Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Quyển 1 - Chương 10: Yêu cầu




Lời nói của An Sơn Hầu phu nhân vừa dứt, bên nữ tân không có ai đứng lên, có vài tiểu thư khá hơn thì nhăn nhó nhìn ngó xung quanh, mà Phượng lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn trực tiếp cúi đầu ăn thức ăn không thèm quan tâm đến đám người xung quanh, tâm tình hai người các nàng hết sức không tốt, hơn nữa Vụ Tiễn cho tới bây giờ cũng không có ý định lên đài tham gia biểu diễn, trong lúc nhất thời nơi cả hoa viên không hề có tiếng động, cuối cùng cũng có người cười đứng lên.

“Nếu không ai muốn diễn đầu tiên vậy để ta làm trước đi.”

Thanh âm ôn thuận như nước vang lên, dễ nghe động lòng người, mọi người đông loạt nhìn qua, người vừa lên tiếng chính là nghĩa nữ Lục Giai mới được Lục phu nhân thu dưỡng, lúc này đang thanh tao lịch sự cởi xuống áo choàng đi ra, đứng ở trước Mai Yến, nhất thời có vài đạo ánh mắt bắn về phía nàng, trong mắt chợt lóe lên sợ hãi.

Phượng Lan Dạ đang thưởng thức đồ ăn không nghĩ tới người đầu tiên biễu diễn chính là Lục Giai, không biết Lục Giai tính biểu diễn cái gì, cầm? Khiêu vũ? Hay là đánh quân cờ vẽ tranh, nàng cũng muốn xem một chút nàng ta có tài cán gì lại dám giả mạo nàng.

Tin đồn cầm kỹ của Tề Vương Phi đệ nhất thiên hạ, giờ phút này nhìn Lục Giai giống y đúc nàng ấy đang bước ra sân, mọi người lập tức cùng nhau vỗ tay, hi vọng muốn xem tài đánh đàn của Lục Giai có thực sự là siêu quần như lời đồn hay không, An Sơn Hậu phu nhân lúc này cũng từ trên đài cao đi xuống, nụ cười tràn ngập khuôn mặt hỏi thăm Lục Giai.

“Lục tiểu thư muốn đánh đàn sao?”

Lục Giai lắc đầu, chậm rãi mở miệng: “Ta muốn biểu diễn một đoạn vũ đạo.”

“A?”

Vừa nghe lời nói của nàng, sắc mặt rất nhiều người trở nên thất vọng, cầm kỹ lợi hại như vậy chỉ sợ vũ đạo cũng hết sức lợi hại, An Sơn Hậu phu nhân xoay người ý bảo Lục Giai lên đài biểu diễn.

Lúc này Mai yến an tĩnh như chỗ không người, tất cả mọi người nhìn Lục Giai trên đài cao, chỉ thấy hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy đỏ tươi bồng bềnh, rõ ràng có chuẩn bị mà đến, thân thể nàng nhẹ nhàng đứng lên, quần đỏ diễm lệ, thật giống như một rặng mây đỏ ở trên đài cao nhanh nhẹn bay lên.

Nhảy, uốn, điểm, xoay.

Khiêu vũ như nước chảy mây trôi, người ở phía dưới thỉnh thoảng chỉ điểm bình phán, ở bên nam tân, có mấy người ánh mắt sáng rực, khuôn mặt nở nụ cười, Phượng Lan Dạ nhìn kỹ phía dưới, thấy sắc mặt Nam Cung Diệp không hề thay đổi, riêng những người khác nàng không có hứng thú, sau đó đem mâu quan dời đến Lục Giai trên đài, điệu múa của nàng ấy đã chuẩn bị kết thúc.

Nói thật ra Lục Giai khiêu múa rất hoàn mỹ, phối hợp với dung nhan mĩ lệ của nàng, quả thật không thể xem thường, nhưng biểu cảm lại quá mức cứng nhắc, hoàn toàn là cẩn thận luyện tập mà thành không mang theo một tia tình cảm nào ở bên trong, khiêu vũ mà thiếu đi linh hồn cũng không tính là hoàn mỹ.

Phượng lan Dạ đang suy nghĩ, thì bốn phía đã vang lên tiếng vỗ tay, Lục Giai chậm rãi nhẹ nhàng thu tay lại, hướng về phía mọi người thi lễ, sau đó liền đi vào bên trong theo bậc thang đi xuống.

Lúc nàng rời đi có dừng lại một chút, Phượng Lan Dạ nhìn rõ ràng, tầm mắt Lục Giai ở trên người Nam Cung Diệp, nàng ta thật sự mất đi trí nhớ sao? Rõ ràng là có dụng ý khác, đến tột cùng nàng ta là ai?

Lúc này An Sơn Hậu phu nhân cầm một cành mai đi tới trước mặt Lục Giai cười khanh khách mở miệng.

“Lục tiểu thư khiêu vũ thật là đẹp, có thể nói là hoàn mỹ, hiện tại Lục tiểu thư muốn khiêu chiến với ai?”

Đôi mắt Lục Giai lưu chuyển, phong tình vạn chủng, nhiều thanh niên tài tuấn đối diện hai mắt cũng lấp lánh, bất quá nghĩ tới cô nương này là Tề Vương Phi, bao nhiêu người liền bỏ đi ý niệm trong đầu, lúc này Lục Giai chậm rãi đưa tay nhận lấy hoa mai trong tay Hậu phu nhân, thản nhiên ném một cái, liền ném tới trong tay tiểu thư nhà Công Bộ Thượng Thư ngồi cách Phượng Lan Dạ không xa, tiểu thư này cả kinh, tay cầm cành hoa mai đứng lên, bất mãn trợn mắt nhìn Lục Giai một cái, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà?

Công Bộ Thượng Thư tiểu thư thấy rất nhiều công tử ngồi bên nam tân đối diện nhìn qua, đều là dáng vẻ khí phách, phong lưu phóng khoáng, rường cột quốc gia a, các nàng ai không muốn gả cho phu quân tốt chứ, vì vậy tiểu thư nhà Công Bộ Thượng Thư điều chỉnh hô hấp, khuôn mặt mở nụ cười, uyển chuyển đi ra ngoài.

Thật ra tiểu thư nhà Công Bộ Thượng Thư lớn lên rất thanh tú, giơ tay nhấc chân đều có ý vị, cũng là một đối tượng lễ nghĩa trong suy nghĩ các nam tử.

Nàng biểu diễn chính là đánh đàn, tiếng đàn như nước chảy, du dương ở Mai Yến, thật giống như là một làn gió mát mẻ, làm cho người ta không nhịn được mà đắm chìm trong đó.

Vụ Tiễn tựa hồ cũng cảm nhận được, nghiêng người nhìn Phượng Lan Dạ nói nhỏ: “Cũng không tệ lắm.”

“Ừ, bất quá so với khiêu vũ của Lục Giai vẫn còn kém một chút.”

Đây cũng là chuyện thực, hai người vừa nói xong, khúc nhạc trên đài đã kết thúc, chỉ thấy vị tiểu thư trên đài cũng đứng lên, thuận tiện nhìn về bốn phía, trong mắt đều điềm đạm đáng yêu, thật ra thì nàng đã ý thức được tài nghệ của mình không bằng người ta, An Sơn Hậu phu nhân đứng lên, đi tới dưới đài cao nhìn về mọi người.

“Mọi người cho rằng có nên phạt không?”

Lập tức có người hô lên: “Lê tiểu thư nên phạt.”

Lúc này ở trên sân có chút ít gay cấn, rất nhiều người nhìn Lê tiểu thư ở trên đài cao không biết nàng sẽ tìm ai hỗ trợ giải vây, nên đều tò mò nhìn nàng, nhất là phu nhân nhà Công Bộ Thượng Thư bên nữ tân, nhổm lên cả nửa người nhìn sang bên nam tân, hi vọng nữ nhi tìm được người hỗ trợ.

Bên nam tân, người có hứng thú với Lê tiểu thư thì nhìn nàng, không có hứng thú liền tự lo nói chuyện, tựa hồ không biết chuyện trước mắt.

Lể tiểu thư nhìn về bên nam tân, cuối cùng thấy công tử nhà Thừa Tướng tựa hồ có hứng thú đối với nàng, công tử kia lớn lên tuấn nhã, cũng không làm mất vẻ phong độ, Lê tiểu thư đỏ mặt tim đập mở miệng: “Có thể xin Liễu công tử hỗ trợ hay không?”

Liễu công tử chính là con trai lớn của Thừa Tướng đương triều, nghe được giai nhân cho mời, trên mặt sớm nở nụ cười đứng lên.

Cái này phu nhân nhà Công Bộ Thượng Thư cũng thấy rất mãn ý, cùng phu nhân bên cạnh cười ha hả, những phu nhân khác lập tức lộ ra vẻ mặt ghen tỵ, sau đó lại nhìn những công tử bên nam tân, chỉ mong nữ nhi nhà mình cũng chọn lựa được một vị phôn phu tốt a.

