Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Quyển 1 - Chương 4: Sỉ nhục




Trong thượng thư phòng, Hạo Vân đế lâm vào trầm tư, khuôn mặt khiếp sợ, trong đầu suy nghĩ trở lại đêm hôm đó.

Không ít lần Tương Tình ngã bệnh, lại cùng hắn nhắc tới chuyện muốn xuất cung , hắn không khỏi giận dữ, đối với cái nữ nhân mình thích này , có đôi khi hắn căn bản không cách nào hiểu được nàng, tuy nhiên lại rất thích nàng, trong người của nàng tựa tồn tại một điều bí ẩn, nàng thông tuệ như ánh mặt trời rực rỡ, túc trí đa mưu, chẳng những đối với y thuật tinh thông, ngay cả đối với hành quân đánh giặc cũng rất giỏi, còn làm ra vũ khí lợi hại như thế, nàng gọi vũ khí kia là hỏa pháo.

Một chiều kia, sau khi hai người cãi nhau, tâm tình của hắn vô cùng buồn khổ, liền đi đến ngự hoa viên uống rượu, đem tất cả thái giám cùng cung nữ đuổi ra ngoài, cuối cùng uống đến say, chính là lúc này có một cô gái đi đến, hắn ngước mắt nhìn qua, chỉ cảm thấy cô gái trước mắt chính là Tương Tình, đang dùng nụ cười ôn nhu hiếm thấy nhìn hắn, khiến cho hắn thật cao hứng, đêm hôm đó hai người bọn họ triền miên ân ái thật lâu, sau đó hắn ngủ thiếp đi.

Đợi đến hắn lúc tỉnh lại là bị một giọng nói làm cho thức tỉnh , chính là tiếng kêu của Tương Tình , mặc dù nàng bị bệnh nhưng bởi vì lo lắng cho hoàng thượng, cho nên ngồi đợi hắn ở bên ngoài, nhưng đến lúc nàng đi đến tìm hắn, thế nhưng thấy bên cạnh hắn nằm một nữ tử, nàng kia thân thể lõa lồ lộ, áo quần rơi trên đất, thân thể Bạch Ngọc lại có loang lổ dấu thanh ngân, người có mắt đều nhìn được xảy ra chuyện gì, hôm qua ân ái cở nào kịch liệt triền miên, mà ở một bên trên giường trắng còn nhỏ giọt vài giọt màu, đó là lạc hồng của nữ tử trong sạch .

Nữ tử nằm ngủ ở bên cạnh hắn chính là Trữ gia, hiện tại là người đứng đầu Cửu tần Trữ Chiêu Nghi, trước đó nàng chẳng qua là một Tiểu tài nữ ở hậu cung , bị hắn bỏ quên trong một góc, nhưng kể từ khi mình thị tẩm nàng, cũng không thể làm như không thấy, liền phong nàng thành tứ phẩm Dung Hoa, sau đó nàng lại sinh ra Văn Bội nên được phong làm Chiêu Nghi.

Bởi vì Tương Tình tận mắt nhìn thấy hắn bạc tình, từ lần đó bắt đầu, bệnh của nàng càng ngày càng nặng, cho đó thì qua đời.

Khi đó trong lòng hắn rất thống khổ, thế nhưng lại nhận được tin tức nói Ngọc quý nhân có tin vui, không nghĩ tới hậu cung của mình lại làm ra chuyện thế này, bề ngoài thì là một cô gái băng thanh ngọc khiết, nhưng bên trong lại dám can đảm ở hồng hạnh vượt tường, hắn mất đi Tương Tình đau đến không thể phát tiết, liền đem tất cả oán khí trút trên người Ngọc Liên, hắn giả vờ sủng ái nàng, sau đó vào lúc nàng sinh hạ hài tử, hắn để cho nàng lựa chọn, đến khi đó Ngọc Liên mới biết được, thì ra hắn vẫn hoài nghi hài tử này không phải là của hắn, sủng ái chẳng qua là một màn kịch.

Hài tử cùng nàng chỉ có thể sống một, mà nàng đã tuyệt quyết lựa chọn để cho hài tử sinh hạ , lúc sắp chết nàng còn cười nói.

"Hài tử là của ngươi, ta chỉ muốn lấy cái chết chứng minh trong sạch của ta, Diệp Nhi hắn là huyết mạch của hoàng thất" nói xong nàng liền dùng lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim của mình.

Ánh mắt của Hạo Vân đế đột nhiên trợn to, hơi thở gấp gáp, ngón tay không nhịn được mà run rẩy, từ trước cho tới nay hắn vẫn nghĩ rằng Diệp Nhi không phải là hài tử của hắn, cho nên mới đối với Diệp nhi tàn nhẫn như thế, mà theo câu truyện của hắn kể đúng là chuyện của mẫu phi hắn, chẳng lẽ mình đã oan uổng cho Ngọc Liên, Diệp Nhi quả thật là hài tử của hắn.

Như vậy chính là người đàn bà Trữ gia kia đã tạo ra dấu hiện giả?

Hạo Vân đế lắc lắc đầu, cơ hồ muốn kêu ra tiếng , lần đã kích nặng này khiến cho hắn thoáng cái già thêm mấy tuổi, hắn không tin, cho tới nay người hắn đối phó thật ra thì chính là nhi tử của hắn, lúc trước mặc dù biết rõ Diệp nhi không phải là hài tử của hắn, nhưng tim của hắn có đôi khi cũng bị Diệp nhi hấp dẫn, rất muốn quên chuyện Diệp nhi không phải là hài tử của hắn, nhưng hắn là hoàng đế, có niềm kiêu ngạo của hắn.

Đối với với việc sủng ái Diệp Nhi, thật ra thì có một nửa là thật tâm , là không tự chủ được mà yêu thương, nhưng cuối cùng mình vẫn muốn phá hủy đi hắn.

Hạo Vân đế đứng lên, ở trên cao bên trong thư phòng dạo bước qua lại , bao nhiêu lần chiến đấu đẫm máu hăng hái, bao nhiêu lần chinh chiến nơi biên cương, mặt hắn cũng không đổi sắc, nhưng chuyện lần này lại khiến cho hắn sợ hãi, hắn tình nguyện Nam Cung Diệp đang nói dối, chuyện xưa này là do Diệp nhi thêu dệt nói ra, đúng, nhất định là như vậy.

Nhưng mà hắn đang sợ, hắn thật sự sợ hãi, sợ những gì Diệp nhi thêu dệt chính là sự thật.

Như vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?

Hạo Vân đế đột nhiên quay về phía cửa quát to một tiếng: "Nguyên Phạm."

Nguyên Phạm cho tới bây giờ chưa từng nghe qua thanh âm của hoàng thượng hoảng hốt như vậy, liền một đường chậm chậm chạy đi vào, mở miệng hỏi. : "Hoàng thượng."

" Bãi giá cửu lang điện."

Củu lang điện là chỗ ở của Trữ Chiêu Nghi, Nguyên Phạm không biết ban ngày hoàng thượng đi Cửu Lang điện làm gì, bất quá giờ phút này uy nghi của hoàng thượng cùng ngày thường không giống nhau, thị huyết mà tàn nhẫn, quanh thân tràn đầy sát khí.

" Hoàng thượng bãi giá cửu lang điện."

Nguyên Phạm lập tức hướng ra phía ngoài lớn tiếng thét, có tiểu thái giám thật nhanh đi trước chạy đến Cửu Lang điện truyền tin tức, đây là quy củ trong cung , trước là do tiểu thái giám truyền tống tin tức, để cho các cung tần nương nương nghênh đón hoàng thượng.

Hạo Vân đế không nói thêm một câu nào, bước nhanh đi ra ngoài, trên gương mặt uy nghi của hắn, giờ phút này bố trí nồng đậm đau thương, nếu quả thật chính là Trữ gia đã giở trò, như vậy hắn là nợ Ngọc Liên , còn tổn thương Diệp Nhi.

Nếu nói ở trong hậu cung này người hắn thật phải nói câu xin lỗi, đó chính làNgọc Liên, bởi vì những người khác đến gần hắn đều có mục đích, nếu nhận được sự sủng ái từ hắn thì sẽ khiến cho gia tộc có vinh hoa phú quý, nhưng mà nàng không có, từ thời đểm ban đầu bọn họ gặp nhau, cái nha đầu kia tự mình si tình, vì thế hắn đối với nàng rất ái náy, cho nên vào một khắc cuối cùng, hắn quyết định để nàng mang Nam Cung Diệp rời khỏi hoàng cung, vĩnh viễn không được nữa bước vào An Giáng thành một bước, nhưng Ngọc Liên vì chứng minh sự trong sạch của mình, đã tình nguyện lựa chọn cái chết.

