Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

Chương 17: Chương 17:




Edit: Tira

Sau khi tất cả thành viên Hoàng thất đều đã ngồi xuống, Hoàng đế Kiều Kim cùng Đồ Na Vương phi cũng tiến vào phòng họp.

Hôm nay vương phi trang điểm cũng vô cùng trang trọng. Từ trên mặt nàng không đủ để nhìn ra chút gì, nhưng nếu phàm là người cẩn thận, quan sát một chút biểu cảm là có thể phát hiện ra một chút bất an như có như không trong mắt nàng.

—— quân đội Đế Quốc đã từ Tra Nhĩ Tinh quay về Thủ Đô Tinh, nhưng Đồ Đình lại cùng Đồ gia mất liên lạc.

“Người đều đã đến đông đủ sao?” Kiều Kim hơi nghiêng đầu hỏi Kiều Ninh bên cạnh, Kiều Ninh đơn giản đánh giá lại một chút. Còn không đợi Kiều Ninh mở miệng, khuôn mặt Đồ Na Vương Phi bên cạnh đã trắng bệch nói nhỏ: “Đồ Đình tướng quân còn chưa tới.”

Kiều Kim đánh giá người trên bàn hội nghị một chút, phát hiện quả thật không thấy bóng dáng Đồ Đình, liền quay đầu nhìn về phía Kiều Hạo, hơi nhíu mày. “Đồ Đình đâu?”

……

Giờ phút này, không khí trong phòng hội nghị Đế Quốc áp lực tràn lan, màn hình máy chiếu đang không ngừng phát chứng cứ Đồ Đình tướng quân thông đồng với địch. Lúc này mặt Đồ Na Vương Phi đã hoàn toàn mất đi huyết sắc.

“Không! Đây là có người hãm hại Đồ Đình!”

Đột nhiên, Đồ Na Vương Phi loạng choạng đứng lên, nàng chỉ thẳng tắp vào Kiều Hạo đang ngồi ở một bên, trong mắt chứa đầy hận ý. “Cậu hận ta… Ta nuôi nấng cậu nhiều năm như vậy mà cậu vẫn hận ta… Có phải vì mẹ đẻ của cậu? Nhất định là bởi vì mẹ đẻ cậu!”

Đồ Na Vương Phi đột nhiên cao giọng rít gào lên giống như điên rồi, nhưng Kiều Hạo lại vẫn bình tĩnh như cũ ngồi tại chỗ của mình. Nghe xong lời này anh cũng chỉ hơi nhướng mày, “Ồ? Vậy ngài nói thử xem ta vì sao ta lại vì mẹ đẻ mà căm hận ngài?”

“Cậu!” Đồ Na Vương Phi bị Kiều Hạo một câu phản kích á khẩu không trả lời được, nàng đang muốn cố gắng vớt vát, nhưng lại bị Kiều Kim quát một tiếng dừng lại.

“Ngồi xuống!” mặt Đồ Na tái nhợt, mắt phóng về phía Kiều Kim. Sắc mặt đối phương rõ ràng đã rất không tốt, Đồ Na tự biết nàng hiện tại cần phải bình tĩnh mới có thể giữ an toàn cho toàn bộ gia tộc, cho nên vẫn nuốt xuống cơn giận mà nhẫn nhịn sau đó ngồi lại.

“Kiều Hạo, mấy thứ này đều là những tư liệu vô cùng cơ mật, con làm thế nào mà lấy được?”

Rốt cuộc, sau khi Kiều Kim trầm mặc một lúc lâu, vẫn nhìn những chứng cứ và tư liệu kia, hơi nhíu mày.

Phần tư liệu này tuy rằng đều chứng minh được Đồ Đình, thậm chí cả Đồ gia đã có giao dịch không chính đáng với người Sạ Hưng, nhưng những tư liệu vừa nhìn đã biết là thập phần cơ mật Kiều Hạo có thể lấy được bằng cách nào?

