Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai?

Chương 14




Edit: An
Beta: Nora

Sau đó Loan Loan mới hiểu được, thì ra là Diêm Sơn biết hai vợ chồng nàng quen biết Nhị thiếu gia của Tạ gia, hơn nữa Loan Loan còn làm thuê cho Tạ gia trang, ký khế ước với Nhị thiếu gia. Diêm Sơn nghe những lời Tạ Nhàn nói, cũng không biết rốt cuộc đây là ý kiến của Tạ Nhàn hay Tạ Dật, lại thăm dò một lúc, biết được trước đây lúc Tạ Dật tới mỏ, là một người rất dễ nói chuyện, hắn không còn cách nào khác, chỉ đành tới năn nỉ Loan Loan và Bách Thủ, nói giúp cho mình với Tạ Dật.

Nếu quả thật đây là quyết định của Tạ Dật thì hắn hi vọng Tạ Dật có thể nể mặt Loan Loan và Bách Thủ, cho nhà hắn một lời nói công bằng.

Nếu là quyết định của Tạ Nhàn thì hắn hi vọng Tạ Dật có thể nhúng tay vào quản việc này.

Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Trước tiên không nói đến chuyện nếu Tạ Nhàn biết chuyện này thì sẽ có thêm thành kiến với Bách Thủ và Loan Loan. Hơn nữa bọn họ cũng không thể xác định được sau khi biết chuyện này, Tạ Dật sẽ xử lý thế nào. Còn có một chuyện rất quan trọng là, nếu lần này các nàng giúp Diêm Sơn, vậy sau này trên mỏ có chuyện gì, chẳng phải mọi người đều tìm đến nhà họ nhờ giúp đỡ sao?

Thấy hai người có chút do dự, Diêm Sơn bỗng đứng lên, sau đó quỳ thẳng tắp trước mặt hai người, đáy mắt rưng rưng lệ nói: “Van xin hai vị giúp đỡ, giúp cho chị dâu và mẹ ta một chút công bằng.”

Bách Thủ nhìn Loan Loan, Loan Loan gật đầu. Đã đến nước này mà bọn họ còn không giúp thì có chút không hợp tình người rồi, chỉ là giúp truyền lời thôi cũng được.

Bách Thủ đỡ Diêm Sơn dậy: “Diêm đại ca đứng lên đi. Không bằng thế này, chuyện này chúng ta cũng không dám bảo đảm, mà bây giờ Nhị thiếu gia không có ở đây, hôm khác ta tới chợ tìm Dư chưởng quỹ, nhờ ông ấy viết thư hỏi Nhị thiếu gia xem. Ta giúp huynh chuyển lời, chuyện này ra sao chúng ta cũng không quản được.”

“Ôi, được được được, thật sự cám ơn hai người.” Diêm Sơn lau khóe mắt, gật đầu, sau đó lại chần chừ nói: “Dư chưởng quỹ này…”

“À, huynh cứ yên tâm. Dư chưởng quỹ luôn đi theo Nhị thiếu gia, là một người không tệ.”

Ngụ ý chính là không giống một số người trên mỏ.

Diêm Sơn yên tâm gật đầu, chỉ cần có Loan Loan và Bách Thủ nói ra, tin rằng chắc chắn Nhị thiếu gia sẽ không thể không hỏi tới. Dù sao cũng phải có một câu trả lời mới được!

Dù đồng ý giúp Diêm Sơn nhưng Bách Thủ cũng yêu cầu hắn không được tuyên truyền khắp nơi, tất nhiên Diêm Sơn đồng ý. Ra khỏi nhà Loan Loan, trên đường có nhiều người thấy Diêm Sơn tới nhà Loan Loan, sau đó có người tới hỏi thăm tin tức.