Liễu công tử biểu diễn chính là thổi sáo, tiếng sáo du dương thật giống như một bài hát, xuyên thẳng vào rừng mai, bay thẳng lên chín tầng mây.

Triền miên dễ, hắn thổi sao rung động lòng người, đôi mắt xinh đẹp của Lê gia tiểu thư không hề chớp mắt nhìn hắn.

Trên đài cao tình chàng ý thiếp, xem ra sẽ tác thành một hồi giai thoại.

Tiếng sáo của Liễu công tử thổi xong, liền từ trên đài cao đi xuống, lúc này đến phiên Lê Tiểu Thư ném cành mai, bởi vì Lê tiểu thư chính mình bại bởi Lục Giai, nên trong lòng có chút không vui, quét mắt một vòng, rất nhiều tiểu thư ở phía dưới nàng đều quen thuộc, người nào có bản lãnh nàng cũng biết, cuối cùng đem mâu quang dừng lại trên người tỷ muội Tô gia, hai người này nàng chưa quen, người nào có bản lãnh nàng cũng không biết, hơn nữa đến từ một thành nhỏ, như vậy hẳn là không có bản lãnh gì nhỉ, nghĩ như vậy nàng liền cười, nhẹ nhàng đem cành hoa mai trong tay ném vào trong ngực Tư Mã Vụ Tiễn.

Tư Mã Vụ Tiễn nhìn hoa mai trong tay, nàng căn bản không muốn biểu diễn, mặc dù trên mặt nàng có khăn che, nhưng lỡ đâu trong lúc biểu diễn cái khăn che vô ý rớt xuống chẳng phải mình sẽ bại lộ sao, trong lúc nhất thời sắc mặt liền trầm xuống, ngước mắt nhìn Lê tiểu thư ở trên đài cao, Lê tiểu thư kia thấy vẻ mặt nhăn nhó của Vụ Tiễn liền biết nàng bị mình làm khó rồi, sâu trong ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ đắc ý.

Lúc này Phượng Lan Dạ đè tay Vụ Tiễn, nhận lấy hoa mai trong tay nàng, chậm rãi đứng lên, cười yếu ớt tự nhiên.

“Nếu Lê tiểu thư đã muốn khiêu chiến người Tô gia chúng ta, vậy ta nguyện ý thay tỷ tỷ chấp nhận khiêu chiến.”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở Mai yến đều nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng ngạo nghễ đứng giữa rừng hoa thơm cỏ lạ, chói mắt bức người, tất cả nam tử bên nam tân đều nhìn sang, Tề Vương Nam Cung Diệp thấy tất cả mọi người đều nhìn thân ảnh mảnh khảnh khéo léo kia, con ngươi không khỏi chìm xuống, trong lòng cực kỳ không thoải mái, thật giống như đồ đạc của mình bị người ta dòm ngó, hận đến mức không thể lập tức đứng lên đánh những người bên cạnh một trận, nhận ra tâm tình của mình hắn càng hiểu rõ, nha đầu này mới thật sự là Lan Nhi, chỉ có nàng mới có thể cuồng ngạo như thế, bất đồng với người khác như thế, mặc dù thay đổi dung mạo cũng không thay đổi được ngạo khí từ trong xương phát ra.

Việc quan trọng trước mắt chính là cùng nàng nhận thức, sau đó đem nàng nhốt vào trong lòng, người nào dám động tâm tư với nàng đều giết không tha.

Nam Cung Diệp trong lòng suy nghĩ thế, một đôi mắt thâm thúy liền khóa trên người tiểu nha đầu kia, không biết hôm nay nàng sẽ biểu diễn cái gì, nếu là đánh đàn chỉ sợ sẽ lộ ra sơ hở, cho nên hắn chắc chắn nàng sẽ không đánh đàn, nếu vậy nàng sẽ biểu diễn cái gì đây, trong lòng Nam Cung Diệp dâng lên mong đợi.

“Được.”

Lê tiểu thư không khó khăn mà đồng ý, trầm giọng đáp ứng, nhìn tiểu nha đầu này một thân ngông nghênh không khỏi cảm thấy thích thú, nàng không tin nha đầu này có khả năng lớn như vậy.

Tất cả mọi người đều nhìn Phượng Lan Dạ, An Sơn Hậu phu nhân sớm đã có tính toán nha đầu này, bây giờ lại thấy nhi tử bên cạnh hai mắt sáng lên, càng thêm được kích thích, từ bên cạnh đi tới, vẻ mặt từ ái hỏi thăm: “Tô tiểu thư muốn biểu diễn cái gì?”

“Khiêu vũ trên băng.”

Mấy chữ này thật giống như sét đánh xuống đầu, mọi người đều trừng mắt líu lưỡi, chẳng những bên nữ tân ngay cả bên nam tân cũng bị kinh hách, khiêu vũ trên băng, Tô tiểu thư muốn khiêu vũ trên băng sao? Thật sự chưa bao giờ nghe, thấy những điều chưa từng thấy, không khỏi càng phát ra hiếu kỳ, tất cả mọi người đều rầm rì nói nhỏ.

Phượng Lan Dạ chậm rãi quét mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng bình tĩnh mở miệng.

“Ta muốn biểu diễn một đoạn khiêu vũ trên băng cho nên hiện tại mời mọi người di giá ra bên ngoài thưởng thức.”

Nói xong nàng cời áo choàng trên người, quay đầu nhìn Đinh Đương ở phía sau, Đinh Đương cầm lấy đôi giày trượt băng kì lạ cổ quái đi theo sau tiểu thư ra ngoài, mọi người cũng lục tục đứng dậy đi theo.

Trong lúc nhất thời, những giọng nói đồng loạt vang lên, nóng bỏng mà kéo dài, nghị luận rối rít, không biết nha đầu phía sau Tô tiểu thư đang ôm vật gì, nói là giầy thì không giống, chỉ có hai cái bánh xe nhỏ, đến tột cùng là cái gì a, lúc này cả đám đều đã đứng cạnh Bích Hồ.

Trên mặt hồ đã kết lại một lớp băng mỏng không quá dày, chỉ cần bước một bước sẽ té xuống thế nhưng nha đầu này lại muốn khiêu vũ trên băng, có người bày ra khuôn mặt tươi cười xem kịch vui, có người lo lắng hai mắt tràn ngập sầu lo, chỉ có Nam Cung Diệp vẻ mặt rạng rỡ, tràn ngập kiêu ngạo, Lan Nhi là ai hắn còn không hiểu sao?

Lúc này Đinh Hương đang hầu hạ Phượng Lan Dạ mang giày trượt băng, mọi người trừng to đôi mắt nhìn mấy cái bánh xe dưới chân Tô tiểu thư, chỉ thấy nàng vững vàng đứng, động cũng không động, liền có người bội phục nói.

“Má ơi, thật lợi hại.”

“Đúng vậy a, thật lợi hại, vật đó là cái gì vậy?”

Trong lúc nhất thời nghị luận rối rít, Phượng Lan Dạ không hề để ý đến những người phía sau, tự mình hành động bánh xe kia liền lập tức chuyển động, vù vù xé gió, dưới chân như cưỡi mây ngũ sắc, nhẹ nhàng lướt trên Bích Hồ, thân ảnh phiêu diêu như tiên.

Bên bờ yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn bóng dáng tuyệt đẹp giữa hồ, xinh đẹp tuyệt trần.

Giống như một con bướm đang bay múa, lướt đi trên phiến băng mỏng càng lúc càng nhanh, cuối cùng cũng nhìn không thấy nửa phần bóng dáng, chỉ như nhìn thấy vẻ bay múa của hoa Bạch Liên, ở trên Bích Hồ không ngừng xoay, không ngừng bay múa.

Ở bên nam tân, trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của Nam Cung Diệp vẽ ra một nụ cười kích diễm, trong đôi mắt chảy qua một dòng nước dịu dàng mà ngọt ngào.

Trong lòng có chút sôi sục, áo bào quanh thân giống như đang nhảy múa, cả người cũng thoải mái hơn, dưới chân điểm nhẹ một cái, cả người đã nhảy lên, tạo cho người ta cảm giác giống như một trích tiên, thanh thoát thoải mái, đứng ở trên Bích Hồ, lớp băng đó rõ ràng mỏng như lưu ly, nhưng hết lần này đến lần khác đứng trên đó lại không xảy ra việc gì.

Gió nhẹ thổi bay áo bào của hắn, vũ lộng trong không trung, dung nhan tuấn mỹ như ngọc, hào quang chói mắt.

Trong nháy mắt, nhìn hắn thật giống như một trích tiên từ trên trời hạ xuống phàm trần, mọi người đều say mê điên đảo, có cô nương thậm chí còn hét lên.

“Tề Vương thật soái a.”

“Đúng vậy a, thật quá chói mắt, nếu hắn liếc ta một cái, ta chết cũng cam lòng.”

“Hắn muốn làm gì vậy?”

