Em Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 20: Mở Ra




Một lớn một nhỏ trong nhà như chim di cư, là đặc sản của nhà Lưu Ngạn, cuối tháng bay về đầu tháng bay đi, chuẩn như mặt trời mọc đông lặn ở tây vậy.

Chim di trú lớn bay về, theo sau là một đám lỉnh khỉnh. Chính là đám hồ bằng cẩu hữu không mời cũng tới của Lăng Vân Đoan.

Vương Dũng và Lý Mục vẫn như trước, vừa vào cửa liền hi hi ha ha cười chào hỏi Lưu Ngạn: “Hello ông chủ nhỏ, chúng ta lại gặp nhau.”

Triệu Kha chỉ gật đầu với Lưu Ngạn, sau đó tự tìm ghế, ngồi xuống như hoàng đế.

Sắc mặt của Lăng Vân Đoan không thể coi là tốt, nhưng nhìn thấy Lưu Ngạn vui vẻ, liền kéo Lưu Ngạn vào trong phòng, tiện tay sập cửa lại.

Lưu Ngạn sửng sốt: “Bọn họ…”

“Kệ chúng nó, chúng nó chỉ đến góp vui thôi, xong chuyện sẽ đi.”

“Nhưng họ là bạn anh mà, còn đi từ xa tới đây nữa, sao có thể bỏ mặc được. Anh tránh ra để em ra ngoài xem nào, làm gì có chủ nhà nào bỏ mặc khách ngồi ngoài như thế chứ.”

Lăng Vân Đoan không cho, y vất vả lắm mới hoàn thành xong công việc cốt là để mấy ngày cuối tháng có thể về gặp Lưu Ngạn, bị mấy tên kia phá đám, làm sao có thể vui nổi chứ?

“A Ngạn, đừng để ý chúng nó, em quan tâm tới anh đây nè.”

Lưu Ngạn nghi hoặc đánh giá y từ trên xuống dưới: “Anh làm sao thế? Lần này về cũng không có gầy đi.”

Lăng Vân Đoan lại dùng câu vạn năm không đổi kia: “A Ngạn, em không nhớ anh à?”

Lưu Ngạn quả thực không hề nhớ. Từ khi lắp điện thoại, Lăng Vân Đoan hận không thể nói chuyện với anh cả ngày. Một ngày gọi một lần thấy còn chưa đủ, có hôm sáng gọi rồi tối lại gọi tiếp, còn đều đặn hơn ngày ba bữa cơm. Y cứ như vậy nên cảm giác khoảng cách cũng không có, còn nhớ nhung cái gì chứ? Có ai lại nhớ con muỗi suốt ngày vo ve vo ve bên tai mình chứ?

Lăng Vân Đoan còn nói tiếp: “A Ngạn, em hôn anh một cái rồi anh cho em ra ngoài.”

Lưu Ngạn mặc kệ y, trực tiếp đẩy người bước ra. Ba người bên ngoài không biết đang nói gì, thấy Lưu Ngạn đi ra thì rất ngạc nhiên, Vương Dũng còn buột miệng: “Nhanh vậy….”

Tầm mắt của cả ba người cùng dừng lại ở đũng quần Lăng Vân Đoan, ý tứ bỉ ổi rõ ràng. [3 a này đúng là 3 cái máy chụp X quang chuyên soi những ý nghĩ ko mấy chong xáng của a Đoan]

Lưu Ngạn không giống bọn họ, cho nên không biết ánh mắt kia là có ý tứ gì. Còn Lăng Vân Đoan thì hoàn toàn không quan tâm đến mấy tên bạn.

“Ba người chưa ăn gì đúng không, có muốn ăn gì để tôi làm?”

Vương Dũng đang định nói, thì bị Lý Mục cướp lời: “Vân Đoan ăn gì thì chúng tôi ăn như thế.”

Vương Dũng cũng phụ họa: “Đúng rồi, giống Vân Đoan là được.”

