Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Quyển 1 - Chương 9: Đem tặng




Nguyệt Cẩn nhận mệnh lệnh của Nam Cung Diệp đi làm việc, Nam Cung Diệp quay đầu hướng nội viện đi tới, lúc đi vào cửa không nhịn được lại quay đầu nhẹ lẩm bẩm, đó là người phương nào? Sau đó đi vào.

Mà ở trong chiếc xe ngựa đã đi xa, Vũ Tiễn vươn tay để màn xe trong tay Phượng Lan Dạ xuống, chậm rãi mở miệng: “Rất nhanh sẽ gặp lại hắn thôi.”

Phượng Lan Dạ tựa đầu trên vai Tư Mã Vũ Tiễn, nhìn hắn phong thần tuấn lãng như vậy, cô tịch tuyệt vọng như vậy, cũng đau đớn như vậy, hắn còn nhớ rõ chuyện của sinh hồn đăng, hắn còn đang thương tiếc những ngày hai người bọn họ từng trải qua, đôi lông mày hẹp dài lại làm cho người ta cảm thấy cái lạnh tê tái của mùa đông, đôi mắt sâu tựa như một cái đầm khô nước, dung nhan tuyệt thế gầy gò tuy không làm giảm mị lực của hắn nhưng lại cho nàng biết, hắn không hạnh phúc, hắn rất đau đớn, mà nàng đã nhìn thấy hắn như vậy, cũng rất đau lòng.

Diệp, ta đã trở lại, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt, không biết ngươi có còn nhận ra ta hay không, có tiếp nhận ta đã thay đổi như vầy được hay không, nghĩ đến đây nàng bỗng có chút đau lòng, một người chưa từng sợ hãi bất kì chuyện gì như nàng lại đối với chuyện này mà bất an.

Tề Vương Phủ.

Bên trong thư phòng được thắp sáng bởi một ngọn đèn dầu, ánh đèn lung linh chiếu sáng một người đang nằm trên giường êm, khuôn mặt tựa như có điều suy nghĩ, thiếu đi vẻ lạnh lùng hằng ngày, cả người ung dung tựa như môt đóa hoa, trơn bóng nhu hòa, nghĩ tới cặp mắt kia, giảo hoạt cùng thanh linh, vừa giống như một hồ nước trong xanh, vừa giống như đôi mắt giảo hoạt của hồ ly, hắn cho rằng cả đời này cũng không thể nhìn thấy đôi mắt ấy nữa rồi, tuy lần nữa thấy được nó, nhưng nàng không phải Lan Nhi, hắn thấy rất rõ ràng, dung nhan như hoa như ngọc kia không phải là hình bóng xinh đẹp ẩn sâu trong lòng hắn, duy chỉ có cặp mắt kia cùng với ký ức trong trí nhớ là giống nhau, làm cho hắn như lâm vào một giấc mộng.

Lan Nhi, nàng có phải đã chết hay không, ngày đó dưới vách đá cũng không tìm thấy hài cốt của nàng, có lẽ là nàng đã được người khác cứu rồi, nhưng là vì sao nàng lại không phải là nàng?

Nam Cung Diệp lâm vào trầm tư thật sâu, trái tim cô quạnh lần nữa dậy nên những đợt sóng ngầm, nhưng rất nhanh liền xuất hiện mâu thuẫn, rõ ràng nàng kia không phải là Lan Nhi, hắn lại còn ở đây nghĩ ngợi cái gì, là hắn có lỗi với Lan Nhi.

Lúc này ở cửa vang lên tiếng động, có người đẩy cửa đi vào, là Nguyệt Cẩn đi theo sau còn có hai người Ngọc Lưu Thần và Thiên Bột Thần, ba người đồng thời đi đến.

Nguyệt Cẩn cung kính bẩm báo: “Vương Gia, thuộc hạ đã điều tra ra rồi, người chúng ta gặp hôm nay chính là gia quyến của Binh Bộ Thị Lang Tô đại nhân.”

Binh Bộ Thị Lang, Tô đại nhân? Nói như vậy nàng ta thật sự không phải là Lan Nhi rồi, mà là tiểu thư của Tô Phủ, nhưng tại sao nàng cùng Lan Nhi nhìn qua rất giống như thế, đặc biệt là đôi mắt kia, làm cho hắn muốn nhìn kĩ một chút, từ ánh mắt của nàng, tìm thấy những ngày cùng trải qua với Lan Nhi, ít nhất làm như vậy, hắn sẽ cảm thấy nàng vẫn còn sống, một ngày nào đó nàng sẽ trở lại.

Không phải nàng đã nói sao? Nếu khắc tên người lên sinh hồn đăng, thì người kia vô luận bị làm sao, cũng sẽ được mang về.

Lan Nhi, bất kể thời gian trôi qua bao lâu, đèn này mãi mãi là bất diệt, nó nhất định sẽ dẫn dắt ngươi trở lại.

Nguyệt Cẩn đứng chờ ở một bên không biết chủ tử đang suy nghĩ gì, sắc mặt lúc sáng lúc tối, ánh mắt cũng lúc sáng lúc tối, cùng vẻ lãnh mạc thường ngày bớt đi một chút lạnh lùng, mang theo một chút mê mang, một chút tự trách, Vương Gia luôn luôn lãnh mạc thế nhưng lại có bộ dáng này, người đang vì cái gì? ba người nhìn nhau sau khi đưa ra kết luận.

Chẳng lẽ liên quan tới người của Tô Phủ, lúc trước Vương Gia vội vã nhìn ngóng, vẻ mặt có chút hoảng hốt, nghĩ tới đây Nguyệt Cẩn lập tức khom người mở miệng.

“ Vương Gia, thuộc hạ đi điều tra thêm về người của Tô Phủ.”

Nam Cung Diệp chau lại đôi lông mày hẹp dài, lộ ra một chút sáng bóng, phất phất tay, lãnh mị mở miệng.

“Không cần, các ngươi đi ra ngoài đi.”

Ba người lui xuống, Nam Cung Diệp vẫn như cũ dựa vào giường êm, nhắm lại mắt nhàn nhạt nghĩ tới, nếu còn ở trong kinh thành nhất định sẽ gặp nhau thì cần gì đường đột, biết rõ không phải Lan Nhi mà chỉ là một người khác hơi giống nàng thì cần gì cứ phải cố chấp, nhưng khi nghĩ tới cặp mắt kia hắn lại hi vọng Lan Nhi còn sống, đáy lòng tựa hồ cũng rất tin tưởng nàng vẫn còn sống.

Lan Nhi, nếu như nàng còn sống, hãy nhanh chút trở về đi, Nam Cung Diệp nghĩ tới đây mơ mơ màng màng đã chìm vào giấc ngủ.

Tô Phủ, hiện tại ở trong Phủ Viện của Binh Bộ Thị Lang kỳ trước, cả nhà bọn họ vừa vào cửa lập tức bắt tay dọn dẹp hết thảy trong ngoài, đồ gì nên ném đều ném, có thể sử dụng thì tiếp tục giữ sử dụng lại, mặc dù nơi này so với phủ đệ ở Tiêu Thành của các nàng xa hoa hơn rất nhiều, nhưng lại không có vẻ tinh tế của Tiêu Thành.

Vừa vào phủ, việc thứ nhất chính là thay đổi hết mấy cái cửa, thứ hai là tuyển chọn thêm vài hạ nhân, bọn họ từ Tiêu Thành đến chỉ dẫn theo một quản gia Triệu bá, cùng với mấy cái hạ nhân và một ít nha đầu của Tô Phu Nhân, về phần Phượng Lan Dạ đương nhiên có nha đầu Đinh Hương tùy thân hầu hạ nàng, Tiểu Ngư thì chịu trách nhiệm thu thập tin tức ở trong thành nên không cần đi theo nàng, mỗi ngày chỉ cần ở trong An Giáng Thành chú ý những chuyện quan trọng rồi nhanh chóng quay về bẩm báo cho nàng biết, về phần Vạn Tinh thì giúp nàng xử lý một chút tạp vụ, ba người được phân công cũng nhanh chóng bắt tay vào làm việc.

Bên cạnh Vũ Tiễn chỉ cần có một mình Tiểu Mạn là được rồi, về phần đám người Tiểu Hoàn thì vẫn như cũ hầu hạ Tô Phu Nhân.

