Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

Chương 10: Chương 10:




Edit: Tira

Sau khi chuyện phân phó người hầu chấm dứt, Lôi Kha liền bị Liêu Mông kéo tới sân bắn xạ kích còn Mễ Lộ bị quản gia hoàng cung mang tới nơi ở của Lôi Kha.

“Chính là nơi này, cậu nhất định phải để ý, gần đây Tiểu vương tử rất để ý tới vị Lôi thiếu gia này!”

“Vâng…” Mễ Lộ hơi cong eo dáng vẻ ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, nhưng những lời vừa nghe tiến vào trong lòng lại đau như dao cắt.

Mãi cho đến khu quản gia đi xa, Mễ Lộ mới lung lay thân mình đi vào khu nhà này.

Nơi này tuy rằng là địa phương tương đối hẻo lánh, nhưng lại rất rộng rãi. Vị quản gia kia nói rất đúng, có thể nhìn ra được vị Tiểu vương tử kia xác thực rất thích thiếu gia.

Mễ Lộ đang ngây người một mình, trong phòng có mấy Beta nữ đi ra.

“Cậu là người hầu mới được phân tới cho Lôi thiếu gia đi, chỗ ở của người hầu ở ở bên này, đi cùng tôi.” Một Beta cầm đầu liếc nhìn Mễ Lộ một cái, sau đó tự mình đi tới phía trước.

Mễ Lộ do dự nhìn thoáng qua các nàng, cuối cùng vẫn chọn đi theo.

Thời gian những Beta tiến cung đã rất lâu, Mễ Lộ lại là người mới, các nàng tất nhiên sẽ vui vẻ mà đẩy tất cả công việc cho cậu làm.

Dù sao Lôi Kha thiếu gia cũng không ở đây, các nàng mừng thầm vì mình được nhàn hạ.

Trong lòng Mễ Lộ biết những người này cố ý khi dễ mình, nhưng lo lắng không muốn tạo ra thị phi ở chỗ này nên cậu vẫn bắt tay vào làm không than một tiếng.

Dù sao, đây đều là những việc trước kia rất quen thuộc với mình.

“Chỉ là, chắc sẽ phải làm tới không dậy nổi rồi.” Mễ Lộ theo bản năng mà sờ sờ bụng mình.

·

Thời điểm Lôi Kha trở lại chỗ ở sắc trời đã khuya.

Kỳ thật hắn đã sớm không còn kiên nhẫn ở cùng một chỗ với Vương tử Sạ Hưng bên kia, bởi vì tâm tư của hắn đã sớm bay về phía Tiểu vương tử của mình ở chỗ này.

Nhưng ngay khi Lôi Kha vội vội vàng vàng chạy trở về lại không nhìn thấy người muốn gặp ở trong phòng.

“Người hầu vừa mới tới hôm nay đâu rồi?”

Lôi Kha cau mày tùy tay túm được một Beta đang ra ra vào vào trong phòng. Giọng nói lạnh lẽo làm đối phương nhịn không được rùng mình một cái.

“Cậu ta…” Nhắc tới Mễ Lộ kia Beta tức khắc chột dạ, cô nhìn thoáng qua Beta cầm đầu đứng bên cạnh, đối phương lại cũng chột dạ mà né tránh. Lúc này cô mới hoảng hốt vội trả lời, “Cậu ta giặt quần áo ở sân sau…”

Lôi Kha vừa nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, không nhiều lời vô nghĩa nữa buông tay Beta kia ra chạy tới sân sau.

Lôi Kha rốt cuộc tìm một lúc mới thấy bóng dáng nho nhỏ kia. Bên cạnh cậu chất đầy thật nhiều quần áo và khăn trải giường đã giặt sạch sẽ.

Mấy thứ này rõ ràng có thể không cần dùng tay giặt sạch, đây rõ ràng là có người khi dễ Mễ Lộ.