Thỉnh thoảng vang lên tiếng tán thưởng, lúc này Nam Cung Diệp đã lấy ra một cây ngọc tiêu từ sau lưng, đứng ở lâm hồ mà thổi lên.

Trên hồ, một người nhảy múa, một người thổi sáo.

Một người giống như đến từ tiên cảnh, một người tựa như hoa sen,ông trời tác hợp một đôi, nam tử nữ tử xung quanh đều ghen tỵ không dứt, mặc dù ghen tỵ nhưng không thể không thừa nhận, hai người kia hôm nay phối hợp nhảy múa và thổi tiêu thật đúng là nhất lưu, thật sự là quá bất phàm rồi, người kia khiêu vũ linh động tựa như một đóa hoa sen, người này thổi ra một bản nhạc tựa như tiên âm.

Một khúc kết thúc, bông hoa sen xinh đẹp kia từ từ thu tay lại, cuối cùng thanh thoát di chuyển ra giữa hồ, nhẹ nhàng cười nhìn về phía mọi người đang đứng, âm thanh trong trẻo vang lên.

“Cảm ơn các vị đã yêu thích.”

Trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay như sấm, âm thanh trầm trồ khen ngợi vang lên không ngừng, những vị như Hậu phu nhân, nhất phẩm phu nhân lại càng gật đầu lia lịa mà tán thưởng, còn trên mặt các tiểu thư tràn đầy ghen tỵ, còn các thanh niên tài tuấn thì đương nhiên hai mắt đều lộ ra vẻ ái mộ nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ, chỉ có An Vương cùng Thụy Vương thì vẻ mặt như có điều suy nghĩ, tính tình của thất hoàng đệ bọn họ còn không biết hay sao? Một người quái gỡ cuồng ngạo như hắn làm sao có thể vô duyên vô cớ nhảy ra đệm tiêu giúp người ta, tầm mắt hai người giao nhau rồi cùng nhìn về phía Lục Giai, chỉ thấy trong mắt Lục Giai thật sâu trầm trầm, trên dung nhan diễm lệ có một tầng sương mờ, trong lòng tựa hồ là không thoải mái.

An Vương Nam Cung Quân nghiêng người hỏi thăm Nam Cung Duệ: “Đây là chuyện gì a? Không phải hắn rất yêu Tề Vương phi sao? Lúc trước còn bày ra bộ dáng không thiết sống chết, hiện tại sao lại coi trọng tiểu thư Tô gia rồi?”

“Có lẽ có nguyên nhân.”

Thụy Vương trầm giọng nói, hắn biết tình cảm Thất hoàng đệ đối với Phượng Lan Dạ rất thâm hậu, nếu vậy tình huống trước mắt chắc chắn là có nguyên nhân.

Quanh mình có người than thở, có người ghen tỵ, còn có Nam Cung Diệp si mê ngắm nhìn, trong lòng kích động, trong mắt đều là hình bóng xinh đẹp kia, không thể chứa thêm bất cứ người nào khác, nếu không phải ở nơi đông người hắn thật muốn hung hăng ôm nàng, sau đó đánh vào cái mông nhỏ của nàng, hỏi xem nàng có biết tim hắn rất đau hay không, có biết hắn sống không bằng chết hay không, có biết hắn sống một ngày mà dài như một năm, nhưng bây giờ tất cả đều hóa thành nồng đậm yêu thương, chỉ thấy Phượng Lan Dạ chậm rãi tiêu sái đến gần, thi lễ với Nam Cung Diệp, ngẩng lên cái đầu nhỏ cao ngạo mở miệng: “Tạ ơn Tề Vương điện hạ tấu nhạc, thật sự là may mắn cho tiểu nhân.”

Nói xong thân thể nhỏ nhắn kiêu ngạo di chuyển sang một bên, mọi người bên bờ đều nhanh chóng nhường đường, có người xoay người đi vào, bên ngoài thật quá lạnh rồi, Phượng Lan Dạ vừa lên bờ, Đinh Hương liền đi tới giúp nàng cởi giày, sau đó đi theo sau nàng, Vụ Tiễn tiến lên nắm tay bồi nàng cùng nhau đi vào trong, bên người còn một ít nam nhân trong mắt đều lộ vẻ ái mộ, tất cả đều nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ, ở phía sau Nam Cung Diệp trong lòng đều là buồn bực, nha đầu này rõ ràng là tức giận, nhất định lúc nãy thấy mình đi về phía Lục Giai, nàng có một thoái quen xấu chính là giận dai, xem ra phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp cùng nàng nhận thức, bằng không có nhiều người nhớ thương nàng như vậy, hắn không buồn bực chết mới lạ.

Thật không thể bớt lo lắng với nha đầu này, lúc trước đi mất bóng dáng thiếu chút nữa hành hạ chết hắn, hiện tại xuất hiện, lại càng làm hắn lo lắng, qua ngày hôm nay không biết sẽ có bao nhiêu người trong kinh nhớ thương nàng, Nam Cung Diệp thấy rất rõ nhiều quý phu nhân đều lôi kéo Tô Phu Nhân nói chuyện.

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đi vào, nhiều người cũng lục tục tiêu sái về chỗ ngồi xuống như cũ.

Lòng của mỗi người đều rất kích động, nhớ tới màn thổi tiêu và vũ đạo vừa rồi thật quá mức thần kì, rất nhiều tiểu thư quan gia không nhịn được quay đầu hỏi thăm Phượng Lan Dạ.

“Tô tiểu thư, vật trên chân ngươi vừa nãy là vật gì?”

“Đúng vậy, là vật gì? Mang vào khiêu vũ thật đẹp quá, cả người giống như có thể bay lên a.”

Trong giọng nói hoàn toàn là hâm mộ, Văn Tường công chúa ở phía trước cũng nhịn không được quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười nhìn nàng, các quý phu nhân cũng vễnh tai lên nghe, Phượng Lan Dạ cười tùy ý mở miệng. “không có gì, đây chỉ là một loại giầy, giày trượt băng, mang nó vào có thể ở trên băng nhảy múa, cũng có thể khiêu vũ ở những nơi trơn trượt.”

“Giày trượt băng?”

Có nhiều người ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, khuôn mặt Đinh Hương tràn ngập tự hào, dứt khoát đem đôi giày kia giơ lên giữa không trung để cho mọi người xem, tiểu thư nhà Lại Bộ Thượng Thư vẻ mặt hâm mộ mở miệng: “Tô muội muội, ta theo ngươi học tập làm một đôi giầy này được không?”

Sau đó rất nhiều thanh âm cũng vang lên: “Đúng vậy a, đúng vậy a, chúng ta cũng muốn học.”

Sau này có thể nhảy múa cho tướng công nhà mình xem, mới vừa rồi các nàng đều nhìn thấy ánh mắt của các công tử, sau này nếu biết sử dụng đôi giầy này cũng không tồi.

Phượng Lan Dạ sửng sốt một lát, nàng tiện tay làm thôi, không nghĩ tới lại trở nên nổi tiếng, nghĩ tới đây trong đầu không khỏi hiện lên một ý niệm, sau này có thể làm ra một trò chơi mới lôi kéo đông người, còn có thể kiếm thêm bạc, thật là tốt, bất quá nhìn những ánh mắt lớn nhỏ bên cạnh sau đó gật gật đầu: “Được rồi, sau này nếu ai muốn học, cứ đến Tô phủ tìm ta.”

“Tốt, tốt.”

Mọi người đều cao hứng mà quay đầu lại, gật đầu, ngay cả Văn Tường công chúa cũng ngẩng đầu lên, lúc này An Sơn Hậu phu nhân đi tới, cầm cành mai trong tay đưa cho Phượng Lan Dạ, nghĩ tới khả năng nha đầu này có thể làm vợ con mình, hẳn sẽ là một sự trợ giúp lớn, mới vừa rồi nàng cũng cùng Tô phu nhân đề cập đến vấn đề này rồi, phu nhân cũng đã có ý đồ này, bất quá nàng biết hôm nay có rất nhiều nhà cũng nhìn trúng nha đầu này, mà cũng chưa biết ý kiến của nhi tử nhà mình ra sao.

“Nha đầu, hiện tại đến phiên ngươi, ngươi đưa hoa mai này cho người sẽ biễu diễn tiếp theo.”

Phượng lan Dạ nhìn hoa mai trong tay rồi đứng lên, nhìn một vòng, bởi vì màn biểu diễn kinh người của nàng vừa rồi nên rất nhiều người đều cuối đầu, nếu biểu diễn không được chỉ có thể nhận thua thôi, bất quá lúc Phượng Lan Dạ nhìn tới Văn Tường công chúa, phát hiện trong ánh mắt công chúa hiện lên vẻ chờ đợi, tựa hồ rất muốn mình đem hoa mai đưa cho nàng, đây là ý gì? Văn Tường muốn biểu diễn sao? Nghĩ tới đây, Phượng Lan Dạ liền đưa hoa mai trong tay cho Văn Tường công chúa, Văn Tường từ chỗ ngồi nhìn nàng đang ở trước mặt mình, nhìn hoa mai nàng đưa, khóe miệng nhếch lên một tiếng cám ơn.

