Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Quyển 1 - Chương 7: Xa cách




Tô phủ, Thược Dược Hiên.

Phượng Lan Dạ kiểm tra cho Đinh Đương một lần, xác định nàng không bị thương nặng, nên cho nàng uống một chút thuốc, rồi chậm rãi nói "Bây giờ có thể đi rồi, sáng mai tú bà sẽ đem văn tự bán mình đưa tới đây, ta sẽ giúp ngươi xé."

Đinh Đương, lớn lên người cũng như tên, vừa khả ái vừa cơ trí, một đôi mắt long lanh, nhìn từ bên trong cho đến bên ngoài đều toát ra sự thông minh, vừa nghe Phượng Lan Dạ nói thế, nàng đã sớm quỳ xuống dập đầu: "Xin tiểu thư thu nhận Hạ Đinh Đương, Đinh Đương cam nguyện làm một tỳ nữ của tiểu thư, để báo đáp tiểu thư ân cứu mạng." Nàng thật lòng thật dạ muốn ở cùng tiểu thư, lúc trước tiểu thư ở trên đường lớn ra tay thật lợi hại, làm cho nàng hâm mộ từ đáy lòng, cho nên làm nô tỳ của tiểu thư Thanh Nhã là phúc phần của nàng.

Phượng Lan Dạ nhướng mi nhìn về phía Đinh Đương, nha đầu này nhìn qua cũng là người hữu dụng, trước kia có Thanh Đại cùng Lam Đại, hiện tại bên người nàng không có nha đầu khả dụng gì, Tiểu Hoàn chỉ là một loại tiểu nha đầu, không lên được đại sảnh.

Bất quá Đinh Đương có năng lực gì để nàng giữ nàng ta lại, nàng cũng không giữ một người vô dụng, vì bên cạnh đã có nhiều.

" Ta chưa bao giờ giữ người vô dụng, ngươi có năng lực gì để cho ta giữ ngươi."

Đinh Đương vừa nghe lời nói của Phượng Lan Dạ..., cũng ngây ngẩn cả người, nàng thật sự muốn ở bên người tiểu thư Thanh Nhã , đi theo chủ tử như vậy, sống cũng rất vui vẻ, không đến nổi giống như đi theo loại tiểu thư khác phải khúm núm nịnh hót, nghĩ tới đây Đinh Đương nghiêm nghị xoay mình.

" Tiểu thư, Đinh Đương biết võ công, mặc dù không phải là giỏi nhất nhưng vẫn có thể tự vệ, tài nấu nướng của Đinh Đương cũng rất tốt, thêu thùa cũng khá, hơn nữa mọi việc tuyệt đối sẽ vì chủ tử mà suy nghĩ trước tiên."

Câu nói sau cùng của Đinh Đương đã hấp dẫn sự chú ý của Phượng Lan Dạ, trước tiên sẽ vì chủ tử mà suy nghĩ, lời này có ý tứ, nàng cười hỏi Đinh Đương: "Vậy ngươi nói một chút hiện tại ta nghĩ cái gì?"

Phượng Lan Dạ đi đến ghế ngồi xuống, Vụ Tiễn cũng đi tới, ngồi ở bên cạnh nàng, trong phòng có hai ba tiểu nha đầu khác, với khuôn mặt thú vị nhìn Đinh Đương, họ cảm thấy nha đầu này rất có ý tứ, nàng có thể đoán ra Nhị tiểu thư nghĩ cái gì sao? Không thể nào đâu, Nhị tiểu thư có khuôn mặt cười, nhìn qua vừa mỹ lệ đáng yêu, nhưng nếu là nói ý nghĩ của nàng, thì ai mà đoán được a.

Trong phòng mọi người nhìn Đinh Đương, chỉ thấy nàng cười nói tự nhiên sau đó tiêu sái đến trước mặt Phượng Lan Dạ.

" Tiểu thư đang suy nghĩ, nếu như ta đoán ra suy nghĩ của tiểu thư, thì sẽ giữ ta lại."

Bên trong gian phòng, mấy tiểu nha đầu hai mặt nhìn nhau,đây là ý gì? Các nàng không hiểu lắm.

Phượng Lan Dạ đã gật đầu: "Quả nhiên có mấy phần thông minh, tốt, sau này ngươi cứ làm thiếp thân nha đầu của ta."

" Tạ tiểu thư thu nhận, Đinh Đương nhất định tận tâm tận lực phụng dưỡng tiểu thư."

" ừ."

Phượng Lan Dạ gật đầu, một bên Vụ Tiễn nhàn nhạt mở miệng: "Chúc mừng muội muội có một nha hoàn thông minh."

Lan Dạ cũng không nói gì, Đinh Đương đi tới, hướng về phía Vụ Tiễn thi lễ, kính cẩn mở miệng: "Đinh Đương tạ ơn Đại tiểu thư khích lệ ."

" Có ý tứ, có ý tứ."

Ngay cả Vụ Tiễn cũng nhịn không được mà gật đầu, nha đầu này quả thật có mấy phần nhạy bén, Lan Dạ cũng thấy được là một nha đầu tốt.

Trong phòng đang nói chuyện, phía ngoài vang lên thanh âm la hét ầm ĩ, hai ba tiểu nha đầu đã sớm chạy vội ra ngoài sau đó rất nhanh có người đi vào bẩm báo: "Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, quản gia báo lại, dượng cùng cô cô Triệu phủ dẫn người tới gây chuyện, quản gia đã đi mời lão gia, hiện tại tới đây bẩm báo hai vị tiểu thư."

" ừ " Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đứng lên, hai tỷ muội nhìn nhau cười rồi đi ra ngoài, Đinh Đương theo sát phía sau, một đường ra khỏi hành lang của Thược Dược Hiên, hướng chính sảnh phía trước Tô phủ mà đi, rất xa liền nghe được có tiếng khóc thét giống như cha mẹ chết, còn có tiếng hô tức giận.

Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đi tới, phía ngoài chính sảnh quản gia đang qua lại dạo bước, vừa nhìn thấy hai tiểu thư tới đây, liền nhanh chóng thi lễ, còn chặn lại đường đi đến của tiểu thư.

" Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, chờ lão gia trở lại xử lý đi, hiện tại tiểu thư mà vào, chỉ sợ sẽ khó chịu thêm thôi."

Vừa rồi quản gia mới biết được Nhị tiểu thư đã phế đi biểu thiếu gia, đầu không khỏi có chút lớn, Triệu gia có một thói quen chính là cậy mạnh không nói đạo lý , ngay cả lão gia cùng phu nhân đều khinh thường cùng bọn họ lui tới, xưa nay xa cách, chuyện của biểu thiếu gia ở bên ngoài, lão gia đã không ít lần cảnh cáo bọn họ, đáng tiếc lại không có người để ý tới, không ngờ ngày hôm nay bị Nhị tiểu thư phế ngay lập tức, quản gia mặc dù từ trong lòng vỗ tay hoan nghênh, nhưng Triệu gia cùng Tô gia là bà con, hiện tại đã náo tới cửa rồi, chuyện này sợ rằng không có cách nào bàn giao rõ.

Sắc mặt Phượng Lan Dạ nhàn nhạt, không nóng không vội mở miệng: "Chẳng lẽ bọn họ còn có thể ăn ta sao, chưa biết là ai ăn ai đó? Còn gào khóc thảm thiết như thế nữa, đem bọn họ đánh cho tàn phế rồi ném ra cửa."

Thanh âm rõ ràng là trong trẻo như nước ..., nhưng lời nói lại thích giết chóc, thái độ không thể có nửa điểm đùa, ngay cả trong lời lẻ cũng có sát cơ nặng nề như vậy..., từ trong miệng của nàng nói ra, chẳng những mặt không đổi sắc, còn nhẹ nhàng giống như đang thảo luận thời tiết, quản gia không khỏi thầm than, xem ra năng lực Nhị tiểu thư không vừa, nên nhường đường.

" Tiểu thư cẩn thận chút: , "

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đi vào chính sảnh Tô phủ, chỉ thấy bên trong phòng khách, một người trung niên nam tử mập mạp cùng một nữ nhân phục trang đẹp đẽ đang giận dữ, nữ tử vừa khóc vừa lau nước mắt, trên mặt bôi thật dầy phấn trang điểm bị nước nhoè nhoẹt đủ mọi màu sắc giống như một cái khăn nhiều màu, thật là dọa người, nam nhân kia thì vỗ bàn gào kêu lên, một tên mập trên tay đeo hai nhẫn bảo thạch, quả nhiên là sắc mặt của nhà giàu mới nổi a.

