Duyên Phận

Chương 3: Chuyện thứ hai: Người mặt ngọc




-Đây là lực lượng của nguyền rủa của đại vu sư thi triển lên hồn bài, ngươi chạm tay vào hồn bài của nàng, tất nhiên đã bị trúng công kích của trớ chú.

Thanh âm của Dạ Võ Đế đột nhiên vang lên trong đầu của Hàn Phi.

-Lực lượng của ngươi có thể phá hủy được nó, thế nhưng khí tức của nguyền rủa vẫn được giữ lại. Thoạt nhìn thì thám báo này là một nhân vật trọng yếu. Tên đại vu sư thi pháp kia có thể bằng vào khí tức tìm kiếm được ngươi, ngươi phải cẩn thận rồi!

-Có biện pháp gì xua tan được không?

Hàn Phi hỏi, tuy rằng hắn không sợ, nhưng mà bị một đại vu sư nhòm ngó cũng không phải là chuyện tốt gì. Đại vu sư của Man tộc ít nhất là tương đương với linh pháp sư bát giai của nhân tộc.

-Có, nếu như ngươi tìm được một gã linh pháp sư quang minh cửu giai gia trì Đại Quang Minh Chúc Phúc cho ngươi, như vậy có thể xua tan đi bất kỳ loại nguyên rủa nào.

Dạ võ đế cười nói:

-Còn nữa, khi ngươi đột phá tấn chức thiên không võ sĩ, cũng có hiệu quả giống như nhau!

-Quên đi! ~ Hàn Phi nhún vai, tìm một quang minh linh pháp sư cửu giai chúc phúc, còn không bằng nghĩ biện pháp giết chết đại vu sư kia còn đơn giản hơn.

Mà nói tới tiến giai, Hàn Phi không khỏi nhớ tới mình đã lâu không có đột phá cảnh giới tứ trọng thiên của Huyền Môn sinh tử quyết. Cảm giác dừng lại ở bình cảnh này đã lâu lắm rồi, luôn luôn kém một đường không thể vượt qua.

Giả như đột phá thành công tới cảnh giới ngũ trọng thiên. Phỏng chừng khí tức của nguyền rủa cũng sẽ không tồn tại nữa. Thần thông của ngũ trọng thiên cảnh giới hơn xa những cảnh giới phía trước.

Trước khi rời đi, Hàn Phi không có quên đoạt lại chiến lợi phẩm. Ngoại trừ hồn bài ra, hắn còn chiếm được một bộ chủy thủ hộ thân lóng lánh, không ngờ là một kiện linh vũ khí không tồi, có chứ thuộc tính sắc bén cùng phá giáp.

Mà thu hoạch lớn nhất đương nhiên là linh lực nỏ, linh lực nỏ cách thức cùng phân lượng không khác với nỏ chế thức lắm. Chỉ khác là ở giữa không có dây cung, hai bên nỏ bỏ thêm một đôi cánh, nhìn qua phi thường tinh xảo. Trên mặt ngoài của linh lực nỏ này được khắc đầy linh văn, ở trên đỉnh còn khảm một viên linh tinh mà thanh đạm. Ngoài ra trên thân nỏ còn có thể đồng thời đặt vào được hai nỏ tiễn đặc chế nữa.

Điều khiển linh lực nỏ cần có linh lực hoặc đấu khí khống chế. Người sử dụng có thực lực càng mạnh thì uy lực càng lớn. Thế nhưng mỗi một linh lực nỏ đều là chuyên phối đó, nói cách khách ngoại trừ bản thân người chủ ra không ai có thể sử dụng được nó. Nhưng mà những linh pháp sư của Thánh Pháp học viện đã sớm phá giải được huyền bí trong đó. Thu được chỉ cần tiến hành tiêu trừ cấm kỵ bên trong là có thể để cho người khác sử dụng. Chỉ có tiếc nuối duy nhất tới bây giờ là linh pháp sư cùng sang sư của nhân tộc vẫn không thể nắm giữ được bí mật chế tạo loại linh lực nỏ này. Chỉ có thể dựa vào thu được chiến lợi phẩm mà thôi.