Mà những người kia đều không biết, thấy tiểu nha đầu này đem hoa mai đưa cho Văn Tường công chúa không khỏi khiếp sợ, phải biết rằng trong trường hợp này, nếu công chúa thua, chính là tự mình bêu xấu, ai có thể địch lại khiêu vũ trên băng của nàng chứ, nhưng không ai biết Văn Tường có ý đồ riêng, nàng không sợ thua bởi vì nàng muốn nhờ một người ra tay giúp đỡ.

An Sơn Hậu phu nhân đứng lên cung kính mở miệng: “Tiếp theo đến lượt Văn Tường công chúa biểu diễn tài nghệ rồi, mọi người vỗ tay nào.”

Đây là công chúa, bất kể là nam tân hay nữ tân đều không muốn làm phật lòng công chúa trước mặt, vì vậy rất nhiệt liệt vỗ tay, Văn Tường vẻ mặt tươi cười đi lên đài cao.

Trên đài cao, văn phòng tứ bảo, cầm kỳ thư họa cái gì cần có đều có, ngay cả các loại nhạc khí cũng có.

Không biết Văn Tường công chúa muốn sử dụng loại nhạc khí nào, cuối cùng công chúa lại chọn một thanh tam huyền cầm, một loại đàn giống thất huyền, nhưng có rất ít người biết sử dụng tam huyền cầm, bất quá nếu công chúa đã chọn mọi người cũng không thể nói gì, ngồi chờ công chúa biểu diễn.

Tiếng đàn của Văn Tường công chúa cũng giống như nàng bây giờ, chính là cảm giác ai oán triền miên, tiếng đàn trầm bổng làm rung động tâm hồn các thiếu nữ mới nảy sinh tình cảm, nhưng những công tử kia đều không hiểu phong tình a, một bên chậm chạp không có động tĩnh, để các thiếu nữ giao tâm tư cho hoa rơi nước chảy.

Tiếng đàn trầm thấp triền miên làm chấn động tâm tư nhi nữ, hơn một nửa số thiếu nữ trong yến hội đều động dung, sa vào bản nhạc của nàng.

Một khúc kết thúc, An Sơn Hậu phu nhân đứng lên, nhìn Văn Tường công chúa rồi lại nhìn Phượng Lan Dạ, nàng biết nói làm sao đây, người sáng suốt đều biết là công chúa thua, nhưng ai dám nói ra miệng lời đó a, cuối cùng Văn Tường công chúa tự động đứng lên, dịu dàng mở miệng: “Là ta thua.”

Cái này thì không ai có ý kiến rồi, đối với một công chúa hiểu rõ đại nghĩa cũng chỉ biết thở dài, nhưng không ai biết Văn Tường công chúa đã hiểu rõ mình sẽ thất bại mà nàng lên đài chỉ vì một người, ánh mắt liếc về bên nam tân dừng ở trên người của đại tướng quân Tây Môn Vân, chậm chạp mở miệng.

“Tây Môn tướng quân có thể trợ giúp bổn cung hay không?”

Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên, rất nhiều người nhìn nhau, tâm tư công chúa đã phô bày rõ ràng, thì ra là nàng đã chọn trúng Tây Môn Vân tướng quân, Tây Môn tướng quân đúng là rồng trong loài người (nhân trung long phượng), tay cầm bình quyền ai mà không biết, bất quá nghe nói Tây Môn tướng quân luôn mắt cao hơn đầu, không nghĩ tới bây giờ công chúa lại nhìn trúng hắn, nếu vậy hắn nhất định cũng vừa ý công chúa rồi chứ?

Tây Môn Vân đứng lên, nhìn Văn Tường công chúa, nói thật ra nếu công chúa đã mở lời hắn cũng không thể làm cho nàng xấu mặt nên hắn đành lên đài cao biểu diễn một đoạn múa kiếm.

Anh vũ bức người, hiên ngang lẫm liệt, cũng là một đại kinh điển, thấy vậy rất nhiều người tâm tình bắt đầu mơ mộng, nhiệt tình nổi lên bốn phía.

Phượng Lan Dạ nhìn Vũ Tiễn ngồi bên cạnh: “Xem ra công chúa đã nhìn trúng Tây Môn tướng quân rồi.”

“Đáng tiếc Tây Môn Vân không thích nàng.”

Ngữ khí của Vụ Tiễn nhẹ nhàng, nếu Tây Môn Vân thích nàng đã sớm cho nàng đáp án, Phượng Lan Dạ lại không đồng ý quan điểm này: “Nói thật ra, nàng ấy cũng tính là dũng cảm, cũng chưa chắc chuyện này không thành, trên đời phàm chuyện gì dụng tâm chưa chắc đã không được, chỉ cần mình cố gắng nói không chừng sẽ có cách xoay chuyển.”

“Ngươi còn thay nàng nói tốt, đã quên nàng gây khó khăn cho ngươi như thế nào sao?”

Vụ Tiễn liếc xéo Phượng lan Dạ, Phượng Lan Dạ lắc đầu: “Ta nhớ rõ, chẳng qua chỉ là nói chuyện, không cần nhắc tới nàng trước kia điêu ngoa, có lẽ nàng đối với ta điêu ngoa, cũng đã đổi lấy hôm nay người khác làm cho nàng nan kham không phải sao?”

Vừa nói vừa nhìn về phía đài cao, nếu muốn khiến Tây Môn Vân tướng quân động tâm chỉ sợ không phải chuyện dễ, hi vọng con đường phía trước công chúa sẽ biết mình đi như thế nào.

Trên đài múa kiếm đã kết thúc, bên nữ tân vỗ tay rất nhiệt tình, bên nam tân cũng vỗ tay cho có lệ, kế tiếp là tới lượt công chúa ném hoa rồi, Phượng Lan Dạ đối với tiết mục tiếp theo không có hứng thú, liền khom người cùng Vụ Tiễn lui ra ngoài.

Bên trong truyền tới giọng nói, Phượng Lan Dạ quay đầu cười, nhìn về nơi xa.

“Tỷ tỷ, ngươi thật sự không muốn nhận An Vương sao? Nếu vậy tiếp theo ngươi có tính toán gì không?” Nàng cùng Diệp nhận thức là chuyện sớm muộn, nhưng Vụ Tiễn thì sao? Nếu như nàng trở về Tề Vương Phủ, Vụ Tiễn sẽ đi đâu, nếu như cùng nàng vào Tề Vương Phủ, Nam Cung Quân nhất định sẽ phát hiện, hơn nữa nãy giờ nàng thấy hắn nhìn sang đây rất nhiều lần.

“Có lẽ ta sẽ bước chân vào giang hồ chăng?”

Lúc này nàng lại nhớ tới Văn Lương, nếu như hắn rãnh rỗi, nhất định sẽ không nói hai lời theo nàng rời đi, xông xáo giang hồ, đáng tiếc hắn đã chết.

Lòng của Vụ Tiễn nặng trịch, Phượng Lan Dạ vươn tay lôi kéo nàng: “Ngươi lại nhớ tới Văn Lương sao?”

“Thôi, không nên nghĩ tới hắn nữa, mọi chuyện cũng đã qua.”

Vụ Tiễn lắc lắc đầu, lôi kéo Phượng Lan Dạ: “Chúng ta đi ra phía sau dạo một chút, dù sao cái yến hội này còn muốn kéo dài nữa.”

“Đúng vậy.”

Tỷ muội hai người lôi kéo nhau rời đi, phía sau còn có Đinh Hương cùng Tiểu Mạn đi theo, ai biết được vừa đi mấy bước liền thấy có một người đi ra từ một thạch động hình thù kì quái, chính là Lục Giai, vẻ mặt tươi cười yếu ớt, chạm mặt các nàng liền nhàn nhạt chào hỏi.

“Thì ra là Tô tiểu thư.”

“Xin chào.” Phượng Lan Dạ bất động thanh sắc khẽ gật đầu, nữ nhân này xuất hiện làm gì? Nàng híp lại ánh mắt nhìn Lục Giai, nhìn thật cẩn thận, thật chăm chú, muốn xem có phải nàng ta dùng thuật dịch dung hay không? Nhưng kết quả cuối cùng hoàn toàn giống như là bộ mặt thật, con ngươi không khỏi trầm xuống, suy nghĩ kỹ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu như mình không trở lại, như vậy nàng ta đã giả dạng thành công, mục đích của nàng ta là gì? Là vì yêu Nam Cung Diệp, muốn gả cho hắn, hay là có mục đích khác, muốn hãm hại hắn, bất kể là mục đích gì, ta cũng sẽ điều tra ra.

Lục Giai ôn nhã đứng một bên, nhàn nhạt mở miệng: “Có muốn cùng nhau đi dạo một chút không?”

“Được.”

