Duyên Phận

Chương 9




Quang Huy đế quốc, yếu tắc Hồng Hà. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Trời còn chưa sáng tỏ, yếu tắc đã bị một đám sương mù thật lớn từ trong rừng bay ra bao phủ lấy. Toàn bộ kiến trúc cùng các con đường đều bị phủ trong lớp sương mù. Chỉ có những tòa linh pháp tháp cao vút trong mây mới có thể thoát được vây khốn kiêu ngạo mà quan sát núi xa cùng khe sâu. Trên đường lạnh lẽo, một đội võ sĩ tuần tra nhịp bước chỉnh tề, chấp hành đúng nhiệm vụ của bọn họ.

Trong phòng ngủ yên tĩnh mà ấm áp, Hàn Phi bị vài tiếng chim líu lo ngoài cửa sổ làm cho thức giấc. Hắn mở mắt vươn vai, cơn đau đầu kịch liệt làm cho hắn không nhịn được mà rên rỉ một chút.

Hàn Phi không nhớ hôm qua mình uống bao nhiêu nữa. Sau khi chiến đấu với Huyết sư đoàn chấm dứt, hắn bị Thiết Hán lôi kéo lén lút đi tới hàng ghế phòng trên tầng ba Hồng Ma Phường tửu quán. Mười người nói chuyện phiếm, uống rượu, đánh bài. Hắn bị đám người Thiết Hán chuốc cho uống không biết bao nhiêu rượu, sau đó say mèm, rồi thì…

Hắn đưa tay tìm thấy một mảnh ấm áp mềm mại vô cùng, bên cạnh hắn là một nữ nhân. Đêm qua cuồng bạo làm cho nàng hao hết thể lực, hiện giờ vẫn đang đắm chìm trong mộng đẹp ngọt ngào. Say rượu thì loạn tính à! Hàn Phi cười khổ một tiếng, đứng dậy mặc thêm y phục tới bên cửa sổ.

Trên song thủy tinh kết một tầng giọt sương, mông lung, căn bản không thể nhìn ra hoàn cảnh bên ngoài. Hắn đẩy cửa sổ ra, không khí lạnh lẽo bên ngoài đánh thẳng vào người hắn làm cho hắn tỉnh táo lại không ít.

Hít một ngụm khí thật dài, chân khí lưu chuyển trong cơ thể trong nháy mắt đã đẩy tất cả tàn dư của hơi rượu đi ra ngoài. Tư duy của Hàn Phi đã hoàn toàn trở nên thanh tỉnh.

Hắn đột nhiên nghĩ tới, một đêm phong lưu tối qua, Dạ Võ Đế ở trong tinh khí hải không biết có biết hay không? Hắn không nhịn được mà hắng giọng vài cái.

Đóng cửa sổ lại, Hàn Phi nhanh chóng đổi y phục, lặng lẽ rời khỏi phòng thuê. Hắn tới đầu giường muốn lấy lại cái túi.

Đi xuống lầu, tầng dưới cùng của tửu quán vốn bừa bãi không chịu được giờ đã thu dọn sạch sẽ rồi. Hàn Phi còn phát hiện ra Thiết Hán đã tập trung đứng chờ ở đó cả rồi. Hắn cười cười hưởng dụng bữa sáng của mình. Thấy Hàn Phi xuống tới, Thiết Hán vỗ tay nói:

-Hàn Phi! Mau tới nếm thử nói cháo gân xương bò này đi, đây là do Lynda tự tay làm, rất tốt đó.

Không cần hắn nói, Hàn Phi cũng ngửi thấy mùi vị của cháo thịt rồi. Hắn không chút khách khí ngồi xuống lấy cho mình một bát lớn, sau đó rào rào uống hết.

Cháo nóng lót dạ, cả người liền ấm áp dễ chịu, thoải mái phi thường. Thiết Hán cũng không có chém gió, cháo gân xương bò này quả thực rất tốt. Xương vừa vào miệng lập tức tan ra ngay, trong buổi sáng mùa đông lạnh lẽo thế này uống một bát cháo như vậy tuyệt đối là một loại hưởng thụ.

-Được, uống nhiều thêm một chút, phải bù đắp lại tinh lực đã mất ngày hôm qua chứ!

Thiết Hán cười hắc hắc nói:

-Ngươi không thể có phúc khí như vậy lần nữa đâu. Người đó là muội muội của Lynda, bình thường nàng đều chướng tai gai mắt với mọi người…

Đám đội viên bên cạnh nhất thời ai ai cũng trợn mắt, rồi ảm đạm đi. Hàn Phi chỉ có thể cười khổ. Bỗng nhiên Rầm! cửa lớn của tửu quán bị người đá văng ra, không khí lạnh lập tức ùa vào.

-Người nào không có mắt thế…

Thiết Hán giận tím mặt, vỗ bàn đứng lên, lời nói vừa xong liền dừng lại trong yết hầu.