Hàn Phi thử truyền một tia chân khí vào trong thân nỏ, quả nhiên cảm thấy có một lực lượng trên thân nỏ chống cự lại. Hắn lập tức đình chỉ động tác, bởi vì không hiểu bí quyến mà mạnh mẽ khống chế chỉ có một kết quả là cái chuôi linh lực nỏ đáng giá năm vạn đồng vàng này sẽ bị hủy đi.

Ném chiến lợi phẩm vào trong chiến nhẫn nạp vật, Hàn Phi tiếp tục thí luyện.

Năm ngày, hắn chuyển động trong sơn mạch chiến thần suốt năm ngày liền. Lúc phản hồi lại Thánh Kinh, trong chiếc nhẫn nạp vật đã có bảy khối hồn bài, cùng một thanh linh lực nỏ, tuyệt đối là thắng lợi trở về!

Ngoài trừ mị ảnh thám báo kia ra, những đối thủ sau này gặp phải thực lực kém không ít. Tất cả đều là võ sĩ thám báo phổ thông, phỏng chừng là người mới. Nhưng mà còn chưa kịp ra chiến trường đã vong hồn dưới kiếm của Hàn Phi rồi.

Trở lại Thánh Kinh Thánh huy học viện, đã là chuyện của ngày thứ bảy rồi. Đại bộ phận võ sĩ thám báo tham gia thí luyện đã lục tục trở về. Hàn Phi là nhóm về cuối cùng. Dựa theo tình hình trước đây nếu thời gian này mà không có người trở về, rất có thể đã táng thân trong sơn mạch chiến thần rồi.

Lúc Hàn Phi giao nộp toàn bộ chiến lợi phẩm lên tay của Ni Khắc huấn luyện viên độc nhãn này lần đầu tiên dành cho Hàn Phi một nụ cười thật lớn.

-Tám khối hồn bài, hai thanh linh lực nỏ, ừ còn có một mị ảnh thám báo, tốt, tốt.

Hắn tán thưởng nói.

-Chiến tích như vậy là rất ít khi gặp đi, ta sẽ hướng quân bộ báo quân công cho ngươi. Chuẩn bị mấy ngày cho tốt, vài ngày nữa ngươi sẽ đi yếu tắc rồi.

-Cảm ơn huấn luyện viên!

Hàn Phi cảm ơn rời khỏi học viện, còn có hai ngày nữa hắn phải rời khỏi đế đô rồi, có rất nhiều chuyện cần phải an bài.

Bên Thánh Võ học viện đúng là đã hoàn thành từ sớm, lúc này là quân đội đế quốc tuyển mộ tân binh quy mô lớn. Ngoại trừ võ sĩ đã ký kết hiệp nghị khế ước ra, còn có không ít học viên đã hoàn thành học tập cũng muốn thêm vào. Đối với các võ sĩ đế quốc mà nói, có thể hiệu lực cho quốc gia là chuyện tình vinh quanh nhất. Học viện vì những người đi tiền tuyến, đã cử hành một nghi thức đưa tiễn rất long trọng.

Là một thành viên hiệp ước, võ hồn tháp của Hàn Phi cùng tôi tớ đều giữ lại cho hắn. Trừ phi Hàn Phi bị trận vong, bằng không lúc hoàn thành hiệp nghị có thể trở lại học viện tiếp tục học tập miễn phí.

Phía bên Hàn thị, Hàn Phi cũng cùng Hàn Võ Quốc, Hàn Thành Nghiệp cùng người thân cáo biệt. Hiện giờ buôn bán của Hàn ký võ phô rất náo nhiệt. Hàn gia đã không tồi rồi, lại có Lôi thị cùng Đằng thị chiếu cố, Hàn Phi cũng không còn phải lo lắng quá nhiều.