Cho tới lúc đó hắn mới hiểu được, nữ nhân mềm mại như nước cũng có một mặt cố chấp bền bỉ, làm cho hắn có một chút mềm lòng, đáng tiếc dù sao cũng chỉ là trong nháy mắt, nếu như nhiều hơn nhiều hơn một chút nữa, thì kết quả đã không như bây giờ.

Cửu lang điện, Trữ Chiêu Nghi đang cùng nữ nhi Văn Bội ngồi nói chuyện phiếm, nghe được thái giám bẩm báo, lập tức sửa sang lại nghi dung một phen, dẫn Văn Bội quỳ gối ngay giữa đại điện đợi hoàng thượng giá lâm.

Hạo Vân đế vừa mới đi vào, liền nghe được thanh âm mềm mại đáng yêu của Trữ Chiêu Nghi vang lên: "Thiếp thân tham kiến hoàng thượng."

" Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Thanh âm thật nhỏ của Văn Bội vang lên, Văn Bội công chúa luôn luôn sợ vị phụ hoàng này, nàng không giống như Văn Tường, Văn Tường cá tính to gan mạnh mẽ, còn nàng thì hướng nội lại có chút nhát gan, cho nên rất ít khi cùng phụ hoàng một mình nói chuyện nhiều.

Mẫu tử hai người quỳ gối ngay giữa đại điện, lại không nghe Hạo Vân đế cho bọn họ đứng lên

Trên mặt của Trữ gia chợt lóe lên một tia bất an, quay mặt qua hướng khác, nói cái gì cũng không nói, vẫn như cũ ôn nhu dịu dàng.

Hạo Vân đế ngồi vào chỗ của mình, liền hướng Văn Bội mở miệng: "Văn Bội, phụ hoàng có việc muốn cùng mẫu phi thương nghị, ngươi đi ra ngoài đi."

Văn Bội sửng sốt một chút, giọng nói của phụ hoàng lạnh quá, làm người ta run lên, nàng bị sợ đến run run một chút, nào dám ở lâu , len lén liếc mẫu phi một cái, Trữ gia nhìn nữ nhi gật đầu, Văn Bội mới lên tiếng lui ra ngoài: "Dạ, phụ hoàng."

Đại điện an tĩnh lại, thanh âm của Hạo Vân đế âm trầm vang lên: "Tất cả mọi người lui xuống đi."

“ Dạ, hoàng thượng."

Mọi người trong hậu điện Cửu lang cung, bao gồm thiếp thân thái giám Nguyên Phạm của hoàng thượng cũng thối lui đến ngoài cửa điện, Nguyên Phạm giữ cửa, không có ý chỉ hoàng thượng,thì bất luận kẻ nào cũng không được đi vào Cửu Lang điện.

Trữ gia đang quỳ gối trên đại điện quanh thân đều lạnh, nàng có một loại dự cảm không tốt, dường như muốn xảy ra chuyện gì đó, chẳng lẽ? Nàng không dám nghĩ tiếp, chỉ uyển chuyển mở miệng: "Hoàng thượng, là thiếp thân làm sai chuyện gì, chọc cho hoàng thượng sinh khí sao?"

Hạo Vân đế nhìn mặt Trữ gia , nếu như ngày đó không phải là Trữ gia, như vậy Trữ gia cũng không còn là tấm thân xử nữ, nữ nhân này trước khi vào cung thì đã không còn là nữ nhân thuần khiết, mà hắn lại như bị mù, đây là sự trừng phạt của ông trời đối với hắn sao? gương mặt của Hạo Vân đế âm ngao thị huyết, song đồng thật giống như lưỡi dao sắc bén, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía.

" Trữ gia, trẫm hỏi ngươi, đêm trẩm uống rượu say, người trẫm sủng hạnh chính là ngươi sao?"

Trữ gia cúi đầu gương mặt tối sầm lại, trong đôi mắt nổi lên khủng hoảng, chẳng qua cũng rất mau trấn định lại, ngửng đầu lên lộ vẻ kinh ngạc: "Hoàng thượng lời này là có ý gì? Ngày đó hoàng thượng đem thiếp thân nhầm lẫn trở thành quý phi tỷ tỷ, gọi đều là tên của quý phi tỷ tỷ, chẳng lẽ hoàng thượng còn muốn để cho thiếp thân kể lại tình huống đau lòng lúc đó sao?"

Hạo Vân đế con ngươi hơi trầm xuống, nếu như nói không phải là Trữ gia, vì sao Trữ gia lại biết hắn đem nàng trở thành Tương Tình mà yêu thương sủng hạnh, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nếu như ngày đó là Trữ gia, vậy Thất hoàng tử làm sao lại kể câu chuyện như vậy, hắn ta mặc dù là người lãnh mạc, cá tính quái gở, nhưng mà lời nói luôn đi đôi với việc làm, như vậy chỉ còn có một loại khả năng, Trữ gia đã giả vờ hỏi Ngọc Liên chuyện này, cá tính Ngọc Liên vốn đơn thuần, bị người ta dụ là sẽ nói ra, tất nhiên sẽ bị lộ chi tiết.

" Trữ gia, trẫm cho ngươi một cơ hội, nếu như bản thân mình đem chân tướng sự tình đêm đó nói ra, trẫm tạm tha cho Trữ phủ của ngươi một con đường sống, nhưng nếu để ta đều tra thấy sự thật không đúng, như vậy Trữ phủ cửu tộc, một người cũng đừng mong tránh được."

Hạo Vân đế nói xong liền đứng lên, không đợi Trữ gia mở miệng, lại nói tiếp đi: "Trẫm chỉ cho ngươi thời gian một ngày."

Hạo Vân đế cũng không thèm nhìn tới Trữ gia đang ngồi phịch ở trên mặt đất, bước nhanh tiêu sái đi ra ngoài, trong đại điện, Trữ gia vẻ mặt như chết đi , nghĩ tới lời nói của hoàng thượng.

Nếu như bị hắn điều tra ra, Trữ phủ cửu tộc các nàng toàn bộ diệt, mà nàng chính là tội nhân thiên cổ của Trữ phủ .

" Không."

Trữ gia khóc lên, ngoài điện, thanh âm thái giám lại vang lên: "Hoàng thượng bãi giá hồi cung."

Cửa điện ngoài, một thân ảnh tinh tế như bướm chạy vội đi vào, lao thẳng tới Trữ gia đang ngồi trên mặt đất, thất kinh kêu lên: “Mẫu phi, đã xảy ra chuyện gì? Mẫu phi, đến tột cùng là tại sao? Vì sao phụ hoàng lại tức giận như vậy? Mẫu phi."

Trữ gia một câu nói cũng không nói, Văn Bội khóc té ở trong ngực của nàng, nàng có thể nói cái gì, cho tới nay nàng vẫn cẩn thận từng li từng tí giấu diếm đi chuyện của đêm hôm đó, sợ có một ngày sẽ bị người ta phát hiện, cho nên ở trong cung vẫn rất cẩn thận, mặc dù trở thành Chiêu Nghi đứng đầu Cửu Tần, nàng cũng không dám diễu võ dương oai, đối với bất kỳ người nào cũng rất ôn hòa .

Nhưng rốt cuộc vẫn bị phát hiện, đến tột cùng là người phương nào tiết lộ ra ngoài .

Văn Bội còn đang hỏi tới: "Mẫu phi, mẫu phi, ta đi hỏi phụ hoàng, vì sao phải khi dễ mẫu phi?"

Trữ gia vừa nghe lời của nữ nhi nói..., vội vàng lôi kéo tay nàng, lắc đầu, nàng thật sự sợ hãi bị phát hiện, có lẽ sẽ càng ngày càng nhiều người bị dính líu, càng ngày càng nhiều chân tướng bị vạch trần, như vậy đến lúc đó còn có bao nhiêu người sẽ phải chịu thương tổn a.

Tất cả mọi chuyện cũng nên để một mình nàng gánh chịu thôi.

Trữ gia nhớ tới chuyện đêm hôm đó , hoàng đế uống rượu say, ở trong Bái Nguyệt đình đem Ngọc Liên nhầm lẫn trở thành quý phi nương nương nên sủng hạnh, Ngọc Liên vẫn là tấm thân xử nữ trong sạch, nhưng mà nàng ấy luôn luôn xấu hổ, thấy phát sinh chuyện như vậy liền tự giác không mặt mũi gặp người khác, thế nên mới ôm y phục từ con đường nhỏ yên lặng chạy trốn, mà nàng đúng lúc đó nổi lên tâm tình phiền muộn, ở trong ngự hoa viên đi dạo, thấy Ngọc Liên nàng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, bởi vì khi nàng chưa tiến cung, cùng người yêu của nàng là biểu ca đã làm qua chuyện này, tất nhiên biết quan hệ nam nữ nảy sinh, ngày đó nàng lấy thân phận Tú nữ tiến cung, nói là nàng đang lúc nguyệt sự, mang bạc tặng cho ma ma nghiệm thân, nên mới vượt qua, những người đó cũng chủ quan cho là không ai dám can đảm lừa gạt, nhờ đó mà nàng vượt qua cửa ải, nhưng sau khi vào cung, nàng vẫn buồn rầu, nếu bị hoàng thượng phát hiện nàng không còn trong sạch mà tiến cung, sẽ làm cho cả Trữ quý bị tội mất đầu, không nghĩ tới lại có một cơ hội như vậy, quả thật là trời ban cơ hội tốt.