Hai người vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tựa như thấy cừu nhân liền lao đến, Vụ Tiễn tiến nhanh tới trước một bước, trong tay trường kiếm vừa nhấc, ánh sáng lạnh bắn ra, hai người kia ngừng tiến lên, không dám lộn xộn nữa, nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn.

Dượng của Tô gia và mẹ của Triệu Hữu Tài run rẩy chỉ ngón tay vào Phượng Lan Dạ la mắng.

" Tô Thanh Nhã, ngươi là tiểu tiện nhân, tại sao lại đá phế đi biểu ca của ngươi, Triệu gia chúng ta cùng ngươi có cừu oán sao? Ngày hôm nay ngươi không cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi, Tô Diễn, tên khốn kiếp này, vẫn chưa trở lại, ta liền chết ở Tô gia các ngươi."

Hai người vừa nói xong liền đặt mông ngồi trên mặt đất, gào thét khóc lớn, càng xấu xí không thể gặp người.

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn mặt không chút thay đổi tiêu sái đi qua một bên, Đinh Đương theo hầu đứng ở phía sau vừa lạnh lùng trợn mắt nhìn hai người kia một cái, thật là có con như thế nào thì tất có mẹ như thế đó, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, họ không có dính nhục Tô gia đã may rồi, có thân thích như vậy thật sự là chuyện mất mặt.

Triệu lão gia cùng Triệu phu nhân mặc dù đau lòng nhi tử, bất quá nhất thời cũng không dám làm gì hai người Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn, chỉ ở trong đại sảnh Tô phủ náo loạn.

Lúc này Tô Diễn cuối cùng cũng trở lại, dọc theo đường đi hắn đã nghe hạ nhân bẩm báo, biết đây là chuyện do nhị tiểu thư gây ra, nói thật ra, đứa con trai này của tỷ tỷ đúng là mất dạy, rất khốn kiếp, trêu chọc không biết bao nhiêu dân nữ, người ta giận mà không dám nói gì, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ là thân thích với nhà mình, tính tình tỷ tỷ kia như thế nào, Tô Diễn sao lại không biết, chỉ nghĩ đến liền nhức đầu rồi.

Tô Diễn vừa đi vào, thì cô cô đang nằm trên mặt đất khóc rống liền bốn chân tám cẳng bò dậy, nhắm trên người Tô Diễn bổ nhào tới, vừa khóc vừa rống: "Tô Diễn, thằng nhóc ngươi, ta giúp đỡ ngươi đi học, ngươi bây giờ đã có tiền đồ rồi phải không? Lại để nữ nhi đánh phế đi con ta, ngày hôm nay ta không sống nữa, ngươi không giao người cho ta, ta liền đem một mạng đền một mạng ."

Tô Diễn có nỗi khổ, từ trước tới nay tỷ tỷ của hắn mỗi khi gặp mặt liền nhắc tới chuyện trước kia cho hắn hai lượng bạc, mặc dù cứu nguy ngay lúc đó, nhưng mà hắn trả không biết bao nhiêu lần rồi, hiện tại nàng vẫn nói thế, Tô Diễn vươn ra hai tay cầm lấy tay lão tỷ tỷ, trầm giọng mở miệng: “Có lời gì từ từ nói, bộ dạng này còn thể thống gì."

Phượng Lan Dạ vốn đang xem náo nhiệt, nhưng vừa nhìn thấy nữ nhân này dám làm ầm ĩ phụ thân, liền không vui, lập tức gọi Đinh Đương ở phía sau nói.

" Đinh Đương, ngươi không phải nói ngươi biết võ công sao? Ta muốn xem một chút."

Đinh Đương là nha đầu thông minh, cũng không cần tiểu thư phân phó thêm nữa, trực tiếp đi tới chổ Triệu phu nhân, giơ lên một cước đá xuống, đem Triệu phu nhân giống như bạch tuột đá văng xa khỏi lão gia, sau đó xông qua dùng đầu gối đè Triệu phu nhân, tiếp đến là liên bạt tai đánh ra.

Trong đại sảnh, Tô Diễn ngây dại, mà Triệu lão gia cũng ngây người, gia đinh Triệu phủ mang đến lại càng không có nửa điểm phản ứng, cho đến khi tiếng cầu xin tha thứ của Triệu phu nhân vang lên: "Ta không dám, ta không dám."

Gương mặt bị đánh sưng như đầu heo, Tô Diễn một hồi bừng tỉnh lại, vội vàng quát bảo ngưng lại: "Dừng tay."

Đinh Đương mới dừng lại phủi phủ tay đi trở về bên người Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ vừa ý gật đầu: "Đinh Đương, không tệ, lát nữa tiểu thư sẽ có phần thưởng."

Phượng Lan Dạ nói xong, nhìn về Triệu phu nhân đang ngồi phịch ở trên mặt đất, trầm giọng mở miệng: "An phận một chút cho ta, để nói chuyện, nếu không ngày hôm nay đánh cho tàn phế rồi đuổi ra ngoài."

Đám người Triệu gia trợn tròn mắt, chẳng những chưa báo thù cho nhi tử , còn phải bị đánh tàn phế, nha đầu này lòng dạ quá độc ác, hơn nữa tuyệt đối là một chủ tử nói được là làm được.

Nhất thời bên trong phòng khách không có thanh âm, Tô Diễn thấy cuối cùng đã an tĩnh một chút, nên nhìn về tỷ tỷ, tỷ phu ở một bên.

" Ngươi xem chuyện này tuy nói là Nhã Nhi làm ra, nhưng Hữu Tài không có làm chuyện có lỗi sao? Mà ngươi thì hỡ một chút liền chửi mắng người khác rất khó nghe, ngay cả Bổn quan cũng bị mắng."

Triệu phu nhân vừa nghe vừa khóc, há mồm muốn mắng, nhưng Phượng Lan Dạ ngồi ở trên ghế đối diện hừ lạnh một tiếng, giống như một con cọp muốn phát uy, Triệu phu nhân kia lập ngừng lên tiếng, cái rắm cũng không dám phóng, ủy khuất mở miệng.

" Hữu Tại hiện tại bị phế đi, Triệu gia chúng ta phải làm sao bây giờ?"

" Tìm người chữa trị a, ngươi đến nơi này của chúng ta náo có ích lợi gì?"

" Tìm đại phu xem rồi, đại phu nói chỉ sợ đã phế đi." Bằng không bọn họ sao lại ở nơi này làm hung làm dữ như vậy chứ? Cũng bởi vì nhi tử phế đi, bọn họ có thể không náo loạn sao?

" Nghe nói Triệu gia có hậu rồi, hắn bây giờ hữu dụng hay vô dụng cũng đâu có sao, các ngươi náo loạn cái gì, hãy trở về đi thôi, không muốn sống thì cứ ở chỗ này."

Phượng Lan Dạ đứng lên, phất phất tay, Triệu lão gia giương mắt nhìn, cứ như muốn đánh nhau với bọn họ, bất quá vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ ánh mắt giết chóc, lập tức biết điều ngậm miệng lại, tiểu nha đầu này sợ rằng không đơn giản, làm sao bỗng nhiên lại trở nên lợi hại như vậy rồi, Triệu lão gia nghĩ mãi cũng không ra, bất quá Triệu phu nhân ở trên mặt đất đã lật đật bò dậy, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không dám làm ầm ĩ nữa.

Phượng Lan Dạ phân phó Đinh Đương: "Đem Triệu lão gia cùng Triệu phu nhân đưa ra ngoài, còn có sau này không có người Tô phủ đồng ý, nếu còn dám đi vào, toàn bộ đánh cho tàn phế, một tên cũng không để lại."

" Ngươi?"

Triệu lão gia cùng Triệu phu nhân giận mà không dám nói gì, đưa mắt nhìn về Tô Diễn: "Ngươi xem chuyện này?"

" Đi về trước đi, ta sẽ cho người đi qua giúp Hữu Tài một chút ."

Tô Diễn nói như thế, Triệu lão gia cùng Triệu phu nhân liền biết Tô phủ có một thần y, nói không chừng có thể giúp nhi tử chữa trị, chỉ mong có thể trị hết, nên cuối cùng hai người họ đành kéo thân thể bị thương rời đi, đợi đến khi phòng khách an tĩnh lại, Tô Diễn nhìn Phượng Lan Dạ, đáy lòng nhịn không được hiện lên một trận tự hào, tuy nói Nhã Nhi làm có chút quá đáng, nhưng nàng đã biểu hiện như một nữ trung hào kiệt, nếu như nàng là nam nhi giờ phút này e đã là một danh môn hỗ tướng, Tô Diễn nghĩ thế vốn còn muốn nói với nữ nhi hai câu, nhưng cuối cùng đành nở nụ cười, thương yêu trợn mắt nhìn Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn một cái

" Hai người kẻ quậy phá các ngươi đúng là không làm người ta bớt lo."