Lưu Ngạn nhìn Triệu Kha, anh ta nói: “Giống bọn họ.” – Anh đành phải hỏi Lăng Vân Đoan – “Anh muốn ăn gì?”

Lăng Vân Đoan rầu rĩ đứng cạnh anh, không nói gì. Lưu Ngạn ngầm trừng mắt với y, tự mình chủ trường: “Vậy ăn canh thịt bò đi, giờ cũng chưa tới bữa, ăn nhiều lát không ăn được cơm, ăn chút gì lót dạ là được.”

Kỳ thật ba người này tới chủ yếu là do Lăng Vân Đoan không biết thu liễm. Ai bảo y ngày nào cũng gọi điện ngọt ngào hỏi thăm người yêu chứ? Ai bảo y cứ cuối tháng là hoan hoan hỉ hỉ chạy về nhà? Cả ngày bày ra bộ dáng “chồng chồng nhà tôi ngọt ngào thế đấy”, khiến cho đám bạn độc thân nhàn rỗi sinh chuyện, đòi theo về nhà ăn bám.

Về gặp lại Lưu Ngạn với bọn Triệu Kha cũng là chuyện vô cùng bất ngờ. Hai năm trước, bọn họ đều nhìn thấy tình cảm của Lăng Vân Đoan với Lưu Ngạn, vốn cứ nghĩ là y sẽ dùng mọi cách để theo đuổi người ta đến cùng, không ngờ nửa chừng lại có chuyện, Lăng Vân Đoan lao đầu vào công việc suốt hai năm, không nhắc gì tới Lưu Ngạn nữa. Bọn họ cứ nghĩ là y sẽ độc thân cả nửa đời còn lại. Hơn nữa, chuyện tình cảm giữa hai thằng đàn ông, chỉ e là không thể vững bền được. Hai năm không gặp, người ta còn có thể chấp nhận y được sao? Cũng không biết là tên kia dùng thủ đoạn gì, hai năm trước không giữ được người ta, hai năm sau lại làm được. Vì thế cả nhóm đều không phục. Nhìn bản mặt nhơn nhơn viết bốn chữ ta đang hạnh phúc của y khiến đám bạn thân bốc hỏa, đều là lưu manh cả, vì sao y có thể kiếm được “vợ” chứ?!

Lăng Vân Đoan đương nhiên là biết tâm tư của họ, cho nên thái độ vừa giận lại vừa không biết phải làm sao. Đám bạn của y chính là điển hình lưu manh giả danh trí thức.

Lưu Ngạn làm mỳ cho mấy người kia, ăn xong cả đám cũng rất biết điều không ở lại quấy rầy việc buôn bán của anh, mà đi theo Lăng Vân Đoan về căn hộ của y.

Lăng Vân Đoan ngồi ngay ngắn trên sofa, nhìn mấy thằng bạn, giọng nói tràn đầy vẻ khó chịu: “Rốt cuộc là chúng mày muốn thế nào, nói!”

Triệu Kha săm soi móng tay, Lý Mục nhìn trần nhà, Vương Dũng nhìn trái nhìn phải, đành phải dấn thân chịu trận: “Còn thế nào nữa, không phải là bọn tao quan tâm đến mày, muốn tới xem cuộc sống gia đình hạnh phúc của mày như thế nào thôi. Mà lần trước mày cũng đồng ý cho bọn tao về rồi còn gì? Này, mày tức thế không phải là abc không thành đấy chứ? Bị ông chủ nhỏ bỏ rơi?”

Lăng Vân Đoan trầm mặc không nói, Vương Dũng nhìn sắc mặt của y, phun ra một câu như quả bom nguyên tử: “Này, tao bảo….Không phải là đến giờ mày vẫn chưa abc đấy chứ?”

Lăng Vân Đoan vẫn không nói gì, đây là chấp nhận.

