Duyên Trời Định

Chương 4




Tiêu Duệ nhíu mày tiếp nhận “truyền đơn” tràn ngập chữ viết này, nhìn lướt qua, không biết nên khóc hay nên cười. Thứ này đại khái coi như là một bài “hịch văn”, nhìn xem lạc khoản là một sĩ tử thi rớt Trương Cố đến từ Ích Châu viết. Từ ngữ trong hịch văn trau chuốt hoa lệ, dõng dạc, có thể hết sức xúi bẩy chuyện tình.

Hịch văn nói, gian tướng Lý Lâm Phủ thao túng triều chính nay lại làm rối kỉ cương trong kỳ thi mùa xuân năm nay, làm cho sĩ tử bần hàn trong thiên hạ không cửa đăng khoa, không cửa đền đáp triều đình vân vân. Trong hịch văn còn liệt kê tên một số tục danh sĩ tử tên đề bảng vàng, như người nào đem hậu lễ đến phủ Lý lâm Phủ bái kiến… Có thể nói là nói chuẩn xác, làm người ta trố mắt.

Càng buồn cười hơn là, đại bộ phận của hịch văn này viết về tài hoa của Tiêu Duệ, tiến hành thổi phồng trắng trợn về đức tính, còn chuyện Tiêu Duệ giúp đỡ sĩ tử bần hàn ở Ích Châu cũng phơi ra ngoài ánh sáng… Cuối hịch văn nói, ngay cả môn sinh thiên tử như Tiêu Duệ, tuyệt thế tài tử, đại đức danh sĩ cũng phải thi rớt, khoa cử của triều đình còn công bình gì đáng nói? Muốn Hoàng Thượng ra mặt, cho Tiêu Duệ một công đạo, cho sĩ tử thiên hạ một công đạo.

Tiêu Duệ hít sâu một hơi, cùng Đỗ Phủ liếc nhau, thầm nghĩ chính mình lại bị mượn danh nghĩa và tay súng. Chẳng qua, hắn vẫn có chút tò mò, sĩ tử thi rớt nơi nào lại to gan như vậy, cũng dám không để ý pháp lệnh Đại Đường, tụ tập gây sự?

Đỗ Phủ nhăn mày nói:

- Tử Trường, chúng ta nhanh đi xem, không thể để những người này làm ầm ĩ, nếu ầm ĩ thật, có lẽ sẽ liên lụy đến Tử Trường ngươi nha!

Tiêu Duệ gật đầu, trên mặt không đổi sắc, kỳ thật trong lòng đã sớm nổi sóng to gió lớn.

Trên quảng trường, ngoài Lễ bộ nha môn, biển người, đám sĩ tử thi rớt ngồi dưới đất đông nghìn nghịt, đang lắng nghe một thanh niên sĩ tử áo vải “nói chuyện”. Đám sĩ tử tuy nhiều người, nhưng vẫn duy trì khá trật tự. Tuy rằng đều là tùy chỗ mà ngồi, nhưng không có tiếng động lớn xôn xao. Cũng bởi như vậy, thanh âm mang khẩu âm đất Thục dẫn dắt kích động của thanh niên kia mới rõ ràng vang vọng tại đây.

Tiêu Duệ đứng bên ngoài đám người, liếc mắt một cái nhận ra thanh niên kia là sĩ tử Trương Cố lúc trước ở Thanh Tâm Đường Ích Châu. Nghe Trương Cố dùng từ xúc động phẫn nộ hơi khoa trương mình, mày Tiêu Duệ càng nhíu lại. Trương Cố này đúng là khéo nói trời sinh, có vài phần ăn nói, dưới sự xúi giục cực kỳ cuốn hút và kích động của hắn, tâm tình mấy trăm sĩ tử nhất thời kích động đánh trống reo hò.

- Mời Hoàng Thượng làm chủ cho sĩ tử thiên hạ!

