Duyên Trời Định

Chương 6




Tiêu Duệ vừa mới vào thành liền bị Vệ Giáo ngăn lại, thần thần bí bí dắt Tiêu Duệ tới một kỹ quán tráng lệ. Kỹ quán này tên là Yên Vân Các, nói chung xem như là một kỹ quán lớn nhất, xa hoa lãng phí nhất thành Trường An, mỗi ca cơ kỹ nữ trong quán mỗi người đều đẹp như hoa, đa tài đa nghệ, người lui tới gần như đều là các nhân vật quyền quý trong thành Trường An. Không gì khác, bởi vì thu phí rất cao. Chỉ cần nghe mấy bài hát sẽ phải trả một quán tiền, mà nếu muốn ca cơ bồi rượu thị tẩm, thì đó là một cái giá khác, phỏng chừng không có mười quán tiền sẽ bị bẽ mặt.

Đương nhiên, nếu ngươi có thể nâng giá, phương diện này cũng có không ít thanh quan nhân (xử nữ) chờ ngươi ngắt lấy.

Văn sĩ người Đường gặp tiệc rượu liền có ca cơ bồi rượu, đây đã là lệ thường thế tục không có gì kỳ quái. Chẳng qua, Tiêu Duệ vẫn có chút kỳ quái, Lý Kỳ này chẳng qua mới mười ba, mười bốn tuổi, chẳng nhẽ chút tuổi ấy đã có thể gần nữ sắc? Kỳ thật, ở thời Đại Đường thịnh thế, người cùng tuổi Lý Kỳ làm cha cũng có. Mà mặc dù Tiêu Duệ hiện tại, cũng không lớn hơn mấy tuổi so với Lý Kỳ, chỉ là tâm lý của hắn lớn tuổi thôi.

Tiêu Duệ vào một gian phòng xa hoa, nhìn lướt qua mọi người đang ngồi, không khỏi cả kinh. Lý Kỳ ngồi ở trung ương, mà hai bên trái phải, một người Hạ Tri Chương, người còn lại là Vương Duy. Mấy vị khác, nói chung cũng là quan lại hoặc danh sĩ trong thành Trường An, đại đa số đều từng gặp mặt qua một lần ở bữa lệ yến của Ngọc Chân.

- Tiêu Duệ, đến, ngồi cạnh bổn vương.

Lý Kỳ cười ha ha, khuôn mặt có chút non nớt bởi vì hơi rượu dâng lên đã sớm tiêu tán có cảm giác thành thục.

Vương Duy khẽ gật đầu cười với Tiêu Duệ, mà Hạ Tri Chương tay vuốt râu dài, cao giọng nói:

- Tiêu công tử, đa tạ rượu ngon của ngươi. Nhiều ngày qua mỗi khi lão phu rót rượu tự uống một mình, cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Tiêu Duệ chậm rãi ngồi xuống, hắn không rõ ràng lắm, hôm này Lý Kỳ đang làm cái quỷ gì. Xem bộ dáng là hắn mời khách, không ngờ hắn mời Hạ Tri Chương, Vương Duy đại thần trong triều, đương kim danh sĩ đến kỹ quán. Chẳng lẽ là vì ăn một hồi hoa tửu?

Lý Kỳ cười hì hì, khoát tay áo:

- Các vị đại nhân, Yên Vân Các này mới tới một đám Hồ nữ, nghe nói không chỉ mỹ mạo còn giỏi ca múa, bổn vương liền kêu bọn họ tới bồi rượu.

Sau màn múa nóng bỏng, một đám vũ cơ diễm lệ đầy đặn người Hồ cười hì hì đều tự đi bồi khách quý bên người, hoặc là cùng khách quý cúi đầu nói nhảm, hoặc là rót rượu châm trà cho bọn họ. Cũng có người thoải mái dứt khoát dựa sát vào lòng đối phương, dùng thân hình đặc biệt no đủ nóng bỏng tràn ngập phong tình nước ngoài kia vuốt ve dục vọng nam tử trong sảnh.