Đồ Na Vương Phi nghe thấy câu hỏi sắc mặt rốt cuộc mới hòa hoãn một ít, bên khóe miệng thậm chí còn lộ ra một nụ cười châm chọc. Nàng cảm thấy loại hành động hoang đường lại xúc động này của Kiều Hạo quả thực chính là đang vác đá đập vào chân mình.

Mà ở thời điểm mọi người đều vì không khí khẩn trương này mà đổ mồ hôi, lại thấy khuôn mặt vẫn luôn không có cảm xúc của Kiều Hạo lại hiện lên một nụ cười nhạt, sau đó nhẹ giọng nói, “Điều này là nhờ một vị công thần có công với Đế Quốc.”

·

Khi cuộc sống sinh hoạt tốt đẹp giữa hai người của Lôi Kha và Mễ Lộ bị đánh gãy, Lôi Kha có điểm bực bội đấm một cái xuống giường, lại hung hăng cắn lên đôi môi đỏ bừng của người yêu dày vò một chút, lúc này mới đứng dậy đi ra mở cửa.

“Hello.” Ngoài cửa, Quý Minh Tây xấu hổ cười cười với Lôi Kha, sau đó đi sang bên cạnh một bước, phía sau thình lình xuất hiện Kiều Hạo và Cổ Tra tướng quân.

“Lôi Kha, cậu thật sự đã trở lại?!”

Trên mặt Cổ tra tướng quân đầy vẻ kinh ngạc, nhưng kinh hỉ càng nhiều hơn.

Lôi Kha hơi hơi gật gật đầu, không quên duỗi tay ngăn mọi người đi vào, vội vàng nói một tiếng “Mọi người chờ một lát”, sau đó phản trở lại phòng ngủ.

Vài phút lúc sau, Lôi Kha nắm tay Mễ Lộ ra khỏi phòng ngủ.

Cổ Tra tướng quân đôi mắt dựng đứng…

Thằng cháu trai này của mình không phải luôn luôn dầu muối không ăn sao? Hiện giờ hắn thế mà lại đang lôi kéo tay một Omega, hơn nữa Omega này hình như là…

“Vương tử điện hạ…” Vẻ mặt Cổ tra tướng quân hiện lên một tia kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn hai người bên người, vẻ mặt đều bình tĩnh. Xem ra bọn họ đã sớm biết.

Mễ Lộ bị đánh giá như vậy tức khắc cũng có chút ngượng ngùng, lập tức hơi mỉm cười, gật đầu nói, “Xin chào Cổ Tra tướng quân.”

·

Lôi Kha một lần nữa nắm tay Mễ Lộ đi vào tòa cung điện này, hoàn cảnh và tâm tình đã hoàn toàn bất đồng.

Đối với hắn hay đối với Mễ Lộ mà nói, cũng đều là như vậy.

Bọn họ đi vào phòng họp trong sự chú mục mọi người. Kiều Kim nhìn thấy con trai út hơn một tháng chưa từng gặp ánh mắt khẽ thay đổi, lại rốt cuộc không nói thêm cái gì.

Hơn một tháng trước phát hiện Mễ Lộ rời đi ông cũng đã hiểu, người cha như mình đối với đứa con này từ sớm đã là có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Lôi Kha mới là người quan trọng nhất cuộc đời này của nó. Quan trọng đến mức, nó có thể trả giá bằng cả sinh mệnh.

Mọi người nhìn thấy những vai chính của lần này lần lượt xuất hiện bèn sôi nổi tránh sang một bên, nhường cơ hội cho họ lên tiếng. Lôi Kha cúi đầu nhìn thoáng qua Mễ Lộ, kéo cậu đi tới trước mặt Kiều Kim, sau đó hơi hơi khom lưng hành lễ. “Bái kiến Bệ hạ.”