Bách Thủ đành nói: “Diêm gia thật đáng thương, một phụ nhân còn trẻ như vậy đã góa chồng… Muốn nhờ ta giúp đỡ…” Sau đó cười cười tự giễu: “Ta thì giúp được gì cơ chứ, ta cũng chỉ làNê Bồ Tát sang sông.” (Ý chỉ tự lo cho mình còn khó)

Người hỏi gật đầu đồng ý. Làm gì có ai không biết bây giờ Tam thiếu gia nhìn Bách Thủ không vừa mắt cơ chứ.

Bách Thủ cũng là nói thật, bọn họ cũng không thể giúp việc gì, chỉ là giúp chuyển lời mà thôi. Từ sau khi Bách Thủ bị Tạ Nhàn tước đi chức đội phó, những người trước kia thích nịnh bợ cũng xa lánh dần, có xấu cũng có tốt, có mấy người trước kia không thân với hắn giờ đột nhiên lại nhiệt tình hơn. Còn có mấy người vốn có quan hệ tốt thì càng thêm quan tâm tới hắn.

Đến chiều, khi Bách Thủ bắt đầu làm việc, Loan Loan và đứa nhỏ đi ngủ trưa, sau khi thức dậy liền bế hài tử tới nhà Mạch Thảo. Cửa sân đang đóng, đứng ngoài gõ cửa hồi lâu mới nghe được tiếng bước chân bên trong, dừng lại phía sau cửa thăm dò, Loan Loan nói: “Mạch Thảo, là ta!”

Sau đó cửa mở hé. Ánh mắt Mạch Thảo nhìn Loan Loan lóe sáng, nàng vội mời Loan Loan vào nhà.

Loan Loan đau lòng nhìn khuôn mặt ngày càng gầy gò của Mạch Thảo. Mấy ngày không gặp cô bé đã gầy đi không ít.

Trong gian nhà chính thờ bài vị của Hương Tú, hương khói nghi ngút đầy bàn. Trước kia Hương Tú cũng thường xuyên không ở nhà, trong nhà chỉ có Mạch Thảo, nhưng lại hoàn toàn khác với bây giờ, giờ cái nhà này chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, thê lương.

Không biết vì sao, trong lòng Loan Loan dâng lên cảm giác thê lương. Có lẽ là vì đồng cảm với Mạch Thảo.

Ngồi xuống băng ghế, lúc này Loan Loan mới quan sát Mạch Thảo tỉ mỉ, trừ gầy đi ra, dưới mắt còn có quầng thâm, lộ ra vẻ tiều tụy, khuyên nàng: “Sao muội tiều tụy đến vậy, không nghỉ ngơi cho tốt sao? Dù mẹ của muội đi rồi thì muội vẫn phải chú ý giữ gìn sức khỏe chứ.”

Mắt Mạch Thảo đỏ lên, gật đầu.

Loan Loan nhẹ nhàng ôm vai nàng, dịu dàng nói: “Nhà tẩu cũng gần đây, lúc rảnh rỗi muội hãy tới chơi đi.”

Mạch Thảo cúi đầu.

“Cần giúp gì phải tới nói, biết không? Trời ngày càng lạnh, lúc nấu cơm muội nhớ để lại ít than, sau này trời lạnh còn có than để sưởi….” Loan Loan tỉ mỉ dặn dò nàng.

Mạch Thảo nghe mà nước mắt cứ chảy xuống, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Loan Loan, quyết định kể chuyện cất giấu dưới đáy lòng cho Loan Loan biết, lúc bấy giờ mới khoa tay múa chân.

Đợi Loan Loan hiểu ra ý nàng thì vô cùng kinh ngạc: “Đêm nào cũng có sao?”

Mạch Thảo lại khoa tay múa chân mấy cái.

Loan Loan nhíu mày: “Chỉ mấy ngày nay? Tiếng động gì? Trong sân hay bên ngoài?”

Biểu cảm trên mặt Mạch Thảo có chút kì quái, còn có chút sợ hãi: bên ngoài có tiếng động kì quái nhưng mỗisáng thức dậy cửa sân luôn đóng chặt.

Loan Loan không khỏi trầm tư.