Cho nên nàng nghênh ngang từ đường nhỏ đi qua, lúc ấy thái giám cung nữ đều là nhân chứng, sau khi đi vào Bái Nguyệt đình , hoàng thượng bởi vì hoan ái xong đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, mà nàng liền cỡi y phục của mình xuống, vì để thật giống, còn đang ở trên người của mình nhéo rất nhiều vết thâm tím, tạo thành bằng chứng giả, sau đó Hoàng quý phi xuất hiện, lại càng tăng thêm bằng chứng , Trữ gia nàng là được hoàng thượng một đêm sủng hạnh mà trở thành nữ nhân.

Nàng vốn vẫn cảm thấy thật có lỗi với Ngọc Liên, nhưng sau đó hoàng thượng lại cưng chìu nàng ta, nên nàng liền thở phào nhẹ nhõm , đối với chuyện phát sinh đêm hôm đó, nàng từng thử dò xét qua Ngọc Liên, nàng ấy vì xấu hổ chỉ đề cập tới một đôi lời, mà nàng liền nhớ lấy, có đôi khi rất ủy khuất ở trước mặt hoàng thượng nói chuyện này, hoàng thượng bởi vì áy náy liền tứ phong nàng làm Dung Hoa, sau đó nàng sinh ra Văn Bội lại phong cho nàng trở thành Chiêu Nghi.

Nhưng bây giờ chuyện bại lộ, chẳng những là chuyện đêm đó, nếu nàng phải khai ra, vậy hoàng thượng sẽ ở phía sau tra ra chuyện khác, nàng không phải là thân trong sạch , những chuyện liên tiếp xảy ra này, chỉ sợ Trữ phủ trên dưới phải đều chết a.

Trữ Chiêu Nghi khóc đến chết đi sống lại, nắm chặt tay nữ nhi, không muốn để cho nàng đi tìm hoàng thượng, không phải là hoàng thượng sai, mà chính là lỗi của nàng, Trữ gia khóc mệt, nàng biết có chút ít chuyện nàng cần phải giao đãi rõ ràng , một khi đã như vậy thì để cho nàng một mình gánh chịu đi..

" Văn Bội, mẫu phi không có chuyện gì, phụ hoàng chỉ tức giận mẫu phi thôi, hai ngày nữa sẽ không có chuyện gì."

" có thật không?"

Văn Bội có chút khó tin, mở to hai mắt nhìn Trữ Chiêu Nghi, thấy nàng cuối cùng đã bình phục thương tâm, lau khô nước mắt trên mặt, khôi phục bình tĩnh, còn lộ ra một nụ cười thân thiện, mặc dù sắc mặt rất yếu ớt, nhưng đã không còn kích động nữa rồi, còn bình tĩnh vuốt đầu Văn Bội : "Trở về đi , mẫu phi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát”.

" Văn Bội ở cùng mẫu phi ."

Trữ Chiêu Nghi lắc đầu: "Trở về đi thôi, mẫu phi muốn ngủ chút”

Văn Bội thấy mẫu phi kiên trì, liền vịn Trữ Chiêu Nghi đứng dậy, sau đó buông thân thể nàng rồi đi ra ngoài, bởi vì không yên lòng, nên cẩn thận mỗi bước đi , cho đến khi nàng đi ra khỏi đại điện, nước mắt Trữ Chiêu Nghi mới tích tụ rơi xuống, nhẹ nhàng thấp giọng lẩm bẩm.

"Văn Bội, mẫu phi cũng là vì ngươi a, chỉ mong ngươi sống được vui vẻ một chút."

Màn đêm buông xuống Trữ Chiêu Nghi tự sát trong Cửu lang điện, chỉ lưu lại một phong di thư, di thư rất nhanh đưa đến trong tay Hạo Vân đế, đem tình huống đêm hôm đó báo cáo lại, thật giống như điển cố mà Nam Cung Diệp thêu dệt là cùng một chuyện, đêm hôm đó người hắn sủng hạnh đích thật chính là Ngọc Liên, sau đó bị Trữ gia đổi chỗ, mà Thất hoàng tử Nam Cung Diệp căn bản là hài tử của Nam Cung Khung hắn, vậy mà cho từ trước đến mình lại đem hắn đi ra ngoài làm bia đở đạn, để cho hắn bị ám sát, bị tính kế, mà mình lại làm như không hề hay biết.

Mình thật đáng chết a, Hạo Vân đế ở bên trong đại điện Tiêu Nguyên cung, cuồng thanh cười to, nhưng nụ cười kia thật lạnh lùng, thái giám trong đại điện nghe được thì lập tức bị kinh hãi.

Còn thi thể Trữ gia thì đang đặt trong đại điện của cửu lang điện, trong hậu cung bao phủ một tầng không khí hít thở không thông, mọi người không biết xảy ra chuyện gì? Trữ Chiêu Nghi tại sao lại tự sát, nghe nói buổi chiều hoàng thượng đến gặp nàng, buổi tối nàng liền tự sát, trong chuyện này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Văn Bội công chúa từ trước đền nay luôn luôn nhát gan hèn yếu, nhưng mà hôm nay lại xông thẳng vào Tiêu Nguyên cung, chất vấn hoàng thượng.

" Phụ hoàng, vì sao mẫu phi lại tự sát, đến tột cùng phụ hoàng đã làm gì mẫu phi?"

Văn Bội giọng nói đầy căm hận chất vấn hoàng thượng, Hạo Vân đế nhìn nữ nhi trước mắt , nghĩ đến mẫu phi của nàng làm ra những chuyện như vậy, còn cả việc nàng ấy không còn là tấm thân thuần khiết, cái chết của nàng ta chẳng qua là không cách nào đối mặt với hắn mà thôi, Hạo Vân đế mặt sắc lãnh trầm: “ Lớn mật, lập tức trở về cửu lang điện đi."

Từ trước đến nay Văn Bội và mẫu phi Trữ gia ở cùng một chỗ, cho nên tình cảm sâu đậm , mẫu phi chết đi khiến cho trong nội tâm nàng hiện lên căm hận, nên mới có thái độ khác thường, không biết sợ Hạo Vân đế , giờ phút này cùng Hạo Vân đế nhìn nhau , nàng cắn chặt răng, đứng im không nhúc nhích.

Hạo Vân đế ra lệnh một tiếng:"Người đâu, đem Văn Bội công chúa mang về."

" dạ, hoàng thượng."

Nguyên Phạm dẫn một vài thái giám đi thẳng đến chỗ Văn Bội công chúa, đem nàng bắt lại đưa đi xuống, Văn Bội còn lớn tiếng nói, gọi: "Phụ hoàng, ta hận ngươi, ta hận ngươi, là ngươi bức tử mẫu phi , là ngươi bức tử nàng."

Hạo Vân đế mệt mỏi tựa vào trên long ỷ, phân phó Nguyên Phạm phía dưới: "Phái người coi chừng Văn Bội, không cho phép nàng ra khỏi Cửu lang điện một bước."

Hắn không muốn nhìn thấy nữ nhi này, vừa nhìn thấy nàng, liền nghĩ đến những chuyện mà mẫu phi nàng đã làm, nàng chẳng những nàng không còn tấm thân thuần khiết, còn làm hại hắn đối với động thủ với nữ nhân yêu hắn, sự hối hận to lớn bao phủ ở trong lòng Hạo Vân đế, làm cho hắn cảm thấy vô lực không còn sức để động đậy được.

Cửu tần Trữ Chiêu Nghi tự sát, chẳng những chấn động đến cả triều đình, bên trong An Giáng thành cũng nghị luận rối rít, Trữ gia lại càng oán giận, khủng hoảng, không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Khiến cho Chiêu Nghi nương nương tự sát.

Tin tức truyền tới Tề vương phủ, Nam Cung Diệp ngồi ở bên trong thư phòng đang đùa với Ngân Ca.

Ngân ca thì đang học nói: "Gia, ta nhớ ngươi lắm, Gia, ta nhớ ngươi lắm."