Đợi đến khi mọi việc đã được an bài thỏa đáng, trong phủ liền bắt đầu hoạt động dọn dẹp quét tướt, quét dọn hoàn cảnh, tẩy rửa các loại khí cụ, giặt giũ các loại chăn đệm rèm cửa sổ…, phun nước quét tướt khắp các hành lang lầu gác…, bởi vì mướn người mới nên mọi người còn chưa quen với công việc, rất nhiều việc đều cần Phượng Lan Dạ cùng Vũ Tiễn chỉ huy, hai người loay hoay một chút thời gian thì cũng đã không còn sớm, mà quản gia Triệu bá cùng với những người chủ chốt đều đã ra phố mua đồ dùng, mọi người phân công hợp tác, Tô Phu nhân còn đem phát thiệp tới một số gia đình trong kinh thành, tuy nói không cần dựa dẫm ai, nhưng vẫn cần phải đã thông quan hệ với các quan lại, kinh thành không thể so với những nơi khác, ra cửa không gặp Vương Gia thì cũng gặp Hầu Gia, cho dù bọn họ có là quan nhị phẩm thì cũng chỉ là kẻ làm công cho nhà người ta mà thôi.

Không nghĩ tới ngày hai mươi sáu tháng chạp, Tô Phủ lại nhận được thiệp mời của An Sơn Hầu phủ, đối với An Sơn Hầu phu nhân, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vũ Tiễn cũng có nghe nói đến, An Sơn Hầu vốn là tâm phúc của Hoàng Thượng đời trước, đời thứ hai đã cứu thánh giá, sau đó lại bị bệnh mà chết bất đắc kì tử, Hoàng Thượng liền ban thưởng cho Phủ An Sơn Hầu và giữ ở lại kinh thành.

Về phần vị An Sơn Hậu phu nhân này là một phu nhân có quan hệ xã giao rộng trong kinh thành, mặc dù An Sơn Hầu không có thực quyền, chỉ hưởng phụ phụng lộc, nhưng bởi vì năng lực xã giao của An Sơn Hầu phu nhân, hơn nữa An Sơn Hầu thế tử bây giờ đang sống trong cung, trên đầu còn có mũ quan nhị phẩm thị vệ trong cung, cho nên địa vị của An Sơn Hầu ở trong kinh xem như không thấp.

An Sơn Hậu phu nhân, một năm bốn mùa sẽ cử hành các loại yến hội, đến tham dự phần lớn là các phu nhân nhà giàu, cùng với các tiểu thư công tử, những yến hội này thật ra là yến hội thân cận, có đôi khi một vị công tử cùng tiểu thư nào đó được chọn trúng sẽ tựu thành một đoạn giai thoại, mặc dù không dẫn đến đại hôn, nhưng ở trong những yến hội này đều tìm ra rất nhiều tài tử giai nhân, những vị đệ nhất mĩ nữ, đệ nhất tài nữ phần lớn đều được tìm ra từ những yến hội này.

Chẳng qua là không nghĩ tới Tô Gia các nàng vừa mới chuyển vào kinh lại nhận được thiệp mời của An Sơn Hầu phu nhân, có thể thấy được bà cũng là một người có tâm tư linh mẫn, mọi chuyện trong kinh đều biến ảo như phong vân, ai có thể nói trước sau một khắc sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên cẩn thận là quan trọng nhất, cũng là An Sơn Hầu phu nhân có kinh nghiệm xã giao có khác.

Tô Phu Nhân cầm thiệp mời đi tìm Phượng Lan Dạ cùng Vũ Tiễn.

“Vãn nhi, các ngươi nhìn này.”

Hai nữ nhi nếu là người kinh thành, đối với những chuyện như thế này khẳng định rõ ràng hơn nàng rất nhiều, cho nên nàng mới có thể đến hỏi ý kiến các nàng.

Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vũ Tiễn nhìn thiệp mời trong tay, hai mắt liếc nhìn nhau một cái, nếu An Sơn Hầu phu nhân đã phát thiệp mời đương nhiên là phải đi, phần thưởng Mai yến, nói như vậy sẽ có rất nhiều người, vừa lúc này mọi người cũng nên gặp nhau một lần, sau này hoạt động cũng dễ dàng hơn.

“Mẫu thân, ngày mai đi dự tiệc đi.”

“Vậy các ngươi có cùng mẫu thân đi không?” Tô Phu Nhân lộ ra vẻ bất an, có lẽ vì nơi các nàng sống trước đây nàng là Hoàng Đế, nhưng bây giờ ở đây cái gì cũng không phải, nên trong lòng rất khẩn trương, chỉ sợ tối nay sẽ không ngủ được, sáng mai gặp mặt không biết sẽ có hình dạng gì đây?

Phượng Lan Dạ cùng Vũ Tiễn nhìn thấy nàng khẩn trương, cười gật đầu: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ đi cùng người.”

Tô Phu Nhân mới yên tâm đứng lên, chỉ cần các nữ nhi đi với nàng, nàng sẽ không còn sợ hãi, bây giờ nên trở về nghĩ ngơi xem ngày mai phải mặc bộ y phục nào, ngày mai gặp mặt toàn là các phu nhân nhà giàu có, nếu mặc đồ quá khó coi chỉ sợ sẽ bị người ta chèn ép, nghĩ tới đây Tô Phu Nhân lại hỏi ý kiến hai nữ nhi.

“Các ngươi xem ngày mai mẫu thân có nên mặc đồ đắt tiền một chút hay không?”

Y phục đắt tiền nàng còn hai bộ, chẳng qua mặc lên rồi những người đó có cho Tô Phủ là nhà giàu mới nổi không đây, Tô Phu Nhân lâm vào khó xử, Phượng Lan Dạ đứng lên đi với nắm vai Tô Phu Nhân: “Mẫu thân, ngày mai người cứ mặc trang phục bình thường là được rồi, phải nhớ nếu ăn mặc quá rực rỡ sẽ chiếm hết hào quang của người khác, những người như Hầu Phu Nhân kia không phải sẽ ghi hận ngay từ lần đầu tiếp xúc với mẫu thân hay sao?”

“Đúng, đúng, đúng.”

Tô Phu Nhân lập tức gật đầu đồng ý, nếu vì vậy mà để những người đó sinh lòng oán hận, thì chính là thất bại của nàng a, mặc dù nàng không có năng lực gì, nhưng cũng không thể gây thêm phiền phức cho phu quân được.

Nghĩ như vậy, Tô Phu Nhân liền đi ra ngoài: “Mẫu thân biết rồi.”

Trong phòng, hai người Phượng Lan Dạ cùng Vũ Tiễn bèn nhìn nhau cười, cười xong ngồi dưới ánh đèn, nhớ tới yến hội ngày mai, không khỏi thở dài một hơi, nên tới cũng sẽ tới a.

“Ngày mai, ta nghĩ bọn họ cũng sẽ xuất hiện, yến hội lớn như vậy, mọi người nhất định sẽ tranh thủ cơ hội, nếu An Sơn Hầu phu nhân đã mời, có khả năng không đến sao.”

“Đến thì đến, chính ta phải thử một chút xem hắn có nhận ra ta hay không?”

Khóe môi Phượng Lan Dạ vẽ ra nụ cười, nghĩ tới vẻ mặt đau đớn của Nam Cung Diệp, tim nàng lại đau, nhưng mà nàng đã trở lại, Diệp, sau này ta sẽ vĩnh viễn chờ đợi ở bên cạnh ngươi, bất quá đáy lòng vẫn khát vọng hắn có thể nhìn một lần liền nhận ra mình, mặc dù dung mạo nàng đã không còn giống với lúc trước, nhưng tâm tư nữ nhi vẫn hi vọng người mình yêu chỉ cần liếc mắt liền nhận ra mình trong bể người kia, nếu gặp người như vậy, chỉ sợ cả đời cũng khó quên.

“Ta nghĩ hắn sẽ nhận ra muội thôi.”

Mặc dù dung nhan thay đổi, nhưng nếu thật tâm nhìn thì Lan Nhi cùng với lúc trước không khác là bao, khí chất giảo hoạt, hay cách nói chuyện, cũng chính là một người.

“Nếu hắn nhận ra ta, ta sẽ lập tức cùng hắn nhận thức, nếu không nhận ra, ta sẽ trừng phạt hắn, trì hoãn không nói cho hắn biết, để cho hắn càng không nhận ra.”

Phượng Lan Dạ nói xong, khóe miệng liền cong lên, kiều diễm động lòng người, nếu hỏi sau khi sống lại nàng có gì thay đổi thì chính là mềm mại hơn so với trước kia, lãnh mạc chẳng qua chỉ biểu hiện với người ngoài, còn đối với những người thân cận, nàng đều luôn thật lòng mà quý trọng.

“Ha ha, ta đây phải cầu trời phù hộ Tề Vương vừa nhìn một cái liền nhận ra muội, nếu không Nhã Nhi của chúng ta sẽ bị nổi khổ tương tư hành hạ a.”

Phượng Lan Dạ vừa nghe Vũ Tiễn trêu chọc mình, lập tức đưa tay nhéo nàng ấy một cái: “Người nào bị nổi khỗ tương tư hành hạ chứ, ta mới đau lòng hắn bị nổi khổ tương tư ấy.”