Không biết nàng ta có đoán ra suy nghĩ của mình hay không, Phượng Lan Dạ liếc nhìn Vụ Tiễn một cái, cũng không cự tuyệt, mấy người bọn họ cùng nhau tản bộ bên cạnh Bích Hồ, vừa đi vừa nói, chỉ nghe Lục Giai tâm tình trầm trọng mở miệng.

“Các nàng đều nói ta là Tề Vương phi, nhưng ta đã mất trí nhớ, không biết ta có phải thật sự là Tề Vương phi hay không?”

Khóe môi Phượng Lan Dạ vẽ ra nụ cười lạnh, nhẹ nhàng mở miệng: “Chẳng lẽ một chút trí nhớ ngươi cũng không có sao? Ví dụ như trước đây ngươi tên là gì, là người nơi nào?”

Lục Giai nghe xong lắc đầu: “Không có, cái gì cũng không nhớ được, nhưng vừa rồi có người nói cho ta biết, ta tên thật là Phượng Lan Dạ, là công chúa vong quốc của Vân Phượng quốc, không nghĩ tới ta lại có thân thế bi thảm như vậy.”

Nàng nói xong thở dài một tiếng, Phượng Lan Dạ nghi hoặc nhìn nàng, sau đó giống như quan tâm mở miệng: “Có muốn ta bắt mạch giúp ngươi hay không, tuy rằng y thuật của ta không phải đệ nhất thiên hạ nhưng cũng không tồi, nói không chừng còn có thể giúp ngươi?”

Nói xong nàng đưa tay ra nhưng Lục Giai lập tức tránh được, bất quá rất nhanh cảm thấy hành động của mình không đúng, nên vội vàng ngửng đầu nở nụ cười: “Ta không sao, đại phu đã xem rồi, nói sau một thời gian sẽ tự nhiên nhớ lại.”

Nàng ta nói xong liền xoay người đi về phía trước, lúc này phía sau lại vang lên tiếng bước chân, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn quay đầu, thì thấy Văn Tường công chúa dẫn theo hai tỳ nữ đi đến, vừa nhìn thấy đám người Phượng Lan Dạ liền tăng nhanh cước bộ, Phượng Lan Dạ chỉ đành dừng cước bộ đợi nàng, mấy người cùng hành lễ.

“Tham kiến công chúa.”

“Ừ đứng lên đi.” Văn Tường vươn tay nắm tay Phượng Lan Dạ, ánh mắt nhanh chóng nhìn thấy Lục Giai đứng một bên, đối với Lục Giai nàng rõ ràng vẫn có cảm giác mâu thuẫn, đây là hiểu lầm từ trước của hai người, Phượng Lan Dạ nhìn hai người bọn họ thấy có chút buồn cười, không nghĩ tới sau khi thay đổi dung nhan Văn Tường lại đối với nàng như bạn tốt, thật đúng là quái dị không tưởng nổi.

Lục Giai thấy công chúa đối với mình không có kiên nhẫn, liền thanh nhã mở miệng.

“Ta đi về trước.”

Nói xong dẫn tỳ nữ xoay người rời đi, đám người Phượng Lan Dạ Văn Tường cùng nhau nhìn nàng, sau đó Phượng Lan Dạ chầm chậm mở miệng: “Người ta đều nó nàng là Tề Vương Phi, công chúa thấy sao?”

Văn Tường quay lại nhìn nàng một cái, sau đó mím môi cười lên: “Nàng lớn lên giống Thất hoàng tẩu như đúc, bất quá tính tình không giống nhau, nếu thật sự là Thất hoàng tẩu, vừa rồi chỉ sợ sẽ không rời đi ngược lại sẽ ở lại đây, nếu nói đến tính tình thì ngươi mới thật giống.”

Văn Tường cười đến rực rỡ lôi kéo nàng đi lên phía trước, Vụ Tiễn cùng đám người Đinh Hương đi theo phía sau, nàng cũng không muốn được Văn Tường chú ý để tự chuốc thêm phiền toái.

“Ngươi tên là Tô Thanh Nhã phải không?”

Phượng Lan Dạ gật đầu không biết công chúa hỏi chuyện này làm gì? Bất động thanh sắc chú ý tới hành động tiếp theo của nàng ta, Văn Tường cười mở miệng: “Ta thấy hình như Thất hoàng huynh thích ngươi, ngươi có thích Thất hoàng huynh không?”

Mắt Phượng Lan Dạ giật giật, Văn Tường không phải là đi làm mai cho huynh trưởng đó chứ, nếu nàng biết mình chính là Thất hoàng tẩu của nàng không biết sẽ có cảm tưởng gì, bất quá tình huống trước mắt không cho phép nàng ấy biết thái độ của mình.

“Công chúa nói gì vậy? Tề Vương phi đã trở lại, làm sao có thể nói như vậy a?”

“Nam nhân a, không thích cũng không có biện pháp, mặc dù trước kia nàng là Tề Vương phi, nhưng bây giờ Thất hoàng huynh hoàn toàn có thể yêu cầu Hoàng Thượng ban hôn một lần nữa.”

“Nhưng nàng là Tề Vương phi.”

Phượng lan Dạ có chút hết chỗ nói, công chúa đang suy nghĩ cái gì vậy, có một người đang tồn tại, nàng là do chính hoàng thượng gả cho Tề Vương, hoàng thượng là người miệng vàng lời ngọc, sao có thể xuất nhĩ phản nhĩ đây? Xem ra Văn Tường đúng là không thích mình trước kia, bằng không cũng sẽ không chèn ép mình như thế, mặc dù đó là kẻ giả mình.

“Dù sao Thất hoàng huynh cũng thích ngươi, nhất định sẽ làm cho ngươi gả vào Tề vương phủ.”

“Nhưng ta không làm trắc phi.”

Phượng Lan Dạ ngạo nghễ trực tiếp mở miệng, Văn Tường quay đầu nhìn nàng, cuối cùng cười lớn lôi kéo Phượng Lan Dạ: “Tính tình của ngươi ta thật thích, chúng ta là nữ nhân nên tranh thủ cho mình.”

Phượng Lan Dạ nghe ra cảm xúc trong lời nói của nàng, lập tức chuyển đề tài: “Công chúa thích Tây Môn Vân tướng quân sao?”

Trong lúc mấy người nói chuyện, thì đã đi tới một cái bảo đình, xung quanh đình có bình phong, vừa đi vào liền ấm áp, lúc này bên ngoài có tiếng cười, thì ra là An Sơn Hậu phu nhân, gương mặt tươi cười dẫn theo mấy nha đầu, trong tay bưng nước trà cùng vài món điểm tâm, cung kính bày ở trên bàn đá.

“Chậm trễ công chúa cùng Tô tiểu thư, ta tới hầu hạ công chúa đây.”

Văn Tường vừa nhìn thấy nàng đi tới phá đám các nàng nói chuyện, liền cười mở miệng: “Chúng ta tự mình nói chuyện một chút là được rồi, không cần ngươi phiền lòng, vẫn là đem những thứ này đi đi, chúng ta không cần.”

“Tốt, vậy ta đây đi trước.”

“Ừ.” Văn Tường phất tay, An Sơn Hậu phu nhân liền rời đi, Phượng Lan Dạ ngồi cạnh Văn Tường, Vụ Tiễn thì ngồi đối diện các nàng, Văn Tường vừa nhìn thấy nàng, không khỏi nhìn nhiều hơn một chút, lúc trước Lục Hoàng Huynh muốn xem dung mạo người ta nàng cũng nhìn thấy dung nhan đã bị hủy hết, bất quá vẫn cảm thấy nàng ấy rất giống một người.

“Tỷ tỷ nhà ngươi thật là giống một người ta quen biết.”

“Nha, phải không? Tỷ tỷ bị thương, dung mạo bị hủy nếu không cũng là một mỹ nhân đó.”

Phượng Lan Dạ thở dài, Văn Tường lập tức quan tâm hỏi thăm: “Không có cách nào chữa sao? Trong cung có rất nhiều ngự y, không bằng ta giúp nàng tiến cung cho ngự y xem một chút.”

Vũ Tiễn lập tức đứng dậy, làm một loạt hành đồng tỏ ý cảm ơn ý tốt của Văn Tường công chúa, sau đó mới an tĩnh ngồi xuống, Phượng Lan Dạ sợ lực chú ý của Văn Tường vẫn đặt trên người Vũ Tiễn, vội vàng nói sang chuyện khác: “Công chúa, uống trà.”

Nàng tự mình châm trà cho công chúa, sau đó đặt trước mặt nàng, Văn Tường nhận lấy nhẹ nhàng nhấp một ngụm sau đó liền để xuống, từ đầu tới cuối đều lộ ra bộ dáng cô đơn, u sầu.

Phượng Lan Dạ khiêu mi, bất động thanh sắc mở miệng: “Công chúa tại sao lại buồn như vậy?”

“Ta cảm thấy rất tịch mịch, trước kia có nhị hoàng tẩu, hiện tại các nàng đã không còn trong kinh, mà Văn Bội lại điên rồi, ngay cả Tây Môn Vân cũng không hiểu ý ta.”

