Duyên Trời Định

Chương 1: Mở đầu




Vừa mới tiễn bước Tôn Công Nhượng, trong cung truyền ra ý chỉ, Võ Huệ Phi mở tiệc chiêu đãi Ngọc Chân ở tẩm cung của mình, nói là muốn chúc mừng Ngọc Chân thu được nghĩa tử, Ngọc Chân liền phái người đến mời Tiêu Duệ. Cho nên, Tiêu Duệ đành phải thay đổi quần áo, vội vã chạy vào cung.

Chờ khi Tiêu Duệ chạy đến Cam Lộ điện trong Dịch Đình cung, ẩm yến trong điện đã bắt đầu. Sau khi thái giám thông báo, Tiêu Duệ vội vàng đi vào, thi lễ với Võ Huệ Phi chủ nhân yến hội xong, Ngọc Chân cười dài hô:

- Tử Trường, đến chỗ này ngồi với mẹ.

Ẩm yến trong hoàng tộc như vậy, tự nhiên không chỉ mời một mình Ngọc Chân, một số công chúa, hoàng tử hoàng tộc cũng đến tương bồi, Thọ Vương, Thịnh Vương phải đến theo lý thường, bởi vì chủ nhân yến hội là mẫu phi của bọn họ, nhưng không ngờ thái tử Lý Anh cũng tới.

Khi thái giám thông báo, khuôn mặt quyến rũ của Võ Huệ Phi hiện lên một chút kinh ngạc. Quan hệ của nàng với Lý Anh không thể nói rất thấp, phải nói là cực kỳ cực kỳ thấp. Vì nâng Thọ Vương con mình lên vị thái tử, không ít lần Võ Huệ Phi kiếm chuyện rắc rối đẩy cho Lý Anh trước mặt Lý Long Cơ, hai người nửa công khai đối chọi nhau gay gắt ở trong cung, thế như nước với lửa.

Lý Anh sải bước đi vào trong điện, quan bào thái tử cực kỳ hoa lệ, một thân áo bào màu vàng nhạt bình thường, đầu đội tiêu diêu quan, tuy rằng tướng mạo không tuấn mỹ phong lưu bằng Lý Mạo, nhưng lại có một loại thần thái cương nghị quật cường. Lý Anh thản nhiên cười, khom người bái:

- Nhi thần bái kiến mẫu phi.

Khóe miệng Võ Huệ Phi nhếch lên, tùy ý vẫy vẫy tay:

- Thái tử điện hạ đại giá quang lâm, Bổn cung thật là được sủng ái mà lo sợ, mời ngồi, mời ngồi.

Lý Anh không để ý Võ Huệ Phi “châm chọc khiêu khích”, đi thẳng đến trước mặt Ngọc Chân và Tiêu Duệ, cúi người thi lễ:

- Chúc mừng Ngọc Chân hoàng cô, thu được nghĩa tử tài hoa tuyệt thế, Lý Anh không có gì mừng, một khối hòa điền mỹ ngọc này đưa Tiêu công tử làm lễ gặp mặt đi.

Lý Anh dù sao cũng là thái tử, là nhân vật số hai tại Đại Đường dưới Lý Long Cơ. Tiêu Duệ sao có thể chịu lễ của hắn. Sớm đã tránh ra một bên, thấy hắn đưa tới một khối ngọc bội bạch ngọc tinh mỹ, Tiêu Duệ vội vàng khom người tạ ơn:

- Tiêu Duệ đa tạ thái tử điện hạ hậu thưởng.

- Tử Trường, nếu thái tử điện hạ có tâm, ngươi cứ mạnh dạn nhận lấy đi. Đương nhiên, chúng ta cũng không thể uổng phí hậu lễ của thái tử điện hạ, thái tử điện hạ cũng là hạng người yêu rượu như mạng, ngươi không ngại đưa đến Đông Cung vài hũ rượu Ngũ Lương đi, bày tỏ tấm lòng một chút.

Ngọc Chân cười, khóe mắt lộ ra tươi cười thản nhiên.

Tiêu Duệ liên tục đồng ý.