Hai người trong phòng cười đùa hết sức vui vẻ, Đinh Hương cùng Tiểu Mạn đứng một bên nhìn thấy cũng vô cùng vui mừng, hơn nữa bây giờ hai người các nàng rốt cuộc cũng biết rồi, thì ra các chủ tử căn bản không phải là tiểu thư chân chính của Tô Phủ, mà chỉ nhận Tô Phu Nhân làm mẫu thân, nhất là nhị tiểu thư Thanh Nhã, người yêu của nàng thì ra là Tề Vương a.

Mặc dù mới đến kinh thành không lâu, nhưng mỗi ngày Tiểu Ngư đều ra ngoài thăm dò tin tức, vì vậy các nàng cũng nghe không ít tin đồn về Tề Vương.

Tin đồn Tề Vương lớn lên xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng tính tình lạnh bạc, cưới hai người vợ đều bị mất mạng ngay trong đêm dộng phòng, sau đó kết hôn với một tiểu Vương Phi, nghe nói hắn rất cưng chiều vị Tiểu Vương Phi kia, nhưng sau này vị Tiểu Vương Phi đó cũng chết.

Đinh Hương trước sau cũng coi như lanh lợi, nói ra liền biết Nhị tiểu thư vốn là Tề Vương Phi, bất quá có thể là do dung mạo bị đả thương, cho nên thay đổi dung nhan, mới có thể lo lắng vị Tề Vương kia không nhận ra nàng đi.

Tỷ muội hai nàng náo loạn một lát, liền tách riêng ra rửa mặt nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai, những hạt tuyết nhỏ nhẹ nhàng bay trong không trung, toàn bộ thiên hạ một màu trắng xóa, ở ngoài hành lang Tô Phủ, có một cành hàn mai nở rộ, màu hồng như máu, ở giữa một mảnh tuyết trắng càng xinh đẹp lạ thường, Phượng Lan Dạ còn chưa rời giường, vừa mở mắt ra liền thấy Đinh Hương cùng Vạn Tinh từ bên ngoài mang theo mấy cành hàn mai vừa cắt đi vào cắm ở trong bình hoa, hoa mai linh động, vừa quay đầu liền thấy tiểu thư tỉnh, Đinh Hương vội vàng lại gần.

“Tiểu thư, ngoài trời tuyết rơi, thật xinh đẹp a.”

Hai tiểu nha đầu đều rất hưng phấn, các nàng lớn lên ở Tiêu Thành, đến bây giờ còn chưa có xem qua tuyết rơi, thì ra tuyết sẽ mỹ lệ sạch sẽ như thế.

Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn ra ngoài trời, không chịu được ánh sang chói mắt, liền tung chăn ngồi dậy.

Đinh Hương đem y phục đã chuẩn bị sẵn tới, là một chiếc áo nhỏ màu xanh bạc hà, trên vạt áo dài thêu mấy cành hoa mai vàng, quần dài màu trắng, lại còn chuẩn bị sẵn một chiếc áo khoát màu trắng nhạt, ăn mặc chỉnh tề xong, thật giống như một đóa hoa thủy tiên thanh tân tươi mới, trên đầu vén lên một chút quấn thành búi tóc, tóc phía sau toàn bộ xõa trên vai, trên tóc còn mang theo một cành ngọc bích lưu tô, theo nàng đi lại dáng vẻ thướt tha mềm mại, khinh linh phiêu dật.

Đinh Hương cùng Vạn Tinh không nhịn được tán thưởng: “Tiểu thư thật xinh đẹp a, hôm nay người nhất định sẽ giành được giải hoa khôi.”

Phượng Lan Dạ mím môi cười cười, quay đầu mắng Đinh Hương một câu: “Muốn danh hiệu hoa khôi kia làm gì, ta chỉ đi theo mẫu thân dự tiệc mà thôi.”

“ Nghe nói hôm nay tiểu thư các nhà đều sẽ biểu diễn, không biết tiểu thư muốn biểu diễn gì đây?”

Đinh Hương cung kính xin chỉ thị, nàng không nói Phượng Lan Dạ cũng quên mất, bây giờ nói nàng mới nhớ, hôm này là yến hội thưởng mai, tất nhiên đám tiểu thư kia muốn phô diễn tài nghệ, để tăng tính hấp dẫn, các nam tử chắc cũng có biểu diễn, nếu quả thực phải biểu diễn, nàng nên biểu diễn cái gì đây? Không thể đánh đàn, bởi vì chỉ cần đánh đàn, Nam Cung Diệp sẽ nhận ra nàng liền, đối với bên ngoài, nàng vẫn là Nhị Tiểu thư Tô Phủ, bởi vì để tránh rất nhiều phiền toái không cần thiết, ví dụ như Mộc Miên trong cung, nếu nàng ta biết nàng còn sống, không chừng sẽ bày thêm nhiều trò, cho nên nếu nàng cùng hắn nhận nhau đương nhiên chỉ là chuyện của hai người họ.

Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, liền nhắc nhở Đinh Hương.

“Không phải hai ngày trước ta nhất thời cao hứng mang đôi giày kia theo sao? nếu thật phải biểu diễn, ta sẽ cho bọn họ thưởng thức một đoạn khiêu vũ trên băng.”

“Khiêu vũ trên băng?”

Đinh Hương đối với từ này cảm thấy rất mới mẻ, khẽ nhún vai cười mở miệng: “Tiểu thư đang nói tới đôi giày trượt băng kia sao?”

Đây cũng là từ mới, bất quá tiểu thư đã nói thì nàng đương nhiên phải nhớ được.

Phượng lan Dạ gật đầu, hôm nay vừa đúng một đêm bão tuyết, mặt sông hẵn đã đóng băng, nghe nói trong viện của An Sơn Hậu phủ có một cái Bích Hồ, lúc này chắc cũng đã đóng băng rồi, nếu thật sự cần nàng biểu diễn, nàng liền cho bọn họ thưởng thức một đoạn khiêu vũ trên băng đi.

Tất cả đồ đạc đều được chuẩn bị xong, Phượng Lan Dạ liền đi ra ngoài dùng bữa, dù sao thời gian vẫn còn sớm nên không cần vội, mới đi ra ngoài, liền thấy Vụ Tiễn đứng ở hành lang đối diện, hôm nay Vụ Tiễn mặc một thân xiêm y màu tím, trước ngực thêu uyên ương, hai bên thêu vài bông Mẫu Đơn, một thân xinh đẹp rạng rỡ, khí chất như Lan, áo choàng màu trắng, ở giữa trời tuyết bay, thật giống như một cùng hoà làm một thể, và đều cao nhã như nhau, áo choàng của các nàng là mới đặt mua hai ngày trước, nhiệt độ nơi này vốn thấp, nhất định phải chuẩn bị áo lạnh.

Trên mặt Vụ Tiễn vẫn như cũ bị bao phủ bởi màn sa mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt sâu u, trong trẻo như nước, mỗi lần nhẹ nháy mắt đều là phong tình vạn chủng, thấy Phượng Lan Dạ đi tới, ánh mắt nàng liền sáng lên, nàng giơ lên ngón tay cái.

“Muội muội thật là xinh đẹp, hôm nay nhất định sẽ diễm áp quần phương.” (NN: đẹp đến áp đảo hết tất cả, vô cùng xinh đẹp đó mà ^^)

Dung nhan hiện tại của Lan Nhi quả thật là đủ để diễm áp quần phương, hơn nữa một thân khí chất, làm cho người khác không thể dời đi tầm mắt, không biết hôm nay Tề Vương có thể nhận ra nàng ấy hay không, nàng cũng rất mong đợi hai người họ gặp nhau, nghĩ đến Tề Vương, lại nghĩ đến An Vương Nam Cung Quân, đối với tin mình đã chết, hắn sẽ như thế nào?

Vụ Tiễn vừa nói xong, Đinh Hương liền nở nụ cười: “Nô tỳ đã nói mấy lời này rồi.”

Phượng Lan Dạ không thèm để ý tới nha đầu này, vươn tay nắm tay Vụ Tiễn cùng nhau đi dùng bữa, dùng bữa xong thì nghĩ ngơi một lát, liền thấy Tiểu Hoàn đến mời tỷ muội các nàng.

“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, phu nhân đợi các tiểu thư trên xe ngựa ngoài cửa phủ.”

“Ừ.”

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đáp một tiếng, hai người liền đồng thời đứng dậy đi ra ngoài, Tiểu Hoàn đứng ở cửa mà hai mắt sáng như tuyết, không nhịn được nhanh chóng miệng than thở: “Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư thật sự là quá xinh đẹp a.”