Đáng tiếc trên dung nhan tuấn mỹ của Nam Cung Diệp không hiện lên một nụ cười, vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ có ánh mắt là ôn nhu, từ từ nhìn Ngân ca, tựa hồ muốn từ trên người của nó thấy bóng dáng của Lan Nhi, nghĩ đến lúc nàng trêu chọc Ngân ca thật xinh đẹp, Tâm liền chìm đến đáy cốc.

" Vương gia"

Nguyệt Cẩn gõ cửa đi vào, cung kính bẩm báo: "Trong cung có tin tức truyền đến, cửu tần Trữ Chiêu Nghi hôm qua đã tự sát."

Nam Cung Diệp lông mày chau lại, ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén âm ngao, trầm trầm thật giống như được mây đen bao bọc, buông Ngân ca ra, đưa tay nâng chung trà lên .

Hôm qua hắn mới vừa vào cung cùng phụ hoàng kể chuyện xưa, chỉ qua một đêm, Trữ Chiêu Nghi liền tự sát, như vậy ngày đó thật sự có người giả mạo mẫu phi, là người đàn bà Trữ gia kia sao? Bởi vì hoàng thượng đi hỏi nàng, nàng sợ cho nên tự sát sao? khóe môi Nam Cung Diệp kéo lên một nụ cười lạnh, nếu như nàng còn sống, hắn nhất định sẽ không bỏ qua nàng, đem nàng đi lăng trì, để cho nàng không đi hại người nữa, ngày đó mẫu phi gặp chuyện không may, hiện tại đấn lượt nàng phải đền tội, thật là ông trời có mắt mà, đáng đời, dù có chết vạn lần cũng không bù đắp lại được tội ngày đó.

Trữ phủ, hắn sẽ không bỏ qua , Trữ gia, dù cho ngươi thành quỷ cũng không được an bình đâu.

Khóe môi Nam Cung Diệp hiện lên nụ cười lạnh tràn đầy máu tanh, mặt mũi âm tàn giống như ma quỷ tái thế.

Bên trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, Nam Cung Diệp đắm chìm trong im lặng, một bên Nguyệt Cẩn thấy Vương gia lãnh mạc như thế, càng thêm đau lòng, hiện tại Tề vương phủ tựa như có một vết nứt, bước đi nói chuyện phải cẩn thận từng li từng tí, một chút tiếng vang cũng không có, mọi người sợ bị Vương gia trừng phạt, cho nên tất cả đều không dám hành động lớn tiếng.

Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Nguyệt Cẩn đi qua kéo cửa ra, nhìn người đến một cái, không khỏi kinh ngạc, khiêu mi để cho qua.

" Thập hoàng tử."

Người đến là thập hoàng tử, thập hoàng tử luôn luôn ở trong thâm cung, bởi vì thân thể từ nhỏ ốm yếu, cho nên không có quá nhiều hành động, không nghĩ tới lại thấy hắn ở đây, thập hoàng tử vừa đi vào , thấy quanh thân Nam Cung Diệp lạnh lẻo trầm mặc, thập hoàng tử không khỏi nghẹn ngào kêu một tiếng: “Thất hoàng huynh."

Nam Cung Diệp chau long mày liếc Thập hoàng tử một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Làm sao ngươi lại xuất cung đến đây."

" Phụ hoàng bảo ta tới ở cùng ngươi, "Thập hoàng tử nói xong liền phát hiện thần sắc của Nam Cung Diệp phát ra lạnh lùng trong trẻo, con ngươi lóe lên ánh sáng rồi biến mất, liền không khỏi kỳ quái, phụ hoàng cùng thất hoàng huynh đã xảy ra chuyện gì.

Nam Cung Diệp không nghĩ chuyện gì khác nữa, chào hỏi thập hoàng tử.

Hắn và thập hoàng tử luôn luôn giao hảo, thập hoàng tử cùng hắn từ nhỏ đều không có mẫu phi, lại có bệnh trong người, bởi vì thân thể sinh ra nhiều bệnh, cho nên ngày thường gầy yếu, nhìn qua thật liền thấy tuổi thọ không cao, chỉ là tính tình của Nam Cung Diệp dững dưng và rất lạnh lùng.

"Ngồi xuống đi."

Huynh đệ hai người ngồi ở bên trong thư phòng, Nguyệt Cẩn lui ra ngoài, trong lòng cầu nguyện, chỉ mong thập hoàng tử có thể làm cho Vương gia buông lỏng một chút tâm tình, bất quá chỉ sợ là rất khó khăn, trừ phi Tiểu Vương phi trở lại, nhưng là trên vách núi cao té xuống như vậy, Tiểu Vương phi còn có thể sống được sao? Nếu như nói nàng không chết, sao bọn họ liên tiếp tìm bao nhiêu ngày, cũng không thấy bóng dáng của nàng.

Nguyệt cẩn đứng ở hành lang nhìn bầu trời, ông trời xin phù hộ Tiểu Vương phi đừng xảy ra chuyện gì a, như vậy Vương gia sẽ vui vẻ.

. . . . . ." .

Tiêu thành là một địa phương giàu có và đông đúc nằm ở hướng Tây Nam, xung quanh có rất nhiều trấn nhỏ, người lui tới rất náo nhiệt.

Tô Diễn chính là tri phủ của Tiêu thành, hắn đã làm tri phủ ở đây được ba năm, rất được dân chúng địa phương yêu thích, cá tính Tô Diễn chính trực, lại cực kỳ hiền hòa, cho nên bất kể làm quan hay làm dân, cũng là một quan tốt.

Hậu viện Tô phủ, vài toà sân lần lượt đan xen, cửu khúc hành lang gấp khúc, trên mỗi xà nhà điều điêu khắc chạm trổ

Mỗi một viện điều có khung cảnh khác nhau, có sân theo khuynh hướng phong cách điền viên, dùng bùn đất xây những bức tường thấp, đầu tường dùng rơm rạ để che đậy, còn có thêm mấy trăm gốc cây Hạnh Hoa, nở đỏ rực, từ xa như rặng mây hồng, mấy gian nhà tranh tọa lạc ở chính giữa, nơi này chính là chỗ ở của Tô lão gia cùng Trầm phu nhân .

Ngoài ra còn có viện mang phong cách sơn dã, bốn phía sân rất nhiều kỳ hoa dị thảo, hoặc khiên đằng, hoặc dẫn mạn, hoặc sinh sơn điên, hoặc xuyên Thạch kích, nhìn lại một cái, nơi nơi một màu xanh biết, mấy gian phòng xá ẩn vào trong đó, có nhiều điểm bạc bị che kín, nơi này trước kia là sân của Tô Thanh Nhã, hiện tại trống vắng không có ai, mà hai người Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn được Trầm phu nhân cho các nàng tự chọn lựa một biệt viện khác.

Trong viện này, hoa nở khắp nơi, sơn giả suối nhỏ, trên bức tường cao của viện rậm rạp đầy cây mộc hương, trong viện còn có hoa hoa viên, mẫu đan thược dược tường vi cái gì cần có đều có, đẹp không sao tả xiết, ngoài ra còn có một ít cây chuối tây ở dưới bệ cửa sổ, cả tòa sân một nhìn lại một cái, thật là làm cho người yêu thích.

Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn vừa nhìn liền thích, sân viện này còn có một tên dễ nghe, Thược Dược Hiên.

Ở chỗ này, Phượng Lan Dạ chính là nữ nhi tô thanh nhã của Trầm phu nhân , Vụ Tiễn là nghĩa nữ Tô Thanh Vãn của Trầm phu nhân , hai người so với thân tỷ muội còn thân hơn, đối với Tô lão gia cùng Trầm phu nhân lại càng thân mật, gọi bọn là phụ thân cùng mẫu thân.

Hai người vẫn khát vọng sẽ có song thân yêu thương, không nghĩ tới lại tìm được trên người Tô lão gia cùng Trầm phu nhân, các nàng đã gọi bọn họ một tiếng cha mẹ, làm cho hai lão nhân gia vô cùng cao hứng, trong tâm liền đem các nàng trở thành nữ nhi thân sinh mà yêu thương thật lòng.

Hạ nhân trong Tô phủ, nhất trí gọi Vụ Tiễn là Đại tiểu thư, Lan Dạ là Nhị tiểu thư.

Trên mặt Phượng Lan Dạ vẫn đang chữa trị như trước, việc chữa trị đã trải qua một tháng, mấy ngày nữa liền hoán dược, đầu tiên là rất nhiều băng gạc, sau đó là rất ít băng gạc, cuối cùng chỉ còn một tầng, cho tới nay nàng còn chưa thấy được mặt của chính mình, không biết hình dáng ra sao, người khác cũng không nhìn thấy.

Thời điểm Thần y Bách Lí Hạo làm những chuyện này đều không cho người khác nhìn thấy, có một lần Phượng Lan Dạ giống như vô ý hỏi: "Có phải người sợ người khác thấy được tay nghề của ngươi hay không ?”.