Nói xong liền đi ra ngoài, phía sau Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn le lưỡi, hướng về phía Tô Diễn ngọt ngào mở miệng. .

" Phụ thân, lần sau chúng ta không dám nữa."

" Người nào dám tin tưởng đây?" thanh âm Tô Diễn vang lên người đã đi ra ngoài, nói rõ ràng không tin này hai nha đầu này, Phượng Lan Dạ quay đầu nhìn về Tư Mã Vụ Tiễn: "Ta đoán phụ thân đi tìm Bách Lí Hạo rồi?"

" Khẳng định."

Vụ Tiễn gật đầu, không cần nghĩ cũng biết, phụ thân mặc dù chính trực, nhưng đối với thân tình thì luôn quan tâm, cho nên mới để cho Triệu gia càng ngày càng làm xằng làm bậy, bất quá Bách Lí Hạo nếu dám chữa bệnh cho tên khốn kia, hắn cũng đừng nghĩ sống ở Tiêu thành nữa, nàng lập tức đem hắn đuổi về Bắc cảnh.

Ở chính sảnh hai tỷ muội mỗi người cùng một ý nghĩ, đến thời điểm buổi tối, biết Bách Lí Hạo quả nhiên chưa trị liệu cho Triệu Hữu Tài

Bách Lí Hạo cũng không phải là loại đại phu không có nguyên tắc, ngược lại hắn rất có cá tính, người bình thường muốn cho hắn xuất thủ cũng đã không dễ dàng, chẳng qua Phượng Lan Dạ nghỉ không ra, Bách Lí Hạo vì sao vẫn ở lại Tô phủ, ở cũng hai ba tháng rồi, trước kia là vì chữa trị dung nhan của nàng, hiện tại là vì cái gì, bất quá giữ lại hắn cũng có lợi .

Sau bữa cơm chiều, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn ở hậu hoa viên Tô phủ đi tản bộ, khí trời càng ngày càng lạnh, gió đêm lại càng thấu xương, nhưng mà Tiêu thành ở vị trí Tây Nam, nhiệt độ so với nơi khác cao hơn một chút, cho nên còn không cảm thấy đặc biệt lạnh, Phượng Lan Dạ không khỏi nghĩ đến kinh thành, chỉ sợ lúc này đã rất rét lạnh rồi, nếu nàng còn ở bên người Diệp, hắn nhất định sẽ dùng bàn tay to ôm lấy nàng, không nỡ để cho nàng bị một chút lạnh nào, nhưng mà ở Tiêu thành, lại không có người như vậy bao dung nàng, có lẽ là nàng không muốn làm cho người ta bao dung.

" Mới nháy mắt một năm đã muốn qua."

Vụ Tiễn cảm khái, các nàng ở Tiêu thành cũng được mấy tháng rồi, nghĩ đến chuyện Lan Dạ phải nhanh một chút Hồi kinh, đáy lòng nàng có chút bất an, Nam Cung Quân thật nguyện ý vì nàng mà đuổi đi những nữ nhân trong phủ kia sao? Nhớ lại lúc trước hắn đã nói, chờ hết thảy kết thúc, hắn và nàng sẽ cùng nhau lưu lạc giang hồ, một đời nhất thế cử án tề mi, không có người khác, chỉ có hắn chiếu cố nàng, đem tất cả thiệt thòi trước kia bồi thường cho nàng.

Phượng Lan Dạ đi ở bên cạnh rõ ràng cảm nhận được trong lòng Vụ Tiễn đang trầm trọng, cũng biết nàng đang suy nghĩ điều gì? Không khỏi thở dài, từ xưa tình yêu luôn luôn đã thương người a.

" Ngươi có tâm sự."

" Có sao?" Vụ Tiễn phản bác, chẳng qua Phượng Lan Dạ cũng không phải là hỏi thăm, mà là khẳng định.

Tỷ muội hai người ở trong hoa viên vừa đi vừa nói, bỗng nhiên chạm mặt một người đi tới, ung dung tuyển tú, một thân cẩm bào màu đen, tóc đen trên đầu dùng ngọc trâm buộc lên, ôn nhuận ưu nhã, hắn tiêu sái đến gần, làm cho người ta cảm giác được có một chút ấm áp, thật giống như chỉ cần hắn tới gần, liền có thể mang đến cho người khác hơi thở ấm áp, Vụ Tiễn nhìn về Bách Lí Hạo ở đối diện, dễ dàng nhìn thấy sủng nịch trong mắt của hắ, tia sáng kia là đối với Lan Dạ, trong lòng không khỏi thở dài lần nữa, quả thật chữ tình đả thương người a.

Bách Lí Hạo chỉ sợ sẽ gánh lấy mối tình đơn phương vô ích, nàng biết tim của Lan Dạ chỉ có Tề vương Nam Cung Diệp, cá tính của nàng ấy chỉ nhận định một người, cuộc đời này sẽ không chấp nhận người khác, huống chi người nọ cũng rất yêu nàng ấy, cho nên người khác đối với nàng có nhiều thâm tình hơn nữa, cũng chỉ là công dã tràng.

Phượng Lan Dạ rất trì nộn, khi thấy Bách Lí Hạo, thì nàng chỉ xem hắn là bằng hữu, nên nhướng mày cười chào hỏi.

" Thật là trùng hợp a, Bách Lí Hạo, ngươi cũng tới tản bộ."

Bách Lí Hạo gật đầu, đi tới nhìn nàng, đáy mắt chợt lóe lên hào quang, rồi quay người lại đi ở bên cạnh của các nàng , cùng nhau tản bộ ở trong hoa viên.

" đúng vậy a, sau bữa tối nên vận động nhiều, như vậy có lợi cho thân thể khỏe mạnh."

" Không hổ là thần y, quả nhiên có hiểu biết" Phượng Lan Dạ gật đầu mở miệng, Bách Lí Hạo không nhịn được cười, trong đôi mắt đầy ngào ngạt, lòe lòe ánh sáng, thời điểm mới gặp gỡ tiểu nha đầu này, nàng rất lạnh lùng, xa cách, nhưng chỉ có gần gủi mới phát hiện một mặt khác của nàng, thời điểm khi nàng đem ngươi trở thành bằng hữu, thì sẽ mềm như một khối kẹo đường, toàn bộ không có nửa điểm tâm cơ, hắn đã bị phong mạo của nàng hấp dẫn, hắn vốn cho rằng mình chỉ xem nàng như bằng hữu, nhưng sau khi trở lại Bắc cảnh, mới phát hiện một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đã sớm thật sâu in lại trong đầu của hắn rồi, cho nên hắn liền quay lại Tiêu thành rồi, chỉ tiếc nha đầu này trì nộn không mở lòng, nên vẫn không có phát hiện.

Vụ Tiễn nhìn Bách Lí Hạo vẫn ôn nhu cười nhìn Phượng Lan Dạ, thử nghĩ một chút liền cảm giác thấy không ổn, Lan Dạ đã không có biện pháp đáp lại hắn, còn không bằng sớm một chút chặt đứt hy vọng của hắn, bằng không sẽ vì yêu mà sinh hận, không phải là càng nhiều phiền toái thêm sao, hoặc nàng nên tìm cái cơ hội thức tỉnh Lan Dạ.

Nghĩ tới đây, Vụ Tiễn liền nhẹ nhàng lên tiếng: "Bách Lí công tử cũng đến lúc nên trở về Bắc cảnh đi, những bệnh nhân kia nếu tìm ngươi thì phải làm sao bây giờ?"

Phượng Lan Dạ nghe được Vụ Tiễn nói..., cũng đồng ý gật đầu một cái, ngửa đầu lên nhìn về Bách Lí Hạo đang đi ở bên người mình, đúng vậy a, chức trách đại phu chính là cứu bệnh giúp người, hắn vẫn còn ở Tiêu thành làm gì?

Bách Lí viên đem ánh mắt nhìn về nữ tử đep khăn che mặt, cô gái này từ đó tới giờ luôn không muốn chữa khuôn mặt, dù bị phá hủy nửa bên mặt nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến mị lực của nàng, ngược lại càng lộ ra một cổ thần bí khó lường, tâm tư của mình chỉ sợ nữ nhân này đã thấy rất rõ ràng, nhưng vì sao lại không nguyện ý cho mình đến gần muội muội của nàng, chẳng lẽ nàng cho là mình không đủ tư cách, nghĩ đến đây ngũ quan xinh đẹp của Bách Lí Hạo có chút âm u, con ngươi nhanh thay đổi, nhưng vẫn cười như cũ mở miệng.