Nhất là nhị tiểu thư, chỉ ăn mặt đơn giản, cũng làm nổi bật lên mắt ngọc mài ngài, thanh lệ thoát tục, toàn thân trên dưới đều có linh khí, tuy đẹp, nhưng càng nổi bậc hơn là vẻ cao quý, chói lọi cả minh nguyệt, trên đời mỹ nhân còn nhiều, nhưng lại cực ít người có được vẻ đẹp linh lung như nàng.

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn mím môi cười, hai người trước sau đi ra ngoài, thật ra thì Phượng Lan Dạ biết, Vụ Tiễn không nguyện ý chữa trị vết sẹo trên mặt, nếu nàng chịu chữa trị thì vẻ đẹp của nàng cũng không thua mình là bao.

Nghĩ tới đây, Phượng Lan Dạ liền giữ lấy tay Vụ Tiễn: “tỷ tỷ, ta giúp người chữa trị vết thẹo một chút được không?”

Vết thương trên mặt nàng không có đả thương đến các tế bào dưới da quá nhiều, cho nên chỉ cần uống thuốc là được, một ngày thay thuốc một lần, dùng băng gạc bao lại, sau đó lại dùng châm kích thích tế bào dưới da, nhưng mà chính nàng ấy lại không muốn.

Quả nhiên, Phượng Lan Dạ vừa nói xong, Tư Mã Vụ Tiễn liền xoa đầu nàng: “Ngươi a, mau tỉnh lại đi, chờ khi nào ta muốn chữa tự nhiên sẽ tìm ngươi.”

Trong khi nói chuyện thì đã thẳng đường đi tới cửa Tô Phủ, lúc đi qua hành lang, thấy rất nhiều hạ nhân đang bận rộn quét tuyết, những người đó thấy hai tiểu thư, cũng nhìn ngây người, cho đến khi các chủ tử đã đi qua mới hồi phục tinh thần, than thở không dứt.

Ngoài cửa Tô Phủ có một chiếc xe ngựa, xe ngựa vừa to vừa cao, lúc Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vũ Tiễn xuất hiện, Tô Phu Nhân liền vén rèm xe lên nhìn về phía ngoài, trong mắt hiện lên tán thưởng, mỉm cười vươn ra bàn tay còn lại “Lên đây đi, đến lúc phải đi rồi.”

Kẻ trước người sau lôi kéo hai nữ nhi vào xe, phía sau xe ngựa còn có một chiếc xe khác cho ba nha đầu ngồi, mỗi người các nàng đều mang theo một tiểu nha đầu.

Xe ngựa từ từ rời Tô Phủ hướng An Sơn Hầu phủ đi tới.

An Sơn Hầu phủ cách nơi này cũng chỉ một đoạn đường, một ở bên Nam thành, một ở bên Bắc thành, phạm vi gần Hoàng thành đều là nơi ở của hoàng thân quốc thích.

Ở bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đánh giá quần áo của Tô Phu Nhân, bên trên là áo dài với những bông hoa màu đỏ nhạt rất hợp với đôi giày, bên dưới là chiếc váy màu đỏ chu sa, trên dưới nhìn lại, hiện ra sự đoan trang khác biệt, quả thật là không tệ, trên đầu mang cây trâm hoa ngọc lan màu xanh còn có tua cờ rủ xuống, ngoài ra không còn đồ tràng sức nào khác, cả người thật gọn gàng sạch sẽ.

“ Hôm nay mẫu thân ăn mặc thế này đã được chưa?”

Tô Phu Nhân sờ sờ đầu tóc của Phượng Lan Dạ cùng Vũ Tiễn rồi hỏi, hai nha đầu lập tức gật đầu, một trái một phải kéo tay nàng: “Được rồi ạ, nhất định không thua kém bất kì ai, trong trường hợp này chúng ta chỉ cần chú ý ứng phó là được, không cần quá chú trọng đến trang phục.”

“Ừ, đúng vậy.”

Tô Phu Nhân đồng ý, bất quá thấy bộ dáng Phượng Lan Dạ vẫn không nhịn được than thở: “Vẻ đẹp của Nhã Nhi đúng là muốn giấu cũng không giấu được, hôm nay Nhã Nhi nhà chúng ta nhất định sẽ khiến nhiều người chú ý nhất.”

Phượng Lan Dạ không thuận theo lắc lắc cánh tay của Tô Phu Nhân, Vụ Tiễn ngồi một bên nhướng lông mày cười khẽ, xe ngựa chạy thẳng đến An Sơn Hầu phủ.

An Sơn Hầu phủ, sớm đã có rất nhiều cỗ xe sang trọng ở ngoài cửa, thỉnh thoảng còn có người ra ra vào vào, cửa phủ xa hoa khí thế, hai bên có rất nhiều hạ nhân đang bận rộn làm việc, ngoài cửa lớn bày một bàn gỗ lim, có người đang ghi danh, cho người kiểm tra rồi mới được vào, không có thiệp căn bản không thể vào được, vị quản gia đứng một bên đọc tên, sau đó liền có người tiến lên dẫn các nàng đi vào.

Tô phu nhân cùng hai vị nữ nhi xuống xe, mới vừa đứng vững, đã nghe có người nghị luận.

“Nhà ai vậy, nha đầu kia thật đẹp nha.”

“Đúng vậy a, đến lúc đó hỏi thăm một chút, giới thiệu cho tiểu tử nhà ta, tiểu tử nhà ta mắt cao hơn đầu làm cho ta gấp muốn chết rồi.”

Trước cửa lớn có mấy vị phu nhân vừa nói chuyện vừa đi vào, Tô phu nhân vẻ mặt tự hào, dẫn nữ nhi đi tới trước, trước tiên đưa thiệp cho bàn ghi danh, sau đó quản gia của An Sơn Hầu phủ lập tức nhiệt tình chào hỏi rồi cho người dẫn các nàng đi vào, mặc dù người trước mắt chưa phải là kim tượng ngọc quý (NN: người có thân phận địa vị cao quý), nhưng hai cô bé này lại có thể không chừng, viên quản gia cũng là một người thông minh.

An Sơn Hậu phủ không thể cùng so sánh với Tô phủ các nàng, vừa mới đi vào, thủy các chu lan (đình đài lầu các), thanh khê tả ngọc (cầu ngọc suối trong), thạch đặng xuyên vân (tầng tầng thềm đá như mây), đúng là một phủ đệ xa hoa.

Hai hạ nhân ở phía trước dẫn đường, nhắm phía sau đi tới, phía trước có mấy vị phu nhân, bên người còn có vài tiểu thư đi theo, tất cả đều thả chậm cước bộ, đợi Tô phu nhân cùng Phượng Lan Dạ đi tới, lập tức cười chào hỏi: “Đây là phu nhân Binh Bộ Thị Lang sao, thất kính thất kính.”

Tô Phu Nhân thấy người trước mắt có chút kì lạ, bất quá vẫn không quên lễ nghi, vội vàng cười nói: “Các phu nhân khách khí rồi.”

Những phu nhân trong nhà có con trai đều chằm chằm ngó chừng hai người Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn, vừa đi vào trong vừa cười mở miệng: “Đây là lệnh thiên kim sao?”

Tô phu Nhân gật gật đầu, chỉ vào Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ: “Đây là trưởng nữ Thanh Vãn, còn đây là tiểu nữ Thanh Nhã.”

“Đúng là không tệ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Người những phu nhân kia hỏi chính là Phượng Lan Dạ, đối với Vụ Tiễn, không phải là không cảm thấy hứng thú, mà vì nàng che mặt, ai mà biết hình dạng nàng trông như thế nào, mặc dù bề ngoài nhìn qua rất đẹp, nhưng vì sao phải che mặt a, vì vậy liền ngó chừng Phượng Lan Dạ, Tô phu nhân cũng khách sáo mở miệng: “Trưởng nữ mười tám, tiểu nữ vài ngày nữa thì tròn mười bốn.”

“Ừ, không tệ, không tệ.”

Những người kia gật đầu đi vào, Phượng Lan Dạ trợn mắt nhìn các nàng một cái, trong mấy người này căn bản không có ai thật sự có quyền cao chức trọng, chẳng qua chỉ là mấy vị phu nhân quan nhị phẩm, bộ dáng lại vênh váo tự đắc, cho mình là hoàng thân quốc thích sao?

Phượng Lan Dạ khinh thường hừ lạnh, mắt thấy đoàn người đã được dẫn ra phía sau, đi qua một hành lang dài cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng, một cây cầu có lan can chạm khắc màu đỏ thắm, treo mình ngang trên mặt một bích hồ rộng lớn, đi qua cầu liền nhìn thấy rừng hoa mai, Bích Hồ dưới cầu quả nhiên đã đóng băng, tuyết trắng đọng lại làm mặt hồ dày lên một tầng, trên bờ hoa mai nở rộ, hai màu trắng hồng tôn nhau tả không hết vẻ mị hoặc, trên cầu những thiếu nữ áo váy hồng lục nối đuôi nhau đi qua làm cho người ta có cảm giác như đây chính là tiên cảnh Dao Trì.