Lôi Kha không biết hiện tại sắc mặt mình có bao nhiêu khó coi, hắn chỉ bước từng bước một về phía Mễ Lộ.

Ngay khi Mễ Lộ duỗi tay hơi vén tóc mái  lên, có một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy cánh tay cậu.

Mễ Lộ hoảng hốt, lập tức ngẩng đầu nhìn người kia. Trong thời gian ngắn lại ngây ngẩn cả người.

Lôi Kha thấy dáng vẻ Mễ Lộ thất hồn lạc phách trong lòng lập tức như bị ai vò lại đau đơn, không nghĩ nhiều dùng một chút lực kéo cậu lên từ trên mặt đất sau đó xoay người kéo cậu đi về phía trước.

“Không cần giặt sạch, đi cùng anh.”

Mễ Lộ có thể cảm giác được cơn tức giận tản ra trên người thiếu gia lúc này. Cậu còn chưa kịp tự mình ổn định cảm xúc, đã bị thiếu gia lôi kéo thất tha thất thểu về tới nhà chính.

Hai người bọn họ vừa mới vào cửa, liền đụng phải hai Beta vừa rồi. Sắc mặt Lôi Kha thâm trầm, lập tức ra lệnh xuống: “Về sau cậu ấy chính là người hầu bên người của tôi, sau này cậu ấy sẽ ở phòng nhỏ bên ngoài phòng của tôi. Không có chuyện gì, các người chỉ cần làm việc ở bên ngoài là được, không cần vào trong. Tất cả mọi chuyện ở trong phòng sẽ do cậu ấy chịu trách nhiệm.”

Lôi Kha quay đầu lại nhìn thoáng qua những người phía sau, lại nhìn về hai nhóm Beta phía trước, đám Beta bị hắn trừng tức khắc cũng sợ tới mức chỉ có thể không ngừng gật đầu, sau đó chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Mãi đến khi đám người đi rồi, Lôi Kha mới  dùng sức kéo Omega trước mặt vào trong lòng ngực mình, sau đó trở tay đóng cửa lại, tiếp theo liền cong lưng ôm ngang cậu lên.

Mễ Lộ kinh hô một tiếng, lập tức ôm lấy cổ thiếu gia, lại không nghĩ thiếu gia chỉ bế mình tới phòng ngủ, không nói một lời, đặt mình lên giường. Tiếp đó ngồi xổm xuống cởi giày trên chân mình xuống.

Khi bàn tay to ấm áp của thiếu gia sờ lên đôi chân lạnh lẽo của mình Mễ Lộ theo bản năng mà run cầm cập.

Mễ Lộ bị hành động của thiếu gia làm cho có điểm không biết làm sao, rõ ràng là hai người thân mật nhất, hiện tại lại cảm thấy xa lạ như vậy.

Sự né tránh trong mắt Mễ Lộ làm Lôi Kha rốt cuộc kìm nén không được. Những nhớ nhung trong lòng mấy ngày này, hắn cơ hồ vội vã cúi người hôn lên bờ môi của Mễ Lộ. Mễ Lộ kinh ngạc trợn trừng hai mắt.

Trong lòng cậu đau xót, đôi mắt nhắm lại, nước mắt ngay sau đó theo gương mặt chảy xuống.

“Anh rốt cuộc… Anh rốt cuộc…” Mễ Lộ nắm chặt cái chăn dưới thân, một câu cũng không nói được hoàn chỉnh, thống khổ trên mặt cậu hiện rõ không chút che giấu.