Trương Cố đột nhiên vung tay hô.

- Mời Hoàng Thượng làm chủ cho sĩ tử thiên hạ!

- Mở lại khoa khảo!

- Nghiêm trị tham mục!

- Trừ gian vì triều đình!

Đám sĩ tử ầm ầm lên, quơ cánh tay gầy yếu, bắt đầu hô theo thanh niên. Từ tốp năm tốp ba thưa thớt mới đầu về sau trở thành âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng chín tầng mây. Cảm xúc sĩ tử thi rớt bắt đầu xao động . Nhiệt huyết dâng lên. Cánh tay múa may dần nhanh hơn. Mà lúc này, Tiêu Duệ chứng kiến rõ ràng, Trương Cố kia lặng lẽ lui về phía sau đám sĩ tử.

Tiêu Duệ càng ngày càng kinh ngạc trong lòng. Loại chuyện này đã vi phạm đại húy của triều đình. Nhưng như nào không có quan binh đến trấn áp ngăn lại? Chẳng lẽ, quan phủ mặc cho những sĩ tử thi rớt này làm ầm ĩ bên ngoài nha môn Lễ bộ?

Khi mọi người đang mê muội, có biết mình đã làm chuyện ngu xuẩn đâu? Nhất là với những sĩ tử nhà nghèo khổ sở hàng năm lại không qua cửa mà nói, giờ phút này, sự oán giận và bất mãn ẩn sâu trong lòng bọn họ đã bị người cố ý kích động. Hơn nữa còn xúc động tuổi trẻ, máu nóng vọt lên trán, làm sao còn lo lắng suy xét hậu quả?

Tiêu Duệ nhìn thoáng qua Lễ bộ nha môn im ắng, thấy cửa nha môn đóng chặt, một chút động tĩnh cũng không có. Trong lòng hắn sốt ruột một hồi, hắn thật sự lo lắng. Sau này, nếu có người nhảy ra chỉ vào Lễ bộ nha môn nói vài lời kích động, có lẽ đám sĩ tử này sẽ chen nhau vọt vào Lễ bộ nha môn… Trời, một khi như thế, đó là trở thành đại họa nha!

- Mời Hoàng Thượng làm chủ cho sĩ tử thiên hạ!

Đám sĩ tử la lên càng dày đặc và cuồng nhiệt. Trương Cố giơ tay, đung đưa hịch văn, la lên phía sau đám người, lại nghe bên cạnh truyền đến âm thanh một người lạnh như băng:

- Trương Cố, ngươi thật to gan! Cũng dám kích động sĩ tử nháo sự, ngươi không muốn sống nữa!

Trương Cố nhìn lại, chấn động, vội vàng chạy ra khỏi đám người cúi người thi lễ với Tiêu Duệ:

- Trương Cố gặp qua Tiêu công tử!

Tiêu Duệ mạnh mẽ ngăn chặn cơn tức trong lòng, thấp giọng nói:

- Trương Cố, tại sao ngươi phải làm như vậy?

- Tiêu công tử, sĩ tử nhà nghèo chúng ta khổ cực đọc thơ, đúng là vì đề tên bảng vàng đền đáp triều đình. Nhưng, chúng ta khổ cực chạy tới Trường An, lại bởi không cửa kiền yết liền thi rớt ---- đây là thói đời gì? Ngươi xem những người đề tên trên bảng vàng đó, không phú tức quý, cứ theo đà này, lại để cho gian tướng Lý Lâm Phủ thao túng khoa cử, lúc nào sĩ tử thiên hạ mới có thể tiến thân?

Trương Cố kích động đỏ mặt, quơ tay:

- Cho nên, cho dù hôm nay ta phải chết, cũng muốn đòi công đạo cho sĩ tử thiên hạ, đòi công đạo cho Tiêu công tử ngươi!

- Tiêu công tử ngươi tới xem, mấy người này, đều đến từ Thanh Tâm Đường Ích Châu.