Bách Lí Hạo kinh ngạc nhìn nàng một lát, cuối cùng cũng không nói gì.

Lúc này, trong phòng Phượng Lan Dạ đứng đầy người, Trầm phu nhân, không, nên gọi là nương của nàng, từ đáy lòng Phượng Lan Dạ đã tiếp nhận Trầm phu nhân trở thành mẫu thân của nàng, mẫu thân vươn ra một đôi tay, khích lệ nhìn nàng, còn ôn nhu an ủi nàng: "Không có chuyện gì, thanh nhã của chúng ta không có chuyện gì, có mẫu thân ở đây, chuyện gì cũng không có."

Lòng của nàng trở nên rất mềm mại, chưa từng hưởng thụ tình thương của mẹ, nàng hít sâu một hơi, thì ra là tình thương của mẹ là tốt đẹp như vậy, thật giống như hít phải một luồng khí ngọt ngào .

Nàng là người có vận khí không tốt, mặc dù nghĩ đến Diệp lòng sẽ rất đau rất đau, nhưng nhìn đến mẫu thân đối với nàng thương yêu, nàng liền muốn tham lam một chút ấm áp từ mẫu thân.

" mẫu thân, không có chuyện gì."

Phượng Lan Dạ gật đầu, một bên Vụ Tiễn nhìn nàng, trên mặt của nàng che một làn sa mỏng, bởi vì có vết sẹo, Bách Lí Hạo vốn muốn chữa trị cho nàng, nhưng mà nàng cự tuyệt.

Lan Dạ biết trong lòng nàng ấy có suy nghĩ khác, nên cũng không thúc giục nàng ấy, bởi vì nàng đã len lén hỏi Bách Lí Hạo, sẹo này không có đáng ngại, chỉ cần nghĩ đến việc chữa trị, tùy thời lúc nào cũng có thể chữa.

" Yên tâm đi, không có việc gì ."

Phượng Lan Dạ lần nữa gật đầu một cái, vươn ra hai cái tay, một tay nắm mẫu thân, một tay nắm Vụ Tiễn, nàng nhớ lại thời điểm các nàng nhảy núi, nàng đã nói, nếu có kiếp sau, thì sẽ trở thành tỷ muội, hiện tại nàng ấy chính là tỷ tỷ của mình.

Trong phòng, Bách Lí Hạo đang tháo đi băng gạc trên mặt nàng, không khí trong phòng thật hồi hộp, thế như rất khó có được không khí ôn nhu dịu dàng này.

Một tầng tầng băng gạc vừa được tháo ra, cuối cùng lộ ra gương mặt của Phượng Lan Dạ .

Trong nháy mắt, cả phòng yên tĩnh đến đáng sợ, ai cũng không nói gì, tựa hồ cũng bị kinh hãi, trực giác của Phượng Lan Dạ lập tức phản ứng, có phải bị biến dạng rồi hay không, bằng không tại sao mọi người lại có bộ dáng này a, nàng không tự chủ được vươn tay lên sờ sờ gương mặt, vẫn không quên trấn an mọi người.

“có phải biến dạng rồi hay không, không có chuyện gì, ta vốn là người không để ý đến dung mạo."

Người phản ứng đầu tiên là Bách Lý Hạo, thanh âm từ tính tinh khiết của hắn vang lên: "Chẳng lẽ ngươi hoài nghi y thuật của ta không được ?"

Phượng Lan Dạ cau mài, đây là có ý gì? Chữa trị thành công, nhưng mọi người tại sao lại có vẻ mặt kinh ngạc như thế, thật lâu cũng không có phản ứng , nàng quay đầu nhìn về mẫu thân cùng Vụ Tiễn, hai người kịp phản ứng lại, cười nắm chặt tay Phượng Lan Dạ.

“Thanh Nhã thật xinh đẹp a."

Trầm phu nhân cười rất vui vẻ, Vụ Tiễn cũng đồng ý gật đầu, đúng vậy, thật đẹp, giờ phút này Lan Dạ không giống Tô Thanh Nhã, cũng không giống nàng, ngược lại là sự kết hợp giữa tô thanh nhã và bản thân nàng, ánh mắt và miệng là của Phượng Lan Dạ, còn lại là bộ của Tô Thanh Nhã, những thứ này đem kết hợp trên một người, thật sự giống như hư ảo, đẹp như trích tiên trên dao trì, làm cho người khác liếc thì không thể nào dời tầm mắt đi được.

Tiểu Hoàn thật nhanh mang gương đồng đến đưa đến tay Phượng Lan Dạ, nàng liếc nhìn mẫu thân cùng Vụ Tiễn một cái, rồi giơ lên gương, liền thấy nữ nhân trong kính .

Nga Mi phấn đại, môi anh đào má hồng phấn, đôi mắt long lanh, dung nhan này tựu như một đóa Phù Dung nổi trên mặt nước, da thịt trắng như tuyết ngoài tái ngoại, trên má là má lún đồng tiền nhìn thật là ôn nhu, hai gò má như hai rặng mây đỏ.

Phượng Lan Dạ chạm nhẹ vào mặt của nàng, không thể phủ nhận, gương mặt này nghiêng nước nghiêng thành, trong đó có hai ba phần là dung nhan của nàng, phần còn lại đích thực là dung mạo của Thanh Nhã, thật là một sự pha trộn đặc biệt , so với trước nàng còn xinh đẹp hơn, nhưng bộ dạng của nàng như vậy, Phượng Lan Dạ cũng không cảm thấy vui vẻ, bởi vì khi nàng đứng ở trước mặt Diệp, chỉ sợ hắn sẽ không nhận ra nàng, rời đi khỏi Diệp thì còn dung mạo tuyệt sắc làm cái gì? Mà hắn cũng sẽ không để ý hình dáng của nàng lớn lên ra sao.

Bên tai, thanh âm Bách Lí Hạo vang lên.

“ Thanh Nhã, những ngày kế tiếp đừng quên uống thuốc."

Phượng Lan Dạ gật đầu, hiện tại nàng đã có thói quen người khác gọi nàng là Thanh Nhã, bởi vì cho tới nay nàng chưa nói ra tên thật của mình và Vụ Tiễn, cho nên người khác cũng đem nàng trở thành Tô Thanh Nhã.

Bách Lí Hạo thu thập xong đồ, xoay người đi ra ngoài, thời điểm gần đến trước cửa, hắn quay đầu nhìn sang, thấy gương mặt kinh diễm kia, liền không tự chủ được cong miệng lên cười khẽ.

Trong khoản thời gian này, hắn nhìn nàng từng chút từng chút một, biết nàng là một tiểu nha đầu kiên cường, bị đau cũng sẽ không khóc một tiếng, bị khổ cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt, rõ ràng không phải là nữ nhi của Trầm phu nhân, nhưng đối với Trầm phu nhân như mẫu thân thân sinh, nha đầu như vậy thật làm người khác đau lòng a .

Bách Lí Hạo nghĩ đến đó liền lui ra ngoài, hôm nay hắn phải trở lại núi Thái Nghĩa , bởi vì có một bệnh nhân mà hắn phải cứu chữa.

Trong phòng, Trầm phu nhân lôi kéo Phượng Lan Dạ ngồi vào bên cạnh mình, cao hứng nói: "thật tốt quá, thật tốt a, cuối cùng cũng có thể vượt qua nguy hiểm."

Vụ Tiễn Một ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, đúng vậy a, nguy hiểm đã vượt qua, mặc dù nàng biết Lan Dạ chưa chắc đã cao hứng, nhưng ít nhất dung nhan đã được khôi phục, hơn nữa nàng tin tưởng Nam Cung Diệp không phải là người quan tâm đến dung mạo, cho dù Lan Dạ thay đổi thành bộ dáng như thế nào, hắn vẫn sẽ yêu nàng.

Vào buổi tối, Tô lão gia từ quan nha trở lại, thấy được bộ dạng của Phượng Lan Dạ, cũng thật cao hứng, sai người lập tức chuẩn bị một bàn dạ tiệc, để người trong nhà cùng nhau đoàn tụ.

Mặc dù Thanh Nhã cùng trước kia không phải là giống nhau như đúc, nhưng rốt cuộc cũng là dùng bức họa của nàng chữa trị, cho nên đầu tiên nhìn thấy liền khẳng định nàng là thanh Nhã, chỉ có nhìn thật kỹ thì mới phát hiện bộ dạng với cũng trước kia không giống nhau.

Trong bàn tiệc, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn kính Tô Diễn cùng Trầm phu nhân một chén rượu.

" cám ơn ân tái tạo của phụ thân, mẫu thân."

" tốt, tốt."

Hai vợ chồng đều cao hứng uống rượu, ý bảo hai nha đầu ngồi xuống, Tô Diễn quả thật rất vui, vừa uống rượu vừa nói chuyện.