Anh rốt cuộc sao lại đối xử với em như vậy……

“Ưmm”

Lôi Kha như là biết Mễ Lộ muốn nói cái gì, hắn nhẹ nhàng mà đè lên đôi môi mềm mại của người bên dưới, như là đang trấn an đứa nhỏ, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cậu: “Anh nói cho em…  Tất cả mọi chuyện đều nói hết cho em…”

·

Tối hôm nay, Lôi Kha vô cùng ôn nhu, hắn cẩn thận mà tiến vào thân thể mình đã nhớ mong thật lâu. Hắn nhẹ nhàng kể lại bên tai Mễ Lộ những chuyện xảy ra suốt những ngày qua, giải thích nguyên nhân hắn xuất hiện ở Hoàng cung Sạ Hưng.

Đương nhiên, Lôi Kha tự lược bỏ việc liên quan tới chuyện đoạt vị của Kiều Hạo, chỉ đơn giản giải thích rằng hoài nghi trong quân Đế Quốc có lỗ hổng, cho nên mình liền phụng mệnh giả bộ bị bắt, lúc này mới trà trộn vào Sạ Hưng hoàng cung.

“Còn cái người tên Liêu Mông kia, anh chỉ là muốn tìm hiểu tin tức có ích từ trên người cậu ta. Mễ Lộ, em biết mà, trong trái tim của anh chỉ có tràn ngập bóng dáng em, hoàn toàn không có người khác.”

Thiếu gia thì thầm nói lời âu yếm, nhưng một câu chân thành đơn giản nhất lại nói ra dưới tình huống này.

Mễ Lộ nghe vậy ngửa đầu nhìn Alpha chống ở phía trên mình, đột nhiên lại khóc lên.

Mễ Lộ tự nhiên òa khóc hoàn toàn làm Lôi Kha kinh hoảng thất thố, nhưng còn không đợi hắn phản ứng lại, người dưới thân lại đột nhiên lập tức nhào tới quấn lấy cổ mình, ngay sau đó giọng nói ủy khuất âm truyền vào lỗ tai.

“Ô… Em cho rằng…  Anh không cần em nữa… “

Thanh âm thống khổ sụt sịt làm ngực Lôi Kha chấn động mãnh liệt hai lần. Ngay sau đó hắn liền trở tay ôm eo người trong lòng ngực, đau lòng cúi đầu hôn lên từng gọt nước mắt trên mặt cậu, đồng thời cũng chậm rãi tiến vào cậu…

……

Lôi Kha còn nhớ hiện tại trong bụng Mễ Lộ còn có một nhóc con khác, cho nên tận lực khắc chế động tác của mình. Cái cảm giác không thể cực hạn thống khoái này quả thực sắp ép hắn phát điên. Chính là ngay khi hắn rốt cuộc sắp giải phóng, Omega vốn đang mơ màng thẳng người tiếp nhận bỗng nhiên lại bừng tỉnh mở mắt, giãy giụa kêu to.

“Không được, không được!”

Mễ Lộ vừa nói vừa lùi về đằng sau. Người dưới thân như một con cá nhanh nhẹn nháy mắt thoát khỏi giam cầm của Lôi Kha. Máu Lôi Kha tức khắc chảy ngược, nửa người dưới trướng đến lợi hại, chỉ kém vài cái cuối cùng là có thể thoải mái, cuối cùng lại chỉ có thể là hít sâu một hơi nhìn người đang trốn trong chăn.

Mễ Lộ lập chuồn ra từ dưới thân thiếu gia cũng thoáng nhìn qua chỗ nào đó đã căng trướng không chịu nổi của người kia. Khuôn mặt tức khắc đỏ lên hoàn toàn, đối diện ánh mắt có chút buồn bực của thiếu gia không thể không lắp bắp giải thích. “Chuyện này… thật ra… em dùng thuốc ức chế. Nếu cứ… ở bên trong sẽ mất đi hiệu lực đó. Như vậy… Sẽ rất phiền toái.”

Mễ Lộ lắp bắp nửa ngày cuối cùng mới giải thích được rõ ràng, rốt cuộc vẫn không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt thiếu gia. Cậu nhịn không được trách cứ chính mình, thật sự là quá mức không tình thú, cư nhiên lại đánh gãy thiếu gia ở cái này khoảnh khắc quan trọng này.