Đám người bước vào có hơn mười người mặc trang phục võ sĩ màu than chì. Đầu lĩnh là một nữ nhân mỹ lệ tư thế oai hùng hiên ngang. Chỉ là quân phục, huy chương cùng vũ khí trong tay của các nàng rõ ràng đã biểu lộ ra thân phận của các nàng chính là võ sĩ hiến binh. Hơn nữa còn là đội hiến binh của Hỏa Phượng quân đoàn. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Kỵ sĩ cùng võ sĩ trong các quân đoàn ở yếu tắc này không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất hiến binh! Hiến binh của quân bộ cùng quân đoàn tay cầm lợi khí, đối phó với quan quân vi phạm quân quy hạ thủ thẳng tay. Nếu như bị bắt đi trách phạt, ít nhất sẽ rơi mất một tầng da. Cho nên đêm qua khi đội Chủy Thủ Màu Bạch đánh nhau với Huyết Sư kỵ sĩ kịch liệt như vậy, vừa nghe thấy đội hiến binh tới, mọi người lập tức đều giải tán.

-A ha, ta nghĩ là ai, thì ra là Vũ thượng úy à!

Thiết Hán buông lỏng nắm tay, mỉm cười nói:

-Có chuyện gì sao? Huynh đệ chúng ta ăn cháo, cũng không làm điều gì sai phạm nha!

Nữ quan quân tên Vũ thượng úy kia đi tới phía trước mặt Thiết Hán. Nàng với hắn mà so sánh thì đúng như con nai với mãnh hổ, thế nhưng khí thế ngược lại thì còn đúng hơn.

-Không có sai phạm gì?

Vũ thượng úy cười lạnh nói, lời nói của nàng thanh thúy êm tai nhưng mang theo một chút băng hàn đông lạnh:

-Không biết đêm qua là ai đánh nhau ở chỗ này? Mấy người huynh đệ các ngươi đều đã bị bắt tới quân bộ doanh hiến binh rồi. Các ngươi còn ở lại đây gì nữa!

-Cái gì?

Thiết Hán nhất thời lấy làm kinh hãi:

-Không có khả năng à, ta rõ ràng là trốn đi từ cửa phía sau cơ mà, sao lại bị phát hiện chứ?

-Cuối cùng thì cũng chịu nhận hả!

Nữ quan quân trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý:

-Hiện tai ngươi đi theo ta, quân đoàn trưởng muốn gặp ngươi!

-Được rồi, các ngươi có người mới tới tên là Hàn Phi phải không, hiện giờ có ở đây không thì cùng đi đi!

“Bị lừa rồi!” Khuôn mặt của Thiết Hán lập tức ủ rũ xuống, nhưng mà hắn cũng không dám nhe răng trợn mắt với nữ quan quân yêu kiều mềm mại trước mặt này. Hắn đành phải vỗ vỗ vai Hàn Phi nói rằng:

-Hàn Phi chúng ta cùng nhau đi di!

“Quân đoàn trưởng muốn gặp mình?” Hàn Phi nhất thời ngây ra một lúc, theo lý thuyết mà nói hắn chỉ là một nhân vật quá nhỏ bé. Thật không biết vị Phượng Vũ Chiến thần trong truyền thuyết kia vì sao muốn gặp mình.

Mang theo một chút nghi hoặc, Hàn Phi cùng Thiết Hán rời khỏi tửu quán leo lên trên xe ngựa của đội hiến binh tới quân doanh.

Sau nửa giờ, Vũ thượng úy đã dẫn hai người tới nơi. Hai người tiến tới phòng chỉ huy phòng thủ sâm nghiêm của quân doanh.

Vũ thượng úy nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền tới thanh âm nhu hòa nhưng không mất uy nghiêm:

-Vào đi!

Tới đây rồi, ngay cả Thiết Hán gan lì như vậy cũng không dám ho he một tiếng. Thắt lưng hắn có hơi chút khom xuống, có thể thấy được hắn kính nể người trong phòng này tới mức nào: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Các ngươi vào đi thôi!

Vũ thượng úy nhẹ giọng nói.

Đây là một gian thư phòng không lớn, bên trong phi thường gọn gàng. Mấy cái giá sách cùng sopha, án kỷ chiến hết hơn phân nửa không gian rồi. Trên vách tường treo một thanh trường kiếm, lộ ra mùi vị tiêu điều.

Ở giữa gian phòng bày một cái bàn bằng gỗ lim, một nữ nhân trong trang phục quân nhân đang ngẩng đầu lên từ đống văn kiện. Kinh diễm! đây là ấn tượng đầu tiên của Hàn Phi đối với vị quân đoàn trưởng quân đoàn Hỏa Phượng tiếng tăm lừng lẫy này.

Nàng nhìn qua không quá hai mươi tuổi, tu mi mắt phượng, dung mạo tuyệt lệ, khí tức anh khí, mái tóc đen bó thành búi buộc ra đằng sau. Khuôn mặt cười, làn da trong suốt, ôn nhu vô cùng. Một đôi tròng mắt đen láy lập lánh có thần, giống như những ngôi sao tỏa sáng trong bầu trời đêm, tinh tế nhìn kỹ nó còn có cảm giác sâu không thể dò.