Mạch Thảo nói cho nàng biết mấy đêm nay nàng đều nghe thấy tiếng ma sát bên ngoài, sẽ không quá lâu, chỉ vang lên một lúc rồi biến mất. Cô bé nhát gan nên không dám dậy xem xét, nhưng sáng sớm hàng ngày tỉnh dậy cửa sân vẫn đóng chặt, cửa gian nhà chính cũng cài chốt, âm thanh này lại có chút dọa người. Trước kia cũng không có tiếng động kì quái này.

Tới thế giới này, thấy nhiều chuyện kì quái, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Loan Loan là: không phải hồn của Hương Tú chứ?

Lập tức phủ nhận suy nghĩ hoang đường này.

Sau đó dặn dò Mạch Thảo: “Nếu ban đêm có chuyện gì khác thường, muội nhớ kĩ, trước tiên…” Nói đến đây, Loan Loan nghẹn họng, Mạch Thảo bị câm, làm sao kêu to gọi người được? Lập tức sửa lời nói: “Muội đóng chặt cửa sân, nếu có gì khác thường, cầm cây gậy trong nhà ra sức gõ, động tĩnh càng lớn càng tốt, khiến cho nhà hàng xóm chú ý, tẩu sẽ tới nhà Đại Thạch ca nói chuyện, bảo họ ban đêm chú ý bên này nhiều hơn.”

Mạch Thảo cảm kích gật đầu.

Ra khỏi nhà Mạch Thảo, Loan Loan tới nhà Lý Đại Thạch, đúng lúc Lý Đại Thạch ở nhà, Loan Loan kể chuyện của Mạch Thảo cho hắn nghe: “…. Phiền Đại Thạch ca ban đêm để ý một chút! Mạch Thảo ở một mình, chỉ sợ kẻ kia tâm tư không thuần khiết!”

Lý Đại Thạch vỗ ngực bảm đảm: “Muội… yên tâm, ban đêm ta sẽ chú ý… nhà bên đó.”

Nhớ tới sắp tới ngày cúng tuần đầu tiên của Hương Tú, ở nông thôn có chút quy định về ngày cúng tuần đầu, Loan Loan lại tới nhà Dương Nghĩa Trí, đúng lúc có Dương Nghĩa Trí và bà nội Thạch Đầu ở đó.

“… Cháu không am hiểu những chuyện này, thúc thẩm là trưởng bối hiểu biết nhiều! Sáng mai là ngày cúng tuần đầu tiên của Hương Tú, đến lúc đó sợ rằng phải phiền bà nội Thạch Đầu nói cho Mạch Thảo biết phải chuẩn bị những gì, không được làm gì.”

Bà nội Thạch Đầu nhìn Loan Loan cười ha ha: “Ta biết cháu là khuê nữ tốt, nhìn trong thôn này mọi người đều ngày ngày nói Mạch Thảo đáng thương, đến lúc có chuyện chỉ có cháu là suy nghĩ quan tâm. Cháu yên tâm đi, hôm qua ông nội Thạch Đầu còn nói chuyện này với ta, lát nữa ta tới nhà Mạch Thảo, xế chiều mai sẽ qua giúp con bé.”

“Ôi,vậy thì phiền bà nội Thạch Đầu rồi.”

“Xem cháu nói gì kìa, đều là người một thôn cả.”

Nói chuyện với bà nội Thạch Đầu xong, Loan Loan về nhà. Lúc đi ra khỏi nhà Thạch Đầu, trời đột nhiên âm u, mới vừa rồi còn sáng sủa, giờ đã mây đen mù mịt. Gió thổi khiến cây ven đường rào rào lắc lư! Vừa về đến nhà, nóc nhà đã vang lên tiếng lộp độp, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống.

Loan Loan ngồi dưới mái hiên nhìn ra ngoài cửa sân, tỉnh thoảng lại thấy có người ôm đầu chạy qua trước cửa, miệng lớn tiếng kêu: “A, mưa to quá!”