Mễ Lộ vừa định ngẩng đầu bảo làm thiếu gia tiếp tục làm đi, không nghĩ vừa ngẩng đầu, đôi môi lại bị Alpha trước mặt chế trụ.

Bàn tay to của thiếu gia phủ lên sau eo cậu, làm cho nơi đó hơi hơi ngứa. Tay người kia đột nhiên nắm chắc kéo lại, thân thể của mình nháy mắt đã dán lên người thiếu gia.

Mặt Mễ Lộ nóng lên, rồi lại nhịn không được duỗi tay sờ lên từng lớp cơ ngực rõ ràng, nhưng lại vẫn không dám lớn mật làm giống thiếu gia. Làm như vậy đã là cực hạn của cậu.

Tất nhiên như vậy hiển nhiên không thể làm Lôi Kha thỏa mãn.

Hắn dùng răng gặm cắn vành tai cậu một chút lại một chút, thanh âm khàn khàn lại lộ ra một chút ý cười. “Quấy nhiễu thứ đó của anh xong, chưa chịu “dỗ” đã muốn trốn hả…”

Mễ Lộ ngẩn ra, trong lòng đang nghĩ nếu thật sự không được liền tiếp tục làm cũng được, lại không nghĩ đột nhiên bị thiếu gia cầm lấy tay. Trong khoảnh khắc cậu còn chưa kịp phản ứng lại, thiếu gia đã là túm lấy tay mình, nhẹ nhàng lướt qua dưới bụng hắn, thẳng tắp tiến sâu xuống dưới tìm kiếm.

Mễ Lộ bất ngờ mở to hai mắt, trong lúc mê mang lại một tia ý cười trên mặt thiếu gia.

Mễ Lộ cắn miệng mình, trong lòng rốt cuộc hạ quyết tâm, mặt mày đỏ ứng dùng tay giúp thiếu gia giải quyết.

·

Sáng hôm sau, Mễ Lộ tỉnh lại rất sớm, cậu nằm trong ngực Alpha hồi lâu, đang muốn muốn trộm bò dậy thì bị đối phương lấy tay đè lại.

Mễ Lộ sửng sốt, liền thấy thiếu gia trở mình, trực tiếp dùng hai tay gắt gao vòng qua eo cậu, kẽo cả người cậu ôm vào lòng. Mễ Lộ bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẹ nhàng mà đẩy ngực thiếu gia nhỏ giọng nói. “Nên tỉnh dậy rồi… nếu không đợi lát nữa bị người khác thấy… “

“Bọn họ không dám tiến vào.”

Mắt Lôi Kha cũng không mở ra chỉ ôm Mễ Lộ càng chặt thêm.

Mễ Lộ chỉ đành từ bỏ, trong lòng cậu làm sao lại không nhớ thiếu gia, lập tức cũng phóng túng bản thân, ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực Alpha ngủ thêm một chút.

Không biết kia đám người hầu kia có phải thật sự bị thiếu gia dọa rồi hay không, sáng sớm thật sự không dám tới quấy rầy. Mãi đến khi Mễ Lộ nằm không được nữa, lúc này mới rời khỏi lồng ngực ấm áp kia xuống giường rửa mặt.

Sau khi dùng bữa sáng, thiếu gia bị Hoangf đế Sạ Hưng gọi đi, Mễ Lộ chỉ có thể buồn bực trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người.

Không bao lâu sau, Mễ Lộ đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới từ bên ngoài đại sảnh. Cậu lập tức đứng dậy, mở ra cửa phòng đi ra ngoài. Ngay khi gần vào tới đại sảnh lại nghe được tiếng người nói chuyện.

“Người hầu hôm qua vừa mới được phân kia đâu, mau gọi cậu ta ra đây, Vương tử Liêu Mông muốn gặp!”

4/2/20

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.