Lời Lôi Kha rốt cuộc cũng làm Kiều Kim hồi phục tinh thần. Ông đem tầm mắt rời khỏi người Mễ Lộ, bất động thanh sắc hít sâu một hơi, sau đó gật gật đầu: “Lôi Kha… nghe nói chính Kiều Hạo đã phái cậu tới Sạ Hưng làm nằm vùng?”

Lôi Kha nghe vậy hơi kéo khóe miệng, sau đó dùng giọng nói không lớn không nhỏ trả lời: “Đúng vậy.”

Đồ Na Vương Phi đột nhiên ngã ngồi ngay trên ghế. Nàng biết, người bên phe mình đều xong đời.

·

Ba ngày sau, chính phủ Đế Quốc hạ xuống mệnh lệnh đầu tiên sau chiến tranh.

“Đồ Đình, xử tội phản quốc. Đồng thời, khôi phục danh dự cho nhóm người Lôi Kha, trao tặng Lôi Kha quân hàm Thiếu tướng.”

Trong khoảng thời gian ngắn, trên dưới toàn quốc, tất cả đều kinh ngạc bởi vì mệnh lệnh bất thình lình của Đế Quốc. Giấy chung quy sẽ không gói được lửa, rốt cuộc ai đã phản bội quốc gia, thời gian sẽ cho bọn họ đáp án.

Mà ở một cung điện trong hoàng cung, Đồ Na Vương Phi mặc bộ đồ năm đó mình năm đã mặc để xuất giá, an tĩnh đứng trước một cái gương thật to.

Mãi đến tiếng khi tiếng bước chân vang lên, nàng mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Alpha phía sau.

Đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ đều không còn dáng vẻ trẻ trung bồng bột của năm đó, nhưng rốt cuộc vẫn lại đi tới tình trạng này.

“Ngừoi của Đồ gia ta tự biết cứu không được, nhưng ta chỉ xin ngài một việc cuối cùng.”

Trên mặt Đồ Na Vương Phi không còn biểu tình kiêu ngạo như xưa, khuôn mặt chỉ còn lại một chút ưu thương nhàn nhạt.

“Nói đi.” Kiều Kim không cúi đầu nhìn nàng, chỉ bình tĩnh hỏi.

“Buông tha Kiều Côn, nó không liên quan đến những việc này, nó cũng không biết chuyện này.”

“Ta biết rồi.”

Qua một lúc lâu, Kiều Kim rốt cục mới trả lời, sau đó hắn yên lặng xoay người, rời rời khỏi này tòa cung điện thanh lãnh này.

Một tuần sau, toàn thể Đồ gia, một gia tộc đã từng là danh gia vọng tộc của Đế Quốc rời khỏi Thủ Đô Tinh đến một hành tinh ở biên giới. Tuy rằng trên danh nghĩa nói bọn họ tự nguyện chuyển đến cư trú ở biên cương, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, đó là trừng phạt của Đế Quốc đối với gia tộc của bọn họ vì tội tư thông với Sạ Hưng.

Mà cùng lúc đó, trong Hoàng cung đồng thời ban còn bố một pháp lệnh khác: Toàn thể thành viên Hoàng thất đồng ý đại vương tử Kiều Hạo kế nhiệm vị trí Hoàng đế mới của Đế Quốc.

Một tháng sau, Kiều Hạo đăng cơ trở thành Hoàng đế Đế Quốc, mà Kiều Kim rốt cục có thể lui về phía sau màn, an tâm buông tay giang sơn ông dốc sức gây dựng bằng cả nửa đời người buông tay cho hậu bối. Nhưng có một việc ông vẫn ghi tạc trong lòng.

Kiều Kim do dự thật lâu, cuối cùng vẫn bảo Kiều Côn đi tìm Mễ Lộ.

Từ khi Mễ Lộ cùng Lôi Kha trở lại Thủ Đô Tinh, sau khi Đế Quốc minh oan cho Lôi Kha, Lôi Kha trước tiên tốt nghiệp Học viện quân sự Chris, đến nhậm chức ở quân bộ Đế Quốc, mà Mễ Lộ cũng tiếp tục việc học của mình.