Bên bờ Bích Hồ trồng trên trăm cây hoa mai, một làn gió thổi qua làm cho cánh hoa bồng bênh phiêu dật rơi xuống, đi tới trước một chút còn thấy đủ các loại đá xếp chung một chỗ, hoặc hình quỷ quái, hoặc hình mãnh thú, cao ngạo đứng thẳng, thỉnh thoáng còn thấy vài nhóm phu nhân tụ thành một nhóm để nói chuyện.

Ba người Phượng Lan Dạ vừa đi vào, liền có mấy người đứng đón, người cầm đầu mặc y phục quý giá, giơ tay nhất chân đều có một loại tư thái cao cao tại thượng, đứng từ xa đã vươn tay nắm chặt tay Tô Phu Nhân.

“Đây không phải là phu nhân Binh Bộ Thị Lang sao? Hoan nghênh hoan nghênh.”

Đối với vẻ mặt cùng nụ cười này, đúng là phong vận dư âm của các lão phu nhân, Tô Phu Nhân rất nhanh đoán ra đây hẳn là An Sơn Hầu phu nhân, người đã phát thiệp mời cho nàng, vì vậy cũng cười cười cúi đầu khom lưng chào hỏi: “Tham kiến Hầu Phu Nhân, ngài thật là quá khách khí, vốn nên tới từ sớm để bái phỏng người, kết quả lại phiền người nhớ tới chúng ta.”

An Sơn hầu phu nhân cười đến phong tình vạn chủng, vừa lôi kéo tay Tô Phu NHân, vừa ngắm nhìn hai người Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn ở phía sau, sau đó chỉ về phía hai nàng mở miệng.

“Hai vị cô nương này là Tô Tiểu Thư sao?”

Phượng Lan Dạ cùng Vũ Tiễn cũng bước tới gần một chút, khom lưng hành lễ: “Tham kiến phu nhân.”

“Đứng lên đi, đứng lên đi, lớn lên thật xinh đẹp quá, trong veo như nước, đã có bao nhiêu người yêu mến a?” An Sơn Hậu phu nhân vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ, sắc mặt liền trở nên rất tươi tắn, vươn tay lôi kéo nàng lại gần vừa kêu gọi mấy phu nhân ở phía sau “Các tỷ muội, sang đây nhìn xem, Tô tiểu thư lớn lên thật xinh đẹp a, vừa nhìn liền làm cho người ta yêu thích.”

An Sơn Hầu phu nhân ngay từ lần đầu nhìn liền chọn trúng Phượng Lan Dạ, con của mình cũng chưa có vợ, ánh mắt của tiểu tử kia quá cao tìm không được người vừa ý nên kiến quyết không thành thân, thật là làm cho nàng gấp muốn chết, hôm nay tổ chức Mai yến thật ra là nàng cũng có chút tư tâm muốn tìm cho con một người vợ vừa ý, vốn vẫn tưởng là Nhị tiểu thư Thẩm gia hàn lâm học viện, nhưng bây giờ nhìn thấy nha đầu này, càng làm cho người ta không thể dời đi tầm mắt, tuy nói là địa vị Tô gia có hơi thấp một chút, bất quá nhậm chức Binh Bộ cũng xem là có tiền đồ.

An Sơn Hầu phu nhân sau một phen tính toán, tay càng không buông lỏng, mà mấy vị phu nhân phía sau nhìn thấy Phượng Lan Dạ ánh mắt cũng sáng lên, những người có con trai đều thấy vừa ý, chẳng qua nhìn thấy một tay của Hầu phu nhân cứ lôi kéo vị Tô tiểu thư này, nhà các nàng làm gì có tư cách cùng An Sơn Hầu tranh giành chứ, cho nên liền đem ánh mắt dời đi nơi khác.

Phượng Lan Dạ nhìn nụ cười treo trên mặt An Sơn Hầu phu nhân, con ngươi chợt lóe lên lệ khí, đáy lòng có chút phiền chán, rụt tay lại nhìn Vụ Tiễn đứng một bên, Vụ Tiễn nhìn vẻ mặt nàng, tự dưng biết nàng có ý gì, lập tức đi tới mở miệng.

“Muội muội không phải rất thích xem hoa mai sao? Hôm nay hoa mai nơi này thật đúng là cực kì tươi đẹp a, chúng ta cũng đi xem một chút.”

An Sơn Hậu phu nhân nghe thấy, gương mặt lập tức tươi cười, càng phát ra nhu hòa, buông tay Phượng Lan Dạ ra: “Đi đi, hảo hảo chơi, bên kia cũng có vài nha đầu, mới tới kinh thành nên chào hỏi một chút.”

Nàng là càng nhìn Phượng lan Dạ càng thấy hợp ý, buông Phượng Lan Dạ xong liền tiến lên lôi kéo Tô phu nhân, một tiếng lão tỷ muội rồi đi tìm người nói chuyện.

Phượng Lan Dạ cùng Vũ Tiễn đi tới mấy bước cuối cùng cũng thở phào, chậm rãi mở miệng: “Sớm biết đã không tới, thật đúng là làm cho người ta hít thở không thông a.”

Tỷ muội hai người bọn họ chọn một chỗ ngồi tương đối an tĩnh thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, Mai Yến hôm nay bố cục khá thoải mái, ở ngay giữa sân xây tạm một cái đài cao, hai bên chia ra để đài cao, phía trên còn có mấy loại chén, khay đựng dụng cụ, cái gì cần có đều có, rượu ngon giai thuần, hoa quả quý hiếm đều có rất nhiều, phía dưới chỗ ngồi, có đệm tròn được xếp thẳng hàng, chiếc kỷ trà đặt trên bàn, toàn bộ mọi người đã đến đông đủ, mọi người tự chọn cho mình thức ăn ngon, vừa ngắm mai, vừa xem biểu diễn vừa thưởng thức đồ ăn.

An Sơn Hầu phu nhân này quả nhiên là biết hưởng thụ a, tận sâu bên trong là một loạt phòng ốc chạm trỗ rường cột, người ta đi ra xa vài mét vẫn còn nhìn thấy mái nhà làm bằng Lưu Ly, phía dưới đều có để ấm lò, trong lúc nhất thời họ không cảm thấy lạnh mà thấy ấm áp như nắng tháng ba.

“Xem ra nơi này được đặc biệt thiết kế để tổ chức đông yến.”

Phượng Lan Dạ cảm thán, Vụ Tiễn cũng đồng ý, thu hồi tầm mắt, liền nghe bên tai có giọng nói.

“Hai người này là ai? Còn chưa có gặp qua lần nào? Tiểu nha đầu kia thật là đẹp a.”

Tiếng nói nồng đậm vị chua, một thanh âm khác cũng lộ rõ vẻ ghen tỵ không kém.

“Nghe nói là tiểu thư của vị Binh Bộ Thị Lang mới được điều vào kinh, cô nương kia lớn lên không biết xảy ra việc gì? Sao lại che mặt, có phải vì quá xấu xí hay không?”

“Ai mà biết được.”

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn nghe những người này nói chuyện, liền ngẩng đầu lên, người nói chuyện là hai vị tiểu thư, một là thiên kim của Lại Bộ Thượng Thư, một là tiểu thư Công Bộ Thượng Thư, thấy Phượng Lan Dạ các nàng nhìn qua, lập tức cười híp mắt tiến tới chào hỏi.

“Xin chào, ta là tiểu thư Lại Bộ Thượng Thư, vị này là tiểu thư nhà Công Bộ Thượng Thư.”

Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn gật đầu một cái xem như là chào hỏi, mấy người này còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe cách đó không xa truyền đến tiếng cười của Hầu phu nhân, còn có mấy giọng nói, mọi người nhìn qua, chỉ thấy một đám phu nhân vây quanh Văn Tường công chúa vừa mới tới, theo bên cạnh nàng còn có người nhà của Thái Úy là Nhất phẩm phu nhân, phu nhân thừa tướng, những người này vẻ mặt tươi cười một đường rêu rao đi vào.

Mấy vị thiên kim bên cạnh Phượng Lan Dạ vừa nhìn thấy công chúa xuất hiện, liền tươi cười chạy vội qua, Phượng lan Dạ cùng Vụ Tiễn nhìn nhau một cái, rồi quay đầu nhìn mặt hồ cách đó không xa.

“Thật là đủ trò, những người nhà giàu này trước giờ vẫn luôn nhàm chán như vậy.”

“Đúng vậy, bất quá ngươi có để ý Văn Tường công chúa không, nàng ta hình như không còn kiêu ngạo như lúc trước, nhiều người nịnh nọt như vậy, trên mặt cũng chỉ có nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn không giống vẻ phô trương thường ngày.”

