Duyên Phận

Chương 7




Bóng đêm bao phủ xuống yếu tắc Hồng Hà, đèn màu rực rỡ, náo nhiệt phi thường. Yếu tắc sừng sững ở phương bắc của đế quốc này thực ra cũng là một tòa thành thị thật lớn. Chuẩn xác mà nói thì khu phía nam của yếu tắc cũng không khác các thành thị lớn là mấy. Những cửa hàng san sát, những con đường toàn người đi đi lại lại. Cho dù là vào mùa phát động tấn công của Man tộc, chung quanh yếu tắc mỗi ngày có không biết bao nhiêu cuộc chiến lớn nhỏ diễn ra. Thế nhưng ngôi thành đặc thù này vẫn duy trì được sức sống của chính mình. Bởi vì mọi người sống ở đây đã quen với chiến tranh rồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Đèn đường rộng thoáng, tiểu nhị các cửa hàng đi ra bên ngoài gọi mời inh ỏi. Các loại thương phẩm hàng hóa từ khắp nơi trên đế quốc tới đây mê hoặc người đi đường. Võ sĩ lưu lạc khắp nơi, những người mạo hiểm cùng dong binh tìm kiếm cơ hội phát tài. Những nhà thơ rong lưu lãng bốn biển là nhà. Những tiểu thương nhân quanh năm bôn ba buôn bán, … Tất cả làm cho nơi này tràn ngập sinh cơ sức sống.

Thế nhưng khác với những thành thị khác chính là, vô luận là võ sĩ dong binh hay người mạo hiểm, hoặc là kỵ sĩ quan quân đi ra ngoài du ngoạn. Hầu như không ai mang theo vũ khí. Bởi vì người có tư cách mang theo vũ khí ở khu phía nam này chỉ có đội tuần tra vệ thành cùng đội hiến binh. Người vi phạm phải luật này, vô luận là ai cũng phải bị kiểm tra thậm chí là giam giữ.

Hồng Ma tửu phường nằm ở bên cạnh quảng trường trung tâm khu phía Nam này. Những tiếng động lớn ầm ĩ báo hiệu cuộc sống về đêm mới bắt đầu. Bên trong đã đầy khách nhân từ lâu rồi. Kỵ sĩ quan quân kiêu ngạo, võ sĩ chiến sĩ bưu hãn, dong binh người mạo hiểm kiệt ngạo, nơi nào cũng có.

Tiếng người ồn ào, tiếng nhạc nhẹ nhàng dạt dào, mùi rượu lan tỏa ra khắp không khí, mùi thuốc lá cùng mùi son phấn thấp kém hỗn hợp với nhau… Rất nhiều nữ nhân viên ăn mặc xinh đẹp, mông to ngực nở cười quyến rũ chào mời khác nhân vào trong tửu quán uống rượu. Hơn nữa còn có không ít nữ nhân quần áo xộc xệch đi theo khách nhân lên trên phòng tầng hai.

Chiến sĩ, võ sĩ cùng kỵ sĩ quan quân của đế quốc tới đây mua vui tầm hoan. Họ không chút keo kiệt dùng tiền tài mà mình dùng mệnh để đổi lấy tìm một đêm cuồng hoan. Bởi vì bọn họ cũng biết thời gian như vậy là không nhiều, nói không chừng ngày mai sẽ phơi thây nơi đồng hoang hoặc trên tường thành.

-Tới, là đàn ông thì uống tới chết đi!

Một thiết hán mặc một kiện nội giáp giơ bình rượu trong tay lên, trên bề mặt bình rượu còn nổi lên vô số bọt trắng, rống lớn nói:

-Không uống thống khoái thì đều là con rùa cả!

Vây chung quanh hắn, sáu bảy mươi thành viên cũ mới của Chủy Thủy Màu Bạc đều nâng chén rượu lên ầm ầm đáp:

-Uống thống khoái, cụng ly!

Hơn sáu mươi chén rượu đồng thời hạ xuống. Uống chung một chén là người một nhà, sau vài chén rượu, các võ sĩ thám báo mới đã rất nhanh dung nhập vào bên trong đoàn đội.

Hàn Phi ngửa đầu một hơi uống sạch chén rượu, lúc buông chén rượu xuống, ở mép còn dính một chút bọt. Hắn lập tức dùng tay mà lau miệng, rượu mạch ở đây còn thuần hậu hơn ở nơi khác nhiều, uống vào đích xác rất thống khoái.

Nhưng mà mọi người cũng không phải ai cũng có tửu lượng như hắn. Tửu lượng cùng thực lực võ giai không có quan hệ gì cả. Không phỉa nói thực lực mạnh là có thể uống rượu. Mấy người đồng thời được thêm vào tiểu đội thám báo với Hàn Phi, có một người vừa mới uống xong chén đầu tiên, đôi mắt đã đỏ bằng, ánh mắt đăm đăm rồi.

Người mới này tên là A Lặc Đặc, tóc vàng mắt xanh, tướng mạo anh tuấn, nhìn qua rất là thanh tú. Nhìn qua hắn rất đặc biệt giữa một đám đại hán thô lỗ.