Mà trong trăm vạn người ở đế đô, chỉ có một người Hàn Phi không muốn dứt bỏ được.

Hàn thị từ đường.

Nơi này ở phía bắc đế đô, thường thường yên tĩnh an tường rất nhiều. Tuy rằng đã vào mùa đông giá rét, nhưng mà cây cỏ vẫn xanh tươi mơn mởn như cũ, chỉ là những cây ngọc lan, bách hợp thịnh vào mùa đông càng nở rộ hoa thơm, không khí trở nên vui vẻ thoải mái hơn nhiều.

Trên một con đường hoa viên ngăn nắp sạch sẽ, Đằng Thủy Tú kéo tay Hàn Phi nhẹ giọng hỏi:

-Ngươi chừng nào thì đi?

-Sáng sớm ngày mai, cưỡi không kỵ sư thứu ở Thánh Huy học viện đi. Ta là nhóm đầu tiên, nghe nói tình huống bên yếu tắc Hồng Hà không được tốt lắm. Thế tiến công Man tộc phát động mùa đông tới bây giờ vẫn chưa có kết thúc. Nhu cầu cần nhiều thám báo võ sĩ.

Hàn Phi vừa cười vừa nói.

-Người quân bộ phái tới vẫn đang ở trong học viện giậm chân, muốn nhanh qua một ngày đêm.

Hàn thị từ đường là nơi hẹn hò của hai người. Ở đây cách Thánh Võ cùng Thánh Pháp cũng không xa, hoàn cảnh lại không tồi. Trọng yếu nhất là không có người khác tới quấy rầy, có thể cho hai người lẳng lặng hưởng thụ thời gian ở chung khó có được. Hàn Phi còn có thể thuận tiện tới coi từ đường cùng lão Nham Đầu.

-Ngươi nghìn vạn lần phải cẩn thận, ta nghe nói Man tộc xuất động rất nhiều cao thủ tinh nhuệ, thật không biết vì sao tới bây giờ bọn họ còn chưa từ bỏ ý định. Nhất định phải xâm lấn lãnh thổ chúng ta cho bằng được.

Đằng Thủy Tú yếu ớt nói:

-Đáp ứng ta, phải khỏe mạnh quay về, ta sẽ ở nơi này chờ ngươi!

Cho dù không muốn nhiều lắm, nhưng Đằng Thủy Tú cũng không ngăn cản Hàn Phi đi tới biên cương tiền tuyến. Quang Huy đế quốc dùng võ lập quốc, lấy chiến cường quốc, đối kháng Man tộc là sứ mệnh quang vinh của đế quốc. Người sợ hãi trốn tránh chiến đấu được coi là nhu nhược cùng phản bôi.

-Yên tâm đi, sư tỷ!

Hàn Phi cúi đầu khẽ hôn lên mặt nàng một cái nói rằng:

-Cẩn thận chính là đám Man tộc mới đúng, bọn họ hẳn lên cầu khẩn không gặp phải ta!

Tuy rằng trong lòng có chút khổ sở, nhưng Đằng Thủy Tú vẫn bị Hàn Phi làm cho tức cười:

-A, ngươi lại khoác lác rồi.

Kỳ thực Hàn Phi cũng không chỉ mạnh miệng, Quang Huy đế quốc cùng Man tộc giao chiến ở khe sâu Hồng hà cũng đã mấy trăm năm. Thế nhưng người mạnh nhất hai bên cũng chỉ là Thiên Không võ sĩ. Cường giả thần cấp tuyệt đối không gia nhập vào trong đó. Số lượng nhân vật thần cấp của đế quốc không nhiều đều trấn thủ ở đế đô, song phương tồn tại một loại ăn ý vi diệu.

