùng một chỗ với đôi chân ấy, còn có một đôi chân nhỏ trắng noãn, từng sợi tóc dài đen nhánh phất phới ở đầu giường, thuận theo mép giường rơi thẳng xuống, như mây như sương.

"Cút ra ngoài!" Quân Lan Phong quay đầu lại, nghiêm nghị quát.

Thủ lĩnh Ngự Lâm Quân còn chưa từ trong khiếp sợ giật mình tỉnh lại, lập tức theo bản năng chạy ra ngoài, va vào vài Ngự Lâm Quân đang ngó dáo dác phía sau, mấy người không biết xảy ra chuyện gì, không lo nổi mà hỏi gì nữa, cũng ở theo sau xông ra ngoài.

Gió thổi qua, cửa phòng "đùng" một tiếng khép lại.

Thủ lĩnh Ngự Lâm Quân chạy mấy dặm đường, sắc mặt trắng bệch, tim nhảy lên "bụp bụp".

Hắn chẳng thể nghĩ tới, lại gặp phải chuyện như vậy!

Trung Sơn Vương luôn luôn không thân cận nữ sắc vậy mà lại ở hoàng cung thị tẩm với nữ tử, đây thật sự là chuyện phi thường! Danh môn vượng tộc quy củ rất nhiều, cho nên nàng kia tất nhiên sẽ không thể là Đỗ Tình Yên chưa từng ra khỏi của, sẽ chỉ là vũ nữ ca cơ, đương nhiên, cũng không thiếu là tiểu thư của các gia tộc nhỏ muốn leo lên Trung Sơn Vương.

Hắn càng nghĩ càng bi ai, thánh mệnh khó trái, lúc nào cũng có thể sẽ rơi đầu, vả lại gặp phải chuyện như vậy của Trung Sơn Vương, chỉ sợ sẽ chết nhanh hơn.

Vài Ngự Lâm Quân phía sau chạy tới hỏi: "Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?"

Thống lĩnh Ngự Lâm Quân quay đầu, cắn răng nói: "Nếu muốn sống, mau thu dọn đồ đạc trốn đi!"

Mà Quân Lan Phong, nghe được tiếng bước chân đi xa, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhiệt khí tỏa vào gò má Lạc Vân Hi, nàng cười ra tiếng nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi không sợ hoàng thượng chứ!"

"Có cái gì phải sợ đâu?" Quân Lan Phong chống hai tay, không cho thân thể nặng nề của bản thân đè lên nàng, nói: "Chỉ có điều, không muốn trở mặt với hắn thôi!"

"Trở mặt sao?" Lạc Vân Hi nghi hoặc: "Quan hệ của các ngươi chẳng phải rất gần gũi sao?"

Môi mỏng của Quân Lan Phong gợi lên vẻ chế nhạo cười: "Thân cận sao? Đó chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi!"

Lạc Vân Hi càng thêm hồ đồ: "Hoàng thượng đối với ngươi cũng rất quan tâm đó!"

"Hắn là lão hồ ly!" Quân Lan Phong ghé vào lỗ tai nàng cắn răng nghiến lợi nói.

"Vậy ngươi là tiểu hồ ly." Lạc Vân Hi cười híp mắt nói.

Quân Lan Phong ngẩn ra, lông mày chau một chút, không đáp lại nàng, bèn trầm thấp giải thích: " Lúc trước Hoàng thượng cũng không ngờ, ta lại có thành tựu như hôm nay, hiện tại binh quyền của Thiên Dạ, có một phần ba không chịu sự khống chế của hắn. Hắn vừa muốn trọng dụng ta, lại kiêng kỵ ta, cho nên đã sớm tuyên bố với bên ngoài ta nâng đỡ cho Thái tử, kì thực là sợ ta sinh lòng khác."

Lông mi dài của Lạc Vân Hi mập mờ, thần sắc rất rung động lòng người: "Hắn muốn trọng dụng ngươi? Vậy vì sao còn kiêng kỵ ngươi, thật là mâu thuẫn!"