Võ Huệ Phi và Lý Mạo không ngờ thấy hai người hàn huyên ngươi đến ta đi với thái tử, còn tặng lễ vật lẫn nhau, không khỏi có chút bất mãn. Võ Huệ Phi liếc Tiêu Duệ một cái:

- Tiêu Duệ, Hoa Lộ Quỳnh Tương mà Bổn cung muốn khi nào ngươi mới có thể đưa vào cung cho Bổn cung?

Tiêu Duệ ngẩn ra, cao giọng nói:

- Hồi bẩm nương nương. Hoa Lộ Quỳnh Tương cần sương hoa và cánh hoa để ủ. Cần phải đợi xuân về hoa nở mới có thể làm. Chờ Tiêu Duệ chế được, lập tức sẽ đưa vào cung dâng cho nương nương.

Võ Huệ Phi lúc này mới quay đầu đi:

- Hàm Nghi, chỗ ngươi còn có không, cho mẫu thân một lọ đi. Phụ hoàng ngươi quen ngửi loại hương thơm này.

Khuôn mặt Lý Nghi đỏ lên, cúi đầu, nửa ngày mới ngẩng đầu lên ấp úng nói:

- Mẫu phi, chỗ con cũng không còn…

Kỳ thật, chỗ Lý Nghi vẫn còn, chỉ có điều những thứ này là Tiêu Duệ tặng cho, Lý Nghi vẫn không nỡ dùng, mỗi ngày đặt dưới gối ngắm.

Lý Anh rõ ràng có chút men say, hắn nâng chén rượu lên kính rượu Tiêu Duệ, hai mắt híp híp cười nói:

- Bổn cung nghe nói, Tiêu công tử từng vì đưa vị hôn thê Dương thị về quê nhà thăm mẹ mà chủ động bỏ qua kỳ thi năm trước. Tính tình thật có thể nói là một nam tử hán. Bổn cung rất thích người trọng tình trọng nghĩa như Tiêu công tử, tới, mời uống chén này!

Tiêu Duệ cười cười. Hắn không muốn đề tài cuộc nói chuyện giữa hắn và Lý Anh lại là Ngọc Hoàn, lập tức nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Lúc này, thái tử Lý Anh từ từ buông chén rượu thở dài một tiếng:

- Nếu Bổn cung có một vị hồng nhan tri kỷ như vậy, chỉ cần có thể cùng nàng ở cùng một chỗ, cho dù lên núi đao xuống biển lửa Bổn cung cũng không hối hận…

Tiêu Duệ cười ha ha. hắn không biết vì sao Lý Anh lại có loại cảm khái này. Chẳng qua, trong lúc hắn vô tình nhìn thoáng qua đột nhiên chấn động trong lòng: ánh mắt cuồng nhiệt của Lý Anh vô ý đặt trên người Võ Huệ Phi, trong nháy mắt lướt qua đôi gò chắc nịch trước ngực Võ Huệ Phi. Tiêu Duệ rõ ràng nhìn thấy được, trong mắt Lý Anh phát ra lửa dục bừng bừng.

Trời! Tiêu Duệ vội vàng cúi đầu xuống. Khi tưởng tượng tới rất nhiều chuyện xấu xa phát sinh trong cung của Đại Đường, Tiêu Duệ không kìm nổi toát mồ hôi lạnh toàn thân. Đột nhiên một đôi tay nhỏ lạnh lẽo nắm lấy tay hắn, hắn khẽ ngẩng đầu, đã thấy Ngọc Chân thản nhiên cười vừa lắc đầu lại vừa gật đầu với hắn, sau đó tay kia cầm lấy khăn thơm của mình, hết sức nhẹ nhàng giống như từ mẫu lau đi mồ hôi hột trên trán hắn.

Lần này xuất cung, Tiêu Duệ có thể nói là “hốt hoảng” mà đi. Ngọc Chân còn muốn lưu lại trong cung vài ngày, cho nên Tiêu Duệ đành phải tự mình rời khỏi. Lý Nghi cũng mang theo một đám cung nữ đưa hắn rời khỏi cửa cung mới quay lại.