" Vẫn còn bề bộn nhiều việc, chỉ muốn thư giản thêm một chút nên đã ở Tiêu thành một thời gian ngắn, chờ mọi chuyện xong xuôi ta liền trở về Bắc cảnh."

Lời của Bách Lí Hạo làm cho sắc mặt của Vụ Tiễn không tốt, ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng, chờ làm xong việc mới về Bắc cảnh, ý của hắn là muốn mang Lan Dạ về Bắc cảnh sao? Thật là ý nghĩ vô sỉ, Lan Dạ khi nào là hắn.

" Chuyện này sợ rằng không dễ làm."

Vụ Tiễn vừa nói một câu xong liền đi hai bước lên phía trước, quyết định, một lát sẽ nói cho Lan Dạ tâm tư của Bách Lí Hạo, để cho nàng ấy chặt đứt tâm tư của hắn.

Phượng Lan Dạ nhìn sang bên này, rồi nhìn sang bên kia, biết là bọn họ đang nói chuyện ngầm, nàng cũng không muốn hiểu, chỉ nhìn về Bách Lí Hạo: "Các ngươi đang nói chuyện bí hiểm gì đấy? Nói ra nghe một chút."

Một đôi ánh mắt hồ nghi linh động quét nhìn hai người, cuối cùng bước hai bước đuổi theo Vụ Tiễn : "Tỷ tỷ"

" Được rồi, đến lúc chúng ta nên trở về nghỉ ngơi rồi."

Vụ Tiễn căn bản không để ý tới nàng, trực tiếp hướng một bên vườn hoa đi tới, chạy thẳng tới Thược dược Hiên, Phượng Lan Dạ dừng lại cước bộ quay đầu nhìn về Bách Lí Hạo: "Sắc trời không còn sớm, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, trời đang trở lạnh cũng không nên tự tìm mệt."

Nói xong liền đuổi theo thân ảnh phía trước, một đường quay bề Thược Dược Hiên, Đinh Đương cũng đuổi theo một bước không rời, đối với tâm tư của vị Bách Lí công tử này, nàng nhìn một cái liền biết, chẳng qua Bách Lí công tử này rất xứng với tiểu thư, thật đúng là trai tài gái sắc, chỉ sợ lão gia cũng là nguyện ý, Đinh Đương tự mình phỏng đoán .

Sau khi đoàn người trở về Thược Dược Hiên, Vụ Tiễn cũng không trở về gian phòng của mình, mà là đợi ở trong phòng của Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ đang muốn hỏi một chút nàng ta đang làm chuyện bí mật gì, nên bảo Đinh Đương rót trà bưng lên, hai người ngồi riêng một lát.

" Nói đi, cùng Bách Lí công tử làm cái gì bí hiểm đấy?"

Trong phòng không có người khác, trừ Đinh Đương, Đinh Đương là một nha đầu cơ trí thông minh, cho nên hai người bọn họ nói chuyện cũng không cần phải tránh nàng, Vụ Tiễn trực tiếp mở miệng: "Ngươi biết Bách Lí công tử vì sao ở lại Tô phủ không?"

Phượng Lan Dạ lắc đầu, vẻ mặt không giải thích được, chuyện này hỏi nàng làm gì? Nên hỏi Bách Lí Hạo, nàng cũng đã hỏi hắn cái đề tài này, lúc ấy hắn cười đến bí hiểm, vẻ mặt mang bộ dáng thần bí, rất vô sỉ.

Hiện tại Vụ Tiễn cũng là bộ dáng này, chuyện này cùng nàng có quan hệ gì, Phượng Lan Dạ bất mãn liếc mắt, mặc dù nàng đối với tình cảm chậm lụt, nhưng cũng không phải ngốc, trải qua việc Vụ Tiễn nhắc nhở mình, thì đầu óc liền có chút ít suy nghĩ, rất nhanh phản ứng lại, há to mồm thật lâu mới mở miệng: "Không phải là yêu thích ta chứ?"

Vụ Tiễn gật đầu, Phượng Lan Dạ lập tức lắc đầu lia lịa phủ quyết, làm sao có thể đây? Nàng cùng Bách Lí Hạo quan hệ nhiều nhất là bệnh nhân cùng đại phu, sau đó là bằng hữu, tại sao hắn phải thích nàng a, nhất định là Vụ Tiễn suy nghĩ nhiều, nhưng Phượng Lan Dạ chưa kịp phản bác, thì Đinh Đương cũng mở miệng. .

" Tiểu thư, Bách Lí công tử thật sự thích ngươi, nô tỳ cũng thấy vậy."

Vụ Tiễn vừa nghe thấy biết rằng ngay cả Đinh Đương cũng nhìn ra, nếu bị phụ thân mẫu thân nhìn thấy, chỉ sợ sẽ muốn đem Lan Dạ gả cho Bách Lí Hạo, cho nên lúc này vẫn mau sớm giải quyết mới là tốt.

" a, đây là chuyện gì a, ta cùng hắn làm sao có thể a?"

Phượng Lan Dạ kỳ quái kiêu lên, vụt một tiếng đứng dậy, xoay người liền đi ra ngoài, vẻ mặt hùng hổ, Vụ Tiễn nhanh chóng gọi nàng: "Đi chỗ nào? Đã trễ thế này, ngày mai hãy tìm hắn."

Kết quả ngày thứ hai Bách Lí Hạo không có ở Tô phủ, đã đi ra ngoài làm việc, liên tiếp mấy ngày cũng không thấy bóng dáng của hắn, lúc này Tô Diễn lại là người gặp chuyện.

Bên ngoài Tiêu thành, có một địa phương gọi A Ngưu thôn: trong một đêm tất cả mọi người trong thôn đều mất tích, cả thôn trống rỗng giống một thôn chết, những thôn xóm bên cạnh chạy đến phủ nha báo án, Tô Diễn lập tức dẫn người đi đến đó tìm kiếm, phát hiện A Ngưu thôn quả thật không có một người, mọi nhà đều mở cửa, có dấu vết đánh nhau, nhưng ngay cả chút vết máu cũng không có, gia súc đồ vật cũng không mất, chỉ có người là không thấy.

A Ngưu thôn có hơn ba trăm miệng ăn, trong một đêm liền toàn bộ mất tích, chuyện này quá lớn rồi, Tô Diễn lập tức ra lệnh Nha Sai phủ nha ở trong thành, ngoài thành tìm kiếm, nhưng liên tiếp tìm hai ngày cũng không có tin tức, chuyện này rất nhanh ở Tiêu thành trở thành đề tài bàn tán, rất nhiều người trong lòng hoang mang, càng lâu thì càng nổi lên tin đồn quỷ quái, bằng không vì sao người lại không thấy đây?

Tô Diễn bởi vì trách có nhiệm trọng đại trong chuyện này , nên lập tức báo lên trên, rất nhanh nhận được chỉ thị phía trên, cần phải lập tức tra rõ chuyện này.

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn thấy Tô Diễn bộ dạng u sầu, hỏi hắn cũng không nói, sau đó cho người ta xuất phủ đi hỏi thăm, mới biết được chuyện xảy ra , lập tức đi hỏi mẫu thân trước, Tô phu nhân thì không có giấu diếm, cảm thán nói ra.

Thì ra người A Ngưu thôn thật sự mất tích, trong lòng Phượng Lan Dạ rất cao hứng, xem ra cơ hội đã tới, thật sự là quá tốt, chuyện này nếu xử lý tốt, phụ thân nói không chừng sẽ lập tức bị triệu hồi kinh thành, người khác không biết, nhưng nàng thì biết, Tấn vương Nam Cung Trác bị giáng chức đuổi khỏi kinh thành, thủ hạ dưới tay hắn một đầu trâu mặt quỷ, Hạo Vân đế nhất định phải điều động, cho nên hiện tại có một chức vụ khá tốt còn để trống, chỉ cần phụ thân danh tiếng đủ vang, nhất định sẽ có thánh chỉ tới.

" Mẫu thân, yên tâm đi, không có việc gì ."

Phượng Lan Dạ an ủi Tô phu nhân, còn Vụ Tiễn thì theo nàng ấy nói nói vài lời an ủi, đợi đến khi Tô phu nhân khá hơn chút rồi, tỷ muội hai người mới lui ra ngoài, hai người nhìn nhau, Phượng Lan Dạ cười lên: "Cơ hội tới."

Vụ Tiễn gật đầu, nàng xem ra Lan Dạ một lòng muốn về kinh thành, hơn nữa ở lại cũng không phải là biện pháp, hiện tại bên cạnh nàng có thêm một Bách Lí Hạo, ngày sau chỉ sợ sẽ còn có người khác, nên phải trở về kinh thôi.