Xem ra công chúa quả thực quá tịch mịch rồi, thế nên nàng mới ở trước mặt người ngoài như nàng mà nói chuyện hoàng thất, con ngươi Phượng Lan Dạ trầm xuống, cũng không cho bất cứ ý kiến gì, chuyện trong hoàng thất nàng không muốn để ý tới, bất quá đối với nam nhân thì cũng có chút đề nghị.

“Nếu công chúa thích Tây Môn tướng quân sao không cố gắng, phải biết rằng trái tim nam nhân cũng rất mềm yếu, công chúa là người có địa vị cao cao tại thượng làm cho người ta có cảm giác không thể chạm đến, người nên mềm mại dịu dàng một chút.”

Phượng Lan Dạ vừa nói xong, Văn Tường công chúa lập tức mở to hai mắt nhìn nàng: “Ngươi nói là ta phải tỏ ra yếu thế trước hắn?”

Phượng Lan Dạ không nói lời nào, mím môi cười khẽ, Tây Môn Vân là một nam nhân kiên cường, nam tử có loại tâm tính này đương nhiên có ý muốn bảo vệ, mà công chúa nhìn qua cường đại như vậy, tự nhiên không thể lọt vào tầm mắt của nam nhân kia, nếu thử một phương pháp khác, thật ra cũng không phải là không có chút hi vọng nào, bất quá nàng không muốn nói thêm cái gì nữa.

Ba người ở trong đình, nói chuyện câu được câu không, Văn Tường lại hiếu kì hỏi về chuyện đôi giầy, một phen nói chuyện phiếm xong càng khiến cho Văn Tường đem nàng thành bằng hữu tốt mà đối đãi.

Mắt thấy sắc trời không còn sớm, Văn Tường đứng dậy: “Ta nên trở về cung rồi.”

“Công chúa bảo trọng.”

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đứng dậy tiễn Văn Tường ra khỏi đình, cách đình không xa là Mai yến, đã có người lục tục tiêu sái đi ra ngoài, xem ra là đã kết thúc biểu diễn tài nghệ, tất cả mọi người cùng đi ra ngoài giải sầu, An Sơn Hậu cũng tiễn từng đoàn người ra bên ngoài, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn thở phào nhẹ nhõm.

“Đi thôi, cuối cùng cũng kết thúc, những bữa tiệc kiểu này thật đúng là đòi mạng mà, sau này không nên tham gia nhiều là tốt nhất.”

“Ừ, đi thôi.”

Hai tỷ muội chắp tay tiêu sái đi tới, vừa mới đi không xa liền thấy Tề vương Nam Cung Diệp trực tiếp dẫn thủ hạ rời đi, một bước hai bước, mắt thấy càng ngày càng gần, Phượng Lan Dạ dừng bước, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn hắn, chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp bao phủ một tầng ánh sáng, con ngươi thâm thúy thần bí khó lường, lấp lánh ngó chừng nàng, tựa hồ trong mắt cất giấu một con tiểu thú, nóng bỏng nhìn nàng.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, Vụ Tiễn mím môi cười khẽ, đang muốn tránh ra, ai biết được Nam Cung Diệp còn chưa đi tới đây, liền xuất hiện một người chạy ra từ hướng khác đứng chắn đường hắn, chính là người mà mọi người nói Tề Vương phi Lục Giai, nàng mở to đôi con ngươi như nước nhìn thật kĩ Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp cuối đầu vẻ lạnh lùng không dễ nhận ra, một lần nữa ngửng đầu lên thì đã nhìn thấy Phượng Lan Dạ dẫn Vụ Tiễn đi xa, Tô phu nhân cũng đi qua vài bước cùng với nữ nhi, cả đám đi lên cầu treo ra ngoài An Sơn Hậu phủ.

Đáy lóng Nam Cung Diệp trong nháy mắt dâng lên lệ khí, thanh âm lạnh lùng như băng vang lên.

“Lục tiểu thư có việc gì sao?”

Lục Giai nhìn gương mặt hắn bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, không tự chủ được rụt lui một bước, lấy tay che ngực, nơi nơi ủy khuất, cắn răng nhẹ nhàng mở miệng: “ Các nàng nói ta là Tề Vương Phi có phải không?”

“Vậy ngươi nghĩ sao?”

Nam Cung Diệp gằn từng chữ, trầm giọng mở miệng: “Ta hi vọng ngươi có thể nhớ ra ngươi là ai.”

Nói xong bước hắn bước thật nhanh lướt qua Lục Giai đi ra ngoài, Lục Giai bất lực nhìn thân ảnh bỏ đi phía trước, hai người Thụy Vương Nam Cung Duệ cùng An Vương Nam Cung Quân từ phía sau đi tới, hai người xoa đầu Lục Giai, nhẹ giọng an ủi nàng: “Đừng nóng vội, chuyện hôm nay quá đột ngột, Thất hoàng đệ còn chưa chuẩn bị tốt tâm lí nên hắn mới ứng phó không kịp, ta tin tưởng hắn rất nhanh sẽ đến đón ngươi hồi phủ.”

Lục Giai gật đầu, nhìn hai Vương Gia rời đi, nghĩ tới lời bọn họ nói, trên mặt không tự chủ hiện lên nụ cười.

Trước cửa phủ An Sơn Hậu, lúc Nam Cung Diệp đuổi kịp tới thì xe ngựa Tô phủ đã rời đi, hắn không khỏi ảo não đến giẫm chân, sắc mặt chìm xuống rất khó coi, những người đứng gần hắn đồng loạt tránh xa, Tề Vương hỉ nộ vô thường các nàng nên cẩn thận một chút mới tốt.

Lúc này Thụy Vương Nam Cung Duệ cùng An Vương Nam Cung Quân cũng tiêu sái tiến tới, không giải thích được mà hỏi: “Thất hoàng đệ, đây là chuyện gì? Ngươi tại sao lại làm vậy?”

Rõ ràng Tề Vương phi đã trở lại, nhưng hắn không để ý mà lờ đi, cả tầm mắt đều đặt trên người tiểu thư Tô phủ, hắn không phải rất yêu Phượng Lan Dạ sao? Vì sao thay đổi?

“Chúng ta tiến cung đi.”

Nam Cung DIệp trầm giọng mở miệng, Thụy Vương cùng An Vương cũng đồng ý, bọn họ đang tính tiến cung, không nghĩ hắn cũng muốn, vậy thì cùng đi đi.

Tiêu Nguyên Cung, Hạo Vân Đế nghỉ ngơi xong vừa mới tỉnh lại liền nghe thái giám bẩm báo, Ba Vương gia xin cầu kiến, liền tuyên bọn họ vào.

Ba người đi vào đại điện, hành lễ xong, Hạo Vân Đế ban thưởng ghế ngồi, nhớ tới ba người bọn họ hôm nay phải tham dự Mai Yến ở An Sơn Hậu phủ, không khỏi hăng hái, ôn hòa hỏi thăm.

“Hôm nay Mai Yến có tìm được ý trung nhân không?”

Hắn không đề cập tới chuyện này còn tốt, hắn vừa nói, Nam Cung Diệp liền xoay người đứng dậy, khuôn mặt lạnh lẽo âm trầm, gọn gàng dứt khoát mở miệng: “Phụ Hoàng, thiên kim của kinh triệu phủ doãn là thế nào?”

Hạo Vân đế sửng sốt, Thụy Vương cùng An Vương đều nhìn Nam Cung Diệp, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẻ thiên kim Lục Phủ là do phụ hoàng tìm người giống đến giả mạo?

“Phụ Hoàng?”

Hai người đều không đồng ý nhìn Hạo Vân Đế, Hạo Vân Đế trầm giọng mở miệng: “Chuyện ngươi nói là có ý gì?”

“Lục Giai là chuyện gì?”

“Làm sao ta biết được.”

Sắc mặt Hạo Vân Đế khẽ trầm xuống, tuy nói mình nợ Nam Cung Diệp nhưng bị hắn chỉ trích, mất thể diện như thế cuối cùng cũng không nhịn được, bất quá vẻ mặt của hắn cũng không giống là giả, hơn nữa nếu thật là hắn làm, bị Nam Cung Diệp phát hiện, sợ cũng không lãng tránh mà nhìn nhận, vậy người sau lưng Lục Giai không phải là Phụ Hoàng thì là ai?

Nam Cung Diệp vẻ mặt như có điều suy nghĩ, sau đó an tĩnh ngồi xuống, Hạo Vân đế nhìn Nam Cung Duệ: “Duệ nhi, xảy ra chuyện gì?”

Nam Cung Duệ đứng dậy cung kính bẩm báo: “Hồi bẩm phụ hoàng, hôm nay ở Mai Yến của An Sơn Hậu phu nhân, nhi thần nhìn thấy tiểu thư kinh triệu phủ doãn vừa mới hồi kinh cùng Thất đệ muội lớn lên giống nhau như đúc.”