Âm nhạc triền miên vang lên sau tấm bình phòng, Tiêu Duệ hơi nghiêng người, tránh khỏi cô gái Hồ diễm lệ như hoa chuyên hầu hạ hắn kia, nàng chớp đôi mắt to màu lam sâu thẳm, dùng thân mình no đủ của mình cố tình ma xát cánh tay Tiêu Duệ. Lấy lòng tửu khách, đây là “công tác” của các nàng, cũng đã thành bản năng của các nàng.

Bầu không khí trong đại sảnh tràn ngập kiều diễm và ướt át, Tiêu Duệ dĩ nhiên nhìn ngẩn ngơ. Trong mắt và trong ấn tượng của hắn, loại danh sĩ giống như Hạ Tri Chương này phải là trưởng giả “phẩm hạnh đoan trang”, nhưng hiện giờ vừa thấy, lại ---- không ngờ Hạ Tri Chương nương theo cảm giác say, cùng cô gái Hồ kia chơi trò uống rượu miệng đối miệng, cô gái Hồ phóng đãng cười khanh khách. Trên đôi môi đỏ tươi giỏ ra từng giọt rượu.

Mà đám gọi là danh sĩ càng không chịu nổi, một đám cùng các cô gái Hồ uống rượu trên cổ, quần áo bừa bộn, da thịt tương giao. Nói không hết dâm mỹ. Cho dù là thiếu niên Lý Kỳ, cũng một bộ dáng sắc lang đắc ý một bên ngồi uống rượu với hai cô gái Hồ hầu rượu, một bên thuận tay vuốt ve đùi cô gái Hồ ngồi bên cạnh hắn.

Chỉ có Vương Duy, thần sắc coi như “đứng đắn”, lặng lẽ nói nhỏ với cô gái Hồ dính sát bên hắn, cũng không biết Hồ nữ có thể nghe hiểu tiếng Hán qua giọng nói khàn khàn âm nhu của hắn hay không.

Trời! Tiêu Duệ thở dài trong lòng, sự dâm đãng thời Đại Đường thịnh thế đã liên tục nhiều lần khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối. Kỳ thật, hắn lại không biết. Chiêu kỹ nữ này đối với danh sĩ hoặc quan viên Đại Đường mà nói, không phải chuyện dọa người gì. Ngược lại đây là một loại phong lưu thời thượng. Cho dù là say rượu mê loạn, cũng không tính cái gì.

Trong miệng cô gái Hồ bên cạnh Tiêu Duệ phát ra tiến nỉ non câu người. Thân mình no đủ lại nhích tới gần, nâng một chén rượu lên, duyên dáng đưa đến miệng Tiêu Duệ. Không đợi Tiêu Duệ uống xong, cô gái Hồ lại nắm tay Tiêu Duệ đặt lên ngọn núi đầy đặn của nàng sờ soạng.

Tiệc rượu hương diễm thậm chí có thể nói là cực kỳ dâm đãng thối rữa này giằng co hai giờ, mãi đến khi mặt trời lặn, Lý Kỳ mới cảm thấy mỹ mãn nấc rượu một cái, đám danh sĩ đại thần đưa đến nơi này đã say ngã vào trong lòng các cô gái Hồ dịu dàng. Tiêu Duệ không có đi, hắn luôn chờ đợi thiếu niên Lý Kỳ mở miệng. Hắn biết, Lý Kỳ này mặc dù có chút “nghịch ngợm”, nhưng đối với mình vẫn chiếu cố có thêm, hắn bất ngờ mới mấy người Hạ Trị Chương ẩm yến, lại mời mình tới, nhất định là có việc.