Hàn Phi không phải chưa gặp qua mỹ nữ, thế nhưng mỹ lệ anh khí kinh tâm động phách như thế này, hắn tuyệt đối ít được nhìn thấy. Thân phận đối phương còn là một cường giản thiên không võ sĩ đỉnh cấp! quân đoàn trưởng quân đoàn Hỏa Phượng.

Nhưng mà tâm trí của hắn cực kỳ kiên định, chấn động chỉ là chuyện trong nháy mắt. Thần sắc khẽ động lập tức khôi phục lại vẻ thong dong bình tĩnh.

Đồng thời với việc Hàn Phi quan sát đối phương, Phượng Khinh Âm cũng đánh giá Hàn Phi. Đối với việc Hàn Phi có thể trấn định tự nhiên trước mặt mình như vậy, trong mắt phượng của nàng không khỏi hiện lên một chút kinh ngạc.

-Quân đoàn trưởng, Thiết Hán của Chủy Thủ Màu Bạc tiểu đội, cùng với người mới Hàn Phi báo danh với ngài!

Thiết Hán tiến lên theo quy củ chào theo nghi thức quân đội nói.

-Biết vì sao ta gọi ngươi tới đây không?

Phượng Khinh Âm mỉm cười khẽ mở đôi môi đỏ mọng, trong nháy mắt toàn bộ thư phòng như biến thành mùa xuân hoa nở vậy.

-Không biết!

Thiết Hán gãi gãi đầu, giả vờ làm ra dáng vẻ thuần thiết vô tội.

-Ngươi đừng có giả bộ nữa!

Phượng Khinh Âm bật cười nói, hoàn toàn không có chút uy nghiêm của mộ quân đoàn trưởng chút nào. Giống như tỷ tỷ trách cứ đệ đệ làm chuyện xấu vậy:

-Đội hiến binh quân đội đã nhiều lần báo cáo với ta, hai tháng nay ngươi gây ra không ít chuyện, cần ta nói ra từng chuyện một không?

Thiết Hán nhất thời cười hắc hắc, thật không ngờ Phượng Khinh Âm cũng cười nói:

-Không nên cợt nhả nữa, sau khi nhiệm vụ này kết thúc, tiểu đội của các ngươi cấm đoán ba ngày!

-Tuân mệnh!

Thiết Hán lập tức ưỡn ngực nói.

-Ngươi là Hàn Phi?

Phượng Khinh Âm không thèm để ý tới hắn, ánh mắt dừng lại trên người của Hàn Phi:

-Hải dương võ sĩ mười tám tuổi, thiên phú của ngươi tốt như vậy, tại sao tuyển chọn làm một võ sĩ thám báo?

Vấn đề này thực sự không thể trả lời tốt được. Hàn Phi suy nghĩ một chút nói rằng:

-Ta muốn tự mình đột phá trong chiến đấu, lại không thích phải chịu quá nhiều ước thúc. Tự do thám báo là một tuyển chọn không tồi.

-Khó có được…

Phượng Khinh Âm gật đầu nói rằng:

-Võ sĩ chân chính chỉ có không ngừng chiến đấu mới có thể đột phá bình cảnh của mình được. Thảo nào bên phía Huyết Sư xin ta cho ngươi qua đó.

-Huyết sư?

Hàn Phi không khỏi ngây người một chút.

-Không sai, là phó quân đoàn trưởng của Huyết Sư quân đoàn, Vân Vạn Khai.

Nữ chiến thần mỹ lệ này trên miệng hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói rằng:

-Hắn đại khái cho cái gì ta cũng không biết, ngay cả ân oán trong gia tộc cũng đưa vào trong quân đoàn, người như thế…

Vân Vạn Khai! Hàn Phi lập tức hiểu rõ ràng rồi. Người của Vân thị nhịn nửa năm rốt cuộc cũng không được rồi. Mình vừa mới tới được yếu tắc Hồng Hà, bọn họ đã ra tay ngay. Một khi bị điều tới quân đoàn Huyết Sư, như vậy tùy ý bị Vân Vạn Khai chà đạp rồi. Nhưng là Hàn Phi cảm thấy rất kỳ quái, làm sao Phượng Khinh Âm lại biết chuyện này?

Đại khái nhìn ra nghi hoặc của Hàn Phi, Phương Khinh Âm thoáng ngừng lại một chút, hỏi:

-Gần đây, thân thể của Lôi lão thái gia có khỏe không?

Hàn Phi nhất thời chợt hiểu, thì ra là có Lôi lão thái gia căn dặn, thảo nào Phượng Khinh Âm quan tâm tới mình. Trong lòng Hàn Phi không khỏi mọc lên một chút cảm kích nói:

-Lão nhân gia thân thể vẫn tốt!

-Ừ!~ Phượng Khinh Âm hơi gật đầu:

-Các ngươi về trước đi, ngày hôm nay không nên gây sự nữa. Gần đây thế công của Man tộc rất dũng mãnh. Ngày mai các ngươi ra ngoài săn bắt, nếu có thể thì bắt mấy tù binh trở về!

Thiết Hán cùng Hàn Phi nhìn nhau, cùng kêu lên:

-Tuân mệnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.