Nếu như chống lại Thiên Không võ sĩ, Hàn Phi cho dù không thể đánh lại, muốn chạy trối chết cũng không phải là vấn đề quá lớn. Mà thiên không võ sĩ cũng không phải là rau cải, địch nhân trên mặt đất tao ngộ phải thì đại địa võ sĩ chiến tối đa. Hải dương võ sĩ cũng không làm cho Hàn Phi cảm thấy khó khăn, hắn chỉ là muốn trải qua huyết chiến lần này mà đột phá bình cảnh thực lực mà thôi.

-Nếu như chỉ là địch nhân thì cũng không quá đáng sợ.

Đằng Thủy Tú nhẹ giọng nói rằng:

-Gia gia ta bảo ta nói cho ngươi biết, ngươi tới yếu tắc Hồng Hà rồi, nhất định phải cẩn thận người Vân thị. Chúng ta Đằng thị trong quân đội không có bao nhiêu ô dù. Không có cách nào giúp đỡ cho ngươi cả. Nếu có nhiệm vụ gì không hợp lý, nhất định phải trình bày chi tiết cho cấp trên, ngươi là võ sĩ hiệp ước, có quyền lợi như vậy! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Quân đội đế quốc quân kỷ như sơn, thượng cấp hạ mệnh lệnh cấp dưới phải hoàn thành. Đây là điều kiện cơ bản để đảm bảo cho một đội quân cường đại. Nhưng mà võ sĩ hiệp ước lại có tính chất không giống như vậy, thực ra nó gần giống như dong binh. Chiến công được thưởng không bằng võ sĩ chính quy, thế nhưng quyền lợi là có thể cự tuyệt lại mệnh lệnh không muốn làm.

Tuy rằng Vân thị đã nửa năm nay không có gì nhằm vào Hàn thị, thế nhưng Hàn Phi cũng tuyệt đối không cho rằng đối phương sẽ nuốt cơn giận này xuống. Vân thị có thế lực trong quân đội đế quốc, lần này hắn một mình đi ra tiền tuyến, gặp phải một chút ám toán là hoàn toàn có thể. Điểm này ngày hôm qua Lôi lão thái gia đã nói cho hắn biết, đối phương cũng nhắc nhở hắn một lần. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Ta biết, quân đội đế quốc cũng không phải chỉ có một mình Vân thị, ta sẽ cẩn thận.

Hàn Phi cười nói:

-Kỳ thực ta lo lắng không phải điều này, mà là lo lắng ta không ở bên cạnh nàng, chẳng phải đây là cơ hội lớn cho người theo đuổi nàng hay sao? Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Nói cái gì vậy!

Đằng Thủy Tú oán hận đấm hắn một quyền nói:

-Ngươi đi rồi, ta chuẩn bị bế quan trong linh pháp tháp trùng kích thất giai, như vậy,… đừng…

Nàng còn chưa nói xong đã bị Hàn Phi hôn một ngụm thật dài.

Hai người lẳng lặng ôm hôn nhau thật lâu mới lưu luyến xa nhau. Đằng Thủy Tú đỏ mặt đẩy hắn ra nói:

-Được rồi, chúng ta cũng cần phải trở về rồi. Ngày mai ngươi phải đi rồi, hôm nay nghỉ sớm một chút đi!

-Ta còn muốn nàng có thể theo ta một đêm nay cơ.

Hàn Phi khẽ cười nói:

-Tối nay không về có được không?

Đằng Thủy Tú nhất thời xấu hổ, quay đầu chạy đi nói:

-Nghĩ hay nhỉ, chờ khi nào ngươi trở về rồi nói.

Hàn Phi cười ha hả, lập tức đuổi theo, hai người truy đuổi nhất thời phá tan sự yên lặng của từ viên, làm cho tòa lâm viên im lặng nghìn năm này tăng thêm vài phần sức sống.

Từ cửa bên của một ngôi nhà gỗ nhỏ, lão Nham Đầu giật giật đôi tai, lão thản nhiên rít một hơi thuốc lá rồi thì thào nói rằng:

-Tuổi trẻ, thật là tốt à!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.