" ừ, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?" Vụ Tiễn nói, mặc dù các nàng có chút năng lực, nhưng ở bên cạnh người có thể dùng được không có bao nhiêu, chỉ có một mình Đinh Đương, Lan Dạ cùng Vụ Tiễn không khỏi có chút buồn bực, phía sau Đinh Đương vừa nhìn thấy các chủ tử mất hứng liền đi tới cung kính xin chỉ thị: "Tiểu thư không phải là muốn giúp lão gia, nhưng không có người sao?"

Hai người ngước mắt nhìn Đinh Đương: "Chẳng lẽ Đinh Đương tìm được người có thể dùng?"

Đinh Đương gật đầu một cái: "Ta biết hai người, ngày trước trong nhà họ mở tiêu cục, sau đó xuống dốc, bây giờ đang ở Tiêu thành mở ra một nhà khách sạn nhỏ, bất quá làm ăn cũng không phải quá tốt, chỉ cần tiểu thư nguyện ý ra giá, ta nghĩ các nàng nhất định sẽ nghe theo."

" Tốt, ngươi đi kêu các nàng đến, để cho ta xem, nếu có thể được như lời nói..., bản thân ta cũng nguyện ý ra giá tiền để cho các nàng đi làm một chuyện."

" Dạ, Đinh Đương đi làm ngay."

Hai nữ nhân kia, một người tên là Đồng Tiểu Ngư, một người tên là Vạn Tinh, Tiểu Ngư có khuôn mặt búp bê, nhìn qua giống như hài tử không có lớn lên, nhưng nàng vừa nói chuyện liền lộ ra một cổ hào sảng mang hương vị giang hồ, tiếng nói lớn, hơn nữa còn trầm thấp, mặt mày chánh khí, Vạn Tinh thì vóc người tinh tế, nói chuyện nhẹ nhàng, mi thanh mục tú, cả người giống như làm bằng nước, Phượng Lan Dạ lần đầu tiên nhìn liền hoài nghi, nghĩ nàng ta có thể bị một trận gió thổi đi hay không.

Bất quá Vạn Tinh cũng rất thông minh, lại nhìn thấy cách nàng ấy sử dụng binh khí, nhanh gọn dứt khoát không chút nào chần chừ,loại này bản tính này, Phượng Lan Dạ rất thích, bất quá nói thật ra, sau khi các nàng rơi xuống núi, nên không có nhiều tiền, chỉ có cho một chút tiền tiêu vặt của mẫu thân, Phượng Lan Dạ ăn ngay nói thật, trong tay có bao nhiêu bạc toàn bộ đưa cho các nàng.

Đồng Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh cũng không có chê ít, trực tiếp hỏi các nàng nên làm chuyện gì.

" Chuyện của A Ngưu thôn các ngươi biết không?"

Đồng Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh gật đầu, chuyện này phố lớn ngõ nhỏ đều truyền khắp, làm sao mà không biết đây? Nhưng hông biết Tô tiểu thư có ý gì? Hai người đồng loạt nhìn nàng, chờ đợi chỉ thị của nàng.

"Chuyện của các ngươi phải làm là nếu như thấy bên ngoài có khách nhân tới sẽ đem chuyện này lan truyền đi ra ngoài, nhất là người lui tới kinh thành."

Đồng Tiểu Ngư cùng Vạn Tinh cũng không hỏi nguyên do, trực tiếp gật đầu: "Được."

Lĩnh mệnh xong liền đi làm việc, Phượng Lan Dạ nhìn lướt qua Đinh Đương: "Đi tìm bộ đồ nam trang, chúng ta sẽ xuất phủ."

" Dạ, tiểu thư."

Đinh đương lập tức đi làm việc, rất nhanh tìm tới ba bộ nam trang, ba người thay xong, nhưng do trên mặt Vụ Tiễn có vết sẹo, mà mặc vào nam trang thì không thể mang khăn che mặt, cuối cùng nàng phải đeo một nón lá áo choàng, Phượng Lan Dạ cũng để mặc nàng, mấy người họ tránh được đám nha đầu, từ cửa sau của Tô phủ đi ra ngoài.

Trên đường cái, người ta tấp nập vô cùng náo nhiệt, chẳng qua rõ ràng có một loại không khí bị đè nén, ba người một đám, năm một nhóm nhỏ giọng nghị luận, thấy có người đi tới đây, liền phân tán ra, mỗi khi có một người xa lạ đi qua xong, họ lại tiếp tục chụm đầu suy đoán.

" Chúng ta bây giờ phải đi chỗ nào a?"

" Kỹ viện."

Thanh âm của Phượng Lan Dạ vừa phát ra, hai người phía sau im lặng nhìn nàng, trên người các nàng vừa không có tiền, cũng không có đồ vật gì cầm, còn muốn đi dạo kỹ viện, xem ra tiểu thư muốn ăn uống chùa, họ cũng không nói lời nào, chỉ đành phải đuổi theo.

Tiêu thành, thanh lâu sở quán cũng không nhiều, bất quá cũng có vài nhà, trong đó lớn nhất chính là Tiểu Diệp Lâu, trong lầu các cô nương phần lớn là cô gái Giang Nam, dáng vẻ như nước, mềm mại đáng yêu, rất được những khách nhân nam yêu thích, cho nên Tiểu Diệp Lâu làm ăn rất náo nhiệt.

Ba người Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn và vừa xuất hiện, liền thấy một tú bà phục trang đẹp đẽ loè loẹt chạy ra đón, đi theo phía sau là mấy cô nương trong lầu, những cô nương kia áo nửa hở, lộ ra trước ngực một mảnh tuyết trắng, trời lạnh thế này cũng không biết có lạnh hay không, dù sao từng người đều quay đầu nhìn sang đám nam nhân vứt mị nhãn, vẫy tay, sau đó vừa nhìn thấy mấy người Phượng Lan Dạ cùng Đinh Đương, liền vây quanh tới đây.

" Công tử là lần đến sao, công tử sợ rằng còn không có ăn mặn, nhưng ta sẽ rất ôn nhu " .

Phượng Lan Dạ ý cười đầy mặt nhìn qua, may mà lúc ra ngoài nàng đã hoá trang, bằng không, không chừng bị những nữ nhân điên này ăn mất, bất quá vì muốn có được tin tức, chỉ có thể vào hang hổ thôi, từ xưa tới nay thanh lâu cũng là nơi ngư long hỗn tạp, đám người quỷ thần thường lui tới nhiều nhất, những cô gái trong thanh lâu này, chỉ sợ biết được tin tức so sánh với người khác càng nhiều hơn, các nàng tới nơi này, chính là muốn từ trong miệng của những cô gái này nghe một chút tin tức, A Ngưu thôn, mọi người cả thôn đều biến mất, muốn biết tin từ các, nhất định là có âm mưu bí ẩn nào đó, bằng không vì sao chỉ trong một đêm hoàn toàn biến mất thế?

Phượng Lan Dạ vừa muốn cùng những cô nương kia lên lầu, thì phía sau tú bà cũng theo đi vào, lập tức có cô nương đem các nàng dẫn vào sương phòng ở lầu hai của Tiểu Diệp Lâu, những người này mặc dù không phải là khách quý nhất, nhưng mọi người đến thanh lâu đều là khách nhân, khách nhân chính là đại gia.

Trong phòng, Phượng Lan Dạ liên tiếp chỉ điểm nhiều cô nương, còn gọi một bàn món ăn, gọi rượu Hoa Điêu tốt nhất, mọi người trong phòng vừa ăn vừa chơi đùa ầm ĩ, một bên trêu chọc, nói nói cười cười, rất nhanh liền có người nhắc tới vụ án A Ngưu thôn mất tích, Phượng Lan Dạ lập tức kinh hãi, nhìn mấy cô nương bên người.

" Trong một đêm mọi người trong thôn đều mất tích, thật là kinh khủng a, làm sao có thể như vậy? Các ngươi từ nơi nào nghe thấy, chớ nói lung tung, thật dọa người ."

Vừa nói sắc mặt nàng còn có chút trắng, cô gái kia nói chuyện thấy bọn họ không tin, bị mất hứng, cau mài trừng mắt, quay đầu nhìncô gái bên người mở miệng: "Không tin hỏi nàng ấy, đầu tóc Tri Phủ của chúng ta cũng mau bạc rồi, phố lớn ngõ nhỏ mỗi ngày cũng đang thảo luận chuyện này, tại sao có thể là giả chứ? Chẳng lẽ chúng ta lại lừa các ngươi ."