Đôi mắt quẫn bách của hắn bị Thiết Hán phát hiện ra. Thiết Hán buông chén rượu cười hỏi:

-A Lạc Đặc, có phải ngươi không uống được phải không?

A Lạc Đặc vội gật đầu, một bát rượu lúa mạch lớn uống xong trong bụng hắn có cảm giác sôi trào.

-Ngươi là tới từ địa khu Tư Đặc Khắc của đế quốc tới sao?

Thiết Hán lại hỏi.

-Đúng vậy! ~ A Lạc Đặc liên tục gật đầu, hít thở mấy hơi dài, thấy vẻ mặt của Thiết Hán hình như không có ý ép uống rượu tiếp.

-Ngươi là đại địa võ sĩ cao cấp sao?

Thiết Hán hình như đang kể ra thân phận của A Lạc Đặc một hồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Đúng vậy!

Lại gật đầu.

-Ngươi là xử nam sao?

-Đúng vậy! Ách..

A Lạc Đặc theo quán tính lần nữa gật đầu nói, bỗng nhiên phát hiện ra mình bị lừa!

-Ha ha ha! Ta đoán đúng mà…

Thiết Hán vỗ bàn cười to, mà tất cả mọi người ở bên cạnh cũng cười lên sằng sặc.

Khuôn mặt tuấn tú của A Lạc Đặc càng thêm hồng hơn. Hai tay hắn cũng không biết để vào đâu, rất khó tưởng tượng được hắn không ngờ lại chọn làm võ sĩ thám báo tự do mà giết người là việc chính.

Hàn Phi cũng không nhịn được mà nở nụ cười, Thiết Hán cũng rất thú vị!

-Như vậy không được, các ngươi ai còn là xử nam?

Thiết Hán quét mắt nhìn một vòng, đương nhiên không ai nhảy ra nói mình còn. Cho dù thực sự cũng sẽ không thừa nhận đấy.

-Chiến thần nói cho chúng ta biết, xử nam lên chiến trường sẽ mang tới vận rủi.

Thiết Hán vừa nói vừa đứng dậy. Những lời này của hắn nếu bị tế tự của chiến thần giáo hội nghe thấy được, hắn sẽ mang tội, giả mạo nhục mạ thánh thần.

Hắn hướng về phía quầy rượu lớn tiếng hô:

-Lynda, Lynda thân ái của ta, nàng ở nơi nào?

Một phu nhân phong tư yểu điệu, mặc một chiếc quần dài đi quầy rượu đi ra. Nàng lắc lư thân hình như con rắn nước, hướng tới Thiết Hán đánh một cái mị nhãn, cười quyến rũ đi tới nói:

-Thì ra là Thiết Hán đại ca nha, ngày hôm nay lại đưa huynh đệ tới chiếu cố sinh ý của muội à.

-Tới à, cho các huynh đệ của Thiết Hán ta mỗi người một chén rượu mạch, ta mời khách!

-Thật là nghịch ngợm à!

Thiết Hán không chút khách khí ôm lấy đối phương vào lòng, hung hăn hôn một cái lên trên mặt của phu nhân, sau đó chỉ vào A Lạc Đặc nói thầm vài câu bên tai của nàng.

Phu nhân tên Lynda này con mắt nhất thời sáng ngời, ánh mắt nhìn A Lạc Đặc như dã lang nhìn thấy được sơn dương ngon lành vậy:

-Ha ha, tiểu tử rất anh tuấn à!

-Nàng cũng đừng nghĩ trâu già gặm cỏ non nha.

Thiết Hán dùng bàn tay to vỗ vào mông nàng nói:

-Nhanh đi, làm tốt ta trọng thưởng, có thưởng có thưởng!

Lynda cười khanh khách từ trong lòng Thiết Hán nhảy ra, hướng tới A Lạc Đặc đánh một cái mị nhãn rồi mới lắc mông rời đi.

A Lạc Đặc nhất thời cảm thấy một trận sởn tóc gáy, mà những người khác đều biết Thiết Hán muốn làm gì, mỗi người đều nín nhịn cười xem náo nhiệt.

Một lát sau, hai nữ nhân xinh đẹp đi tới, cười dài nói rằng:

-Thiết Hán đại ca.

Thiết Hán chỉ vào A Lạc Đặc cười nói:

-Đây là huynh đệ của ta, các nàng phải kiềm chế nha, không được giở hết ngón nghề ra đó.

-Ngài cứ yên tâm đi.

Hai nữ nhân hé miệng cười, các nàng tướng mạo hầu như giống nhau như đúc. Hẳn là tỷ muội song sinh rồi, dung mạo mỹ lệ nhưng không có nhiều khí tức phong trần, nhìn thực rất động tâm.

Các nàng một trái một phải ngồi xuống bên cạnh A Lạc Đặc ôm lấy cánh tay cảu hắn. Hai đôi ngực đẫy đà đặt lên trên người hắn, cười nói:

-Võ sĩ đại nhân anh tuấn, chúng ta đi thôi.