Phượng Lan Dạ tỉ mỉ mở miệng, Vụ Tiễn quay đầu nhìn lại một cái, đúng là phát hiện có chỗ không giống với bình thường: “Có thể là do trong cung xảy ra quá nhiều chuyện nên nàng cũng trở nên thành thục hơn.”

Gần đây các nàng mới biết được mấy chuyện xảy ra trong An Giáng Thành kể từ lúc rời đi.

Đang suy nghĩ thì bỗng nghe mấy đạo âm thanh kinh hô, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn thuận tiện ngẩng đầu lên, nhưng những gì vừa nhìn thấy lại làm cho cả hai nhất tề ngây dại.

Chỉ thấy từ cửa đi tới một đội người hào quang loá mắt, nam tử đi đầu phong thần tuyển tú, trong nháy mắt, khắp sân không hề có tiếng động, tiểu thư các nhà ai cũng đỏ mặt tim đập mà cúi đầu, không dám nhìn những người đang đi tới kia. Dẫn đầu chính là Ngũ Hoàng Tử Thụy Vương vừa mới hồi kinh, bên phải hắn chính là Thất Hoàng Tử Tề Vương vẻ mặt không hề thay đổi, mà bên trái là Lục Hoàng Tử An Vương, phía sau còn có đại tướng quân Tây Môn Vân, An Sơn Hầu công tử, công tử Hộ Quốc Hầu Gia, công tử của nhà Lâm thái uý, Thừa Tướng công tử, phía sau còn có công tử của các quan to đi theo, trong lúc nhất thời khắp nơi tràn ngập các loại màu sắc, đẹp không sao tả xiết.

Phượng Lan Dạ hoàn hoàn không xem người khác vào mắt, trong mắt chỉ có một mình Nam Cung Diệp đang đi tới, mặc dù hắn đứng trong cả đám người, nhưng vẫn chói mắt như cũ, hôm nay hắn mặc một cẩm bào màu trắng, đai lưng nạm ngọc thêu chỉ bạc, rủ xuống thất sắc thải lạc, một bên mái tóc đen tuyền được buộc lên bằng bạc lôi, mái tóc đen dày phía sau như thác rủ xuống, tuấn tú như ngọc, trên dung nhan, long mày hẹp dài nhuộm chút lạnh lùng, con ngươi lại càng lạnh lùng vạn phần một cái liếc mắt cũng có thể làm cho người ta cả kinh, đảo qua hơn mười đạo thân ảnh, liền bắt gặp một người xinh đẹp xuất trần thiên hạ, ánh mắt của nàng nhuộm vẻ linh động cùng giảo hoạt, không nháy mắt nhìn thẳng vào hắn.

Không sợ người khác thấy, cũng không có chút ý muốn né tránh, cứ như vậy nở nụ cười tươi tắn nhìn hắn.

Trái tim bỗng đập mạnh, sao ánh mắt lại giống như vậy, giảo hoạt như một con sói nhỏ, mặc dù dung mạo không giống, nhưng ánh mắt đó, thần thái đó, còn bộ dáng nàng cười nhẹ, như vậy tưởng tượng, nàng hẳn là Lan Nhi của hắn phải không?

Trong nháy mắt thân thể của Nam Cung Diệp run rẩy, tim thình thình nhảy dựng lên, hắn cảm giác được mình không thể hô hấp, mặc dù có nhiều người hơn nữa, nhưng người đầu tiên hắn nhìn thấy vẫn như thế, một đôi mắt chỉ thuộc về hắn.

Vô số thanh âm ở trong lòng reo hò, đó chính là Lan Nhi, không có sai, đó là Lan Nhi của hắn, Lan Nhi nàng đã trở lại rồi.

Mặc dù hắn không biết vì sao nàng lại thay đổi dung mạo, nhưng việc đó không quan trọng, quan trọng là…nàng đã trở lại, chỉ cần nàng trở lại, trên thế gian chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa, trên dung nhan lạnh lẽo bức người của Nam Cung Diệp bỗng nhiên hiện lên một nụ cười, trong phút chốc kinh diễm bức người, chỉ thấy bao nhiêu người trong yên hội đều hít sâu một hơi, ánh mắt không sao dời đi nơi khác được.

Tề Vương thật quá tuấn tú rồi, cao lớn như vậy, nhân trung long phụng, mặc kệ tin đồn hắn khắc mẫu khắc thê, chỉ cần hắn nguyện ý, các nàng liền nguyện gả, nhận được tình yêu của một người như vậy, chết cũng cam lòng.

Bên cạnh có nhiều hơn nữa tiếng ầm ỹ, nhiều hơn nữa ồn ào cũng không thể ảnh hưởng đến họ nhìn nhau.

Trong mắt của hắn chỉ có một người, mà trong mắt nàng cũng chỉ có một mình hắn.

Hai người mong mỏi lẫn nhau, không nói một lời, lại tựa như đã trao đổi thiên ngôn vạn ngữ qua ánh mắt, Nam Cung Diệp từ từ đi tới, bỗng nhiên có người kêu lên.

“Trời ạ, không phải Tề Vương nhìn trúng ta chứ, hắn đi tới.”

“Hắn nhìn trúng ngươi cái gì? Hắn nhìn trúng ta mới đúng.”

“Trời ạ, tim ta đập thật nhanh a, thật nhanh, làm sao bây giờ, mau nắm tay ta, ta sắp xỉu rồi.”

Những thanh âm kia rầm rì vang lên bên tai, nhưng không ảnh hưởng tới Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, trong mắt bọn họ căn bản không có người khác.

Dưới chân Nam Cung Diệp càng bước nhanh hơn hướng bên này mà đi tới, ai biết được Thụy Vương Nam Cung Duệ lại đi lên vài bước kéo hắn lại: “Thất hoàng đệ, ngươi làm gì vậy? Nơi này mới là chỗ của nam tân.”

Mai yến hôm nay, nam tân một bên, nữ tân một bên, để cho nam nữ gặp nhau, cứ như vậy có lợi cho đám hỏi, mà đám người Nam Cung Duệ tới là do Hạo Vân Đế đã xuống thánh chỉ bắt buộc phải tham gia, Hạo Vân Đế còn phân công cho Nam Cung Duệ một nhiệm vụ, nhất định phải dẫn Nam Cung Quân cùng Nam Cung Diệp tới nơi này, ba huynh đệ bọn họ hôm nay nhìn trúng ai chỉ cần hồi cung bẩm báo cho hắn, hắn nhất định sẽ đứng ra làm chủ.

Nam Cung Diệp bị Ngũ Hoàng Tử Thụy Vương lôi kéo, đang muốn hất tay Thụy Vương ra chợt nghe bên tai vang lên tiếng kinh hô sợ hãi.

“Trời ạ, đây là ai a? Tề Vương Phi sao?”

Có người giống như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ chỉ tay về một hướng, mọi người theo tầm mắt nhìn qua chỉ thấy ngoài rừng hoa mai đi tới ba bốn cô gái, người dẫn đầu là một phu nhân gần bốn mươi tuổi, phục trang đẹp đẽ, lăng la tơ lụa, lộ ra vẻ tục khí nhưng theo sát bên người nàng là một cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi, tóc mây vấn cao, quần đỏ linh hoạt, toàn thân lịch sự khí phái, thanh cao nhẹ nhàng như mây, gương mặt lại càng thiên kiều bá mị, mềm mại đáng yêu, giơ tay nhấc chân đều có một loại quý khí ưu nhã, nhẹ nhàng theo phu nhân kia đi tới.

Mọi người đến dự tiệc thưởng mai không một ai ngoại lệ cùng ngây người, Phượng Lan Dạ theo Vũ Tiễn trông qua cũng giật mình ngây người.

Bởi vì…cô nương đang đi tới kia đúng là giống hệt Phượng Lan Dạ không sai một li, ngay cả ý vị giơ tay nhấc chân cũng tương tự, Phượng Lan Dạ giống như thấy được bóng dáng của mình, nếu không phải cố gắng nhịn xuống, chỉ sợ nàng đã kêu ra tiếng.

Nếu người này là Phượng Lan Dạ, vậy nàng kia là ai? Đầu óc nhất thời có chút hỗn loạn, không biết trước mắt là tình huống gì, chẳng những nàng, ngay cả Nam Cung Diệp cũng trở nên ngu ngơ, hắn quay đầu nhìn Phượng Lan Dạ đứng ở xa, rồi lại nhìn bóng dáng trước cửa, cái này thật là quá khó khăn rồi, trực giác của hắn sẽ mãi mãi không sai, đôi mắt giảo hoạt kia, nha đầu kia cười đến giống như một tiểu hồ ly nên là Lan Nhi mới đúng, nhưng trước mắt lại có một thân ảnh giống y đúc nàng, thật sự xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ mình nhận sai rồi, Nam Cung Diệp còn đang ngu ngơ, thì Thụy Vương bên cạnh đã vui mừng kêu lên.