Phượng Lan Dạ lập tức giả vờ trấn an: "Cô nương đừng tức giận, ta không phải nói lời của các ngươi là nói dối, chẳng qua chuyện khó có thể tin rồi, làm sao người đang sống tốt tự nhiên không thấy chứ? Thật dọa người? Đến tột cùng chuyện xảy ra như thế nào?"

Từ xưa nữ nhân đều thích nhiều chuyện, những cô gái thanh lâu này cũng không ngoại lệ, vừa nghe có người đối với đề tài này cảm thấy hứng thú, thì càng thêm dũng cảm.

Nàng một lời ngươi một câu thảo luận thật náo nhiệt.

" ta xem nhất định là bị bắt."

"Nhiều người như vậy làm sao bắt hết, mà bắt bọn họ làm gì? Nghe nói đồ vật của A Ngưu thôn cũng không có mất."

" Thật không biết là chuyện gì xảy ra?"

Ăn uống tiệc tùng, rồi nói một chút chuyện, không biết ai đó tự nhiên nói một câu: "Các ngươi nói xem, có phải là người trên mỏ vàng động tay chân hay không, phải biết rằng mỏ vàng thì rất nhiều người làm việc, lần trước ta nghe người ta nói qua, nơi đó bọn họ không xem người ta là con người, có vào không có ra, nếu như có người chết nhiêu, đâu còn đủ người làm việc cho bọn hắn, cho nên khẳng định đang cần người, có thể họ đem người của A Ngưu thôn bắt đi hay không?"

Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho Phượng Lan Dạ chú ý, hai mắt không khỏi nhìn cô nương kia, giả vờ nhỏ giọng hỏi: "Không có nghe nói Tiêu thành có mỏ vàng a."

" Tiêu thành chúng ta không có, như ở Mạnh Tân lân cận Tiêu thành, có một ngọn Vụ Thành sơn, núi này có một mỏ vàng, nghe nói hàng năm từ mỏ này khai thác không ít vàng, đều do quan phủ Mạnh Tân cầm giữ, nghe nói trong nhà Tri Phủ kia mập đến chảy mỡ."

Có người vừa nói xong, lập tức liền bị người khác ngăn cản.

" Tốt lắm, không nên thảo luận chuyện này, sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết" Nói xong liền hướng trên người Phượng Lan Dạ dựa vào: "Gia, chúng ta không nói chuyện không thú vị này nữa, chúng ta uống rượi hoa."

Mà nàng kia cũng bắt đầu trêu chọc lên: "Chúng ta uống hoa tửu đi."

Phượng Lan Dạ đã nhận được tin tức mình muốn, nơi nào còn để ý những nữ nhân này, trong tay vận lực, vụt vụt mấy cái điểm ra, những nữ nhân này không một ai ngoại lệ đều bị ngất đi, Phượng Lan Dạ đứng lên: "Chúng ta đi."

Nói xong chạy thẳng tới bệ cửa sổ, nhảy ra ngoài, Vụ Tiễn theo sát phía sau, sợ Đinh Đương công phu không đủ nên vươn tay đỡ nàng cùng nhau nhảy xuống, ba người rất nhanh biến mất ở trên đường.

Tư Mã Vụ Tiễn đuổi theo thân ảnh người phía trước hỏi: "Ngươi nói những người mất tích kia có thể ở trên tòa núi quặng mỏ hay không?"

Phượng Lan Dạ nhíu lại lông mày suy nghĩ một chút, khả năng này rất lớn, trừ mỏ vàng bị thiếu người, thì địa phương nào lại cần một số lớn người như vậy, còn có một sự kiện, nếu khoáng thạch khai thác là vàng của triều đình, chẳng lẽ Tri Phủ lại dám động tay bắt người trong thôn, chỉ sợ hắn không có lá gan lớn như vậy, như vậy trong chuyện này chỉ có một khả năng là hắn mở mỏ riêng, nếu có mỏ riêng, nhất định sẽ cùng thổ phỉ cấu kết với nhau, nếu có thổ phỉ tồn tại, nói rõ Mạnh Tân thật sự có vấn đề lớn.

Nghĩ đến đây, Phượng Lan Dạ ánh mắt càng phát sáng, xem ra chuyện này dính dấp càng lúc càng lớn rồi, thật tốt quá, chỉ cần làm thỏa đáng chuyện này, phụ thân thật sự có thể vào kinh rồi, một nhóm ba người hướng Tô phủ đi tới, bỗng nhiên phía sau tựa hồ có tiếng bước chân, mặc dù rất nhẹ, người bình thường không thể cảm nhận được, nhưng hiện tại võ công của Phượng Lan Dạ, nói về thính lực, cũng là cao thủ nhất lưu, hơi có động tĩnh một chút nàng sẽ phát hiện, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, là ai theo dõi các nàng?

" đi."

Nàng kêu một tiếng xong thì lôi kéo Đinh Đương bên cạnh, phía sau dưới chân Vụ Tiễn tự nhiên dùng khinh công, ba người giống như một trận gió từ trên đường xẹt qua, bởi vì nhiều người, trong lúc nhất thời người phía sau đuổi theo không kịp, nên phải cắt đuôi, bọn họ ở trên đường cái nhìn qua lại, cuối cùng chạy đến ngõ hẻm vắng, Phượng Lan Dạ nép vào chỗ tối

Môt cây chủy thủ kề sát cổ hắc y nhân kia, rét lạnh mở miệng: "Nói, tại sao theo dõi chúng ta "

Người nọ vẻ mặt thấy chết không sờn, sắc mặt xanh mét, không nghĩ tới mình lại bị trúng kế, hơn nữa hắn nhìn ra thân thủ của tiểu nha đầu này hết sức lợi hại, so với hắn thì không phân cao thấp, mà nàng còn hết sức thông minh, bất quá muốn hắn nói ra tại sao theo dõi nàng, đánh chết hắn cũng sẽ không nói.

" Muốn giết cứ giết, không cần nhiều lời."

" hừ, ngươi cũng kiên cường, làm việc tiểu nhân mà còn muốn làm người kiên cười không sợ chết."

Phượng Lan Dạ vẻ mặt khinh thường, cánh tay vừa động định kết liễu người nọ, ai ngờ bỗng nhiên một đạo ngân quang thổi qua, nhanh như một trận gió, xé không mà đến, khiến cho nàng buông tay, nam tử bị nàng bắt được thân hình lập tức chuyển động, né tránh ra, lui về phía sau mấy bước đứng nghiêm, lúc này Phượng Lan Dạ ngẩn đầu nhìn lại, chỉ thấy đối diện các nàng đứng vững ba người, cầm đầu chính là một nam nhân tà mị mê người, nụ cười kia mang theo chút mùi vị du côn, mặc dù cười đến rất vô hại, nhưng mới vừa rồi hắn ra tay, Phượng Lan Dạ đã biết người này không đơn giản, chẳng qua nếu đánh nhau thật, nàng cũng chưa chắc thắng được hắn.

Hắn là người phương nào? Lông mày vừa nhíu, liền trầm giọng mở miệng.

" Ngươi là ai? Chẳng lẽ là ngươi phái người theo dõi chúng ta ."

" Tại hạ Âu Dương Dật, đã quấy rầy Tô cô nương."

Âu Dương Dật một lời liền nói ra chuyện Phượng Lan Dạ nữ giả nam trang, còn biết rõ thân phận của nàng, xem ra hắn đã sớm để ý các nàng rồi, mục đích hắn là gì, ánh mắt Phượng Lan Dạ chợt lóe lên cảnh giới, lạnh lùng trừng qua: "Ta quản ngươi cái gì Dật, bổn cô nương không nhận ra ngươi, ngươi theo dõi chúng ta làm gì?"

Âu Dương Dật nhìn bộ dạng lớn lối cay cú của tiểu nha đầu này, mặc dù trông không chút nhã nhặn, thế nhưng đôi mắt lại toả ra ánh sáng ngọc bức người, nếu là một ngôi sao trên trời, thì sẽ là ngôi sao sáng nhất, bộ dạng này liền làm cho người ta cảm thấy khả ái, không khỏi cười đến càng phát ra vô hại.

" Tô cô nương xin đừng hiểu lầm, tại hạ không phải là cố ý theo dõi Tô cô nương , chỉ vì nhìn thấy có người từ hậu viện Tô phủ nhảy ra, nên thấy có chút kỳ quái, mới đi theo nhìn xem."

Thanh âm của Âu Dương Dật có một cổ nồng đậm quyến rũ, cùng thần thái của hắn rất xứng đôi, du côn đủ quyết, du côn đủ nhã, Phượng Lan Dạ vừa nghe lời của hắn nói mặt liền tối sầm lại.

" Còn nói không phải là theo dõi, vô lại, nếu như đi theo ta nữa, đừng trách ta không khách khí."