Hạo Vân Đế vừa nghe lời Nam Cung Duệ nói, trên mặt khó lộ ra được nụ cười: “Vậy là chuyện tốt a.”

Nhưng ngay sau đó nghĩ đến nếu người kia thật là Phượng Lan Dạ đã rơi xuống vực vậy Nam Cung Diệp sẽ không đến chất vấn hắn, nếu đã chất vất hắn vậy........., đôi mắt Hạo Vân đế xoay chuyển: “Chẳng lẽ người nọ giả mạo sao?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong điện đều nhìn về phía Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp đành vung tay: “Nhi thần sẽ xử lý tốt việc này.”

Nói xong chậm rãi khom người: “Nhi thần cáo lui.”

Hắn vốn cho rằng, Phụ hoàng là người đứng sau lưng Lục Giai, bởi vì hắn đã từng nói qua, chỉ cần Lan Nhi trở về, hắn sẽ không so đo những chuyện trước đây nữa, cho nên mới cho rằng phụ hoàng động tay động chân, bây giờ nghĩ lại căn bản không có chuyện như vậy, thật ra thử nghĩ cũng biết, Phụ hoàng không phải là loại người ngu xuẩn như vậy, giả dối cuối cùng cũng vẫn là giả dối, chọc giận hắn, chỉ e sự tức giận so với trước càng sâu, cho nên hẳn không phải do phụ hoàng làm, nếu vậy người đứng đằng sau thật ra là ai? Hạo Vân đế phất tay để cho hắn đi xuống, Thụy Vương cùng An Vương đều thuận tiện đứng dậy cáo từ, cùng nhau lui ra để xuất cung.

Tề Vương phủ, Nam Cung Diệp triệu tập bọn người Nguyệt Cẩn, Ngọc Lưu Thần, Thiên Bột Thần ở thư phòng, nghiên cứu thảo luận chuyện quan trọng.

Trong thư phòng, ba thủ hạ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Vương gia nhà mình, không biết xảy ra chuyện gì, hôm nay trên Mai yến, Ngọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần không đi theo cho nên không biết tình huống lúc đó, chỉ có Nguyệt Cẩn biết, khi hắn nhìn thấy Tiểu Vương phi xuất hiện, trong lòng rất là kích động, nhưng Vương Gia một chút cũng không quan tâm.

Kết quả Vương Gia lại nhìn trúng nhị tiểu thư nhà Binh Bộ Thị Lang, ném Tiểu Vương phi sang một bên, đây là chuyện gì a, tuy rằng Tô tiểu thư biểu diễn một tiên khúc khiêu vũ vô cùng xinh đẹp làm cho người ta nhìn thấy mà động tâm, nhưng mà Vương Phi của bọn họ đã trở lại rồi, sao Vương Gia có thể bình tĩnh như vậy?

“Vương gia, không biết Vương gia cho gọi bọn thuộc hạ là có chuyện gì?”

Ba người cùng nhau nhìn chủ tử, Nam Cung Diệp đang xoa lông mày, không biết phải mở miệng như thế nào, nói thật ra hắn đối với chuyện này cũng không có kinh nghiệm, cho nên mới phải triệu ba thủ hạ vào thương thảo, bất quá để cho hắn mở miệng nói quả thật có chút khó mở lời. (NN: các nàng đoán xem anh í mún hỏi gì nào? =]] )

Con ngươi thâm thúy của Nam Cung Diệp xẹt qua một tia u quang, sự sắc bén lóe lên, nhưng cũng không chịu mở miệng nói chuyện, ba tên thủ hạ lo lắng, trong lòng âm thầm suy đoán, chuyện này nhất định rất nghiêm trọng, bằng không Vương Gia sẽ không khó mở lời như thế, chủ tử luôn luôn lạnh lùng, khi nào thì gặp chuyện khó nói chứ, đến tột cùng là chuyện gì? Kết quả ba người cùng nhau suy đoán.

Bên trong thư phòng yên lặng giống như không có người, cuối cùng cũng là Nguyệt Cẩn nói ra phỏng đoán.

“Vương gia, có phải người chọc Tiểu Vương phi tức giận nên muốn tìm biện pháp giúp nàng hết giận hay không?”

Trừ cái này, hắn không nghĩ ra chuyện gì khiến cho Vương Gia khó mở lời hết, chẳng qua nhiều năm như vậy, trừ chuyện Tiểu Vương phi luôn khiến hắn để trong lòng còn lại chẳng có chuyện gì khiến hắn quan tâm hết.

Nam Cung Diệp liếc Nguyệt Cẩn một cái, hai người khác không thể tin nổi nhìn chằm chằm hắn, nói nhăng gì đó, coi chừng thiếu chủ khâu miệng ngươi, ai biết Nam Cung Diệp lại khó khăn mở miệng.

“Các ngươi nói xem, nếu nữ nhân sinh khí, nên làm thế nào để nàng cao hứng a?”

“Thiếu chủ?” Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần đồng thời kêu lên, vẻ mặt hiện chữ không thể nào, hai cặp mắt suýt chút nữa là rơi xuống, thì ra Vương gia khó khăn mở miệng là vì chuyện này, thật sự do chọc cho Tiểu Vương phi tức giận cho nên cần phải làm cái gì đó sao?

Nguyệt Cẩn không thèm để ý đến hai người bên cạnh, nghiêm trọng nhìn Vương Gia.

“Vương gia, ta nghe mẹ ta kể, nếu người chọc nữ nhân tức giận, chỉ cần nịnh nọt nàng, nàng sẽ không sinh khí nữa.”

“Cái rắm, Tiểu Vương phi giống như mẹ ngươi sao?”

Thiên Bột Thần trực tiếp mắng hắn một câu: “Vương gia, chuyện này nam nhân chúng ta không hiểu lắm, không bằng hỏi nữ nhân khác xem.”

“Tâm tư nữ nhân, nữ nhân hiểu rõ nhất.”

Thiên Bột Thần vừa nói ra chủ ý, Ngọc Lưu Thần cũng đồng ý gật đầu. Nam Cung Diệp cau đôi lông mày hẹp dài, con ngươi sâu thẳm chìm xuống, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh: “Nữ nhân ở đâu ra?”

Đám người Nguyệt Cẩn im lặng, Vương Phủ của bọn họ đương nhiên có nữ nhân a, nhưng trong mắt Gia trừ Tiểu Vương phi không có nữ nhân khác, mà nữ nhân thiên hạ hắn cũng chỉ xem như không khí, nghĩ vậy liền vội vàng mở miệng: “Hay là đi kêu Diệp Linh tới hỏi một chút.”

Nam Cung Diệp há miệng, cuối cùng cũng dừng lại, bởi vì hắn thật sự muốn biết cách để cho Lan Nhi nguôi giận, chuyện ngày hôm nay nàng nhất định sinh khí.

Nguyệt Cẩn lập tức lắc mình ra ngoài, rất nhanh đem Diệp linh từ nơi khác mang tới, Diệp Linh không biết Vương Gia tìm mình làm gì, một đường cẩn thận theo sau Nguyệt Cẩn, vừa vào cửa liền quỳ xuống.

“Diệp Linh tham kiến Vương Gia.”

Hiện tại Vương Gia đều làm cho các nàng sợ, hắn hoàn toàn thay đổi so với lúc có Tiểu Vương phi trong phủ.

“Đứng lên đi.”

Diệp Linh tựa hồ cảm thấy hôm nay Vương Gia có chút không giống với lúc trước, nhưng nơi nào không giống thì nàng không nói ra được, chỉ cẩn thận khom lưng đứng dậy, cũng không dám ngẩng đầu, Nguyệt Cẩn ở một bên nhẹ nhàng hỏi thăm: “Diệp Linh, khi các nữ nhân sinh khí, nam nhân cần phải làm cái gì mới có thể cao hứng lại?”

“Hả?”

Diệp Linh kinh hô một tiếng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy con ngươi âm u của Vương Gia đang nhìn nàng, bị hù dọa lập tức cúi đầu, vội vàng dùng sức nghĩ, nữ nhân sinh khí muốn nam nhân làm gì mới có thể cao hứng: “Đương nhiên là nịnh nọt nàng a.”

“Giống như mẹ ta nói.”

Nguyệt Cẩn đắc ý nở nụ cười, bất quá vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh của Vương Gia, lập tức quy củ đứng thẳng hàng, ba người bên trong thư phòng cũng nhìn Diệp Linh, thấy nàng tiếp tục nói: “Bất quá nên làm một chút chuyện để đả động nàng, chỉ cần làm cho nàng đau lòng vì mình, nàng sẽ không sinh khí nữa.”

“Đau lòng? Làm cho nàng đau lòng?”

Nam Cung Diệp lời nói vừa dứt liền nhanh chóng tiêu sái đi ra ngoài, Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần vội vàng theo sau, Nguyệt Cẩn cũng xoay người định đi ra ngoài, Diệp Linh không biết xảy ra chuyện gì, nên nắm chặt tay hắn: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu Vương Phi không có chết, nàng đã trở lại, bây giờ Vương Gia đi tìm nàng đó.”

