Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai?

Chương 18




Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Thiên nhiên thẩm phán bị áp chế bỗng hình thành vòng tròn phát ra ánh sáng bảy sắc rực rỡ.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

trận tượng khổng lồ vạn thước giây lát tan vỡ, Tiêu Du Tử kêu rên, hộc máu té xuống đất. Tiêu Du Tử lảo đảo đứng dậy, bị thương khá nặng. Người Tiêu Du Tử đẫm máu, mặt trắng bệch không chút máu.

Tiêu Du Tử ngước mặt lễn vẫn không sợ hãi, biểu tình nghiêm nghị, mặt mày kiệt ngạo, trong mắt bá đạo, nụ cười cuồng ngạo vẫn treo trên môi.

- Thì ra... Khụ, khụ! Ngươi cũng chỉ có thế!

Quá cuồng ngạo!

Tiêu Du Tử không hề có lòng kính sợ hư vọng minh tưởng đại pháp, không một chút nào. Chẳng những vậy Tiêu Du Tử còn áp chế hư vọng minh tưởng đại pháp, hành động này xúc phạm giới hạn chịu đnựg của các trận sư. Bọn họ cho rằng Tiêu Du Tử là tội đồ nghịch thiên.

Vù vù vù vù vù!

Thiên nhiên thất thải thẩm phán lại một lần nữa bao phủ Tiêu Du Tử.

Tiêu Du Tử lau máu dính khóe môi, nhe răng cười nói:

- Nếu ngươi vẫn muốn thử thì lão tử thành toàn ngươi!

Vù vù vù vù vù!

Trạng thái đại tinh thần vô cực phát ra, các phù văn ngưng diễn. Tiêu Du Tử vọt lên cao, phù văn xoay tròn quanh thân như giao long va chạm với thiên nhiên thất thải thẩm phán.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Dao động cường đại khuếch tán, người xung quanh chưa hiểu ra sao thì hư vọng minh tưởng đại pháp âm dương điên đảo, ngũ hành đảo ngược, nguyên tố hỗn loạn. Đôi khi mặt trời nóng cháy rực lửa, đôi khi là trăng lạnh lẽo thấu xương, có khi sấm sét bủa giăng, đôi lúc sao băng rơi, có khi là núi lửa bộc phát. Bầu trời lắc lư, mặt đất run rẩy, không gian vặn vẹo như tận thế. Mọi người cuống cuồng bỏ chạy.

Không biết qua bao lâu, khi bầu trời không còn nổi tiếng sấm, mặt đất ngừng rung, gió rít gào ngừng thổi, tia chớp không còn giáng xuống, nủi lửa không phun trào, âm dương không điên đảo, ngũ hành không đảo ngược, các nguyên tố hư vọng minh tưởng đại pháp không bạo loạn, tất cả ngừng lại. Trong phút chốc thế giới yên lặng.

Mọi người chạy cuống cuồng hoảng hốt ngừng bước, xoay người nhìn qua nhưng không thấy rõ ràng. Trong sân khói bốc cuồn cuộn, cực kỳ hỗn loạn. Không ai biết chuyện gì xảy ra, không ai dám phát ra linh thức điều tra.

Mọi người mím môi, đứng chờ, thở hồng hộc nhớ lại cảnh tượng tận thế. Đến bây giờ mọi người còn thấy run, nghĩ mà sợ.

Khói dần tan, mọi người thấy rõ tình huống bên trong. Tất cả trợn to mắt, nín thở, kinh khủng ngạc nhiên ngây ra tại chỗ, không biết làm sao.

Bên ngoài Thanh Đế thành vốn là rừng núi xanh um nhưng giờ thì núi không còn, rừng cây biến mất, đầy đất hoang tàn, khắp nơi gồ ghề. Có khe rãnh sâu không thấy đáy, có sa mạc nát vụn, có đất bị đốt khét đen, những mảnh vụn bị sét đánh vỡ, có đá bị gió cắt thành lưỡi dao, có tượng băng.

Nơi này không giống phế tịch mà như chiến trường thượng cổ mới trải qua chiến dịch rầm rộ, khắp nơi là dấu vết bị năng lực cường đại nghiền ép, nguyên tố hư vọng minh tưởng đại pháp và trận pháp còn sót lại.

Thiên nhiên thẩm phán?

Không thấy, biến mất sạch.

Trên bầu trời âm u mơ hồ thấy một vầng mặt trời, mọi thứ trở về bình thường. Chẳng lẽ thuyết thiên nhiên thẩm phán kết thúc? Có lẽ. Tiêu Du Tử đâu? Người đâu rồi?

Không ai thấy bóng dáng Tiêu Du Tử.

Có lẽ Tiêu Du Tử thất bại, hắn không vượt qua hư vọng minh tưởng đại pháp thử thách, đã bị linh hồn hư vọng chết.

Trạng thái đại tinh thần vô cực dù sao là thứ vượt qua pháp tắc tự nhiên, thiên nhiên chi mẫu tuyệt đối không cho phép nó tồn tại.