A Lạc Đặc không chừng chưa lần nào trải qua trận thế như vậy, muốn giãy nhưng đụng phải địa phương không nên chạm. Dùng sức lại sợ làm đối phương bị thương, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, thanh âm không còn chút máu:

-Không được!

Mọi người vỗ bàn cười ha hả, có người ồn ào nói:

-Được, được, nhất định phải được. A Lạc Đặc ngươi thật là có phúc. Hai người này là bảo bối của Lynda phu nhân, người bình thường muốn còn không được đấy!

Bị mỹ nữ dùng lực bắt ép, A Lạc Đặc cũng có chút khổ sở, mở miệng cầu xin nói:

-Thiết Hán đại ca, đại ca buông tha ta được không, cùng lắm tối nay ta mời khách.

-Hai cô nương xinh đẹp như vậy, ngươi không muốn thì cho ta đi, hắc hắc!

A Lạc Đặc còn chưa có nói xong thì bên cạnh đột nhiên truyền tới một thanh âm lười biếng.

Thiết Hán biến sắc, hừ lạnh một tiếng nói:

-Hừ, Mã Cát Nhĩ ngươi có phải ngứa da hay không? Lần trước bị ta đánh cho như chó mà lúc này vẫn còn muốn sủa sao?

Hàn Phi quay đầu nhìn lại chỉ thấy bên cạnh có hơn mười kỵ sĩ, trong đó đầu lĩnh là một kỵ sĩ tóc hồng, hai tay đang ôm vào nhau. Ánh mắt của hắn mê đắm nhìn vào bộ ngực của hai tỷ muội, đảo qua đảo lại, có vẻ không chút kiêng nể gì cả. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Thiết Hán châm chọc làm cho kỵ sĩ tóc hồng sắc mặt trở nên phi thường xấu xí. Hắn ầm trầm nói rằng:

-Thiết Hán, ngươi thì có gì hay chứ, một đoán trứng thối bám váy đàn bà, có bản lĩnh thì đánh nhau với ta một trận nữa!

Trong nháy mắt, thần thức nhạy cảm của Hàn Phi cảm thấy được những ánh mắt không hay của chung quanh phóng tới. Hiển nhiên số người của kỵ sĩ tóc hồng này cũng không chỉ có một chút như biểu hiện. Bằng không hắn cũng không dám khiêu khích sáu bảy mươi người của tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc.

Lời nói của hắn không thể nghi ngờ là đã làm cho Thiết Hán tức giận, trên mặt những đội viên của tiểu đội hiện lên vẻ giận dữ. Không ít người theo bản năng rút vũ khí của mình ra. Nhưng mà tất cả đều bắt tay vào khoảng không, bởi vì ở khu phía Nam này không thể mang theo vũ khí à.

Bầu không khí của hiện trường bỗng nhiên trở nên khẩn trương. Những nữ nhân cùng đám khách rượu chung quanh đều là đám quỷ tinh, vừa nhìn thấy dáng vẻ không đúng là lập tức lắc mình tránh xa. Trong quán rượu nho nhỏ ở khu Nam này, những kỵ sĩ võ sĩ ở quân đoàn khác nhau uống rượu đánh nhau là chuyện bình thường.

Hơn trăm kỵ sĩ vây quanh đám người của Chủy Thủ Màu Bạc, sắc mặt không tốt nhìn đám người Hàn Phi.

Hơn nữa phía sau của Mã Cát Nhĩ, còn có ít nhất hơn trăm kỵ sĩ nữa, số người tuyệt đối chiếm ưu thế.

Bọn họ hiển nhiên là có chuẩn bị từ trước, tất cả đều nắm thiết mộc côn to dày trong tay. Thứ này nếu chỉ dùng để ẩu đả đánh nhau thì tốt. Hơn nữa trong tay không ít người không chỉ có một cây.

Tỷ muội ở bên người A Lạc Đặc thấy tư thế như vậy, sắc mặt không khỏi trắng bệch, hai chân run lên. A Lạc Đặc nhưng lại khôi phục bình tĩnh rất nhanh. Hắn trấn định vỗ vỗ vào bàn tay nhỏ bé của đối phương nói rằng:

-Các nàng trước tiên đi ra ngoài đi, không nên ở lại chỗ này.

Hai tỷ muội nhanh chóng đứng dậy rời đi, những kỵ sĩ chung quanh cũng không để ý các nàng, tránh một đường nhường hai người rời đi.

Thiết Hán đứng dậy, khinh miệt vô cùng mà liếc mắt nhìn Mã Cát Nhĩ kỵ sĩ.

-Nhìn đám người các ngươi kìa, còn chơi loại ám chiêu này. Các ngươi còn có tư cách gọi là kỵ sĩ không? thực sự là mất hết mặt mũi của Huyết Sư mà!

-Muốn đánh nhau, chúng ta phụng bồi tới cùng!

Trong tiếng rống giận dữ, Thiết Hán ôm lấy bàn rượu hướng về phía Cát Mã Nhĩ đánh qua:

-Các huynh đệ, liều mạng với đám chó đỏ này, đánh bọn chúng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.