Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 76: Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (5)




Rachel cho rằng, vào trước khai giảng kia, cô sẽ không chạm mặt Cha Eun Sang.

Nhưng mà, tại đất khách quê người này, nơi bờ biển ồn ào náo nhiệt, cô lại có thể gặp được Cha Eun Sang!

------

Lúc đó Cha Eun Sang  một bộ dáng phong trần mệt mỏi, áo T- shirt , quần bò, giầy vải, hai vai đeo ba lô, còn kéo theo cái va li hành lý thật to.

Cha Eun Sang mới tới nước Mĩ, trước mắt hết thảy xa lạ cô có vẻ tò mò, không yên.

Lựa chọn rời đi Hàn Quốc, cô thật sự hạ quyết tâm rất lớn, nhịn đau mặc bỏ người mẹ tàn tật, đến Mĩ tìm chị gái của cô - Cha Eun Seok. Cô tuy rằng đau lòng không muốn, áy náy không chịu nổi, nhưng mà, suy nghĩ đến việc sắp được sống ở nơi mới, cô thật sự bị mê hoặc.

Cô muốn có một cuộc sống mới, không cần phải một mực làm việc, làm việc, làm việc…

Đó là cô từ lúc tám tuổi đã nghĩ muốn thoát khỏi cuộc sống đấy.

Nhưng, cô chưa bao giờ nghĩ tới, lời chị cô đi du học nói với mẹ và cô, kết hôn lại là giả !

Nhìn thấy việc Cha Eun Seok ở chung cùng người đàn ông như con ma men, thì cô lạnh như hầm băng.

Chị trong miệng là du học sinh, vậy mà là người bán cà phê; cái gọi là sắp sửa kết hôn với người đàn ông tốt, dĩ nhiên là con ma quỷ nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt!

Đứng ở bên ngoài quán cà phê, Cha Eun Sang nhìn Cha Eun Seok chạy trong đám người, đàn ông ngoại quốc trêu đùa cùng âm thanh khinh miệt này, cô nghe vào trong tai làm cho bản thân cảm thấy một hồi khó xử cùng đau lòng.

Nhìn chăm chú, hốc mắt cô phiếm hồng.

Mà cùng một khắc Cha Eun Seok phía đối diện kia, cô rốt cục không nhịn được rơi lệ. Cô đau lòng cho cảnh ngộ hiện giờ bản thân, lại phẫn nộ cho mình vì sao muốn đắm chìm, cùng con quỷ rượu kia ở một chỗ? Còn không phải vì hắn cho tiền bo!

Cha Eun Seok đột nhiên nhìn thấy Cha Eun Sang, cô cả kinh nói không ra lời. Ngay cả bình chứa cà phê thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, cô giật mình nhìn Cha Eun Sang, chăng qua chớp mắt một cái nhấc chân bỏ chạy ra ngoài.

Tại dị quốc tha hương đây, bên cạnh quán cà phê xa lạ, Cha Eun Sang rốt cục cũng gặp được người chị cô vẫn hâm mộ.

Nhưng mà, khác với buổi gặp mặt đầy vui vẻ trong tưởng tượng của cô, ôm thật lâu, cuộc sống mỹ mãn khác đi ngàn dặm...

Cha Eun Sang nhìn Cha Eun Seok trước mắt, trong lòng buồn khổ không chịu nổi, cô vứt bỏ mẹ đến tìm chị nương tựa, rõ sao cuộc sống như thế? Cho nên cô hiện tại thật sự đang bị chịu trừng phạt sao?

------

Rachel đứng ở cửa quán cà phê, chỗ cô vừa vặn có thể thấy Cha Eun Sang khóc lại lộ ra vẻ kiên cường mặt, và nghe được thanh âm cô ta nhịn không được lớn tiếng chất vấn: “Chị còn có mặt mũi hỏi mẹ sao?... Đại học cái gì chứ? Cái gì gặp được người con trai tốt muốn kết hôn chứ? Chị rốt cuộc đã nói bao nhiêu lời dối trá! Không phải cái loại lưu manh này, cầu xin chị hãy đưa ra người con trai tốt chân chính đi! Chị người phụ nữ điên này!” Nói xong lời cuối cùng, cô ta cơ hồ nhu bị bệnh tâm thần rống lên.

Mà chị Cha Eun Sang lại một phen đoạt hành lí tron gtay cô, ngồi xổm trên đất tìm kiếm một lúc, quần áo, giày chơi bóng, laptop văng ra.

Rachel có thể rõ ràng nghe được tiếng chị ta hỏi Cha Eun Sang : “Tiền đâu? Có mag đến không?”

“A, chi thật quá đáng, Cha Eun Seok.”  Cha Eun Sang một phen kéo Cha Eun Seok, rốt cục nhịn không được hướng chị ta quát: “Đủ rồi! Cuộc sống này. Mẹ nó, thực ghê tởm!”

Cô trong lòng thất vọng cùng khổ sở nói không nên lời: “Chị là giấc mộng của em, là hi vọng cuối cùng trong đời của em! Dù sao vận mệnh con người ở thời điểm sinh ra đã quyết định, cho nên, cho dù vất vả, cái gọi là không học hay có học cũng không, cũng tính ra hàng tháng thỏa hiệp 200 vạn tiền lương!” Nói xong lời cuối cùng, cô có chút nản lòng thoái chí: “... Đây là vì em vứt bỏ mẹ tìm chị nương tựa mới bị trừng phạt sao?”

“Thực xin lỗi.” Cha Eun Seok nhìn Cha Eun Sang, vẻ mặt im lặng: “Ngày lúc này đây, hãy tha thứ cho chị một lần.”