Nàng lấy vài củ khoai tây từ trong gùi ra, dùng dao gọt vỏ, định bụng tối nay làm khoai tây thái sợi xào, đến tận lúc nàng gọt xong, cắt xong khoai vẫn chưa thấy Lai Sinh về, Loan Loan không khỏi cảm thấy lo lắng, sợ tiểu tử này dầm mưa.

Đang suy nghĩ thì thấy Lai Sinh chậm rãi đi từ phía ngoài vào, đầu tóc và quần áo trên người đã hoàn toàn ướt đẫm, dán vào thân mình, một ít tóc ướt bết vào trán, nhìn thế nào cũng giống gà con lạc mẹ!

Loan Loan vừa vội vàng cầm khăn lau tóc cho hắn, vừa trách cứ: “Sao lại dầm mưa thế? Trời mưa cũng không biết đường tìm chỗ trú?”

Lai Sinh lắc lắc tay áo ẩm ướt, bộ dáng vô cùng thích ý, nhìn nàng cười hì hì không ngừng: “Cơn mưa này dội xuống thật mát mẻ!”

Loan Loan không khỏi lườm hắn một cái, vứt khăn cho hắn, vào phòng bếp nấu cơm.

Lúc nàng nấu cơm, dọn mâm xong, Lai Sinh đang chơi với đứa bé trong nhà, thấy hắn đã thay quần áo nhưng tóc còn hơi ẩm ướt, liền dắt con qua: “Lau khô tóc đi.”

Lai Sinh cười cười: “Đã lau rồi, không sao, sẽ khô ngay thôi.”

Loan Loan quay đầu nhìn ra ngoài, trời đã tối rồi, nàng lại nói: “Cẩn thận đừng để bị cảm.”

“Đệ yếu ớt như vậy sao?”

Hai người một trước một sau, vừa đi vào bếp vừa nói chuyện, ăn cơm, thu dọn xong, Loan Loan bế con lên giường, Lai Sinh cũng về phòng nghỉ ngơi.

Khi Bách Thủ về, nàng liền tỉnh giấc, cũng không biết đã canh mấy, chỉ biết mưa ngoài trời đã tạnh.

Trời lạnh, hai người không cho đứa bé ngủ giường nhỏ, ôm con đến giường lớn gần hai người, cũng ấp áp hơn chút ít. Con trai ngủ ở giữa, hai người mỗi người một bên. Kéo lại chăn cho đứa bé, lại nhìn xem Loan Loan đã đắp kín người chưa rồi Bách Thủ mới nằm xuống.

Sau cơn mưa lớn, đêm xuống nhiệt độ giảm thấp, những thợ mỏ làm việc trong mỏ được phát thêm quần áo.

Mạch Thảo mở to hai mắt, ôm chăn lui vào góc tường. Cô bé vốn đã ngủ, đột nhiên lại bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc, cả người như chim sợ cành cong lập tức ngồi dậy nhìn chằm chằm cửa sổ. Qua chừng một khắc, hai mí mắt của nàng sắp díu vào nhau, ngoài hiên lại truyền tới tiếng động, giống như có người giẫm lên cành cây.

Mạch Thảo bị dọa sợ đến mức ôm lấy hai vai run lẩy bẩy, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ. Mấy ngày nay, đêm nào cũng nghe được tiếng động kì quái, nhưng đều là bên ngoài, đột nhiên hôm nay có tiếng động trong sân, Mạch Thảo kinh hãi, nhưng nàng bị câm, há mồm cũng không có chút âm thanh nào phát ra!

Nhưng một lát sau, phía ngoài lại không có động tĩnh, lúc Mạch Thảo cho rằng mình nghe nhầm thì nàng đột nhiên mở to hai mắt, ngoài cửa sổ có bóng đen lóe qua. Mạch Thảo có cảm giác tim như nhảy lên cuống họng, tay run rẩy cầm chặt gậy gỗ để sẵn bên giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.