Dù Tiêu Du Tử có tinh thần lực mênh mông, tạo nghệ vô song vẫn không vượt qua được thiên nhiên chi mẫu thử thách. Tiêu Du Tử quá ngông cuồng, không chút kính sợ thiên nhiên chi mẫu. Chẳng những thế Tiêu Du Tử còn áp chế thiên nhiên thất thải thẩm phán, hành động ngỗ nghịch này đúng là không biết sống chết. Đừng nói Tiêu Du Tử không vượt qua được thử thách, dù qua thì thiên nhiên chi mẫu cũng sẽ không tha thứ hắn.

Không thấy bóng dáng Tiêu Du Tử trong phế tích chiến trường thượng cổ, mọi người đều cho rằng hắn bị thiên nhiên chi mẫu thẩm phán chết rồi. Bỗng một luồng sáng bảy sắc nhỏ nhoi khiến mọi người chú ý. Ánh sáng bảy sắc như cầu vồng yếu ớt bắn ra từ khe rãnh.

Đây là ánh sáng gì?

Chẳng lẽ là ánh sáng thiên nhiên thất thải thẩm phán còn sót lại?

Không biết, mọi người thắc mắc. Sau đó một người bò ra khỏi khe rãnh, thân hình mảnh khảnh, quần áo rách rưới, tóc hơi rối. Người dó ngẩng đầu lên, khuôn mặt bình thường hơi tái xanh. Mọi người nhìn thấy khuôn mặt này thì hóa đá, chết đứng.

Là hắn, Tiêu Du Tử!

Tiêu Du Tử không chết!

Ánh sáng bao phủ Tiêu Du Tử là cái gì? Ánh sáng bảy sắc giống như thiên nhiên chi mẫu thất thải chi nguyên, ẩn chứa âm dương ngũ hành đậm đặc. Khoan, sao ta dùng linh thức mà không cảm ứng được Tiêu Du Tử?

Không biết là ai kích động hét to:

- Đây là... Là thiên nhiên thất thải tử nguyên chi thân!!!

Một thnh âm kích động khác vang lên:

- Hắn! Hắn! Hắn thông qua thiên nhiên thẩm phán!! Thành tựu thiên nhiên thất thải tử nguyên chi thân!

Ồn ào!

Hòn đá ném vào mặt nước, hai tiếng gào kích động dấy lên tiếng xôn xao điếc tai.

- Đúng vậy! Chắc đó là thiên nhiên thất thải tử nguyên chi thân rồi! Một năm trước Lạc gia tiếng tăm lừng lẫy thông qua thiên nhiên thẩm phán cũng thành tựu thất thải chi thân.

- Thông qua thiên nhiên thẩm phán, thành tựu thiên nhiên thất thải tử nguyên chi thân nghĩa là Tiêu Du Tử đã hoàn mỹ bước vào thiên nhiên. Từ nay về sau Tiêu Du Tử là một trong tử nguyên hư vọng minh tưởng đại pháp, có thể chấp âm dương, chưởng ngũ hành, tùy ý vung hư vọng minh tưởng đại pháp.

- Trời, vậy là Tiêu Du Tử thành hư vọng minh tưởng đại pháp thần linh sống!

- Tại sao? Chẳng phải bảo trạng thái đại tinh thần vô cực là đệ nhị tự nhiên sao? Không phải nói thiên nhiên chi mẫu tuyệt đối không cho phép loại này tồn tại sao? Tại sao Tiêu Du Tử có thể vượt qua linh hồn hư vọng?

- Tiêu Du Tử không có lòng kính sợ hư vọng minh tưởng đại pháp, còn áp chế thất thải căn nguyên, tại sao cho hắn thông qua thẩm phán, rốt cuộc là tại sao?

Cảnh tượng này khiến người kinh thán, khó tin, ghen tỵ, không thể chấp nhận. Mọi người vừa hy vọng Tiêu Du Tử vượt qua thiên nhiên thất thải thẩm phán vừa không mong muốn. Đây là tâm lý mâu thuẫn.

Lý do hy vọng đơn giản là bọn họ mong chờ Tiêu Du Tử sáng tạo kỳ tích không gì sánh kịp chứng minh trận pháp cường đại. Bọn họ không hy vọng chỉ vì Tiêu Du Tử vượt qua linh hồn hư vọng, thành tựu thất thải tử nguyên chi thân nghĩa là phương thế giới này từ nay không ai làm gì được hắn nữa.

Không người nào hy vọng thế giới của mình xuất hiện vị thần gần như vô địch. Đặc biệt là đám thiên kiêu, lòng tự tin, tôn nghiêm khiến bọn họ không chịu chấp nhận sự thật như thế.

Tiêu Vị Nhiên, Diệp Thiên, Hiên Viên Đồng được tiếng là cửu thải của giới trận pháp không chấp nhận được.

Đám người Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương, Đặng Dương, Đan Hà Đông, Hà Càn Diệu, Thu Niệm, Vân Vụ công tử Đường Tuấn không chấp nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.