Học viện y học phân chia chuyên ngành, Mễ Lộ lựa chọn đi theo nghiên cứu di truyền học, mà Kiều Côn lựa chọn y học lâm sàng, cho nên hai người liền không học cùng lớp nữa.

Lần này Kiều Côn tới tìm Mễ Lộ, xem như lần đầu gặp mặt của hai người sau buổi tối Kiều Côn thả Mễ Lộ trốn đi.

“Ngày đó… Cảm ơn.”

Tuy rằng lời cảm ơn này tới đã muộn, nhưng Mễ Lộ vẫn muốn nói ra những lời này.

Kiều Côn gật gật đầu, lại lộ ra nụ cười ấm áp đã lâu mới thấy.

Mễ Lộ biết Đồ gia gặp biến cố, Đồ Na Vương Phi là mẹ của Kiều Côn, điều này định sẵn Kiều Côn không tránh khỏi bị liên luỵ vì quan hệ với Đồ gia.

Mễ Lộ không biết làm sao để an ủi Kiều Kim, cho nên cuối cùng chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.

Đến cùng vẫn là Kiều Côn mở miệng trước, “Hôm nay anh tới, là ý của phụ hoàng.”

“Dạ?”

Mễ Lộ tựa hồ là không nghĩ tới Kiều Côn lại nói cái này với mình, lập tức sửng sốt.

“Người vẫn còn nhớ hôn sự giữa em và Lôi Kha. Người nói… em có vẻ không muốn gặp người, nhưng người vẫn muốn hoàn thành cho em một hôn lễ danh chính ngôn thuận. Nhìn em gả vào Lôi gia, có lẽ là trách nhiệm cuối cùng mà một người cha như ngài có thể làm.”

Những lời của Kiều Côn làm trong lòng Mễ Lộ nổi lên đau xót, trong khoảng thời gian ngắn cũng nói không ra lời, chỉ gật gật đầu. Cậu ngẩng mặt, nhìn Kiều Côn lộ ra một nụ cười có điểm chua xót.

·

Về chuyện kết hôn này, Lôi Kha tất nhiên là cầu còn không được. Kỳ thật trước đó hắn có nhắc với Mễ Lộ muốn làm một cái hôn lễ, nhưng là lúc đó Mễ Lộ tỏ vẻ mình cũng không để mấy cái hình thức tượng trưng đó. Thêm vào việc bây giờ cậu còn đang mang thai, mặc lễ phục cũng không đẹp chút nào nên cũng chỉ có thể tạm từ bỏ. Không nghĩ rằng hiện giờ nhóc con này ngược lại lại tự mình chủ động nhắc tới chuyện này.

Lúc ấy Lôi Kha đang ôm Mễ Lộ nằm trên giường, nghe thấy lời của Mễ Lộ trong mắt mang theo một chút ý cười chống đầu nhìn cậu. Giọng nói đùa giỡn, “Em đây là… cầu anh cưới em sao?”

Tâm tình Mễ Lộ vốn còn đang nặng nề bởi vì một câu này của Lôi Kha mà hoá thành hư không. Cậu có chút xấu hổ và cả giận dữ mà đánh vào ngực Alpha một cái, ra vẻ tức giận nói: “Anh không muốn thì thôi vậy!”

Lôi Kha vừa thấy đã chọc người nóng nảy, vội vàng bắt lấy tay đối phương đặt trước ngực mình, giọng nói ôn nhu đến có thể chảy ra nước, “Sao có thể không muốn? Anh cầu mà không được đây này.”

Một câu liền hoàn toàn chế phục Mễ Lộ đang cáu kỉnh. Lôi Kha kéo cái đầu nhỏ của đối phương vào trong lòng mình. “Nếu cảm thấy khổ sở, vậy tuỳ theo trái tim của mình đi. Nói như thế nào, đấy cũng là cha ruột của em. Kỳ thật em cũng không hận người đó đến vậy, không phải sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.