" Nha đầu, ngươi nhất định phải có một tấm lòng lương thiện a, ta Tô Diễn cả đời cho tới bây giờ chưa hại người bao giờ, cũng làm nhiều việc thiện, ông trời mới hậu đãi cho ta như vậy, mới có thể để cho ta gặp được hai người các ngươi a, nếu như không có các ngươi, chúng ta hẳn sẽ rất khổ sở a."

Hơn nữa nữ nhi mới này , so sánh với Thanh Nhã còn làm người ta yêu thương hơn, trước kia Thanh Nhã mặc dù thật rất nghe lời, nhưng lá gan nàng quá nhỏ, mà Tô Diễn xuất thân là võ quan, nhìn thấy nữ nhi như vậy, luôn luôn không có lòng phòng bị người khác, nhưng nữ nhi hiện tại làm cho hắn bớt đi phần nào hối tiếc, các nàng thoạt nhìn đều cơ trí thông minh, hơn nữa cũng thật kiên cường , những điều này làm cho hắn thật thích.

Tô Diễn dứt lời, Trầm phu nhân lại càng cao hứng gật đầu: "Đúng vậy a, Thanh Vãn, Thanh Nhã, mẫu thân nhìn thấy các ngươi thật sự là rất vui a."

Phượng Lan Dạ nhìn nhị lão trước mặt đang rất cao hứng, trong lòng nghẹn ngào, không biết nên nói cái gì cho phải, thật ra thì nàng cùng Vụ Tiễn đã bàn xong là phải về kinh thành, đi gặp Nam Cung Diệp, nàng sợ Diệp sẽ làm ra chuyện hành hạ bản thân mình, cho nên phải lập tức trở về kinh.

Bất quá nhìn cha mẹ cao hứng như thế, các nàng thật không đành lòng nói chuyện này, hay là ngày mai rồi nói sau.

Buổi tối, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn phụng bồi hai vợ chồng uống rượu nói chuyện, thật là nói không hết chuyện trong thiên hạ, Tô Diễn cuối cùng đã rất say, Trầm phu nhân cũng có chút men say, vì nàng uống cũng không ít, mà Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn cũng không dám uống nhiều, bởi vì nàng vẫn đang bị thương, còn phải uống thuốc, rượu đối với người bệnh không tốt.

Tô Diễn cùng Trầm phu nhân sau khi rời đi, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn hai mặt nhìn nhau, cuối cùng tâm tình đều có chút trầm trọng .

“ Chúng ta sau khi rời đi, cha mẹ có thể đau lòng nhiều lắm không?"

Vụ Tiễn nhẹ giọng nói, ngửng đầu lên nhìn Lan Dạ, Lan Dạ gật đầu.

" Khẳng định , nhưng mà ta sẽ dàn xếp một chút, liền để cho Diệp đem phụ thân triệu hồi về kinh, như vậy không phải chúng ta lại có thể đoàn sao?"

Vụ Tiễn đề nghị nghe như thế , lập tức cao hứng gật đầu: "Ừ, cái này hay, cứ làm như thế, vì không để cho cha mẹ thương tâm, sáng mai khi trời vừa canh năm chúng ta liền rời đi , đến lúc đó cửa thành mới mở là có thể ra khỏi thành, trở về An Giáng Thành."

Phượng Lan Dạ gật đầu đồng ý, nhưng nghĩ đến vết thương trên mặt Vụ Tiễn, Phượng Lan Dạ liền chau mày: "Vụ Tiễn, tại sao không để cho Bách Lí Hạo chữa trị vết thương trên mặt tỷ."

" Chuyện đó để nói sau, hiện tại ta không muốn về An vương phủ, có lẽ ta cùng Nam Cung Quân cuối cùng chỉ hữu duyên vô phận ."

Nàng cũng không nói ra miệng cái gì, mặc dù nàng là An vương phi, nhưng trong vương phủ lại có mấy nữ nhân kia, có đôi khi nghĩ tới những nữ nhân kia sống ở trong vương phủ, trong lòng thấy rất khó chịu, nhưng nàng thân là chánh phi, lại không thể gây ra rắc rối, mặc dù Nam Cung Quân không cưng chìu những nữ nhân kia, nhưng những nữ nhân kia thật sự vẫn tồn tại , bọn họ vẫn oán nàng, hận nàng, nếu như có một ngày Nam Cung Quân không cưng chìu nàng nữa, chỉ sợ nàng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cho nên không bằng an tâm làm Tư Mã Vụ Tiễn, từ nay về sau chỉ có một mình, không phải quá thanh thản hay sao?

" Vụ Tiễn."

Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn tình như tỷ muội, đối với tâm tình của Vụ Tiễn nàng tất nhiên đều hiểu được, nếu như đổi thành mình, ở Tề vương phủ có nữ nhân khác tồn tại, chỉ sợ nàng cũng sẽ một đi không trở lại , mặc dù những nữ nhân kia chỉ là vật trưng bày, nhưng cũng có vết ngăn trong lòng, cho nên nàng không khuyên giải Vụ Tiễn.

" tốt, chỉ cần tỷ vui vẻ là tốt rồi, chẳng qua sợ không được vậy thôi?"

Nàng sợ nhất chính là Vụ Tiễn không vui, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi.

“ Biết rồi, ta đã nói rồi, kiếp sau nguyện cùng Lan Nhi làm tỷ muội, hiện tại chúng ta là tỷ muội, lòng ta tất vui, nên không nghĩ đến chuyện khác."

Vụ Tiễn đứng lên lôi kéo tay Phượng Lan Dạ trở về, ngoài cửa hai tiểu nha đầu vội vàng đuổi theo các nàng, Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư tình cảm thật tốt a.

Hai người trở về phòng nghỉ ngơi, một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai lúc canh năm, hai người im lặng rời khỏi Tô phủ, dắt hai con ngựa đi ra khỏi thành, vừa chạy tới cửa thành, đúng lúc cửa thành vừa mở, một đường giơ roi giục ngựa rời đi Tiêu thành, trở về An Giáng Thành.

Phượng Lan Dạ một lòng thẳng tiến, hận không được một bước chạy tới kinh thành, nhìn thấy Nam Cung Diệp, dọc theo đường đi có rất nhiều người nhìn các nàng, giật mình nhìn thoáng qua, than thở không dứt, mà Vụ Tiễn lại càng thần bí khó lường.

Hai nữ tử thu hút biết bao nhiêu tầm mắt, quanh thân bao phủ sắc thái thần bí, làm cho người ta mơ màng không dứt.

Phượng Lan Dạ một thân lạnh lùng, đối với những điều này không có một chút suy nghĩ nào, ánh mắt làm như không thấy, cùng Vụ Tiễn giục ngựa chạy như điên, một ngày đã đi được hơn nữa lộ trình.

Chiều nay nghỉ đêm tại một khách sạn trong trấn nhỏ, bởi vì sợ gây chú ý nên, hai người vào phòng liền không bước ra bên ngoài, tất cả ăn ở đều ở trên lầu, đại sảnh lầu dưới là tửu lâu , tiếng ầm ỹ rất lớn, tại thị trấn nhỏ này, toàn là người trong giang hồ, nói chuyện đương nhiên là rất lớn, các nàng ở phía sau cánh cửa đóng kín cũng nghe thấy.

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn ở trên lầu ăn cơm, ngầm trộm nghe có người nói tới chuyện bên trong An Giánh Thành, không khỏi vễnh tai nghe hai câu, cuối cùng nghe được có người nhắc tới Tề vương Nam Cung Diệp, vừa nghe đến tình huống của Nam Cung Diệp, Phượng Lan Dạ lập tức dùng tất cả lực chú ý tập trung nghe.

Một đạo thanh âm không lớn không nhỏ truyền đi lên.

" Biết không? Tề vương phi qua đời, Tề vương đau đớn gần chết, hôn mê bao nhiêu ngày, sau một tháng không bước ra khỏi phủ một bước, hoàng thượng thấy Tề vương thương tâm, hiện tại đem trưởng nữ của Bình Nguyên hầu ban thưởng vào Tề vương phủ ."

Tiếng nói của người nọ vừa dứt, đôi đũa trong tay Phượng Lan Dạ rớt xuống trên mặt đất, một câu cũng nói không nên lời, Vụ Tiễn cũng nghe thấy, vội vàng mở miệng: "Ngươi đừng nghe những lời nói bậy, dân trong thôn nói lung tung, Tề vương làm sao có thể nhận quà tặng này lúc ngươi vừa rời khỏi."

Tiếng nói của nàng mới vừa xong, thân hình của Lan Dạ chợt lóe lên liền chạy vội đi ra ngoài, Vụ Tiễn vội vàng theo sau, chỉ thấy nàng từ lan can trên lầu hai trực tiếp nhảy ra, như một con Đại Điểu giương cánh đang bay trên không mà rơi xuống.