Nói xong, chị ta thế nhưng lại từ chỗ tìm kiếm hành lý của Cha Eun Sang đứng lên, thậm chí lớn tiếng hỏi cô: “Tiền đâu? Rốt cuộc ở nơi nào?!”

Nhìn bộ dáng khẩn cấp kia, Rachel nhíu mày.

Cha Eun Sang trực tiếp thở ra một hơi nở nụ cười, vẻ mặt không thể tin: “Chị có biết số tiền này mẹ đã phải tích cóp như thế nào không?! Chị có biết mẹ trải qua bao nhiêu vất vả chưa?”

Cha Eun Seok không quan tâm, rốt cục ở trong quần áo tìm được phong thư chứa tiền, trong lòng chị ta vui vẻ, cầm trong tay đứng lên rất nhanh nói: “Mau trở về Hàn Quốc đi thôi, chị sẽ gọi điện thoại cho mẹ.” Nói xong, chị ta xoay người muốn chạy.

“Không cần phải đi không cần quay trở lại!” Cha Eun Sang tiến lên giữ chặt Cha Eun Seok, tâm tình kích động, còn khóc nức nở: “Đây là mẹ vất vả tích góp!... Không cần đi, chị...Chị...”

Cô kêu thống khổ lại đáng thương, Cha Eun Seok lại làm như không nghe thấy, thoát khỏi tay Cha Eun Sang nói câu “Nhanh đi đi” Sau, không chút do dự bỏ chạy đi mất.

Cha Eun Sang nhìn bóng dáng Cha Eun Seok không lưu tình chút nào chạy đi, rốt cục nhịn không được thất thanh khóc rống lên, một bên hô “Chị không cần đi” Một bên chạy lên đuổi theo.

Nhưng mà cuối cùng, Cha Eun Sang nhìn Cha Eun Seok càng chạy càng nhanh, càng chạy càng xa, lại quay đầu nhìn hành lý bị đổ đầy trên đất, phân vân lựa chọn cuối cùng cô chạy về, đối mặt đất đầy đống quần áo hỗn độn, bên cạnh đường nhỏ xa lạ, cô sụp đổ lớn tiếnggào khóc: “Chị... Chị không cần đi...”

Rõ ràng là cảnh xuân tươi đẹp, ồn ào náo nhiệt, cô lại cảm thây bầu trời sụp xuống.

------

Rachel nhìn bóng dáng Cha Eun Seok chạy xa, bên tai là tiếng đám người vui đùa ầm ĩ hỗn hợp với tiếng Cha Eun Sang la khóc, cô khẽ nhíu mày, cô vốn định ở khách sạn ngủ bù sau ra ngoài đi dạo, nào biết lại đụng phải việc này.

Khi bóng dáng Cha Eun Seok cơ hồ sắp biến mất, Rachel trầm xuống, hướng tới bên người đàn ông tây trang phân phó: “Đi theo, xác định địa chỉ.”

Người đàn ông mặc âu phục lên tiếng trả lời rồi đi.

Cha Eun Sang hiện tại còn khóc, cô quỳ gối trong đống quần áo hỗn độn, khóc như đứa nhỏ đang mất đi món đồ chơi yêu thích, bả vai đều run lên liên tục.

Rachel vẻ mặt thản nhiên, không tiến lên, nhưng cũng không rời đi.

Cô trong lòng phức tạp khó phân biệt, lại nhìn thấy Cha Eun Sang, cô ta trong trí nhớ luôn cười cùng Kim Tan tay trong tay dáng vẻ hạnh phúc lại có sự khác biệt lớn như thế.

Nay Cha Eun Sang, nghèo túng, chật vật.

Nhưng mà cô trong lòng lại không có một chút cao hứng vì Cha Eun Sang nghèo túng, hiện tại cô ngay cả Kim Tan cũng có thể quyết tâm buông tha, huống chi chính là Cha Eun Sang, cô ta như thế nào lại có thể ảnh hưởng cô như vậy!

Rachel im lặng, nhìn Cha Eun Sang đanh buông thả hành lý, đuổi theo người đàn ông bị cô cho rằng là kẻ trộm ngoại quốc chạy đi nhíu mi, nếu có thể truy đuổi kẻ trộm, như thế nào lại buông tha không đuổi theo chị thân thiết của chính mình?

Mẹ làm cho chị bột trà dầu so sánh với chị đang chạy trốn chuẩn bị vứt bỏ hết thảy, đến tột cùng ai quan trọng hơn?

Rachel xem không hiểu, lại càng không muốn biết.

Cô xoay người muốn vào quán cà phê, lại ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Kim Tan chạy đến.

Kim Tan đột nhiên nhìn thấy Rachel, chỉ trố mắt một giây, lại bước chân không ngừng hô “Jay”  đi nhanh, thật thật chính chính gặp thoáng qua, không nói lời nào.

Rachel quay đầu, cô rõ ràng nhìn thấy Kim Tan đuổi theo phương hướng Cha Eun Sang chạy đi mà đi, bên tai là tiếng kêu giận lớn của cậu: “...Jay!Jay! Trở về!... Đó không phải là thuốc phiện!”

Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, Kim Tan hình như giống với cô, trong lúc vô ý bí mật rình coi Cha Eun Sang.

Ở một khắc kia, cô nở nụ cười, vẻ mặt vừa bi thương lại vui mừng.

Cô rốt cục đã sáng tỏ, Kim Tan vì sao đối với một mình Cha Eun Sang đối xử đặc biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.