Nói xong quay đầu nhìn Vụ Tiễn cùng Đinh Đương: "Chúng ta đi."

Âu Dương Dật nhìn ba người các nàng xoay người rời đi, nhưng cũng không đuổi theo, ý cười trên mặt nhiều thêm rực rỡ, giống như rơi vào mật ngọt vậy, phía sau hai thủ hạ của hắn cũng không dám khinh thường, chủ tử tâm tư quỷ dị khó lường, người bình thường không cho phép suy đoán.

" chủ tử, chúng ta?"

" ta càng ngày càng mong đợi lần gặp mặt sau "Âu Dương Dật lay động cây quạt xoay người hướng phía trước vừa nói vừa đi, còn hát lên điệu hát dân gian, vô lại du côn đầy mê hoặc, bất quá tên thủ hạ phía sau lại biết chủ tử thật sự thật cao hứng, nếu hắn mất hứng, thì sẽ có người chịu khổ, nên vội vàng đuổi theo thân ảnh phía trước .

Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn bước nhanh về Tô phủ, từ phía sau hoa viên mà đi vào, lúc này liền thấy đám người Tiểu Hoàn đang đứng đầy sân tìm mấy nàng, gặp các nàng từ bên ngoài đi vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó rõ Tiểu Thanh, không khỏi kêu lên.

" Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, các ngươi là đi đâu, nếu hai người không trở lại, tụi nô tỳ sẽ phải đi bẩm báo lão gia cùng phu nhân."

Tiểu thư không có ở bên trong phủ, các nàng đã tận lực trì hoãn, bởi vì phu nhân tương đối nhạy cảm đối với việc các tiểu thư mất tích, đến lúc đó mọi chuyện lại loạn lên.

" Không phải không có chuyện à."

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn không hẹn mà cùng nói, hai người càng ngày càng ăn ý , nói xong thì nhìn nhau cười một tiếng, sau đó vươn tay lôi kéo nhau đi vào, còn kêu một tiếng: "Tiểu Hoàn, chuẩn bị nước, chúng ta muốn tắm."

" dạ, tiểu thư."

Mấy tiểu nha đầu nhanh như chớp chạy đi, Đinh Đương hầu hạ Phượng Lan Dạ tẩy trang trên mặt, lại đem áo tắm hầu hạ hai người các nàng vào tắm rửa, còn mình thì đứng ở phía trong, nha đầu Tiểu Hoàn đứng ở bên cạnh bỏ thêm cánh hoa, thu thập xong hết thảy liền ở ngoài cửa coi chừng dùm.

hồ tắm này là Tô phu nhân ra lệnh thiết kế riêng, hình bầu dục, hai bên trái phải đều có đài phun nước bằng ngọc, hai người vừa ngồi vào liền nhắm hai mắt hưởng thụ cảm giác nước nóng trong ao bao phủ da thịt, thật là thoải mái a, sương mù ấm áp rất nhanh tràn ngập ở trong phòng tắm, thành một mảnh dày, Vụ Tiễn như nhớ tới cái gì đó liền mở mắt ra nhìn về Lan Dạ.

" Âu Dương Dật kia là ai vậy?"

Phượng Lan Dạ lắc đầu, nàng căn bản không nhận ra người nam nhân kia, mặc dù hắn lớn lên rất tuấn, bất quá nhìn qua so với một tên lưu manh cũng không kém lắm, đại khái là tên Hoa Hoa Công Tử chuyên đi trêu ghẹo nữ nhân

" Ai biết được, không chừng là một tên Hoa Hoa Công Tử."

Đinh Đương ở một bên dịu dàng mở miệng: "Tiểu thư, ngươi cần phải coi chừng một chút, Âu Dương công tử kia sợ là đã nhìn trúng tiểu thư."

" Không thể nào."

Ánh mắt Phượng Lan Dạ mở to có chút kinh ngạc hoảng sợ, chẳng lẽ do lần trước nàng không thắp hương thành tâm, cho nên ông trời trừng phạt nàng sao? Gần đây hoa đào không ngừng a, đáng tiếc nàng không muốn loại này diễm phúc: "Đinh Đương, chớ có bị mỏ quạ đen của ngươi nói trúng, ta không muốn loại diễm phúc này."

Tư Mã Vụ Tiễn nhắm mắt lại, mím môi cười khẽ, nha đầu này càng lớn càng có mị lực rồi, cứ như vậy mà hồi kinh thì không biết còn có thể gặp phải bao nhiêu phong vân nữa, bỗng nhiên khóe miệng vẽ ra nụ cười xấu xa, không biết Tề vương nhìn thấy nàng như vậy có nhận ra hay không, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì đây?

Trong phòng, hai người đều có tâm sự, an tĩnh ngâm mình, đợi đến một lúc, sau khi tắm rửaxong liền thu thập trở về phòng nghỉ ngơi, một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm ngày thứ hai, hai người vừa mới rời giường, liền nghe được tin tức.

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn lúc này đang ở khách sãnh dùng bữa, liền nghe được Đinh Đương từ bên ngoài đi vào, nóng lòng bẩm báo: "Tiểu thư, không xong, lại có người của một thôn mất tích nữa."

"Cái gì?"

Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn thất thanh kêu lên, khuôn mặt tức giận, xem ra phải động thủ, bằng không còn không biết có bao nhiêu người sẽ mất tích nữa, phụ thân giờ phút này nhất định lòng lo lắng như lửa đốt, các nàng sao có thể không trợ giúp hắn, bữa sáng cũng không dùng, lập tức đứng lên đi ra ngoài.

" Đinh Đương, đi phủ nha, phụ thân hiện tại nhất định ở trong phủ nha."

" dạ, tiểu thư."

Đinh Đương đi theo phía sau Phượng Lan Dạ ra ngoài, nhỏ giọng nói thầm: “Tiểu thư, những người này lá gan quá lớn, nhất định phải lập tức cứu ra thôn dân này, bằng không họ sẽ bị hành hạ đến chết."

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn Tâm sắc mặt thâm trầm, nghĩ đến những người đó, lòng liền bất an , chỉ sợ những lão nhân cùng trẻ nhỏ đã giữ không được, thanh niên trai tráng thì bị kéo đi mỏ vàng làm công, người già cùng hài tử thì làm sao bây giờ? Lại không thể giữ lại bọn họ, chỉ có giết người diệt khẩu.

Nghĩ đến những người tàn nhẫn này, Phượng Lan Dạ không nhịn được mắng một câu: "Một đám súc sinh, tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ."

Ba người trên mặt đều tức giận, Vụ Tiễn sắc mặt nhìn không rõ lắm, nhưng trong cặp mắt đã sớm đằng đằng bốc lên ngọn lửa, chạy thẳng tới ngoài cửa phủ, lúc tới cửa trước liền phân phó quản gia chuẩn bị xe ngựa, nhanh chóng chạy đến phủ nha gặp phụ thân.

Quản gia nhìn hai vị tiểu thư sắc mặt khó coi, đâu còn dám nhiều lời thêm nữa, lập tức phân phó người chuẩn bị xe, đưa các tiểu thư đi đến phủ nha, chẳng qua trong lòng hắn âm thầm nghĩ, các tiểu thư đi phủ nha làm gì?

Tại nghị sự đường Phủ nha, lúc này có một đám người đang ngồi, phía trên chính là Tri Phủ Tô Diễn, phía dưới ngồi phân thành hai bên là các quan viên Tiêu thành, lúc này người người sắc mặt đều khó coi, trầm mặc không tiếng động, cho đến khi có nha sai chạy vào bẩm báo: "Đại nhân, hai vị tiểu thư đã tới."

Trong lúc nhất thời, mọi người hai mặt nhìn nhau, những viên quan kia sắc mặt liền có chút ít khó coi, hai vị tiểu thư của Tô gia muốn làm gì a, Tô đại nhân cũng quá không biết dạy con rồi, làm sao lại để cho các cô nương đó làm loạn chứ, tiểu hài tử mà lại dám xông thẳng vào nghị sự đường phủ nha, thế này thì còn thể thống gì, Kỉ Niên là người lớn tuổi nhất trực tiếp phẫn nộ, bất quá cũng không có ai dám lên tiếng, ai bảo cha của các nàng là Tô Diễn quan lớn nhất Tiêu Thành đâu, lúc này cả đám cùng nhìn về phía trên, chỉ thấy Tô Diễn không có tức giận giống như người khác, chẳng qua nhíu lông mày một chút, hắn biết bản tính hai đứa bé kia, tất nhiên phải có chuyện trọng yếu gì đó mới đột nhiên tới phủ nha, nên lập tức phất tay: "Để cho các nàng vào đi."

" Tô đại nhân, trăm triệu không thể."