Trong đại sảnh khách điếm, những khách nhân đang ăn cơm đều trợn mắt hốc mồm, nhìn một nữ nhân từ trên trời giáng xuống, thật giống như thiên tiên, trên người quần lụa rung rinh, rơi thẳng xuống dưới, nhưng quanh thân toàn sát khí, chính xác lặng im rơi vào bên bàn ở trước mặt người vừa nói chuyện, đột nhiên đưa tay ra nhắc lên cổ áo của người kia, quanh thân toàn sát khí, trầm giọng mà hỏi.

" Nói, thật sự là hoàng thượng đem nữ nhi của Bình Nguyên hậu ban thưởng vào Tề vương phủ sao?"

Người nọ liên tục gật đầu, bị sát khí của Phượng Lan Dạ dọa sợ, mặc dù tiểu nha đầu này rất đẹp, giống như thiên tiên, nhưng khi nhìn thấy quanh thân nàng toàn sát khí, hơn nữa mới vừa thấy nàng ra tay liền biết nàng là một cao thủ rồi, chỉ sợ mình không cẩn thận thì có thể bỏ mạng a.

Mà trên lầu hai Vụ Tiễn cũng theo sát phía sau nhảy xuống, võ công của nàng mặc dù không phải là hết sức lợi hại, nhưng tầng 2 nho nhỏ này cũng không làm khó được nàng, nàng nhảy xuống dưới xong, liền nhìn chằm chằm những người đó, trầm giọng: "Không nên nói huyên thuyên lung tung a."

Người trên bàn bên kia không biết đã chọc phải người nào, đầu tiên là một tiểu nha đầu hung thần ác sát, hiện tại lại hiện ra một nữ nhân che mặt , hai người đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, bọn họ có nói sai cái gì đâu, một đám người liên tục gật đầu.

" Chúng ta mới từ trong kinh thành về, đâu có nói lung tung đâu, hoàng thượng quả thật là có đem nữ nhi kia ban thưởng vào Tề vương phủ, nghe nói Tề vương không có cho nàng kia vị trí chánh phi, chỉ là một tiểu thiếp, còn phải từ cửa hông mà đi vào."

Tiếng nói của người này vừa dứt, những người bên cạnh thở dài , có người lắc đầu có người nghị luận.

" Đường đường trưởng nữ của Bình Nguyên hầu lại đến Tề vương phủ làm tiểu thiếp, rất không có khả năng này đi."

" Cũng không phải là không thể nào, nếu hoàng đế thật sự hạ chỉ, thì biết làm sao."

Trong đại sảnh một người một câu, sắc mặt Phượng Lan Dạ âm trầm khó coi, buông lỏng tay khỏi cổ áo của người nọ, xoay người liền hướng trên lầu đi lên, đợi đến hai người các nàng biến mất, một ít khách nhân ở bàn bị sợ nhanh chóng bò dậy liền đi, trong miệng lẩm bẩm, xem ra hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch rồi, làm sao lại đụng phải hai nữ nhân như vậy a, đi mau, đi mau.

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn lên gian phòng trên lầu hai, hai người vẫn không nói gì, Vụ Tiễn thấy Lan Dạ không vui, cẩn thận ôn nhu an ủi nàng: "Chờ chúng ta về đến Tề vương phủ, Nam Cung Diệp nhất định sẽ đem nữ nhân kia ném ra ngoài ."

Phượng Lan Dạ lắc đầu, ngồi vào trên giường, vẻ mặt như có điều suy nghĩ: "Ta sẽ không đi trở về."

Vụ Tiễn vừa nghe lời nói của nàng, cho là nàng tức giận, nóng lòng hẳn lên: "Lan Nhi, ngươi đừng trách Tề vương, hắn không biết ngươi còn sống, nếu biết thì làm sao có thể để cho người đàn bà kia vào phủ chứ?"

Phượng Lan Dạ gật đầu: "Ta biết, ta không trách hắn, nhưng mà ta hận vị hoàng đế kia, hắn đã hủy diệt bao nhiêu người, thiết lập bao nhiêu người thành con cờ trong tay hắn, sắp đặt tất cả cục diện, hơn nữa tự cho là mình thông minh hơn người, tính kế tất cả mọi người bên cạnh, ngay cả Ngũ hoàng tử Thụy Vương, dựa trên danh nghĩa là hắn yêu thương nhưng chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trong tay hắn, trên thực chất tất cả mọi chuyện cũng là để củng cố hoàng quyền cao cao tại thượng của hắn, ta muốn phá huỷ mọi thứ của hắn, hủy diệt hoàng kim giáp của hắn."

Trong chớp mắt quanh thân Phượng Lan Dạ toàn là sát khí, như đòi mạng đoạt hồn thật là lãnh khốc, khóe môi vẽ ra nụ cười thị huyết: "Ta hiểu Diệp, hắn không phải là người khinh địch như thế, hắn để cho nữ nhi của bình nguyên hầu vào phủ, chỉ vì trả thù hoàng thượng, kế hoạch trả thù của hắn lập tức sẽ bắt đầu, nếu như ta xuất hiện, hắn sẽ thu tay lại, có thể sẽ mang ta trở về Nhu Yên đảo, nhưng những người đã chết thì phải làm sao, mạng của bọn hắn không phải là mạng sao? Cho nên ta sẽ để cho Diệp tin là ta đã chết, như vậy hắn sẽ tiêu diệt hết thảy mọi thứ của Hạo Vân Đế."

Tư Mã Vụ Tiễn nghe lời nói của Phượng Lan Dạ..., biết nàng nói rất có lý, nhưng làm vậy nhất định sẽ làm cho lòng nàng đau đớn, sẽ rất khó chịu, Nam Cung Diệp cũng sẽ rất đau .

" Nếu thế Tề vương sẽ rất thống khổ, trong lòng ngươi cũng không chịu nổi."

" Ta sẽ nhanh chóng hồi kinh , đến lúc đó ta là Tô Thanh Nhã, ta sẽ cùng hắn hủy diệt mọi thứ trong tay Hạo Vân đế, để hắn ta biết hoàng quyền không phải là vạn năng , thật ra hắn không yêu bất cứ người nào, nữ nhân, nhi tử, hắn yêu chẳng qua là hoàng quyền của hắn."

" Vậy bây giờ chúng ta trở về Tiêu thành sao?"

Vụ Tiễn ngửng đầu lên nhìn Phượng Lan Dạ, đợi một câu nói của nàng, thật ra thì mình cũng không muốn vào kinh, chẳng qua là không yên lòng, cho nên mới tính toán theo nàng trở lại kinh thành.

" ừ, sau này ta là Tô Thanh Nhã, ngươi là Tô Thanh Vãn, những việc trước kia hãy xem như là quá khứ để quên đi, thời điểm hồi kinh chính là để cho những người đó bị đau khổ."

Trong phòng Lan Dạ một thân lạnh lẻo khí, khóe môi là nụ cười ngông nghênh lãnh diễm, cả khuôn mặt xinh đẹp thật giống như một đóa hoa ma quái, bên cạnh Vụ Tiễn cũng gật đầu đồng ý, thật ra nàng bây giờ còn chưa chuẩn bị tốt để hồi kinh, kinh thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có lẽ sẽ gặp lại được Nam Cung Quân , nàng sợ khi nhìn thấy hắn sẽ nhịn không được liền nhìn nhận hắn, như vậy lại một lần nữa trở lại về cuộc sống như trước đây, đây cũng là lý do nàng không chữa trị gương mặt, dung nhan của nàng bị huỷ, nhất thời sẽ làm cho người khác căn bản nhận không ra.

" Như vậy ngày mai chúng ta trở về Tiêu thành đi."

" tốt."

Hai tỷ muội thương lượng xong, liền rửa mặt một phen nghỉ ngơi, ngày thứ hai nói là làm, ở thời điểm ban đêm, lại nhớ tới Tô phủ ở Tiêu thành, vừa vào cửa phủ, quản gia liền ngây ngẩn cả người, thật lâu không có phản ứng, Phượng Lan Dạ một đường đi vào, bên cạnh nhiều hạ nhân cũng ngây ngẩn, sau đó có người một đường chạy thẳng vào bên trong hậu viện.

" Lão gia phu nhân, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư trở lại, lão gia phu nhân, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư trở lại."

Trong lúc nhất thời cả Tô phủ cũng đầy dẫy tiếng cười, từ phía trước vẫn thét lên phía sau.