Chỉ có điều mãi cho đến khi hắn cáo từ, Lý Kỳ cũng không nói đến dụng ý. Thiếu niên vừa mới giải phóng dục hỏa thời kỳ trưởng thành trên người một cô gái Hồ xong, cả người nhìn qua có vẻ lão luyện hơn rất nhiều. Nhưng đám râu mềm mại lờ mờ trên môi, và mấy cái mụn trứng cá hồng hồng trên mặt kia, vẫn bại lộ sự non nớt của hắn.

Tiêu Duệ nghi hoặc quét nhìn hắn một cái, thấy hắn không có ý tứ nói gì, đành phải cáo từ rời đi. Luân phiên uống hai lần rượu, hắn ít nhất cũng say 7 phần, đã không cưỡi được ngựa, đành giao Truy Phong cho Lệnh Hồ Xung Vũ giữ, chính mình thì thản nhiên bước đi, thân mình có chút lắc lư.

Xe ngựa của Lý Kỳ kít một tiếng dừng bên người hắn, Lý Kỳ nhô đầu ra cửa sổ, cười ha ha:

- Tiêu Duệ, bổn vương đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo phải xem ngươi. Nhớ kỹ lời bổn vương nói, vì Nghi tỷ tỷ, ngươi phải quan hệ tốt với mấy người Hạ Tri Chương này…

Tiêu Duệ ngẩn ra, còn không kịp phản ứng, xe ngựa xa hoa của Lý Kỳ đã đi hết đường.

Về đến nhà, bản năng dục vọng của Tiêu Duệ bị đám con gái Hồ khiêu kích câu dẫn trong bữa tiệc dục vọng kia khiến hắn càng ngày càng nóng, hắn cảm thấy toàn thân từng đợt khô nóng, ánh mắt có chút “biến dạng”. Lệnh Hồ Xung Vũ lo lắng liếc mắt nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Tiêu Duệ chậm chạp lắc thư thân mình đi vào thư phòng của mình, đột nhiên dư quang khóe mắt hắn thoáng thấy một bóng lưng quen thuộc. Thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt đưa lưng về phía hắn, đang nằm trên giá sách tập trung xem một quyển sách. Bóng lưng yểu điệu và mùi thơm thản nhiên của cơ thể kia, khiêu khích tiếng lòng của thiếu niên.

Tiêu Duệ kinh ngạc hì hì cười nhào qua phía sau, gắt gao ôm lấy thiếu nữ từ sau lưng nàng, sau đó hai tay theo tiềm thức đặt lên ngọn núi cao ngất của thiếu nữ. Giống như bị điện giật, thân mình thiếu nữ đột nhiên run lên, vừa muốn hét chói tai, lại nghe thấy một âm thanh vô cùng quen thuộc nỉ non vang lên:

- Ngọc Hoàn, sao ngươi lại tới đây?

Thiếu nữ run rẩy một chút, vì tiếng “Ngọc Hoàn” này, cũng vì đôi tay cuồng nhiệt xẹt qua cấm địa của mình. Đôi vú no đủ bị hắn vuốt ve biến hành, thiếu nữ giãy vài cái không thoát được, mới lo sợ không yên mà ngượng ngùng hô nhỏ một tiếng:

- Thiếu gia!

Động tác trong tay Tiêu Duệ bị kiềm hãm, như vừa tỉnh mộng chậm rãi buông tay ra, cảm giác men say vơi đi phân nửa, xấu hổ quay lưng đi:

- Tú Nhi, thực xin lỗi, ta nhận lầm người, thật sự là…

Mặt Tú Nhi đỏ bừng vội vàng chạy đi, nhưng khi Tiêu Duệ thở phào âm thầm chửi rủa mình một tiếng, Tú Nhi lại mắc cỡ đỏ mặt bưng một chén canh tỉnh rượu đã chuẩn bị tốt đến, dịu dàng nói:

- Thiếu gia, ngươi uống chút canh tỉnh rượu đi, say rượu sẽ làm thương bản thân.