Trương Cố chỉ vào mấy người sĩ tử đang hô trong đám người:

- Chúng ta nghe được Tiêu công tử không ngờ cũng thi rớt, thật sự là nuốt không được cơn tức này!

Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng:

- Ngươi muốn kéo ta vào vũng bùn này, sợ là có ý đồ riêng đi.

Trương Cố xua tay liên tục, xấu hổ nói không ra lời. Tiêu Duệ không để ý đến hắn, vội vàng chạy tới, đứng trước mặt đám người liên tục xoa tay la lên, dùng hết khí lực toàn thân hô khàn cả giọng, mới khiến cho đám sĩ tử đang xúc động ồn ào chú ý đến sự tồn tại của hắn.

- Chư vị sĩ tử, tại hạ Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ rống lớn nói:

- Mời mọi người nghe ta một lời.

Đám người dần dần bình tĩnh lại, mấy trăm sĩ tử nhà nghèo thi rớt mặt đỏ giống như gà trống thua trận, ánh mắt nhìn thẳng vào thiếu niên anh tuấn phóng khoáng trước mắt, nhân vật thần tượng trong lòng mình. Trọng yếu hơn là, Tiêu Duệ không chí là danh sĩ tài tử nổi danh Trường An hiện tại, còn giống như bọn họ, đều là kẻ thi rớt đáng thương, ở trong lòng những người này không khỏi có chút cảm giác đồng mệnh tương liên, mới dần dần dừng lại tiếng la, dằn xuống cảm xúc cuồng nhiệt, nghe Tiêu Duệ nói chuyện.

- Các vị…

Tiêu Duệ ba hoa nói, lại thấy đám sĩ tử có phần không cho là đúng, tiếng gọi ầm ĩ thưa thớt lại vang lên, không khỏi hổn hển nói:

- Các ngươi đều không muốn sống nữa sao? Muốn tìm chết sao? Chờ quan phủ phái người, các ngươi ai cũng không chạy thoát!

Những lời này của hắn còn chưa dứt, vừa nói, cảm xúc của đám sĩ tử càng thêm cuồng nhiệt, tiếng gọi ầm ĩ “Thảo phạt Lý Lâm Phủ” càng thêm mãnh liệt. Cái gọi là sĩ có thể giết không thể nhục, thà chết chứ không chịu khuất phục, với những sĩ tử cùng đường này mà nói, lúc này đương nhiên đem mình trở thành đạo đức anh hùng “có thể giết không thể nhục” bênh vực lẽ phải. Giống như mấy người Trương Cố cổ động trước đó vậy, nếu có thể trừ gian cho triều đình, nếu khoa cử của triều đình có thể vì vậy mà công chính, chẳng phải là tin vui cho sĩ tử trong thiên hạ? Cho nên, trong lòng những người này mang lý tưởng thiên hạ hư ảo, đám sĩ tử nhà nghèo liền làm việc nghĩa không chùn bước tụ tập đến nơi này.

- Ngu xuẩn quá!

Tiêu Duệ vô lực thở dài một tiếng, thanh âm này rất nhanh bị chìm nghỉm trong tiếng tiếng người mãnh liệt.

Tiêu Duệ cười khổ trong lòng, những tên ngốc này, nghĩ đến nháo một hồi như vậy, khoa cử triều đình liền công bình, có thể khiến sĩ tử nhà nghèo có đường ra. Đây không phải là người mơ nói mộng sao? Còn “thảo phạt gian tướng Lý Lâm Phủ”? Lúc này, có lẽ Lý Lâm Phủ trốn trong nha môn xem náo nhiệt, nếu Lý Lâm Phủ có thể bị kéo xuống như vậy, hắn cũng không phải là Lý Lâm Phủ.