“Hả, Tiểu Vương phi không có chết?”

Diệp Linh kinh ngạc lặp lại lần nữa, sau đó trực tiếp vỗ tay hoan hô, rồi chạy vội ra ngoài thông báo cho mọi người biết, Tề Vương phủ lập tức sống động lên, trong đêm tối cả toà Vương phủ vui vẻ không dứt.

Mùa đông, trời tối rất nhanh.

Trong Tô Phủ, mọi người đều đã dùng bữa, sau đó tự mình về phòng nghỉ ngơi.

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn ở chung một phòng đang nói chuyện lúc sáng, nhớ tới Lục Giai xuất hiện, sắc mặt Phượng Lan Dạ có chút âm u, nghĩ tới Nam Cung Diệp thì trên mặt liền xuất hiện nụ cười, bất quá cuối cùng vẫn làm mặt lạnh, tưởng tượng đến Lục Giai lại thấy phiền lòng, nữ nhân này rốt cuộc là từ nơi nào thoát ra thế?

“Ngươi đang nghĩ tới Lục Giai?”

Vụ Tiễn nhẹ giọng mở miệng, đối với vẻ mặt một lát cao hứng một lát tức giận dĩ nhiên là hiểu nàng đang nghĩ gì, vươn tay nắm tay nàng: “Tóm lại chỉ cần Tề Vương biết là tốt rồi, ta xem chắc hắn đã biết, bằng không cũng sẽ không giúp ngươi đệm tiêu, ngươi biết không? Hai người các ngươi phối hợp thật sự là thiên y vô phùng, tuyệt đối là do trời đất tạo nên một đôi.”

“Lục Giai kia rốt cuộc là từ nơi nào tới, xem ra ngày mai phải phái Tiểu Ngư đi thăm dò một chút, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Ừ, ta thấy hẳn là nàng ta cất giấu một mục đích không muốn ai biết, hơn nữa còn giả bộ mất trí nhớ, mất trí nhớ còn quấn lấy Tề Vương, rõ ràng là không có ý tốt, không biết nàng ta thật sự muốn làm gì?”

“Ta sẽ tra ra.”

Phượng Lan Dạ dung sức gật đầu, lúc này chợt nghe thấy tiếng tiêu uyển chuyển du dương, triền miên cuồng nhiệt như vậy, hẳn là khúc Phượng Cầu Hoàng. Phượng Lan Dạ còn cho rằng mình nghe nhầm, nhìn Vụ Tiễn ở một bên: “Ta nghe nhầm sao? Có người thổi tiêu, còn là khúc Phượng Cầu Hoàng?”

“Lan Dạ, không sai, ta cũng nghe được.” Vụ Tiễn gật đầu, hai người cùng đứng lên, ai vậy a, thế nhưng đêm tối lại chạy tới Tô Phủ thổi tiêu, nghĩ tới bộ dáng Lan Dạ biểu diễn ở Mai yến trấn áp hết thảy hoa thơm cỏ lạ, liền lộ ra vẻ cười nịnh.

“Không phải là vị công tử nào mến mộ ngươi đấy chứ?”

“Ngươi?” Phượng Lan Dạ trừng nàng, Đinh Hương từ bên ngoài đi vào, vội vàng mở miệng: “Tiểu thư, Lão gia cùng Phu nhân cho gọi tiểu thư ra phía trước, nói là Tề Vương trèo lên cây cổ thụ trong Tô Phủ thổi tiêu, nói sao cũng không chịu xuống.”

“Hả?”

Phượng Lan Dạ vừa nghe là Nam Cung DIệp, sắc mặt không khỏi tối sầm lại, trời rất lạnh, hắn chạy tới đây thổi tiêu cái gì, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài, phía sau Đinh Hương cùng Vụ tiễn cũng đuổi theo.

Chính viện Tô phủ, có một cái cây cổ thụ cao lớn, tuy đã vào đông nhưng cành lá rậm rạp, lúc này có một người đứng trên đỉnh cây mà đón gió, cẩm bào màu trắng bay nhẹ trong gió, gương mặt tuyệt mỹ ôn nhuận như nước, thổi cây tiêu trong tay, tiếng tiêu triền miên mà nóng bỏng, đêm đen lạnh thấu xương mà hắn giống như hoàn toàn không có tri giác, cứ đứng không nhúc nhích mà thổi tiêu.

Tô Diễn đã sớm bị dọa tới khủng hoảng, không hiểu tại sao Tề Vương lại chạy tới cửa thổi sáo, trời rất lạnh a, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì cái mạng nhỏ này của mình cũng khó bảo vệ rồi, suy nghĩ trước sau một phen, chẳng lẽ hắn vì nữ nhi nhà mình, nghe phu nhân nói tại Mai Yến hôm nay Tề Vương thích nha đầu nhà họ, nếu thích thì xin Hoàng Thượng ban hôn đi a, vì sao không nói, lại đứng trên cây thổi tiêu?

“Vương gia, ngài xuống đây đi, xuống đây có chuyện gì chúng ta cùng thương lượng.”

“Đúng vậy a, Vương gia ngài đừng làm chúng ta sợ, nếu người xảy ra chuyện gì, người nói chúng ta phải làm sao bây giờ a.”

“Xuống đây đi.”

Tô Diễn cùng Tô phu nhân mỗi người một câu, đáng tiếc Nam Cung Diệp làm như không nghe thấy, cho đến khi thanh âm lạnh lùng xinh đẹp kia vang lên: “Tề Vương thật là có nhã hứng a, trời lạnh thế này cũng không sợ lạnh, còn chạy tới Tô Phủ chúng ta thổi tiêu.”

Tô Diễn vừa nghe thấy lời nói lạnh lùng của nữ nhi, vội vàng lôi kéo Phượng Lan Dạ: “Nhã Nhi, ngươi cùng Vương Gia hảo hảo nói chuyện, kêu hắn xuống đây a.”

Lúc này Vụ Tiễn đã tới, vội vàng lôi kéo Tô Diễn cùng Tô phu nhân rời đi, sau đó giải tán tất cả mọi người trong viện, chỉ còn lại hai người Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, chỉ thấy Phượng Lan Dạ khoanh tay trước ngực, khí định thần nhàn nhìn Nam Cung Diệp.

“Tề Vương điện hạ hay là ngươi quay về đi thôi, không cần thổi nữa làm phiền chúng ta.”

Nàng nói xong, Nam Cung Diệp rốt cuộc cũng dừng lại, trên dung nhan tuấn mỹ đều là sự ngọt ngào, đôi mắt kích diễm động lòng người chợt lóe lên vẻ đau khổ: “Lan Nhi biết không? Ta nghĩ nàng sẽ không bao giờ trở về nữa, ta nghĩ nàng sẽ không trở lại.”

Phượng Lan Dạ vừa nghe lời hắn nói, tâm liền rối rắm, tưởng tượng hắn thống khổ, tim liền hít thở không thông, con ngươi lóe lên lệ quang, ngước mắt nhìn hắn, thật ra thì hắn không dễ chịu, nàng cũng thế, mặt của nàng bị hủy, phải điều trị mấy tháng, còn có chút tức giận lúc ban đầu, chỉ là qua mấy tháng đã bình phục, hiện tại nàng đã trở lại, chỉ là không nghĩ tới xuất hiện một Lục Giai, nhớ đến Lục Giai, Phượng Lan Dạ liền nghĩ tới chuyện lúc sáng, trong đồng tử lóe lên tức giận, lạnh lùng mở miệng.

“Tề Vương điện hạ nói nhăng gì đấy? Mau trở về đi, đừng quấy rầy chúng ta.”

Nói xong xoay người muốn đi, Nam Cung Diệp đứng trên cao bình tĩnh nhìn nàng, tựa như không chút dao động, nhìn bóng lưng ngạo nghễ gằn từng chữ.

“Lan Nhi, không ai rõ hơn ta, nàng chẳng qua là bề ngoài lạnh nhạt nhưng trái tim nàng lại thiện lương nhất, ta biết nàng sẽ đau lòng vì ta.”

Hắn thấp giọng lẩm bẩm xong,vẫn như cũ dựa vào cành cây phía sau tiếp tục thổi sáo, dưới chân Phượng Lan Dạ giống như mọc rễ, cuối cùng quay đầu nhìn người nọ, khóe môi vung lên một nụ cười như hoa, trong đêm tối lại sáng ngời chói mắt, thân thể nàng xoay mình nhảy lên, quần trắng bay múa, thật giống như một đóa hoa sen trắng ở giữa không trung xoay tròn, mà người trên cây trong nháy mắt quanh thân tràn ngập màu sắc, ngọc tiêu trong tay rớt xuống, mở rộng hai tay nhìn chằm chằm thân ảnh bay múa đang đến gần kia.

Lan Nhi, nàng rốt cuộc đã trở lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.