“Thất hoàng đệ, ngươi còn sửng sờ cái gì? Còn không mau đi hỏi chuyện gì đã xảy ra?”

Ngay cả Lục Hoàng Tử An Vương cũng hối hắn đi qua, mà người ở trước cửa thì đã đi đến, An Sơn Hầu phu nhân phục hồi lại tinh thần, vội vàng nghênh đón, người tới là phu nhân Kinh Triệu phủ doãn, vậy cô nương bên người kia là ai?

An Sơn Hầu phu nhân cùng Kinh Triệu phủ doãn Lục phu nhân là bà con xa, lúc này đã nhanh tay lôi kéo Lục phu nhân qua đồng thời cũng lôi kéo luôn cô nương bên người nàng.

“Lục phu nhân, đây là ai vậy?”

Lục phu nhân ha hả cười hai tiếng, kéo tay cô nương phía sau mở miệng giới thiệu: “Đây là nghĩa nữ Lục Giai ta mới thu nhận, lão gia nhà chúng ta lúc còn tiền nhiệm đã cứu nàng, đáng tiếc nàng mất đi trí nhớ, cho nên liền đặt tên là Lục Giai."

Nói xong ý bảo cô nương ở bên cạnh: “Lục Giai, mau tham kiến An Sơn Hầu phu nhân.”

“Tham kiến An Sơn Hậu phu nhân.”

Lục Giai nhàn nhạt làm lễ, lúc này bao nhiêu ánh mắt ở Mai Yến, bao nhiêu lỗ tai đều nghe được những điều Lục Phu Nhân nói…., nếu vậy cô nương này thật sự là Tề Vương Phi rồi, tin đồn Tề Vương Phi rớt xuống vách đá mà chết, chắc chắc Lục cô nương này chính là Tề Vương Phu bị mất trí nhớ.

Tất cả mọi người đều khẳng định, chỉ có một mình Nam Cung Diệp chần chờ, bởi vì từ trên người Lục Giai hắn không cảm thụ được trái tim đập mạnh, không cảm thụ được cảm giác khát vọng nóng bỏng, Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Quân ở phía sau lại thay hắn sốt ruột, hai người cùng nhau nhìn hắn.

“Thất Hoàng Đệ, ngươi làm sao vậy?”

Mà Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ rồi lại nhìn Lục Giai, cuối cùng từ từ đi tới, hắn nhất định phải biết rõ Lục Giai trước mắt có phải là Lan Dạ hay không, hay nàng ta còn có ý đồ gì khác, chẳng qua vì sao lớn lên lại giống y đúc Lan Nhi như vậy?

Nam Cung Diệp đi tới, đám cô nương xung quanh toàn bộ lộ ra vẻ mặt thất vọng, cuối cùng đem mâu quang dời đến người khác, không nghĩ tới Tề Vương Phi đã chết thế nhưng sống lại, các nàng còn có hi vọng sao không bằng nhìn người khác vậy.

Cách đó không xa, Phượng Lan Dạ quay đầu nhìn Vụ Tiễn, trong đồng tử toàn là đau lòng, cuối cùng chậm rãi lui ra xa mấy bước, nhìn về Bích Hồ cách đó không xa, cô đơn không nói một lời, mặc dù biết việc này không thể trách hắn, bất luận kẻ nào nếu gặp phải chuyện này cũng theo trực giác mà đi đến nhìn người, nhưng bắt nàng tận mắt nhìn thấy khiến nàng rất khó chịu.

Vụ Tiễn đưa tay lên lôi tay nàng, hướng về phía Nam Cung Diệp bên kia mà đi: “Đi, chúng ta đi nói rõ với hắn, ngươi mới là Lan Nhi.”

Phượng Lan Dạ vừa nghe thấy, tâm tình khổ sở liền bị quét đi sạch, lập tức rụt tay về trầm giọng: “Như vậy sao được? Phải biết rằng nếu xuất hiện một người giống như ta hẳn đã có người động tâm tư, chúng ta lại càng không nên lộ diện, không biết người này có chủ ý gì?”

Phượng lan Dạ hí mắt nhìn qua, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, dám chú ý tới nam nhân của Phượng Lan Dạ nàng thì phải gánh chịu sự tức giận của nàng, để nàng tra rõ nàng ta thật sự là ai? Muốn làm gì? Đến lúc đó sẽ cho nàng ta biết, cái gì nên làm, cái gì không nên làm?

Chớp mắt quanh thân tràn ngập hàn khí cùng sát khí bao phủ bốn phía, Tư Mã Vũ Tiễn thở dài nhẹ nhõm, vừa rồi chẳng qua là nàng muốn khích Lan Dạ, thật ra Tề Vương thông minh như vậy, hắn có thể tra ra, giờ phút này hắn bất động thanh sắc, không phải hắn chấp nhận người kia mà là dưới cục diện này hắn phải làm như vậy.

Ý nghĩ của nàng mặc dù Phượng Lan Dạ cũng đồng ý, thế nhưng nghĩ tới Nam Cung DIệp vứt bỏ nàng mà đi tới bên người Lục Giai, tâm tính cao ngạo của tiểu nữ nhi liền âm thầm ghi nhớ dưới đáy lòng.

Nam Cung Diệp ngươi chờ xem, ngươi một ngày không nhận ra ta là ai, ta liền không tự động nói cho ngươi biết ta là ai. Hơn nữa cho dù ngươi nhận ra ta, ta cũng không dễ dàng chấp nhận ngươi.

Nàng ở trong lòng hung hăng thầm lẩm bẩm, lúc này lời của An Sơn Hầu phu nhân vang lên.

“Mai Yến hôm nay, rất hân hạnh được đón tiếp mọi người, hiện tại mọi người có thể tự do lựa chọn thức ăn mình yêu thích, rồi ngồi vào vị trí, sau đó chúng ta cùng xem biểu diễn, hôm nay thịnh yến, bất quá dù là nam tân hay nữ tân đều phải có tiết mục, ai không có tiết mục thì phải nhận phạt.”

An Sơn Hầu phu nhân vừa dứt lời, mọi người lục tục tiêu sái qua một bên lấy đồ ăn, cả nam tử lẫn nữ tử đều rất chỉnh tề, chẳng qua trong những yến hội thế này ăn uống chỉ là việc tượng trưng, các cô nương đều nhăn nhó không ít, có tiểu thư chỉ chọn lấy một chút nước trái cây, so với các tiểu thư, thì phu nhân các nhà thoải mái hơn một chút, trong lúc nhất thời, quần áo tóc mai lay động, châu đầu ghé tai.

Hai người Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đi tới, Tô phu nhân cũng đi đến bên người hai nữ nhi, nhìn thấy sắc mặt Phượng Lan Dạ không tốt, không khỏi ân cần hỏi thăm.

“Nhã nhi làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

Phượng Lan Dạ lắc đầu, có lẽ do vừa rồi sinh khí, bất quá bây giờ đã khá hơn, Nam Cung Diệp cùng Lục Giai nói mấy câu liền tách ra, thấy hai người bọn họ nói chuyện, đáy lòng nàng ê ẩm ứa ra nước, chẳng lẽ đây chính là ghen tị, nàng ghen tị?

Phượng Lan Dạ bị ý nghĩ này làm cho kinh ngạc, bất quá cũng không thể phủ nhận, là nàng ghen tị, thấy Nam Cung Diệp cùng Lục Giai đứng gần nhau, nàng giống như uống phải dấm chua, Nam Cung Diệp, ngươi phải nhớ rõ cho ta.

“Mẫu thân, ta không sao.”

Phượng Lan Dạ cầm lên cái mâm, lấy rất nhiều thức ăn, làm cho rất nhiều người bên cạnh nhìn sang, người đứng cạnh nàng lấy thức ăn chính là Văn Tường công chúa, quay sang nhìn nàng một cái rồi nở một nụ cười ôn hòa không toan tính cho nàng, Phượng Lan Dạ cả kinh thiếu chút nữa làm rớt khay thức ăn trong tay xuống đất, Văn Tường công chúa trở nên quá khác thường rồi, hôm nay còn muốn mang lại cho nàng bao nhiêu vui mừng a, Phượng Lan Dạ theo bản năng mở miệng.

“Công chúa, ngươi không sao chứ?”

Văn Tường công chúa nhướn cao lông mài, kỳ quái nhìn nàng, chẳng qua cũng không nói thêm cái gì, chỉ cười một tiếng rồi xoay người đi.

Phượng Lan Dạ giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh, quay đầu nói thầm với Vũ Tiễn: “Đầu óc nàng ấy không có bệnh chứ, so với trước kia giống như là hai người khác nhau vậy.”