" Đúng vậy a, không thể, sao có thể để cho nữ nhân vào nghị sự đường phủ nha chứ."

Tô Diễn liếc mắt nhìn họ một cái, tức giận mà không có chỗ phát, mới vừa rồi mình hỏi bọn hắn làm thế nào để tra tìm tung tích những kẻ mất tích, thì một đám mặt mài ỉu xìu rầu rĩ như chết cha chết mẹ ,một mực im lặng, bây giờ thì ai cũng dũng cảm những lão già này, đã đến lúc nên cho về nhà rồi.

Tô Diễn trong lòng mắng, còn lỗ tai thì làm như không nghe thấy, chỉ ngửa đầu lên nhìn ngoài cửa lớn, rất nhanh liền thấy hai thân ảnh yểu điệu nhưng nhanh nhẹn ưu nhã đi tới, bước thẳng đến bên trong phủ nha, quét mắt một vòng, chỉ thấy mọi người trên mặt đen đen, âm âm, không có một chút sắc mặt tốt, Phượng Lan Dạ trong biết rõ ràng, khóe môi bĩu một cái, từ từ mở miệng.

" Không nghĩ tới các vị đại nhân lại lo quốc lo dân như thế, mặt cũng nhanh đen, thật đúng là để cho tiểu bối ta kính nể a."

Vụ Tiễn lập tức theo gió đánh con ruồi bọ càng nương theo đó mà lên: "Đúng vậy a đúng vậy a, Đại Nhân phải bảo trọng thân thể, ngàn vạn lần không thể để mình có chuyện gì không tốt, trước hết phải cân nhắc thật kỹ nếu không có thể cái được không bù nổi cái mất, vậy vinh hoa phú quý để lại ai hưởng đây."

Hai người một hát một hò, miệng lưỡi sắc bén, làm cho mọi người trong phủ nha chỉ biết trợn trắng mắt, sau đó đều quay đầu nhìn về một bên không để ý tới hai tiểu nha đầu này, Tô Diễn nhìn nữ nhi lời nói vừa ra khỏi miệng liền đem những kẻ khác kể cả lão già kia sửa trị một phen, trong lòng cũng thật vui vẻ, bất quá bên ngoài vẫn phải giả bộ.

" Vãn Nhi, Nhã Nhi, không thể không có lễ phép, các ngươi tới đây làm gì?"

Phượng Lan Dạ quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng nhìn về Tô Diễn: “Chúng ta có việc cùng phụ thân thương lượng, mời những người khác tránh xuống."

Lời này có thể nói đã trực tiếp chọc vào tổ ong, những người kia vừa rồi ăn buồn bực nên lập tức đứng lên phản kháng: "Nơi này là nghị sự đường của phủ nha, có chuyện riêng gì có thể trở về trong phủ nói, sao lại ở phủ nha thảo luận chứ?"

" Đúng vậy a, có thể nào ở nơi này nói sao, hãy mau trở về đi thôi, chúng ta phải thương lượng chuyện quan trọng đấy."

Phượng Lan Dạ trực tiếp đi tới trước mặt một lão đầu râu dài, đưa tay níu lấy râu mép của hắn, cười mở miệng: "Vậy ngươi cũng nên nói một chút, các ngươi thương lượng xong chưa? chuyện tình A Ngưu thôn thời gian đi qua cũng đã lâu, mà không thấy được các ngươi thương lượng đạt kết quả gì, chẳng chỉ trong chốc lát này liền thương lượng được ngay ."

Lão nhân kia bị nhéo đau đến cau mày, hướng Tô Diễn kêu lên". . . . . . Tô đại nhân, Tô đại nhân, ngươi nhìn xem còn thể thống gì, còn thể thống gì."

Phượng Lan Dạ bậc cười khanh khách, dễ nghe như tiếng chim hoàng oanh, giảo hoạt cười khẽ, đợi đến khi tiếng cười một dừng lại, liền lạnh lùng trừng đi qua.

" Không nghe thấy lời ta vừa mới nói sao? Chúng ta có lời muốn cùng phụ thân nói, xin các vị đại nhân tránh xuống.”

Gương mặt nàng như hoa phù dung, nhưng hết lần này tới lần khác trong mắt kia toàn là âm độc khiến cho người ta thấy bị đè nén, không dám có chút phản kháng, liền điều một chút tiêu sái đi ra ngoài, bên trong nghị sự đường chỉ còn lại có một mình Tô Diễn, hắn đứng lên đi tới trước mặt Phượng Lan Dạ, sờ sờ đầu của nàng: "Nói đi, phụ thân biết các ngươi có việc muốn nói."

Phượng Lan Dạ nhướng mày cười khẽ, gật đầu: "Phụ thân biết Mạnh Tân mỏ vàng không?"

Tô Diễn không biết nữ nhi nhắc tới chuyện này làm gì? Liền gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút: "Đó là mỏ của triều đình, có người của quan phủ đặc biệt gác, đang ở trên núi Vụ Thành."

Một bên Vụ Tiễn nhàn nhạt nhắc nhở: "Phụ thân chẳng lẽ chưa từng hoài nghi tới mỏ vàng kia nếu cần người, vậy bọn họ từ nơi nào mà có được người?"

Tô Diễn vừa nghe lời hai nữ nhi nói..., liền bừng tỉnh đại ngộ, bất quá hắn không thể tin được, nên đi qua đi lại bên trong quan nha: "Điều này sao có thể, mỏ vàng kia là của quan gia a, tại sao có thể tùy tiện bắt người đây? Tri Phủ Mạnh Tân làm làm sao dám làm chuyện phản nghịch lớn như thế"

Phượng Lan Dạ thở dài một tiếng, phụ thân thật đúng là chính trực a, có ai mà không tham miếng thịt béo đến miệng, mỏ vàng tuy nói là của quan gia, nhưng chẳng lẽ Tri Phủ kia cũng sẽ không cùng người ngoài cấu kết mở mỏ tư sao? Đem tiền cho vào miệng túi của mình a.

" Phụ thân, người nghĩ rất đơn giản, không phải là tất cả mọi người đều giống như người vậy , ta nghĩ Tri Phủ Mạnh Tân nhất định là liên hiệp với thổ phỉ, mở tư mỏ, cho nên mới cần người, liền âm thầm bắt người ở hai thôn kia, thật sự nếu không ngăn cản bọn họ, chỉ sợ kế tiếp sẽ còn có người mất tích."

Phượng Lan Dạ nói xong, Tô Diễn chân mày trầm xuống, liền chuẩn bị đem những người đó gọi đi vào thảo luận, Vụ Tiễn lập tức ngăn trở động tác của hắn.

" Không thể cho những người đó biết, ta trong bọn họ nhất định có người nhận hối lộ rồi, khi chúng ta còn chưa có điều tra ra, bọn họ liền đem tin tức đưa qua đấy, đến lúc đó đem đóng cửa mỏ vàng tư, chúng ta còn có thể tra ra cái gì? Cho nên nhất định phải cẩn thận làm việc."

Phượng Lan Dạ gật đầu nói tiếp: "Hiện tại phụ thân lập tức viết một phần tấu chương, đưa đến triều đình, tất yếu phải đến được trong tay hoàng thượng."

Tri Phủ Mạnh Tân nếu quả thật mở mỏ tư, nhất định sẽ đả thông các trạm kiểm soát trong triều, nếu tấu chương lần này đến không được trong tay hoàng thượng, chẳng khác gì là trở thành phế thãi, còn đem mình liên lụy bên trong, Phượng Lan Dạ nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng nghĩ đến một người, Ngũ hoàng tử Thụy Vương, nàng biết Thụy Vương đã hồi kinh rồi, nàng cùng hắn ở Bắc cảnh chung đụng, biết Thụy Vương yêu dân như con, cho nên chuyện này nếu rơi vào trong tay của hắn, hoàng thượng nhất định sẽ biết đến.

" Phụ thân, ngươi có người thân tín để dùng không? Nếu có hãy phái người này đem tấu chương đưa đến Thụy Vương Ph, nhất định phải tự mình giao cho Thụy Vương, ta nghĩ chuyện này sẽ thành công."

Tô Diễn biết chuyện này quan hệ trọng đại, làm không tốt sẽ mất cả tánh mạng, còn có thể thương tổn già trẻ một nhà, giờ phút này nhìn Phượng Lan Dạ bố trí được ngay ngắn rõ ràng, nên hắn cũng không suy nghĩ nàng vì sao biết Thụy Vương, còn thông minh nhạy bén như thế, hắn chỉ gật đầu: "Tốt, phụ thân lập tức đi làm chuyện này, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

" Tiến vào mỏ vàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.