Kết thúc yến hội, trong Cam Lộ điện chỉ còn lại hai mẹ con Võ Huệ Phi và Lý Mại. Mà Thịnh Vương Lý Kỳ đã sớm ra khỏi điện về phủ. Mấy ngày nay, thiếu niên Lý Kỳ say mê một loại trò chơi tên là đá cầu, cả ngày ở trong phủ vui vẻ chơi đá cầu với bọn gia nhân.

- Mẫu phi, nhi thần xem Ngọc Chân hoàng cô và Tiêu Duệ giống như rất thân cận với thái tử…

Lý Mạo nhíu mày nhỏ giọng nói.

- Tiêu Duệ được phụ hoàng ngươi coi trọng, có tâm tài bồi hắn, sau lưng lại có Ngọc Chân, đương nhiên thái tử sẽ trăm phương ngàn kế mượn sức hắn. Trọng yếu hơn là, Mạo Nhi ngươi có biết, Tiêu Duệ không chỉ có tài năng lớn, còn là một nhà giàu lớn. Của cải ngầm của hắn so với vị Gia Cát ở đất Thục kia của ngươi, chỉ sợ không kém bao nhiêu…

Mày liễu của Võ Huệ Phi dựng lên:

- Cho nên, Mạo Nhi, sau này ngươi nên cùng Tiêu Duệ thân cận một chút…

Lý Mạo ngẩn ngơ, đột nhiên lấy tay vỗ trán, thở dài:

- Mẫu phi, con thật sự là ngu dốt. Con thật không ngờ, Tiêu Duệ này có được tửu phường Tửu Đồ, tất nhiên có rất nhiều tiền. Nhưng mẫu phi, con từng hạ mình đi bái phỏng hắn, hắn nói rõ ràng với con, sẽ không dựa vào môn hạ Thọ Vương.

- Đứa bé ngốc. Loại danh sĩ giống như Tiêu Duệ, tính tình tất nhiên cực kỳ cao ngạo thanh cao, hắn làm sao có thể dựa vào môn hạ của ngươi? Mặc dù hắn có lòng muốn dựa vào, ngược lại trước mặt nói ra miệng như vậy, hắn đáp ứng ngươi mới là lạ.

Võ Huệ Phi gõ trán Lý Mạo.

- Ta nói mà, ta nói Tiêu Duệ kia làm sao dám công khai đối nghịch ta, hóa ra là như vậy. Mẫu phi, ngày mai con phải mời hắn đi ẩm yến, dù sao cũng phải làm rõ chuyện này, vạn nhất để cho Lý Anh và Lý Tông chiếm trước…

Lý Mạo đè thấp âm thanh, liếc mắt nhìn chung quanh.

- Về phần thái tử và Lý Tông, kỳ thật ngươi không cần lo lắng.

Võ Huệ Phi đột nhiên cười, nụ cười đột nhiên này thật diễm lệ, mặc dù Lý Mạo là con trai nàng cũng không khỏi ngẩn ngơ nhìn.

- Mẫu phi có thể cam đoan, Tiêu Duệ tương lai sẽ là một trợ lực lớn của ngươi, điểm này ngươi có thể yên tâm.

Võ Huệ Phi thần bí cười.

- A? Mẫu phi, con ngu dốt, mời mẫu phi nói thẳng.

- Mẫu phi hỏi ngươi, ngươi không phát hiện muội tử Hàm Nghi của ngươi gần đây thay đổi rất nhiều sao?

Võ Huệ Phi chậm rãi ngồi xuống.

- Hàm Nghi? A…

Lý Mạo bừng tỉnh đại ngộ:

- Ý của mẹ là…

- Tình cảm của Hàm Nghi đối với Tiêu Duệ đã cắm rễ quá sâu, muốn ngừng mà không được. Chờ Tiêu Duệ qua kỳ thi, mẫu phi sẽ đi thỉnh ý chỉ của phụ hoàng ngươi, hứa hôn Hàm Nghi cho Tiêu Duệ. Ngươi ngẫm lại xem, nếu Tiêu Duệ thành muội phu của ngươi, tương lại hắn làm sao có thể không đứng một bên của ngươi?