Biểu tình của ba người vô cùng thê thảm, Vương Dũng trực tiếp nhảy dựng lên: “Trời đất ơi! Mày đúng là cầm tinh con rùa rồi! Nghẹn lâu như vậy không sợ hỏng anh em tốt sao?!” [   câu nói thật sáng tạo quá, ta sẽ nghiên cứu họi hỏi thêm]

Lý Mục nghĩ nghĩ vẻ mặt thực tâm thực lòng nói: “Vân Đoan, mày quả là thánh nhân, tao phải bái mày làm sư phụ thôi.”

Triệu Kha nhìn nhìn vào chỗ giữa hai chân y, không có ý tốt đoán: “Đừng nói là mày bị yếu sinh lý đấy chứ? Nhịn nhiều quá cũng không phải là thói quen tốt đâu.” 

Ba người giễu cợt xong rồi, Lý Mục mới nghiêm túc ngồi xuống trước mặt y, bày ra bộ dáng ta là người có kinh nghiệm nói: “Vân Đoan à, có đôi khi hành động còn tốt hơn cả lời nói. Mày nói một vạn câu anh yêu em cũng không bằng trực tiếp hành động, mày xem tao—-”

“Tao thấy cho đễn giờ mày vẫn độc thân.” – Lăng Vân Đoan không thèm ngước mắt nhìn hắn, không mặn không nhạt nói nốt câu.

Lý Mục cứng họng, lùi sang một bên, để Vương Dũng đi lên: “Tao nói này, mày nhịn đến bây giờ làm gì chứ. Muốn làm gì thì cứ làm đi, ông chủ nhỏ cũng là đàn ông mà, chả lẽ anh ta không muốn? Nếu như anh ta nghĩ mà không nói, mày lại không hành động, cái này quả thực là không hiểu phong tình.”

Triệu Kha cũng xen mồm: “Với tốc độ này của mày, định đợi đến đại thọ bốn mươi mới làm à? Vậy thì để mấy anh em chuẩn bị thuốc cho mày, không đến lúc đó không lên được, vợ mày cũng chạy mất dép, vậy không phải uổng công của mày sao?”

Vương Dũng và Lý Mục nhìn hắn đầy kính nể, vẫn là Triệu Kha lợi hại nhất, độc mồm độc miệng, nói câu nào chết câu đấy. [quá chuẩn hahahahaha......]

Lăng Vân Đoan như đang ngồi thiền, ba con ruồi xung quanh có kêu thế nào cũng không động đậy. Trong mắt y, đây đều là do bọn họ quá ghen tị với y nên mới làm thế, cứ coi như không có gì là được. Tuy rằng y cũng có một chút… Được rồi, chuyện kia không phải là y không nghĩ tới, y luôn tự nhận bản thân là một người tình ôn nhu, biết chăm sóc cho đối phương. Lưu Ngạn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, sao y có thể làm chuyện gì được? Đứng trước chân tình, dục vọng cũng chỉ là gió thổi mây bay mà thôi.”

Lăng Vân Đoan tuy rằng cảm thấy ba người này ganh tỵ, nhưng thời điểm cần lợi dụng cũng không khách khí mà dùng.

Y để nhà mình cho mấy người kia, còn bản thân thì đến chỗ Lưu Ngạn, lấy lý do không có chỗ ngủ, cầu thu lưu.

Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, dù sao cũng không thể để khách ra nhà nghỉ ngủ, vì thế liền đồng ý.

Ba người kia đồng loạt giơ ngón tay giữa với Lăng Vân Đoan, có vợ thì giỏi lắm à!

Nhưng mặc kệ ba người kia có khinh thường thế nào, có vợ đương nhiên là giỏi rồi. Có bản lĩnh thì cũng tìm người nấu cơm, trải giường, cho mày ăn đậu hũ đi, nghĩ thôi cũng thấy sung sướng!

Lăng Vân Đoan nằm trên giường Lưu Ngạn, quay đầu, có thể thấy Lưu Ngạn đang nằm trên giường của Lưu Tư Bách. Hai chiếc giường cách nhau cũng gần, cái bàn học ở giữa bị y cố ý chuyển ra chỗ khác, giờ chỉ cần duỗi tay là y có thể chạm vào Lưu Ngạn, có cảm giác như hai người cùng nằm trên một chiếc giường.