"Đúng vậy, có lẽ hắn đối với ta cũng có một chút thật tâm." Mặt Quân Lan Phong đầy hờ hững: "Nhưng mà đế vương từ xưa đến nay, có ai không nghi ngờ không kiêng kỵ người tài đâu? Từ lúc là hoàng tử đã sống trong ngờ vực tính toán mà lớn lên, sẽ còn bao nhiêu chân tâm chứ? Điểm chân tâm kia, nếu liên quan đến lợi ích của bản thân, thì tất nhiên sẽ biến mất không còn chút nào. Dùng người mà không nghi, từ xưa có mấy đế vương chân chính làm được."

"Khó trách ngươi luôn biết điều như vậy, không ỷ sủng mà kiêu." Lạc Vân Hi than thở.

"Ừm." Mặt Quân Lan Phong hạ thấp, đánh giá gương mặt của nàng, vẫn cứ không quen thuộc như trước, hắn còn phải tạo thói quen nhiều mới tốt.

Một lúc lâu sau, hắn nói: "Biết lần trước vì sao ta không để ngươi tham gia đua ngựa không?"

"Sợ ta bị thương." Lạc Vân Hi mím môi, khóe mắt đầy ý cười.

Quân Lan Phong gật đầu: "Rất lo cho ngươi, chẳng qua là sau khi nhìn thấy bản lãnh của ngươi, đây cũng chẳng phải nguyên nhân quan trọng nhất."

"Vậy là cái gì?"

"Bởi vì, ta không muốn Thiên Dạ có vị trí thứ nhất." Quân Lan Phong chậm rãi nói.

Lạc Vân Hi sửng sờ, nhanh chóng phản ứng: "Thiên Dạ có vị trí thứ nhất, tiến cống sẽ nhiều, thực lực quốc gia sẽ cường đại hơn, lực lượng của ngươi sẽ yếu đi."

"Thông minh." Quân Lan Phong trầm giọng khen, vuốt một cái ở cái mũi cao thẳng thanh tú của nàng, cảm giác thật tuyệt, lại vuốt một cái, rồi lại vuốt một cái.

"Đều bị ngươi làm bóng!" Lạc Vân Hi than phiền khịt khịt mũi.

Đáng yêu như vậy đã đánh trúng tim Quân Lan Phong, hắn không khỏi dịu dàng cười nói: "Đứa ngốc, ta nâng lên cho ngươi là được." Vì thế lại nắm hai bên cánh mũi của nàng nâng lên trên.

Lạc Vân Hi dứt khoát không để ý tới động tác của hắn, kịp thời nắm chặt tia sáng trong đầu, hỏi: "Chuyện Mã Viên, sẽ không phải ngươi an bài chứ?"

"Mã Viên là người của ta, hắn là kẻ cưỡi ngựa bắn cung tốt nhất, hắn không ở đó, Thiên Dạ tất nhiên sẽ không lấy được hạng nhất, cũng không nghĩ đến, bị ngươi phá hoại." Quân Lan Phong nói rồi môi mỏng cong lên, cười được vô cùng xán lạn: "Hi nhi của ta, ngươi nói ngươi có nên bị phạt hay không?"


"Ai biết đâu! Thật là lòng tốt làm chuyện xấu!" Lạc Vân Hi chu môi.

Quân Lan Phong nhẹ giọng nói: "Sau này á, đừng lỗ mãng như vậy, nếu là người khác lỗ mãng như vậy phá hỏng việc của ta, ta không phải hỏi nhiều như vậy, sẽ giải quyết hắn ngay trường đua ngựa."

Nói rồi, hắn lấy tay làm đao, đưa đưa trước cổ Lạc Vân Hi, hết sức hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: "Hi nhi bây giờ đã biết nhiều bí mật của ta như vậy, nếu ngày nào đó dám phản bội ta, ta giết ngươi!"

Tay phải Lạc Vân Hi đưa ra, chặn lại cổ tay của hắn, cả thân thể lật nghiêng, ngồi dậy, nhếch khóe môi, nở nụ cười xán lạn vô cùng tự tin: "Quân Lan Phong, bí mật lớn nhất của ta cũng đã cho ngươi nhìn, nếu như ngươi còn cùng nữ nhân khác dây dưa không rõ, thì ta thiến ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.