Tô Diễn cùng Trầm Tuệ Như, một ngày trước không thấy Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn, Trầm phu nhân trực tiếp khóc ngất đi, Tô Diễn biết hai nha đầu kia vào kinh nhất định là có chuyện phải làm, hắn vẫn an ủi phu nhân, đáng tiếc Trầm Tuệ Như lòng rất đau đớn, nên Tô Diễn ngay cả quan nha cũng không đi, ở lại trong phủ theo phu nhân, sợ phu nhân sẽ thương tâm quá mà chết trong phòng, nghe được ngoài cửa viện không khí ồn ào không phép tắc.

" Phía ngoài ồn cái gì đấy?"

Trầm phu nhân ánh mắt hồng hồng , nghĩ đến hai nữ nhi bảo bối không thấy, mình sẽ không còn cái gì nữa, nước mắt cứ rơi xuống , nên không để ý tới tiếng ồn ào phía ngoài, lúc này thanh âm vui sướng của tiểu nha đầu vang lên: "Lão gia, phu nhân, Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư trở lại."

Tô Diễn cùng Trầm Tuệ Như vừa nghe thấy cho là nghe nhầm, hai nha đầu vừa trở lại, Trầm Tuệ Như phản ứng trước tiên, trực tiếp từ gian phòng vọt ra ngoài: "Thanh nhã, thanh nhã."

Tô Diễn sợ có sai lầm gì nên vội vàng đuổi theo thân ảnh phía trước: "Phu nhân, ngươi từ từ, ngươi từ từ."

Hai người vừa ra khỏi sân, liền thấy Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đứng ở dưới tàng cây hoa quế, cười nhẹ nhàng nhìn sang, hai người đồng thời kêu một tiếng: "Cha, nương."

Trầm Tuệ Như cùng Tô Diễn lập tức đi tới, mở ra hai cánh tay: "Các ngươi trở về, thật sự là quá tốt."

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn nhào vào trong ngực hai người bọn họ , nở nụ cười, nhìn hai người ánh mắt đều có chút hồng, nhất là mẫu thân nó sưng phồng lên, nhất định đã khóc một đoạn thời gian rất dài, Phượng Lan Dạ còn chưa mở miệng, một bên Tiểu Hoàn hầu hạ nàng liền kêu lên: "Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, các ngươi nếu không trở lại, phu nhân sẽ phải thương tâm đến chết mất."

Trầm phu nhân quay đầu quát Tiểu Hoàn một cái: "Tiểu nha đầu chết tiệt kia ngươi thật lắm mồm, ta không có khóc. . ."

Nói xong nàng ngửng đầu lên cả cười , vươn tay lôi kéo Phượng Lan Dạ, lại duỗi ra một cái tay khác lôi kéo Vụ Tiễn, đi về phía viện của nàng, dọc theo đường đi vừa nói chuyện.

“ Hù chết nương a."

Phượng Lan Dạ nhìn Vụ Tiễn một cái, ôn nhu mở miệng: “sau này ta cùng tỷ tỷ sẽ không sẽ rời đi cha nương nữa, các ngươi yên tâm đi."

" ừ, mẫu thân muốn các ngươi ở bên ta, tương lai khẳng định các ngươi còn phải lập gia đình , chỉ cần bây giờ theo mẫu thân là tốt rồi."

Trầm phu nhân vẻ mặt hiện lên sự nhân từ, Phượng Lan Dạ cười tựa vào trên vai của nàng, không nói câu nào, bắt đầu từ bây giờ, nàng không còn là Phượng Lan Dạ, nàng là Tô Thanh Nhã ở Tiêu thành, mà Vụ Tiễn cũng không còn là Vụ Tiễn, nàng ấy là tỷ tỷ của nàng Tô Thanh Vãn, .

. . . . . .. .

An Giáng thành, Tề vương phủ - trước cửa Tuyển Viện, có một nữ nhân xinh đẹp mềm mại như biển mây, đang tranh cải ầm ĩ, tóc nàng búi cao, trâm vàng dưới ánh mặt trời đung đưa phát ra hào quang khắp người, một thân quần rộng dài kéo dưới mặt đất, phía sau hai nha đầu tiểu đang cẩn thận hầu hạ , không dám nói nhiều một câu.

" Hai tên cẩu nô tài các ngươi, còn không đi bẩm báo cho Vương gia, là thiếp thân muốn gặp Vương gia."

Cô gái này chính là trưởng nữ của Bình Nguyên hầu Tiêu Liên Ái, Hạo Vân đế đã ban thưởng vào Tề vương phủ làm tiểu thiếp, thật ra thì con gái của Bình Nguyên hầu làm thiếp, đã là chuyện kỳ lạ trong thiên hạ rồi, Bình Nguyên hầu vốn không vui, nhưng là nghe Tiêu Liên Ái nói Tề vương phủ một nữ nhân cũng không có, hơn nữa nghe nói Tề vương này đối với Vương Phi rất là thâm tình, nếu mình gả vào đó, còn sợ không làm được Vương Phi sao? Nếu được lòng của nam nhân này, cái gì mà không có a, nàng đối với dung mạo của mình rất có lòng tin, nam nhân phần lớn là người có mới nới cũ , nàng cũng không tin Tề vương này vẫn si nhớ tới vị Tiểu Vương phi kia, nghe nói vị Tiểu Vương phi qua đời kia, tuổi cũng không lớn, sợ rằng còn chưa có viên phòng cùng Tề vương, nếu như vậy chẳng phải Tề vương tiếp vẫn còn trong sạch hay sao, nghĩ đến điều này thôi trong lòng nàng tràn đầy nguyện ý , chẳng qua ai mà nghĩ tới, mình vào phủ hai ba ngày rồi, bóng dáng Tề vương cũng không nhìn thấy một lần.

Từ quản gia Tề vương phủ, đến hạ nhân nô tỳ, làm như hai người các nàng là người vô hình , căn bản không để ý tới, bảo nàng làm sao có thể nuốt xuống được cục tức này đây.

Cho nên buổi trưa nàng dẫn hai nha đầu của mình tìm đến Tề Vương, hôm nay nhất định phải buộc Tề vương này cho nàng một cái công đạo.

Tiêu Liên Ái mắng xong, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai thị vệ trước cửa, hai thị vệ vẻ mặt đen thu, đây là cái nữ nhân gì a, Vương Phi bọn họ khi còn tại thế mặc dù rất lạnh lùng, nhưng là đối với hạ nhân rất khách khí, dáng vẻ này là của một nữ nhân sao, mà còn là trưởng nữ của bình nguyên hầu nữa, theo bọn họ thấy, căn bản là một nữ nhân thôn dã, không thể ra mắt khách nhân,

Có một người không cam lòng không muốn đi đến bẩm báo, một người khác cản trở đường đi của Tiêu Liên Ái, không để cho nàng đi vào, Tiêu Liên Ái đúng là giận đến muốn mắng người, nàng biết Tuyển viện này chính là chổ ở của Tề vương, nghe nói lúc trước Tiểu Vương phi kia luôn cùng hắn ở chung một chỗ, hiện tại thì đến cửa mình cũng không vào được, càng nghĩ càng không cam lòng, đáng tiếc thị vệ trước của kia cầm một thanh kiếm cản trở đường đi vào, nên nàng cũng không thể liều lĩnh tiến vào, nếu nàng đi vào có thể hắn sẽ đâm nàng một nhát liền.

Tiêu Liên Ái bị hù dọa rồi, nơi này là Tề vương phủ, không phải là Bình Nguyên Hầu phủ, nên nàng lớn lối cũng vô ích.

Thị vệ đi vào bên trong Tuyển viện, trong thư phòng, Nam Cung Diệp đang cùng Nguyệt Cẩn Thiên Bột Thần có chuyện thương thảo, Thiên Bột Thần đã từ Yên Hải trở lại, thương thế của hắn được chữa lành, lão chủ nhân liền để cho hắn như cũ đi ra ngoài bảo vệ Thiếu chủ, mặt khác sai thêm Ngọc Lưu Thần cùng hắn bảo vệ Thiếu chủ.

Lúc này mấy người bọn họ đang nói chuyện, cửa phòng có người gõ, thanh âm thị vệ vang lên: "Vương gia?"

Nam Cung Diệp nhướng mày, trong đôi mắt thâm thúy xẹt ra tia u quang,thật lạnh lẻo, hướng ra phía ngoài mở miệng: "Đi vào.

Thị vệ đi đến bẩm báo: "Vương gia, Tiêu phu nhân muốn gặp Vương gia."

Nam Cung Diệp chau lông mài, trong nháy mắt bắn ra tia sáng lạnh lẻo thị huyết, là người đàn bà Tiêu Liên Ái kia sao? Nàng cho nàng là cái gì, nếu không phải bởi vì bác của nàng là Đại phu nhân Trữ phủ, nàng cho là hắn sẽ lấy nàng sao? Nàng chẳng qua là một con cờ hắn dùng để hành hạ Trữ Gia mà thôi, nàng cho là ở Tề vương phủ nàng là cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.