Võ Huệ Phi tự tin cười:

- Món nợ này ngươi có thể thấy rõ ràng. Mặc dù tương lai Tiêu Duệ không được phụ hoàng ngươi trọng dụng, phía sau hắn còn có Ngọc Chân, có Ngọc Chân ủng hộ, vị thái tử của ngươi đã thành một nửa. Hiểu chưa đứa nhỏ? Đây cũng là mấu chốt vì sao qua nhiều năm như vậy, Ngọc Chân đối với ta không mặn không nhạt, nhưng khuôn mặt ta vẫn tươi cười chào đón.

- Kỳ thật, tạo thành uy hiếp với ngươi không phải Lý Anh, mà là Lý Tông. Mấy năm nay phụ hoàng ngươi càng ngày càng không thích Lý Anh, ngắm trăng ngắm đèn tết Nguyên Tiêu năm nay, không gọi hắn tới thỉnh an, đã nói lên hết thảy. Theo mẫu phi thấy, phụ hoàng ngươi nhất định sẽ phế Lý Anh, vấn đề chỉ là sớm muộn mà thôi. Phụ hoàng ngươi vẫn đang đợi một thời cơ. Mà dưới tình huống trước mắt, phụ hoàng ngươi còn không có chủ ý quyết định lập ngươi làm thái tử mới.

Võ Huệ Phi nói xong lo lắng, khoát tay áo, nâng một chén trà trên bàn lên uống một hớp.

- Trong mắt phụ hoàng ngươi, Hoàng tử có danh vọng cao nhất chính là Lý Tông. Hắn là con cả, lại có chiến công, tính tình trầm ổn tinh thông binh thư chiến lược, những thứ này ngươi quá yếu so với hắn. Đứa nhỏ, mẫu phi đã sớm nói cho ngươi phải tiến lên một chút, nhưng ngươi luôn luôn không nghe.

- Mẫu phi, con hổ thẹn…

Lý Mạo lúc này thật sự hổ thẹn. Nhớ tới đại ca Lý Tông, nhớ tới công tích cùng biểu hiện ngày thường của Lý Tông, hắn quả thật có chút tự xấu hổ. So sánh với Lý Tông, hắn quả thật không có ưu thế gì.

- Chẳng qua, ngươi cũng không nên tự coi nhẹ bản thân, ngươi cũng có ưu thế và sở trường của ngươi. Ví dụ như tài hoa của ngươi, ví dụ như ngươi chiêu hiền đãi sĩ, những điều này Lý Tông làm không được. Quan trọng hơn là, ngươi có một ưu thế rất lớn ----

Võ Huệ Phi cẩn thận cười, chỉ chính mình, ngạo nghễ nói:

- Có mẫu phi ngươi ở đây. Bằng vào tình cảm nhiều năm của mẫu phi với phụ hoàng, phụ hoàng ngươi xem mặt mũi mẫu phi, vì cuộc sống ngày sau của mẫu phi, cũng sẽ lập ngươi làm thái tử.

Lý Mạo vui mừng quá đỗi, rầm rầm quỳ xuống đất:

- Con hết thảy đều là mẫu phi cho, con…

Võ Huệ Phi nở nụ cười:

- Ngươi còn khách sáo với mẫu phi như vậy làm chi? mẫu phi làm hết thảy, cũng là vì mấy đứa nhỏ các ngươi. Mạo nhi, ngươi phải nhớ kỹ, bất kể khi nào, mấy huynh muội tỷ đệ ngươi đều phải tương thân tương ái, ngàn vạn lần không nên nội chiến, khiến người ngoài chế giễu.

- Dạ.

Lý Mạo khom người nói.

Mà sau đó, Võ Huệ Phi lại nhớ tới Thái Hoa công chúa, đứa con gái nhỏ “không thích hợp” với chính mình. Nghĩ đến đây, hoàng phi quyến rũ lập tức buồn bực, tay vịn bộ ngực lớn trắng như tuyết, ho khan vài tiếng, nửa ngày mới thuận khí.

Lý Mạo vội vàng tiến đến, nhẹ nhàng đấm lưng mẫu phi của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.