Hắn đoán đúng vậy, giờ phút này, Lý Lâm Phủ đang ngồi trong nha môn Lễ bộ, nâng chén trà xanh, nhàn nhã nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ có điều khi tiểu lại báo Tiêu Duệ tới rồi, hắn mới hơi mở mắt. Sau đó lại nghe Tiêu Duệ đi rồi, Lý Lâm Phủ cười lên ha ha, nói với một Lễ bộ tiểu lại đứng bên người:

- Ngươi nói, hôm nay đám sĩ tử này làm ầm ĩ hung hăng trước nha môn Lễ bộ thế này, Hoàng Thượng sẽ thấy thế nào?

Không đợi tiểu lại trả lời, Lý Lâm Phủ đã cười ha ha phẩy tay áo bỏ đi.

Không chỉ có Lý Lâm Phủ xem náo nhiệt, trong thành Trường An này còn nhiều người xem náo nhiệt. Đừng xem rất nhiều quan liêu quyền quý trốn ở nhà, nhưng đám sĩ tử thi rớt này làm ầm làm ĩ, các gia nhân không đều ngừng tiến vào báo. Mà ngay cả trong thâm cung Đại Đường kia, Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi cũng thảo luận chuyện này. Đương nhiên, mặc dù đám sĩ tử dùng cờ hiệu và danh nghĩa “giải oan cho Tiêu Duệ”, nhưng tất cả mọi người không đem chuyện này lôi lên người Tiêu Duệ, biết việc này và Tiêu Duệ không quan hệ. Tiêu Duệ không có khả năng đi kích động sĩ tử nháo sự. Nếu hắn có ý tưởng gì, bằng vào con người hắn hiện tại, làm cho Ngọc Chân trực tiếp đi cầu hoàng đế chức quan là được, cần gì phải làm điều thừa?

- Hoàng Thượng, có phải hay không…

Võ Huệ Phi nhíu mày. Ý nàng là nói, người có phải nên cho nha môn đi trông nom hay không, sao đang đẹp lại chạy ra một đám sĩ tử thi rớt tới khơi mào rắc rối? Dựa theo luật pháp Đại Đường, đây chính là trọng tội. Người dẫn đầu kích động, cũng đủ tư cách tra hỏi chém đầu.

Nhưng khiến Võ Huệ Phi kỳ quái chính là, không ngờ Lý Long Cơ vẫn dùy trì trầm mặc khác thường đối với việc này. Điều này không hợp tính tình hoàng đế, Võ Huệ Phi âm thầm tính lại trong lòng, thầm nghĩ chuyện này sợ là không đơn giản.

Một thái giám quỳ rạp xuống của:

- Hồi bẩm Hoàng Thượng nương nương, đám sĩ tử này vẫn làm ầm ĩ như trước, Tiêu Duệ khuyên can vài câu, thấy khuyên không được, cũng rời đi, nghe nói, hắn ra khỏi thành đi Yên La Cốc, đoán là đi bái kiến Ngọc Chân điện hạ rồi.

Lý Long Cơ trầm mặc nửa ngày, đột nhiên ảm đạm cười, hỏi:

- Vậy Lý Lâm Phủ trong nha môn Lễ bộ có động tĩnh gì?

Thái giám kính cẩn nói:

- Hồi bẩm hoàng thượng, Lý Lâm Phủ đại nhân đầu tiên là uống trà trong nha môn, sau lại dẫn người lặng lẽ đi cửa sau nha môn Lễ bộ, trực tiếp ngồi xe về phủ, dọc đường không dừng lại, cũng không có đi phủ đệ của ai.

Lý Long Cơ khoát tay áo:

- Đi Vạn Niên huyện truyền khẩu dụ của trẫm, nhanh chóng xua tan đám sĩ tử này, không được tiếp tục ở lại nơi đó càn quấy, nói cho bọn chúng biết, giải tán như vậy, chuyện cũ trẫm sẽ bỏ qua, nếu không, tất nhiên nghiêm trị không tha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.