Thể loại: Hiện đại
"Cuộc hôn nhân này con không chấp nhận nó" Lâm Đồng lớn tiếng nói.
Từ Vịnh nắm tay con gái nhẹ nhàng khuyên bảo: "Đồng Đồng, gia đình chúng ta nợ họ quá nhiều ân tình, con phải giúp chúng ta trả nợ cho họ chứ"
"Nhưng...." Cô nghẹn ngào nói thì người ba đã cắt ngang lời cô.
"Được rồi mẹ nó, con đã không muốn chúng ta cũng đừng ép con làm gì. Chắc là chúng ta nên gọi cho Lạc Lạc trở về để kết hôn thay chị nó thôi." Lâm Trí bỏ tờ báo xuống, đẩy gọng kính nói.
Nhìn mẹ cô lấy điện thoại chuẩn bị bấm số. Cô ngăn lại và nói: ""Được rồi mẹ, cho con ba ngày để suy nghĩ được không".
Đồng Đồng vừa đi khuất nên không thấy được hai vị ba mẹ đáng kính nhìn nhau cười ra hiệu ok.
Đồng Đồng nằm trên giường suy nghĩ lại. Chuyện nhà cô nợ ân tình gia đình bên kia thì cô cũng đã nghe qua nhưng không ngờ mấy hôm trước bên kia lại đưa tin qua nhờ cậy nhà cô giúp họ một chuyện.
--- -------
Mấy ngày trước:
"Chuyện là thế này, con trai tôi đột nhiên bị tai nạn hôn mê không biết đến khi nào mới tỉnh dậy được. Nhưng trước đó Tuấn Khải và vợ nó vừa ly hôn đang tranh chấp quyền nuôi con, ông nhà tôi lại phải ra nước ngoài điều trị bệnh nên chúng tôi không thể chăm sóc cho cháu nội và Tuấn Khải được. Bất đắc dĩ tôi mới phải đến đây cầu xin anh chị giúp đỡ, ngoài anh chị ra tôi thật sự không tin được ai khác hết." Tạ Tố Hoa chấm chấm nước mắt nói.
"Nhưng con gái tôi..." Từ Vịnh khó xử nói.
"Chỉ cần ba năm thôi, Tuấn Khải đã hôn mê nên đây chỉ là cuộc hôn nhân giả nhằm hợp thức việc người quản lý tài sản cũng như người bảo hộ cho cháu nội chúng tôi thôi, ngoài ra không có gì khác xảy ra đâu." Tạ Tố Hoa kích động nói.
"Vậy, để tôi thương lượng với Đồng Đồng xem sao." Từ Vịnh trả lời nhưng cũng rất khó xử.
Cuộc thương lượng kéo dài cho đến tận hôm nay vẫn chưa ngả ngũ, suy cho cùng thì sau chuyện này coi như gia đình cô trả được nợ ân tình, bất quá cô cũng chỉ mang tiếng có một đời chồng thôi cũng không thiệt thòi gì. Suy nghĩ như vậy nên Đồng Đồng hạ quyết tâm.
"Kết hôn thì kết hôn!"
Bình luận truyện