Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 80: Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (9)




Kim Tan trên đường về nhà nhìn đến Cha Eun Sang đang kéo hành lý, có hơi kinh ngạc. Bởi vì khi Cha Eun Sang có thể gọi điện thoại xin giúp đỡ từ cậu - một người xa lạ quen biết chưa quá hai tư giờ, đã nói lên cô ở đất Mỹ này trừ bỏ chị gái, cũng chẳng quen biết người khác.

Mà hôm nay Cha Eun Sang lại muốn không chào mà đi?

“Cô phải đi sao?” Kim Tan nhíu mày hỏi cô, trong giọng nói tràn đầy khó hiểu: “Một mình cô có thể đi đến nơi nào? Không hộ chiếu cũng chẳng bạn bè, trên người cô còn không có chút tiền nào!”

Cha Eun Sang kinh sợ vừa mới gặp Kim Tan đã trở lại bình thường, nhìn Kim Tan vòng hai tay trước ngực dựa vào xe, hướng cậu cười cảm kích: “Cám ơn, thật sự cảm ơn anh.” Chẳng qua cô không muốn phiền toái cậu nữa.

Lúc đó cô phát hiện chị gái lại bỏ đi, trong khoảng thời gian ngắn đến mức bất lực, còn rất sợ hãi, cho nên mới gọi điện thoại cho Kim Tan. Sau khi cúp điện thoại, cô  dần tỉnh táo lại, mới biết được chính mình đã làm việc ngu ngốc như thế nào, cô vốn tưởng rằng Kim Tan sẽ không đến, nhưng một khắc mở cửa phòng ra nhìn thấy cậu, đáy lòng cô cảm kích cùng vui sướng làm cho khóe mắt có chút muốn khóc.

Kim Tan bất đắc dĩ cười một tiếng, nhìn vẻ mặt cùng bộ dáng kiền trì muốn đi của cô, câu không nói gì, từ trong túi tiền lấy ra hộ chiếu vừa mới nhận lại từ đồn cảnh sát: “Hộ chiếu của cô.”

“Hộ chiếu của tôi ư?” Cha Eun Sang kinh hô ra tiếng, mở to mắt nhìn cậu, sau khi liên tiếp hỏi vài tiếng “Thật sự hả?”, thấy Kim Tan gật đầu xác định, mới một phen  nhận lấy hộ chiếu nắm chặt trong tay. Cô kích động đến nỗi trong mắt cũng lóe thủy quang, có hộ chiếu, cô rốt cục có thể trở về Hàn Quốc được rồi!

Cô bất quá muốn có một cuộc sống tốt hơn nên mới đến Mỹ tìm chị gái. Không nghĩ tới, hai ngày ngắn ngủn vừa qua, so với máy năm khổ cực vừa qua còn mệt nhọc hơn! Nay hộ chiếu có, cô chỉ cần liên hệ với Yoon Chan Young vay tiền, bản thân có thể trở về Hàn Quốc.

Nghĩ đến đây, Cha Eun Sang không khỏi nhớ đến buổi sáng cô mượn di động Kim Tan gửi tin nhắn SNS, không biết Chan Young có nhắn lại hay không nữa? Nếu Chan Young không biết cũng chẳng nhắn lại, cô lại rời nhà Kim Tan, từ nay về sau, cô thật sự không còn nơi nào để đi...

Nghĩ được vậy,  ngay cả tâm tình kích động cùng cao hứng lúc ban đầu đều phai nhạt đi, không khỏi thấp thỏm hỏi: “Cái đó, bạn tôi có gửi lại tin nhắn không?”

Kim Tan bừng tỉnh hiểu ra “A” một tiếng, lấy điện thoại di động ra kiểm tra, cậu trực tiếp gọi lại số điện thoại gửi tin nhắn tới, mới đưa di động đưa cho Cha Eun Sang: “Nghe đi, điện thoại của bạn cô.”

Cha Eun Sang lần này mừng rơi cả nước mắt, cô run run nhận lấy điện thoại di động, đôi mắt to tràn đầy giọt nước trong suốt không nháy nhìn Kim Tan cảm ơn: “Kim Tan, cám ơn anh.”

Giờ khắc này, hình ảnh Kim Tan tuấn dật nho nhã, ôn nhu mỉm cười nhìn cô không hề báo trước ấn đậm trong lòng của cô.

-----

Mọi việc phức tạp đã lắng xuống, lấy được hộ chiếu , cũng liên hệ được Yoon Chan Young, Cha Eun Sang lúc này đây thật sự rất yên lòng.