Tiêu Duệ xấu hổ tiếp nhận canh tỉnh rượu, uống ừng ực một hơi cạn sạch, rồi lại nghe Tú Nhi nỉ non giống như muỗi kêu:

- Thiếu gia, ngươi, ngươi, nếu ngươi cảm thấy khó chịu, Tú Nhi nguyện ý ---- nguyện ý…

Tiêu Duệ buông bát sứ trong tay ra, Tú Nhi đã dịu dàng can đảm dựa sát cả người lại, nhẹ nhàng dùng tay ngọc bắt tay lấm tấm mồ hôi của Tiêu Duệ, âu yếm hướng về bộ ngực run rẩy của mình. Tú Nhi khép hờ mắt hạnh, mềm mại thở hổn hển, dán lại. Tiểu nha đầu mới chớm yêu này đã sớm bị một hồi xoa nắn điên cuồng của thiếu gia vừa rồi, khiến cho động tình… Hơn nữa, nàng vốn là thị nữ bên người Tiêu Duệ ---- hầu hạ thiếu gia vốn là “nằm trong chức trách” của nàng.

Lúc sớm rời đi Lạc Dương, vô luận là Ngọc Hoàn tiểu thư chủ mẫu tương lai, hay là tỷ tỷ Tiêu Nguyệt của Tiêu Duệ, đều ngầm dặn nàng, đương nhiên cũng không thiếu loại chiếu cố “hầu hạ bên người” này. Bắt đầu từ Lạc Dương, một đường đi đất Thục, sau lại tới Trường AN, thời gian dài hầu hạ bên người, toán bộ trái tim Tú Nhi sớm đã quấn trên người Tiêu Duệ ---- đương nhiên với nàng mà nói, trừ bỏ thị thiếp làm ấm giường Tiêu Duệ ra, kỳ thật không có việc gì khác.

Dưới dân phong cởi mở buông thả bạt mạng tại thời Đại Đường thịnh thế này, không có người tin tưởng, Tiêu Duệ lại thanh bạch với thị nữ bên người hắn, cũng không có khả năng thanh bạch.

Mặc dù không có chuyện tốt thực sự, nhưng Tú Nhi đã đạt được hy vọng và thứ nàng chờ đợi, vô luận là thân cận vuốt ve nhu tình quyến luyến như tối qua, hay là chính mồm Tiêu Duệ hứa hẹn. Tấm lòng Tú Nhi rốt cuộc rơi xuống, cả người trở nên mưa thuận gió hòa bước chân nhẹ nhàng.

Sáng ngày thứ hai, Tú Nhi dựa theo lệ thường sớm đi vào trong phòng hầu hạ Tiêu Duệ rời giường. Nhưng khác với ngày xưa, động tác của Tú Nhi bây giờ ngày càng cẩn thận và dịu dàng, khuôn mặt đỏ bừng, cặp mắt to long lanh mơ hồ phóng ra một cỗ tình ý dạt dào.

Tiêu Duệ thở dài trong lòng một tiếng, nhưng hắn chợt bình thản trở lại. Nếu là quy tắc xã hội của Đại Đường này, chính mình bình thản tiếp thụ là được, cần gì phải câu nệ dối trá như vậy? Không còn tất yếu, nếu nói như vậy, sẽ sống quá mệt mỏi.

Tú Nhi vừa sửa sang lại quần áo cho Tiêu Duệ, vừa muốn nói lại thôi.

- Làm sao vậy, Tú Nhi? Có lời cứ nói đi, làm gì ấp a ấp úng như vậy.

Tiêu Duệ nhẹ nhàng cầm cánh tay mềm mại của nàng:

- Nói đi, ta đang nghe đây.

- Thiếu gia, hai ngày này Tú Nhi thấy, Lệnh Hồ Xung Vũ hay chạy vào trong nhà Lý Lâm Phủ…

Hai mắt mềm mại đáng yêu của Tú Nhi liếc ra phía ngoài, thấy không có người liền nhỏ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.