“A Ngạn.”

“Ừ?”

“Em thực sự không nhớ anh sao?”

“……………”

“A Ngạn, anh nói với em mà.”

Lưu Ngạn bất đắc dĩ, anh không nghĩ là Lăng Vân Đoan lại thích làm nũng như vậy, sao từ trước đến giờ anh không phát hiện ra chứ.

“……Có, một chút.”

Vì thế Lăng Vân Đoan vô cùng hạnh phúc.

Lưu Ngạn ngầm lắc đầu, kéo chăn muốn ngủ, không ngờ lại có một bàn tay vươn tới. Không biết Lăng Vân Đoan không biết khi nào thì đã mò sang bên này, khiến Lưu Ngạn bị dọa sợ.

“Anh làm gì đấy?”

“A Ngạn, anh muốn chạm vào em.”

Trong phòng ngủ tối đen, đột nhiên y nói ra một câu như vậy, khiến Lưu Ngạn nổi cả da gà: “Anh anh anh…Mau ngủ đi!”

Lăng Vân Đoan thu tay về, không bao lâu sau khi Lưu Ngạn đang mơ mơ màng màng, lại nghe y nói: “Lưu Ngạn, không hôn em anh không ngủ được.”

Cái này làm cho người hiền lành như Lưu Ngạn cũng muốn bốc hỏa: “Anh có ngủ hay không hả? Em muốn ngủ!”

Lăng Vân Đoan lại im lặng một lúc, Lưu Ngạn mở to mắt không dám ngủ, sợ y lại làm ra hành động bất thường nào. Quả nhiên, chỉ một lát sau, giường bên cạnh truyền đến âm thanh loạt xoạt, Lăng Vân Đoan xốc chăn dậy đứng bên giường anh, Lưu Ngạn vô lực nói: “Anh vừa…Uhm….”

Lần này Lăng Vân Đoan không dài dòng, trực tiếp cúi người tìm môi Lưu Ngạn áp lên, tiến công thần tốc. Đến khi cảm thấy mỹ mãn rồi y mới chịu về giường ngủ, trong lòng hoan hỉ cảm thán một câu, có vợ thật sướng!

Lưu Ngạn lại mất ngủ.

Sáng hôm sau, Lưu Ngạn nấu cơm ăn cơm, không thèm để ý đến Lăng Vân Đoan. Buổi sáng chào hỏi khách khứa, vẫn coi y như không khí. Lúc ba tên kia đến ăn chực, Lưu Ngạn tươi cười chào đón, quay đầu thấy Lăng Vân Đoan đen mặt, anh coi như không thấy luôn, đi qua còn không thèm liếc nhìn lấy một cái.

Lăng Vân Đoan chịu không nổi, dưới ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa của ba tên kia kéo Lưu Ngạn vào phòng, khép na khép nép cầu tha thứ: “A Ngạn, anh sai rồi, đừng không để ý tới anh mà.”

Lưu Ngạn híp mắt nhìn y: “Anh có làm gì sai, anh là người có danh tiếng như vậy, muốn làm gì thì làm, có sai chỗ nào?”

Lăng Vân Đoan cúi đầu đến không thể thấp hơn, vẻ mặt vô cùng hối lỗi: “A Ngạn, em có muốn đánh anh cũng được, nhưng đừng làm lơ anh mà.”

Lưu Ngạn cũng không quá tức giận, hôn cũng hôn rồi, tức giận thì cũng không được gì. Anh chỉ muốn tên kia biết tiết chế một chút, làm thế này để lần sau y không dám càn rỡ thế nữa.

“Được rồi, được rồi, anh tránh qua một bên đi, bên ngoài còn có người.”

“Em không giận?”

“Giận thì có ích gì? Lần sau anh còn vậy em sẽ không để ý đến anh thật đấy.”

Lăng Vân Đoan vui sướng, được nước lấn tới: “Bây giờ anh muốn hôn em, có thể chứ?”

“Cút——!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.