Lúc chuẩn bị ra đi, Cha Eun Sang đột nhiên nhớ tới  nữ sinh xinh đẹp xuất hiện ở biệt thự, không khỏi hướng Kim Tan nói: “Ở nhà có người tìm anh, ngại là tôi không biết đấy là ai, tôi hỏi cô ấy cũng không nói…”

Kim Tan đang mở cửa xe thì khựng lại, quay đầu nhìn cô, Cha Eun Sang lại bổ sung thêm một câu: “Nữ sinh đó rất đẹp, đó là… bạn anh ư?”

“Nữ sinh xinh đẹp?” Kim Tan nghĩ ngợi, phủ nhận nói: “Không phải là bạn bè.”

“Không phải phải bạn bè sao?” Cha Eun Sang mở to mắt kinh ngạc, cô dám để một người không phải là bạn ở lại biệt thự một mình, nếu ra thực sự xảy ra chuyện gì...... Cô quả thực không dám nghĩ tới!

“Không phải bạn bè.” Kim Tan vừa lại bồi thêm một câu, nhịn không được mím môi cười cười: “Cô ấy là.. vị hôn thê của tôi.”

Một khắc kia, Cha Eun Sang nghe như vò vè bên tai, giấc mộng của cô, hình như đã tỉnh.

------

Khi Kim Tan trở lại biệt thự, Rachel vừa vặn đem bông hoa hướng dương cuối cùng đã được cắt tỉa gọn gàng bỏ vào trong bình. Cậu để tay trên bàn chọn một cái, lại đem nó rút ra, đưa đến bên mũi ngửi một cái, thật hôi quá đi! Cậu nhíu mi ghét bỏ, lại tùy tay cắm bông hoa lại, một bên hỏi cô: “Buổi trưa ăn gì? Tương canh sao? Kimchi lần trước ăn cũng ngon lắm đấy......”

Lời nói hoàn toàn  không khớp với tình hình! Bọn họ khi nào lại có lời đối thoại thường ngày như vậy?

Rachel làm như không nghe thấy, kỳ quái liếc mắt nhìn Kim Tan một cái rồi cúi đầu đùa nghịch đóa hoa trong tay, thuận miệng hỏi: “Sao lại không hỏi xem Cha Eun Sang đi đâu ?”

“Cậu biết, cô ấy đã liên hệ được bạn cổ, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.” Kỳ thật cậu vốn không thích xen vào chuyện người khác, lúc trước cậu có thể với Choi Young Do cùng nhau làm xằng làm bậy ở trường học, quan tâm tới người bị bắt nạt, đã nói lên cạu không có nhiều đồng tình lắm.

Chính là, cậu nhìn thấy Cha Eun Sang bị chị gái vứt bỏ, thì nghĩ đến bản thân bị nhốt ở Mỹ.

Cậu đối Cha Eun Sang, là có chút đồng bệnh tương liên ... mà đồng tình. Cho nên cậu mới có thể tận hết sức lực giúp cô như vậy, nay Cha Eun Sang có có thể dựa vào bạn bè, cậu tất yếu cũng sẽ thấy không giữ cô lại.

Rachel gật đầu một cái, cô tuy rằng khó hiểu thái độ Kim Tan, lại không có bao nhiêu tâm tư đi so đo với cậu, cô trực tiếp nõi rõ ý đò của mình: “Áo khoác của cậu tôi đặt ở trên sô pha. Tôi lần này đến đây, là muốn nói cho cậu biết mẹ của tôi chuẩn bị kết hôn, đối phương là cha của Choi Young Do. Chuyện này tôi không nghĩ cậu muốn nghe từ người khác nói mới biết chuyện, tuy rằng chúng ta đây là hôn nhân chính trị.”

Kim Tan trầm mặc, ánh mắt đen láy không nháy nhìn cô, trong lòng không hiểu sao có chút phiền chán, bụng đang đói cũng mất đi: “Buổi trưa đi ra ngoài ăn.” Sau khi nói xong cũng không chờ Rachel trả lời, cậu ngay lập tức lên tầng.

Rachel đáp ứng nhưng cũng không đồng ý với cậu, lời cô muốn nói cũng đã nghe được, vé máy bay đã được chuẩn bị kĩ càng, rời khỏi Mỹ, cô không hề tiếc nuối.

Cô bày lọ hoa trên bàn uống trà nhỏ, rồi thu thập lá cành thừa lại vứt vào trong thùng rác, lại ngoài ý muốn nhìn thấy tờ giấy cô lưu lại buổi trước ở trong thùng, mặt trên đã có vết bẩn loang lổ, loáng thoáng có thể nhìn thấy chữ ‘Gặp lại’.

Rachel trừng mắt nhìn, mím môi cười cười, bất quá cô chớp mắt một cái rồi đem đồ trên tay vứt vào, hoàn toàn đem nó vùi vào trong đống rác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.