“Có lẽ đã trưởng thành, trước kia thì không, gần đây trong cung xảy ra quá nhiều chuyện, nên nàng ta cũng thành thục hơn.”

Vụ Tiễn vừa nói chuyện xong, mắt thấy toàn bộ mọi người đã trở lại vị trí, nàng cũng vội vã đẩy Lan Dạ đi, có vài ánh mắt nhìn sang đây, trong đó có An Vương Nam Cung Quân.

Vụ Tiễn dùng một cái khăn che mặt, vốn đã làm cho người khác chú ý, lúc trước đứng ở vị trí trong góc thì thôi, nhưng bây giờ đứng trên đài cao, rất là bắt mắt, làm nhiều người chú ý đến nàng, cũng có nhiều người hỏi thăm nàng là người nào.

An vương Nam Cung Quân ngắm nhìn thân ảnh ở cách đó không xa, trái tim cũng đập mạnh hơn nhanh hơn, cuối cùng không khống chế được, lập tức đứng lên, từ bên nam tân đi thẳng đến trước mắt Vụ Tiễn, con ngươi nóng bỏng nhìn nàng.

“Xin hỏi vị này là?”

Thật nhiều người nhìn sang, Tô Phu Nhân vội vã đứng lên, hành lễ với An Vương rồi chậm rãi mở miệng: “Đây là tiểu nữ Thanh Vãn.”

“Thanh Vãn? Ngươi tại sao lại phải che mặt, là sợ người khác nhìn thấy sao?”

Thanh âm Nam Cung Quân từ tính ấm áp vang lên, mang theo rất sâu kích động, nữ tân bên này đã có nhiều người thì thầm nói nhỏ, không biết An Vương có ý gì, An Sơn Hầu phu nhân cũng không rõ tình hình.

“An Vương điện hạ có việc gì muốn ta làm sao?”

Ánh mắt của An Vương Nam Cung Quân trở nên thâm trầm, chấp nhất chỉ vào Tư Mã Vụ Tiễn nói: “Ta nghĩ muốn xem mặt nàng một chút.”

Mọi người bên cạnh cũng hít một hơi khí, An Vương thật là bá đạo a, tại sao lại muốn xem mặt tiểu thư nhà người ta a, nghe nói An vương phi mất tích, không phải An Vương vì bị kích thích đầu óc đến hư rồi chứ? Trong lòng nhiều người không khỏi tò mò, thỉnh thoảng nhỏ giọng nghị luận, Tư Mã Vụ Tiễn ngồi ở trên đệm, ngón tay khẽ nhúc nhích, nàng thật sợ Nam Cung Quân nhận ra nàng, nàng còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp lại hắn, Phượng Lan Dạ ở bên cạnh vươn tay cầm tay nàng, đứng lên nhìn Nam Cung Quân lạnh lùng mở miệng.

“An Vương điện hạ xin tự trọng, xin đừng làm khó tỷ tỷ nhà ta, nếu đã che mặt tất nhiên là có chuyện khó xử không thể nói ra, chẳng lẽ người hoàng thất xưa nay đều thích làm khó người khác, hay là muốn người khác bêu xấu?”

Khẩu khí không kiêu ngạo, không siểm nịnh, bình tĩnh tao nhã, thanh mâu chứa uy nghi, khóe môi vẽ ra nụ cười yếu ớt, kích thích hoa quang, một thân khí khái ngông nghênh.

Thấy vậy rất nhiều người chăm chú nhìn, nhất là khu nam tân đối diện, thật nhiều người nhìn sang, tiểu nha đầu xuất sắc như vậy, hơn nữa cử chỉ thanh tao lịch sự hào phóng, đối mặt với người của Hoàng Thất vẫn rất trấn định, tuệ quang lưu chuyển tuy đã dời đi nhưng vẫn còn mang theo nhàn nhạt châm chọc.

Ánh mắt của Tề Vương Nam Cung Diệp trở nên thâm thúy, thấy nha đầu này tim liền đập mạnh, lần này hắn có thể khẳng định, nếu trong hai người này có một người là Lan Nhi, như vậy chính là tiểu nha đầu này, mặc dù hắn không biết trong đó xảy ra chuyện gì làm cho dung nhan nàng thay đổi, nhưng ai có thể ngông nghênh đến bậc này như nàng, mà tướng mạo nàng đã thay đổi, tuy một thân thanh tao lịch sự, nhưng không làm mất đi cốt khí năm đó.

Tim Nam Cung Diệp đập càng ngày càng nhanh, nụ cười trên mặt cũng càng sâu, biết Lan Nhi còn sống, cảm giác đó thật tốt, cho dù chưa thể nhận thức nhưng hắn cũng vui vẻ, cả khuôn mặt tươi cười, nhìn đâu cũng thấy thật xinh đẹp, trời làm sao có thể xanh như thế, mây làm sao có thể trắng như thế, tâm tình khoái trá thật muốn hô to một tiếng.

Thì ra ông trời vẫn rất hậu đãi hắn, đôi mắt đẹp của Nam Cung Diệp liền nhìn về bên này, không nhái không chớp, bất quá rất nhiều người cũng nhìn về bên này, cho nên không ai thấy kì lạ cả.

Lục hoàng tử An Vương không bởi vì lời nói của Phượng Lan Dạ mà buông tay, ngược lại chấp nhất ngó chừng Tư Mã Vụ Tiễn, giống như hôm nay nàng không cởi khăn che mặt thì hắn sẽ không rời đi, lúc này Tư Mã Vụ Tiễn chậm rãi đứng lên, đưa tay lên mở khăn che mặt, chẳng qua là mới mở được một nửa, thanh âm lạnh lùng lại vang lên.

“Xem ra An Vương điện hạ phải nhìn thấy tiểu nữ tự bêu xấu mới cam tâm.”

Nửa bên mặt nàng thật kinh người, xung quanh thoáng cái ồ lên tiếng nghị luận: “Thật là khủng khiếp a, khó trách lại che mặt.”

“Thì ra là nàng bị hủy dung, An Vương điện hạ thật là, cần gì làm khó người ta như vậy? Làm cho người ta xấu mặt a.”

An Vương Nam Cung Quân ngây dại, hắn cho rằng cô nương này là Vụ Tiễn, nhất định là nàng, không nghĩ tới lại là người khác còn bị hủy dung, nghĩ đến mình mới đem đến cho người ta khó khăn, nên vội vàng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, là bổn Vương đường đột.”

Vũ Tiễn đã ngồi xuống, Phượng Lan Dạ cũng ngồi xuống, Nam Cung Quân vẻ mặt trầm xuống xoay người liền đi, quanh thân âm trầm, chậm chạp tiêu sái tiền về chỗ bên nam tân, một lần nữa ngồi xuống nhưng không hề ngẩng đầu lên, vẻ mặt khổ sở.

Phượng Lan Dạ dán sát vào lỗ tai Vụ Tiễn, nhỏ giọng nói thầm: “Làm ta sợ muốn chết, bị hù dọa ra cả thân mồ hôi, hắn đã nhận ra ngươi, nếu như không cẩn thận một chút, chỉ sợ ngươi bỏ chạy cũng không xong.”

Tư Mã Vụ Tiễn ngẩng đầu lên nhìn nam tử đối diện, nhìn hắn khó chịu nàng rất đau lòng, nhưng nghĩ đến những chuyện ở An Vương phủ, nàng thật sự phải trở về sao, sau đó đối mặt với những nữ nhân kia, Âu Dương Tình nữ nhi của đại tướng quân Âu Dương Thác, chẳng lẽ những nữ nhân kia không phải người? Hắn đã cưới người ta vào cửa, một ngày hai ngày thì không sao nhưng không thể cả đời không quan tâm đến người ta, trừ phi hắn thật sự đem các nàng trả về, hoặc là nhờ Hoàng Thượng gả đi, nhưng mà điều này có thể sao?

Vụ Tiễn suy nghĩ tới đây, thì cuối đầu ăn thức ăn, không cần suy nghĩ những chuyện khác nữa.

Trên đài cao, thanh âm của An Sơn Hậu phu nhân lại vang lên: “Tốt lắm, Mai Yến hôm nay không giống với những dịp thường chơi trò rút thăm, hôm nay chúng ta thử một phương thức khác đó chính là khiêu chiến, mọi người muốn khiêu chiến ai liền đem hoa mai đưa cho người nọ để người nọ ra sân biểu diễn tiết mục, nếu đối phương thắng, người thua có thể nhờ người khác hỗ trợ, bất kể là công tử bên trong nam tân hay bằng hữu bên nữ tân đều có thể, đây chính là quy tắc trò chơi, không biết phía dưới ai nguyện ý lên đài đầu tiên?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.